Chương 82: Tâm Tư Ngưng Nhi
Vô Sầu
09/08/2022
----- Đại lục Thần Ma -----
" Đợi đã, đừng có chạy " tiếng hô lanh lảnh của Ngưng Nhi vang lên.
" Không chay để chết à, ta đâu có ngu " Tiếng nói đáp lại.
Lúc này trên đường vắng, diễn ra cuộc rượt đuổi. Người đuổi chính là Ngưng Nhi, nàng khuôn mặt có chút hung hăng. Còn nam tử vừa trả lời nàng chính là kẻ bị truy đuổi, hắn đang bật hết tộc lực muốn chạy khỏi nàng.
Đã đuổi theo hắn qua mấy cánh rừng mà vẫn không thể đuổi kịp, Ngưng Nhi tức giận phùng mang trợn má.
" Đây là ngươi ép ta, Đạp Tuyết Tầm Mai "
Nói rồi Ngưng Nhi xuất ra vũ khí thi triển chiêu thức. Nàng ném ra Vô Hình Kiếm. Khi vô hình kiếm rơi xuống vừa tầm, nàng tụ lực chân phải đá mạnh vào chuôi kiếm, lực đẩy khiến thanh kiếm lao nhanh như tên lửa về hướng nam tử kia.
Đang chạy phía trước nam tử cảm giác có vật gì đang xé gió lao đến, hắn vừa chạy vừa quay lại nhìn. Nhưng khi nhìn thấy hắn con mắt không khỏi phát hoảng.
" Má ơi......." tên nam tử sợ hãi vội vàng ngồi thụp xuống đất, 2 tay ôm đầu.
* Viuuuuu........*
Việc làm này khiến Vô Hình Kiếm đánh trượt mực tiêu, bay sượt qua đầu nam tử, cắm thằng vào một thân cây gần đó.
Thoát chết trong gang tấc, nam tử thở phào may mắn. Thầm cầu khấn trong lòng cảm ơn ông bà đã gánh cho phen này. Chắc còng cả lưng chứ chẳng đùa.
" Hô hô......." trước khi tiếp tục bỏ chạy hắn vẫn không quên quay lại cười nhạo Ngưng Nhi
Ngưng Nhi thì tức dậm chân không ngừng " canh chuẩn xác vậy mà đánh hụt "
Nếu có người khác cũng tu Đạp Tuyết Tầm Mai ở đây chắc hắn cũng trợn mắt với nàng. Chiêu thức của người ta là đạp lên lưỡi kiểm lao về đối thủ, như thế sẽ điều chỉnh được quỹ đạo bay của thanh kiếm, đối thủ cũng không có cơ hội né tránh. Ngươi thì sao ? Để kiếm phi tự do luôn.... Vậy gọi là phi kiếm chứ đạp tuyết hồi nào ?
* Crack......crack.......*
Về phía nam tử, hắn đang định chạy trốn thì tiếng thân cây vang lên, tò mò hắn quay lại nhìn. Cảnh tưởng lại lần nữa khiến hắn hoảng hồn
Thân cây bị Vô Hình Kiếm cắm vào lúc nãy có lẽ không chịu nổi lực đạo, cũng có thể mục nát lâu ngày......tóm lại không biết lý do gì bây giờ đang đổ ập xuống. Mà vị trí đổ lại đúng nơi nam tử đang đứng.
" Ahhh.......ah........." nam tử chỉ kịp la lớn.
* Rầm.....* Thân cây đổ ập.
" yeah.....thành công "
Sự cố ngoài ý muốn cũng khiến Ngưng Nhi có chút kinh ngạc. Nhưng nhìn đến nam tử đang nằm giãy đành đạch dưới thân cây nàng không khỏi vui vẻ. Dù sao bắt được hắn là tốt rồi. Ai quan tâm quá trình.
----- Quan phủ gần đó -----
" Cảm ơn, cô làm tốt lắm. Đây là tiền thưởng của cô " Tiếng người trong phủ vang lên
" Không có gì " Ngưng Nhi đáo lời lịch sự
[ Người chơi hoàn thành nhiệm vụ Bắt Tặc, thưởng 1 Kim Tệ cùng 1 điểm Tiềm Năng ]
Ngưng Nhi mặt cười toe toét đi ra khỏi quan phủ. Nàng lần nay tham gia hoạt động bắt cướp. Nam tử hồi nãy chính là người đang bị truy tìm.
Loại hình nhiệm vụ này trong [ Thần Ma ] cũng không thiếu. Nhưng do tiền thưởng ít quá mà nội dưng công việc quá dài nên nhiều người lười không muốn làm.
Cũng có một số đội chuyên tìm kiếm các loại hình nhiệm vụ này cày tiền. Sau đó bán cho các công hội lớn nhỏ. Tuy nhiên số lượng cũng không nhiều.
" Trà số tiền tiết kiệm lại nhiều lên rồi, tích tiểu thành đại " Ngưng Nhi cao hứng lẩm bẩm.
Đã không còn là Đổng gia tiểu thư, mọi chi phí sinh hoạt nàng cần tự kiếm lấy. Cho nên ngoài lúc đánh quái luyện cấp, nàng cũng tham gia một số nhiệm vụ phổ thông để cày tiền. Tuy không nhiều nhưng cũng tạm thời đủ cho nàng mua Dược Dịch cùng một số đồ cần thiết.
" Lâm Lâm hôm nay đi luyện cùng nhau tiếp chứ ? "
" Được, chỗ cũ ngeng......."
Tiếng người trò chuyện tíu tít bên đường vang lên, lọt vào tai Ngưng Nhi khiến nàng đột nhiên lại nhớ đến Hà Phong.
" Không biết tên đáng ghét kia còn bao lâu nữa mới ra " Ngưng Nhi thở dài ngước nhìn bầu trời.
Hà Phong từ sau khi vào phó bản, đến nay đã mấy tháng trời không có tin tức. Liên lạc đều không thể gửi đi. Nếu không phải thấy hắn còn nằm trong máy trò chơi, có khi nàng tưởng hắn chết rồi cũng có thể.
Ngưng Nhi tự nhiên thấy có chút nhớ hắn. Có lẽ việc lẽo đẽo theo hắn luyện cấp, việc luôn nhìn thấy bản mặt hắn......có lẽ đã tạo thành thói quen. Giờ không có hắn đột nhiên nàng cảm giác có chút vắng vẻ.
" À không. Ta không nhớ hắn, hắn còn nợ tiền lương ta " Ngưng Nhi tự tìm cho mình một lý do để an ủi bản thân, chối bỏ việc này.
Nghĩ vậy Ngưng Nhi lập tức vui vẻ, tiếp tục cuộc hành trình mà theo nàng là Trừ Gian Diệt Ác của mình.
Trong [ Thần Ma ] thành thị vô cùng sầm uất, nó không khác gì một thành phố ngoài đời thực. Cũng có các dịch vụ vui chơi giải trí, ngay cả các dịch vụ tươi mát cũng có.
Ngưng Nhi không ngừng vừa đi vừa ngắm khung cảnh hai bên đường. Dân số chúng nơi đây vốn đã đông đúc, lại thêm số lượng lớn người chơi đi vào càng khiến quang cảnh trở lên nhộn nhịp.
Rất nhiều món đồ lạ mắt đẹp đẽ được bầy bán. Lướt nhìn Ngưng Nhi thật sự rất yêu thích. Nếu là nàng trước kia hẳn sẽ không ngại ngần mà vung tay mua sắm một phen. Nhưng bây giờ.........
" Không biết ở nhà sao rồi " Ngưng Nhi tự nhiên thấy nhớ nhà.
Dù Đổng gia đã phá sản, nhưng sinh ra lớn lên ở đây. Có cha nàng, mẹ nàng, và cả Đổng Thừa gia gia của nàng.....
Đang miên man suy nghĩ, một giọng nói non nớt bên cạnh vang lên.
" Chị ơi, em đói quá, cho e thứ gì đó đi......"
Ngưng Nhi nhìn lại hướng nơi giọng nói phát ra. Nơi đó không biết lúc nào đã xuất hiện 1 đứa trẻ. Nó khoảng chừng 6 tuổi. Cả người lấm lem bùn đất, quần áo trên người rách rưới. Con mắt không ngừng hướng về Ngưng Nhi, ánh mắt như đang cầu khẩn.
" Tội nghiệp quá, nhỏ như vậy mà......."
Thấy đứa trẻ đáng thương. Ngưng Nhi động lòng chắc ẩn. Rút ra túi tiền trong ô hành trang. Đang định móc móc tiền cho đứa bé thì những tiếc kêu khác lại vang lên.
" Chị ơi, cho em với, em cũng đói quá......."
" Em cũng đói ........."
" Cho em với.........."
.............
Ngưng Nhi ngơ người, bởi lúc này xung quanh nàng đã đầy rẫy những đứa trẻ ăn xin. Bọn chúng khuôn mặt khác nhau nhưng đều có một đặc điểm chung là còn quá nhỏ, quần áo rách nát bẩn thỉu.
Đang phân tâm chưa biết thế nào. Một bàn tay nhỏ nhưng cực kì lanh lẹ tiến tới. Nhanh như chớp nó giật đi túi tiền tên tay Ngưng Nhi, sau đó bỏ chạy
" Cướp....cướp......" Ngưng Nhi kinh hô. Nàng thật không nghĩ đến trong [ Thần Ma ] cũng thấy cảnh này.
Đám trẻ ăn xin lúc nãy cũng nhanh chóng túa ra như muốn ngăn cản nàng. Hóa ra tất cả chi là một màn kịch. Để cướp đi túi tiền của nàng.
" Hừ......"
Một giọng nói vang lên. Sau đó hướng kẻ cướp tiền kia đang chạy trốn lúc này xuất hiện một thân ảnh nữ tử. Thấy kẻ cướp đang lao tới, nữ tử chỉ nhẹ phất tay, lập tức tên cướp bắn ngược trở về, ngã ngồi trên đất ngay trước mặt Ngưng Nhi.
Đang loay hoay với đám trẻ con, tự nhiên thấy tên cướp bay ngược lại phía mình, Ngưng Nhi có chút bất ngờ. Nàng vội ngẩng đầu quan sát. Phía xa một thân ảnh với làn tóc trắng tung bay theo gió, vải lụa che mắt xuất hiện. Đó chính là Ngọc La Sát.
" Chạy ngay đi......." Không quan tâm đến bản thán mình, tên cướp vội vàng hô to lũ trẻ con bỏ chạy.
Lũ trẻ chạy toán loạn như sợ Ngưng Nhi bắt lại, nhưng nàng không để ý điều đó. Chỉ vội vàng chắp tay cung kính hướng Ngọc La Sát.
" Đa tạ Ngọc trưởng lão giúp đỡ "
" Ừ, không có gì. Ra ngoài cứ gọi ta Ngọc La Sát được rồi. Không cần khách sáo. Huống gì ngươi là vợ tên đó, khách khí quá ta sống không nổi "
" V......vợ......vợ......vợ tên đó " Ngưng Nhi lắp bắp mà khuôn mặt đỏ ửng.
Nàng hiểu người Ngọc La Sát nhắc tới là ai. Nhưng nàng với hắn thật không có quan hệ sâu đến vậy á. À mà khoan. Nếu hắn thật sự cũng thích nàng thì sao? Nàng nên làm thế nào ? Nghĩ kỹ lại ngoài cái tính hắn hơi ít nói với ban đầu có va chạm với nàng trên tàu hình như còn lại cái gì cũng được........
Một câu nói vô tình của Ngọc La Sát lại khiến Ngưng nhi trong phút mốt suy nghĩ đến thật nhiều chuyện. Phải nói nàng cũng thuộc loại não bổ không kém.
" Bé tí bé teo cũng học đòi người ta đi ăn cướp "
Đang mải mê suy nghĩ đột nhiên câu nói của Ngọc La Sát khiên Ngưng Nhi có chút giật mình.
" Hả, ngài nói gì ? " Ngưng Nhi hỏi lại
Lần này đến lân Ngọc La Sát hướng về Ngưng Nhi, biểu lộ rất chi là khó hiểu." Ta bị mù chẳng nhẽ lây sang cho ngươi thành bệnh điếc rồi ? "
Nàng cảm thấy Ngưng Nhi có cái gì đó ngố ngố buồn cười, nhưng cũng không tiện nói, cho nên hất mặt về tên cướp
" Ta nói hắn "
" À "
Ngưng Nhi khẽ kêu lên một tiếng. Lúc này mới có thời gian để ý lại. Tên cướp nhìn dáng vẻ mới khoảng 10 tuổi, quần áo trên cơ thể cũng không thiếu những chỗ may vá, có điều sạch sẽ hơn bọn nhóc tì khi nãy. Hắn khuôn mặt hiện lên vẻ tinh anh, nhưng không hiểu sao lại đi ăn cướp.
Đứa nhỏ lúc này vẫn tỉnh táo, nhưng có lẽ cú đánh của Ngọc La Sát quá đau khiến nó chưa thể đứng dậy.
Thấy hai người cùng nhìn về phía mình, tên nhóc có vẻ hoảng sợ. Trong suy nghĩ của nó lúc này hẳn 2 người sẽ lao vào dần cho nó một trận.
" Giờ ngươi tính sao ? Hay để bọn ta đưa ngươi lên quan phủ " Ngưng Nhi lạnh nhạt nhìn đứa bé.
Tên nhóc ăn cướp nghe Ngưng Nhi nói khuôn mặt tái mét, không ngừng run rẩy, nếu bị lôi lên quan phủ, nhẹ cũng tù vài tháng nặng vài năm. Luật lệ đế quốc vô cùng hà khắc. Chưa kể còn bị bạn tù........
" Không được bắt Tokuda đi, đại ca không phải người xấu "
Một giọng nói trẻ con có phần non nớt phát ra gây sự chú ý của Ngưng Nhi cùng Ngọc La Sát. Lúc này chẳng biết từ đâu đã xuất hiện một đứa trẻ khoảng chừng 4 tuổi, nó ra sức gào hét như muốn bảo vệ ca ca.
" Ca ca không phải người xấu, tất cả là tại bọn họ....." Bé gái vẫn tiếp tục nói
" Im đi Tokuku......."
Đột nhiên Tokudai quát lớn. Hắn quên mất bản thán còn đang trọng thương vội vã đứng dậy lao về phía em gái mình.
" Nếu em nói nữa họ sẽ giận đó....."
" Nhưng hai người kia......." Tokuku mặt rơm rớm nước mắt
" Anh không có sao, đừng có khóc nữa ..." Tokudai an ủi
" Nhưng bọn họ định đưa ca lên quan phủ......."
" Không có, đừng có khóc. Họ nói đùa thôi........"
" Đợi đã, đừng có chạy " tiếng hô lanh lảnh của Ngưng Nhi vang lên.
" Không chay để chết à, ta đâu có ngu " Tiếng nói đáp lại.
Lúc này trên đường vắng, diễn ra cuộc rượt đuổi. Người đuổi chính là Ngưng Nhi, nàng khuôn mặt có chút hung hăng. Còn nam tử vừa trả lời nàng chính là kẻ bị truy đuổi, hắn đang bật hết tộc lực muốn chạy khỏi nàng.
Đã đuổi theo hắn qua mấy cánh rừng mà vẫn không thể đuổi kịp, Ngưng Nhi tức giận phùng mang trợn má.
" Đây là ngươi ép ta, Đạp Tuyết Tầm Mai "
Nói rồi Ngưng Nhi xuất ra vũ khí thi triển chiêu thức. Nàng ném ra Vô Hình Kiếm. Khi vô hình kiếm rơi xuống vừa tầm, nàng tụ lực chân phải đá mạnh vào chuôi kiếm, lực đẩy khiến thanh kiếm lao nhanh như tên lửa về hướng nam tử kia.
Đang chạy phía trước nam tử cảm giác có vật gì đang xé gió lao đến, hắn vừa chạy vừa quay lại nhìn. Nhưng khi nhìn thấy hắn con mắt không khỏi phát hoảng.
" Má ơi......." tên nam tử sợ hãi vội vàng ngồi thụp xuống đất, 2 tay ôm đầu.
* Viuuuuu........*
Việc làm này khiến Vô Hình Kiếm đánh trượt mực tiêu, bay sượt qua đầu nam tử, cắm thằng vào một thân cây gần đó.
Thoát chết trong gang tấc, nam tử thở phào may mắn. Thầm cầu khấn trong lòng cảm ơn ông bà đã gánh cho phen này. Chắc còng cả lưng chứ chẳng đùa.
" Hô hô......." trước khi tiếp tục bỏ chạy hắn vẫn không quên quay lại cười nhạo Ngưng Nhi
Ngưng Nhi thì tức dậm chân không ngừng " canh chuẩn xác vậy mà đánh hụt "
Nếu có người khác cũng tu Đạp Tuyết Tầm Mai ở đây chắc hắn cũng trợn mắt với nàng. Chiêu thức của người ta là đạp lên lưỡi kiểm lao về đối thủ, như thế sẽ điều chỉnh được quỹ đạo bay của thanh kiếm, đối thủ cũng không có cơ hội né tránh. Ngươi thì sao ? Để kiếm phi tự do luôn.... Vậy gọi là phi kiếm chứ đạp tuyết hồi nào ?
* Crack......crack.......*
Về phía nam tử, hắn đang định chạy trốn thì tiếng thân cây vang lên, tò mò hắn quay lại nhìn. Cảnh tưởng lại lần nữa khiến hắn hoảng hồn
Thân cây bị Vô Hình Kiếm cắm vào lúc nãy có lẽ không chịu nổi lực đạo, cũng có thể mục nát lâu ngày......tóm lại không biết lý do gì bây giờ đang đổ ập xuống. Mà vị trí đổ lại đúng nơi nam tử đang đứng.
" Ahhh.......ah........." nam tử chỉ kịp la lớn.
* Rầm.....* Thân cây đổ ập.
" yeah.....thành công "
Sự cố ngoài ý muốn cũng khiến Ngưng Nhi có chút kinh ngạc. Nhưng nhìn đến nam tử đang nằm giãy đành đạch dưới thân cây nàng không khỏi vui vẻ. Dù sao bắt được hắn là tốt rồi. Ai quan tâm quá trình.
----- Quan phủ gần đó -----
" Cảm ơn, cô làm tốt lắm. Đây là tiền thưởng của cô " Tiếng người trong phủ vang lên
" Không có gì " Ngưng Nhi đáo lời lịch sự
[ Người chơi hoàn thành nhiệm vụ Bắt Tặc, thưởng 1 Kim Tệ cùng 1 điểm Tiềm Năng ]
Ngưng Nhi mặt cười toe toét đi ra khỏi quan phủ. Nàng lần nay tham gia hoạt động bắt cướp. Nam tử hồi nãy chính là người đang bị truy tìm.
Loại hình nhiệm vụ này trong [ Thần Ma ] cũng không thiếu. Nhưng do tiền thưởng ít quá mà nội dưng công việc quá dài nên nhiều người lười không muốn làm.
Cũng có một số đội chuyên tìm kiếm các loại hình nhiệm vụ này cày tiền. Sau đó bán cho các công hội lớn nhỏ. Tuy nhiên số lượng cũng không nhiều.
" Trà số tiền tiết kiệm lại nhiều lên rồi, tích tiểu thành đại " Ngưng Nhi cao hứng lẩm bẩm.
Đã không còn là Đổng gia tiểu thư, mọi chi phí sinh hoạt nàng cần tự kiếm lấy. Cho nên ngoài lúc đánh quái luyện cấp, nàng cũng tham gia một số nhiệm vụ phổ thông để cày tiền. Tuy không nhiều nhưng cũng tạm thời đủ cho nàng mua Dược Dịch cùng một số đồ cần thiết.
" Lâm Lâm hôm nay đi luyện cùng nhau tiếp chứ ? "
" Được, chỗ cũ ngeng......."
Tiếng người trò chuyện tíu tít bên đường vang lên, lọt vào tai Ngưng Nhi khiến nàng đột nhiên lại nhớ đến Hà Phong.
" Không biết tên đáng ghét kia còn bao lâu nữa mới ra " Ngưng Nhi thở dài ngước nhìn bầu trời.
Hà Phong từ sau khi vào phó bản, đến nay đã mấy tháng trời không có tin tức. Liên lạc đều không thể gửi đi. Nếu không phải thấy hắn còn nằm trong máy trò chơi, có khi nàng tưởng hắn chết rồi cũng có thể.
Ngưng Nhi tự nhiên thấy có chút nhớ hắn. Có lẽ việc lẽo đẽo theo hắn luyện cấp, việc luôn nhìn thấy bản mặt hắn......có lẽ đã tạo thành thói quen. Giờ không có hắn đột nhiên nàng cảm giác có chút vắng vẻ.
" À không. Ta không nhớ hắn, hắn còn nợ tiền lương ta " Ngưng Nhi tự tìm cho mình một lý do để an ủi bản thân, chối bỏ việc này.
Nghĩ vậy Ngưng Nhi lập tức vui vẻ, tiếp tục cuộc hành trình mà theo nàng là Trừ Gian Diệt Ác của mình.
Trong [ Thần Ma ] thành thị vô cùng sầm uất, nó không khác gì một thành phố ngoài đời thực. Cũng có các dịch vụ vui chơi giải trí, ngay cả các dịch vụ tươi mát cũng có.
Ngưng Nhi không ngừng vừa đi vừa ngắm khung cảnh hai bên đường. Dân số chúng nơi đây vốn đã đông đúc, lại thêm số lượng lớn người chơi đi vào càng khiến quang cảnh trở lên nhộn nhịp.
Rất nhiều món đồ lạ mắt đẹp đẽ được bầy bán. Lướt nhìn Ngưng Nhi thật sự rất yêu thích. Nếu là nàng trước kia hẳn sẽ không ngại ngần mà vung tay mua sắm một phen. Nhưng bây giờ.........
" Không biết ở nhà sao rồi " Ngưng Nhi tự nhiên thấy nhớ nhà.
Dù Đổng gia đã phá sản, nhưng sinh ra lớn lên ở đây. Có cha nàng, mẹ nàng, và cả Đổng Thừa gia gia của nàng.....
Đang miên man suy nghĩ, một giọng nói non nớt bên cạnh vang lên.
" Chị ơi, em đói quá, cho e thứ gì đó đi......"
Ngưng Nhi nhìn lại hướng nơi giọng nói phát ra. Nơi đó không biết lúc nào đã xuất hiện 1 đứa trẻ. Nó khoảng chừng 6 tuổi. Cả người lấm lem bùn đất, quần áo trên người rách rưới. Con mắt không ngừng hướng về Ngưng Nhi, ánh mắt như đang cầu khẩn.
" Tội nghiệp quá, nhỏ như vậy mà......."
Thấy đứa trẻ đáng thương. Ngưng Nhi động lòng chắc ẩn. Rút ra túi tiền trong ô hành trang. Đang định móc móc tiền cho đứa bé thì những tiếc kêu khác lại vang lên.
" Chị ơi, cho em với, em cũng đói quá......."
" Em cũng đói ........."
" Cho em với.........."
.............
Ngưng Nhi ngơ người, bởi lúc này xung quanh nàng đã đầy rẫy những đứa trẻ ăn xin. Bọn chúng khuôn mặt khác nhau nhưng đều có một đặc điểm chung là còn quá nhỏ, quần áo rách nát bẩn thỉu.
Đang phân tâm chưa biết thế nào. Một bàn tay nhỏ nhưng cực kì lanh lẹ tiến tới. Nhanh như chớp nó giật đi túi tiền tên tay Ngưng Nhi, sau đó bỏ chạy
" Cướp....cướp......" Ngưng Nhi kinh hô. Nàng thật không nghĩ đến trong [ Thần Ma ] cũng thấy cảnh này.
Đám trẻ ăn xin lúc nãy cũng nhanh chóng túa ra như muốn ngăn cản nàng. Hóa ra tất cả chi là một màn kịch. Để cướp đi túi tiền của nàng.
" Hừ......"
Một giọng nói vang lên. Sau đó hướng kẻ cướp tiền kia đang chạy trốn lúc này xuất hiện một thân ảnh nữ tử. Thấy kẻ cướp đang lao tới, nữ tử chỉ nhẹ phất tay, lập tức tên cướp bắn ngược trở về, ngã ngồi trên đất ngay trước mặt Ngưng Nhi.
Đang loay hoay với đám trẻ con, tự nhiên thấy tên cướp bay ngược lại phía mình, Ngưng Nhi có chút bất ngờ. Nàng vội ngẩng đầu quan sát. Phía xa một thân ảnh với làn tóc trắng tung bay theo gió, vải lụa che mắt xuất hiện. Đó chính là Ngọc La Sát.
" Chạy ngay đi......." Không quan tâm đến bản thán mình, tên cướp vội vàng hô to lũ trẻ con bỏ chạy.
Lũ trẻ chạy toán loạn như sợ Ngưng Nhi bắt lại, nhưng nàng không để ý điều đó. Chỉ vội vàng chắp tay cung kính hướng Ngọc La Sát.
" Đa tạ Ngọc trưởng lão giúp đỡ "
" Ừ, không có gì. Ra ngoài cứ gọi ta Ngọc La Sát được rồi. Không cần khách sáo. Huống gì ngươi là vợ tên đó, khách khí quá ta sống không nổi "
" V......vợ......vợ......vợ tên đó " Ngưng Nhi lắp bắp mà khuôn mặt đỏ ửng.
Nàng hiểu người Ngọc La Sát nhắc tới là ai. Nhưng nàng với hắn thật không có quan hệ sâu đến vậy á. À mà khoan. Nếu hắn thật sự cũng thích nàng thì sao? Nàng nên làm thế nào ? Nghĩ kỹ lại ngoài cái tính hắn hơi ít nói với ban đầu có va chạm với nàng trên tàu hình như còn lại cái gì cũng được........
Một câu nói vô tình của Ngọc La Sát lại khiến Ngưng nhi trong phút mốt suy nghĩ đến thật nhiều chuyện. Phải nói nàng cũng thuộc loại não bổ không kém.
" Bé tí bé teo cũng học đòi người ta đi ăn cướp "
Đang mải mê suy nghĩ đột nhiên câu nói của Ngọc La Sát khiên Ngưng Nhi có chút giật mình.
" Hả, ngài nói gì ? " Ngưng Nhi hỏi lại
Lần này đến lân Ngọc La Sát hướng về Ngưng Nhi, biểu lộ rất chi là khó hiểu." Ta bị mù chẳng nhẽ lây sang cho ngươi thành bệnh điếc rồi ? "
Nàng cảm thấy Ngưng Nhi có cái gì đó ngố ngố buồn cười, nhưng cũng không tiện nói, cho nên hất mặt về tên cướp
" Ta nói hắn "
" À "
Ngưng Nhi khẽ kêu lên một tiếng. Lúc này mới có thời gian để ý lại. Tên cướp nhìn dáng vẻ mới khoảng 10 tuổi, quần áo trên cơ thể cũng không thiếu những chỗ may vá, có điều sạch sẽ hơn bọn nhóc tì khi nãy. Hắn khuôn mặt hiện lên vẻ tinh anh, nhưng không hiểu sao lại đi ăn cướp.
Đứa nhỏ lúc này vẫn tỉnh táo, nhưng có lẽ cú đánh của Ngọc La Sát quá đau khiến nó chưa thể đứng dậy.
Thấy hai người cùng nhìn về phía mình, tên nhóc có vẻ hoảng sợ. Trong suy nghĩ của nó lúc này hẳn 2 người sẽ lao vào dần cho nó một trận.
" Giờ ngươi tính sao ? Hay để bọn ta đưa ngươi lên quan phủ " Ngưng Nhi lạnh nhạt nhìn đứa bé.
Tên nhóc ăn cướp nghe Ngưng Nhi nói khuôn mặt tái mét, không ngừng run rẩy, nếu bị lôi lên quan phủ, nhẹ cũng tù vài tháng nặng vài năm. Luật lệ đế quốc vô cùng hà khắc. Chưa kể còn bị bạn tù........
" Không được bắt Tokuda đi, đại ca không phải người xấu "
Một giọng nói trẻ con có phần non nớt phát ra gây sự chú ý của Ngưng Nhi cùng Ngọc La Sát. Lúc này chẳng biết từ đâu đã xuất hiện một đứa trẻ khoảng chừng 4 tuổi, nó ra sức gào hét như muốn bảo vệ ca ca.
" Ca ca không phải người xấu, tất cả là tại bọn họ....." Bé gái vẫn tiếp tục nói
" Im đi Tokuku......."
Đột nhiên Tokudai quát lớn. Hắn quên mất bản thán còn đang trọng thương vội vã đứng dậy lao về phía em gái mình.
" Nếu em nói nữa họ sẽ giận đó....."
" Nhưng hai người kia......." Tokuku mặt rơm rớm nước mắt
" Anh không có sao, đừng có khóc nữa ..." Tokudai an ủi
" Nhưng bọn họ định đưa ca lên quan phủ......."
" Không có, đừng có khóc. Họ nói đùa thôi........"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.