Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?
Chương 28: Không Thể Censored Sao?
Hỉ Hoan Cật Quất Tử
25/07/2023
Ngón tay của Tần Kha bay múa trên màn hình điện thoại di động.
“Có thể trộm cho ta một cái không? Phải là màu đen!”
Vương Chí Kiệt: “Được, đến khi đó hai chúng ta cùng đi cướp!”
Tần Kha: “Không, ta không cướp!”
[Đinh…]
Vương Chí Kiệt: “Đàng hoàng một chút, ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Tần Kha: “Ngày mai sẽ nói cho ngươi biết, ngủ trước!”
Vương Chí Kiệt: “Đừng ngủ, trong nhóm chat lớp đang có trò vui kìa.”
Vương Chí Kiệt nói có trò vui, Tần Kha tin tưởng không nghi ngờ chút nào.
Trong nhóm chat của lớp, sóng êm gió lặng.
Đột nhiên, có một người mới gia nhập nhóm chat.
Nickname là Tài Đại Khí Thô!
Anh chân dung là một chiếc xe thể thao màu đen.
Sau khi người này vào nhóm thì không nói nhảm, trực tiếp up một đoạn ghi âm.
Ấn vào nghe.
Giọng nói của Lý Minh vang lên: “Thế nào, người đến chưa?”
Sau đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Đến rồi, nàng và bạn của nàng đang ở cửa chợ đêm.”
Lý Minh: “Rất tốt, ngươi nói cho ba tên kia, lát nữa khi ta biểu diễn anh hùng cứu mỹ nhân, thì ba người bọn họ nhất định phải đánh trả, phải làm bộ ta rất mạnh, bọn họ không đánh lại ta… Có điều, ta mạnh như vậy, bọn họ không cần giả vờ cũng không đánh lại ta!”
“Nhưng phải nhớ kỹ, cuối cùng nhất định phải quỳ xuống cho ta!”
“Sau đó lại để bọn họ nói là có mặt không thấy Thái Sơn, từ nay về sau nhìn thấy ta nhất định sẽ đi đường vòng!”
“Nói cho bọn họ, mỗi một đòn của ta, sẽ cho thêm 2000 đồng!”
“Nhất là cô gái kia, tốt nhất là phải khóc lên!”
“Chỉ cần Hứa Diệu Âm nhìn thấy phong thái anh hùng của ta, ta không tin nàng sẽ không thích ta!”
“Kiệt kiệt kiệt khụ khụ…”
…
Mấy chục giây sau, nhóm chat vốn đang gió êm sóng lặng, lập tức vỡ tổ!
Hứa Diệu Âm: “???”
Lý Tuyết: “Giọng nói này, hình như là Lý Minh!”
Tần Kha: “Hình như cái gì, căn bản chính là Lý Minh, toàn bộ Vân Thành này cũng không tìm thấy giọng cười nào hèn mọn hơn hắn!”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh …!]
Thì ra tiểu tử này cũng đang ngồi xem.
Lý Minh: “Hắn vu oan cho ta, hắn vu oan cho ta!”
Tiền Hải: “Thì ra Vương Chí Kiệt nói thật, anh hùng cứu mỹ nhân chỉ là dùng tiền tìm người diễn.”
Trương Phong: “Trâu!”
Vương Chí Kiệt: “Quá trâu!”
Đầu màn hình bên kia, Lý Minh thẹn quá hóa giận: “@ Vương Chí Kiệt, ngươi đừng vu oan cho ta!”
Vương Chí Kiệt: “Ngươi đang nói cái gì, sao ta không hiểu?”
Lý Minh: “Ngươi dám nói đó không phải là nick phụ của ngươi?”
Vương Chí Kiệt: “Không phải nha!”
Tần Kha: “@ Lý Minh, ngươi dám nói người trong ghi âm không phải ngươi?”
Lý Minh: “Không phải!”
Tần Kha: “Cmn, da mặt thật dày! Độ dày của tường thành là chiếu theo da mặt ngươi đúng không?”
[Đinh…]
Bên kia, Lý Minh gõ mạnh lên bàn phím điện thoại, bởi vì dùng sức quá nhiều, đầu ngón tay đã trắng bệch!
Nhất là khi nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Tần Kha, hắn chỉ hận không thể dọc theo mạng internet để chặt Tần Kha thành trăm mảnh.
Tần Kha: “@ Lý Minh, đều là bạn cùng lớp, loại chuyện như mời diễn viên này sao không tìm ta? Nếu lần sau ngươi còn muốn diễn anh hùng cứu mỹ nhân, nhớ tìm ta, dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha! À đúng rồi, ta không diễn lưu manh, ta muốn diễn mỹ nữ, ta muốn thử đột phá bản thân!”
[Đinh…]
Vương Chí Kiệt: “Vậy ta diễn lưu manh!”
Nhìn thấy hai câu này, đám người trong nhóm bắt đầu ảo tưởng.
Vương Chí Kiệt cầm một thanh đao sắc bén, muốn cướp sắc Tần Kha, mà Tần Kha thì mặt đầy sợ hãi, miệng thì nũng nịu nói: “Yamete yamete!”
Tại thời điểm mấy chốt, Lý Minh phi thân mà ra, đá Vương Chí Kiệt bay ra ngoài, ôm Tần Kha vào trong ngực, nhẹ nhàng nói đừng sợ!
Ọe!
Tất cả mọi người đều bị hai con hàng này làm cho buồn nôn!
Tần Kha cũng kiếm được một đợt điểm cảm xúc!
Dù không nhiều, nhưng tất cả mọi người cộng lại cũng không ít.
Lý Minh nghiến răng nghiến lợi!
Tiểu tử thối, là ngươi ép ta!
Hắn không nói hai lời, lập tức gửi một hình ảnh lên nhóm chat.
Tấm ảnh này là một đứa trẻ con khoảng một tuổi, mặc quần yếm ngồi trên ghế sa lon.
Lý Minh: “@ Tần Kha, khi còn bé rất đáng yêu nha!”
“A! Ta xxx!”
Tần Kha hai tay cầm di động!
Đây không phải ảnh của mình chụp khi còn bé sao? Con hàng này lấy ở đâu ra?
“Gửi lên cũng được, nhưng không thể censored sao!!!”
Tấm ảnh này của Lý Minh, đúng là đã di chuyển được sự chú ý của tất cả mọi người.
Đám người bắt đầu quay sang khen Tần Kha đáng yêu.
Sau đó, Lý Minh lại gửi một tấm ảnh khác.
Là Tần Kha lúc bốn năm tuổi gì đó.
Mặc một chiếc váy trắng, ngồi xổm dưới đất chơi bùn!
Đúng, chính là váy!
Mẹ nó, cũng không phải hắn muốn mặc, mà là do con mụ Tần Thiên Tuyết kia!
Khi còn bé chơi trò gia đình với người khác, liền kéo hắn chơi cùng!
Tần Thiên Tuyết đóng vai mẹ, một người khác đóng cha!
Tần Kha đóng con gái…
Vì hiệu quả chân thật, còn mang chiếc váy áp đáy hòm ra cho hắn mặc để diễn!
Một màn này lại bị lão ba chụp lại.
“Có thể trộm cho ta một cái không? Phải là màu đen!”
Vương Chí Kiệt: “Được, đến khi đó hai chúng ta cùng đi cướp!”
Tần Kha: “Không, ta không cướp!”
[Đinh…]
Vương Chí Kiệt: “Đàng hoàng một chút, ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Tần Kha: “Ngày mai sẽ nói cho ngươi biết, ngủ trước!”
Vương Chí Kiệt: “Đừng ngủ, trong nhóm chat lớp đang có trò vui kìa.”
Vương Chí Kiệt nói có trò vui, Tần Kha tin tưởng không nghi ngờ chút nào.
Trong nhóm chat của lớp, sóng êm gió lặng.
Đột nhiên, có một người mới gia nhập nhóm chat.
Nickname là Tài Đại Khí Thô!
Anh chân dung là một chiếc xe thể thao màu đen.
Sau khi người này vào nhóm thì không nói nhảm, trực tiếp up một đoạn ghi âm.
Ấn vào nghe.
Giọng nói của Lý Minh vang lên: “Thế nào, người đến chưa?”
Sau đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Đến rồi, nàng và bạn của nàng đang ở cửa chợ đêm.”
Lý Minh: “Rất tốt, ngươi nói cho ba tên kia, lát nữa khi ta biểu diễn anh hùng cứu mỹ nhân, thì ba người bọn họ nhất định phải đánh trả, phải làm bộ ta rất mạnh, bọn họ không đánh lại ta… Có điều, ta mạnh như vậy, bọn họ không cần giả vờ cũng không đánh lại ta!”
“Nhưng phải nhớ kỹ, cuối cùng nhất định phải quỳ xuống cho ta!”
“Sau đó lại để bọn họ nói là có mặt không thấy Thái Sơn, từ nay về sau nhìn thấy ta nhất định sẽ đi đường vòng!”
“Nói cho bọn họ, mỗi một đòn của ta, sẽ cho thêm 2000 đồng!”
“Nhất là cô gái kia, tốt nhất là phải khóc lên!”
“Chỉ cần Hứa Diệu Âm nhìn thấy phong thái anh hùng của ta, ta không tin nàng sẽ không thích ta!”
“Kiệt kiệt kiệt khụ khụ…”
…
Mấy chục giây sau, nhóm chat vốn đang gió êm sóng lặng, lập tức vỡ tổ!
Hứa Diệu Âm: “???”
Lý Tuyết: “Giọng nói này, hình như là Lý Minh!”
Tần Kha: “Hình như cái gì, căn bản chính là Lý Minh, toàn bộ Vân Thành này cũng không tìm thấy giọng cười nào hèn mọn hơn hắn!”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh …!]
Thì ra tiểu tử này cũng đang ngồi xem.
Lý Minh: “Hắn vu oan cho ta, hắn vu oan cho ta!”
Tiền Hải: “Thì ra Vương Chí Kiệt nói thật, anh hùng cứu mỹ nhân chỉ là dùng tiền tìm người diễn.”
Trương Phong: “Trâu!”
Vương Chí Kiệt: “Quá trâu!”
Đầu màn hình bên kia, Lý Minh thẹn quá hóa giận: “@ Vương Chí Kiệt, ngươi đừng vu oan cho ta!”
Vương Chí Kiệt: “Ngươi đang nói cái gì, sao ta không hiểu?”
Lý Minh: “Ngươi dám nói đó không phải là nick phụ của ngươi?”
Vương Chí Kiệt: “Không phải nha!”
Tần Kha: “@ Lý Minh, ngươi dám nói người trong ghi âm không phải ngươi?”
Lý Minh: “Không phải!”
Tần Kha: “Cmn, da mặt thật dày! Độ dày của tường thành là chiếu theo da mặt ngươi đúng không?”
[Đinh…]
Bên kia, Lý Minh gõ mạnh lên bàn phím điện thoại, bởi vì dùng sức quá nhiều, đầu ngón tay đã trắng bệch!
Nhất là khi nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Tần Kha, hắn chỉ hận không thể dọc theo mạng internet để chặt Tần Kha thành trăm mảnh.
Tần Kha: “@ Lý Minh, đều là bạn cùng lớp, loại chuyện như mời diễn viên này sao không tìm ta? Nếu lần sau ngươi còn muốn diễn anh hùng cứu mỹ nhân, nhớ tìm ta, dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha! À đúng rồi, ta không diễn lưu manh, ta muốn diễn mỹ nữ, ta muốn thử đột phá bản thân!”
[Đinh…]
Vương Chí Kiệt: “Vậy ta diễn lưu manh!”
Nhìn thấy hai câu này, đám người trong nhóm bắt đầu ảo tưởng.
Vương Chí Kiệt cầm một thanh đao sắc bén, muốn cướp sắc Tần Kha, mà Tần Kha thì mặt đầy sợ hãi, miệng thì nũng nịu nói: “Yamete yamete!”
Tại thời điểm mấy chốt, Lý Minh phi thân mà ra, đá Vương Chí Kiệt bay ra ngoài, ôm Tần Kha vào trong ngực, nhẹ nhàng nói đừng sợ!
Ọe!
Tất cả mọi người đều bị hai con hàng này làm cho buồn nôn!
Tần Kha cũng kiếm được một đợt điểm cảm xúc!
Dù không nhiều, nhưng tất cả mọi người cộng lại cũng không ít.
Lý Minh nghiến răng nghiến lợi!
Tiểu tử thối, là ngươi ép ta!
Hắn không nói hai lời, lập tức gửi một hình ảnh lên nhóm chat.
Tấm ảnh này là một đứa trẻ con khoảng một tuổi, mặc quần yếm ngồi trên ghế sa lon.
Lý Minh: “@ Tần Kha, khi còn bé rất đáng yêu nha!”
“A! Ta xxx!”
Tần Kha hai tay cầm di động!
Đây không phải ảnh của mình chụp khi còn bé sao? Con hàng này lấy ở đâu ra?
“Gửi lên cũng được, nhưng không thể censored sao!!!”
Tấm ảnh này của Lý Minh, đúng là đã di chuyển được sự chú ý của tất cả mọi người.
Đám người bắt đầu quay sang khen Tần Kha đáng yêu.
Sau đó, Lý Minh lại gửi một tấm ảnh khác.
Là Tần Kha lúc bốn năm tuổi gì đó.
Mặc một chiếc váy trắng, ngồi xổm dưới đất chơi bùn!
Đúng, chính là váy!
Mẹ nó, cũng không phải hắn muốn mặc, mà là do con mụ Tần Thiên Tuyết kia!
Khi còn bé chơi trò gia đình với người khác, liền kéo hắn chơi cùng!
Tần Thiên Tuyết đóng vai mẹ, một người khác đóng cha!
Tần Kha đóng con gái…
Vì hiệu quả chân thật, còn mang chiếc váy áp đáy hòm ra cho hắn mặc để diễn!
Một màn này lại bị lão ba chụp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.