Chương 25: Không nhịn nhục
Tiểu Ngạn Ngạn
08/03/2023
“Tiêu Ngữ Lam cô đi ra đây cho tôi, Tiêu Ngữ Lam!!!”
Lưu Phi Yến cùng mẹ ở trước cửa Mạc gia gào lên. Chuyện buồn chưa dứt Tiêu Ngữ Lam lại phải đón một cơn thịnh nộ khác.
…Chát…
Tiêu Ngữ Lam đã phải chịu một cái tát ngay sau khi bước ra khỏi cửa Mạc gia. Cô ôm một bên má, bỡ ngỡ nhìn hai người họ.
Lưu Phi Yến đứng ở trước mặt cô, lộ ra vẻ mặt căm phẫn gào lên:“Tiêu Ngữ Lam sao cô lúc nào cũng ti tiện đến thế hả? Mấy người đàn ông mới có thể thoả mãn nổi cô đây, một Mạc Tử Dương không đủ, cô còn lén lút quyến rũ chồng tôi, sao cô bỉ ổi quá vậy?”
“Lưu Phi Yến cô ăn nói cho đàng hoàng, ai quyến rũ chồng của cô hả.” Cô cũng gào lên, cô chịu đủ rồi.
“Ý cô nói Trình Phong kéo cô lên giường hả, cô định nói như thế phải không?”
Lưu Phi Yến siết chặt bã vai cô, đến mức cô phát đau.
Còn cô ta thì khóc lóc đến thảm thương.
“Tôi lên giường với anh Trình lúc nào, các người có bị điên không vậy? Đừng có tới tùy tiện đánh người ta, tôi không nhịn hoài đâu nha.”
Lưu Phi Yến nhếch môi, kinh bỉ nhìn cô. Rồi cô ta giơ điện thoại lên, đưa cô xem bức ảnh mà cô ôm Trình Phong vào khách sạn…
Hiểu lầm rồi!!!
“Cô Lưu cô hiểu lầm rồi, tôi và anh Trình không phải như vậy. Chỉ là anh ấy hôm đó say nên tôi mới…”
…Chát…
Tiêu Ngữ Lam lại bị đánh, có công lý không vậy???
“Cô đánh sướng tay quá nhỉ?” Mạc Tử Dương bước xuống từ xế hộp sang trọng.
Mặt hắn lạnh tanh, ngữ điệu cũng toả ra mùi chết chóc. Hắn đi tới chỗ của Tiêu Ngữ Lam, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên xem. Đáng ghét, mặt cô đã hằn lên mười dấu tay đỏ chót. Cô không chỉ bị đánh một lần!
“Anh về đúng lúc lắm Mạc tiên sinh, anh xem đi con hồ ly tinh này đúng là đồ không có đạo đức.” Lưu phu nhân nói rồi đưa điện thoại cho hắn xem.
Mạc Tử Dương nhìn bức ảnh mà Lưu phu nhân đưa ra, hắn chưa nói gì vội.
Lưu Phi Yến lúc này lại khóc, cô ta kể lễ:“Ngữ Lam sao cô có thể bỉ ổi và đê tiện tới mức đó vậy chứ. Cô đánh tôi ngất xỉu, cô hành hạ tôi, cô đẩy tôi xuống hồ nước đến suýt mất mạng tôi đều có thể bỏ qua cho cô. Nhưng tại sao cô lại dụ dỗ chồng tôi lên giường, tại sao vậy chứ?”
“Cô nói cái gì vậy? Ai đẩy cô xuống hồ nước hả? Rõ ràng cô tự ngã xuống, lúc đó tôi đã đi một đoạn… Cô…” Tiêu Ngữ Lam nói tới đây thì hiểu rồi. Tình tiết này trong truyện ngôn tình nhiều lắm, giả mèo khóc chuột. Lưu Phi Yến tính làm nạn nhân, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô
“Cô không thừa nhận cũng không sao, tôi biết cô sẽ không thừa nhận.”
Máu nóng của Tiêu Ngữ Lam sôi lên sùng sục, cô tức lắm rồi. Hoá ra từ đầu tới giờ, cô bị Lưu Phi Yến chơi một vố!
Ai nói cô ta hiền lành lương thiện, cái rắm ấy.
“Bà đây không làm thì dĩ nhiên không thừa nhận, thôi bộ dạng giả tạo ấy đi. Lưu Phi Yến cô làm tôi cảm thấy buồn nôn quá!” Cô Khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nói.
“Con ** thối tha này, cuối cùng cũng lòi đuôi rồi. Còn dám mắng con tao, tao đánh mày chết!”
Cô sẽ không nhịn, bọn họ nhào vào cô cũng nhào vào. Cả ba nắm tóc, cào cấu nhau. Mạc Tử Dương cũng không biết can thế nào, vô cũng hổn loạn.
Trình Phong đến rồi, hai người đàn ông mới kéo nổi bọn họ ra. Kết quả là Lưu Phi Yến và mẹ của cô ta bị bầm dập mặt mày, còn Tiêu Ngữ Lam chỉ bị xây xát nhẹ thôi. Mạc Tử Dương bóp trán, thở dài rồi kéo Tiêu Ngữ Lam vào lòng, hắn nói:“Chuyện tới đây là đủ, nếu Trình gia các người thích đối đầu với Mạc Tử Dương tôi thì cứ việc.”
“Mạc tiên sinh chuyện tới nước này anh còn bên vực cô ta?” Lưu phu nhân gào lên.
“Các người đánh vị hôn thê của tôi, cũng chuẩn bị tinh thần đi.”
Hắn ôm cô đi vào nhà, bỏ lại đám người kia tức đến phát điên.
Mạc Tử Dương nhìn vị hôn thê của mình, lúc nảy mặt của cô hung dữ không chịu nổi. Hắn bật cười, nâng cằm cô lên xem, bị đánh thật là xấu.
“Anh Mạc cười cái gì?” Cô nhíu mày, vẫn chưa nguôi giận.
“Thì cười cô đó, thật xấu.”
“Cái đám người đó… Cái con nhỏ Lưu Phi Yến đó tôi còn tưởng cô ta hiền lành, ai mà ngờ. Tức quá cô ta gạt tôi mấy lần, biết vậy nảy tôi đánh thêm mấy cái cho bỏ ghét.”
Tiêu Ngữ Lam gạt tay hắn ra, căm tức lầm bầm. Bộ dạng không hả giận của cô làm hắn vui vẻ, hình như hắn thích nhìn cô khổ sở thì phải.
“Tôi đưa đơn kiện lấy danh nghĩa Mạc gia, lấy lại công bằng cho vị hôn thê của tôi có được chưa?”
“Không cần kiện, ai mà thèm chứ. Tôi đánh đã tay rồi, lần sau gặp lại đánh là được.”
Cô thấy Mạc Tử Dương không đồng ý với chuyện cô bỏ qua lắm, hắn định nói mà cô nhanh miệng giành trước:“Đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi anh Mạc.”
“Tắm rửa trước đi, cô soi gương thử xem.”
“Hay anh Mạc đầu tư cho tôi đóng phim kinh dị đi lấy tựa là Oan Hồn Trở Về.” Cô cười giả lả. Thật ra cô cũng không muốn kiện tụng qua lại, dù sao cô cũng không có thật.
Hắn sải bước đi lên lầu, chắc là đi phòng sách tắm rồi. Hắn tỏ thái độ không hài lòng, nhưng mà cô mặc kệ.
Lưu Phi Yến cùng mẹ ở trước cửa Mạc gia gào lên. Chuyện buồn chưa dứt Tiêu Ngữ Lam lại phải đón một cơn thịnh nộ khác.
…Chát…
Tiêu Ngữ Lam đã phải chịu một cái tát ngay sau khi bước ra khỏi cửa Mạc gia. Cô ôm một bên má, bỡ ngỡ nhìn hai người họ.
Lưu Phi Yến đứng ở trước mặt cô, lộ ra vẻ mặt căm phẫn gào lên:“Tiêu Ngữ Lam sao cô lúc nào cũng ti tiện đến thế hả? Mấy người đàn ông mới có thể thoả mãn nổi cô đây, một Mạc Tử Dương không đủ, cô còn lén lút quyến rũ chồng tôi, sao cô bỉ ổi quá vậy?”
“Lưu Phi Yến cô ăn nói cho đàng hoàng, ai quyến rũ chồng của cô hả.” Cô cũng gào lên, cô chịu đủ rồi.
“Ý cô nói Trình Phong kéo cô lên giường hả, cô định nói như thế phải không?”
Lưu Phi Yến siết chặt bã vai cô, đến mức cô phát đau.
Còn cô ta thì khóc lóc đến thảm thương.
“Tôi lên giường với anh Trình lúc nào, các người có bị điên không vậy? Đừng có tới tùy tiện đánh người ta, tôi không nhịn hoài đâu nha.”
Lưu Phi Yến nhếch môi, kinh bỉ nhìn cô. Rồi cô ta giơ điện thoại lên, đưa cô xem bức ảnh mà cô ôm Trình Phong vào khách sạn…
Hiểu lầm rồi!!!
“Cô Lưu cô hiểu lầm rồi, tôi và anh Trình không phải như vậy. Chỉ là anh ấy hôm đó say nên tôi mới…”
…Chát…
Tiêu Ngữ Lam lại bị đánh, có công lý không vậy???
“Cô đánh sướng tay quá nhỉ?” Mạc Tử Dương bước xuống từ xế hộp sang trọng.
Mặt hắn lạnh tanh, ngữ điệu cũng toả ra mùi chết chóc. Hắn đi tới chỗ của Tiêu Ngữ Lam, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên xem. Đáng ghét, mặt cô đã hằn lên mười dấu tay đỏ chót. Cô không chỉ bị đánh một lần!
“Anh về đúng lúc lắm Mạc tiên sinh, anh xem đi con hồ ly tinh này đúng là đồ không có đạo đức.” Lưu phu nhân nói rồi đưa điện thoại cho hắn xem.
Mạc Tử Dương nhìn bức ảnh mà Lưu phu nhân đưa ra, hắn chưa nói gì vội.
Lưu Phi Yến lúc này lại khóc, cô ta kể lễ:“Ngữ Lam sao cô có thể bỉ ổi và đê tiện tới mức đó vậy chứ. Cô đánh tôi ngất xỉu, cô hành hạ tôi, cô đẩy tôi xuống hồ nước đến suýt mất mạng tôi đều có thể bỏ qua cho cô. Nhưng tại sao cô lại dụ dỗ chồng tôi lên giường, tại sao vậy chứ?”
“Cô nói cái gì vậy? Ai đẩy cô xuống hồ nước hả? Rõ ràng cô tự ngã xuống, lúc đó tôi đã đi một đoạn… Cô…” Tiêu Ngữ Lam nói tới đây thì hiểu rồi. Tình tiết này trong truyện ngôn tình nhiều lắm, giả mèo khóc chuột. Lưu Phi Yến tính làm nạn nhân, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô
“Cô không thừa nhận cũng không sao, tôi biết cô sẽ không thừa nhận.”
Máu nóng của Tiêu Ngữ Lam sôi lên sùng sục, cô tức lắm rồi. Hoá ra từ đầu tới giờ, cô bị Lưu Phi Yến chơi một vố!
Ai nói cô ta hiền lành lương thiện, cái rắm ấy.
“Bà đây không làm thì dĩ nhiên không thừa nhận, thôi bộ dạng giả tạo ấy đi. Lưu Phi Yến cô làm tôi cảm thấy buồn nôn quá!” Cô Khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nói.
“Con ** thối tha này, cuối cùng cũng lòi đuôi rồi. Còn dám mắng con tao, tao đánh mày chết!”
Cô sẽ không nhịn, bọn họ nhào vào cô cũng nhào vào. Cả ba nắm tóc, cào cấu nhau. Mạc Tử Dương cũng không biết can thế nào, vô cũng hổn loạn.
Trình Phong đến rồi, hai người đàn ông mới kéo nổi bọn họ ra. Kết quả là Lưu Phi Yến và mẹ của cô ta bị bầm dập mặt mày, còn Tiêu Ngữ Lam chỉ bị xây xát nhẹ thôi. Mạc Tử Dương bóp trán, thở dài rồi kéo Tiêu Ngữ Lam vào lòng, hắn nói:“Chuyện tới đây là đủ, nếu Trình gia các người thích đối đầu với Mạc Tử Dương tôi thì cứ việc.”
“Mạc tiên sinh chuyện tới nước này anh còn bên vực cô ta?” Lưu phu nhân gào lên.
“Các người đánh vị hôn thê của tôi, cũng chuẩn bị tinh thần đi.”
Hắn ôm cô đi vào nhà, bỏ lại đám người kia tức đến phát điên.
Mạc Tử Dương nhìn vị hôn thê của mình, lúc nảy mặt của cô hung dữ không chịu nổi. Hắn bật cười, nâng cằm cô lên xem, bị đánh thật là xấu.
“Anh Mạc cười cái gì?” Cô nhíu mày, vẫn chưa nguôi giận.
“Thì cười cô đó, thật xấu.”
“Cái đám người đó… Cái con nhỏ Lưu Phi Yến đó tôi còn tưởng cô ta hiền lành, ai mà ngờ. Tức quá cô ta gạt tôi mấy lần, biết vậy nảy tôi đánh thêm mấy cái cho bỏ ghét.”
Tiêu Ngữ Lam gạt tay hắn ra, căm tức lầm bầm. Bộ dạng không hả giận của cô làm hắn vui vẻ, hình như hắn thích nhìn cô khổ sở thì phải.
“Tôi đưa đơn kiện lấy danh nghĩa Mạc gia, lấy lại công bằng cho vị hôn thê của tôi có được chưa?”
“Không cần kiện, ai mà thèm chứ. Tôi đánh đã tay rồi, lần sau gặp lại đánh là được.”
Cô thấy Mạc Tử Dương không đồng ý với chuyện cô bỏ qua lắm, hắn định nói mà cô nhanh miệng giành trước:“Đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi anh Mạc.”
“Tắm rửa trước đi, cô soi gương thử xem.”
“Hay anh Mạc đầu tư cho tôi đóng phim kinh dị đi lấy tựa là Oan Hồn Trở Về.” Cô cười giả lả. Thật ra cô cũng không muốn kiện tụng qua lại, dù sao cô cũng không có thật.
Hắn sải bước đi lên lầu, chắc là đi phòng sách tắm rồi. Hắn tỏ thái độ không hài lòng, nhưng mà cô mặc kệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.