Chương 21: Đại Nhân, Rốt Cuộc Ngươi Là Người Thế Nào?
Thanh Chưng
14/04/2023
Lâm Bắc Phàm cười mắng: “Đại lực, có câu: ăn không nói, ngủ không ồn ào! Bây giờ ngươi đang bận ăn cơm, đừng nói chuyện! Ăn nhiều một chút mới có sức mà làm việc, biết chưa?”
“Vâng, thưa thiếu gia!” Đại Lực vui vẻ đáp.
“Còn cả Tiểu Thúy nữa, đừng khách sáo với ta!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
“Vâng, thưa đại nhân!” Tiểu Thúy cười đáp.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại nói với Lý Sư Sư xinh đẹp trước mặt: “Tiếp đãi không chu toàn, không thể so được với Bách Hoa Phường, hy vọng ngươi đừng ghét bỏ!”
Lý Sư Sư nhoẻn miệng cười giống như trăm hoa đua nở: “Đại nhân nói đùa rồi! Ngươi dùng thứ tốt nhất để khoản đãi ta, tiểu nữ tử vui còn chẳng kịp sao lại ghét bỏ được?”
Lý Sư Sư bưng bát đũa lên, còn gắp một miếng thịt gà cho Lâm Bắc Phàm, cười bảo: “Đại nhân, chúng ta ăn cơm đi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, mỉm cười: “Được, chúng ta cùng ăn!”
Hai người đồng thời động đũa.
Tốc độ ăn cơm của Lâm Bắc Phàm bình thường nhưng Lý Sư Sư thì lại ăn chậm nhai kỹ.
Nàng phát hiện ra tuy vị của mấy món này không thể so được với Bách Hoa Lầu nhưng lại có thêm một phần “phong cách con người,” khiến khẩu vị tăng mạnh, ăn nhiều hơn bình thường vài miếng.
Cổ đại không có cuộc sống về đêm nên sau khi ăn xong bữa tối, không có chuyện gì sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lý Sư Sư cũng như vậy, sau khi ăn cơm xong nàng về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Thế nhưng hồi tượng lại toàn bộ mọi thứ xảy ra ngày hôm nay, nàng lại cảm thấy giống như bước trong giấc mơ vậy.
Vốn còn làm một kỹ nữ không tiếp khách ở Bách Hoa Phường, đột nhiên tự chuộc thân cho mình rồi đi theo một nam nhân xa lạ chỉ mới gặp một lần về nhà.
Vốn nàng cho rằng mình đã nhảy vào xuống vực thẳm rồi, từ nay về sau bầu bạn với loại tham quan mà mình ghét nhất, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện ra sự việc hình như có hơi sai sai.
Đối phương sống rất nghèo khó, không tiêu tiền hưởng thụ cũng không thuê người dọn dẹp, ăn uống đều là mấy thứ cực bình thường, vật phẩm quý giá càng không thấy nổi một cái nào, không hề có bộ dáng tham quan một chút nào cả.
Hơn nữa, sau khi ở chung, cảm giác mà Lâm Bắc Phàm mang tới cho nàng lại không tệ.
Nụ cười trong sáng, ánh mắt đơn thuần, không hề nói năng ngọt xớt hay có ánh mắt dâm tà như những người từng gặp ở thanh lâu ngày trước, hắn cũng không hách dịch như người làm quan, ánh mắt nhìn người đều bình đẳng.
Hắn rất tôn trọng nàng, không vì xuất thân của nàng mà coi thường nàng, khiến nàng ở chung vô cùng thoải mái, còn có hơi lưu luyến.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại có hơi mất ngủ.
“Đại nhân, rốt cuộc ngươi là người thế nào?”
Lúc này, trong hoàng cung.
Sau khi nữ đế phê xong tấu chương, không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối đen.
“Bệ hạ, mời dùng trà!” Một lão thái giám bưng ly trà nóng hổi qua.
“Được!” Nữ đế gật đầu, đứng dậy hơi hoạt động xương cốt một chút sau đó lại ngồi xuống, vừa uống trà vừa hỏi: “Gần đây kinh thành có chuyện mới gì không? Nói cho trẫm nghe đi!”
Thân là hoàng đế công sự bận rộn, không có cách nào thường xuyên ra khỏi cung, cho nên khi nhàn rỗi, nàng đều muốn nghe tình hình bên ngoài cho bớt buồn chán và cô đơn.
Cảm giác này có hơi giống lướt tin tức của thế hệ sau.
“Hồi bệ hạ, hôm nay xảy ra một chuyện thú vị có liên quan đến tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!” Lão thái giám cười đáp.
“Liên quan đến Lâm Bắc Phàm à?” Nữ đế sững sờ: “Người này đã làm chuyện gì, kể chi tiết cho trẫm!”
“Vâng, thưa bệ hạ!” Lão thái giám kể lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc.
Sau khi nghe xong, nữ đế không nhịn được mà lắc đầu cười: “Hay cho tên Lâm Bắc Phàm nhà ngươi! Trẫm phê chuẩn cho ngươi nghỉ, ngươi không ở nhà từ từ nghỉ ngơi mà lại có lòng đi dạo thanh lâu! Dạo vào thanh lâu còn hái luôn đệ nhất hoa khôi kinh thành về nhà! Tài tử phong lưu! Cho dù là tân khoa trang nguyên mà trẫm coi trọng cũng không thể ngoại lệ!”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ!” Lão thái giám buồn cười bảo: “Nghe nói khi ấy Lâm trạng nguyên còn không bằng lòng, nhưng Lý Sư Sư vẫn quyết tâm muốn theo đuổi Lâm trạng nguyên, không tiếc tự mình bỏ vốn chuộc thân, khiến cho vô số nam nhân vừa ghen tỵ vừa chửi mắng, đêm khuya ra ngoài uống rượu! Hắn còn để lại một bài thơ chấn động khắp toàn thành khiến vô số nữ tử mất ngủ!”
“Hả? Hắn để lại thơ gì mà lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy?” Nữ đế tò mò.
Lão thái giám đã sớm chuẩn bị, đọc bài thơ đó ra.
Nữ đế nghe một lần đã nhớ được, bản thân cũng đọc lại: “Một mình lặng lẽ tới thanh lâu, trăng như lưỡi liềm, ngô đồng đơn độc giữa đêm thu thanh vắng! Cắt không đứt, gỡ vẫn rối, chính là đau buồn khi ly biệt! Đừng là hương vị… lại là hương vị vờn quanh trong lòng! Quả đúng là một bài thơ hay, chỉ vài câu ít ỏi đã miêu tả được hình tượng đau thương uyển chuyển của nữ tử thanh lâu, nhất định có thể lưu truyền thiên cổ! Không hổ là tân khoa trạng nguyên!”
“Bệ hạ nói chí phải!” Lão thái giasmcusi đầu đáp.
“Nhưng nữ nhân Lý Sư Sư này… tiếp cận Lâm Bắc Phàm rốt cuộc có mục đích gì?” Nữ đế nhíu mày.
Phải biết rằng, tuy rằng Lý Sư Sư là một kỹ nữ chưa từng tiếp khách nhưng xuất thân từ thanh lâu tốt xấu lẫn lộn, còn có thể trở thành hoa khôi số một kinh thành, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Nữ tử như vậy đã gặp qua quá nhiều tài tử, hiệp khách muôn hình vạn trạng, sao còn có thể vừa gặp Lâm Bắc Phàm đã yêu ngay được?
Hơn nữa còn bất chấp tất cả để theo đuổi hắn?
Trong này chắc chắn còn có mục đích không thể nói ra cho người khác biết nữa!
Mà Lâm Bắc Phàm lại là người mà nàng vô cùng coi trọng, được nàng gửi gắm kỳ vọng cao, nếu vì vậy mà xảy ra chuyện thì toang!
“Điều tra Lý Sư Sư này cho trẫm và cả mục đích nàng ta tiếp cận Lâm Bắc Phàm!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
“Vâng, thưa thiếu gia!” Đại Lực vui vẻ đáp.
“Còn cả Tiểu Thúy nữa, đừng khách sáo với ta!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
“Vâng, thưa đại nhân!” Tiểu Thúy cười đáp.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại nói với Lý Sư Sư xinh đẹp trước mặt: “Tiếp đãi không chu toàn, không thể so được với Bách Hoa Phường, hy vọng ngươi đừng ghét bỏ!”
Lý Sư Sư nhoẻn miệng cười giống như trăm hoa đua nở: “Đại nhân nói đùa rồi! Ngươi dùng thứ tốt nhất để khoản đãi ta, tiểu nữ tử vui còn chẳng kịp sao lại ghét bỏ được?”
Lý Sư Sư bưng bát đũa lên, còn gắp một miếng thịt gà cho Lâm Bắc Phàm, cười bảo: “Đại nhân, chúng ta ăn cơm đi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, mỉm cười: “Được, chúng ta cùng ăn!”
Hai người đồng thời động đũa.
Tốc độ ăn cơm của Lâm Bắc Phàm bình thường nhưng Lý Sư Sư thì lại ăn chậm nhai kỹ.
Nàng phát hiện ra tuy vị của mấy món này không thể so được với Bách Hoa Lầu nhưng lại có thêm một phần “phong cách con người,” khiến khẩu vị tăng mạnh, ăn nhiều hơn bình thường vài miếng.
Cổ đại không có cuộc sống về đêm nên sau khi ăn xong bữa tối, không có chuyện gì sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lý Sư Sư cũng như vậy, sau khi ăn cơm xong nàng về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Thế nhưng hồi tượng lại toàn bộ mọi thứ xảy ra ngày hôm nay, nàng lại cảm thấy giống như bước trong giấc mơ vậy.
Vốn còn làm một kỹ nữ không tiếp khách ở Bách Hoa Phường, đột nhiên tự chuộc thân cho mình rồi đi theo một nam nhân xa lạ chỉ mới gặp một lần về nhà.
Vốn nàng cho rằng mình đã nhảy vào xuống vực thẳm rồi, từ nay về sau bầu bạn với loại tham quan mà mình ghét nhất, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện ra sự việc hình như có hơi sai sai.
Đối phương sống rất nghèo khó, không tiêu tiền hưởng thụ cũng không thuê người dọn dẹp, ăn uống đều là mấy thứ cực bình thường, vật phẩm quý giá càng không thấy nổi một cái nào, không hề có bộ dáng tham quan một chút nào cả.
Hơn nữa, sau khi ở chung, cảm giác mà Lâm Bắc Phàm mang tới cho nàng lại không tệ.
Nụ cười trong sáng, ánh mắt đơn thuần, không hề nói năng ngọt xớt hay có ánh mắt dâm tà như những người từng gặp ở thanh lâu ngày trước, hắn cũng không hách dịch như người làm quan, ánh mắt nhìn người đều bình đẳng.
Hắn rất tôn trọng nàng, không vì xuất thân của nàng mà coi thường nàng, khiến nàng ở chung vô cùng thoải mái, còn có hơi lưu luyến.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại có hơi mất ngủ.
“Đại nhân, rốt cuộc ngươi là người thế nào?”
Lúc này, trong hoàng cung.
Sau khi nữ đế phê xong tấu chương, không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối đen.
“Bệ hạ, mời dùng trà!” Một lão thái giám bưng ly trà nóng hổi qua.
“Được!” Nữ đế gật đầu, đứng dậy hơi hoạt động xương cốt một chút sau đó lại ngồi xuống, vừa uống trà vừa hỏi: “Gần đây kinh thành có chuyện mới gì không? Nói cho trẫm nghe đi!”
Thân là hoàng đế công sự bận rộn, không có cách nào thường xuyên ra khỏi cung, cho nên khi nhàn rỗi, nàng đều muốn nghe tình hình bên ngoài cho bớt buồn chán và cô đơn.
Cảm giác này có hơi giống lướt tin tức của thế hệ sau.
“Hồi bệ hạ, hôm nay xảy ra một chuyện thú vị có liên quan đến tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!” Lão thái giám cười đáp.
“Liên quan đến Lâm Bắc Phàm à?” Nữ đế sững sờ: “Người này đã làm chuyện gì, kể chi tiết cho trẫm!”
“Vâng, thưa bệ hạ!” Lão thái giám kể lại đầu đuôi ngọn ngành sự việc.
Sau khi nghe xong, nữ đế không nhịn được mà lắc đầu cười: “Hay cho tên Lâm Bắc Phàm nhà ngươi! Trẫm phê chuẩn cho ngươi nghỉ, ngươi không ở nhà từ từ nghỉ ngơi mà lại có lòng đi dạo thanh lâu! Dạo vào thanh lâu còn hái luôn đệ nhất hoa khôi kinh thành về nhà! Tài tử phong lưu! Cho dù là tân khoa trang nguyên mà trẫm coi trọng cũng không thể ngoại lệ!”
“Đúng vậy, thưa bệ hạ!” Lão thái giám buồn cười bảo: “Nghe nói khi ấy Lâm trạng nguyên còn không bằng lòng, nhưng Lý Sư Sư vẫn quyết tâm muốn theo đuổi Lâm trạng nguyên, không tiếc tự mình bỏ vốn chuộc thân, khiến cho vô số nam nhân vừa ghen tỵ vừa chửi mắng, đêm khuya ra ngoài uống rượu! Hắn còn để lại một bài thơ chấn động khắp toàn thành khiến vô số nữ tử mất ngủ!”
“Hả? Hắn để lại thơ gì mà lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy?” Nữ đế tò mò.
Lão thái giám đã sớm chuẩn bị, đọc bài thơ đó ra.
Nữ đế nghe một lần đã nhớ được, bản thân cũng đọc lại: “Một mình lặng lẽ tới thanh lâu, trăng như lưỡi liềm, ngô đồng đơn độc giữa đêm thu thanh vắng! Cắt không đứt, gỡ vẫn rối, chính là đau buồn khi ly biệt! Đừng là hương vị… lại là hương vị vờn quanh trong lòng! Quả đúng là một bài thơ hay, chỉ vài câu ít ỏi đã miêu tả được hình tượng đau thương uyển chuyển của nữ tử thanh lâu, nhất định có thể lưu truyền thiên cổ! Không hổ là tân khoa trạng nguyên!”
“Bệ hạ nói chí phải!” Lão thái giasmcusi đầu đáp.
“Nhưng nữ nhân Lý Sư Sư này… tiếp cận Lâm Bắc Phàm rốt cuộc có mục đích gì?” Nữ đế nhíu mày.
Phải biết rằng, tuy rằng Lý Sư Sư là một kỹ nữ chưa từng tiếp khách nhưng xuất thân từ thanh lâu tốt xấu lẫn lộn, còn có thể trở thành hoa khôi số một kinh thành, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Nữ tử như vậy đã gặp qua quá nhiều tài tử, hiệp khách muôn hình vạn trạng, sao còn có thể vừa gặp Lâm Bắc Phàm đã yêu ngay được?
Hơn nữa còn bất chấp tất cả để theo đuổi hắn?
Trong này chắc chắn còn có mục đích không thể nói ra cho người khác biết nữa!
Mà Lâm Bắc Phàm lại là người mà nàng vô cùng coi trọng, được nàng gửi gắm kỳ vọng cao, nếu vì vậy mà xảy ra chuyện thì toang!
“Điều tra Lý Sư Sư này cho trẫm và cả mục đích nàng ta tiếp cận Lâm Bắc Phàm!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.