Chương 59: Không bằng cầm thú
Tiểu Ngạn Ngạn
23/03/2023
Mạc Tử Dương kéo vai áo cài lại cúc, hôm nay hắn đi tiêm phòng định kì.
“khoang đã… Lưng bị làm sao thế?”
Tô Hoài nhìn những vết trầy xước trên lưng của hắn hỏi. Nếu như anh đoán không lầm, những dấu vết này là do móng tay cào.
Anh trợn mắt nhìn Mạc Tử Dương, bạn thân của anh bao nhiêu năm “ăn chay” cuối cùng cũng “phá giới” rồi???
“Sao sao, không nghe anh kể gì hết. Mấy lần hả?”
So với Tô Hoài phấn khởi thì hắn hoàn toàn không có cảm xúc hắn đáp:“Bảy lần.”
“Ôi mẹ ơi, nói lại coi. Bảy… Bảy lần á, anh đúng là cái đồ cầm thú.”
Mặt của Mạc Tử Dương đen như đáy nồi, không đáp.
Tô Hoài kéo ghế ngồi xuống, lại tò mò hỏi:“Cái cô hôn thê mười tám tuổi đó không sao chứ? Có cần tôi tới kiểm tra xương khớp không?”
“Không sao.”
“Khoẻ thế cơ à?” Tô Hoài kinh ngạc.
“Không phải làm với hôn thê.”
Tô Hoài nghe xong muốn thổ huyết, anh lập tức hỏi lại ngay là ai.
“Thư ký.” Hắn đáp gọn.
Mắt của anh như sắp rơi ra ngoài rồi, anh nhìn hắn trợn tròng.
“Bannie, cô ta… Vậy… Hai người…” Anh nên nói cái gì đây.
Mạc Tử Dương cài xong cúc áo, hắn có một vài chuyện còn chưa thông suốt.
Hắn nhìn Tô Hoài hỏi:“Làm sao để làm cho thư ký yêu tôi?”
“Gì nữa vậy bạn hiền, ngủ rồi. Cô ta ngủ rồi có nghĩa là thích anh đó.” Tô Hoài phải đả thông tư tưởng của bạn thân mới được, quá ngây thơ.
“Cổ nói có người trong lòng rồi.”
Tô Hoài:"?" Vậy tại sao lại ngủ với anh?
“Cổ bị trúng thuốc nên mới ngủ với tôi.”
Tô Hoài muốn đánh chết Mạc Tử Dương, hắn biết con gái người ta có người mình thích vậy mà còn dám làm, cầm thú!
“Mạc Tử Dương tôi tặng anh một câu nhé. Anh không những không bằng cầm thú mà còn hạ lưu, vô sỉ nữa.”
Mạc Tử Dương tối mặt, hắn biết thừa.
“Anh có biết một khi con gái nói với anh cổ có người trong lòng rồi, là có ý gì không hả?”
Hắn nhướn mày nhìn, không đáp.
“Đó là cổ không thích anh.”
Người nào đó không còn chút cảm xúc nào trên gương mặt.
Tô Hoài nhìn bạn thân của mình thở dài, lại tiếp tục thở dài.
“Giờ chỉ còn một cách, làm cho cổ có thai đi!”
“Cách này của anh mới là thất đức, bỉ ổi.”
Tô Hoài không trả lời, đúng rồi rất ti tiện, rất bỉ ổi.
Mạc Tử Dương nhìn xung quanh một lượt, hắn đổi chủ đề hỏi:“Sao không đến bệnh viện mà làm việc ở nhà vậy?”
“Nhà có bệnh nhân cần chăm sóc. Anh về đi tôi phải đi đun cháo rồi.”
Mạc Tử Dương bị xua đuổi, rõ ràng người nọ muốn che giấu “kiều thê” hắn mới không thèm nhìn…
*
Tô Hoài đang loay hoay trong bếp, cuối cùng cũng nấu xong một tô cháo đem lên cho Alice. Cô bị gãy một tay với một chân nên giờ phải ngồi xe lăn, đa số là cô ở trên phòng còn anh sẽ mang thức ăn lên.
“Cháo tới rồi đây, cô đói rồi phải không?”
Anh đem chào đặt lên bàn, cũng may Alice gãy bên tay trái nên việc ăn uống cũng coi như tạm xử lý được.
Cô khuấy khuấy bát cháo loãng, nhìn Tô Hoài. Gương mặt không vui, bình thường đến giờ ăn cô rất vui vẻ mà. Anh đã chăm sóc cô hơn hai tuần lễ rồi, có thể nói là hiểu ý cô.
