Chương 26: Ngoại Trừ Cái Mã Ưa Nhìn Ra Thì Ngươi Còn Gì Nữa?
Thanh Chưng
17/04/2023
Mọi người dần yên tĩnh, cẩn thẩn nghe lời dạy bảo của Lâm Bắc Phàm. Có người còn lấy giấy bút ra, dùng nước miếng chấm đầu bút chuẩn bị ghi lại, ánh mắt vô cùng thành kính.
“Trước khi làm bất cứ một chuyện gì đều cần có động lực to lớn, chỉ cần tìm được động lực, có cách, có hứng thú rồi vậy làm chuyện gì cũng mới có thể làm ít công to mà không phải bỏ dở giữa chừng!”
Mọi người không kìm lòng được mà gật đầu.
“Đại nhân nói có lý!”
“Có động lực mới có thể nghiêm túc học!”
“Mời đại nhân nói tiếp!”
…
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Vậy ta muốn hỏi các vị có mặt ở đây, động lực đọc sách lúc đầu của các ngươi là gì?”
Lâm Bắc Phàm nhìn mọi người rồi ngẫu nhiên chỉ vào một sĩ tử thoạt nhìn trông như mọt sách, hỏi: “Bạn học, động lực đọc sách của ngươi là gì? Có thể nói cho mọi người cùng biết không?”
Đối phương kích động đáp: “Để xuất sắc hơn người, để gia nhập quan trường, để tạo phúc cho dân chúng!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Lý tưởng của ngươi rất phù hợp với thực tế, được!”
Hắn lại chỉ một người khác: “Ngươi thì sao? Động lực đọc sách của ngươi là gì?”
Đối phương càng kích động hơn: “Để vực dậy Đại Võ nên mới đọc sách!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Lý tưởng của ngươi vô cùng cao thượng, không tồi!”
Hắn lại chỉ một vị khác: “Động lực của ngươi là gì?”
“Hồi ti nghiệp, nhà học trò nghèo quá, ta đi học vì muốn được sống một cuộc sống tốt hơn, không để người trong nhà chịu đói theo nữa!” Sĩ tử này ngại ngùng cúi đầu.
Lâm Bắc Phàm lại gật đầu: “Lý tưởng của ngươi thật gần gũi với cuộc sống đời thường, rất tốt!”
…
Hắn lại chỉ thêm vài người nữa, bọn họ đưa ra những lý do khác nhau, cũng có người không đáp được.
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Động lực của mọi người thật sự vô cùng đa dạng, nhưng cho dù động lực là gì thì đều có thể hiểu được và đều đáng được tôn trọng! Trên thực tế, ở thời đại này đọc sách là vốn đầu tư rẻ nhất và cũng hời nhất!”
“Không có cách nào học võ vậy ngươi có thể đọc sách, gia nhập quan trường, tạo phúc cho dân chúng!”
“Đầu óc không tốt vậy ngươi có thể đọc sách, đọc sách có thể sáng dạ!”
“Không ra khỏi cửa, ngươi cũng có thể đọc sách, đọc sách có thể nâng cao nhãn giới của ngươi, tăng kiến thức cho ngươi!”
“Thiếu tiền vậy ngươi có thể đọc sách, trong sách có cách kiếm tiền!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu thở dài: “Lợi ích của đọc sách thật sự quá nhiều, có thể thỏa mãn phần lớn nhu cầu của mọi người! Chỉ cần các ngươi nghiêm túc học thì luôn có thu hoạch! Nếu không tìm được lý do và động lực đọc sách vậy đừng lãng phí thời gian làm gì!”
Mọi người đã hơi hiểu ra.
Trước đây bọn họ cũng từng nghĩ tại sao phải học nhưng trong lòng chỉ có một vài khái niệm mơ hồ.
Vì làm quan, vì làm giàu, vì tạo phúc cho dân chúng, hoặc chỉ là vì sống một cuộc sống tốt hơn một chút….
Nhưng lại không có ai giải thích dễ hiểu, rõ ràng và thông tục như Lâm Bắc Phàm, có thể khiến người tỉnh ngộ được như vậy!
Bọn họ ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt tôn sùng.
Không hổ là tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó, lời nói ra cũng có dinh dưỡng như vậy!
Lúc này, một học sinh mở miệng hỏi: “Lâm đại nhân, động lực đọc sách của ngươi là gì?”
Mọi người đều quay đầu qua, trong lòng tràn đầy sự tò mò.
“Lâm đại nhân, động lực đọc sách của ngươi là gì?”
“Có thể nói cho chúng ta biết được không?”
“Chúng ta rất muốn biết!”
…
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Không giấu gì mọi người, cuộc sống của ta rất khổ cực, lớn lên trong những tiếng chỉ trích mắng mỏ của nghìn người! Để thay đổi quan điểm của mọi người về mình ta mới phấn đấu học hành!”
Tâm trạng của mọi người lập tức bùng nổ, cảm xúc vô cùng kích động.
“Vậy mà Lâm đại nhân lại bị chửi đến lớn à?”
“Quá đáng thật! Nhân vật lợi hại như Lâm đại nhân mà cũng nỡ lòng nào mắng mỏ?”
“Thật đúng là có mắt không tròng!”
“Nói cho ta biết là ai, ta đi giúp ngươi thu phục hắn!”
…
Lâm Bắc Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp, mỉm cười: “Cảm ơn các bạn học đã quan tâm! Đây là chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa! Thật ra bây giờ nghĩ lại cảm thấy bọn họ chửi cũng đúng! Nếu không phải lời của bọn họ luôn đả kích ta thì ta cũng không có được thành tựu như ngày hôm nay!”
“Đại nhân, bọn họ mắng ngươi gì vậy?”
“Có thể kể cho chúng ta được không?”
…
Mọi người vô cùng tò mò.
Rốt cuộc là mắng lời gì mới có thể sinh ra tác dụng to lớn như vậy, khiến Lâm Bắc Phàm trở thành tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó!
Mọi người lại mỏi mắt mong chờ.
Càng có nhiều người lấy giấy và bút ra chuẩn bị ghi lại những lời này, dự định dùng để đả kích mình bất cứ lúc nào!
Trong sự chờ mong của các sĩ tử, Lâm Bắc Phàm đỡ trán với vẻ khổ sở, đáp: “Bọn họ chửi ta… lớn lên đẹp không phải cái thứ gì tốt!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
“Bọn họ còn chửi ta, ngoại trừ cái mã ưa nhìn ra thì ngươi còn gì nữa?”
Các sĩ tử: “Phụt!”
“Bọn họ còn chửi ta, ngươi lớn lên đẹp như vậy nếu ra ngoài ăn xin cũng không biết có người nào tin ngươi là ăn mày không nữa!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm kích động, siết chặt nắm đấm nói: “Cho nên ta mới chăm chỉ học hành! Chính là để nói cho những người đã từng coi thường ta, khinh miệt ta đó biết ta không chỉ có cái mã ưa nhìn mà ta còn tài hoa đầy mình!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục kích động: “Ta không chỉ có tài hoa đầy mình mà ta còn cố gắng hơn bọn họ, thành công hơn bọn họ!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
“Mà các ngươi…” Lâm Bắc Phàm phát ra tiếng rống giận: “Ngoại trừ xấu thì cũng chẳng được cái nước gì hơn!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
“Đây chính là động lực học của bản quan! Các ngươi… có thể hiểu được nỗi khổ của ta không?” Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ mong chờ.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, còn có người lấy gương ra soi rồi lại nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó tự ti cất gương đi.
Đám người tới tấp gật đầu: “Chúng ta không có cách nào hiểu được!”
“Trước khi làm bất cứ một chuyện gì đều cần có động lực to lớn, chỉ cần tìm được động lực, có cách, có hứng thú rồi vậy làm chuyện gì cũng mới có thể làm ít công to mà không phải bỏ dở giữa chừng!”
Mọi người không kìm lòng được mà gật đầu.
“Đại nhân nói có lý!”
“Có động lực mới có thể nghiêm túc học!”
“Mời đại nhân nói tiếp!”
…
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Vậy ta muốn hỏi các vị có mặt ở đây, động lực đọc sách lúc đầu của các ngươi là gì?”
Lâm Bắc Phàm nhìn mọi người rồi ngẫu nhiên chỉ vào một sĩ tử thoạt nhìn trông như mọt sách, hỏi: “Bạn học, động lực đọc sách của ngươi là gì? Có thể nói cho mọi người cùng biết không?”
Đối phương kích động đáp: “Để xuất sắc hơn người, để gia nhập quan trường, để tạo phúc cho dân chúng!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Lý tưởng của ngươi rất phù hợp với thực tế, được!”
Hắn lại chỉ một người khác: “Ngươi thì sao? Động lực đọc sách của ngươi là gì?”
Đối phương càng kích động hơn: “Để vực dậy Đại Võ nên mới đọc sách!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Lý tưởng của ngươi vô cùng cao thượng, không tồi!”
Hắn lại chỉ một vị khác: “Động lực của ngươi là gì?”
“Hồi ti nghiệp, nhà học trò nghèo quá, ta đi học vì muốn được sống một cuộc sống tốt hơn, không để người trong nhà chịu đói theo nữa!” Sĩ tử này ngại ngùng cúi đầu.
Lâm Bắc Phàm lại gật đầu: “Lý tưởng của ngươi thật gần gũi với cuộc sống đời thường, rất tốt!”
…
Hắn lại chỉ thêm vài người nữa, bọn họ đưa ra những lý do khác nhau, cũng có người không đáp được.
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Động lực của mọi người thật sự vô cùng đa dạng, nhưng cho dù động lực là gì thì đều có thể hiểu được và đều đáng được tôn trọng! Trên thực tế, ở thời đại này đọc sách là vốn đầu tư rẻ nhất và cũng hời nhất!”
“Không có cách nào học võ vậy ngươi có thể đọc sách, gia nhập quan trường, tạo phúc cho dân chúng!”
“Đầu óc không tốt vậy ngươi có thể đọc sách, đọc sách có thể sáng dạ!”
“Không ra khỏi cửa, ngươi cũng có thể đọc sách, đọc sách có thể nâng cao nhãn giới của ngươi, tăng kiến thức cho ngươi!”
“Thiếu tiền vậy ngươi có thể đọc sách, trong sách có cách kiếm tiền!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu thở dài: “Lợi ích của đọc sách thật sự quá nhiều, có thể thỏa mãn phần lớn nhu cầu của mọi người! Chỉ cần các ngươi nghiêm túc học thì luôn có thu hoạch! Nếu không tìm được lý do và động lực đọc sách vậy đừng lãng phí thời gian làm gì!”
Mọi người đã hơi hiểu ra.
Trước đây bọn họ cũng từng nghĩ tại sao phải học nhưng trong lòng chỉ có một vài khái niệm mơ hồ.
Vì làm quan, vì làm giàu, vì tạo phúc cho dân chúng, hoặc chỉ là vì sống một cuộc sống tốt hơn một chút….
Nhưng lại không có ai giải thích dễ hiểu, rõ ràng và thông tục như Lâm Bắc Phàm, có thể khiến người tỉnh ngộ được như vậy!
Bọn họ ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt tôn sùng.
Không hổ là tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó, lời nói ra cũng có dinh dưỡng như vậy!
Lúc này, một học sinh mở miệng hỏi: “Lâm đại nhân, động lực đọc sách của ngươi là gì?”
Mọi người đều quay đầu qua, trong lòng tràn đầy sự tò mò.
“Lâm đại nhân, động lực đọc sách của ngươi là gì?”
“Có thể nói cho chúng ta biết được không?”
“Chúng ta rất muốn biết!”
…
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Không giấu gì mọi người, cuộc sống của ta rất khổ cực, lớn lên trong những tiếng chỉ trích mắng mỏ của nghìn người! Để thay đổi quan điểm của mọi người về mình ta mới phấn đấu học hành!”
Tâm trạng của mọi người lập tức bùng nổ, cảm xúc vô cùng kích động.
“Vậy mà Lâm đại nhân lại bị chửi đến lớn à?”
“Quá đáng thật! Nhân vật lợi hại như Lâm đại nhân mà cũng nỡ lòng nào mắng mỏ?”
“Thật đúng là có mắt không tròng!”
“Nói cho ta biết là ai, ta đi giúp ngươi thu phục hắn!”
…
Lâm Bắc Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp, mỉm cười: “Cảm ơn các bạn học đã quan tâm! Đây là chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa! Thật ra bây giờ nghĩ lại cảm thấy bọn họ chửi cũng đúng! Nếu không phải lời của bọn họ luôn đả kích ta thì ta cũng không có được thành tựu như ngày hôm nay!”
“Đại nhân, bọn họ mắng ngươi gì vậy?”
“Có thể kể cho chúng ta được không?”
…
Mọi người vô cùng tò mò.
Rốt cuộc là mắng lời gì mới có thể sinh ra tác dụng to lớn như vậy, khiến Lâm Bắc Phàm trở thành tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó!
Mọi người lại mỏi mắt mong chờ.
Càng có nhiều người lấy giấy và bút ra chuẩn bị ghi lại những lời này, dự định dùng để đả kích mình bất cứ lúc nào!
Trong sự chờ mong của các sĩ tử, Lâm Bắc Phàm đỡ trán với vẻ khổ sở, đáp: “Bọn họ chửi ta… lớn lên đẹp không phải cái thứ gì tốt!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
“Bọn họ còn chửi ta, ngoại trừ cái mã ưa nhìn ra thì ngươi còn gì nữa?”
Các sĩ tử: “Phụt!”
“Bọn họ còn chửi ta, ngươi lớn lên đẹp như vậy nếu ra ngoài ăn xin cũng không biết có người nào tin ngươi là ăn mày không nữa!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm kích động, siết chặt nắm đấm nói: “Cho nên ta mới chăm chỉ học hành! Chính là để nói cho những người đã từng coi thường ta, khinh miệt ta đó biết ta không chỉ có cái mã ưa nhìn mà ta còn tài hoa đầy mình!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục kích động: “Ta không chỉ có tài hoa đầy mình mà ta còn cố gắng hơn bọn họ, thành công hơn bọn họ!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
“Mà các ngươi…” Lâm Bắc Phàm phát ra tiếng rống giận: “Ngoại trừ xấu thì cũng chẳng được cái nước gì hơn!”
Các sĩ tử: “Phụt!”
“Đây chính là động lực học của bản quan! Các ngươi… có thể hiểu được nỗi khổ của ta không?” Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ mong chờ.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, còn có người lấy gương ra soi rồi lại nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó tự ti cất gương đi.
Đám người tới tấp gật đầu: “Chúng ta không có cách nào hiểu được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.