Ta Là Nữ Phụ Không Phải Nữ Chủ
Chương 37
Ynmi123
17/07/2021
1 tuần sau Minh Nhã thức dậy VSCN xong bước xuống lầu không thấy Minh Thiên đâu. Chắc ông anh cô đã đi làm rồi.
Cô ngồi ở nhà buồn không gì làm. Có rồi mình nên thực hiện lời hứa của mình rồi. Làm càng nhanh càng tốt rồi cô lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Vũ.
"Chị tiểu Nhã có phải chị đang nhớ em không?" Đây là lần đầu tiên cô gọi cho cậu nên cậu rất hào hứng.
"Phải chị đây chợt nhớ ra lời hứa với cậu. Cậu rảnh chứ? Đi công viên với tôi". Đồ hoang tưởng ban ngày cũng mơ mộng.
"Rảnh em rảnh chứ, em sẽ tới liền". Chàng thiếu niên gạt máy.
Chủ tịch à cậu rảnh mà còn họp làm gì. Nếu cậu đi lấy ai họp và chỉ đạo chúng tôi. Những nhân viên thầm thở dài. Thôi thì cứ đi cho chúng tôi đỡ phải hứng đạn.
"Tan họp Cậu đứng dậy nói 2 chữ rồi bước ra khỏi phòng họp.
phòng chủ tịch
"Những việc hôm nay chuyển sang ngày mai. Còn nữa dù hôm nay có việc gì thì cũng đừng gọi tôi". Cậu dặn dò thật chi tiết rồi cầm cái áo vest lên rồi đi xuống bãi đỗ xe đến công viên.
"Chị tiểu Nhã đợi em có lâu không?" Chết rồi mình đến trễ không biết chị tiểu Nhã có giận không nữa.
"Cậu trễ 5 phút 3 giây". Cô nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
"Ahihi..." Đừng nói là chị giận em thiệt nha?
"Khi 1 nam 1 nữ đi công viên giải trí chị có biết ý nghĩa là gì không?"
"Không phải công viên giải trí là để vui chơi thôi sao?" Cần gì biết ý nghĩa chơi vui là được rồi.
"Nơi này là dành cho các cặp tình nhân. Có phải chị muốn hẹn hò với em không?" Chứng hoang tưởng của chàng thiếu niên bắt đầu nổi lên.
Cô chưa kịp trả lời thì chàng thiếu niên nói tiếp. " Thôi chị khỏi cần nói, em biết mà em rất đẹp trai. Nhưng em không có dễ dãi như vậy đâu..."
Trời ạ cái gì thế này cậu ta đi chơi cùng với mình hay tự luyến vậy trời. Bệnh chắc là nặng lắm rồi, khi nào anh cậu ta về mình nói anh cậu ta trị bệnh vậy. Chứ để lâu không chừng sẽ để lại đi chứng mình về thôi. Cô quay bước ra khỏi cổng công viên.
Còn chàng thiếu niên tự luyến 1 mình xong quay qua quay lại thấy Minh Nhã đã đi gần tới cổng. Cậu lết xác chạy theo níu kéo. "Chị tiểu Nhã chị đừng về".
"Oh cậu bình thường rồi à?" Còn hên bệnh không nặng.
Đột nhiên chàng thiếu niên nằm lấy tay cô. "Này cậu làm gì đó đây là công viên".
"Em biết chị cứ xem như hôm nay em là người yêu của chị. Chị tiểu Nhã em xin chị chỉ 1 ngày thôi". Cậu bắn ánh mắt con cún sang cho cô.
"Thôi được rồi". Cậu có cần phải dễ thương đến như vậy không?
Nhận được sự đồng ý của cô cậu nắm lấy tay cô thật chặt. Cứ như cậu sợ cô bị lạc mất vậy.
Cô vừa đi vừa nhìn người nào đó đang nắm lấy tay của cô. Cô phải công nhận hôm nay cậu rất chuẩn mực. Hoàn toàn khác xa về 1 chàng trai của 3 năm trước. Giờ đây cậu đã là 1 người đứng đầu của 1 công ty quốc tế.
Đang mãi mê chìm vào suy nghĩ của mình cô cảm thấy có gì lành lạnh ngay má của mình. Cô ngước lên "Nè gì mà lạnh vậy?"
"Kem đó, cho chị". Chàng thiếu niên đưa cây kem đến trước mặt cô.
"Cảm ơn, mà cậu không ăn sao?" Cô thắt mắt hỏi vì sao lại có 1 cây.
"Có chứ giờ em ăn nè". Chàng thiếu niên cúi người xuống ăn cây kem mà cô đang cầm.
Nhân viên bán kem cười tươi như hoa. Cô đỏ mặt cầm kem chạy đi, chàng thiếu niên cười lắc đầu rồi chạy theo.
Cả 2 người hôm nay cứ như 1 cặp đôi thật sự vậy. Họ chơi hết trò này tới trò ki. Cho đến khi cô nhận được 1 cuộc gọi của người nào đó.
~~~~~~~~~~~~Còn tiếp~~~~~~~~~~~
Mọi người cho mình xin ý kiến. Mọi người muốn lần đầu của Minh Nhã thuộc về ai?
Tối mai 9h mình chốt nha.
Cô ngồi ở nhà buồn không gì làm. Có rồi mình nên thực hiện lời hứa của mình rồi. Làm càng nhanh càng tốt rồi cô lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Vũ.
"Chị tiểu Nhã có phải chị đang nhớ em không?" Đây là lần đầu tiên cô gọi cho cậu nên cậu rất hào hứng.
"Phải chị đây chợt nhớ ra lời hứa với cậu. Cậu rảnh chứ? Đi công viên với tôi". Đồ hoang tưởng ban ngày cũng mơ mộng.
"Rảnh em rảnh chứ, em sẽ tới liền". Chàng thiếu niên gạt máy.
Chủ tịch à cậu rảnh mà còn họp làm gì. Nếu cậu đi lấy ai họp và chỉ đạo chúng tôi. Những nhân viên thầm thở dài. Thôi thì cứ đi cho chúng tôi đỡ phải hứng đạn.
"Tan họp Cậu đứng dậy nói 2 chữ rồi bước ra khỏi phòng họp.
phòng chủ tịch
"Những việc hôm nay chuyển sang ngày mai. Còn nữa dù hôm nay có việc gì thì cũng đừng gọi tôi". Cậu dặn dò thật chi tiết rồi cầm cái áo vest lên rồi đi xuống bãi đỗ xe đến công viên.
"Chị tiểu Nhã đợi em có lâu không?" Chết rồi mình đến trễ không biết chị tiểu Nhã có giận không nữa.
"Cậu trễ 5 phút 3 giây". Cô nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
"Ahihi..." Đừng nói là chị giận em thiệt nha?
"Khi 1 nam 1 nữ đi công viên giải trí chị có biết ý nghĩa là gì không?"
"Không phải công viên giải trí là để vui chơi thôi sao?" Cần gì biết ý nghĩa chơi vui là được rồi.
"Nơi này là dành cho các cặp tình nhân. Có phải chị muốn hẹn hò với em không?" Chứng hoang tưởng của chàng thiếu niên bắt đầu nổi lên.
Cô chưa kịp trả lời thì chàng thiếu niên nói tiếp. " Thôi chị khỏi cần nói, em biết mà em rất đẹp trai. Nhưng em không có dễ dãi như vậy đâu..."
Trời ạ cái gì thế này cậu ta đi chơi cùng với mình hay tự luyến vậy trời. Bệnh chắc là nặng lắm rồi, khi nào anh cậu ta về mình nói anh cậu ta trị bệnh vậy. Chứ để lâu không chừng sẽ để lại đi chứng mình về thôi. Cô quay bước ra khỏi cổng công viên.
Còn chàng thiếu niên tự luyến 1 mình xong quay qua quay lại thấy Minh Nhã đã đi gần tới cổng. Cậu lết xác chạy theo níu kéo. "Chị tiểu Nhã chị đừng về".
"Oh cậu bình thường rồi à?" Còn hên bệnh không nặng.
Đột nhiên chàng thiếu niên nằm lấy tay cô. "Này cậu làm gì đó đây là công viên".
"Em biết chị cứ xem như hôm nay em là người yêu của chị. Chị tiểu Nhã em xin chị chỉ 1 ngày thôi". Cậu bắn ánh mắt con cún sang cho cô.
"Thôi được rồi". Cậu có cần phải dễ thương đến như vậy không?
Nhận được sự đồng ý của cô cậu nắm lấy tay cô thật chặt. Cứ như cậu sợ cô bị lạc mất vậy.
Cô vừa đi vừa nhìn người nào đó đang nắm lấy tay của cô. Cô phải công nhận hôm nay cậu rất chuẩn mực. Hoàn toàn khác xa về 1 chàng trai của 3 năm trước. Giờ đây cậu đã là 1 người đứng đầu của 1 công ty quốc tế.
Đang mãi mê chìm vào suy nghĩ của mình cô cảm thấy có gì lành lạnh ngay má của mình. Cô ngước lên "Nè gì mà lạnh vậy?"
"Kem đó, cho chị". Chàng thiếu niên đưa cây kem đến trước mặt cô.
"Cảm ơn, mà cậu không ăn sao?" Cô thắt mắt hỏi vì sao lại có 1 cây.
"Có chứ giờ em ăn nè". Chàng thiếu niên cúi người xuống ăn cây kem mà cô đang cầm.
Nhân viên bán kem cười tươi như hoa. Cô đỏ mặt cầm kem chạy đi, chàng thiếu niên cười lắc đầu rồi chạy theo.
Cả 2 người hôm nay cứ như 1 cặp đôi thật sự vậy. Họ chơi hết trò này tới trò ki. Cho đến khi cô nhận được 1 cuộc gọi của người nào đó.
~~~~~~~~~~~~Còn tiếp~~~~~~~~~~~
Mọi người cho mình xin ý kiến. Mọi người muốn lần đầu của Minh Nhã thuộc về ai?
Tối mai 9h mình chốt nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.