Chương 23: Định Thần Tuyệt Sát
Tiểu Trần
09/01/2014
Tu luyện không quản ngày tháng, chớp mắt mà năm thứ ba sắp
trôi qua, Diệp Nguyên dường như đã hòa nhập hoàn toàn vào thế giới xa lạ này.
Thân thể cùng tinh thần hắn cũng thay đổi dần theo năm tháng, tuy nhiên sự thay
đổi này có phần kì quặc. Bởi lúc này hình dáng hắn mỗi ngày một nhỏ lại, kéo
theo đó cảm giác với tự nhiên ngày càng mẫn tuệ, tâm cảnh của hắn ngày một trở
nên tĩnh lặng, yên bình.
Cảm giác cưỡi gió đạp mây ngắm nhìn vạn nẻo giang sơn hùng vĩ làm hắn nhận rõ bản thân hắn thì ra rất phù hợp với cuộc sống cô tịch thế này. Đây là sự thay đổi về chất từ sâu thẳm tâm hồn của hắn. Đôi lúc hắn còn tự cười bản thân bởi sự thay đổi khó tin này.
- Trước đây ta chạy trốn chính bản thân mình a! Diệp Nguyên nằm cạnh Tiểu Miêu đang say ngủ trên mái nhà thì thầm.
Bốn năm qua đi kể từ ngày xa rời cố hương, Diệp Nguyên ngày càng hiểu cái gì gọi là hoài niệm. Tuy thế hắn tự biết bản thân không thể làm gì khác để thay đổi hiện thực. Đó cũng là lí do hắn chôn sâu quá khứ vào nơi sâu lắng nhất của tâm hồn mình.
Ánh mặt trời trên cao vẫn mải mê quét những dải màu vàng óng lên khuôn viên quanh mặt hồ xanh biếc. Từng làn gió mang theo hương vị mộc mạc của núi rừng vẫn vi vu thổi xào xạc những rặng tuyết tùng. Đây đó trong dải núi đồi bao la trùng điệp chốc chốc lại vang lên bài ca đầy quen thuộc của muôn loài mãnh cầm dị thú.
Diệp Nguyên nằm thư giãn trên mái nhà một lúc rồi lại lấy ra từ trong nhẫn ngọc một cuốn sách úa màu, bắt đầu say sưa đọc.
“Đông Châu Kí Sự -Trang sáu trăm hai mươi mốt”
“Đông Châu tu sĩ tầng tầng lớp lớp, tuy nhiên việc phân chia chiến lực vô cùng khó khăn. Truyền thừa huyết mạch, cổ đại công pháp, bí kỹ thần thuật và nhiều văn thư cổ tịch huyền diệu khác khiến chiến lực của tu sĩ Đông Châu rất khó đoán định.
Xét theo thông lệ từ xưa, có chín cảnh giới lớn mà cuộc đời của một tu sĩ luôn mong mỏi đạt thành. Trong đó sáu cảnh giới đầu tiên đơn giản được chia thành từ nhất giai đến lục giai. Ba cảnh giới sau cùng được chia thành Hoàng Chân Cảnh, Huyền Chân Cảnh và Thiên Chân Cảnh. Vì ba cảnh giới sau cùng sinh ra nhiều thần thông vô thượng nên những tu sĩ ở trong ba cảnh giới này đều được gọi là đại tu sĩ.”
Diệp Nguyên đọc qua những dòng này trong đầu lẩm bẩm tự hỏi: “Không biết bản thân ta lúc này đang ở giai đoạn nào?”
Vì cuốn kí lục này không ghi chép phương pháp đánh giá thực lực của tu sĩ nên Diệp Nguyên không thể xác định được bản thân đang ở giai đoạn nào của cuộc đời tu sĩ. Hắn ngẩn ra một chút, suy nghĩ bâng quơ rồi gấp sách lại. Bàn tay phải khẽ động, như thường lệ cuốn sách lại biến mất vào bên trong không gian nhẫn ngọc.
Bàn tay ấn nhẹ vào mái nhà, thân hình hắn như được gió nâng đỡ lăng không rồi đạp vội bộ pháp di chuyển ra giữa hồ nước trước nhà. Thân thể đứng thẳng giữa tầng không rồi từ từ hạ xuống gần mặt nước. Tiếp sau đó hắn nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển linh khí khai mở đám đồ án “cải tạo cốt cách”. Từ huyệt bách hội giữa đỉnh đầu từng luồng dương khí lao vùn vụt chảy khắp thân thể. Cùng lúc đó âm khí cũng tự động thoát ra từ dưới đáy hồ rồi xuyên qua mặt nước, sau đó theo huyệt dũng tuyền dưới hai lòng bàn chân hắn chảy vào cơ thể. Một âm một dương tạo thành một vòng tuần hoàn liên miên bất tuyệt trong cơ thể hắn, giúp hắn cải tạo cốt cách của chính mình.
Kiến thức tu luyện ngày một nhiều hơn, Diệp Nguyên càng hiểu rõ bộ đồ án hấp thu âm dương chi khí này tinh diệu đến nhường nào. Mỗi một lần dùng âm dương chi khí gột rửa cốt cách, hắn càng cảm nhận sự thay đổi to lớn của bản thân. Đây là một quá trình đảo ngược rất vi diệu của thân thể . Cảm giác mỗi một luồng âm dương chi khí đi vào thân thể, chảy qua các lộ kinh mạch là một lần bàn tay vô hình của tạo hóa giúp hắn quay ngược lại thời gian, cải lão hoàn đồng một cách kì diệu.
