Chương 20: 1 2 3 action
Tiểu Ngạn Ngạn
04/03/2023
Người có tình không thể chờ đợi được nữa rồi, hôm nay Thái Y Lâm liên hệ với cô hẹn ra một quán cafe để nói chuyện. Lúc Tiêu Ngữ Lam đến cô có cảm giác mình là tiểu tam rồi bị chính thất hẹn đến để dằn mặt vậy, chắc là do cô nghĩ nhiều rồi.
Thái Y Lâm diện cả chiếc đầm ôm sát cúp ngực màu đỏ rực, cô ấy ngồi ở giữa quán cafe nên hầu như mọi sự chú ý đều dồn ở trên người cô ấy.
Tiêu Ngữ Lam nhìn lại chiếc đầm hoa màu trắng đơn sơ trên người mình, giờ thì đúng rồi motip này là chính thất có tiền có quyền hẹn gặp tiểu tam ngây thơ trong sáng đây.
Cô tự cười chính mình, mê ngôn tình nên cái gì cũng tự tưởng tượng ra được.
"Cô Thái để cô đợi lâu, thật ngại quá." Cô lịch sự nói.
Thái Y Lâm lúc này mới tháo mũ rộng vành và kính râm thời thượng xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp mà sắc sảo.
"Không sao, Tiêu tiểu thư mời ngồi."
Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện. Đợi cô gọi nước xong Thái Y Lâm liền lập tức vào chủ đề chính ngay, cổ hỏi:"Cô đã nói chuyện với Tử Dương chưa vậy?"
"Tôi có nói rồi. Nhưng có một số rắc rối chúng tôi tạm thời chưa thể tách ra được." Cô thành thật nói, thật ra trước khi tới đây cô cũng đã nghĩ ra cách rồi.
"Cô nói vậy là sao? Chưa thể tách ra là ý gì?" Thái Y Lâm nôn nóng đến không thể ngồi yên.
"Thì còn vướng bận ở hai bên gia đình, cô Thái cô cũng thông cảm nhé. Hôn sự của tôi là do hai bên nhà người lớn chứng kiến, nếu nói hủy hôn cũng phải có sự đồng ý của họ. Tôi đã đề nghị nhưng anh Mạc có vẻ cũng không muốn, với lại ở bên phía tôi cũng có rắc rối nhỏ." Cô giải thích.
"Ý cô là cô Tử Dương không muốn hủy hôn sao?"
"Cô Thái à, tôi biết hai người có..."
"Đủ rồi!"
Tiêu Ngữ Lam bị chặn miệng, cô ngỡ ngàng nhìn Thái Y Lâm. Cô ta mới cao giọng nói:"Ý của cô là Tử Dương bám lấy cô, nên cô không muốn đi chứ gì. Cái danh bà Mạc này ai mà không muốn chứ, tôi quá hiểu mà."
"Cô Thái cô nghe tôi nói đã..."
"Á... Cô Tiêu cô làm gì vậy, tôi... Tôi thật sự chỉ là đổi tác của Mạc tổng thôi, không như cô nghĩ đâu!!!"
Tiêu Ngữ Lam bị xoay như chong chóng.
Thái Y Lâm tự hắt nước lên mặt mình xong rồi la oai oái lên như là cô chính là hung thủ vậy, điều này làm không ít người chú ý.
"Chuyện gì?"
Tông giọng đàn ông lạnh nhạt từ phía sau cô truyền tới, người đến là Mạc Tử Dương.
Tiêu Ngữ Lam rốt cuộc cũng đã hiểu hành động vừa rồi của Thái Y Lâm, cô ta xài chiêu giả mèo khóc chuột với cô. Tiêu Ngữ Lam nghiến răng, m* nó chứ cô ta tưởng mình đang đóng phim truyền hình chắc. Được rồi nếu cô ta muốn diễn, vậy cô sẽ diễn với cô ta tới cùng.
"Mạc tổng may quá gặp anh ở đây. Xin anh giải thích với vị hôn thê của anh đi là chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác thôi. Cô ấy nghi ngờ em và anh có gian tình, hắt nước lên mặt em..."
Nữ nhân uất ức mách với Mạc Tử Dương, còn trưng ra bộ mặt cực kì vô tội.
"Vị hôn thê, cô nói đi. Xảy ra chuyện gì?"
"Tử Dương là do em sai, em không nên nóng giận tức thời." Cô ôm lấy Mạc Tử Dương, ngã vào lòng hắn giả vờ thút thít.
"Cô hắt nước thật à?" Hắn hỏi.
"Em đã làm thế ạ, đều tại em nghĩ anh và cô ta... Anh muốn bỏ rời em nên mới... Vì người ta quá yêu anh, không muốn mất anh nên mới nông nổi. Dương tha thứ cho em nha, người ta chỉ vì yêu anh, không muốn mất anh thôi."
Tiểu bạch thỏ ngây thơ nằm trong lòng hắn thút thít, cho dù có là hoà thượng đi chăng nữa cũng không thể không động tâm. Cô khóc rất thảm, giọng nũng nịu lại rất ngọt. Hắn rất muốn cười, nhưng mà phải nhịn lại.
"Trợ lý Trần anh đưa cô Thái về khách sạn trước đi, giúp tôi chăm sóc cô ây."
"Vâng thưa sếp." Trợ lý Trần lau mồ hôi đi tới trước mặt Thái Y Lâm.
"Cô Thái, xin lỗi nha. Ai bảo cô giống hồ ly tinh quá làm gì, tôi kiềm lòng không được liền muốn đánh giết!"
"Cô..." Thái Y Lâm tức đến siết chặt nắm đấm, trừng mắt.
Còn Tiêu Ngữ Lam thì nhỡn nhơ, cô nhìn hắn nũng nịu nói:"Ông xã em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi. Anh đừng có cau mày, nếu không tối nay em chuộc tội là được mà."
"Về thôi, nháo đủ rồi."
Mạc Tử Dương ôm cô ra xe, còn đứng đó hắn sợ mình sẽ nổi hết gai óc lên mất. Tiêu Ngữ Lam nhõng nhẽo nhìn rất đáng sợ.
Vào trong xe, cô lập tức buông Mạc Tử Dương ra. Da gà cô nổi lên cả rồi, ghê chết đi được!
"Cô cũng biết mình đáng sợ hơn đáng yêu à?" Hắn trêu.
"Ai bảo cô ta thích diễn, tôi cũng phải nhập vai cho cô ta vui chứ. Cô ta tưởng mình đang đóng phim truyền hình đấy, diễn như thật luôn."
"Cô cũng vậy còn gì?"
"Tôi diễn hay hơn cô ta. Phải không ông xã à?" Cô nhào tới vuốt cằm hắn.
Mạc Tử Dương đẩy cô ra, hắn kéo lại cổ áo vest ho mấy cái. Thậm chí hắn còn không dám nhìn mặt cô, đúng là tức cười!
Thái Y Lâm diện cả chiếc đầm ôm sát cúp ngực màu đỏ rực, cô ấy ngồi ở giữa quán cafe nên hầu như mọi sự chú ý đều dồn ở trên người cô ấy.
Tiêu Ngữ Lam nhìn lại chiếc đầm hoa màu trắng đơn sơ trên người mình, giờ thì đúng rồi motip này là chính thất có tiền có quyền hẹn gặp tiểu tam ngây thơ trong sáng đây.
Cô tự cười chính mình, mê ngôn tình nên cái gì cũng tự tưởng tượng ra được.
"Cô Thái để cô đợi lâu, thật ngại quá." Cô lịch sự nói.
Thái Y Lâm lúc này mới tháo mũ rộng vành và kính râm thời thượng xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp mà sắc sảo.
"Không sao, Tiêu tiểu thư mời ngồi."
Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện. Đợi cô gọi nước xong Thái Y Lâm liền lập tức vào chủ đề chính ngay, cổ hỏi:"Cô đã nói chuyện với Tử Dương chưa vậy?"
"Tôi có nói rồi. Nhưng có một số rắc rối chúng tôi tạm thời chưa thể tách ra được." Cô thành thật nói, thật ra trước khi tới đây cô cũng đã nghĩ ra cách rồi.
"Cô nói vậy là sao? Chưa thể tách ra là ý gì?" Thái Y Lâm nôn nóng đến không thể ngồi yên.
"Thì còn vướng bận ở hai bên gia đình, cô Thái cô cũng thông cảm nhé. Hôn sự của tôi là do hai bên nhà người lớn chứng kiến, nếu nói hủy hôn cũng phải có sự đồng ý của họ. Tôi đã đề nghị nhưng anh Mạc có vẻ cũng không muốn, với lại ở bên phía tôi cũng có rắc rối nhỏ." Cô giải thích.
"Ý cô là cô Tử Dương không muốn hủy hôn sao?"
"Cô Thái à, tôi biết hai người có..."
"Đủ rồi!"
