Ta Là Quỷ Thần

Chương 53: Tiểu Tặc Minh Quốc

Vô Sầu

11/07/2022

Trụ sợ chính công hội Đồ Thần, ngoại thành Vô Song.

Trần Như lúc này mới từ điểm phục sinh sống lại. Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng nhớ đến lúc đó sau khi nói xong. Đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng. Sau đó một cảm giác đau thấu tim gan xuất hiện trên ngực nàng khiến bây giờ nhớ lại không khỏi sợ hãi, cuối cùng nàng lâm vào bóng đen. Lần nữa tỉnh lại đã xuất hiện ở đây.

" Đáng chết Đồ Thần "

Trần Như căn răng tức giận khi hiểu chuyện gì xảy ra. Trước khi vào [ Thần Ma ] Trần Đức đã căn rặn nàng đừng để bị chết. Ngoài việc hệ thống trừng phạt thì cái chính là cảm giác chết lúc đó quá chân thật rất dễ làm người ta sợ hãi. Hắn cũng lo lắng điều đó sẽ để lại bóng đen trong lòng Trần Như. Lúc đó nàng bỏ ngoài tai, không để ý lắm vì dù sao công việc của nàng không phải là ra chiến trường. Không nghĩ đến mới gia nhập Đồ Thần đã bị giết, trải nghiệm cảm giác tử vong cùng sợ hãi.

Nàng lúc này còn chưa hoàn hồn, thì 2 NPC thủ vệ đã xuất hiện, bọn chúng nhanh chóng tóm lấy nàng, mặc kệ cho nàng giãy giụa, cứ thế kéo Trần Như như chó chết một dạng, lết về phía quảng trường.

Tới nơi, bọn hắn cũng mặc kệ nàng có bao nhiêu thê thảm, bao nhiêu uất ức, trực tiếp ném nàng xuất đất. Khiến nàng đau điếng người.

" Ngươi vừa nãy nói gì, nói lại ta nghe "

Đứng trên đài cao, nhìn lấy dáng vẻ của Trần Như lúc này, nàng không chút mảy may cảm tình mà lạnh giọng hỏi về phía Trần Như

" Ta............"

Tức một bụng oán khí, vừa định bộc phát. Nhưng nhìn đến 2 nam tử phía sau Ngọc La Sát, nàng cũng chỉ có thể đưa lời nói nuốt vào.

" Ta không có ý kiến gì, xin nghe theo trưởng lão sắp xếp "

Trần Như lúc này cắn răng nói ra. Nàng từ nhỏ đến giờ nào phải chịu khuất nhục như thế này. Ngay cả cha nàng tộc trưởng cũng không dám đối với nàng như thế. Đại ca nàng hô mưa gọi gió bên ngoài nhưng gặp nàng cũng phải ngọt nhạt. Nếu không phải điển tịch Hoa Đà nàng đã sớm rời khỏi đây. Cho nên hiện tại nàng cũng chỉ có thể cúi đầu, cuộc đời nàng Ngọc La Sát là người đầu tiên có thể khiến nàng làm việc này. Nàng nước mắt muốn trào ra vì uất ức.

" Chờ đó, một ngày nào đó ta sẽ bằm các ngươi ra cho chó ăn " Trần Như không khỏi nghĩ nghĩ trong đầu. Uất ức nhục nhã hôm nay nàng thề phải báo.

Các thành viên khác cũng cảm giác lạnh sống lưng. Vừa cãi lời liền chết. Không vì nàng là người có nhan sắc mà có chút thương xót. Đấy mới chỉ là người phía sau Ngọc trưởng lão ra tay. Nếu đích thân Ngọc trưởng lão đây. Mọi người lạnh run. Dù sao Ngọc La Sát vẫn đang nằm top 2. Chỉ thua Thần Phong 4 level. Không khỏi có ánh mắt thương xót quăng về phía Trần Như " đẹp gái mà não cá vàng ".

Ngọc La Sát lúc này trong lòng lại cười lạnh. Dược Thần thì sao ? Kiếp này chẳng phải nàng có thể đùa nghịch sao. Có gì ghê gớm.