“Sao vậy? Nhạt quá hay mặn quá, để tôi đi nêm lại nha?”
“Không phải, tự dưng không muốn ăn cháo.”
Alice xụ mặt nói.
Tô Hoài rất thật tình, nếu cô muốn ăn món khác anh có thể chuẩn bị nhưng mà sẽ không được ăn hải sản vì sẽ bị sẹo lồi không thẩm mỹ.
“Vậy cô muốn ăn gì cứ nói đi.”
Alice ngoắc tay với anh, Tô Hoài ngây thơ đi tới gần cô. Alice nắm cổ áo của anh, thành công hôn lên đôi môi nam tính.
Anh mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô… Làm anh ngây người.
“Làm cái gì mà đơ như khúc gỗ vậy?” Cô nhăn mày siết cằm anh nói.
Anh biết anh mắc nợ Alice rất nhiều chuyện, còn nợ cô một đêm giờ cô muốn đòi thì anh không thể nào từ chối.
Tô Hoài nhắm mắt hôn bừa, hai đôi môi nhiệt tình cắn mút nhau. Alice là một cô gái có kinh nghiệm trong chuyện này, cô hôn rất giỏi.
Một nụ hôn, vài cái sờ soạng đã làm Tô Hoài nóng rực cả người. Anh bế cô rời khỏi xe lăn, đặt lên giường lớn, môi cả hai vẫn chưa tách ra giây phút nào. Tay anh xoa nắn nơi khuôn ngực mềm mại, xúc cảm thật tốt.
Bụng dưới của Tô Hoài trướng đau, đũng quần sớm đã nhô thành một cái lều trại nhỏ trông rất kích thích.
“Ưm… Bác sĩ Tô người ta còn đang bị thương đấy!”
Alice đẩy anh ra, cô kháng nghị. Tô Hoài nhìn cô không chớp mắt, đang cao trào cô lại không muốn nữa?
Alice nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác cùng ngạc nhiên của anh, cô phì cười. Trêu Tô Hoài rất là vui, anh cứ ngốc nghếch nghe lời cô làm cho cô không nhịn được cứ muốn tìm chuyện trêu anh thôi.
“Tôi chỉ muốn ăn cháo lưỡi thôi, không muốn ăn thịt người đâu bác sĩ Tô ạ.”
Tô Hoài muốn bóp chết cô ngay tại chỗ, rõ ràng cô trêu anh thì có. Nhưng mà lương tâm cũng không cho phép anh tiếp tục dạy dỗ cô, Alice là bệnh nhân, tay chân cô còn đang bó bột. Quả thật không thích hợp vận động kịch liệt, anh nhìn xuống “người anh em” của mình khẽ thở dài.
Alice thu hết cảnh này lại, đúng là người đàn ông đẹp trai lại đáng yêu. Nhìn bộ dạng nghẹn chết mà không dám đòi hỏi của anh, chọc cười cô rồi.
Tô Hoài đi tắm nước lạnh rồi, Alice nằm trên giường vừa xem sách vừa cong môi cười…
*
“Bannie, cô yêu tôi không được sao?”
Mạc Tử Dương ở trong cơ thể cô dày vò hết một buổi trưa, trong lúc cao trào hắn đã hỏi như thế.
Bannie không trả lời, vì cô đang bị hắn dày vò đến thần hồn điên đảo. Cho tới khi cô mệt mỏi thiếp đi trong lòng hắn, tay chân cô đã không nhấc lên nổi nữa rồi. Mạc Tử Dương hắn đúng là cái người ham học hỏi nhất hệ mặt trời đó.
Mạc Tử Dương nằm ở phòng nghỉ tổng giám đốc, hắn ôm thân trần của cô gái trong lòng. Hắn quan sát nét mặt lúc cô ngủ, dáng vẻ này quen thuộc vô cùng ngay cả mùi hương trên cơ thể cô hắn cũng luôn có cảm giác quen thuộc.
Chính là cô, người phụ nữ đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Hắn mím môi, lần đầu tiên Mạc Tử Dương suy tư, hắn nên làm thế nào để cô hồi tâm chuyển ý đây?
Hay là cứ làm cho cô có thai như là Tô Hoài nói, nếu vậy cô liệu có cam tâm chịu ràng buộc bên cạnh hắn hay không?