Tiêu Ngữ Lam bị chặn miệng, cô ngỡ ngàng nhìn Thái Y Lâm. Cô ta mới cao giọng nói:"Ý của cô là Tử Dương bám lấy cô, nên cô không muốn đi chứ gì. Cái danh bà Mạc này ai mà không muốn chứ, tôi quá hiểu mà."
"Cô Thái cô nghe tôi nói đã..."
"Á... Cô Tiêu cô làm gì vậy, tôi... Tôi thật sự chỉ là đổi tác của Mạc tổng thôi, không như cô nghĩ đâu!!!"
Tiêu Ngữ Lam bị xoay như chong chóng.
Thái Y Lâm tự hắt nước lên mặt mình xong rồi la oai oái lên như là cô chính là hung thủ vậy, điều này làm không ít người chú ý.
"Chuyện gì?"
Tông giọng đàn ông lạnh nhạt từ phía sau cô truyền tới, người đến là Mạc Tử Dương.
Tiêu Ngữ Lam rốt cuộc cũng đã hiểu hành động vừa rồi của Thái Y Lâm, cô ta xài chiêu giả mèo khóc chuột với cô. Tiêu Ngữ Lam nghiến răng, m* nó chứ cô ta tưởng mình đang đóng phim truyền hình chắc. Được rồi nếu cô ta muốn diễn, vậy cô sẽ diễn với cô ta tới cùng.
"Mạc tổng may quá gặp anh ở đây. Xin anh giải thích với vị hôn thê của anh đi là chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác thôi. Cô ấy nghi ngờ em và anh có gian tình, hắt nước lên mặt em..."
Nữ nhân uất ức mách với Mạc Tử Dương, còn trưng ra bộ mặt cực kì vô tội.
"Vị hôn thê, cô nói đi. Xảy ra chuyện gì?"
"Tử Dương là do em sai, em không nên nóng giận tức thời." Cô ôm lấy Mạc Tử Dương, ngã vào lòng hắn giả vờ thút thít.
"Cô hắt nước thật à?" Hắn hỏi.
"Em đã làm thế ạ, đều tại em nghĩ anh và cô ta... Anh muốn bỏ rời em nên mới... Vì người ta quá yêu anh, không muốn mất anh nên mới nông nổi. Dương tha thứ cho em nha, người ta chỉ vì yêu anh, không muốn mất anh thôi."
Tiểu bạch thỏ ngây thơ nằm trong lòng hắn thút thít, cho dù có là hoà thượng đi chăng nữa cũng không thể không động tâm. Cô khóc rất thảm, giọng nũng nịu lại rất ngọt. Hắn rất muốn cười, nhưng mà phải nhịn lại.
"Trợ lý Trần anh đưa cô Thái về khách sạn trước đi, giúp tôi chăm sóc cô ây."
"Vâng thưa sếp." Trợ lý Trần lau mồ hôi đi tới trước mặt Thái Y Lâm.
"Cô Thái, xin lỗi nha. Ai bảo cô giống hồ ly tinh quá làm gì, tôi kiềm lòng không được liền muốn đánh giết!"
"Cô..." Thái Y Lâm tức đến siết chặt nắm đấm, trừng mắt.
Còn Tiêu Ngữ Lam thì nhỡn nhơ, cô nhìn hắn nũng nịu nói:"Ông xã em mệt rồi, chúng ta về nhà thôi. Anh đừng có cau mày, nếu không tối nay em chuộc tội là được mà."
"Về thôi, nháo đủ rồi."
Mạc Tử Dương ôm cô ra xe, còn đứng đó hắn sợ mình sẽ nổi hết gai óc lên mất. Tiêu Ngữ Lam nhõng nhẽo nhìn rất đáng sợ.
Vào trong xe, cô lập tức buông Mạc Tử Dương ra. Da gà cô nổi lên cả rồi, ghê chết đi được!
"Cô cũng biết mình đáng sợ hơn đáng yêu à?" Hắn trêu.
"Ai bảo cô ta thích diễn, tôi cũng phải nhập vai cho cô ta vui chứ. Cô ta tưởng mình đang đóng phim truyền hình đấy, diễn như thật luôn."
"Cô cũng vậy còn gì?"
"Tôi diễn hay hơn cô ta. Phải không ông xã à?" Cô nhào tới vuốt cằm hắn.
Mạc Tử Dương đẩy cô ra, hắn kéo lại cổ áo vest ho mấy cái. Thậm chí hắn còn không dám nhìn mặt cô, đúng là tức cười!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.