Nếu kiếp trước để thế giới [ Thần Ma ] nghe được lời này của Ngọc La Sát. Tin chắc rằng không đến một ngày nàng sẽ chết trong nước bọt tràn ngập. " Phi, loại ngươi cũng xứng đùa nghịch Dược Thần "

Trở lại vấn đề chính, Ngọc La Sát lúc này mới lớn tiếng

" Đã không còn vấn đề, tất cả giải tán. Trước đó cho các ngươi chút phúc lợi công hội. Lần đầu tham gia Đồ Thần, tất cả thành viên có cơ hội tiến vào tháp Linh Lung miễn phí một lần. Từ lần thứ 2 trở đi phải dùng cống hiến công hội đến đổi. Số lượng cụ thể ta sẽ thông báo sau. Ninh Dương sẽ đưa các ngươi tới khu vực tháp, có gì không hiểu có thể hỏi hắn "

Nói rồi mặc kệ việc này Ninh Dương có đồng ý không, nàng cùng nhị Bạch huynh đệ quay đít bỏ đi. Để lại Ninh Dương vẻ mặt ngơ ngác đứng đó " Nà Ní, ta đến để đón đi Trần Như thôi á "

Người chơi mới lúc này cũng không khỏi nhao nhao bàn tán

" Tháp Linh Lung là cái gì a "

" Thì là một ngọn tháp, ngươi có ngốc không ? thế cũng hỏi "

" Ai chẳng biết là tháp, nhưng có tác dụng gì ấy ? "

" Tác dụng, tất nhiên là.................hỏi đại thần "

" ............."

Rất nhanh ngươi chơi đã vây kín Ninh Dương. Thấy cảnh này hắn cũng chỉ lắc đầu cười khổ. Hắn bây giờ đã trân chính thành vú em. Vậy nên Ninh Dương bắt đầu giải thích.

— QUẢNG CÁO —

" Tháp Linh Lung là..................."

Ngọc La Sát lúc này cũng đã quay về sảnh chính trong công hội, nàng tựa lưng vào ghế, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ công việc hiện nay.

Kiếp trước hay kiếp này cũng vậy. Khi công hội đón một loạt tân thành viên. Việc nhu cầu thiết yếu cũng tăng lên. Trước mắt thì nâng cao chiến lực. Để nâng cao chiến lực bây giờ ngoài level thì cần có trang bị.

Trong [ Thần Ma ] có rất nhiều cách kiếm lấy trang bị, như mua, đánh quái, boss, phó bản...... Nhưng tất cả các cách trên trang bị kiếm được cũng vô cùng nhỏ lẻ, không thể đủ cho một công hội vận hành. Bởi vậy các công hội sau này đã chọn ra một giải pháp, đó là Rèn trang bị.

Rèn trang bị không bằng việc đánh boss dã ngoại về phẩm chất trang bị, lại phải thông qua các phó bản không ngừng kiếm về nguyên liệu rèn đúc. Ngoài ra mỗi món trang bị lại phải kiếm về Bản Vẽ Chế Tạo. Nói chung là phức tạp nhiều vấn đề.

Ngoài ra chế tang trang bị còn cần Thợ Rèn. À trong game [ Thần Ma ] phải gọi là Đúc Khí Sư.

Nói chung để tự cung tự cấp trang bị cho một công hội là đầy đủ. Ưu điểm cũng rất rõ ràng là số lượng lớn. Một vị Đúc Khí Sư hoàn toàn có thể gánh hàng trăm vạn người trong một công hội. Điều kiên tiên quyết đủ nguyên liệu.

Nên nói xây dựng được một công hội là việc đốt tiền không phải nói chơi. Thành lập công hội dễ nhưng vận hành nó mới là vấn đề đau đầu. Không phải gia tộc, tập đoàn lớn, tài phú kinh khủng không thể nào làm được.



" Không biết tên kia giờ ở đâu "

Ngọc La Sát lẩm bẩm nhớ tới một người. Ở trên đại lục [ Thần Ma ] kiếp trước. Hắn, một Đúc Khí Sư nổi danh. Tuy không phải đứng vào hàng top đầu tiên nhưng cũng thuộc hàng top 10 đại lục về phương diện chế tạo trang bị.

Đồ Thần Tứ Thánh một trong. Lấy đúc khí nhập thánh. Đại lục gọi hắn: Thánh Khí Sư Vô Sầu.

* Hắt Xiiiiiiiiiii *

" Bà mẹ đứa nào nhắc đến bổn đại gia không biết "

Trong một quán rượu lúc này, tiếng Vô Sầu vang lên. Ngồi đối diện hắn là Ngưng Nhi lúc này cười nhạt

" Sao, bồ bịch nhiều quá nên giờ người ta nhắc ? "

" Ấy, cô nương, không thể nói vậy được, do bổn công tử đẹp trai, tài hoa kinh người nên các cô nương không buông tha ta đó chứ " Vô Sầu cố cãi lại.

" Thôi đê, dâm tặc còn cần lý do "

" Ầy, dù sao ta cũng cứu cô nương, ngươi đừng móc mỉa ta vậy có được không ? "

Ngưng Nhi nghe vậy cũng chỉ lườm nguýt hắn một cái, cũng không cãi lại. Đúng là tên này đã cứu mạng nàng. Nhưng sau đó hắn cung theo nàng lên Lâm An, bảo là có việc. Việc đâu chẳng thấy chỉ thấy hắn lải nhải suốt ngày bên tai nàng. Đau cả đầu. Lúc đầu nàng còn lịch sự đáp lời. Sau kệ hắn cho hắn nói một mình. À còn về thị nữ của hắn thì không biết đi đâu rồi.

Còn lý do vì sao nàng và hắn hiện ngồi trong quán rượu. Lý do đơn giản là sau một buổi trời lang thang các bãi dã ngoại thành Lâm An không tìm được Minh Quốc, thế là theo đề nghị của Vô Sầu có thể vào đây tìm hiểu tin tức. Dù sao nơi đây là nơi dừng chân của mọi người. Vào đây tìm hiểu tin tức là cực lì hợp lý. Nghe cũng có vẻ logic, thế là Ngưng Nhi theo hắn vào.

" Công tử, đã đi khắp các tiệm trong thành tìm mua, số lượng không được nhiều "

Thị nữ của Vô Sầu đột nhiên xuất hiện, hướng về hắn cung kính mà bẩm báo.

Nhìn thấy nàng Ngưng Nhi cũng có chút buồn cười. Vừa nghĩ đến thị nữ của hắn, nàng liền xuất hiện. Đôi chủ tớ này là chó sao ?

Vô Sầu lúc này không biết suy nghĩ của Ngưng Nhi. Nghe thị nữ bẩm báo hắn chỉ gật đầu.

" Ừm, số lượng không sai biệt lắm hẳn đủ dùng. Ngươi làm tốt lắm "

" Đa tạ công tử động viên. À đúng nãy trên đường về ta có gặp người giống Nhi tiểu thư mô tả "

— QUẢNG CÁO —

Nghe được lời Hân Hân nói, Ngưng Nhi giật mình đứng dậy, quên cả lễ phép, vội vàng hỏi.

" Ngươi gặp hắn ở đâu ? "

" Hắn ở............ "

Nội thành Lâm An tại gần cửa thành Bắc. Một người chơi đang vắt chân trên cổ mà chạy thục mạng trên đường phố. Phía sau hắn là hàng chục NPC đang đuổi theo ráo riết. Kẻ cầm gậy, kẻ cầm cuốc.......truy đổi.

" Đứng lại "

" Bắt lấy hắn "

" Đừng có chạy tiểu tặc "

Thanh niên đang chạy là Minh Quốc. Vốn dĩ đến thành Lâm An, hắn không lo luyện level, tối ngày ngó đông ngó tây vào vách tường. Lâu lâu hắn lại tặc lưỡi " ái chà, nguyên liệu tốt, nguyên liệu tốt ". Hôm nay cũng vậy, hắn gặp được một vách tường bằng chất liệu khá kì lạ. Không chần chờ hắn tế xuất ra vũ khí bản thân là một cây búa cùng một cái đục. Tất nhiên làm gì thì mọi người hiểu. Vậy là hắn ra sức mà đục, hòng lấy đi một mảnh tường.

Làm sự việc sắp thành công, đột nhiên có người dân phát hiện ra hắn. Vậy là quy chụp cho hắn luôn thành đục tường khoét vách. Mà loại người làm chuyện này đích xác chỉ có trộm cắp vặt. Cuối cùng là có tình cảnh bây giờ.

" Ta chỉ mượn tạm một mảnh tường, các ngươi không cần đuổi ta vậy chớ "

Vừa chạy hắn vừa ngoái lại đằng sau mà hét. Mịa, một mảnh tường đáng giá bao nhiêu mà các ngươi đuổi theo ta ? Đã chạy hết mấy dãy phố à.

* Rầm *

Không chú ý đằng trước, bỗng nhiên Minh Quốc đâm rầm phải một người khiến hắn ngã chổng vó ra đất. Xoa xoa cái chán nhìn lại, trước mặt hắn lúc này không biết từ bao giờ đã xuất hiện thủ vệ thành.

" Chuyện gì " thủ vệ thành lạnh giọng quát. Nhiệm vụ của bọn hắn là bảo vệ, giữ gìn trật tự thành Lâm An. Một đám người dân đuổi theo một người, gây mất trật tự trị an, bọn hắn liền ra mặt ngăn cản.

Thấy thủ vệ thành xuất hiện, đám người dân lúc này đuổi tới nơi cũng vội vàng buông trong tay vũ khí. Chắp tay cung kính

" Tôn kính vệ binh đại nhân, chúng ta phát hiện tên tiểu tặc này đang đục tường nhà một người dân gần đó nên cùng mọi người hợp lực đuổi theo, định khi bắt được sẽ giao cho vệ binh xử lý "



Vừa nói NPC này vừa chỉ vào Minh Quốc. Thấy vậy Minh Quốc vội vàng xua tay giải thích

" Ta chỉ là thấy các ngươi mảnh tưởng chất liệu kì lạ, định mượn một mảnh mang về nghiên cứu, không phải trộm cắp "

" Đại nhân đừng nghe hắn, nếu không phải bị chúng ta phát hiện, e rằng người dân kia nhà đã bị khoắng sạch "

" Không có, ta không phải ăn trộm "

.............

" Đủ rồi " NPC thủ vệ lạnh giọng quát. Sau đó nói tiếp

" Đám người dị nhân các ngươi xâm lấn Thần Ma đại lục chưa nói. Tối ngày còn chém chém giết giết. Gây mất trật tự cả đại lục. Giờ còn làm ra hành vi này. Người đâu lôi hắn xuống giam giữ "

Thù vệ kia dứt lời, lập tức có 2 thủ vệ khác tiến tới, bắt giữ lấy Minh Quốc lôi đi. Mặc cho hắn giãy giụa.

" Khoan đã "

— QUẢNG CÁO —

Một giọng nói vang lên, làm tất cả mọi người quay lại nhìn, xuất hiện 3 thân ảnh. Là nhóm người Ngưng Nhi xuất hiện.

" Thủ vệ đại nhân, người bạn này của ta tính tình kì lạ, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hắn thật không có ý định trộm cắp, việc hắn gây ra ta xin thay hắn nộp phạt. Mong có thể bảo lãnh "

Ngưng Nhi cung kính nói. Đừng nhìn người chơi có thể vô hạn tái sinh mà giỏi. Trong mắt NPC hiện nay thật bọn hắn chẳng khác gì con kiến. Tùy tiện có thể mạt sát. Dù ngươi sống lại bao nhiêu lần cũng vậy cả thôi. Phải biết ở thành thị lớn như Lâm An. NPC thủ vệ bình thường thôi cũng đã cấp độ 100. Chân chính một vị tam giai cao thủ. Cỡ như Hà Phong hiện nay cũng chỉ 1 hit về vườn.

" Được "

Thủ Vệ cũng rất sảng khoái đáp ứng. Loại chuyện này có người bảo lãnh vẫn tốt hơn, bọn họ có thể kiếm lấy chút tiền chè chén. Còn hơn đưa vào ngục nuôi chỉ tổ tốn cơm. Loại tội trạng trộm cắp vặt thế này cũng chỉ đánh cho một trận rồi thôi.

Giao cho thủ vệ một túi tiền khoảng 50 Kim Tệ. Đám thủ vệ cũng không dài dòng, giải tán đám đông sau đó cũng quay lưng bỏ đi. Để lại Ngưng Nhi đám người cùng Minh Quốc.

" Đa tạ cô nương đã cứu giúp "

Cứu ra Minh Quốc, lúc này hắn hướng Ngưng Nhi đám người bái tạ

" Ngươi là kiến Kiến Trúc Sư Minh Quốc ? "

Gặp mặt, để chắc chắn, Ngưng Nhi vẫn hỏi lại.

" Chính là tại hạ, họ Minh tên Quốc, vừa tốt nghiệp đại học kiến trúc Đại Việt "

" Tốt, ta là Ngưng Nhi, thành viên công hội Đồ Thần. Hội trưởng chúng ta có việc cần tìm ngươi, theo ta đi ".

Minh Quốc ánh mặt trợn trừng, đỉnh đỉnh đại danh công hội Đồ Thần ? Sáng lập bởi đệ nhất bảng level đại thần Thần Phong tìm hắn ? Làm gì á ? Không phải tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa chớ

Vô Sầu cùng Hân Hân đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn Ngưng Nhi

" Ngươi thuộc công hội Đồ Thần "

" Phải á , có chuyện gì ? "

Ngưng Nhi thắc mắc hỏi lại nhìn về phía 2 người.

" Không có gì, hỏi chơi thôi. À mà huy hiệu của ngươi đâu ? Ta nghe nói huy hiệu đối với mỗi người chơi trong công hội là vật bất li thân à "

Ngưng Nhi có phần ngạc nhiên. Nàng đi tìm Minh Quốc quá sớm nên cũng không biết loại việc này. Hơi chút suu nghĩ nàng mới trả lời

" Ta cũng không có, chắc chưa kịp lĩnh đi "

" Ra vậy " Vô Sầu gật gù.

" Mà ta thấy ngươi cũng cường đại. Có hứng thú không ta giới thiệu cho ngươi gia nhập Đồ Thần "

Vô Sầu trợn mắt. Mịa ta cần ngươi giới thiệu sao ? Tên Thần Phong kia không lấy lễ tiếp đón ta thì thôi. Nghĩ vậy nhưng Vô Sầu cũng không nói gì. Cũng chỉ im lặng cười cười.

Ngưng Nhi thì cho rằng hắn đang suy nghĩ nên cũng không quấn quýt lấy vấn đề này. Chỉ quay về Minh Quốc ra hiệu

" Đi thôi, về Đồ Thần "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Quỷ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook