Chương 48: Gặp lại
Tiểu Ngạn Ngạn
19/03/2023
"Đúng vậy, từ khi tỉnh lại sếp điên cuồng làm việc. Đòi tuyển thư ký, mà anh biết sếp mà có ai vừa mắt anh ấy đâu."
Bannie kéo vali rời khỏi khách sạn thì vô tình gặp trợ lý Trần đi vào, anh ấy nói chuyện rất lớn tiếng có vẻ như đang bực dọc.
Bước chân Bannie dừng lại, cô nhìn xuống mũi chân mình. Liệu cô rời khỏi đây về nhà, cô có quên được Mạc Tử Dương không?
Nói đúng hơn cô có cam tâm quên hắn hay không?
*
Bannie đứng ở trước cổng công ty Mạc Thị, cô hít thở một hơi thật sâu sau đó đi vào. Cô lễ tân lúc sáng vừa nhìn thấy cô quay lại nữa đã hốt hoảng định gọi bảo vệ, Bannie mỉm cười đầy tự tin cô nói:"Chào cô, tôi đến để xin ứng tuyển vị trí thư ký tổng giám đốc."
Cô lễ tân nhận tập hồ sơ xin việc của Bannie lập tức mở ra xem, cô ấy xem vài phút mới kinh ngạc hơn mở to mắt nhìn cô.
"Vậy lúc đầu cô đến đây để xin việc hả?"
Kỳ lạ cô ta chưa từng thấy cô gái nào đến xin việc mà khóc thảm như Bannie, làm cô cứ tưởng cô gái này có vấn đề gì về thần kinh. Nhưng mà sau khi xem qua hồ sơ của cổ, mọi bằng cấp liên quan đều có đủ, hơn nữa còn là một người học rất cao nữa là đằng khác.
Bannie được mời lên trực tiếp văn phòng tổng giám đốc để phỏng vấn, trong lúc chờ thang máy cô tự nhìn mình trong gương.
Bannie mím môi, cô nghĩ rồi cô không thể nào buông tay một cách dễ dàng như vậy được. Nếu hắn không nhớ được cô, vậy cô sẽ theo đuổi hắn lại từ đầu. Vì Bannie biết cô yêu hắn, cô không muốn từ bỏ Mạc Tử Dương.
Mặc kệ kết quả cuối cùng sẽ ra sao, nhưng cô biết nếu như cô dễ dàng bỏ qua sau này nghĩ lại cô sẽ hối hận. Cứ làm hết mình, để sau này cô nhìn lại quá khứ có thể mỉm cười, vì mình đã cố hết sức rồi.
...cộc cộc...
Bannie gõ cửa phòng, đợi hắn cất giọng lãnh đạm mời cô vào.
Bước vào văn phòng làm việc của Mạc Tử Dương, nhìn thấy hắn ở bàn trà chờ cô sẵn. Trái tim cô rung động, cuối cùng cô đã có thể nhìn thấy hắn ở cự li gần như vậy, là Mạc Tử Dương người thật việc thật chứ không phải trong mơ.
"Mời cô ngồi."
Hắn lịch sự nói.
Bannie ngồi xuống đối diện hắn, mắt cô chưa rời khỏi gương mặt hắn một giây phút nào. Tay cô siết chặt, ngăn cho mình không nên quá xúc động mà bật khóc. Cũng may hắn vẫn bình an, nhìn thấy hắn như vậy cô đã vui mừng lắm rồi.
"Cô là người nước F à, sao lại tới đây công tác vậy?"
Hắn thấy giấy tờ của cô đều là thông tin nước ngoài, chứng tỏ cô không ở nơi này. Nhưng mà bằng cấp của cô thật sự rất giỏi, nên hắn mới gọi cô lên phỏng vấn trực tiếp thế này.
"Thật ra tôi đang xin thủ tục định cư lại đây để công tác. Anh Mạc tôi muốn ở lại BK, làm việc cho anh Mạc. Tôi hứa với anh Mạc sẽ hết lòng vì anh."
Mạc Tử Dương nhìn cô, hắn xong lại nhìn vào hồ sơ. Cô gọi hắn là anh Mạc, sao mà nghe thuận miệng thế. Còn nữa, cô xin vô làm thư ký cho Mạc thị thì cô nên hết lòng vì Mạc Thị. Còn đằng này cô nói sẽ hết lòng vì hắn, nhưng mà hắn lại có cảm giác cô nói rất đúng.
Hắn càng nhìn càng thấy cô quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp qua cô ở đâu.
"Anh Mạc anh tuyển tôi đi, tôi sẽ tận tâm với anh mà." Bannie thấy hắn đang phân vân, cô liền nói tiếp.
Mạc Tử Dương nhíu mày nhìn hồ sơ, xong lại nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình. Cái này có được gọi là ép buộc hắn nhận người không, mà sao hắn chẳng có cảm giác ghét bỏ gì vậy?
"Anh Mạc..."
Cô thấy mặt hắn đang suy tư, vẻ mặt này của hắn cô đã từng thấy rồi chính là đang lựa chọn. Cô cực kì hồi hộp, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mạc Tử Dương thấy cô dường như đang rất trông chờ hắn nhận người, thôi thì hắn cũng đang cần người, cho cô thử cũng được.
"Vậy khi nào cô bắt đầu công việc được?"
Bannie nghe xong liền mừng rỡ, cô cười thật tươi biểu hiện như sắp vỡ oà vì sung sướng tới nơi rồi.
"Ngay bây giờ luôn, tôi có thể làm ngay."
Mạc Tử Dương thật sự không nhịn được cười, hắn che miệng cười, sau đó cố làm mặt nghiêm túc. Hắn ho khan nói:"Ngày mai đi, trước tiên cô hãy về chuẩn bị một chút."
"Vậy ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."
Bannie rời khỏi Mạc Thị, trái tim cô đập bang bang phấn khởi. Cô được thu nhận rồi, bây giờ Mạc Tử Dương không còn nhìn cô như người xa lạ nữa, hơn nữa là cô có thể ngày ngày ở bên hắn. Thật là vui vẻ quá đi, cô vừa đi vừa nhảy múa...
Alice về khách sạn, thấy bạn mình đang nằm trên giường xem truyện ngôn tình với vẻ mặt phấn khởi.
"Cậu không chuẩn bị hành lý à, sắp trễ chuyến bay rồi!"
"Tớ ở lại đây luôn, tớ đã xin vào Mạc Thị làm thư ký cho Mạc Tử Dương. Anh ấy nhận lời rồi."
Alice trợn mắt há mồm, cái chuyện hoang đường gì nữa vậy?
Cô cố hỏi nhưng Bannie chỉ trả lời qua loa, hiện tại có thể thấy rằng cô ấy đang rất háo hức. Cô bạn này của cô càng ngày càng khó hiểu, nếu cô ấy tới đây làm thư ký của Mạc Tử Dương thì cũng được đi.
Nhưng mà còn anh trai cô ấy thì sao, chẳng phải lúc đầu Bannie đi học bằng thư ký chuyên nghiệp để về giúp anh trai sao? Bây giờ tự dưng lại bỏ con giữa chợ, với lại Bannie là con gái rượu trong nhà, bố mẹ cưng như cưng trứng. Họ đành lòng để cô ở nơi đất khách quê người một mình mưu sinh vậy sao, chuyện này phải nói là một mớ rắc rối to đùng luôn ấy.
Sau khi Alice phân tích rõ ràng cho Bannie nghe, cô ấy chỉ đơn giản nói:"Bây giờ có chết tớ cũng sẽ ở lại đây, không ai có thể ngăn cản tớ đâu."
"Cậu thích Mạc Tử Dương hả, từ bao giờ vậy... Ý là hai người gặp nhau đó?"
Alice luôn cảm thấy hiếu kỳ lắm, chuyện bạn thân quen biết ai mà cô lại không biết. Cô là bạn thân nhất của Bannie đó, cô ở cạnh cô ấy gần như là mỗi ngày. Vậy thời gian mà cô ấy đi gặp Mạc Tử Dương, tại sao lại không có cô?
"Tớ nằm mơ thấy anh ấy."
"Bannie cậu có phải não có vấn đề không hả? Cậu vì một giấc mơ mà chạy theo Mạc Tử Dương á?"
Alice vỗ trán bất lực nhìn bạn thân. Bannie lại nói cô không hiểu đâu, cô ấy mới không hiểu đấy!
Ai nói gì thì nói, chỉ cần ở bên Mạc Tử Dương là được, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Bannie ôm quyển sách trong lòng, cười thật mãn nguyện.
Alice chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thật là hết thuốc chữa. Mạc Tử Dương xưa nay nổi tiếng lạnh nhạt, vô tình, khó hầu hạ. Hắn càng không có khái niệm đàn ông hay phụ nữ, cô sợ sau này Bannie sẽ bị hành cho chết mất!
Quanh năm cũng chẳng thấy hắn có bạn gái.
Người trong giới còn bí mật đồn đại hắn là gay, nói chung không phải người đàn ông bình thường.
Alice có tìm hiểu qua hắn khi cô quyết định sẽ hợp tác với Mạc Thị. Bây giờ bạn cô tự nhào đầu vào người đàn ông không có tương lai như thế, cô nên ủng hộ hay nên ngăn cản đây.
Mà nghĩ lại cô muốn ngăn cản, nhưng Bannie chưa chắc đã nghe lời.
Cô lại thở dài, phải làm sao đây?
Bannie kéo vali rời khỏi khách sạn thì vô tình gặp trợ lý Trần đi vào, anh ấy nói chuyện rất lớn tiếng có vẻ như đang bực dọc.
Bước chân Bannie dừng lại, cô nhìn xuống mũi chân mình. Liệu cô rời khỏi đây về nhà, cô có quên được Mạc Tử Dương không?
Nói đúng hơn cô có cam tâm quên hắn hay không?
*
Bannie đứng ở trước cổng công ty Mạc Thị, cô hít thở một hơi thật sâu sau đó đi vào. Cô lễ tân lúc sáng vừa nhìn thấy cô quay lại nữa đã hốt hoảng định gọi bảo vệ, Bannie mỉm cười đầy tự tin cô nói:"Chào cô, tôi đến để xin ứng tuyển vị trí thư ký tổng giám đốc."
Cô lễ tân nhận tập hồ sơ xin việc của Bannie lập tức mở ra xem, cô ấy xem vài phút mới kinh ngạc hơn mở to mắt nhìn cô.
"Vậy lúc đầu cô đến đây để xin việc hả?"
Kỳ lạ cô ta chưa từng thấy cô gái nào đến xin việc mà khóc thảm như Bannie, làm cô cứ tưởng cô gái này có vấn đề gì về thần kinh. Nhưng mà sau khi xem qua hồ sơ của cổ, mọi bằng cấp liên quan đều có đủ, hơn nữa còn là một người học rất cao nữa là đằng khác.
Bannie được mời lên trực tiếp văn phòng tổng giám đốc để phỏng vấn, trong lúc chờ thang máy cô tự nhìn mình trong gương.
Bannie mím môi, cô nghĩ rồi cô không thể nào buông tay một cách dễ dàng như vậy được. Nếu hắn không nhớ được cô, vậy cô sẽ theo đuổi hắn lại từ đầu. Vì Bannie biết cô yêu hắn, cô không muốn từ bỏ Mạc Tử Dương.
Mặc kệ kết quả cuối cùng sẽ ra sao, nhưng cô biết nếu như cô dễ dàng bỏ qua sau này nghĩ lại cô sẽ hối hận. Cứ làm hết mình, để sau này cô nhìn lại quá khứ có thể mỉm cười, vì mình đã cố hết sức rồi.
...cộc cộc...
Bannie gõ cửa phòng, đợi hắn cất giọng lãnh đạm mời cô vào.
Bước vào văn phòng làm việc của Mạc Tử Dương, nhìn thấy hắn ở bàn trà chờ cô sẵn. Trái tim cô rung động, cuối cùng cô đã có thể nhìn thấy hắn ở cự li gần như vậy, là Mạc Tử Dương người thật việc thật chứ không phải trong mơ.
"Mời cô ngồi."
Hắn lịch sự nói.
Bannie ngồi xuống đối diện hắn, mắt cô chưa rời khỏi gương mặt hắn một giây phút nào. Tay cô siết chặt, ngăn cho mình không nên quá xúc động mà bật khóc. Cũng may hắn vẫn bình an, nhìn thấy hắn như vậy cô đã vui mừng lắm rồi.
"Cô là người nước F à, sao lại tới đây công tác vậy?"
Hắn thấy giấy tờ của cô đều là thông tin nước ngoài, chứng tỏ cô không ở nơi này. Nhưng mà bằng cấp của cô thật sự rất giỏi, nên hắn mới gọi cô lên phỏng vấn trực tiếp thế này.
"Thật ra tôi đang xin thủ tục định cư lại đây để công tác. Anh Mạc tôi muốn ở lại BK, làm việc cho anh Mạc. Tôi hứa với anh Mạc sẽ hết lòng vì anh."
Mạc Tử Dương nhìn cô, hắn xong lại nhìn vào hồ sơ. Cô gọi hắn là anh Mạc, sao mà nghe thuận miệng thế. Còn nữa, cô xin vô làm thư ký cho Mạc thị thì cô nên hết lòng vì Mạc Thị. Còn đằng này cô nói sẽ hết lòng vì hắn, nhưng mà hắn lại có cảm giác cô nói rất đúng.
Hắn càng nhìn càng thấy cô quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp qua cô ở đâu.
"Anh Mạc anh tuyển tôi đi, tôi sẽ tận tâm với anh mà." Bannie thấy hắn đang phân vân, cô liền nói tiếp.
Mạc Tử Dương nhíu mày nhìn hồ sơ, xong lại nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình. Cái này có được gọi là ép buộc hắn nhận người không, mà sao hắn chẳng có cảm giác ghét bỏ gì vậy?
"Anh Mạc..."
Cô thấy mặt hắn đang suy tư, vẻ mặt này của hắn cô đã từng thấy rồi chính là đang lựa chọn. Cô cực kì hồi hộp, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mạc Tử Dương thấy cô dường như đang rất trông chờ hắn nhận người, thôi thì hắn cũng đang cần người, cho cô thử cũng được.
"Vậy khi nào cô bắt đầu công việc được?"
Bannie nghe xong liền mừng rỡ, cô cười thật tươi biểu hiện như sắp vỡ oà vì sung sướng tới nơi rồi.
"Ngay bây giờ luôn, tôi có thể làm ngay."
Mạc Tử Dương thật sự không nhịn được cười, hắn che miệng cười, sau đó cố làm mặt nghiêm túc. Hắn ho khan nói:"Ngày mai đi, trước tiên cô hãy về chuẩn bị một chút."
"Vậy ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."
Bannie rời khỏi Mạc Thị, trái tim cô đập bang bang phấn khởi. Cô được thu nhận rồi, bây giờ Mạc Tử Dương không còn nhìn cô như người xa lạ nữa, hơn nữa là cô có thể ngày ngày ở bên hắn. Thật là vui vẻ quá đi, cô vừa đi vừa nhảy múa...
Alice về khách sạn, thấy bạn mình đang nằm trên giường xem truyện ngôn tình với vẻ mặt phấn khởi.
"Cậu không chuẩn bị hành lý à, sắp trễ chuyến bay rồi!"
"Tớ ở lại đây luôn, tớ đã xin vào Mạc Thị làm thư ký cho Mạc Tử Dương. Anh ấy nhận lời rồi."
Alice trợn mắt há mồm, cái chuyện hoang đường gì nữa vậy?
Cô cố hỏi nhưng Bannie chỉ trả lời qua loa, hiện tại có thể thấy rằng cô ấy đang rất háo hức. Cô bạn này của cô càng ngày càng khó hiểu, nếu cô ấy tới đây làm thư ký của Mạc Tử Dương thì cũng được đi.
Nhưng mà còn anh trai cô ấy thì sao, chẳng phải lúc đầu Bannie đi học bằng thư ký chuyên nghiệp để về giúp anh trai sao? Bây giờ tự dưng lại bỏ con giữa chợ, với lại Bannie là con gái rượu trong nhà, bố mẹ cưng như cưng trứng. Họ đành lòng để cô ở nơi đất khách quê người một mình mưu sinh vậy sao, chuyện này phải nói là một mớ rắc rối to đùng luôn ấy.
Sau khi Alice phân tích rõ ràng cho Bannie nghe, cô ấy chỉ đơn giản nói:"Bây giờ có chết tớ cũng sẽ ở lại đây, không ai có thể ngăn cản tớ đâu."
"Cậu thích Mạc Tử Dương hả, từ bao giờ vậy... Ý là hai người gặp nhau đó?"
Alice luôn cảm thấy hiếu kỳ lắm, chuyện bạn thân quen biết ai mà cô lại không biết. Cô là bạn thân nhất của Bannie đó, cô ở cạnh cô ấy gần như là mỗi ngày. Vậy thời gian mà cô ấy đi gặp Mạc Tử Dương, tại sao lại không có cô?
"Tớ nằm mơ thấy anh ấy."
"Bannie cậu có phải não có vấn đề không hả? Cậu vì một giấc mơ mà chạy theo Mạc Tử Dương á?"
Alice vỗ trán bất lực nhìn bạn thân. Bannie lại nói cô không hiểu đâu, cô ấy mới không hiểu đấy!
Ai nói gì thì nói, chỉ cần ở bên Mạc Tử Dương là được, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Bannie ôm quyển sách trong lòng, cười thật mãn nguyện.
Alice chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thật là hết thuốc chữa. Mạc Tử Dương xưa nay nổi tiếng lạnh nhạt, vô tình, khó hầu hạ. Hắn càng không có khái niệm đàn ông hay phụ nữ, cô sợ sau này Bannie sẽ bị hành cho chết mất!
Quanh năm cũng chẳng thấy hắn có bạn gái.
Người trong giới còn bí mật đồn đại hắn là gay, nói chung không phải người đàn ông bình thường.
Alice có tìm hiểu qua hắn khi cô quyết định sẽ hợp tác với Mạc Thị. Bây giờ bạn cô tự nhào đầu vào người đàn ông không có tương lai như thế, cô nên ủng hộ hay nên ngăn cản đây.
Mà nghĩ lại cô muốn ngăn cản, nhưng Bannie chưa chắc đã nghe lời.
Cô lại thở dài, phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.