*
Bannie tỉnh lại, trong phòng chỉ còn một mình cô. Mạc Tử Dương đã tập trung làm việc lại rồi, cô nhớ tới lời hắn nói vừa nãy. Hắn muốn cô yêu hắn, hay là hắn chỉ nói để thoả mãn tình thú trong hắn thôi?
Cô từng nghe nói một câu thế này:“Đừng tin lời đàn ông nói lúc lên giường, vì khi anh ta xuống giường kéo quần lên sẽ không còn nhớ bất cứ thứ gì đâu.”
Bannie thở dài, ngủ cũng đã ngủ rồi, sao cảm giác còn khó chịu hơn là lúc chưa ngủ vậy?
Cô mặc lại quần áo xong, mới rón rén đầy cửa phòng bước ra. Mạc Tử Dương im lặng ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện, hắn vẫn thế điềm đạm và nghiêm túc.
Nhận ra sự có mặt của cô, hắn mới ngẩn đầu lên nhìn, nhàn nhạt hỏi:“Thức rồi à, đói không?”
“Không đâu ạ, muộn giờ làm rồi sao anh Mạc không gọi tôi dậy chứ?”
“Không có vấn đề gì, em cũng đang làm việc.” Hắn cong môi nói, ý tứ mờ ám vô cùng.
Cô cười gượng, sau đó lãng tránh ra ngoài làm việc. Hắn nói cô vẫn đang làm việc là như thế nào, đại loại việc cô ngủ với hắn cũng là đang làm việc. Chỉ đơn giản là làm việc thôi, hắn thật sự muốn học mấy trò tình thú trên giường nên mới cần có cô?
Chuyện yêu đương lúc nảy cũng không nghe hắn nhắc lại, hắn chỉ nói bâng quơ thôi.
Bannie vò đầu bức tóc, cô phải làm sao đây. Bây giờ tình cảm cứ nửa nạc nửa mỡ, không yêu nhưng cũng không phải quan hệ bình thường.
Cô nghĩ rồi, cô chính là nữ phụ trong truyền thuyết đó. Một nữ phụ hiền lương bị người ta dẫn dắt mà chẳng dám hỏi thẳng một lần!
“Vị hôn phu của tôi đang ở bên trong đúng chứ?”
Tiêu Ân Ân đến gặp hắn, còn xách theo một tập hồ sơ gì đó.
“khoang đã… Lưng bị làm sao thế?”
Tô Hoài nhìn những vết trầy xước trên lưng của hắn hỏi. Nếu như anh đoán không lầm, những dấu vết này là do móng tay cào.
Anh trợn mắt nhìn Mạc Tử Dương, bạn thân của anh bao nhiêu năm “ăn chay” cuối cùng cũng “phá giới” rồi???
“Sao sao, không nghe anh kể gì hết. Mấy lần hả?”
So với Tô Hoài phấn khởi thì hắn hoàn toàn không có cảm xúc hắn đáp:“Bảy lần.”
“Ôi mẹ ơi, nói lại coi. Bảy… Bảy lần á, anh đúng là cái đồ cầm thú.”
Mặt của Mạc Tử Dương đen như đáy nồi, không đáp.
Tô Hoài kéo ghế ngồi xuống, lại tò mò hỏi:“Cái cô hôn thê mười tám tuổi đó không sao chứ? Có cần tôi tới kiểm tra xương khớp không?”
“Không sao.”
“Khoẻ thế cơ à?” Tô Hoài kinh ngạc.
“Không phải làm với hôn thê.”
Tô Hoài nghe xong muốn thổ huyết, anh lập tức hỏi lại ngay là ai.
“Thư ký.” Hắn đáp gọn.
Mắt của anh như sắp rơi ra ngoài rồi, anh nhìn hắn trợn tròng.
“Bannie, cô ta… Vậy… Hai người…” Anh nên nói cái gì đây.
Mạc Tử Dương cài xong cúc áo, hắn có một vài chuyện còn chưa thông suốt.
Hắn nhìn Tô Hoài hỏi:“Làm sao để làm cho thư ký yêu tôi?”
“Gì nữa vậy bạn hiền, ngủ rồi. Cô ta ngủ rồi có nghĩa là thích anh đó.” Tô Hoài phải đả thông tư tưởng của bạn thân mới được, quá ngây thơ.
“Cổ nói có người trong lòng rồi.”
Tô Hoài:"?" Vậy tại sao lại ngủ với anh?
“Cổ bị trúng thuốc nên mới ngủ với tôi.”
Tô Hoài muốn đánh chết Mạc Tử Dương, hắn biết con gái người ta có người mình thích vậy mà còn dám làm, cầm thú!
“Mạc Tử Dương tôi tặng anh một câu nhé. Anh không những không bằng cầm thú mà còn hạ lưu, vô sỉ nữa.”
Mạc Tử Dương tối mặt, hắn biết thừa.
“Anh có biết một khi con gái nói với anh cổ có người trong lòng rồi, là có ý gì không hả?”
Hắn nhướn mày nhìn, không đáp.
“Đó là cổ không thích anh.”
Người nào đó không còn chút cảm xúc nào trên gương mặt.
Tô Hoài nhìn bạn thân của mình thở dài, lại tiếp tục thở dài.
“Giờ chỉ còn một cách, làm cho cổ có thai đi!”
“Cách này của anh mới là thất đức, bỉ ổi.”
Tô Hoài không trả lời, đúng rồi rất ti tiện, rất bỉ ổi.
Mạc Tử Dương nhìn xung quanh một lượt, hắn đổi chủ đề hỏi:“Sao không đến bệnh viện mà làm việc ở nhà vậy?”
“Nhà có bệnh nhân cần chăm sóc. Anh về đi tôi phải đi đun cháo rồi.”
Mạc Tử Dương bị xua đuổi, rõ ràng người nọ muốn che giấu “kiều thê” hắn mới không thèm nhìn…
*
Tô Hoài đang loay hoay trong bếp, cuối cùng cũng nấu xong một tô cháo đem lên cho Alice. Cô bị gãy một tay với một chân nên giờ phải ngồi xe lăn, đa số là cô ở trên phòng còn anh sẽ mang thức ăn lên.
“Cháo tới rồi đây, cô đói rồi phải không?”
Anh đem chào đặt lên bàn, cũng may Alice gãy bên tay trái nên việc ăn uống cũng coi như tạm xử lý được.
Cô khuấy khuấy bát cháo loãng, nhìn Tô Hoài. Gương mặt không vui, bình thường đến giờ ăn cô rất vui vẻ mà. Anh đã chăm sóc cô hơn hai tuần lễ rồi, có thể nói là hiểu ý cô.
“Sao vậy? Nhạt quá hay mặn quá, để tôi đi nêm lại nha?”
“Không phải, tự dưng không muốn ăn cháo.”
Alice xụ mặt nói.
Tô Hoài rất thật tình, nếu cô muốn ăn món khác anh có thể chuẩn bị nhưng mà sẽ không được ăn hải sản vì sẽ bị sẹo lồi không thẩm mỹ.
“Vậy cô muốn ăn gì cứ nói đi.”
Alice ngoắc tay với anh, Tô Hoài ngây thơ đi tới gần cô. Alice nắm cổ áo của anh, thành công hôn lên đôi môi nam tính.
Anh mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô… Làm anh ngây người.
“Làm cái gì mà đơ như khúc gỗ vậy?” Cô nhăn mày siết cằm anh nói.
Anh biết anh mắc nợ Alice rất nhiều chuyện, còn nợ cô một đêm giờ cô muốn đòi thì anh không thể nào từ chối.
Tô Hoài nhắm mắt hôn bừa, hai đôi môi nhiệt tình cắn mút nhau. Alice là một cô gái có kinh nghiệm trong chuyện này, cô hôn rất giỏi.
Một nụ hôn, vài cái sờ soạng đã làm Tô Hoài nóng rực cả người. Anh bế cô rời khỏi xe lăn, đặt lên giường lớn, môi cả hai vẫn chưa tách ra giây phút nào. Tay anh xoa nắn nơi khuôn ngực mềm mại, xúc cảm thật tốt.
Bụng dưới của Tô Hoài trướng đau, đũng quần sớm đã nhô thành một cái lều trại nhỏ trông rất kích thích.
“Ưm… Bác sĩ Tô người ta còn đang bị thương đấy!”
Alice đẩy anh ra, cô kháng nghị. Tô Hoài nhìn cô không chớp mắt, đang cao trào cô lại không muốn nữa?
Alice nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác cùng ngạc nhiên của anh, cô phì cười. Trêu Tô Hoài rất là vui, anh cứ ngốc nghếch nghe lời cô làm cho cô không nhịn được cứ muốn tìm chuyện trêu anh thôi.
“Tôi chỉ muốn ăn cháo lưỡi thôi, không muốn ăn thịt người đâu bác sĩ Tô ạ.”
Tô Hoài muốn bóp chết cô ngay tại chỗ, rõ ràng cô trêu anh thì có. Nhưng mà lương tâm cũng không cho phép anh tiếp tục dạy dỗ cô, Alice là bệnh nhân, tay chân cô còn đang bó bột. Quả thật không thích hợp vận động kịch liệt, anh nhìn xuống “người anh em” của mình khẽ thở dài.
Alice thu hết cảnh này lại, đúng là người đàn ông đẹp trai lại đáng yêu. Nhìn bộ dạng nghẹn chết mà không dám đòi hỏi của anh, chọc cười cô rồi.
Tô Hoài đi tắm nước lạnh rồi, Alice nằm trên giường vừa xem sách vừa cong môi cười…
*
“Bannie, cô yêu tôi không được sao?”
Mạc Tử Dương ở trong cơ thể cô dày vò hết một buổi trưa, trong lúc cao trào hắn đã hỏi như thế.
Bannie không trả lời, vì cô đang bị hắn dày vò đến thần hồn điên đảo. Cho tới khi cô mệt mỏi thiếp đi trong lòng hắn, tay chân cô đã không nhấc lên nổi nữa rồi. Mạc Tử Dương hắn đúng là cái người ham học hỏi nhất hệ mặt trời đó.
Mạc Tử Dương nằm ở phòng nghỉ tổng giám đốc, hắn ôm thân trần của cô gái trong lòng. Hắn quan sát nét mặt lúc cô ngủ, dáng vẻ này quen thuộc vô cùng ngay cả mùi hương trên cơ thể cô hắn cũng luôn có cảm giác quen thuộc.
Chính là cô, người phụ nữ đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Hắn mím môi, lần đầu tiên Mạc Tử Dương suy tư, hắn nên làm thế nào để cô hồi tâm chuyển ý đây?
Hay là cứ làm cho cô có thai như là Tô Hoài nói, nếu vậy cô liệu có cam tâm chịu ràng buộc bên cạnh hắn hay không?
*
Bannie tỉnh lại, trong phòng chỉ còn một mình cô. Mạc Tử Dương đã tập trung làm việc lại rồi, cô nhớ tới lời hắn nói vừa nãy. Hắn muốn cô yêu hắn, hay là hắn chỉ nói để thoả mãn tình thú trong hắn thôi?
Cô từng nghe nói một câu thế này:“Đừng tin lời đàn ông nói lúc lên giường, vì khi anh ta xuống giường kéo quần lên sẽ không còn nhớ bất cứ thứ gì đâu.”
Bannie thở dài, ngủ cũng đã ngủ rồi, sao cảm giác còn khó chịu hơn là lúc chưa ngủ vậy?
Cô mặc lại quần áo xong, mới rón rén đầy cửa phòng bước ra. Mạc Tử Dương im lặng ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện, hắn vẫn thế điềm đạm và nghiêm túc.
Nhận ra sự có mặt của cô, hắn mới ngẩn đầu lên nhìn, nhàn nhạt hỏi:“Thức rồi à, đói không?”
“Không đâu ạ, muộn giờ làm rồi sao anh Mạc không gọi tôi dậy chứ?”
“Không có vấn đề gì, em cũng đang làm việc.” Hắn cong môi nói, ý tứ mờ ám vô cùng.
Cô cười gượng, sau đó lãng tránh ra ngoài làm việc. Hắn nói cô vẫn đang làm việc là như thế nào, đại loại việc cô ngủ với hắn cũng là đang làm việc. Chỉ đơn giản là làm việc thôi, hắn thật sự muốn học mấy trò tình thú trên giường nên mới cần có cô?
Chuyện yêu đương lúc nảy cũng không nghe hắn nhắc lại, hắn chỉ nói bâng quơ thôi.
Bannie vò đầu bức tóc, cô phải làm sao đây. Bây giờ tình cảm cứ nửa nạc nửa mỡ, không yêu nhưng cũng không phải quan hệ bình thường.
Cô nghĩ rồi, cô chính là nữ phụ trong truyền thuyết đó. Một nữ phụ hiền lương bị người ta dẫn dắt mà chẳng dám hỏi thẳng một lần!
“Vị hôn phu của tôi đang ở bên trong đúng chứ?”
Tiêu Ân Ân đến gặp hắn, còn xách theo một tập hồ sơ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.