Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?

Chương 13: Không Nói Đùa

Hỉ Hoan Cật Quất Tử

25/07/2023

Lý Minh: “???? Vương Chí Kiệt, ngươi có ý gì? Cái gì gọi là ta dùng tiền gọi lưu manh đến, ai nói cho ngươi? Tiểu tử ngươi đừng bịa đặt!’

Lý Tuyết: “Không thể nào, Vương Chí Kiệt, ngươi có chứng cứ không?”

Tiền Hải: “Coi như là diễn đi, vậy Lý Minh làm như vậy để làm gì?”

Trương Phong: “Lời của tên tiểu tử này, đến dấu chấm câu ta cũng không tin!”

Vương Chí Kiệt: “Mặc kệ các ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng nói thật. Lý Minh căn bản là không phải làm việc nghĩa, mà tất cả đều là hắn dùng tiền mời diễn viên.”

Trần Đại Xuân: “Ta thấy người là đố kỵ Lý Minh người ta có thành tích tốt, mà ngươi thì là phế vật nhất lớp, trong lòng không cân bằng đúng không? Hiện giờ, cả lớp chỉ có một mình tên phế vật ngươi là chưa có linh nguyên, chậc chậc, tiền đồ vô vọng nha!”

Vương Chí Kiệt: “Trần Đại Xuân, ta không chọc giận ngươi, đừng mở miệng ngậm miệng là phế vật, nếu như người lại nói một câu nữa, có tin ta rút dây chun quần lót làm ná cao su bắn vỡ cửa sổ thủy tinh nhà ngươi không?”

Trần Đại Xuân: “@ Vương Chí Kiệt phế vật! Chỉ bằng ngươi?”

Vương Chí Kiệt không có đáp lại.

Hai mươi phút sau.

Trần Đại Xuân: “@ Vương Chí Kiệt, đậu xanh rau muống, con bà nó! Ngươi lại làm thật!”



Tần Kha tức đến xạm mặt lại.

Bên ngoài còn đang mưa to, tên tiểu tử này lại đi thật?

không hổ là chó Alps, quá mạnh!

Dù thời gian không còn sớm, nhưng Tần Kha lại không buồn ngủ chút nào.

Lão ba và lão tỷ vẫn chưa về.

Lão ba tự nhiên không cần nhiều lời, chơi mạt chược khẳng định là phải chơi suốt đêm.

Về phần lão tỷ, vừa mới nhắn tin là tối hôm nay không về, muốn đi vào Linh Vực với bạn.

Dù không biết thực lực của lão tỷ thế nào, nhưng chắc chắn là rất mạnh.

Từ một đống cúp trưng bày trong phòng khách là có thể thấy được.



Hắn cũng thử tu luyện một chút, để gia tăng linh nguyên.

Dù sao cũng không thể dựa hết vào hệ thống, đúng không?

Cũng nên chứng minh bản thân một chút, coi như không có hệ thống, thì mình cũng không phải phế vật!

Phương thức tu luyện nói khó thì cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.

Ngồi khoanh chân trên giường, hấp thu linh khí chung quanh, lại chuyển hóa thành linh nguyên là được rồi.

Mười phút sau, Tần Kha đầu đầy mồ hôi nằm trên giường!

Ta là phế vật!!!

Thật cmn khó!

Linh nguyên tu luyện mười mấy phút, còn không nhiều bằng liếm Đại Bổ Hoàn.

Bây giờ mình có hệ thống, cần gì phải tu luyện từng bước như người khác chứ?

Đó không phải là chiếm hầm cầu mà không nhả phân sao?

Hệ thống: [Ngươi nói ai là hầm cầu?]

Việc quan trọng bây giờ là phối phương Đại Bổ Hoàn!



Ngày thứ hai, Tần Kha đi đến trường học.

Vừa vào lớp học, liền nhìn thấy mấy người vây quanh chỗ ngồi của mình.

Là Vương Chí Kiệt bị bao vây.

Dẫn dầu là Trần Đại Xuân và Lý Minh, những người khác thì là hóng hớt.

Lúc đầu, hắn nghĩ mình vừa vào lớp thì sẽ có rất nhiều người chạy đến, hỏi thăm tình hình anh hùng cứu mỹ nhân ngày hôm qua.

Vì vậy, hắn còn chuẩn bị rất nhiều chiêu trò khiêm tốn nhưng lại có thể trang bức.



Kết quả là Vương Chí Kiệt đã hấp dẫn hết mọi sự chú ý.

Trần Đại Xuân khó chịu nói: “Ngươi còn nói không phải, đêm qua ngươi nói muốn đập cửa sổ thủy tinh nhà ta, hai mươi phút sau cửa sổ nhà ta bị người đánh vỡ thật.”

Vương Chí Kiệt không hề hoang mang: “Đã nói là không phải ta làm, ngươi có giỏi thì mang chứng cứ ra đây.”

Lý Minh hừ lạnh nói: “Được, cứ cho là ngươi không đập cửa sổ nhà hắn đi, vậy ngươi nói ta dùng tiền mới diễn viên đến đóng kịch là thế nào? Tiểu tử ngươi hôm nay nói rõ ràng cho ta, ai bảo ngươi ta dùng tiền thuê người đóng kịch?”

“Làm gì đây?”

Tần Kha đeo ba lô đi vào.

Lý Minh quay đầu nhìn lại: “A, đây không phải anh hùng của ban 3 chúng ta sao?”

Trong giọng nói tràn đầy mùi vị đá xoáy đá đểu.

Cũng không biết hôm nay con hàng này chưa uống thuốc hay là thế nào.

Tần Kha chen vào trong, vẻ mặt ngại ngùng: “Khiêm tốn một chút, ta không thích nổi danh.”

Lý Minh hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt: “Nói, ai bảo ngươi là ta dùng tiền mời người diễn kịch? Nếu hôm nay ngươi không chịu nói rõ ràng, ta sẽ đánh ngươi lòi phân.”

Vương Chí Kiệt khoanh tay: “Sao phải nói cho ngươi?”

Thấy bầu không khí hơi khẩn trương, Tần Kha giảng hòa: “Lý Minh, đừng như vậy, mọi người đều là bạn học cùng lớp.”

Lý Minh lại không hề nể mặt: “Bạn học cùng lớp thì sao? Thế nào? Ngươi muốn ra mặt cho Vương Chí Kiệt?”

Tần Kha cạn lời đến cực điểm: “Lý Minh, ta cũng không trêu chọc ngươi nha, làm gì nói chuyện nặng như vậy? Vừa ăn tỏi à?”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh + 80!]

Lý Minh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như không ai bì nổi: “Biết ngươi và Vương Chí Kiệt quan hệ tốt, ta liền muốn biết ngươi muốn ra mặt thay hắn hay không?”

Trong mắt Lý Minh tràn đầy khinh thường.

Tần Kha thấy hơi khó chịu!

Đúng là khó chịu!

Mình chỉ nói hai câu, tên này lại trực tiếp nổ súng vào người mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook