Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần
Chương 20: Tiền Mà Hắn Tham Ô Được Đều Dùng Vào Đâu Hết Rồi?
Thanh Chưng
13/05/2023
Nếu đã là quần áo mà thiếu nãi nãi tặng cho Đại Lực, vậy hắn ta cũng vui vẻ nhận lấy, vô cùng biết ơn đáp: “Cảm ơn thiếu nãi nãi, Đại Lực đọc sách không nhiều, nhưng sức rất lớn, có thể làm việc nặng nhọc!”
Lý Sư Sư che miệng cười, tràn đầy hảo cảm về Đại Lực có hơi hàm hậu và khờ khạo này.
Lúc này nàng nhìn xung quanh với vẻ tò mò, vô cùng ngạc nhiên: “Nơi này… chỉ có hai người các ngươi ở thôi sao? Không còn người khác?”
Đại Lực lắc đầu: “Không có, chỉ có hai người là ta và thiếu gia thôi!”
Lý Sư Sư càng kinh ngạc hơn: “Viện tử lớn như vậy tại sao không thuê người trông nom?’
Tại sao không thuê người trông nom à?
Đương nhiên là để tiện cho việc chạy trốn rồi, lười tốn thêm tiền uổng phí!
Lâm Bắc Phàm đang định tìm một cái cớ qua loa lấy lệ thì Đại Lực đã đáp: “Hồi thiếu nãi nãi, vì thiếu gia nói hai người chúng ta đều là đàn ông, tự mình chăm sóc bản thân là được, không cần thuê người!”
Lý Sư Sư kinh ngạc hơn nữa: “Không thuê người?”
Sao có thể không thuê người được?
Người làm quan đều bận rộn công vụ, nếu như không thuê thêm người liệu có làm xuể không?
Hơn nữa có một vài người có chút thân phận và địa vị đều muốn chú trọng nhà cửa, người làm quan lại càng phải xem trọng hơn.
Cho dù chỉ là một chức quan tép riu cửu phẩm nho nhỏ, dù có tiền hay không đều sẽ thuê vài người tới cho đông vui, chăm sóc sinh hoạt thường ngày và đồ ăn thức uống cho mình, còn tiếp đón khách khứa nữa… bằng không người khác đều sẽ coi thường ngươi.
Hơn nữa, ngươi đã tham ô nhiều tiền như vậy, lấy ra một ít tiền thuê người đã tính là cái gì đâu?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, cuối cùng vẫn không hỏi ra khỏi miệng, vì mối quan hệ của hai người không tính là thân thiết, truy hỏi kỹ càng sự việc liệu có khiến người ta chán ghét hay không?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm móc ra một ít bạc, nói: “Đại Lực, trong nhà hiếm khi có người tới, ngươi đi mua một ít rượu ngon và thức ăn ngon về đi!”
“Vâng thưa thiếu gia, ta cất quần áo rồi đi mua ngay!” Đại Lực nhận tiền rồi chạy đi.
Chỉ còn lại Lâm Bắc Phàm, Lý Sư Sư và cả Tiểu Thúy.
Lý Sư Sư im lặng một lúc, mỉm cười nói: “Đại nhân, có thể dẫn tiểu nữ tử đi dạo xung quanh được không?”
“Đương nhiên!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Sau đó, hắn dẫn Lý Sư Sư đi dạo một đường.
Dọc theo đường đi, Lý Sư Sư phát hiện ra nơi này thật sự không có người khác, hình như cũng không có thứ gì đáng tiền cả.
Thứ duy nhất khiến người khen ngợi là viện tử được quét dọn cũng coi như sạch sẽ gọn gàng.
Bởi vì viện tử lớn, người ít, cho nên cảnh vật trông có vẻ thanh tịnh và đẹp đẽ.
Điều này khiến nàng sinh ra một chút hảo cảm với Lâm Bắc Phàm.
Bên ngoài đều đồn nhau nói Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan, vừa mới thi đỗ trạng nguyên đã tham ô một khoản tiền lớn, ngay cả tiền của ngôn quan cũng dám tham ô, quả thật có thể nói là lòng tham không đáy, trong mắt không có vương pháp.
Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không giống vậy!
Có tên tham quan nào sau khi tham ô tiền lại không từ từ hưởng thụ một chút?
Ngay cả hạ nhân cũng chẳng muốn thuê!
Hoàn toàn không có dáng vẻ làm quan chút nào!
So với những quan viên khác có thể nói là vô cùng giản dị!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã dẫn bọn họ tới trước cửa một căn phòng thanh nhã, nói: “Sư Sư cô nương, nơi này chính là phòng của ngươi! Trước đây là phòng của phu nhân Hộ bộ thị lang quyền tả tướng, ta đã kêu Đại Lực dọn dẹp sạch sẽ rồi, có thể chuyển vào ở ngay!”
“Cảm ơn đại nhân!” Lý Sư Sư hơi hành lễ.
“Còn nữa Tiểu Thúy, phòng của ngươi ở ngay bên cạnh!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
“Cảm ơn đại nhân!” Tiểu Thúy mặt mày rạng rỡ.
“Các ngươi xem sao mà thu xếp trước, có vấn đề gì lại tới tìm ta!”
Lý Sư Sư lắc đầu: “Đại nhân đã sắp xếp vô cùng chu toàn rồi, một vài chuyện nhỏ sao dám làm phiền đại nhân?”
“Được, không có chuyện gì thì ta đi trước! Bữa tối sẽ gọi các ngươi!”
Lý Sư Sư nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Bắc Phàm, trong đôi mắt đẹp hiện thêm vẻ phức tạp.
Giờ cơm tối rất nhanh đã tới.
Hai bàn, Lâm Bắc Phàm và Lý Sư Sư một bàn, Đại Lực và Tiểu Thúy một bàn.
Trên bàn bày rượu ngon và thức ăn ngon, có gà, vịt, cá, còn có một ít rau vào mùa, rượu cũng là rượu gạo thượng hạng.
Nhưng sau khi Lý Sư Sư nhìn thấy một bàn thức ăn này lại có hơi sửng sốt, vì chúng kém thức ăn bình thường mà nàng ăn quá nhiều.
Bình thường nàng cũng ăn thịt gà, vịt, cá và các loại thịt khác, nhưng đều là ăn phần tinh hoa nhất, trang trí vô cùng tinh xảo, nước chấm đầy đủ, liếc mắt nhìn cái đã khiến người thèm rỏ dãi.
Không giống bây giờ bưng một cái nồi lên, không có đồ chấm gì cả, có miếng thịt còn chưa được xử lý sạch sẽ nữa.
Loại rượu bình thường uống cũng là rượu ngon cực phẩm, trong veo thấy đáy, ngọt mát vào miệng, lưu giữ hương vị nơi đầu lưỡi, chứ không giống loại rượu gạo này, có hơi đục ngầu lại còn hơi đắng chát.
Lý Sư Sư buông bát đũa: “Đại nhân, bình thường ngươi chỉ ăn mấy thứ này thôi sao?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bình thường không ăn mấy thứ này!”
“Ta đã nói mà!” Lý Sư Sư lén thở phào nhẹ nhõm.
“Bình thường ngay cả thịt ta còn không ăn được, rượu càng không uống được! Cũng là vì bây giờ làm quan rồi, có bổng lộc mới được ăn ngon hơn một chút! Lại thêm các ngươi tới cho nên hôm nay ăn khá xa xỉ!” Lâm Bắc Phàm cười.
Nhìn nụ cười trong sáng và hồn nhiên của hắn, Lý Sư Sư hoảng hốt ra mặt.
Lúc này Đại Lực đang nhai một miếng thịt to gật đầu, nhồm nhoàm đáp: “Đúng đó, trước đây ta với thiếu gia sống nương tựa lẫn nhau, đã quen với ngày tháng khổ cực rồi, một tháng có thể ăn được một bữa thịt là đã tốt lắm rồi! Nào có giống như bây giờ, bữa nào cũng có thịt ăn! Thức ăn phong phú như hôm nay vẫn là lần đầu tiên đấy! Cho nên ta nói vẫn là đọc sách có tương lai hơn! Khà khà”!
Vẻ mặt của Lý Sư Sư càng thêm hoảng hốt.
Nếu nói Lâm Bắc Phàm còn có khả năng nói dối vậy Đại Lực thật sự không có khả năng cho lắm, vì người này vừa nhìn đã biết vừa khờ vừa ngốc, không giấu được lời gì, cũng không thể diễn thật được như vậy.
Nàng rơi vào trong trầm tư, trước đây sống cơ cực, ăn uống kém một chút còn có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ ngươi đã tham ô nhiều tiền như vậy, tại sao vẫn khổ như thế?
Tiền mà ngươi tham ô được đều dùng vào đâu rồi?
Lý Sư Sư che miệng cười, tràn đầy hảo cảm về Đại Lực có hơi hàm hậu và khờ khạo này.
Lúc này nàng nhìn xung quanh với vẻ tò mò, vô cùng ngạc nhiên: “Nơi này… chỉ có hai người các ngươi ở thôi sao? Không còn người khác?”
Đại Lực lắc đầu: “Không có, chỉ có hai người là ta và thiếu gia thôi!”
Lý Sư Sư càng kinh ngạc hơn: “Viện tử lớn như vậy tại sao không thuê người trông nom?’
Tại sao không thuê người trông nom à?
Đương nhiên là để tiện cho việc chạy trốn rồi, lười tốn thêm tiền uổng phí!
Lâm Bắc Phàm đang định tìm một cái cớ qua loa lấy lệ thì Đại Lực đã đáp: “Hồi thiếu nãi nãi, vì thiếu gia nói hai người chúng ta đều là đàn ông, tự mình chăm sóc bản thân là được, không cần thuê người!”
Lý Sư Sư kinh ngạc hơn nữa: “Không thuê người?”
Sao có thể không thuê người được?
Người làm quan đều bận rộn công vụ, nếu như không thuê thêm người liệu có làm xuể không?
Hơn nữa có một vài người có chút thân phận và địa vị đều muốn chú trọng nhà cửa, người làm quan lại càng phải xem trọng hơn.
Cho dù chỉ là một chức quan tép riu cửu phẩm nho nhỏ, dù có tiền hay không đều sẽ thuê vài người tới cho đông vui, chăm sóc sinh hoạt thường ngày và đồ ăn thức uống cho mình, còn tiếp đón khách khứa nữa… bằng không người khác đều sẽ coi thường ngươi.
Hơn nữa, ngươi đã tham ô nhiều tiền như vậy, lấy ra một ít tiền thuê người đã tính là cái gì đâu?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, cuối cùng vẫn không hỏi ra khỏi miệng, vì mối quan hệ của hai người không tính là thân thiết, truy hỏi kỹ càng sự việc liệu có khiến người ta chán ghét hay không?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm móc ra một ít bạc, nói: “Đại Lực, trong nhà hiếm khi có người tới, ngươi đi mua một ít rượu ngon và thức ăn ngon về đi!”
“Vâng thưa thiếu gia, ta cất quần áo rồi đi mua ngay!” Đại Lực nhận tiền rồi chạy đi.
Chỉ còn lại Lâm Bắc Phàm, Lý Sư Sư và cả Tiểu Thúy.
Lý Sư Sư im lặng một lúc, mỉm cười nói: “Đại nhân, có thể dẫn tiểu nữ tử đi dạo xung quanh được không?”
“Đương nhiên!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Sau đó, hắn dẫn Lý Sư Sư đi dạo một đường.
Dọc theo đường đi, Lý Sư Sư phát hiện ra nơi này thật sự không có người khác, hình như cũng không có thứ gì đáng tiền cả.
Thứ duy nhất khiến người khen ngợi là viện tử được quét dọn cũng coi như sạch sẽ gọn gàng.
Bởi vì viện tử lớn, người ít, cho nên cảnh vật trông có vẻ thanh tịnh và đẹp đẽ.
Điều này khiến nàng sinh ra một chút hảo cảm với Lâm Bắc Phàm.
Bên ngoài đều đồn nhau nói Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan, vừa mới thi đỗ trạng nguyên đã tham ô một khoản tiền lớn, ngay cả tiền của ngôn quan cũng dám tham ô, quả thật có thể nói là lòng tham không đáy, trong mắt không có vương pháp.
Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không giống vậy!
Có tên tham quan nào sau khi tham ô tiền lại không từ từ hưởng thụ một chút?
Ngay cả hạ nhân cũng chẳng muốn thuê!
Hoàn toàn không có dáng vẻ làm quan chút nào!
So với những quan viên khác có thể nói là vô cùng giản dị!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã dẫn bọn họ tới trước cửa một căn phòng thanh nhã, nói: “Sư Sư cô nương, nơi này chính là phòng của ngươi! Trước đây là phòng của phu nhân Hộ bộ thị lang quyền tả tướng, ta đã kêu Đại Lực dọn dẹp sạch sẽ rồi, có thể chuyển vào ở ngay!”
“Cảm ơn đại nhân!” Lý Sư Sư hơi hành lễ.
“Còn nữa Tiểu Thúy, phòng của ngươi ở ngay bên cạnh!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
“Cảm ơn đại nhân!” Tiểu Thúy mặt mày rạng rỡ.
“Các ngươi xem sao mà thu xếp trước, có vấn đề gì lại tới tìm ta!”
Lý Sư Sư lắc đầu: “Đại nhân đã sắp xếp vô cùng chu toàn rồi, một vài chuyện nhỏ sao dám làm phiền đại nhân?”
“Được, không có chuyện gì thì ta đi trước! Bữa tối sẽ gọi các ngươi!”
Lý Sư Sư nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Bắc Phàm, trong đôi mắt đẹp hiện thêm vẻ phức tạp.
Giờ cơm tối rất nhanh đã tới.
Hai bàn, Lâm Bắc Phàm và Lý Sư Sư một bàn, Đại Lực và Tiểu Thúy một bàn.
Trên bàn bày rượu ngon và thức ăn ngon, có gà, vịt, cá, còn có một ít rau vào mùa, rượu cũng là rượu gạo thượng hạng.
Nhưng sau khi Lý Sư Sư nhìn thấy một bàn thức ăn này lại có hơi sửng sốt, vì chúng kém thức ăn bình thường mà nàng ăn quá nhiều.
Bình thường nàng cũng ăn thịt gà, vịt, cá và các loại thịt khác, nhưng đều là ăn phần tinh hoa nhất, trang trí vô cùng tinh xảo, nước chấm đầy đủ, liếc mắt nhìn cái đã khiến người thèm rỏ dãi.
Không giống bây giờ bưng một cái nồi lên, không có đồ chấm gì cả, có miếng thịt còn chưa được xử lý sạch sẽ nữa.
Loại rượu bình thường uống cũng là rượu ngon cực phẩm, trong veo thấy đáy, ngọt mát vào miệng, lưu giữ hương vị nơi đầu lưỡi, chứ không giống loại rượu gạo này, có hơi đục ngầu lại còn hơi đắng chát.
Lý Sư Sư buông bát đũa: “Đại nhân, bình thường ngươi chỉ ăn mấy thứ này thôi sao?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bình thường không ăn mấy thứ này!”
“Ta đã nói mà!” Lý Sư Sư lén thở phào nhẹ nhõm.
“Bình thường ngay cả thịt ta còn không ăn được, rượu càng không uống được! Cũng là vì bây giờ làm quan rồi, có bổng lộc mới được ăn ngon hơn một chút! Lại thêm các ngươi tới cho nên hôm nay ăn khá xa xỉ!” Lâm Bắc Phàm cười.
Nhìn nụ cười trong sáng và hồn nhiên của hắn, Lý Sư Sư hoảng hốt ra mặt.
Lúc này Đại Lực đang nhai một miếng thịt to gật đầu, nhồm nhoàm đáp: “Đúng đó, trước đây ta với thiếu gia sống nương tựa lẫn nhau, đã quen với ngày tháng khổ cực rồi, một tháng có thể ăn được một bữa thịt là đã tốt lắm rồi! Nào có giống như bây giờ, bữa nào cũng có thịt ăn! Thức ăn phong phú như hôm nay vẫn là lần đầu tiên đấy! Cho nên ta nói vẫn là đọc sách có tương lai hơn! Khà khà”!
Vẻ mặt của Lý Sư Sư càng thêm hoảng hốt.
Nếu nói Lâm Bắc Phàm còn có khả năng nói dối vậy Đại Lực thật sự không có khả năng cho lắm, vì người này vừa nhìn đã biết vừa khờ vừa ngốc, không giấu được lời gì, cũng không thể diễn thật được như vậy.
Nàng rơi vào trong trầm tư, trước đây sống cơ cực, ăn uống kém một chút còn có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ ngươi đã tham ô nhiều tiền như vậy, tại sao vẫn khổ như thế?
Tiền mà ngươi tham ô được đều dùng vào đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.