Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 31: Linh khí ma đạo

Vô Ưu Đích Vũ Khúc

15/08/2020

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Ma Kiếm muốn tiến hóa!

Trần Hạo nằm trong Ma Kiếm cảm thấy cả người lơ lửng.

Hiện tại Phó Viễn Minh đang dấn thân trong nguy hiểm, không phải hắn không biết.

Nói thật, Trần Hạo cũng rất lo lắng cho Phó Viễn Minh đang lâm vào tuyệt cảnh. Tuy rằng thiên phú của hắn ta không tốt, tuổi tác cũng cao, nhưng nói cho cùng hắn ta cũng là kiếm chủ ưu tú nhất trong số những võ giả từng đảm nhiệm chức vị kiếm chủ!

Trần Hạo không muốn hắn ta chết.

Ma Kiếm thăng cấp, có lẽ sẽ có thể xuất hiện kỹ năng hữu dụng. Trần Hạo muốn xem sau khi kiếm thăng cấp có thể kiếm được kỹ năng nào khiến Phó Viễn Minh thoát khỏi hiểm cảnh hay không.

Ma Kiếm nóng lên, rất nhanh đã bị nung đỏ, toàn bộ thân kiếm đã nóng như sắt nung.

Đối mặt với tuyệt cảnh, Phó Viễn Minh đã nhập ma không ném Ma Kiếm xuống. Giờ này khắc này, buông bỏ vũ khí chẳng khác nào từ bỏ chống lại.

Hắn ta sẽ buông bỏ không chống cự sao?

Sẽ không, trong đầu kẻ nhập ma đã bị ý thức giết chóc điên cuồng chiếm đóng, chỉ có điên cuồng hủy diệt, không hề có khái niệm từ bỏ.

Rất nhanh, hương vị thịt quay tràn ngập trong không khí.

Những người ở đây đều là võ giả có cảm giác bén nhạy, hương vị cổ quái này không thể thoát khỏi cảm giác của bọn họ.

Rất nhanh, bọn họ đã đưa mắt nhìn thanh trường kiếm trong tay Phó Viễn Minh.

Trong đêm tối, màu đỏ như lửa của trường kiếm vô cùng nổi bật.

Võ giả tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa, có thể sẽ khiến chân khí có màu đỏ như lửa.

Thế nhưng theo đám người ở đây biết, dường như Phó Viễn Minh sử dụng chân khí thuộc tính Phong.

Lại nói, mỗi người bọn họ đều là người có kinh nghiệm tu luyện phong phú, bọn họ chưa từng nghe nói có võ giả tu luyện chân khí thuộc tính Hỏa nào lại tự khiến bản thân mình bị phỏng...

"Thanh trường kiếm kia có điểm quái lạ!"

Đám người ở đây gần như cùng nghĩ tới điểm này.

"Lưu Chấn Triết, Từ Nghiễm Đào, chúng ta cùng ra tay đi, tốc chiến tốc thắng, giết hắn ta xong ta mời các ngươi đi uống một chén!" Bạch Vô Ưu nói.

"Tốt!"

"Không có vấn đề, ta cũng không muốn làm lỡ thời gian!"

Ba vị cao thủ Chân Nguyên cảnh hậu kỳ uy tín lâu năm, ba vị võ giả Chân Nguyên cảnh sơ kỳ cùng với hơn một ngàn thành vệ binh, nếu không thể bắt Phó Viễn Minh, đó mới là chuyện cười lớn!

Cho nên, gia chủ tam đại gia tộc vốn không coi Phó Viễn Minh là vấn đề khó khăn gì.

Ma Kiếm vẫn nóng cháy như cũ, mùi thịt cháy khiến người ta buồn nôn.

Cảm giác đau đớn mãnh liệt, cảm giác không cam lòng khi thân ở tuyệt cảnh, cùng với chấp niệm trong lòng khiến Phó Viễn Minh khôi phục thần trí.

"Khoan, ta có chuyện muốn nói!" Hắn ta hé miệng, cất giọng khàn khàn.



Lời của hắn ta mới vừa ra khỏi miệng, tam đại gia chủ chuẩn bị ra tay lại hơi dừng lại một chút.

"Ta muốn biết rốt cuộc Huyết Lang ở nơi nào? Hắn ta có quan hệ gì với tam đại gia tộc hoặc Lưu Dũng Minh hay không?"

Nghe được câu hỏi của Phó Viễn Minh, ánh mắt Lưu Dũng Minh sửng sốt, có chút tránh né đưa mắt nhìn Bạch Vô Ưu. Sau đó hắn ta bật người đứng ra, nói: "Tam đại gia chủ, các ngươi không cần để ý tới tên điên này, hắn ta đã sớm điên mất. Hắn ta làm nhiều việc ác, hai tay dính đầy máu tanh, vô số người vô tội chết trên tay hắn ta, quả thực là tội ác tày trời. Huyết Lang đã chết từ lâu, vậy mà trước khi chết tên này còn muốn nói chuyện giật gân. Tam đại gia chủ, không nên nói nhảm với hắn ta, trực tiếp giết hắn ta đi, cũng có thể cho bách tính bình dân vô tội một câu trả lời!"

"Ha ha ha..." Phó Viễn Minh nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, càng ngày càng như kẻ tâm thần, trong buổi tối hôm ấy, tiếng cười truyền cực xa, "Lưu Dũng Minh, ngươi muốn chọc ta chết cười sao?"

Mặt Lưu Dũng Minh tức đến phát xanh, thế nhưng hắn ta không dám vọng động.

Bởi vì tam đại gia chủ không động.

"Ha ha, ai trong số các ngươi có thể nói cho ta biết, ta sẽ nói bí mật khiến ta đề thăng thực lực nhanh như vậy cho người đó biết!" Khóe miệng Phó Viễn Minh mang theo ý cười, đôi tròng mắt màu đỏ ngòm nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây.

"Ngươi đang nói thật sao?" Gia chủ Từ gia Từ Nghiễm Đào trầm giọng hỏi.

Ngay cả gia chủ Lưu gia ngay bên cạnh cũng có chút tâm động.

Đúng là công pháp ma đạo lấy tốc độ tu luyện nổi tiếng hậu thế, nhưng tốc độ tăng thực lực của Phó Viễn Minh khiến người có kiến thức rộng như bọn họ sợ hãi thán phục!

Cho dù Phó Viễn Minh tu luyện công pháp ma đạo, đó cũng tuyệt đối là công pháp ma đạo không đơn giản!

Huyền cấp thượng phẩm... hay là Địa Cấp?

Nghĩ tới đây, ngay cả Bạch Vô Ưu cũng thấy đáy lòng nóng hừng hực.

"Mọi người đừng nghe hắn ta, vì công pháp tu luyện hắn ta đã mê muội, đã điên mất, biến thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn mất đi lý trí. Loại công pháp ma đạo này có đưa không cho ta, ta cũng sẽ không xem!" Lưu Dũng Minh lớn tiếng nói.

"Nửa tháng, ta từ Ngưng Khí cảnh hậu kỳ đề thăng tới Chân Nguyên cảnh trung kỳ... Chỉ cần các ngươi cho ta thêm một chút thời gian, tối nay ta sẽ lại có thể lại đột phá cho các ngươi xem!"

Tam đại gia chủ ngẩn người, ngay cả Lưu Dũng Minh cũng ngu ra! Ngay cả hơn một nghìn thành vệ binh phía sau hắn ta cũng trưng ra ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Phó Viễn Minh.

Không phải bọn họ không biết, tốc độ tăng trưởng thực lực của Phó Viễn Minh có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng bọn họ không biết rõ ràng quá trình đề thăng thực lực của Phó Viễn Minh.

Trong thời gian ngắn từ Khí Hải cảnh đỉnh phong đề thăng tới Chân Nguyên cảnh trung kỳ và trong nửa tháng từ Ngưng Khí cảnh đề thăng tới Chân Nguyên cảnh trung kỳ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Cái trước chỉ là không thể tưởng tượng nổi, nhưng cái sau thật sự là nghịch thiên!

Trong mắt tam đại gia chủ tràn đầy tham dục, ngay cả Bạch Vô Ưu cũng nuốt một ngụm nước bọt, có xung động muốn đứng ra thừa nhận Huyết Lang chưa chết, hắn ta còn là con trai của mình!

Không có biện pháp, con mồi Phó Viễn Minh thả ra khiến bọn họ thèm nhỏ dãi, gần như không thể cự tuyệt!

Đôi mắt tham lam kia... Phó Viễn Minh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Ba năm trước đây, ta đã đạt được bí mật này. Khi đó ta chỉ là một đao phủ Ngưng Khí cảnh. Thực lực của ta lúc đó là thế nào, rất nhiều người biết rõ, đó cũng không phải bí mật gì. Bởi vì ta chỉ còn một cánh tay, thực lực chân thật của ta còn kém hơn đại đa số người các ngươi..."

Đám người ở đây đều an tĩnh lại, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Viễn Minh, không ai cắt đứt lời của hắn ta, đều an tĩnh lắng nghe.

"Hơn phân nửa người ở đây cũng đoán được, muốn tăng thực lực cần phải giết người!" Phó Viễn Minh cười tự giễu, nói, "Khi đó vợ con ta đều còn sống, ta chỉ muốn sống cuộc sống thật bình thường, thậm chí ta còn dự định giao bí mật này cho con trai ta..."

"Có tác dụng phụ gì?" Gia chủ Lưu gia Lưu Chấn Triết trầm giọng hỏi.

"Nếu như các ngươi muốn giống ta, nửa tháng vượt qua một đại cảnh giới, bốn tiểu cảnh giới thì sẽ gặp tác dụng phụ, trở nên thích giết chóc... Nhưng nếu các ngươi áp chế tốc độ tăng lên, gần như không có tác dụng phụ. Nếu không có Huyết Lang, ta vốn sẽ không như vậy!"

Nghĩ đến Huyết Lang, trong mắt Phó Viễn Minh tràn đầy căm hận: "Ta không chú ý tác dụng phụ gì hết, chỉ cần có thể giết Huyết Lang, báo thù cho vợ và con trai ta, cái gì ta cũng có thể bỏ qua. Dù sao thì ta cũng chỉ còn một cái mạng cùi!"



"Thế nào? Ai có thể trả lời vấn đề của ta!"

"Nếu như ta nói cho ngươi biết nhưng ngươi lại không nói bí mật cho ta biết, vậy phải làm sao bây giờ?"

Mọi người vừa nghe lập tức quay đầu xem, người nói chuyện là gia chủ Từ gia.

"Từ lão quỷ!"

"Từ Nghiễm Đào "

Hai người Lưu Chấn Triết và Bạch Vô Ưu đồng thời nhìn về phía Từ Nghiễm Đào.

Từ Nghiễm Đào cười nói: "Hai nhà các ngươi gia đại nghiệp đại, chướng mắt bí mật nhỏ này, thế nhưng ta cảm thấy rất hứng thú!"

"Ta lấy vợ và con trai đã chết ra thề, nếu như ngươi nói cho ta biết chân tướng, giúp ta giết Huyết Lang và Lưu Dũng Minh, ta sẽ nói bí mật cho ngươi biết!"

Phó Viễn Minh rất rõ ràng, hôm nay có thể hắn ta trốn không thoát, trước khi chết dùng bí mật của mình báo thù, hắn ta có chết cũng không tiếc.

Bạch Vô Ưu và Lưu Chấn Triết đồng thời nhìn chằm chằm Từ Nghiễm Đào.

Lưu Dũng Minh cúi đầu, vẻ mặt trắng bệch, Phó Viễn Minh đã đưa ra giá rất cao.

Nếu không phải đối phương muốn mạng của hắn ta, hắn ta cũng không nhịn được muốn đứng ra.

Bạch Vô Ưu nhỏ giọng nói: "Lão Từ, không nên xúc động, Lưu Dũng Minh là thống lĩnh thành vệ binh, nếu như ngươi giết hắn ta đi, Từ gia các ngươi sẽ gặp phiền toái lớn!"

Từ Nghiễm Đào nhìn thoáng qua Bạch Vô Ưu, bí mật của Bạch Vô Ưu hắn ta biết.

Thế nhưng Huyết Lang chính là con trai Bạch Vô Ưu!

Lưu Dũng Minh là thống lĩnh Thiết Thạch thành!

Còn có một Lưu Chấn Triết đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm!

Chắc chắn là Bạch Vô Ưu và Lưu Chấn Triết không hy vọng hắn ta nhận được bí mật của Phó Viễn Minh!

Nếu giao dịch với Phó Viễn Minh, chắc chắn hắn ta sẽ bị hai người vây công, hắn ta có thể khẳng định điều này.

Nhưng cơ hội tốt đẹp như vậy, chuyện này liên quan đến Từ gia quật khởi, kêu Từ Nghiễm Đào từ bỏ? Hắn ta vô cùng không cam lòng!

Lưu Dũng Minh lớn tiếng nhắc nhở: "Ba vị gia chủ, ta cảm thấy rất có thể tên này đề thăng được thực lực như vậy là nhờ thanh trường kiếm trong tay hắn ta, ta đoán rất có thể đó là một thanh linh khí Ma đạo!"

Tam đại gia chủ đồng loạt đưa mắt nhìn sang trường kiếm nung đỏ trong tay Phó Viễn Minh.

Dị tượng như vậy, muốn không chú ý cũng khó khăn.

Linh khí là vũ khí tiên thiên cao thủ mới có tư cách sử dụng.

Trên linh khí còn có đạo khí, đạo khí có được rất nhiều năng lực thần kỳ đáng sợ!

"Vì tránh để đêm dài lắm mộng, tạm thời chém đứt tay chân hắn ta, phế đan điền của hắn ta, để hắn ta không chết, sau đó ba nhà chúng ta cùng chung bí mật kia, thế nào?" Lưu Chấn Triết hỏi.

"Có thể!"

"Đồng ý!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook