Chương 63: Thiên Địa Hội
Vô Sầu
26/07/2022
----- Vân Nam, Hoa Hạ -----
Trong lịch sử hàng nghìn năm của hoa hạ, từng tồn tại vô số bang hội khắp nơi. Thời thế thay đổi các bang hội phát triển đến thời kì rực rỡ nhất cũng nhanh chóng suy tàn. Chìm vào dòng sông lịch sử. Cuối cùng chỉ còn tồn tại trong các câu truyện, bộ phim.
Nhưng có một bang hội, trải qua các thời kì, từ thành lập đến nay, vẫn không ngừng phát triển rực rỡ. Thành viên trong công hội nắm nhiều công ty, tập đoàn tài chính lớn trong khắp cả nước.
Đó chính là Thiên Địa Hội hay ngày nay được gọi với cái tên Hội Tam Hoàng.
Hội Tam Thuộc được thanh lập vào triều đại Mãn Thanh, Hoa Hạ. Mục đích đầu tiên của hội chính là phản Thanh, phục Minh. Nhưng chưa kịp phục quốc Mãn Thanh đã lùi tàn, thay vào đó là một thời kì mới. Thiên Địa Hội cũng nhanh chóng bắt kịp thời đại, nhanh chóng gia nhập vào thị trường ......bán gà Tam Hoàng. Nên sau này hội có tên Hội Tam Hoàng.
Hội Tam Hoàng hiện nay đã phát triển rực rỡ. Trở thành một trong 3 công hội Siêu Phàm của Hoa Hạ. Thủ lĩnh đứng đầu là Trần Cận Nam. Một kẻ được giang hồ biết đến bởi đầu óc cũng như sự tàn bạo. được mọi người kính nể gọi bằng cái tên......Nam nổ
Trần Cận Nam lúc này đang ngồi trong đình viện giữa vườn hoa mẫu đơn. Hắn không ngừng gật gù nhìn vào những chú gà Tam Hoàng trên đất miệng lẩm bẩm " Ừm, năm nay có thể mang đi đá "
Đối diện hắn, một ông lão ước chừng 50 tuổi đầu đã lấm tấm muối tiêu chanh. Đang chăm chú nhìn vào bàn cờ vây giữa 2 người. Có lẽ suy nghĩ nước đi.
Thấy đối thủ suy nghĩ lâu, Trần Cận Nam không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
" Long huynh, ván cờ này có lẽ chúng ta hòa."
Người được gọi là Long huynh tên là Càn Long, cũng được mọi người giang hồ kính nể vì tài gì không biết nhưng được đặt tên.......Long chà cú.
Càn Long lúc này cười cười, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu
" Đã đấu với nhau mấy chục năm, lần nào cũng hòa, ta thật nghĩ muốn phá giải một lần a "
Trần Cận Nam gật gật đầu " Đúng thế, lần nào cũng hòa. Nhưng nếu không thể phá giải, chi bằng giữ nguyên. "
" haha....Thế huynh nghĩ sao " Đột nhiên Càn Long lên tiếng hỏi.
Trần Cận Nam khuôn mặt lúc này trở lên nghiêm túc, hắn không vội trả lời Càn Long vấn đề này mà yên lặng giống như suy nghĩ điều gì. Càn Long như hiểu ý mà cũng chỉ ngồi lặng im.
Qua chừng 10 phút Trần Hạo Nam đứng dậy, chắp tay sau lưng mà tiến đến bên cửa. Ánh mắt có chút xa xăm. Hắn chầm chậm nói ra.
" Ta cũng muốn phá giải một lần, nhưng thật không có cách "
" Ta có một cách "
Câu nói của Càn Long khiến Trần Cận Nam ngạc nhiên, hắn không vội vàng hỏi lại mà nhìn về phía Càn Long.
Càn Long người bạn này của hắn hai người không phải ruột thịt nhưng lớn lên bên nhau. Tình cảm thân thiết hơn anh em ruột. Đến khi hắn tiếp nhận chức Tổng Đà Chủ của Hội Tam Hoàng hắn cũng không ngần ngại, trực tiếp đưa Càn Long vào vị trí phó tổng đà chủ
Càn Long cũng không làm hắn thất vọng. Quản lý công hội rõ ràng ngay ngắn, thưởng phạt phân mịnh được bang chúng tín phục. Khiến bang hội ngày một phát triển hơn.
Nhưng Trần Cận Nam vẫn còn một mục tiêu lớn hơn. Có thể nói là ước vọng cả đời của hắn chính là thống nhất Hoa Hạ.
Càn Long biết điều này cho nên hắn đã suy nghĩ rất lâu để tìm cách giúp hắn. Cuối cùng hôm nay hắn đã thấy cơ hội. Vì vậy lần này mượn bàn cờ mà nhắc Trần Cận Nam.
" Long huynh, mời nói "
Nhấp ngụm nước, Càn Long bắt đầu trình bày.
" Thế cục Họa Hạ hiện nay phải nói vô giải. Tam đại Siêu Phàm công hội chiếm cứ 3 đầu, tạo lên thế chân vạc.
3 công hội thực lực cùng tài lực đều xêm xêm nhau. Cho nên muốn phá giải chỉ có thể nhìn về khu vực khác.
Mà theo ta thấy nơi dễ nhất chỉ có Đại Việt. Chỉ cần chúng ta thôn tính Đại Việt, thực lực chúng ta sẽ tăng lên một mảng lớn so với Nam Thiên cùng Thần Long. Khi đó lo gì nghiệp lớn không thành "
Trần Hạo Nam nghe nói cảm thấy lời Càn Long rất có lý, nhưng có chút vấn đề. Cho nên hắn hỏi lại
" Thôn tính Đại Việt huynh có cách sao ? Phải biết trong lịch sử Hoa Hạ xâm chiếm cũng không ít lần Đại Việt nhưng lần nào cũng thua tan tác trở về "
Càn Long lúc này tiếp tục
" Đại Việt hiện có Búa Rìu là Siêu Phàm công hội. Tuy chỉ có 1 Siêu Phàm công hội nhưng Đại Việt tính đoàn kết rất cao. Chỉ cần bị ngoại xâm sẽ ra sức chống trả. Bởi vậy muốn xâm chiếm Đại Việt thì phải làm cho nội bộ bọn hắn lục đục
Gần đây sau thất bại với Đồ Thần, Búa Rìu đã im lặng một thời gian dài. Có lẽ bọn hắn không sợ Đồ Thần nhưng bọn hắn không muốn nội bộ Đại Việt lục đục bị đẩy lên cao trào.
Đã hắn không muốn ta bắt hắn phải muốn. Chúng ta sẽ cho một đội lớn người chơi sang Đại Việt, cải trang thành người của Đồ Thần sau đó phục kích đánh giết người của Búa Rìu. Ta không tin Trần Đức tên kia nhịn được. Mà hắn nhịn được thành viên công hội cũng không cho à "
Nghe hết toàn bộ mưu kế của Càn Long, Trần Cận Nam không khỏi giơ lên ngón tay cái tán thưởng
" Hảo, hảo mưu kế. Ta sẽ cho người lập tức tiến hành. Đợi bọn chúng lương bại câu thương, cũng là ngày tàn của Đại Việt "
" Đúng, huynh cũng nên mau sớm tìm đến công hội lệnh, nếu không thành lập được công hội mọi việc khó à. " Càn Long bổ sung.
" Được " Trần Cận Nam liền đáp ứng. Loại chuyện này không cần Càn Long nhắc nhở hắn vẫn ưu tiên hàng đầu.
choang * Tiếng ly bể vàng lên, một thị nữ bưng trà không may lúc này bị vấp té khi tiến hành dâng trà cho hai người.
" Ngươi không sao chứ ? " Trần Cận Nam ân cần hỏi thăm.
" Tì nữ, tì nữ không sao
Đại nhân, đại nhân tha mạng "
Tì nữ lúc này run sợ. Trần Cận Nam tính tình bọn hắn hiểu. Đừng thấy hắn ân cần hỏi thăm mà nghĩ hắn dễ nói chuyện.
Trần Cận Nam gật gật đầu
" Không sao là tốt, ngươi có vấn đề gì......
......gà ăn sẽ không ngon đâu"
" Lôi nàng xuống băm thịt cho gà ăn" Trần Cận Nam ra lệnh
" Thôi xong " Tì nữ tuyệt vọng, nước mắt chảy dài không để ý đến, 2 tên thị vệ lúc này đã tiến tới, kéo nàng đi.
----- An Bang, Đại Việt -----
Hà Phong lúc này bước ra khỏi máy chơi game. Hắn vươn vai mỏi mệt. Nằm trong máy chơi ở trạng thái ngủ suốt thời gian dài khiến chân tay cũng êm ẩm á.
Liếc nhìn đồng hồ đã điểm 10h sáng. Hà Phong nhớ tới sắp đến giờ họp lớp. Vậy nên xuống tắm rửa chút rồi đi thẳng xuống gala để xe nhà Trương Sơn chọn một con xe mà lao vút đi.
Địa điểm tụ họp lần này là một nhà hàng trong thành phố.
Đến nơi, một nhân viên nhà hàng thấy Hà Phong tấp xe, vội vàng chạy ra đón tiếp, khuôn mặt niềm nở. Nhà hàng tuy không tính sang trọng nhưng cũng vẫn rất có quy củ.
" A Hà Phong, một năm không thấy khỏe không ? "
Lúc này một giọng nói vang lên gọi, Hà Phong theo hướng giọng nói phát ra chú ý sang.
" Ô, Long Chính Phát " Thấy rõ người gọi tên sau, Hà Phong niềm nở chào lại.
Long Chính Phát cũng là đồng học cùng lớp với hắn. Hắn là người dân tộc thiểu số nên cái họ có hơi phần lạ. Thời sinh viên hắn được coi là người chơi thân nhất với Hà Phong, từng có một thời gian hai người ở trọ chung với nhau.
" Làm ăn sao rồi, phát tài mua được xe hơi rồi hả ? "
" Nào có, nào có, xe mượn thôi, còn ngươi, sao rồi ? "
" Chán lắm, trật vật sống quá ngày "
Hà Phong cười ha hả, vỗ vỗ vai Long Chính Phát. 2 người cùng sóng bước đi vào nhà hàng.
Ngồi ở một bàn ăn sang trọng, hàng chục người lúc này đang cười nói rôm rả. Thấy hai bóng người tiến vào, một nữ tử liền đứng lên.
" Ở đây, ở đây "
Hà Phong cùng Long Chính phát cũng rất nhanh theo hướng vẫy tay đi tới, gặp gỡ mọi người.
" Chào cả nhà "
Long Chính phát mau mồm mau miệng lên tiếng chào hỏi. Hà Phong thì tính hắn ít nói nên cũng chỉ gật đầu thay cho lời chào.
" Hai người đến muộn a mau ngồi, mau ngồi "
Thúy Lan niềm nở đón tiếp. Hai người cũng không dài dòng, tìm một vị trí còn trống ngồi xuống.
Bàn ăn lúc này ngoài Thúy Lan còn có khoảng thêm chục người. Đều là đồng học của hai người họ. Đảo mắt nhìn một vòng. Hà Phong thấy có chút lạ. Hình như Lâm Tùng cùng Như Nguyệt chưa đến a.
" Ây, Hà Phong, Như Nguyệt đâu ? "
Một người trong lúc nói chuyện liền hỏi Hà Phong. Hà Phong cùng Như Nguyệt vốn là một đôi điều này mọi người đều biết. Cho nên mọi người đều nghĩ hẳn Hà Phong cùng Như Nguyệt cùng đến đây hôm nay mới đúng.
Hà Phong lắc đầu " nàng đâu ta không biết, ta với nàng cũng đã chấm dứt, không còn quan hệ ".
Nếu như vào thời điểm này của kiếp trước nếu ai nhắc đến tên Như Nguyệt trước mắt, chắc hẳn hắn sẽ òa lên mà khóc. Nhưng kiếp này đã khác, thấy thái độ dửng dưng của hắn mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Tình cảm của hai người thế nào, là đồng học họ đều rõ. Trước kia Hà Phong phải nói sống chết vì Như Nguyệt. Mọi người mới ra trường được 1 năm à. Dù có âu đó chia tay, thái độ của Hà Phong phải như vậy mới đúng.
" Hai người có chuyện gì sao ? " một nữ trong bàn tò mò hỏi.
" À cũng không có gì to tát, nàng bỏ ta theo Lâm Tùng thôi " Hàng Phong trả lời rất bình tĩnh, giống như với hắn chuyện này không là gì.
Mọi người lại càng kinh ngạc hơn. Đại thiếu gia Lâm Tùng. Thiếu gia nhà cậu cả có tiếng tăm. Nhưng trước Lâm Tùng không thích Như Nguyệt à. Có một thời gian Như Nguyệt đeo bám Lâm Tùng lắm nhưng nhan sắc của nàng không lọt nổi vào mắt hắn. Sau này nàng mới tới với Hà Phong.
" Lúc nào Lâm Tùng đổi gu vậy ? Có khi nào đến chúng ta không ? " không ít nữ tử nghe Hà Phong nói, lập tức não bổ, mơ ước một ngày được Lâm Tùng để ý đến. Thiếu gia ăn chơi bậc nhất của thành phố An Bang. Đâu phải chỉ có tiếng.
" Đúng rồi, thế Lâm Tùng đâu ? " lúc này mọi người cùng lên tiếng. Đồng học thêm cả 2 người Long Chính Phát cùng Hà Phong là gần đủ rồi á. Chỉ thiếu mỗi Lâm Tùng cùng Như Nguyệt.
" Xin lỗi mọi người ta đến trễ " Tiếng nói Lâm Tùng vang lên từ xa. Hắn tiến vào nhà hàng, bên cạnh là Như Nguyệt đang song vai mà tiến tới.
" haha, Lâm Tùng. Chúng ta vừa nhắc đến ngươi "
" Ồ có chuyện gì vậy, có thể nói ta nghe sao ? "
" Được rồi không có gì, đã mọi người đến đông đủ, chúng ta gọi món ha "
Không muốn làm Hà Phong khó xử, Thúy Lan lúc này lên tiếng giải vây. Hiểu ý, cũng không ai nói gì thêm về vấn đề này. Chuyện tình cảm là chuyện riêng, cũng không liên quan đến bọn họ.
Trong lịch sử hàng nghìn năm của hoa hạ, từng tồn tại vô số bang hội khắp nơi. Thời thế thay đổi các bang hội phát triển đến thời kì rực rỡ nhất cũng nhanh chóng suy tàn. Chìm vào dòng sông lịch sử. Cuối cùng chỉ còn tồn tại trong các câu truyện, bộ phim.
Nhưng có một bang hội, trải qua các thời kì, từ thành lập đến nay, vẫn không ngừng phát triển rực rỡ. Thành viên trong công hội nắm nhiều công ty, tập đoàn tài chính lớn trong khắp cả nước.
Đó chính là Thiên Địa Hội hay ngày nay được gọi với cái tên Hội Tam Hoàng.
Hội Tam Thuộc được thanh lập vào triều đại Mãn Thanh, Hoa Hạ. Mục đích đầu tiên của hội chính là phản Thanh, phục Minh. Nhưng chưa kịp phục quốc Mãn Thanh đã lùi tàn, thay vào đó là một thời kì mới. Thiên Địa Hội cũng nhanh chóng bắt kịp thời đại, nhanh chóng gia nhập vào thị trường ......bán gà Tam Hoàng. Nên sau này hội có tên Hội Tam Hoàng.
Hội Tam Hoàng hiện nay đã phát triển rực rỡ. Trở thành một trong 3 công hội Siêu Phàm của Hoa Hạ. Thủ lĩnh đứng đầu là Trần Cận Nam. Một kẻ được giang hồ biết đến bởi đầu óc cũng như sự tàn bạo. được mọi người kính nể gọi bằng cái tên......Nam nổ
Trần Cận Nam lúc này đang ngồi trong đình viện giữa vườn hoa mẫu đơn. Hắn không ngừng gật gù nhìn vào những chú gà Tam Hoàng trên đất miệng lẩm bẩm " Ừm, năm nay có thể mang đi đá "
Đối diện hắn, một ông lão ước chừng 50 tuổi đầu đã lấm tấm muối tiêu chanh. Đang chăm chú nhìn vào bàn cờ vây giữa 2 người. Có lẽ suy nghĩ nước đi.
Thấy đối thủ suy nghĩ lâu, Trần Cận Nam không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
" Long huynh, ván cờ này có lẽ chúng ta hòa."
Người được gọi là Long huynh tên là Càn Long, cũng được mọi người giang hồ kính nể vì tài gì không biết nhưng được đặt tên.......Long chà cú.
Càn Long lúc này cười cười, chỉ thấy hắn lắc lắc đầu
" Đã đấu với nhau mấy chục năm, lần nào cũng hòa, ta thật nghĩ muốn phá giải một lần a "
Trần Cận Nam gật gật đầu " Đúng thế, lần nào cũng hòa. Nhưng nếu không thể phá giải, chi bằng giữ nguyên. "
" haha....Thế huynh nghĩ sao " Đột nhiên Càn Long lên tiếng hỏi.
Trần Cận Nam khuôn mặt lúc này trở lên nghiêm túc, hắn không vội trả lời Càn Long vấn đề này mà yên lặng giống như suy nghĩ điều gì. Càn Long như hiểu ý mà cũng chỉ ngồi lặng im.
Qua chừng 10 phút Trần Hạo Nam đứng dậy, chắp tay sau lưng mà tiến đến bên cửa. Ánh mắt có chút xa xăm. Hắn chầm chậm nói ra.
" Ta cũng muốn phá giải một lần, nhưng thật không có cách "
" Ta có một cách "
Câu nói của Càn Long khiến Trần Cận Nam ngạc nhiên, hắn không vội vàng hỏi lại mà nhìn về phía Càn Long.
Càn Long người bạn này của hắn hai người không phải ruột thịt nhưng lớn lên bên nhau. Tình cảm thân thiết hơn anh em ruột. Đến khi hắn tiếp nhận chức Tổng Đà Chủ của Hội Tam Hoàng hắn cũng không ngần ngại, trực tiếp đưa Càn Long vào vị trí phó tổng đà chủ
Càn Long cũng không làm hắn thất vọng. Quản lý công hội rõ ràng ngay ngắn, thưởng phạt phân mịnh được bang chúng tín phục. Khiến bang hội ngày một phát triển hơn.
Nhưng Trần Cận Nam vẫn còn một mục tiêu lớn hơn. Có thể nói là ước vọng cả đời của hắn chính là thống nhất Hoa Hạ.
Càn Long biết điều này cho nên hắn đã suy nghĩ rất lâu để tìm cách giúp hắn. Cuối cùng hôm nay hắn đã thấy cơ hội. Vì vậy lần này mượn bàn cờ mà nhắc Trần Cận Nam.
" Long huynh, mời nói "
Nhấp ngụm nước, Càn Long bắt đầu trình bày.
" Thế cục Họa Hạ hiện nay phải nói vô giải. Tam đại Siêu Phàm công hội chiếm cứ 3 đầu, tạo lên thế chân vạc.
3 công hội thực lực cùng tài lực đều xêm xêm nhau. Cho nên muốn phá giải chỉ có thể nhìn về khu vực khác.
Mà theo ta thấy nơi dễ nhất chỉ có Đại Việt. Chỉ cần chúng ta thôn tính Đại Việt, thực lực chúng ta sẽ tăng lên một mảng lớn so với Nam Thiên cùng Thần Long. Khi đó lo gì nghiệp lớn không thành "
Trần Hạo Nam nghe nói cảm thấy lời Càn Long rất có lý, nhưng có chút vấn đề. Cho nên hắn hỏi lại
" Thôn tính Đại Việt huynh có cách sao ? Phải biết trong lịch sử Hoa Hạ xâm chiếm cũng không ít lần Đại Việt nhưng lần nào cũng thua tan tác trở về "
Càn Long lúc này tiếp tục
" Đại Việt hiện có Búa Rìu là Siêu Phàm công hội. Tuy chỉ có 1 Siêu Phàm công hội nhưng Đại Việt tính đoàn kết rất cao. Chỉ cần bị ngoại xâm sẽ ra sức chống trả. Bởi vậy muốn xâm chiếm Đại Việt thì phải làm cho nội bộ bọn hắn lục đục
Gần đây sau thất bại với Đồ Thần, Búa Rìu đã im lặng một thời gian dài. Có lẽ bọn hắn không sợ Đồ Thần nhưng bọn hắn không muốn nội bộ Đại Việt lục đục bị đẩy lên cao trào.
Đã hắn không muốn ta bắt hắn phải muốn. Chúng ta sẽ cho một đội lớn người chơi sang Đại Việt, cải trang thành người của Đồ Thần sau đó phục kích đánh giết người của Búa Rìu. Ta không tin Trần Đức tên kia nhịn được. Mà hắn nhịn được thành viên công hội cũng không cho à "
Nghe hết toàn bộ mưu kế của Càn Long, Trần Cận Nam không khỏi giơ lên ngón tay cái tán thưởng
" Hảo, hảo mưu kế. Ta sẽ cho người lập tức tiến hành. Đợi bọn chúng lương bại câu thương, cũng là ngày tàn của Đại Việt "
" Đúng, huynh cũng nên mau sớm tìm đến công hội lệnh, nếu không thành lập được công hội mọi việc khó à. " Càn Long bổ sung.
" Được " Trần Cận Nam liền đáp ứng. Loại chuyện này không cần Càn Long nhắc nhở hắn vẫn ưu tiên hàng đầu.
choang * Tiếng ly bể vàng lên, một thị nữ bưng trà không may lúc này bị vấp té khi tiến hành dâng trà cho hai người.
" Ngươi không sao chứ ? " Trần Cận Nam ân cần hỏi thăm.
" Tì nữ, tì nữ không sao
Đại nhân, đại nhân tha mạng "
Tì nữ lúc này run sợ. Trần Cận Nam tính tình bọn hắn hiểu. Đừng thấy hắn ân cần hỏi thăm mà nghĩ hắn dễ nói chuyện.
Trần Cận Nam gật gật đầu
" Không sao là tốt, ngươi có vấn đề gì......
......gà ăn sẽ không ngon đâu"
" Lôi nàng xuống băm thịt cho gà ăn" Trần Cận Nam ra lệnh
" Thôi xong " Tì nữ tuyệt vọng, nước mắt chảy dài không để ý đến, 2 tên thị vệ lúc này đã tiến tới, kéo nàng đi.
----- An Bang, Đại Việt -----
Hà Phong lúc này bước ra khỏi máy chơi game. Hắn vươn vai mỏi mệt. Nằm trong máy chơi ở trạng thái ngủ suốt thời gian dài khiến chân tay cũng êm ẩm á.
Liếc nhìn đồng hồ đã điểm 10h sáng. Hà Phong nhớ tới sắp đến giờ họp lớp. Vậy nên xuống tắm rửa chút rồi đi thẳng xuống gala để xe nhà Trương Sơn chọn một con xe mà lao vút đi.
Địa điểm tụ họp lần này là một nhà hàng trong thành phố.
Đến nơi, một nhân viên nhà hàng thấy Hà Phong tấp xe, vội vàng chạy ra đón tiếp, khuôn mặt niềm nở. Nhà hàng tuy không tính sang trọng nhưng cũng vẫn rất có quy củ.
" A Hà Phong, một năm không thấy khỏe không ? "
Lúc này một giọng nói vang lên gọi, Hà Phong theo hướng giọng nói phát ra chú ý sang.
" Ô, Long Chính Phát " Thấy rõ người gọi tên sau, Hà Phong niềm nở chào lại.
Long Chính Phát cũng là đồng học cùng lớp với hắn. Hắn là người dân tộc thiểu số nên cái họ có hơi phần lạ. Thời sinh viên hắn được coi là người chơi thân nhất với Hà Phong, từng có một thời gian hai người ở trọ chung với nhau.
" Làm ăn sao rồi, phát tài mua được xe hơi rồi hả ? "
" Nào có, nào có, xe mượn thôi, còn ngươi, sao rồi ? "
" Chán lắm, trật vật sống quá ngày "
Hà Phong cười ha hả, vỗ vỗ vai Long Chính Phát. 2 người cùng sóng bước đi vào nhà hàng.
Ngồi ở một bàn ăn sang trọng, hàng chục người lúc này đang cười nói rôm rả. Thấy hai bóng người tiến vào, một nữ tử liền đứng lên.
" Ở đây, ở đây "
Hà Phong cùng Long Chính phát cũng rất nhanh theo hướng vẫy tay đi tới, gặp gỡ mọi người.
" Chào cả nhà "
Long Chính phát mau mồm mau miệng lên tiếng chào hỏi. Hà Phong thì tính hắn ít nói nên cũng chỉ gật đầu thay cho lời chào.
" Hai người đến muộn a mau ngồi, mau ngồi "
Thúy Lan niềm nở đón tiếp. Hai người cũng không dài dòng, tìm một vị trí còn trống ngồi xuống.
Bàn ăn lúc này ngoài Thúy Lan còn có khoảng thêm chục người. Đều là đồng học của hai người họ. Đảo mắt nhìn một vòng. Hà Phong thấy có chút lạ. Hình như Lâm Tùng cùng Như Nguyệt chưa đến a.
" Ây, Hà Phong, Như Nguyệt đâu ? "
Một người trong lúc nói chuyện liền hỏi Hà Phong. Hà Phong cùng Như Nguyệt vốn là một đôi điều này mọi người đều biết. Cho nên mọi người đều nghĩ hẳn Hà Phong cùng Như Nguyệt cùng đến đây hôm nay mới đúng.
Hà Phong lắc đầu " nàng đâu ta không biết, ta với nàng cũng đã chấm dứt, không còn quan hệ ".
Nếu như vào thời điểm này của kiếp trước nếu ai nhắc đến tên Như Nguyệt trước mắt, chắc hẳn hắn sẽ òa lên mà khóc. Nhưng kiếp này đã khác, thấy thái độ dửng dưng của hắn mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Tình cảm của hai người thế nào, là đồng học họ đều rõ. Trước kia Hà Phong phải nói sống chết vì Như Nguyệt. Mọi người mới ra trường được 1 năm à. Dù có âu đó chia tay, thái độ của Hà Phong phải như vậy mới đúng.
" Hai người có chuyện gì sao ? " một nữ trong bàn tò mò hỏi.
" À cũng không có gì to tát, nàng bỏ ta theo Lâm Tùng thôi " Hàng Phong trả lời rất bình tĩnh, giống như với hắn chuyện này không là gì.
Mọi người lại càng kinh ngạc hơn. Đại thiếu gia Lâm Tùng. Thiếu gia nhà cậu cả có tiếng tăm. Nhưng trước Lâm Tùng không thích Như Nguyệt à. Có một thời gian Như Nguyệt đeo bám Lâm Tùng lắm nhưng nhan sắc của nàng không lọt nổi vào mắt hắn. Sau này nàng mới tới với Hà Phong.
" Lúc nào Lâm Tùng đổi gu vậy ? Có khi nào đến chúng ta không ? " không ít nữ tử nghe Hà Phong nói, lập tức não bổ, mơ ước một ngày được Lâm Tùng để ý đến. Thiếu gia ăn chơi bậc nhất của thành phố An Bang. Đâu phải chỉ có tiếng.
" Đúng rồi, thế Lâm Tùng đâu ? " lúc này mọi người cùng lên tiếng. Đồng học thêm cả 2 người Long Chính Phát cùng Hà Phong là gần đủ rồi á. Chỉ thiếu mỗi Lâm Tùng cùng Như Nguyệt.
" Xin lỗi mọi người ta đến trễ " Tiếng nói Lâm Tùng vang lên từ xa. Hắn tiến vào nhà hàng, bên cạnh là Như Nguyệt đang song vai mà tiến tới.
" haha, Lâm Tùng. Chúng ta vừa nhắc đến ngươi "
" Ồ có chuyện gì vậy, có thể nói ta nghe sao ? "
" Được rồi không có gì, đã mọi người đến đông đủ, chúng ta gọi món ha "
Không muốn làm Hà Phong khó xử, Thúy Lan lúc này lên tiếng giải vây. Hiểu ý, cũng không ai nói gì thêm về vấn đề này. Chuyện tình cảm là chuyện riêng, cũng không liên quan đến bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.