Mấy khắc thời gian trôi qua, khi thân thể không tiếp nhận được âm dương chi khí nữa Diệp Nguyên mới dừng lại. Đôi mắt mở to nhìn thẳng về phía trước rồi thở ra một hơi trọc khí thật dài. Thân hình lắc nhẹ vài cái, đôi mắt bừng lên chút tinh quang khó nhận biết rồi cả người hắn bắn đi trên mặt hồ với một tốc độ khó tin.
Thi triển Huyễn Ảnh Ngự Phong, Diệp Nguyên thân hình càng lúc càng di chuyển trong không khí với tiết tấu nhanh dần. Mươi hơi thở sau, thân thể hắn lúc này có chút mờ ảo như thể đang luồn lách giữa những tầng năng lượng vô hình trong không khí. Nếu người khác nhìn vào bộ pháp của hắn lúc này thì sẽ thấy được thân thể hắn như thể đang vừa phi hành vừa thi triển huyễn thuật che mắt người khác. Từng phương vị được biến ảo một cách quỷ dị làm hình dáng của hắn trên mặt hồ lúc này biến dạng không còn nhìn rõ.
“Hưu! Hưu!” Thân hình như thiểm điện, Diệp Nguyên lao tới một gốc tuyết tùng cổ thụ cách bờ hồ chừng hơn mười trượng. Bàn tay phải bỗng xòe ra phía trước rồi tạo thành một loại thủ pháp “cầm nã thủ”, một lực lượng trói buộc vô hình bất chợt hình thành xung quanh cánh tay phải của hắn. Không những thế khí tức của hắn lúc này biến đổi đột ngột, một tầng hắc ám quang mang bao phủ lấy cả cánh tay phải, đôi mắt hắn cũng lập lòe hắc ám quang mang vô cùng quỷ dị. Chu vi mấy trượng xung quanh như thể đang bị bao phủ dưới lưỡi hái của tử thần.
Khi bàn tay phải của hắn còn cách thân tuyết tùng chừng nửa trượng thì cả thân cây chợt kêu “lắc rắc” mấy tiếng rồi phần trên thân cây gãy rập, vụn cây bay tung tóe khắp nơi. Cả thân tuyết tùng to bằng mấy người ôm lúc này chả khác nào gỗ mục bị lực đạo quỷ dị của Diệp Nguyên chấn nát.
Thân hình Diệp Nguyên đảo một vòng xung quanh cây tuyết tùng rồi bay trở lại mặt hồ, khí tức kì lạ vừa rồi của hắn cũng được thu liễm lại. Đôi mắt trong suốt, đen nháy lại hiện ra trên khuôn mặt non nớt của hắn.
- Càng ngày càng cảm thấy giống ma công a! Diệp Nguyên lơ lửng trên mặt hồ lẩm bẩm.
Chiêu thức vừa rồi hắn vừa sử dụng có tên là “Định Thần Tuyệt Sát”. Chính là công pháp mà Cổ lão đã tặng hắn lúc đến nơi này tu luyện. Công pháp này chỉ có hai chiêu chia thành “Định Thần” và “Tuyệt Sát”.
“Định Thần” giống như tên gọi, bằng một phương pháp quỷ dị nào đó chấn động lên tâm cảnh của đối thủ rồi chế trụ, khiến đối thủ mất đi khả năng kiểm soát thân thể trong chốc lát. Còn “Tuyệt Sát” là một loại “khí hóa hình” đem hết linh khí trong cơ thể tạo thành một lưỡi “khí đạo” chém thẳng về yết hầu của đối thủ. Điều đặc biệt là hai chiêu thức này khi đã thi triển thì không thể gián đoạn.
Diệp Nguyên ba năm vừa qua theo lời Cổ lão chăm chỉ luyện tập công pháp “Định Thần Tuyệt Sát” này. Tuy nhiên càng đi sâu vào tu luyện công pháp này hắn càng cảm thấy công pháp này quá bá đạo và độc ác. Dường như đây vốn là công pháp chuyên dùng cho sát thủ. Hơn nữa, hắn cảm thấy công pháp này hình thành nên trong cơ thể một loại khí tức đặc biệt. Khí tức này rất giống “ma khí” được miêu tả trong các cuốn sách hắn đã đọc qua.
Dù hắn biết Cổ lão tặng hắn công pháp này làm bùa bảo mệnh nhưng trong lòng hắn vẫn có chút băn khoăn chưa giải tỏa được. Bởi đây là một công pháp giết người thực thụ, chiêu thức đã thành chắc chắn sẽ khiến đối thủ hình thần câu diệt vô cùng độc địa. Mà với hắn lúc này, việc tu luyện chỉ để sau này có chút tiềm lực ngao du bốn phương, làm một lữ khách nay đây mai đó, nhìn ngắm vạn nẻo giang sơn tú lệ.
“Hi vọng sau này không bao giờ sử dụng chiêu thức quỷ quái này!” Diệp Nguyên trong đầu tự nhủ.
- Giết người a! Ta không phải loại người dã man như vậy! Luyện tới đại thành của Huyễn Ảnh Ngự Phong ta sẽ làm một kẻ bình thường vân du thiên hạ! Diệp Nguyên nói một mình rồi nở nụ cười thoải mái.
Bàn chân đạp mấy bước bộ pháp, thân thể Diệp Nguyên xuất hiện bên cạnh Tiểu Miêu làm nó khẽ giật mình mở mắt ra nhóm ngó.
- Đến giờ săn mồi rồi! Diệp Nguyên bàn chân huýt nhẹ vào thân thể to lớn của Tiểu Miêu, rồi nhằm hướng khu rừng rậm rạp bay đi.
Tiểu Miêu sau hai năm sống cùng hắn lúc này thân hình đã lớn hơn trước đây nhiều. Bây giờ nó to gấp rưỡi một con hổ trưởng thành, thân hình to lớn rất có phong phạm của “thú dữ”. Sức ăn của Tiểu Miêu mỗi ngày một tăng, bây giờ khẩu vị của nó không còn là gà rừng nữa mà là đám lợn rừng béo núc với đám hươu vàng mấy chục dặm chu vi quanh hồ nước. Hơn nữa thời gian gần đây nó đã tự đi săn mồi rồi tha về nhà. Diệp Nguyên chỉ là đi theo canh chừng nó, đề phòng bất trắc.
“Vèo..vèo…” Mấy bước nhảy thật xa Tiểu Miêu đã nhằm hướng Diệp Nguyên đuổi tới. Chẳng mấy chốc một người một thú lại bắt đầu chuyến săn mồi thường lệ.
“Bá” Diệp Nguyên từ trên cao xuyên qua tán cây rừng lao xuống ngồi ngay ngắn trên lưng của Tiểu Miêu.
“Meo…!” Tiểu Miêu vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại kêu một tiếng rõ dài, ra chiều phản đối hành động của Diệp Nguyên. Tiếng kêu của nó có phần buồn cười bởi tiếng kêu này không phù hợp với thân hình to lớn của nó. Cảm giác Tiểu Miêu lúc này như con mèo nhà to xác chứ không phải giống mèo rừng oai phong.
Bấy giờ Diệp Nguyên thân hình nhỏ nhắn ngồi trên lưng Tiểu Miêu xoa xoa đầu nó rồi cười nói:
- Meo cái gì? Mấy năm nay tao nuôi mày lớn, lúc này tao cưỡi một tý cũng không cho sao?
Tiểu Miêu chả biết có hiểu hắn nói gì không nhưng tốc độ chợt nhanh như gió rồi nhảy xuyên qua mấy bụi cây cao làm Diệp Nguyên suýt nữa ngã nhào.
Ổn định thân thể Diệp Nguyên hậm hực:
- Mày muốn tao ngã chết sao?
Tiểu Miêu nghe thế càng chạy nhanh hơn, nhằm vào những cành lá sát mặt đất mà lao tới. Diệp Nguyên dở khóc dở cười ưỡn người tránh né liên tục. Cũng may thân pháp hắn có chút thành tựu nếu không sẽ bị va đập bầm dập cả thân hình.
Bỗng lúc này Tiểu Miêu thân hình trùng xuống rồi bất ngờ cong lưng lên hất Diệp Nguyên lên cao, sau đó nó như tên bắn lao vào một bụi rậm phía xa. Chớp mắt mấy tiếng kêu như lợn bị chọc tiết vang lên rồi thân hình của Tiểu Miêu hiện ra sau lùm cây, trên miệng nó đang cắp một con lợn rừng béo núc.
Diệp Nguyên nở nụ cười bay đến bên cạnh dành lấy con lợn rừng rồi cười hả hê nói:
- Săn thêm ít con nữa đi rồi tao làm thịt hun khói cho mày!
Tiểu Miêu như hiểu lời hắn quẫy nhẹ cái đuôi một cái rồi lại nhằm hướng khác lao đi. Diệp Nguyên cầm con lợn lừng trong tay lẩm bẩm:
- Dạo này nó dường như hiểu hết những lời mình nói!
Cười nhạt một cái, hắn nắm chắt con lợn rừng quay trở lại ngôi nhà ven hồ.
Trong căn bếp nhỏ, mùi thịt quay chín mọng nhanh chóng thả trôi theo làn gió. Diệp Nguyên tay cầm một miếng thịt quay thơm phức vừa ăn vừa hít hà.
- Tu luyện cũng cần phải ăn ngon a! Sau này có dịp ăn hết mĩ vị của thiên hạ là tốt nhất! Hắn vừa ăn vừa lẩm bẩm.
“Xột xoạt” Sau rặng tuyết tùng, Tiểu Miêu lúc này đã trở về, trên miệng đang cắn chặt đuôi của ba con lợn rừng rồi cứ thế đi thụt lùi kéo về tận cửa bếp.
Diệp Nguyên nhìn cảnh này suýt nữa đánh rơi miếng thịt trên tay. Hắn cười ha hả nói:
- Mày định ăn hết đám lợn rừng này sao?
Tiểu Miêu nhả ba cái đuôi lợn rừng ra rồi cọ cọ vào chân hắn mấy cái sau đó nhảy lên mái nhà nằm duỗi chân hóng gió.
Diệp Nguyên lắc lắc đầu cười sau đó tiếp nhận nhiệm vụ của “đầu bếp”.
Nắng chiều tắt dần, màn đêm buông xuống tràn ngập mọi ngóc ngách của núi rừng. Côn trùng lại inh ỏi cất tiếng ca.
Trên mái nhà gỗ, Diệp Nguyên nằm ngửa gối đầu lên đôi bàn tay sau gáy, đôi chân gác lên nhau đung đưa qua lại. Đôi môi hắn mấp máy rồi ngân nga những giai điệu nhẹ nhàng:
“Trên đường đời mịt mờ xa xa…cố hương có một mái nhà yên ấm…dù ở phương trời xa thẳm…tâm hồn ta vẫn theo gió quay về…”
Ngón tay vẽ theo những chòm sao lung linh trên nền trời, miệng ngân nga những giai điệu không lời khi trầm khi bổng. Một lúc sau Diệp Nguyên chìm dần vào giấc ngủ. Tiểu Miêu nằm bên cạnh, xích lại gần hắn rồi gác đầu lên bụng hắn, sau đó nó cũng gật gù chìm vào giấc ngủ.
…
Mười hôm sau.
Diệp Nguyên lúc này đang lơ lửng cao cách hồ nước chừng ba mươi trượng. Hôm nay là ngày hắn muốn rời khỏi địa phương này. Từ mấy ngày trước khi bộ pháp Huyễn Ảnh Ngự Phong đã trở nên nhuần nhuyễn hắn mới phát hiện được lối ra của kết giới nơi này.
Thì ra phía trên mặt hồ là một đạo kết giới vô hình chỉ có thể nhìn thấy khi di chuyển với bộ pháp Huyễn Ảnh Ngự Phong. Kết giới này nếu dùng tốc độ để đột phá thì có thể dễ dàng rời khỏi. Đó cũng là lí do mà lúc rời đi Cổ lão lại đạp bộ pháp theo một quỹ tích kì lạ như vậy.
Diệp Nguyên ngưng thần chú tâm nhớ lại quỹ tích mà lúc trước Cổ lão đã thi triển. Sau một hồi xác định lại các phương vị tinh chuẩn thân hình hắn hạ dần xuống đứng ngay ngắn bên bờ hồ.
Ngoảnh mặt lại nhìn Tiểu Miêu đang nằm dài trên mái nhà, Diệp Nguyên cười cười nói :
- Đợi tao tìm hiểu kĩ kết giới này rồi sẽ mang mày ra cùng!
Nói rồi đôi mắt hắn hướng thẳng lên cao nhìn chăm chú sau đó thân thể như tên bắn vọt lên cao. Huyễn Ảnh Ngự Phong đạp liên tục vào hư không theo từng phương vị kì dị. Khi lên tới độ cao hơn mười trượng môi Diệp Nguyên nhếch lên nụ cười bởi hắn đã nhìn thấy cửa ra của kết giới. Những vòng năng lượng vô hình đan xen vào nhau di chuyển qua lại như thể mê cung, nếu tốc độ không đủ nhanh thì không bao giờ thoát được. Đây là một kiểu không gian kết giới vô cùng vi diệu.
Bàn chân đạp bước thất tinh trên trong không trung sau đó thân thể hắn lao vút lên cao. Một quỹ tích kì lạ được hắn thi triển, thân hình hắn lúc này dường như mờ đi rồi dần dần biến mất giữa tầng không.
“Bá!” Diệp Nguyên bất chợt hiện ra trên không, đôi mắt hắn có chút ngạc nhiên nhìn khung cảnh xung quanh. Dưới chân hắn là một khu rừng xum xuê rậm rạp không hề nhìn thấy bóng dáng của hồ nước và căn nhà.
Sau phút ngạc nhiên hắn nở nụ cười cảm thán:
- Kết giới này thật tài tình!
Nhớ đến Tiểu Miêu hắn lại bắt đầu thi triển Huyễn Ảnh Ngự Phong để mở ra lối vào kết giới. Vừa nhìn thấy cửa vào hắn chuẩn bị lao xuống thì một tiếng mèo kêu vang lên phía xa làm hắn dừng lại.
- Đây là…
Diệp Nguyên lẩm bẩm một câu rồi nhằm hướng tiếng mèo kêu bay tới. “Loạt xoạt” tiếng động bên dưới khu rừng làm hắn tăng thêm phần chú ý. Bay được một đoạn chừng mấy trăm trượng thì hắn bất chợt dừng lại đột ngột rồi ngẩn ra thì thào:
- Không phải chứ! Nó có thể ra vào kết giới dễ dàng như vậy sao?
Thì ra lúc này trên một nhánh cây cổ thụ to lớn, Tiểu Miêu không biết từ lúc nào đã ngồi chễm chệ trên cành cây dương to mắt nhìn hắn.
“Meo!” Tiểu Miêu kêu một tiếng dài rồi nhằm hướng rừng cây thưa thớt lao đi.
Diệp Nguyên vừa phi hành trên cao vừa nói vọng xuống:
- Mày giỏi lắm! Có thể ra vào kết giới tự do như vậy mà tao không biết!
Thật ra lúc hai năm trước Tiểu Miêu đến đây. Diệp Nguyên đã thấy kì lạ nhưng từ đó về sau hắn cũng không để ý, vì Tiểu Miêu đã ở lại sống cùng hắn. Hắn cho rằng Tiểu Miêu vô tình đi lạc vào kết giới rồi không ra được, nếu không nó cũng chả thèm ở lại cùng hắn.
Cười “hắc hắc” mấy tiếng Diệp Nguyên tăng tốc lao vùn vụt trong gió đuổi theo bước chân của Tiểu Miêu.
Cảm giác cưỡi gió đạp mây ngắm nhìn vạn nẻo giang sơn hùng vĩ làm hắn nhận rõ bản thân hắn thì ra rất phù hợp với cuộc sống cô tịch thế này. Đây là sự thay đổi về chất từ sâu thẳm tâm hồn của hắn. Đôi lúc hắn còn tự cười bản thân bởi sự thay đổi khó tin này.
- Trước đây ta chạy trốn chính bản thân mình a! Diệp Nguyên nằm cạnh Tiểu Miêu đang say ngủ trên mái nhà thì thầm.
Bốn năm qua đi kể từ ngày xa rời cố hương, Diệp Nguyên ngày càng hiểu cái gì gọi là hoài niệm. Tuy thế hắn tự biết bản thân không thể làm gì khác để thay đổi hiện thực. Đó cũng là lí do hắn chôn sâu quá khứ vào nơi sâu lắng nhất của tâm hồn mình.
Ánh mặt trời trên cao vẫn mải mê quét những dải màu vàng óng lên khuôn viên quanh mặt hồ xanh biếc. Từng làn gió mang theo hương vị mộc mạc của núi rừng vẫn vi vu thổi xào xạc những rặng tuyết tùng. Đây đó trong dải núi đồi bao la trùng điệp chốc chốc lại vang lên bài ca đầy quen thuộc của muôn loài mãnh cầm dị thú.
Diệp Nguyên nằm thư giãn trên mái nhà một lúc rồi lại lấy ra từ trong nhẫn ngọc một cuốn sách úa màu, bắt đầu say sưa đọc.
“Đông Châu Kí Sự -Trang sáu trăm hai mươi mốt”
“Đông Châu tu sĩ tầng tầng lớp lớp, tuy nhiên việc phân chia chiến lực vô cùng khó khăn. Truyền thừa huyết mạch, cổ đại công pháp, bí kỹ thần thuật và nhiều văn thư cổ tịch huyền diệu khác khiến chiến lực của tu sĩ Đông Châu rất khó đoán định.
Xét theo thông lệ từ xưa, có chín cảnh giới lớn mà cuộc đời của một tu sĩ luôn mong mỏi đạt thành. Trong đó sáu cảnh giới đầu tiên đơn giản được chia thành từ nhất giai đến lục giai. Ba cảnh giới sau cùng được chia thành Hoàng Chân Cảnh, Huyền Chân Cảnh và Thiên Chân Cảnh. Vì ba cảnh giới sau cùng sinh ra nhiều thần thông vô thượng nên những tu sĩ ở trong ba cảnh giới này đều được gọi là đại tu sĩ.”
Diệp Nguyên đọc qua những dòng này trong đầu lẩm bẩm tự hỏi: “Không biết bản thân ta lúc này đang ở giai đoạn nào?”
Vì cuốn kí lục này không ghi chép phương pháp đánh giá thực lực của tu sĩ nên Diệp Nguyên không thể xác định được bản thân đang ở giai đoạn nào của cuộc đời tu sĩ. Hắn ngẩn ra một chút, suy nghĩ bâng quơ rồi gấp sách lại. Bàn tay phải khẽ động, như thường lệ cuốn sách lại biến mất vào bên trong không gian nhẫn ngọc.
Bàn tay ấn nhẹ vào mái nhà, thân hình hắn như được gió nâng đỡ lăng không rồi đạp vội bộ pháp di chuyển ra giữa hồ nước trước nhà. Thân thể đứng thẳng giữa tầng không rồi từ từ hạ xuống gần mặt nước. Tiếp sau đó hắn nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển linh khí khai mở đám đồ án “cải tạo cốt cách”. Từ huyệt bách hội giữa đỉnh đầu từng luồng dương khí lao vùn vụt chảy khắp thân thể. Cùng lúc đó âm khí cũng tự động thoát ra từ dưới đáy hồ rồi xuyên qua mặt nước, sau đó theo huyệt dũng tuyền dưới hai lòng bàn chân hắn chảy vào cơ thể. Một âm một dương tạo thành một vòng tuần hoàn liên miên bất tuyệt trong cơ thể hắn, giúp hắn cải tạo cốt cách của chính mình.
Kiến thức tu luyện ngày một nhiều hơn, Diệp Nguyên càng hiểu rõ bộ đồ án hấp thu âm dương chi khí này tinh diệu đến nhường nào. Mỗi một lần dùng âm dương chi khí gột rửa cốt cách, hắn càng cảm nhận sự thay đổi to lớn của bản thân. Đây là một quá trình đảo ngược rất vi diệu của thân thể . Cảm giác mỗi một luồng âm dương chi khí đi vào thân thể, chảy qua các lộ kinh mạch là một lần bàn tay vô hình của tạo hóa giúp hắn quay ngược lại thời gian, cải lão hoàn đồng một cách kì diệu.
Mấy khắc thời gian trôi qua, khi thân thể không tiếp nhận được âm dương chi khí nữa Diệp Nguyên mới dừng lại. Đôi mắt mở to nhìn thẳng về phía trước rồi thở ra một hơi trọc khí thật dài. Thân hình lắc nhẹ vài cái, đôi mắt bừng lên chút tinh quang khó nhận biết rồi cả người hắn bắn đi trên mặt hồ với một tốc độ khó tin.
Thi triển Huyễn Ảnh Ngự Phong, Diệp Nguyên thân hình càng lúc càng di chuyển trong không khí với tiết tấu nhanh dần. Mươi hơi thở sau, thân thể hắn lúc này có chút mờ ảo như thể đang luồn lách giữa những tầng năng lượng vô hình trong không khí. Nếu người khác nhìn vào bộ pháp của hắn lúc này thì sẽ thấy được thân thể hắn như thể đang vừa phi hành vừa thi triển huyễn thuật che mắt người khác. Từng phương vị được biến ảo một cách quỷ dị làm hình dáng của hắn trên mặt hồ lúc này biến dạng không còn nhìn rõ.
“Hưu! Hưu!” Thân hình như thiểm điện, Diệp Nguyên lao tới một gốc tuyết tùng cổ thụ cách bờ hồ chừng hơn mười trượng. Bàn tay phải bỗng xòe ra phía trước rồi tạo thành một loại thủ pháp “cầm nã thủ”, một lực lượng trói buộc vô hình bất chợt hình thành xung quanh cánh tay phải của hắn. Không những thế khí tức của hắn lúc này biến đổi đột ngột, một tầng hắc ám quang mang bao phủ lấy cả cánh tay phải, đôi mắt hắn cũng lập lòe hắc ám quang mang vô cùng quỷ dị. Chu vi mấy trượng xung quanh như thể đang bị bao phủ dưới lưỡi hái của tử thần.
Khi bàn tay phải của hắn còn cách thân tuyết tùng chừng nửa trượng thì cả thân cây chợt kêu “lắc rắc” mấy tiếng rồi phần trên thân cây gãy rập, vụn cây bay tung tóe khắp nơi. Cả thân tuyết tùng to bằng mấy người ôm lúc này chả khác nào gỗ mục bị lực đạo quỷ dị của Diệp Nguyên chấn nát.
Thân hình Diệp Nguyên đảo một vòng xung quanh cây tuyết tùng rồi bay trở lại mặt hồ, khí tức kì lạ vừa rồi của hắn cũng được thu liễm lại. Đôi mắt trong suốt, đen nháy lại hiện ra trên khuôn mặt non nớt của hắn.
- Càng ngày càng cảm thấy giống ma công a! Diệp Nguyên lơ lửng trên mặt hồ lẩm bẩm.
Chiêu thức vừa rồi hắn vừa sử dụng có tên là “Định Thần Tuyệt Sát”. Chính là công pháp mà Cổ lão đã tặng hắn lúc đến nơi này tu luyện. Công pháp này chỉ có hai chiêu chia thành “Định Thần” và “Tuyệt Sát”.
“Định Thần” giống như tên gọi, bằng một phương pháp quỷ dị nào đó chấn động lên tâm cảnh của đối thủ rồi chế trụ, khiến đối thủ mất đi khả năng kiểm soát thân thể trong chốc lát. Còn “Tuyệt Sát” là một loại “khí hóa hình” đem hết linh khí trong cơ thể tạo thành một lưỡi “khí đạo” chém thẳng về yết hầu của đối thủ. Điều đặc biệt là hai chiêu thức này khi đã thi triển thì không thể gián đoạn.
Diệp Nguyên ba năm vừa qua theo lời Cổ lão chăm chỉ luyện tập công pháp “Định Thần Tuyệt Sát” này. Tuy nhiên càng đi sâu vào tu luyện công pháp này hắn càng cảm thấy công pháp này quá bá đạo và độc ác. Dường như đây vốn là công pháp chuyên dùng cho sát thủ. Hơn nữa, hắn cảm thấy công pháp này hình thành nên trong cơ thể một loại khí tức đặc biệt. Khí tức này rất giống “ma khí” được miêu tả trong các cuốn sách hắn đã đọc qua.
Dù hắn biết Cổ lão tặng hắn công pháp này làm bùa bảo mệnh nhưng trong lòng hắn vẫn có chút băn khoăn chưa giải tỏa được. Bởi đây là một công pháp giết người thực thụ, chiêu thức đã thành chắc chắn sẽ khiến đối thủ hình thần câu diệt vô cùng độc địa. Mà với hắn lúc này, việc tu luyện chỉ để sau này có chút tiềm lực ngao du bốn phương, làm một lữ khách nay đây mai đó, nhìn ngắm vạn nẻo giang sơn tú lệ.
“Hi vọng sau này không bao giờ sử dụng chiêu thức quỷ quái này!” Diệp Nguyên trong đầu tự nhủ.
- Giết người a! Ta không phải loại người dã man như vậy! Luyện tới đại thành của Huyễn Ảnh Ngự Phong ta sẽ làm một kẻ bình thường vân du thiên hạ! Diệp Nguyên nói một mình rồi nở nụ cười thoải mái.
Bàn chân đạp mấy bước bộ pháp, thân thể Diệp Nguyên xuất hiện bên cạnh Tiểu Miêu làm nó khẽ giật mình mở mắt ra nhóm ngó.
- Đến giờ săn mồi rồi! Diệp Nguyên bàn chân huýt nhẹ vào thân thể to lớn của Tiểu Miêu, rồi nhằm hướng khu rừng rậm rạp bay đi.
Tiểu Miêu sau hai năm sống cùng hắn lúc này thân hình đã lớn hơn trước đây nhiều. Bây giờ nó to gấp rưỡi một con hổ trưởng thành, thân hình to lớn rất có phong phạm của “thú dữ”. Sức ăn của Tiểu Miêu mỗi ngày một tăng, bây giờ khẩu vị của nó không còn là gà rừng nữa mà là đám lợn rừng béo núc với đám hươu vàng mấy chục dặm chu vi quanh hồ nước. Hơn nữa thời gian gần đây nó đã tự đi săn mồi rồi tha về nhà. Diệp Nguyên chỉ là đi theo canh chừng nó, đề phòng bất trắc.
“Vèo..vèo…” Mấy bước nhảy thật xa Tiểu Miêu đã nhằm hướng Diệp Nguyên đuổi tới. Chẳng mấy chốc một người một thú lại bắt đầu chuyến săn mồi thường lệ.
“Bá” Diệp Nguyên từ trên cao xuyên qua tán cây rừng lao xuống ngồi ngay ngắn trên lưng của Tiểu Miêu.
“Meo…!” Tiểu Miêu vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại kêu một tiếng rõ dài, ra chiều phản đối hành động của Diệp Nguyên. Tiếng kêu của nó có phần buồn cười bởi tiếng kêu này không phù hợp với thân hình to lớn của nó. Cảm giác Tiểu Miêu lúc này như con mèo nhà to xác chứ không phải giống mèo rừng oai phong.
Bấy giờ Diệp Nguyên thân hình nhỏ nhắn ngồi trên lưng Tiểu Miêu xoa xoa đầu nó rồi cười nói:
- Meo cái gì? Mấy năm nay tao nuôi mày lớn, lúc này tao cưỡi một tý cũng không cho sao?
Tiểu Miêu chả biết có hiểu hắn nói gì không nhưng tốc độ chợt nhanh như gió rồi nhảy xuyên qua mấy bụi cây cao làm Diệp Nguyên suýt nữa ngã nhào.
Ổn định thân thể Diệp Nguyên hậm hực:
- Mày muốn tao ngã chết sao?
Tiểu Miêu nghe thế càng chạy nhanh hơn, nhằm vào những cành lá sát mặt đất mà lao tới. Diệp Nguyên dở khóc dở cười ưỡn người tránh né liên tục. Cũng may thân pháp hắn có chút thành tựu nếu không sẽ bị va đập bầm dập cả thân hình.
Bỗng lúc này Tiểu Miêu thân hình trùng xuống rồi bất ngờ cong lưng lên hất Diệp Nguyên lên cao, sau đó nó như tên bắn lao vào một bụi rậm phía xa. Chớp mắt mấy tiếng kêu như lợn bị chọc tiết vang lên rồi thân hình của Tiểu Miêu hiện ra sau lùm cây, trên miệng nó đang cắp một con lợn rừng béo núc.
Diệp Nguyên nở nụ cười bay đến bên cạnh dành lấy con lợn rừng rồi cười hả hê nói:
- Săn thêm ít con nữa đi rồi tao làm thịt hun khói cho mày!
Tiểu Miêu như hiểu lời hắn quẫy nhẹ cái đuôi một cái rồi lại nhằm hướng khác lao đi. Diệp Nguyên cầm con lợn lừng trong tay lẩm bẩm:
- Dạo này nó dường như hiểu hết những lời mình nói!
Cười nhạt một cái, hắn nắm chắt con lợn rừng quay trở lại ngôi nhà ven hồ.
Trong căn bếp nhỏ, mùi thịt quay chín mọng nhanh chóng thả trôi theo làn gió. Diệp Nguyên tay cầm một miếng thịt quay thơm phức vừa ăn vừa hít hà.
- Tu luyện cũng cần phải ăn ngon a! Sau này có dịp ăn hết mĩ vị của thiên hạ là tốt nhất! Hắn vừa ăn vừa lẩm bẩm.
“Xột xoạt” Sau rặng tuyết tùng, Tiểu Miêu lúc này đã trở về, trên miệng đang cắn chặt đuôi của ba con lợn rừng rồi cứ thế đi thụt lùi kéo về tận cửa bếp.
Diệp Nguyên nhìn cảnh này suýt nữa đánh rơi miếng thịt trên tay. Hắn cười ha hả nói:
- Mày định ăn hết đám lợn rừng này sao?
Tiểu Miêu nhả ba cái đuôi lợn rừng ra rồi cọ cọ vào chân hắn mấy cái sau đó nhảy lên mái nhà nằm duỗi chân hóng gió.
Diệp Nguyên lắc lắc đầu cười sau đó tiếp nhận nhiệm vụ của “đầu bếp”.
Nắng chiều tắt dần, màn đêm buông xuống tràn ngập mọi ngóc ngách của núi rừng. Côn trùng lại inh ỏi cất tiếng ca.
Trên mái nhà gỗ, Diệp Nguyên nằm ngửa gối đầu lên đôi bàn tay sau gáy, đôi chân gác lên nhau đung đưa qua lại. Đôi môi hắn mấp máy rồi ngân nga những giai điệu nhẹ nhàng:
“Trên đường đời mịt mờ xa xa…cố hương có một mái nhà yên ấm…dù ở phương trời xa thẳm…tâm hồn ta vẫn theo gió quay về…”
Ngón tay vẽ theo những chòm sao lung linh trên nền trời, miệng ngân nga những giai điệu không lời khi trầm khi bổng. Một lúc sau Diệp Nguyên chìm dần vào giấc ngủ. Tiểu Miêu nằm bên cạnh, xích lại gần hắn rồi gác đầu lên bụng hắn, sau đó nó cũng gật gù chìm vào giấc ngủ.
…
Mười hôm sau.
Diệp Nguyên lúc này đang lơ lửng cao cách hồ nước chừng ba mươi trượng. Hôm nay là ngày hắn muốn rời khỏi địa phương này. Từ mấy ngày trước khi bộ pháp Huyễn Ảnh Ngự Phong đã trở nên nhuần nhuyễn hắn mới phát hiện được lối ra của kết giới nơi này.
Thì ra phía trên mặt hồ là một đạo kết giới vô hình chỉ có thể nhìn thấy khi di chuyển với bộ pháp Huyễn Ảnh Ngự Phong. Kết giới này nếu dùng tốc độ để đột phá thì có thể dễ dàng rời khỏi. Đó cũng là lí do mà lúc rời đi Cổ lão lại đạp bộ pháp theo một quỹ tích kì lạ như vậy.
Diệp Nguyên ngưng thần chú tâm nhớ lại quỹ tích mà lúc trước Cổ lão đã thi triển. Sau một hồi xác định lại các phương vị tinh chuẩn thân hình hắn hạ dần xuống đứng ngay ngắn bên bờ hồ.
Ngoảnh mặt lại nhìn Tiểu Miêu đang nằm dài trên mái nhà, Diệp Nguyên cười cười nói :
- Đợi tao tìm hiểu kĩ kết giới này rồi sẽ mang mày ra cùng!
Nói rồi đôi mắt hắn hướng thẳng lên cao nhìn chăm chú sau đó thân thể như tên bắn vọt lên cao. Huyễn Ảnh Ngự Phong đạp liên tục vào hư không theo từng phương vị kì dị. Khi lên tới độ cao hơn mười trượng môi Diệp Nguyên nhếch lên nụ cười bởi hắn đã nhìn thấy cửa ra của kết giới. Những vòng năng lượng vô hình đan xen vào nhau di chuyển qua lại như thể mê cung, nếu tốc độ không đủ nhanh thì không bao giờ thoát được. Đây là một kiểu không gian kết giới vô cùng vi diệu.
Bàn chân đạp bước thất tinh trên trong không trung sau đó thân thể hắn lao vút lên cao. Một quỹ tích kì lạ được hắn thi triển, thân hình hắn lúc này dường như mờ đi rồi dần dần biến mất giữa tầng không.
“Bá!” Diệp Nguyên bất chợt hiện ra trên không, đôi mắt hắn có chút ngạc nhiên nhìn khung cảnh xung quanh. Dưới chân hắn là một khu rừng xum xuê rậm rạp không hề nhìn thấy bóng dáng của hồ nước và căn nhà.
Sau phút ngạc nhiên hắn nở nụ cười cảm thán:
- Kết giới này thật tài tình!
Nhớ đến Tiểu Miêu hắn lại bắt đầu thi triển Huyễn Ảnh Ngự Phong để mở ra lối vào kết giới. Vừa nhìn thấy cửa vào hắn chuẩn bị lao xuống thì một tiếng mèo kêu vang lên phía xa làm hắn dừng lại.
- Đây là…
Diệp Nguyên lẩm bẩm một câu rồi nhằm hướng tiếng mèo kêu bay tới. “Loạt xoạt” tiếng động bên dưới khu rừng làm hắn tăng thêm phần chú ý. Bay được một đoạn chừng mấy trăm trượng thì hắn bất chợt dừng lại đột ngột rồi ngẩn ra thì thào:
- Không phải chứ! Nó có thể ra vào kết giới dễ dàng như vậy sao?
Thì ra lúc này trên một nhánh cây cổ thụ to lớn, Tiểu Miêu không biết từ lúc nào đã ngồi chễm chệ trên cành cây dương to mắt nhìn hắn.
“Meo!” Tiểu Miêu kêu một tiếng dài rồi nhằm hướng rừng cây thưa thớt lao đi.
Diệp Nguyên vừa phi hành trên cao vừa nói vọng xuống:
- Mày giỏi lắm! Có thể ra vào kết giới tự do như vậy mà tao không biết!
Thật ra lúc hai năm trước Tiểu Miêu đến đây. Diệp Nguyên đã thấy kì lạ nhưng từ đó về sau hắn cũng không để ý, vì Tiểu Miêu đã ở lại sống cùng hắn. Hắn cho rằng Tiểu Miêu vô tình đi lạc vào kết giới rồi không ra được, nếu không nó cũng chả thèm ở lại cùng hắn.
Cười “hắc hắc” mấy tiếng Diệp Nguyên tăng tốc lao vùn vụt trong gió đuổi theo bước chân của Tiểu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.