Chương 30: Cho Dù Cãi Nhau Đến Tận Kim Loan Điên Thì Bản Quan Vẫn Có Lý!
Thanh Chưng
17/04/2023
“Đại nhân, thật ra sở dĩ Sư Sư chọn đi theo ngươi cũng không hoàn toàn vì tài học của ngươi, mà là vì muốn thoát khỏi sự quấy nhiễu của con trai Lại bộ thượng thư - Cao Thiên Vũ! Tiểu nữ tử thân phận thấp kém, để giữ sự trong sạch cũng chỉ có thể ra hạ sách này, xin đại nhân tha thứ!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, sững sờ hỏi: “Sao ngươi không nói sớm?”
Lý Sư Sư cúi đầu với vẻ áy náy: “Xin lỗi đại nhân! Vốn Sư Sư không dám nói, sợ ngươi trách ta! Nhưng ở chung lâu rồi đại nhân quá tốt với Sư Sư, trong lòng Sư Sư hổ thẹn, không nói lại càng có lỗi với đại nhân cho nên hôm nay mới…”
Lâm Bắc Phàm đặt bát đũa xuống, thở dài một tiếng: “Nếu ngươi nói sớm một tiếng thì ta đã ra tay mạnh hơn chút rồi, đảm bảo chỉ đánh một gậy tên đó sẽ thành tàn phế luôn! Bây giờ đã mất cơ hội béo bở rồi!”
Lý Sư Sư ngây người: “Đại nhân, ngươi có ý gì? Sư Sư nghe không hiểu…”
“Sư Sư, ta nói cho ngươi biết hôm nay khi ta tới Quốc Tử Giám nhậm chức…”
Lâm Bắc Phàm kể ngắn gọn chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Sau khi Lý Sư Sư nghe xong càng sững sờ hơn.
Hay thật!
Ngày đầu tiên nhậm chức đã đánh tên nha nội cầm đầu Cao Thiên Vũ rồi, tất cả đều bị đánh một lượt!
Đây là chuyện to gan lớn mật cỡ nào!
Nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy mà đối phương lại làm được!
“Đại nhân, ngươi đánh đám người Cao Thiên Vũ vậy cha của bọn họ…” Lý Sư Sư lo lắng.
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ dửng dưng như không: “Không cần lo, tuy rằng chức quan của bọn họ cao nhưng ta vẫn là người tâm phúc trước mặt nữ đế, có thể làm gì được ta? Còn nữa, ta chỉ chấp hành dựa theo quy định, lý lẽ ở phía ta!”
“Ừm, đại nhân nói đúng!”
Lý Sư Sư nghĩ đến chỗ dựa sau lưng Lâm Bắc Phàm cũng đã hơi yên tâm.
“Ăn cơm tiếp đi, đừng để mấy thằng con ông cháu cha đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng!” Lâm Bắc Phàm lại cầm bát đũa lên.
“Đại nhân, ngươi không trách Sư Sư che giấu chứ?” Lý Sư Sư dè dặt hỏi.
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Cái này có gì đâu? Lúc đầu khi ngươi chọn đi theo ta, ta đã biết ngươi có dụng tâm khác rồi! Hóa ra là để thoát khỏi Cao nha nội, hành động của ngươi hoàn toàn có thể hiểu được, đối với ta mà nói cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cho nên ta có gì phải trách ngươi đâu?”
“Cảm ơn đại nhân đã hiểu cho!” Trong lòng Lý Sư Sư thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lại treo trên gương mặt.
“Đừng nói nhiều như vậy nữa, mau ăn cơm đi, cơm canh đều sắp nguội hết rồi!”
“Vâng thưa đại nhân!”
Lý Sư Sư vừa ăn vừa lén nhìn Lâm Bắc Phàm đang ăn rất ngon miệng, đôi mắt đẹp hơi ướt nhòe.
Bảo vật vô giá dễ cầu mà lang quân hữu tình lại khó tìm quá!
Ở thời đại trọng nam khinh nữ này hôn nhân không thể do mình làm chủ, bất cứ cô gái nào muốn được một lang quân như ý cũng khó như lên trời vậy!
Đặc biệt là người xuất thân từ thanh lâu như nàng lại càng khó hơn!
Mà nam tử trước mặt này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của nàng!
“Nếu đại nhân ngươi không phải tham quan thì tốt biết mấy!” Trong lòng nàng thở dài.
Sau đó nàng lại thầm tự trách mình quá tham lam, có thể có được một người hiểu nàng, quan tâm nàng, bao dung nàng đã là phúc phận vô cùng lớn rồi!
Đừng đòi hỏi quá nhiều!
Đúng lúc này, Đại Lực hoảng hốt chạy vào trong.
“Thiếu gia ơi không ổn rồi! Bên ngoài có rất nhiều quan sai đang bao vây phủ chúng ta!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, đánh nhỏ mà già tìm tới cửa à!
“Đại nhân…” Lý Sư Sư lo lắng.
“Không cần lo, ta đi chút rồi về!”
Lâm Bắc Phàm đi tới cửa một cách vô cùng thong dong, nhìn thấy quả nhiên phủ đệ của hắn đã bị quan sai bao vây, người dẫn đầu chính là quan to trong triều, hôm nay lúc tảo triều còn gặp mặt nhau.
Ngoại trừ người đó ra còn có rất nhiều người tới xem náo nhiệt nữa.
“Cao đại nhân và cả các vị đại nhân đây có ý gì thế?” Lâm Bắc Phàm hỏi trong sự khó hiểu.
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu nổi giận đùng đùng đáp: “Lâm Bắc Phàm, bớt giả ngu với bản quan đi! Bản quan hỏi ngươi có phải ngươi đánh con trai ta không?”
“Cao đại nhân, lệnh lang là…”
“Cao Thiên Vũ!”
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng hiểu ra: “Hóa ra là hắn à! Lớn lên cà lơ phất phơ lại xấu như ma, trông chẳng giống Cao đại nhân chút nào, ta suýt thì không nhận ra đấy!”
Cao Thiên Diệu sa sầm mặt mũi, đây không phải là chế nhạo hắn ta bị cắm sừng hay sao?
Hắn ta càng tức tối hơn, lớn tiếng chất vấn: “Lâm đại nhân, ngươi dựa vào cái gì đánh con trai ta?”
“Đúng! Ngươi chỉ là một viên quan nho nhỏ có tư cách gì đánh con trai ta?”
“Ngươi dựa vào cái gì?”
…
Những quan viên khác cũng tức giận hỏi.
“Dựa vào cái gì à?”
Lâm Bắc Phàm hất tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng đáp: “Dựa vào bản quan chính là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, còn bọn họ là sĩ tử của Quốc Tử Giám! Dựa vào bọn họ quanh năm đến muộn về sớm, sỉ nhục, đánh hội đồng bản quan, còn dạy mãi không sửa, bản quan có trách nhiệm trừng phạt bọn họ! Các vị đại nhân, bản quan trừng phạt bọn họ dựa theo quy định của Quốc Tử Giám, lẽ nào có lỗi sao?”
Lâm Bắc Phàm chỉ tay lên trời, nói năng rất có khí phách: “Cho dù cãi nhau đến tận Kim Loan Điện thì bản quan vẫn có lý!”
“Ngươi!” Đám quan viên tức nổ phổi.
Đã đánh con trai bọn họ mà còn ngang ngược như vậy đúng là nực cười!
Nào có lý này!
“Xem ra Lâm đại nhân cố ý gây khó dễ cho bản quan đúng không?” Sắc mặt của đám người Cao Thiên Diệu u ám.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Sao lại nói như vậy? Bản quan chẳng qua chỉ dựa theo quy định làm việc để không phụ thiên ân của bệ hạ mà thôi! Lẽ nào các vị đại nhân đây không thế hay sao?”
Đám quan viên nào dám không thừa nhận?
Tuy rằng bọn họ thường xuyên bằng mặt mà không bằng lòng, đối đầu với nữ đế nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ!
Bằng không chẳng ai dễ chịu cả!
“Đúng rồi, các vị đại nhân, trở về nói với con cái của các ngươi ngày mai nhớ đến đúng giờ, bằng không bản quan chỉ có thể dựa theo quy định của Quốc Tử Giám khai trừ học tịch của bọn họ, mãi mãi không được nhận vào trường!”
“Ngươi dám!” Đám quan viên lại nổi giận.
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, sững sờ hỏi: “Sao ngươi không nói sớm?”
Lý Sư Sư cúi đầu với vẻ áy náy: “Xin lỗi đại nhân! Vốn Sư Sư không dám nói, sợ ngươi trách ta! Nhưng ở chung lâu rồi đại nhân quá tốt với Sư Sư, trong lòng Sư Sư hổ thẹn, không nói lại càng có lỗi với đại nhân cho nên hôm nay mới…”
Lâm Bắc Phàm đặt bát đũa xuống, thở dài một tiếng: “Nếu ngươi nói sớm một tiếng thì ta đã ra tay mạnh hơn chút rồi, đảm bảo chỉ đánh một gậy tên đó sẽ thành tàn phế luôn! Bây giờ đã mất cơ hội béo bở rồi!”
Lý Sư Sư ngây người: “Đại nhân, ngươi có ý gì? Sư Sư nghe không hiểu…”
“Sư Sư, ta nói cho ngươi biết hôm nay khi ta tới Quốc Tử Giám nhậm chức…”
Lâm Bắc Phàm kể ngắn gọn chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Sau khi Lý Sư Sư nghe xong càng sững sờ hơn.
Hay thật!
Ngày đầu tiên nhậm chức đã đánh tên nha nội cầm đầu Cao Thiên Vũ rồi, tất cả đều bị đánh một lượt!
Đây là chuyện to gan lớn mật cỡ nào!
Nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy mà đối phương lại làm được!
“Đại nhân, ngươi đánh đám người Cao Thiên Vũ vậy cha của bọn họ…” Lý Sư Sư lo lắng.
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ dửng dưng như không: “Không cần lo, tuy rằng chức quan của bọn họ cao nhưng ta vẫn là người tâm phúc trước mặt nữ đế, có thể làm gì được ta? Còn nữa, ta chỉ chấp hành dựa theo quy định, lý lẽ ở phía ta!”
“Ừm, đại nhân nói đúng!”
Lý Sư Sư nghĩ đến chỗ dựa sau lưng Lâm Bắc Phàm cũng đã hơi yên tâm.
“Ăn cơm tiếp đi, đừng để mấy thằng con ông cháu cha đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng!” Lâm Bắc Phàm lại cầm bát đũa lên.
“Đại nhân, ngươi không trách Sư Sư che giấu chứ?” Lý Sư Sư dè dặt hỏi.
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Cái này có gì đâu? Lúc đầu khi ngươi chọn đi theo ta, ta đã biết ngươi có dụng tâm khác rồi! Hóa ra là để thoát khỏi Cao nha nội, hành động của ngươi hoàn toàn có thể hiểu được, đối với ta mà nói cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cho nên ta có gì phải trách ngươi đâu?”
“Cảm ơn đại nhân đã hiểu cho!” Trong lòng Lý Sư Sư thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lại treo trên gương mặt.
“Đừng nói nhiều như vậy nữa, mau ăn cơm đi, cơm canh đều sắp nguội hết rồi!”
“Vâng thưa đại nhân!”
Lý Sư Sư vừa ăn vừa lén nhìn Lâm Bắc Phàm đang ăn rất ngon miệng, đôi mắt đẹp hơi ướt nhòe.
Bảo vật vô giá dễ cầu mà lang quân hữu tình lại khó tìm quá!
Ở thời đại trọng nam khinh nữ này hôn nhân không thể do mình làm chủ, bất cứ cô gái nào muốn được một lang quân như ý cũng khó như lên trời vậy!
Đặc biệt là người xuất thân từ thanh lâu như nàng lại càng khó hơn!
Mà nam tử trước mặt này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của nàng!
“Nếu đại nhân ngươi không phải tham quan thì tốt biết mấy!” Trong lòng nàng thở dài.
Sau đó nàng lại thầm tự trách mình quá tham lam, có thể có được một người hiểu nàng, quan tâm nàng, bao dung nàng đã là phúc phận vô cùng lớn rồi!
Đừng đòi hỏi quá nhiều!
Đúng lúc này, Đại Lực hoảng hốt chạy vào trong.
“Thiếu gia ơi không ổn rồi! Bên ngoài có rất nhiều quan sai đang bao vây phủ chúng ta!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, đánh nhỏ mà già tìm tới cửa à!
“Đại nhân…” Lý Sư Sư lo lắng.
“Không cần lo, ta đi chút rồi về!”
Lâm Bắc Phàm đi tới cửa một cách vô cùng thong dong, nhìn thấy quả nhiên phủ đệ của hắn đã bị quan sai bao vây, người dẫn đầu chính là quan to trong triều, hôm nay lúc tảo triều còn gặp mặt nhau.
Ngoại trừ người đó ra còn có rất nhiều người tới xem náo nhiệt nữa.
“Cao đại nhân và cả các vị đại nhân đây có ý gì thế?” Lâm Bắc Phàm hỏi trong sự khó hiểu.
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu nổi giận đùng đùng đáp: “Lâm Bắc Phàm, bớt giả ngu với bản quan đi! Bản quan hỏi ngươi có phải ngươi đánh con trai ta không?”
“Cao đại nhân, lệnh lang là…”
“Cao Thiên Vũ!”
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng hiểu ra: “Hóa ra là hắn à! Lớn lên cà lơ phất phơ lại xấu như ma, trông chẳng giống Cao đại nhân chút nào, ta suýt thì không nhận ra đấy!”
Cao Thiên Diệu sa sầm mặt mũi, đây không phải là chế nhạo hắn ta bị cắm sừng hay sao?
Hắn ta càng tức tối hơn, lớn tiếng chất vấn: “Lâm đại nhân, ngươi dựa vào cái gì đánh con trai ta?”
“Đúng! Ngươi chỉ là một viên quan nho nhỏ có tư cách gì đánh con trai ta?”
“Ngươi dựa vào cái gì?”
…
Những quan viên khác cũng tức giận hỏi.
“Dựa vào cái gì à?”
Lâm Bắc Phàm hất tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng đáp: “Dựa vào bản quan chính là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, còn bọn họ là sĩ tử của Quốc Tử Giám! Dựa vào bọn họ quanh năm đến muộn về sớm, sỉ nhục, đánh hội đồng bản quan, còn dạy mãi không sửa, bản quan có trách nhiệm trừng phạt bọn họ! Các vị đại nhân, bản quan trừng phạt bọn họ dựa theo quy định của Quốc Tử Giám, lẽ nào có lỗi sao?”
Lâm Bắc Phàm chỉ tay lên trời, nói năng rất có khí phách: “Cho dù cãi nhau đến tận Kim Loan Điện thì bản quan vẫn có lý!”
“Ngươi!” Đám quan viên tức nổ phổi.
Đã đánh con trai bọn họ mà còn ngang ngược như vậy đúng là nực cười!
Nào có lý này!
“Xem ra Lâm đại nhân cố ý gây khó dễ cho bản quan đúng không?” Sắc mặt của đám người Cao Thiên Diệu u ám.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Sao lại nói như vậy? Bản quan chẳng qua chỉ dựa theo quy định làm việc để không phụ thiên ân của bệ hạ mà thôi! Lẽ nào các vị đại nhân đây không thế hay sao?”
Đám quan viên nào dám không thừa nhận?
Tuy rằng bọn họ thường xuyên bằng mặt mà không bằng lòng, đối đầu với nữ đế nhưng ngoài mặt vẫn phải vui vẻ!
Bằng không chẳng ai dễ chịu cả!
“Đúng rồi, các vị đại nhân, trở về nói với con cái của các ngươi ngày mai nhớ đến đúng giờ, bằng không bản quan chỉ có thể dựa theo quy định của Quốc Tử Giám khai trừ học tịch của bọn họ, mãi mãi không được nhận vào trường!”
“Ngươi dám!” Đám quan viên lại nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.