Ta Là Sát Thủ

Chương 23: Mở rộng huấn luyện dã ngoại . . .

Bệnh Oa

31/01/2018

EDIT: NIỆM

Ở phòng họp bên này, tràn ngập bầu không khí nặng nề, cơ thịt trên mặt người ngồi ở vị trí phụ trách tối cao của căn cứ huấn luyện quân sự kéo rất căng, bàn tay vỗ bàn một cái, tức giận quát lớn: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn ranh con các cậu đến bây giờ mới cùng tôi báo cáo?!”

Hai vị quan quân ngồi ở bên cạnh hắn liếc mắt nhìn nhau, cùng khuyên bảo nói: “Đại đội trưởng, đừng chọc tức thân thể của ngài.”

“Giờ là lúc nào rồi?! Tôi có thể không bực sao?! Sự tình là như thế nào nói rõ từng chi tiết cho tôi!”

Trong phòng hội nghị chỉ có hai người Tiểu Giang Tiểu Tống đứng, Tiểu Giang tiến lên một bước, nói: “Báo cáo Đại đội trưởng, tối hôm qua là hai người chúng tôi phụ trách giám sát nhà kho, phát hiện có người xâm nhập nhà kho chứa vũ khí quân sự, thế là liền đi vào bắt lấy cô ta, nhưng võ công của người này rất cao, chúng tôi không bắt được đã để cho cô ta trốn thoát.”

“Khốn nạn! Các cậu lúc đó vì sao không báo cáo? Tôi bình thường là thế nào dạy các cậu?! Đối phương nếu như sử dụng súng trong nhà kho, thì các cậu đã mất mạng rồi!” Một vị quân nhân ở gần hai người họ nhất đột nhiên đứng lên khiển trách.

Tiểu Tống cũng tiến lên một bước, nói: “Chúng tôi lúc đó thứ nhất là lo lắng sẽ đả thảo kinh xà, thứ hai là cho rằng thời gian cấp bách, đợi báo cáo xong thì tên trộm đó đã sớm chạy. Hơn nữa quan trọng nhất là chúng tôi phát hiện người này cũng không biết sử dụng súng, vì thế mới không lo lắng sẽ bởi vậy mà uy hiếp đến an toàn tính mạng.”

“Chậm đã, cậu nói là người này không biết sử dụng súng?”

“Dạ phải, chúng tôi đã mang đến đoạn băng ghi hình tối hôm qua, bên trong ghi lại toàn bộ quá trình.”

Đại đội trưởng trầm giọng nói: “Vậy mau chiếu cho chúng tôi xem xem.”

Mở máy chiếu trong phòng hội nghị, bắt đầu chiếu băng ghi hình, vị trí để đặt Camera giám sát có hai chỗ, vì thế hình ảnh được chiếu ra là hai mặt thay đổi, rất tài tình khi mà có thể đem toàn bộ cảnh tượng của nhà kho đều đưa vào trong băng ghi hình. Bởi vì thiết bị được sử dụng để giám sát là thiết bị hồng ngoại cao cấp, cho dù là trong đêm đen, cũng có thể quay khá rõ tình cảnh nhà kho trong bóng tối.

Phần đầu vẫn luôn được chiếu nhanh, mãi cho đến khi cửa sổ nhà kho bị người kéo ra mới lấy tốc độ bình thường truyền phát tin, chỉ thấy người bịt mặt áo đen nhảy vào nhà kho, đi tới bên cạnh những khẩu súng cầm lấy một khẩu mà ở đó trên dưới loay hoay, sau đó mở rương chứa đạn, cầm vài viên đạn bỏ vào trong túi áo, lại cầm lấy một viên ở trên khẩu súng tìm kiếm lỗ, cuối cùng dĩ nhiên là cầm đạn từ họng súng nhét vào, toàn bộ quan quân đang có mặt đều có chút dở khóc dở cười nhìn người bịt mặt áo đen đến cả chốt an toàn cũng chưa mở thì đã thử bắn khẩu súng đã “nạp đạn” thành công.

Sau khi người bịt mặt cất súng lại, hai người Tiểu Giang Tiểu Tống liền xuất hiện, tiếp đó chính là cảnh bọn họ đánh nhau, một bị đá một bị đánh ngất xỉu, cứ như vậy nhìn người bịt mặt chạy mất.

Băng ghi hình chiếu hết, trong phòng hội nghị trầm tĩnh một mảnh, Đại đội trưởng mở miệng nói: “Năng lực phòng bị của chúng ta quá kém, đợi đến khi người đã lẻn vào nhà kho rồi mới phát hiện, nếu không phải trang bị chính là Camera giám sát ẩn, đoán chừng bị người sờ vuốt một vòng rồi đi chúng ta cũng không biết!”

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, đều đang suy nghĩ lại.

“Đại đội trưởng, ngài cảm thấy người này sẽ là ai?” Qua một hồi lâu, một vị quan quân đưa ra nghi vấn.

“Mọi người cảm thấy là ai?” Đại đội trưởng không đáp hỏi ngược lại.

Tiểu Giang mở miệng nói: “Báo cáo, theo như hai chúng tôi phân tích, người này đối với súng ống không có chút hiểu biết nào, càng có nhiều phần là hiếu kỳ, rất có khả năng là học sinh đến huấn luyện quân sự lần này, căn cứ vào tóc chiều cao cùng với thân hình, chúng tôi phán đoán sơ bộ người này là nữ sinh có chiều cao trên dưới 1m6.”

Đại đội trưởng trầm ngâm nói: “Học sinh à?” Lại hỏi ngược lại: “Vậy có tìm được dấu vân tay của cô ta không?”



“Không có, trên tay cô ta có đeo găng tay, cho nên những nơi cô ta chạm qua đều không để lại vân tay.”

Lại có một quan quân đưa ra nghi vấn, “Nhưng mọi người cảm thấy một học sinh trung học có bản lĩnh này không? Hoàn toàn không bị phát hiện thì đã vào được trong nhà kho, còn đánh ngã hai tên lính, à, còn một tên lính canh gác nữa, ở trên địa bàn của chúng ta đi đi về về như thường? Riêng tôi lại hoài nghi đó là những đặc công bên ngoài đã được đào tạo qua.”

Mọi người lại rơi vào trầm tư, hắn nói không sai, quả thật khả năng là học sinh không lớn, có lẽ là học sinh của trung học tốt nhất thành phố B.

Đại đội trưởng lại hỏi: “Người giám sát tòa lầu ký túc xá của học sinh có thấy ai nửa đêm chạy ra không?”

“Không có, ngoại trừ trong nhà kho vũ khí quân sự phát hiện có người xuất hiện ra, những nơi khác cũng chưa từng phát hiện đã có người, tất cả đều rất bình thường.” Tiểu Tống báo cáo.

“Nói là đặc công bên ngoài cũng không giống, có tay mơ đặc công nào đối với súng ống không biết như vậy không? Nếu như lần này là những người này mà nói, bọn họ cũng đã chạy rồi, giờ muốn tìm ra khả năng cũng không cao lắm. Nói là học sinh, mặc dù khả năng này cũng không tính cao, nhưng mà họ bây giờ đang ở trong căn cứ, mọi người cứ dựa vào đặc điểm này đi tìm thử xem. Về phần hai người các cậu tự ý quyết định, mặc dù chưa tạo thành tổn thất gì, nhưng vẫn phải bị chút trừng phạt nhỏ.”

Tiểu Giang Tiểu Tống được Lớp trưởng của họ dẫn đi, dọc đường răn dạy bọn họ: “Sau này đừng có lỗ mãng như vậy nữa, cẩn thận mất mạng cũng không biết chừng.”

“Lớp trưởng?”

“Nếu không phải là người ta thủ hạ lưu tình, hai người các cậu đã hy sinh tại chỗ rồi!” Lớp trưởng hung dữ gõ đầu hai người họ, “Sau này làm việc phải dùng chút đầu óc!”

“Anh nói người đó thủ hạ lưu tình?” Bọn họ không dám né tránh, sau khi để cho Lớp trưởng giáo huấn xong, ngoan ngoãn hỏi.

“Tiểu Giang, cậu nói nếu như lúc đó hai chân người đó kẹp lấy cổ của cậu vặn một cái, cậu vẫn còn mạng sao? Cậu đừng tưởng rằng cậu có thể tránh thoát, cậu lúc đó không nhìn ra người đó là cố ý đem chân đá vào ngực của cậu à? Cậu cho là người ta có thể đá một chân vào Tiểu Tống chỉ là do trùng hợp? Cô ta nếu như dùng sức đá cậu, xương ngực nhất định là gãy chứ không đùa. Về phần Tiểu Tống cậu, nếu như cô ta lúc đó đánh cậu ngất xỉu rồi giữ chặt ở cổ họng của cậu bóp đứt, cậu còn có thể đứng ở nơi này nói chuyện với tôi? Hai người các cậu nên vui mừng vì đối phương không giết các cậu!”

Hai người Tiểu Giang Tiểu Tống nghe xong đoạn nói chuyện của Lớp trưởng mà mồ hôi lạnh nhễ nhại, không ngờ bọn họ lại ở trước mặt tử thần dạo chơi một lần.

Thế là, căn cứ huấn luyện quân sự ngầm triển khai một hoạt động bắt lấy người bịt mặt áo đen.

“Đáng ghét chết đi được, vừa có một Giáo quan sang đây xem lớp chúng ta huấn luyện, nhìn chằm chằm vào tui, hại tui căng thẳng cứ phạm lỗi mãi, bị Trung đội trưởng mắng thảm.”

“Các cậu không thấy hai ngày nay luôn có Giáo quan đến tuần tra huấn luyện hoài à? Kết quả vẫn luôn không thể lơ là, mệt chết người mà!”

“Sao tự nhiên phải làm nghiêm như vậy chứ? Haiz, tùy tiện huấn luyện một chút không phải được rồi à? Chúng ta cũng không phải làm lính.”

“Phải đó, phải đó.”

Hai ngày nay, học sinh ở đây đều than phiền mấy vấn đề này, Tần Khả Tuyên đương nhiên cũng nghe được, hơi trầm tư xuống, xem ra bọn họ đã đoán được người đêm đó là cô, muốn tìm ra cô, sau này phải cố mà ẩn giấu thực lực mới được.

Lúc này, Trung đội trưởng vừa mới hô nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người đều duỗi chân duỗi tay thả lỏng tay chân đã tê dại. Thì có một Giáo quan đứng ở trước mặt cô, đang liếc nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, Tần Khả Tuyên khẽ nhíu mày, người này nếu như cô nhớ không lầm, chính là người đêm hôm đó bị cô đánh ngất xỉu.



Cô cúi đầu khẽ suy nghĩ một chút, một kế chợt lóe lên. Cô dùng hai tay ôm má, phần eo uốn éo một cái, ngước mặt õng a õng ẹo mà nói: “Anh dùng ánh mắt đưa tình như thế nhìn em, em sẽ ngại lắm đó.”

“…” Bạn học cả lớp kể cả Trung đội trưởng cùng với Tiểu Tống đều bị sét đánh đến bên trong cháy sém. Cho dù ai nhìn thấy một người mặt không biểu tình mà hết sức uốn éo cơ thể, còn dùng giọng nói lạnh băng nói ra loại lời nói ưỡn ẹo, đều sẽ bị sét đánh trúng.

Tiểu Tống co rúm khóe miệng, sau cùng xoa trán chạy đi, không phải là người này đánh cậu ngất xỉu, tuyệt đối không phải!

Tần Khả Tuyên quay đầu thản nhiên đối với Trung đội trưởng đang sững sờ ở một bên nói: “Thời gian nghỉ ngơi đã hết, tiếp tục huấn luyện.”

“Hả?” Các học sinh còn chưa lười biếng đủ tỏ vẻ nghiêm trọng bất mãn.

Tần Khả Tuyên đảo tầm mắt qua, nhìn vào sắc mặt kỳ dị của bạn học, lạnh lùng hỏi: “Sao, các cậu có ý kiến?”

“Cậu dựa vào cái gì ra lệnh hả?!”

“Chẵng nhẽ các cậu cảm thấy bãi bỏ mười vòng của mỗi ngày rất không thú vị?”

Từ ngày đầu tiên sau khi chạy xong mười vòng, thì học sinh lớp 15 đã biết điều rồi, mỗi ngày quy quy củ củ tiến hành huấn luyện, vì thế Trung đội trưởng cũng hết giận, nhưng mà cũng không thể nói không giữ lời, bèn đưa ra nếu như có người mỗi ngày cũng có thể chạy mười vòng, như vậy thì những người khác có thể bãi bỏ trừng phạt này. Thế là mỗi ngày lớp 15 cũng chỉ có một mình Tần Khả Tuyên chạy mười vòng, đối với việc này cô cũng không có ý kiến gì, dù sao người khác chạy hay không chạy đều không liên quan đến cô. Nếu như cô không tự nguyện chạy nữa, vậy thì bọn họ phải đi chạy mười vòng này, mọi người đều lập tức lắc đầu.

“Vậy hãy bớt nói nhảm đi, nghiêm đứng thẳng!”

Một Trung đội trưởng nào đó yếu ớt đứng ở một bên, siêu muốn hỏi: “Hình như tui mới là Trung đội trưởng nhỉ?”

Trước khi kết thúc cuộc tập huấn buổi sáng, Trung đội trưởng đối với bọn họ tuyên bố: “Xế chiều hôm nay chúng ta phải tiến hành mở rộng huấn luyện dã ngoại, mọi người trở về chuẩn bị một chút, thật ra thì cũng không có gì, chỉ là leo leo núi mà thôi.”

“Hả? Tại sao tụi em chưa nghe nói qua phải tiến hành loại huấn luyện này nha?” Người của lớp 15 hình như không biết gì.

Trung đội trưởng hừ một tiếng, chống nạnh tức giận lườm đám người bắt đầu kích động của cái lớp khốn nạn này, nói: “Mẹ nó, bọn ranh con các em, tôi phát hiện bất kể nói cái gì, các em đều phải phản đối một cái thì phải, cuối cùng cũng không ý kiến được, phản đối có ý nghĩa không?!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đúng thật là không có ý nghĩa, cuối cùng vẫn phải khuất phục dưới uy lực, ngoan ngoãn giải tán quay về ký túc xá nghỉ ngơi.

Buổi chiều sau khi lại tập hợp xong, từng người ở lớp 15 dưới sự dẫn dắt của Trung đội trưởng thẳng tiến đến núi Đại Hậu — ngọn núi phía sau của căn cứ huấn luyện quân sự. Vừa mới bắt đầu mọi người xem như là vẫn còn khá phấn khích, dù sao leo núi so với không nhúc nhích đứng nghiêm mười mấy phút vẫn thoải mái hơn, cũng có hứng thú hơn nhiều. Nhưng khi bọn họ đứng trước cầu treo thì lại trợn tròn mắt, má ơi, cái này khủng bố quá đi!

Giáo quan trưởng đối với các học sinh sợ đến sắc mặt tái nhợt dỗ dành nói: “Mọi người không cần lo lắng, cây cầu này trong có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra rất kiên cố, chúng tôi đều có tiến hành bảo vệ tu sữa kiểm tra đo lường, tuyệt đối sẽ không xuất hiện khả năng gãy cầu.”

Ngoại trừ một số học sinh sợ độ cao ở lại chỗ cũ ra, những người khác đều nhất định phải đi qua. Sau khi đội ngũ bò qua một ngọn núi, xuất hiện ở trước mặt mọi người chính là hơn mười sợi dây thừng treo ở vách đá, lần này đổi thành leo núi, sau đó lại để lại một khối người, số học sinh bò lên trên bây giờ chỉ còn hơn một nửa lúc mới bắt đầu, số nữ sinh còn lại thì càng ít đi.

Tần Khả Tuyên leo lên núi liếc mắt nhìn học sinh bò lên một cái, học sinh thể lực yếu đều bị bỏ lại dọc dường, đã hiểu vì sao mọi người chưa từng nghe qua có cái huấn luyện dã ngoại như thế này rồi, xem ra bọn họ bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt cô lộ diện. Phải làm như là một bệnh nhân, thế nhưng sắc mặt hồng hào của cô không hề biến sắc, nếu như chủ động đề xuất ở lại sợ rằng ngược lại sẽ gây chú ý, có lẽ vẫn nên tiếp tục đi tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Sát Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook