Chương 9: Triệu Nhã Nhi
Tiểu Trần
09/01/2014
Chiều tà buông thõng xuống từng con phố.
Từng làn gió thu lay động tà áo người đi.
Trên con đường sạch sẽ hướng về Dạ Hương Lâu, một bạch y thiếu niên tuổi chừng mười bảy, mười tám, lưng đeo ống trúc, tay cầm bầu rượu nhỏ, khuôn mặt đỏ ửng đang chậm rãi bước đi. Ánh mắt thiếu niên đôi lúc lại đảo quanh nhìn ngắm cảnh vật sau đó đưa bầu rượu lên miệng uống một ngụm, bộ dáng có phần hưởng thụ. Đôi lúc lại thấy hắn cười cười như thể đang nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ. Thiếu niên này tất nhiên là Diệp Nguyên rồi!
Hôm nay hắn đã ngồi mấy canh giờ liên tục ở Túy Thiên Lâu để uống rượu. Mãi đến lúc chiều tà mới bắt đầu rời khỏi. Cái cảm giác lâng lâng của men rượu ngấm dần làm hắn cảm thấy cuộc sống lúc này có phần ý vị. Tâm hồn nghệ sĩ của hắn lại thả trôi theo khung cảnh bình dị mộc mạc của thế giới này. Chính vì thế càng uống hắn càng cảm thấy tỉnh táo.
- Người ta lấy rượu giải sầu còn Diệp Nguyên ta càng uống càng cảm thấy cuộc đời tươi đẹp. Hắn vừa đi vừa lải nhải, bước chân lúc này cũng có chút lệch lạc.
Mấy người qua lại trên đường nghe hắn lải nhải như vậy kẻ thì mỉm cười, kẻ thì lắc lắc đầu, mỗi người một biểu cảm khác nhau. Diệp Nguyên đâu có tâm trạng để ý người ta nghĩ gì về hắn bởi lúc này hơi men mới ngấm. Hắn cảm giác đường về Dạ Hương Lâu hôm nay đẹp hơn bình thường. Hình như ánh đèn thắp sớm từ các cửa hiệu cũng lung linh hơn thường ngày mấy phần.
- Nếu lúc này có đám Tiểu Nam, Tiểu Kiệt ở đây thì tốt biết bao. Hắn lại nhớ về đám bạn học cùng rồi cất tiếng lảm nhảm, bước chân lại loạng choạng.
Từng luồng khí nóng bốc nhanh lên đầu làm ánh mắt hắn hoa một đôi chút, cũng may phía trước đã là Dạ Hương Lâu. Cười cười mấy cái hắn rảo bước nhanh về phía trước, lúc này hắn chỉ muốn về phòng ngủ một giấc thật ngon.
- Diệp huynh! Một tiếng gọi có phần vui mừng vang lên bên tai hắn.
Diệp Nguyên vừa đến trước cửa Dạ Hương Lâu thì đã thấy một nam tử mặc lam y chỉnh tề đang giơ bàn tay lên vẫy hắn. Đầu óc lúc này có phần ong ong nên hắn không nhận ra là ai chỉ thấy vẻ hình dáng y có vẻ quen thuộc. Hắn loạng choạng bước vào cửa lớn rồi chắp tay lảo đảo nói:
- Xin hỏi huynh đài là ai?
Nam tử kia thấy khuôn mặt hắn đỏ lừ, thân hình thì như sắp ngã liền nở nụ cười nói với giọng trêu chọc:
- Diệp huynh không phải vừa được cô nương nào tiếp đãi đấy chứ?
Diệp Nguyên đầu óc lúc này quay mòng mòng nào nghe nam tử trước mặt mình nói gì nữa, hắn nhải một câu:
- Ta không xong rồi…!
Nói rồi cả người nhào về phía trước lảo đảo ngã xuống.
Nam tử kia thấy thế bước vội đến đỡ lấy hắn, rồi khẽ khịt mũi cười lẩm bẩm:
- Không ngờ Diệp huynh lại có hứng thú với rượu như vậy!
- Mau giúp ta đưa hắn về phòng! Nam tử mặc lam y nói với một tên tiểu nhị.
Nếu Diệp Nguyên lúc này còn tỉnh táo chắc sẽ vui mừng nhận ra đây chính là kẻ đã đồng hành cùng hắn đến Lâm Xuyên trấn, Lý Đình Nam.
Nửa khắc thời gian sau
Bên một bàn trà dưới tầng trệt của Dạ Hương Lâu.
- Lý huynh, hắn là người quen của huynh sao? Một gã mặc lam y giống với Lý Đình Nam vừa uống trà vừa hỏi
Gã mặc lam y này vốn cũng là một bộ đầu danh tiếng của Thiên Trường phủ, tên Ân Thường Chí.
- Đúng vậy! Ta với hắn có chút giao tình! Lý Đình Nam đáp.
- Ồ! Người có giao tình với Lý huynh chắc không phải người thường! Ân Thường Chí nhận xét
- Ha hả! Cũng có thể coi như vậy! Lý Đình Nam ánh mắt có chút vui vẻ đáp.
Hai người trao đổi vài câu rồi lại ngồi nhâm nhi mấy tách trà. Một chốc thời gian, Lý Đình Nam vẻ mặt có chút âm trầm nói:
- Ân huynh, đã hơn một tháng rồi mà vụ án mấy trăm mạng người kia còn chưa tìm ra đầu mối! Thật là khiến người ta phải đau đầu!
Ân Thường Chí nghe vậy đôi mắt cũng nhíu lại đáp:
- Quả thật khiến người ta lâm vào bế tắc. Ta còn chưa biết phải báo lên với cấp trên thế nào đây!
Lý Đình Nam gõ gõ bàn tay xuống bàn rồi nói:
- Ta chỉ sợ đây lại là một vụ “kỳ án”.
Ân Thường Chí nghe vậy động dung hỏi lại:
- Lý huynh cho rằng vụ án này giống những kỳ án không thể phá giải đang được lưu giữ ở nha môn?
- Đúng vậy! Đó vốn là những vụ án được xem là “không nên tra xét”.
- Nếu vụ án này quả thật là “kỳ án” thì chúng ta làm sao ăn nói với dân chúng đây? Ân Thường Chính cau mày.
- Số mệnh tại trời! Những vụ án thế này vốn không phải người thường như chúng ta có thể tra xét. Lý Đình Nam giọng có phần bất lực.
“Kỳ án” mà Lý Đình Nam nhắc tới là gì? Thật ra đó vốn là mấy chục vụ án “kì quái” được ghi chép trong trăm năm trở lại đây của Việt quốc. Những vụ án này số người chết rất nhiều và điểm chung là không thể tìm ra manh mối. Dường như tất cả nạn nhân chết đi đều là do chính họ gây ra. Có vụ thì nạn nhân lại biến mất như chưa hề tồn tại sau đó lại được tìm thấy xác ở một nơi khác cách rất ra hiện trường vụ án. Có vụ thì thân thể các nạn nhân chỉ còn lại một phần, có vụ rùng rợn hơn khi tất cả người trong một thôn đều hóa thành vũng máu. Điều tra bế tắc, không chứng cứ nào được tìm ra vì thế những vụ án thế này đều được nha môn ghi chép lại cẩn thận và đề hai chữ “Kỳ Án”.
…
Cuối giờ Tý. Màn đêm tĩnh mịch!
Trong căn phòng nhỏ, Diệp Nguyên trở mình tỉnh dậy, đôi mắt bạch sắc quang mang luân chuyển rồi nội liễm. Thân hình từ trên giường như thể mảnh giấy nhỏ trôi đi trong gió, cả người hắn cứ thế bồng bềnh nhằm hướng cửa sổ bay khỏi Dạ Hương Lâu.
- Lão Bạch, mau mau đến xem có chuyện gì!
- Lão Hắc à! Ngươi vẫn nóng nảy như vậy!
- Hắc hắc! Trú ngụ trong mình tiểu tử này quá buồn chán, ta không chịu nổi!
- Ài! Đợi không gian tinh thần của hắn khôi phục lại hoàn toàn chúng ta sẽ phá không trở về. Ngươi chịu khó một chút đi!
- Hừ! Đến giờ ta vẫn chưa hiểu vì sao tiểu tử này có thể kéo được chúng ta đến nơi đây.
- Là duyên phận! Là duyên phận!
- Ngươi có thôi mấy cái đạo lý kia không?
- Thì vốn là thế mà!
- Hừ! Mau tăng tốc, ta muốn xem bên kia có chuyện gì!
Cao cao trên bầu trời, một bóng trắng như ma ảnh lao đi vùn vụt về hướng tây của Lâm Xuyên trấn.
- Cẩn thận một chút khi đi qua nghĩa địa! Ta không muốn gặp lại tên ma đầu kia!
- Yên tâm! Dù gặp lại hắn cũng không làm gì được chúng ta nữa!
- Lão Bạch? Ngươi không phải rất sợ hắn sao?
- Hắc hắc! Đó là lúc trước, ngươi không để ý thấy không gian tinh thần của tiểu tử này sắp bình phục sao? Nếu gặp lại ma đầu kia ta không ngại câu thông huyền lực đánh với hắn một trận.
- Ách! Nếu thế ngươi phải để ta ra mặt! Cục giận kia ta còn chưa phát tiết được!
- Được rồi, được rồi! Lúc đó sẽ đến lượt ngươi!
…
Cách Lâm Xuyên trấn mười dặm về phía tây là một sơn thôn hẻo lánh, chỉ có điều lúc này không gian quanh sơn thôn toát lên vẻ âm hàn khó tả. Thì ra đây vốn là hiện trường vụ huyết sát mấy trăm mạng người hơn một tháng trước.
Diệp Nguyên từ trên trời lao thẳng xuống một khu đất trống trong thôn rồi đảo mắt nhìn quanh, sau đó lẩm bẩm:
- Quái lạ, rõ ràng lúc nãy còn cảm thấy năng lượng dị thường, bây giờ lại biến mất?
- Lão Hắc! Ngươi có nhận ra điều gì bất thường không?
- Không có!
- Kì quái! Chẳng lẽ cảm ứng của chúng ta lại sai lầm sao?
Diệp Nguyên lẩm bẩm vài câu sau đó thân hình như thể con thoi lướt đi như tên bắn đảo hết ngõ ngách trong sơn thôn. Một lúc lại thấy hắn bay lên trời đảo thêm mấy vòng rồi mới dừng lại, sau đó lắc lắc đầu nhằm hướng Lâm Xuyên trấn bay trở lại. Một khắc thời gian sau, khi bóng Diệp Nguyên đã mất hút trong màn đêm thì từ giữa sơn thôn một mảnh hồng quang chợt bùng lên rồi vụt tắt.
…
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Nguyên lúc này đang ngồi ăn sáng ở một chiếc bàn cạnh cửa ra vào của Dạ Hương Lâu. Thời gian này hắn đã quen thuộc với nhịp sống ở nơi này nên cảm giác xa lạ lúc trước đã biến mất không còn dấu vết.
Vừa uống ngụm nước trà sau khi ăn xong thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn:
- Diệp huynh, còn nhớ bằng hữu này không?
Diệp Nguyên nghe vậy ngoảnh đầu sang một bên thì thấy một nam tử mặc lam y gọn gàng, khuôn mặt có phần anh tuấn đang cười nhìn hắn. Diệp Nguyên vừa thấy nam tử này thì khuôn mặt nở nụ cười mừng rỡ hỏi:
- Lý huynh đến Lâm Xuyên khi nào vậy?
Thì ra nam tử kia là Lý Đình Nam. Chỉ nghe y đáp:
- Ha hả, ta đến đây từ sáng qua.
Nói rồi y nhanh chóng bước đến ngồi vào bàn của Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên thấy phong thái y vẫn thân thiện như vậy thì cười híp mắt nói:
- Hóa ra người họ Lý hôm qua mấy tiểu nhị nhắc đến lại là huynh.
Lý Đình Nam nghe vậy cười ha hả nói:
- Hôm qua Diệp huynh ngủ ngon chứ?
- Khiến Lý huynh chê cười! Hôm qua ta có phần quá chén.
- Không sao, không sao! Ta rất thưởng thức bộ dáng say rượu của Diệp huynh.
Diệp Nguyên nghe Lý Đình Nam trêu đùa vui vẻ như thế thì chợt cảm thấy lòng ấm áp. Lúc này hắn mới có cảm giác là mình đang sống thật sự. Rót vội tách trà đẩy sang phía Lý Đình Nam rồi hắn khẽ hỏi:
- Không biết Lý huynh đến Lâm Xuyên trấn làm việc gì?
Lý Đình Nam tươi cười đáp:
- Ta đến vì công vụ cũng là ghé qua thăm hỏi huynh một chút.
Diệp Nguyên nghe vậy có chút cảm động hỏi:
- Làm thế nào huynh biết ta ở đây?
- Ha hả, ta bảo thủ hạ điều tra danh sách các quán trọ ở Lâm Xuyên trấn.
- Thì ra thế!
- Huynh đến vì vụ án mấy trăm mạng người kia? Diệp Nguyên giờ cũng xác định Lý bộ đầu chắc chắn là Lý Đình Nam rồi.
- Thì ra Diệp huynh đã biết! Không giấu Diệp huynh, lần này ta đến để kết thúc vụ án kia. Lý Đình Nam giọng có chút chán nản.
Diệp Nguyên thấy biểu tình của y như vậy ngạc nhiên hỏi:
- Đã tìm được thủ phạm rồi sao?
Lý Đình Nam lắc đầu đáp:
- Không có! Chỉ là vụ án này không có đầu mối, không nhân chứng, hiện trường lại quá quỷ dị, chúng ta không có cách nào điều tra được.
Diệp Nguyên nghe thế cũng đành gật gật đầu ra chiều đã hiểu.
Nói chuyện với Lý Đình Nam một lúc thì có người nha môn đến gọi y đi. Diệp Nguyên đành tiếc nuối hẹn y hôm khác đến Túy Thiên Lâu uống rượu. Lý Đình Nam vui vẻ nhận lời rồi nhanh chóng rời khỏi Dạ Hương Lâu.
Đang định lên lầu lấy đồ nghề chuẩn bị tìm nơi vẽ tiếp vài bức tranh thì một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
- Trương Thường, ngươi treo bức tranh này ở chiếc cột bên trái.
- Tiểu Tinh, ngươi treo bức này ở chiếc cột bên phải.
- Tiểu Phương, ngươi treo ba bức này ở sau quầy tính tiền. Nhờ tìm chỗ nào cao ráo một chút!
Ba tên tiểu nhị vừa nghe thấy âm thanh của nữ tử này thì đồng thanh đáp:
- Vâng, cô chủ!
Thì ra lúc này đứng ở phía cầu thang là một bạch y nữ tử vô cùng xinh đẹp, tóc huyền xõa dài bên vai, một bên đầu cái một đóa quỳnh hoa, da như bạch ngọc, đôi mắt to tròn đen láy, môi hồng răng trắng, ngũ quan xinh xắn, dáng người cân đối nóng bỏng. Giọng nói nàng vừa cất lên đã khiến không ít khách trọ để ý tuy nhiên vừa nhận ra nàng thì ánh mắt mọi người đều lẩn tránh không dám nhìn lâu. Không biết vì sao bạch y nữ tử xinh đẹp này lại khiến họ e ngại như vậy.
Ba tên tiểu nhị nhanh chóng chạy nhận lấy mấy bức tranh đem đi treo. Vừa cầm lấy bức tranh tên tiểu nhị Trương Thường đã kêu lên:
- Ủa! Đây không phải là tranh của Diệp công tử sao?
Bạch y nữ tử nghe vậy có chút ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi biết người vẽ bức tranh này sao?
Trương Thường cười gật đầu rồi cánh tay chỉ về phía Diệp Nguyên đang ngồi. Bạch y nữ tử nhìn theo tay của gã thì bắt gặp ánh mắt ngơ ngẩn của Diệp Nguyên đang nhìn mình. Môi nàng khẽ nở một nụ cười vừa quyến rũ lại vừa có chút e lệ, sau đó nàng nhẹ cất bước chân về phía bàn trà của Diệp Nguyên.
Đám khách trọ nhìn thấy thế thì trong đầu mỗi người đều than thở:
“Tội nghiệp tiểu tử kia, chắc lần đầu trọ tại Dạ Hương Lầu”
“Không biết tiểu tử này có nguyên vẹn sống ra khỏi Dạ Hương Lầu không?”
“Nhìn hắn thư sinh yếu đuối thế này chắc không chịu đựng nổi”
“Sau hôm nay chắc hắn không dám nhìn chằm chằm người ta như vậy nữa”
Diệp Nguyên đang kinh diễm nhìn nàng, nữ tử này xinh đẹp không thua gì nữ tử hắn từng ra tay cứu giúp lần trước. Hơn nữa nữ tử trước mắt hắn lúc này còn là sự pha trộn giữa vẻ thanh cao thoát tục và vẻ thành thục quyến rũ chết người của nữ nhân. Diệp Nguyên tuy không phải chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ nhưng cũng phải toát lên sự kinh diễm khó tả.
Đang mải mê đánh giá nữ tử này thì bước chân nàng đã đến bên cạnh bàn trà rồi cất tiếng nhẹ nhàng như oanh yến:
- Thì ra Diệp công tử lại trọ ngay tại Dạ Hương Lâu, thật khiến tiểu nữ ngạc nhiên muôn phần.
Đám nam khách trọ đang ăn uống nghe nàng nói thế thì động tác dừng lại, có kẻ còn suýt phun hết thức ăn ra khỏi miệng. Bời vì màn kịch mà họ mong chờ đã không xảy ra.
“Không phải ta nghe lầm chứ, cô chủ “danh tiếng” của Dạ Hương Lâu mà lại xưng là tiểu nữ trước mặt tên tiểu tử này sao?” Trong đầu đám người này đều chung một suy nghĩ.
Diệp Nguyên vội thu lại ánh mắt rồi mỉm cười nói:
- Cô nương là...
Chưa để hắn nói hết lời bạch y nữ tử đã dịu dàng đáp:
- Tiểu nữ Triệu Nhã Nhi, ra mắt Diệp công tử!
“Phụt” lúc này thì có kẻ đã phun nguyên ngụm trà vừa uống ra khỏi miệng.
Nhã Nhi mắt phượng khẽ quét sang năm tử kia một cái rồi hướng về một tên tiểu nhị nói:
- Tiểu Hùng, mau giúp vị công tử kia lau sạch nước trà đi!
- Vâng, cô chủ! Tên tiểu nhị tên Tiểu Hùng gật đầu rồi nhanh chóng bước đến bàn của tên vừa phun nước kia.
- Triệu cô nương, tha cho ta, là ta sai, là ta sai! Tên kia bỗng hét lên rồi nhanh chóng bật người dậy chạy lùi ra sau liên tục.
Triệu Nhã Nhi nở nụ cười kiều mị rồi nói:
- Lần sau chú ý một chút đừng để bàn ghế trong tiệm ta vấy bẩn.
Diệp Nguyên lúc này có chút chột dạ nhưng vẫn tươi cười nói:
- Hình như ta đã gặp cô nương ở đâu rồi thì phải…
Nhã Nhi không đáp mà chớp hàng mi khẽ trách:
- Công tử không mời tiểu nữ ngồi xuống sao?
Diệp Nguyên chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh này liền vội vã nói:
- Xin lỗi ta quên mất! Mời Triệu cô nương ngồi!
Triệu Nhã Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với hắn, trên môi nàng vẫn giữ nụ cười xinh như hoa chớm nở làm tim Diệp Nguyên có chút đập loạn nhịp. Hắn lúc này không hiểu sao nữ tử xinh đẹp trước mặt lại khiến hắn trái tim hắn có chút rung rinh như vậy.
Từng làn gió thu lay động tà áo người đi.
Trên con đường sạch sẽ hướng về Dạ Hương Lâu, một bạch y thiếu niên tuổi chừng mười bảy, mười tám, lưng đeo ống trúc, tay cầm bầu rượu nhỏ, khuôn mặt đỏ ửng đang chậm rãi bước đi. Ánh mắt thiếu niên đôi lúc lại đảo quanh nhìn ngắm cảnh vật sau đó đưa bầu rượu lên miệng uống một ngụm, bộ dáng có phần hưởng thụ. Đôi lúc lại thấy hắn cười cười như thể đang nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ. Thiếu niên này tất nhiên là Diệp Nguyên rồi!
Hôm nay hắn đã ngồi mấy canh giờ liên tục ở Túy Thiên Lâu để uống rượu. Mãi đến lúc chiều tà mới bắt đầu rời khỏi. Cái cảm giác lâng lâng của men rượu ngấm dần làm hắn cảm thấy cuộc sống lúc này có phần ý vị. Tâm hồn nghệ sĩ của hắn lại thả trôi theo khung cảnh bình dị mộc mạc của thế giới này. Chính vì thế càng uống hắn càng cảm thấy tỉnh táo.
- Người ta lấy rượu giải sầu còn Diệp Nguyên ta càng uống càng cảm thấy cuộc đời tươi đẹp. Hắn vừa đi vừa lải nhải, bước chân lúc này cũng có chút lệch lạc.
Mấy người qua lại trên đường nghe hắn lải nhải như vậy kẻ thì mỉm cười, kẻ thì lắc lắc đầu, mỗi người một biểu cảm khác nhau. Diệp Nguyên đâu có tâm trạng để ý người ta nghĩ gì về hắn bởi lúc này hơi men mới ngấm. Hắn cảm giác đường về Dạ Hương Lâu hôm nay đẹp hơn bình thường. Hình như ánh đèn thắp sớm từ các cửa hiệu cũng lung linh hơn thường ngày mấy phần.
- Nếu lúc này có đám Tiểu Nam, Tiểu Kiệt ở đây thì tốt biết bao. Hắn lại nhớ về đám bạn học cùng rồi cất tiếng lảm nhảm, bước chân lại loạng choạng.
Từng luồng khí nóng bốc nhanh lên đầu làm ánh mắt hắn hoa một đôi chút, cũng may phía trước đã là Dạ Hương Lâu. Cười cười mấy cái hắn rảo bước nhanh về phía trước, lúc này hắn chỉ muốn về phòng ngủ một giấc thật ngon.
- Diệp huynh! Một tiếng gọi có phần vui mừng vang lên bên tai hắn.
Diệp Nguyên vừa đến trước cửa Dạ Hương Lâu thì đã thấy một nam tử mặc lam y chỉnh tề đang giơ bàn tay lên vẫy hắn. Đầu óc lúc này có phần ong ong nên hắn không nhận ra là ai chỉ thấy vẻ hình dáng y có vẻ quen thuộc. Hắn loạng choạng bước vào cửa lớn rồi chắp tay lảo đảo nói:
- Xin hỏi huynh đài là ai?
Nam tử kia thấy khuôn mặt hắn đỏ lừ, thân hình thì như sắp ngã liền nở nụ cười nói với giọng trêu chọc:
- Diệp huynh không phải vừa được cô nương nào tiếp đãi đấy chứ?
Diệp Nguyên đầu óc lúc này quay mòng mòng nào nghe nam tử trước mặt mình nói gì nữa, hắn nhải một câu:
- Ta không xong rồi…!
Nói rồi cả người nhào về phía trước lảo đảo ngã xuống.
Nam tử kia thấy thế bước vội đến đỡ lấy hắn, rồi khẽ khịt mũi cười lẩm bẩm:
- Không ngờ Diệp huynh lại có hứng thú với rượu như vậy!
- Mau giúp ta đưa hắn về phòng! Nam tử mặc lam y nói với một tên tiểu nhị.
Nếu Diệp Nguyên lúc này còn tỉnh táo chắc sẽ vui mừng nhận ra đây chính là kẻ đã đồng hành cùng hắn đến Lâm Xuyên trấn, Lý Đình Nam.
Nửa khắc thời gian sau
Bên một bàn trà dưới tầng trệt của Dạ Hương Lâu.
- Lý huynh, hắn là người quen của huynh sao? Một gã mặc lam y giống với Lý Đình Nam vừa uống trà vừa hỏi
Gã mặc lam y này vốn cũng là một bộ đầu danh tiếng của Thiên Trường phủ, tên Ân Thường Chí.
- Đúng vậy! Ta với hắn có chút giao tình! Lý Đình Nam đáp.
- Ồ! Người có giao tình với Lý huynh chắc không phải người thường! Ân Thường Chí nhận xét
- Ha hả! Cũng có thể coi như vậy! Lý Đình Nam ánh mắt có chút vui vẻ đáp.
Hai người trao đổi vài câu rồi lại ngồi nhâm nhi mấy tách trà. Một chốc thời gian, Lý Đình Nam vẻ mặt có chút âm trầm nói:
- Ân huynh, đã hơn một tháng rồi mà vụ án mấy trăm mạng người kia còn chưa tìm ra đầu mối! Thật là khiến người ta phải đau đầu!
Ân Thường Chí nghe vậy đôi mắt cũng nhíu lại đáp:
- Quả thật khiến người ta lâm vào bế tắc. Ta còn chưa biết phải báo lên với cấp trên thế nào đây!
Lý Đình Nam gõ gõ bàn tay xuống bàn rồi nói:
- Ta chỉ sợ đây lại là một vụ “kỳ án”.
Ân Thường Chí nghe vậy động dung hỏi lại:
- Lý huynh cho rằng vụ án này giống những kỳ án không thể phá giải đang được lưu giữ ở nha môn?
- Đúng vậy! Đó vốn là những vụ án được xem là “không nên tra xét”.
- Nếu vụ án này quả thật là “kỳ án” thì chúng ta làm sao ăn nói với dân chúng đây? Ân Thường Chính cau mày.
- Số mệnh tại trời! Những vụ án thế này vốn không phải người thường như chúng ta có thể tra xét. Lý Đình Nam giọng có phần bất lực.
“Kỳ án” mà Lý Đình Nam nhắc tới là gì? Thật ra đó vốn là mấy chục vụ án “kì quái” được ghi chép trong trăm năm trở lại đây của Việt quốc. Những vụ án này số người chết rất nhiều và điểm chung là không thể tìm ra manh mối. Dường như tất cả nạn nhân chết đi đều là do chính họ gây ra. Có vụ thì nạn nhân lại biến mất như chưa hề tồn tại sau đó lại được tìm thấy xác ở một nơi khác cách rất ra hiện trường vụ án. Có vụ thì thân thể các nạn nhân chỉ còn lại một phần, có vụ rùng rợn hơn khi tất cả người trong một thôn đều hóa thành vũng máu. Điều tra bế tắc, không chứng cứ nào được tìm ra vì thế những vụ án thế này đều được nha môn ghi chép lại cẩn thận và đề hai chữ “Kỳ Án”.
…
Cuối giờ Tý. Màn đêm tĩnh mịch!
Trong căn phòng nhỏ, Diệp Nguyên trở mình tỉnh dậy, đôi mắt bạch sắc quang mang luân chuyển rồi nội liễm. Thân hình từ trên giường như thể mảnh giấy nhỏ trôi đi trong gió, cả người hắn cứ thế bồng bềnh nhằm hướng cửa sổ bay khỏi Dạ Hương Lâu.
- Lão Bạch, mau mau đến xem có chuyện gì!
- Lão Hắc à! Ngươi vẫn nóng nảy như vậy!
- Hắc hắc! Trú ngụ trong mình tiểu tử này quá buồn chán, ta không chịu nổi!
- Ài! Đợi không gian tinh thần của hắn khôi phục lại hoàn toàn chúng ta sẽ phá không trở về. Ngươi chịu khó một chút đi!
- Hừ! Đến giờ ta vẫn chưa hiểu vì sao tiểu tử này có thể kéo được chúng ta đến nơi đây.
- Là duyên phận! Là duyên phận!
- Ngươi có thôi mấy cái đạo lý kia không?
- Thì vốn là thế mà!
- Hừ! Mau tăng tốc, ta muốn xem bên kia có chuyện gì!
Cao cao trên bầu trời, một bóng trắng như ma ảnh lao đi vùn vụt về hướng tây của Lâm Xuyên trấn.
- Cẩn thận một chút khi đi qua nghĩa địa! Ta không muốn gặp lại tên ma đầu kia!
- Yên tâm! Dù gặp lại hắn cũng không làm gì được chúng ta nữa!
- Lão Bạch? Ngươi không phải rất sợ hắn sao?
- Hắc hắc! Đó là lúc trước, ngươi không để ý thấy không gian tinh thần của tiểu tử này sắp bình phục sao? Nếu gặp lại ma đầu kia ta không ngại câu thông huyền lực đánh với hắn một trận.
- Ách! Nếu thế ngươi phải để ta ra mặt! Cục giận kia ta còn chưa phát tiết được!
- Được rồi, được rồi! Lúc đó sẽ đến lượt ngươi!
…
Cách Lâm Xuyên trấn mười dặm về phía tây là một sơn thôn hẻo lánh, chỉ có điều lúc này không gian quanh sơn thôn toát lên vẻ âm hàn khó tả. Thì ra đây vốn là hiện trường vụ huyết sát mấy trăm mạng người hơn một tháng trước.
Diệp Nguyên từ trên trời lao thẳng xuống một khu đất trống trong thôn rồi đảo mắt nhìn quanh, sau đó lẩm bẩm:
- Quái lạ, rõ ràng lúc nãy còn cảm thấy năng lượng dị thường, bây giờ lại biến mất?
- Lão Hắc! Ngươi có nhận ra điều gì bất thường không?
- Không có!
- Kì quái! Chẳng lẽ cảm ứng của chúng ta lại sai lầm sao?
Diệp Nguyên lẩm bẩm vài câu sau đó thân hình như thể con thoi lướt đi như tên bắn đảo hết ngõ ngách trong sơn thôn. Một lúc lại thấy hắn bay lên trời đảo thêm mấy vòng rồi mới dừng lại, sau đó lắc lắc đầu nhằm hướng Lâm Xuyên trấn bay trở lại. Một khắc thời gian sau, khi bóng Diệp Nguyên đã mất hút trong màn đêm thì từ giữa sơn thôn một mảnh hồng quang chợt bùng lên rồi vụt tắt.
…
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Nguyên lúc này đang ngồi ăn sáng ở một chiếc bàn cạnh cửa ra vào của Dạ Hương Lâu. Thời gian này hắn đã quen thuộc với nhịp sống ở nơi này nên cảm giác xa lạ lúc trước đã biến mất không còn dấu vết.
Vừa uống ngụm nước trà sau khi ăn xong thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn:
- Diệp huynh, còn nhớ bằng hữu này không?
Diệp Nguyên nghe vậy ngoảnh đầu sang một bên thì thấy một nam tử mặc lam y gọn gàng, khuôn mặt có phần anh tuấn đang cười nhìn hắn. Diệp Nguyên vừa thấy nam tử này thì khuôn mặt nở nụ cười mừng rỡ hỏi:
- Lý huynh đến Lâm Xuyên khi nào vậy?
Thì ra nam tử kia là Lý Đình Nam. Chỉ nghe y đáp:
- Ha hả, ta đến đây từ sáng qua.
Nói rồi y nhanh chóng bước đến ngồi vào bàn của Diệp Nguyên.
Diệp Nguyên thấy phong thái y vẫn thân thiện như vậy thì cười híp mắt nói:
- Hóa ra người họ Lý hôm qua mấy tiểu nhị nhắc đến lại là huynh.
Lý Đình Nam nghe vậy cười ha hả nói:
- Hôm qua Diệp huynh ngủ ngon chứ?
- Khiến Lý huynh chê cười! Hôm qua ta có phần quá chén.
- Không sao, không sao! Ta rất thưởng thức bộ dáng say rượu của Diệp huynh.
Diệp Nguyên nghe Lý Đình Nam trêu đùa vui vẻ như thế thì chợt cảm thấy lòng ấm áp. Lúc này hắn mới có cảm giác là mình đang sống thật sự. Rót vội tách trà đẩy sang phía Lý Đình Nam rồi hắn khẽ hỏi:
- Không biết Lý huynh đến Lâm Xuyên trấn làm việc gì?
Lý Đình Nam tươi cười đáp:
- Ta đến vì công vụ cũng là ghé qua thăm hỏi huynh một chút.
Diệp Nguyên nghe vậy có chút cảm động hỏi:
- Làm thế nào huynh biết ta ở đây?
- Ha hả, ta bảo thủ hạ điều tra danh sách các quán trọ ở Lâm Xuyên trấn.
- Thì ra thế!
- Huynh đến vì vụ án mấy trăm mạng người kia? Diệp Nguyên giờ cũng xác định Lý bộ đầu chắc chắn là Lý Đình Nam rồi.
- Thì ra Diệp huynh đã biết! Không giấu Diệp huynh, lần này ta đến để kết thúc vụ án kia. Lý Đình Nam giọng có chút chán nản.
Diệp Nguyên thấy biểu tình của y như vậy ngạc nhiên hỏi:
- Đã tìm được thủ phạm rồi sao?
Lý Đình Nam lắc đầu đáp:
- Không có! Chỉ là vụ án này không có đầu mối, không nhân chứng, hiện trường lại quá quỷ dị, chúng ta không có cách nào điều tra được.
Diệp Nguyên nghe thế cũng đành gật gật đầu ra chiều đã hiểu.
Nói chuyện với Lý Đình Nam một lúc thì có người nha môn đến gọi y đi. Diệp Nguyên đành tiếc nuối hẹn y hôm khác đến Túy Thiên Lâu uống rượu. Lý Đình Nam vui vẻ nhận lời rồi nhanh chóng rời khỏi Dạ Hương Lâu.
Đang định lên lầu lấy đồ nghề chuẩn bị tìm nơi vẽ tiếp vài bức tranh thì một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
- Trương Thường, ngươi treo bức tranh này ở chiếc cột bên trái.
- Tiểu Tinh, ngươi treo bức này ở chiếc cột bên phải.
- Tiểu Phương, ngươi treo ba bức này ở sau quầy tính tiền. Nhờ tìm chỗ nào cao ráo một chút!
Ba tên tiểu nhị vừa nghe thấy âm thanh của nữ tử này thì đồng thanh đáp:
- Vâng, cô chủ!
Thì ra lúc này đứng ở phía cầu thang là một bạch y nữ tử vô cùng xinh đẹp, tóc huyền xõa dài bên vai, một bên đầu cái một đóa quỳnh hoa, da như bạch ngọc, đôi mắt to tròn đen láy, môi hồng răng trắng, ngũ quan xinh xắn, dáng người cân đối nóng bỏng. Giọng nói nàng vừa cất lên đã khiến không ít khách trọ để ý tuy nhiên vừa nhận ra nàng thì ánh mắt mọi người đều lẩn tránh không dám nhìn lâu. Không biết vì sao bạch y nữ tử xinh đẹp này lại khiến họ e ngại như vậy.
Ba tên tiểu nhị nhanh chóng chạy nhận lấy mấy bức tranh đem đi treo. Vừa cầm lấy bức tranh tên tiểu nhị Trương Thường đã kêu lên:
- Ủa! Đây không phải là tranh của Diệp công tử sao?
Bạch y nữ tử nghe vậy có chút ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi biết người vẽ bức tranh này sao?
Trương Thường cười gật đầu rồi cánh tay chỉ về phía Diệp Nguyên đang ngồi. Bạch y nữ tử nhìn theo tay của gã thì bắt gặp ánh mắt ngơ ngẩn của Diệp Nguyên đang nhìn mình. Môi nàng khẽ nở một nụ cười vừa quyến rũ lại vừa có chút e lệ, sau đó nàng nhẹ cất bước chân về phía bàn trà của Diệp Nguyên.
Đám khách trọ nhìn thấy thế thì trong đầu mỗi người đều than thở:
“Tội nghiệp tiểu tử kia, chắc lần đầu trọ tại Dạ Hương Lầu”
“Không biết tiểu tử này có nguyên vẹn sống ra khỏi Dạ Hương Lầu không?”
“Nhìn hắn thư sinh yếu đuối thế này chắc không chịu đựng nổi”
“Sau hôm nay chắc hắn không dám nhìn chằm chằm người ta như vậy nữa”
Diệp Nguyên đang kinh diễm nhìn nàng, nữ tử này xinh đẹp không thua gì nữ tử hắn từng ra tay cứu giúp lần trước. Hơn nữa nữ tử trước mắt hắn lúc này còn là sự pha trộn giữa vẻ thanh cao thoát tục và vẻ thành thục quyến rũ chết người của nữ nhân. Diệp Nguyên tuy không phải chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ nhưng cũng phải toát lên sự kinh diễm khó tả.
Đang mải mê đánh giá nữ tử này thì bước chân nàng đã đến bên cạnh bàn trà rồi cất tiếng nhẹ nhàng như oanh yến:
- Thì ra Diệp công tử lại trọ ngay tại Dạ Hương Lâu, thật khiến tiểu nữ ngạc nhiên muôn phần.
Đám nam khách trọ đang ăn uống nghe nàng nói thế thì động tác dừng lại, có kẻ còn suýt phun hết thức ăn ra khỏi miệng. Bời vì màn kịch mà họ mong chờ đã không xảy ra.
“Không phải ta nghe lầm chứ, cô chủ “danh tiếng” của Dạ Hương Lâu mà lại xưng là tiểu nữ trước mặt tên tiểu tử này sao?” Trong đầu đám người này đều chung một suy nghĩ.
Diệp Nguyên vội thu lại ánh mắt rồi mỉm cười nói:
- Cô nương là...
Chưa để hắn nói hết lời bạch y nữ tử đã dịu dàng đáp:
- Tiểu nữ Triệu Nhã Nhi, ra mắt Diệp công tử!
“Phụt” lúc này thì có kẻ đã phun nguyên ngụm trà vừa uống ra khỏi miệng.
Nhã Nhi mắt phượng khẽ quét sang năm tử kia một cái rồi hướng về một tên tiểu nhị nói:
- Tiểu Hùng, mau giúp vị công tử kia lau sạch nước trà đi!
- Vâng, cô chủ! Tên tiểu nhị tên Tiểu Hùng gật đầu rồi nhanh chóng bước đến bàn của tên vừa phun nước kia.
- Triệu cô nương, tha cho ta, là ta sai, là ta sai! Tên kia bỗng hét lên rồi nhanh chóng bật người dậy chạy lùi ra sau liên tục.
Triệu Nhã Nhi nở nụ cười kiều mị rồi nói:
- Lần sau chú ý một chút đừng để bàn ghế trong tiệm ta vấy bẩn.
Diệp Nguyên lúc này có chút chột dạ nhưng vẫn tươi cười nói:
- Hình như ta đã gặp cô nương ở đâu rồi thì phải…
Nhã Nhi không đáp mà chớp hàng mi khẽ trách:
- Công tử không mời tiểu nữ ngồi xuống sao?
Diệp Nguyên chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh này liền vội vã nói:
- Xin lỗi ta quên mất! Mời Triệu cô nương ngồi!
Triệu Nhã Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với hắn, trên môi nàng vẫn giữ nụ cười xinh như hoa chớm nở làm tim Diệp Nguyên có chút đập loạn nhịp. Hắn lúc này không hiểu sao nữ tử xinh đẹp trước mặt lại khiến hắn trái tim hắn có chút rung rinh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.