Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 5: Trạng Nguyên Nghèo Nhất: Ta Thật Sự Quá Nghèo!

Thanh Chưng

12/05/2023

Khoảng nửa tiếng sau, mọi người đã tới một viện tử tồi tàn.

“Đây chính là nhà của Lâm trạng nguyên?”

“Quá tàn tạ rồi thì phải?”

“Thế này có thể ở được sao?”



Mọi người đều ngạc nhiên, nữ đế cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Lâm Bắc Phàm rồi hé miệng hỏi: “Lâm ái khanh, đây là nhà ngươi?”

Lâm Bắc Phàm gật đầu, đáp với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Hồi bệ hạ, đúng vậy! Nói chính xác thì đây là nhà ta thuê ở tạm thời!”

“Nếu đã là nhà thuê tại sao không thuê chỗ nào tốt hơn một chút?” Một quan viên không nhịn được mà hỏi.

“Đại nhân, ngươi không lo việc nhà nên không biết nhu yếu phẩm đắt thế nào đâu!” Lâm Bắc Phàm cảm thấy vô cùng tủi thân: “Ta cũng muốn thuê một căn tốt hơn chứ, nhưng bất đắc dĩ thực lực không cho phép! Ở đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, tấc đất tấc vàng! Mua nhà đắt mà thuê nhà cũng không rẻ! Các ngươi có biết ta muốn thuê viện tử này một tháng phải tốn bao nhiêu tiền không hả?”

Lâm Bắc Phàm duỗi một ngón tay ra: “Mười lượng bạc! Ta ở một tháng phải trả mười lượng bạc ròng! Một năm tiêu tốn một trăm hai mươi lượng! Ta sinh ra trong gia đình bình thường, nào có trả được khoản tiền này? Nhưng vì đi thi, để có một môi trường ôn tập thích hợp hơn ta cũng chỉ có thể nhịn đau móc ra khoản tiền này!”

“Sau khi móc ra khoản tiền khủng này ta cũng thành bần nông luôn, không khác ăn mày trên phố là bao, chỉ là ăn mặc khá lịch sự mà thôi! Bình thường chi tiêu tiết kiệm, không dám tiêu thêm một xu! Càng không dám dùng lung tung vì sợ đói!”

Nữ đế lắc đầu cảm thán: “Lâm ái khanh, không ngờ trước đây ngươi lại khổ như thế!”

“Đúng vậy, trước đây ta khổ lắm, chủ yếu vẫn là vì nghèo mà ra!”

“Ta thật sự quá nghèo! Ta không cha không mẹ càng không có anh em bạn bè, tất cả đều phải dựa vào bản thân!” Lâm Bắc Phàm nhớ lại quá khứ: “Ta nhớ mang máng một năm trước, có một tên trộm ghé thăm nhà ta! Khi ấy ta trốn dưới gầm giường không dám thở mạnh một cái nào, chỉ sợ dọa sợ đối phương chạy mất! Các ngươi có biết lúc đó ta muốn làm gì không?”

“Muốn làm gì?” Nữ đế truy hỏi.

“Khi đó, ta hy vọng hắn có thể mò ra được ít tiền biết bao!” bbp che mặt.

Nữ đế, bá quan: “Khụ khụ!”

“Cuối cùng, hắn chẳng tìm được gì cả, rưng rưng nước mắt chạy đi! Ngày lễ ngày tết còn ném hai túi gạo to vào nhà ta!”

Nữ đế, bá quan: “Khụ khụ!”

Lâm Bắc Phàm xúc động rơi lệ, lén lau nước mắt: “Ta dựa vào tiếp tế của tên trộm mới vượt qua một năm bốn mùa ba trăm sáu mươi lăm ngày! Là hắn đã khiến ta cảm giác được nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái!”

“Có thảm như vậy không đó?” Một quan viên không nhịn được mà nói: “Ta nhớ có công danh trên người, triều đình sẽ trợ cấp cho cơ mà! Lâm đại nhân ngươi thi đâu đậu đó, theo lý mà nói sẽ không sống thảm như vậy chứ?”

“Nói đúng lắm, triều đình trợ cấp rất hậu đãi, không có khả năng sống thảm như vậy!”

“Nói thật, ta cũng không tin cho lắm!”





“Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai!”

Lâm Bắc Phàm nói trong sự đau lòng: “Chủ yếu là do lên chức quá nhanh! Trong ba năm ta thi đâu đậu đó, còn chưa kịp nhận trợ cấp của triều đình thì đã biến thành trạng nguyên mất rồi! Nếu ta thi chậm một chút chắc hẳn sẽ không đến mức thảm như thế!”

Bá quan: “Khụ khụ…”

Bọn họ trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ giận dữ.

Tên này chắc chắn đang giả bộ!

Thi đâu đậu đó không tốt hay sao?

Đây là chuyện mà bao nhiêu người đọc sách tha thiết mơ ước?

Vậy mà ngươi còn chê nhanh?

Nào có lý này?

Nữ đế khẽ cười, nàng phát hiện ra con người Lâm Bắc Phàm này càng lúc càng thú vị!

Kể nghèo kể khổ một cách thoải mái thoát tục như thế, cũng giả bộ một cách thoải mái thoát tục như vậy!

Còn cố tình nói có tình có lý như thế nữa chứ, khiến người tức giận chỉ muốn đánh hắn một trận!

“Cho nên Lâm đại nhân, đây chính là nguyên nhân ngươi lòng tham không đáy sao?” Vị quan can gián Diêu Chính chế nhạo: “Trước khi làm quan trải qua cuộc sống khổ cực, sau khi làm quan lại ra sức tham ô để bù lại thiệt thòi trước đây của mình?”

“Diêu đại nhân đừng đổi trắng thay đen thế! Con người ta đọc sách Khổng Mạnh, hành sự theo lễ thánh nhân! Ngươi còn tiếp tục nói như vậy ta sẽ tố cáo ngươi tội phỉ báng đấy nhé!” Lâm Bắc Phàm trả đũa.

“Có thật hay không nhìn là biết ngay!” Diêu Chính đẩy cửa vào, lớn tiếng nói: “Lục soát cho ta! Tra xét cẩn thận, nghiêm túc vào, một tấc đất cũng không được phép bỏ sót cho ta!”

“Rõ, thưa đại nhân!” Một đám quan binh lao vào.

“Hồi đại nhân, phòng khách không có gì hết!”

“Hồi đại nhân, phòng ngủ cũng không có gì!”

“Hồi đại nhân, phòng cho khách cũng không có gì!”

“Hồi đại nhân, phòng bếp cũng không có gì cả!”





Cuối cùng, toàn bộ quan binh lục soát đều đồng loạt đứng trước mặt, tỏ vẻ chẳng thu thập được gì!

Diêu Chính sững sờ, các quan viên có mặt ở đó cũng ngây người.

Diêu Chính vội hỏi: “Sao lại không có gì? Không có khả năng không có!”

Lâm Bắc Phàm đắc ý vênh váo: “Còn có thể lục soát ra được gì? Ngươi xem nhà ta thật sự chỉ có bốn bức tường, nhìn phát là thấy hết, nghèo đến mức trộm còn không nỡ ra tay! Có thứ gì hay không nhìn một cái là biết ngay đấy thôi!”

Trước đó hắn phân tán tiền tài ra ngoài chính là vì cân nhắc đến hậu quả này!

Chỉ cần ngươi không tra ra được gì thì khó mà định được tội của ta.

“Không có khả năng không có… nói! Có phải ngươi đã chuyển nó đi từ trước rồi không?” Diêu Chính kích động hỏi.

Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Ta có thể chuyển nó đi đâu được? Ta nghèo chỉ thiếu điều đi ăn xin đây này!”

Ngay đúng lúc này, ánh mắt của hắn không kiềm được mà liếc sang một bên, ngay lập tức bị Diêu Chính bắt được.

Hắn ta thuận theo ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn qua, chỉ trông thấy một đại thụ, bên dưới đại thụ đó hình như vừa mới bị xới đất qua, còn hơi ướt.

Diêu Chính cười to đầy đắc ý: “Ha ha! Ta biết rồi nhé, Lâm Bắc Phàm, ngươi nhất định đã chôn châu báu dưới đại thụ này!”

Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: “Không có! Chắc chắn không có chuyện đó!”

“Sao lại không có! Vừa nãy ta đã nhìn thấy rồi!” Diêu Chính tới bên dưới đại thụ, giẫm lên lớp đất vừa bị xới đó, nói với vẻ đắc ý: “Ngươi nhìn đống đất này đi, vừa mới xới xong! Cho nên ngươi chắc chắn đã giấu tang vật dưới này, ta nói có đúng không?”

Ánh mắt của mọi người nghi ngờ, quả nhiên trông thấy lớp đất vừa mới bị đào xới.

Lúc này, nhà của Lâm Bắc Phàm đã bị soát qua một lượt, cũng không tìm được gì cả, cho nên chắc tám phần châu báo đều giấu trong này.

Lâm Bắc Phàm có hơi hoang mang: “Diêu đại nhân, tuyệt đối không phải, đừng nghĩ lung tung!”

“Ta thấy chắc chắn là đúng rồi!” Diêu Chính lớn tiếng hô: “Người đâu, lấy cái xẻng cho ta, bản quan muốn đích thân đào lên!”

“Diêu đại nhân, đừng như vậy, ngươi sẽ hối hận đó!”

“Câm miệng! Không đào ta mới hối hận!”

Diêu Chính cầm xẻng đào một cách phấn khởi.

Mới đào được vài cái đã thấy một cái hang.

Ngay đúng lúc này, bên trong lại có một bóng đen luồn ra, cắn một phát vào tay Diêu Chính.

Diêu Chính kêu lên đau đớn: “Au… rắn! Ta bị rắn cắn rồi, mau giúp ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook