Ta Là Thất Vĩ Hồ

Quyển 1 - Chương 14: Cầu hôn

Nhất Mai Đồng Tiền

22/05/2014

“Không biết.” Thanh Yên nói xong lại tự mình nói tiếp. “Ngươi đã muốn biết vì sao không tự mình đi tìm nàng.”Ta sâu kín thở dài, chuẩn bị trở về, vừa mới đứng lên, chân có chút mềm nhũn, ta lại ngồi chồm hổm uống, chờ khôi phục lại một chút linh khí mới có thể về nhà. Ta chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Thanh Yên không trả lời, như cùng với ban đêm yên tĩnh hòa làm một thể, nếu như hắn không nói lời nào, nhất định sẽ giống như tượng đá.Ta ngẩng đầu nhìn hắn, càng cảm thấy kỳ quái, lặng yên một hồi lâu: “Ngươi nếu như không nói lời nào, ta coi như ngươi chấp nhận.”Ánh trăng màu ngân bạch rơi vãi trên mặt đất, các loại tiếng kêu như đồng loạt ngủ đông hết, hình dáng Thanh Yên ở dưới ánh trăng dần dần sáng lên rõ ràng, ta dường như chưa từng nghiêm túc nhìn hắn, trên mặt mặc dù luôn là diện vô biểu tình, nhưng lại tuyệt không làm cho người ta kinh sợ.Ta chờ hắn mở miệng, hắn lại vẫn đứng im không nói lời nào, cũng không nhìn ta. Ta đành cúi thấp đầu phủi bụi đất trên y phục. Cứ nghĩ là hắn đêm nay sẽ trầm mặc như vậy mãi, lại chợt thấy hắn ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng ta.Không biết tại sao, nhìn đôi đồng tử màu đen của hắn. tim ta đập nhanh hơn một chút, trên mặt ửng đỏ, hỏi: “Tại sao?” Thấy hắn không nói, hắn từ từ đem đầu chuyển hướng, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, quả thực lúng túng. Vừa đem đầu nghiêng qua một bên, cằm đã bị tay nắm chặt, mặt ta bị xoay lại, cùng Thanh Yên mắt đối mắt. Còn chưa thấy rõ thần sắc trong mắt của hắn, khuôn mặt trước mặt đã phóng đại, trên môi bị nhẹ nhàng ấn một cái.Ta ngạc nhiên nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, Thanh Yên đã nhanh chóng đứng lên, đầu ngón tay điểm hướng ta, thân thể của ta lập tức thu nhỏ lại, sau đó ta bị một quả cầu màu phỉ thúy bao lấy. Ta dở khóc dở cười, nếu như sợ ta đánh ngươi, ngươi chạy là được, tại sao phải đem ta biến thành phỉ thúy cầu không để cho ta nói chuyện.Phỉ thúy cầu bị hắn cầm trong tay khẽ lắc lư, hẳn là đang đi xuống dưới núi.Ta ngồi bên trong quả cầu, trên tay vẫn dính bụi đất, xoa lên phần môi, lòng có cảm giác là lạ. Ta cùng Thanh Yên, ngay cả bằng hữu còn chưa thể nói. Chỉ là thời điểm ngẫu nhiên đi qua Lưỡng Nghi quán sẽ chạm mặt, nhưng cũng không phải thâm giao. Hắn đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn yêu thích ta? Ta cả kinh, bảy cái đuôi đồng loạt hiện ra.Lúc đi ra từ phỉ thúy cầu đã là đến đại môn Hồ tộc. Thấy hắn không nói câu nào muốn đi, ta nhịn không được giữ chặt hắn, tức giận nói: “Ngươi theo ta nói nhiều hơn hai câu sẽ giảm thọ hay chết sao?”Thanh Yên nghe ta nói vậy, rốt cuộc xoay người lại, muốn nói gì đó, lại giống như đang sắp xếp từ ngữ. Ta cơ hồ cũng bị hắn tức chết, hắn cứ như vậy không minh bạch hôn ta, lại không nói rõ ràng với ta, phỏng chừng đêm nay ta sẽ không ngủ được.Thanh Yên bị ta nhìn càng không được tự nhiên, hơi hơi nghiêng đầu, nói ra: “ Chính là muốn kết hôn với ngươi thôi.” (>_<’’’)Hắn nói hời hợt, nhưng lại giống như có thiên lôi nện thẳng vào đầu ta. Ta bình thường cho dù da mặt dày thế nào, hiện tại cũng nhịn không được ửng đỏ. Hắn không ghét ta, điểm này ta vốn biết rõ, nhưng ai ngờ hắn thế nhưng nói muốn cưới ta, chuyện này một chút dấu hiệu cũng không có. Biết hắn mấy trăm năm, vậy mà hắn một chút cũng không biểu lộ ra.Ta hỏi: “Vì cái gì đột nhiên lại như vậy?”“Hồng Sa đi rồi, một mình ngươi như thế nào chiếu cố chính mình?”Ta bừng tỉnh, có chút không cam lòng hỏi: “Kia nếu Hồng Sa không đi, ngươi có phải hay không vẫn giữ trong lòng?”Thanh Yên im lặng, nói: “Ít nhất cũng sẽ không nhanh như vậy.”Ta bình thường mồm miệng coi như lanh lợi, nhưng bây giờ một câu cũng nói không ra lời. Chuyện này tới quá đột ngột, mà Thanh Yên lại là hỏi một câu đáp một câu, ta thực không có cách nào lập tức làm theo. Trong lòng ta không nhịn được mắng hắn, trộm nhìn hắn một cái, nói: “Ta chính là một con thất vĩ hồ.”“Ừ.”Ừ? Ta chờ hắn nói thêm, lại là một hồi im lặng. Ta nhịn không được tức giận, dậm chân: “Ta đi.”“Hiện tại cửa còn mở?”Ta nhìn sắc trời một lúc, thời điểm này, đã đóng. Nếu như không phải môi ngày đều có người ghi chép lại người trong tộc xuất hành, ta đã có thể đi bằng đường Minh La giới đi vào. Hai người chúng ta liền đứng im tại chỗ, lại thấy hắn không có ý phải đi, ta mở miệng nói: “Ngươi còn không quay về.”“Ừ.”Ta nhìn bộ dạng, vẻ mặt nghiêm chỉnh của hắn, nhưng lại bật cười, ta rốt cuộc bết thì ra Thanh Yên không phải là không thích nói chuyện, hắn chỉ chắc là sẽ không biểu đạt tình cảm của mình thôi. Hiện tại muốn hắn giải thích với ta, quả thực tựa như muốn đẩy hắn vào trong nham thạch nóng chảy. Ta lắc cái đuôi, nhảy đến trước mặt hắn, chỉ thấy mặt hắn càng kéo căng hơn (^_^, dễ thương~ing).Ta ngửa đầu nhìn hắn, thấy hắn cự mất tự nhiên quay đầu, ta lại nhảy đến đối diện với hắn, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, cho đến khi trên trán hắn toát ra một giọt mồ hôi, ta rốt cục nở nụ cười. Nếu như dựa theo tuổi thọ linh thú mà tính, Thanh Yên so với ta lớn hơn nhiều, nhưng là bây giờ cũng giống như đứa bé con.Ta cười đến không đứng thẳng được, trong đêm yên tĩnh vang trở lại tiếng cười của ta. Ta hai tay chống eo, hỏi: “Ngươi là nghiêm túc?”Thanh Yên rốt cuộc nhìn thẳng ta, chậm rãi gật đầu.Lần đầu tiên cùng một nam tử đứng gần như vậy, còn không thể giải thích việc bị hôn một chút, còn bị cầu hôn, ta may mắn chính mình vẫn còn có thể trấn định. Ta cũng không ghét Thanh Yên, nhưng cũng không thể nói là thích, ít nhất còn không nghĩ muốn gả cho hắn: “Nhưng là hiện tại ta còn không thích ngươi.”Thanh Yên giống như đã đoán được ta sẽ nói vậy: “Ta có thể chờ.”“Ta thường xuyên gây họa.”“Ta giúp ngươi giải quyết tốt hậu quả.”“Ta là thất vĩ hồ.”“Vậy thì như thế nào?”Ta gãi gãi đầu, tiếp tục nói: “Các ngươi, người không ăn yêu quái.”“Ta nhìn ngươi ăn.”Ta lại không nhịn được nhìn hắn vài lần, tim đập mạnh, một lỗ tai hiện ra, ta vội vươn tay che, muốn làm nó biến đi, còn chưa đè xuống, một cái tai khác lại hiện ra. Mặt ta nóng hổi, loại hình dáng không giống người lại không giống hồ ly này, phỏng chừng sẽ hù dọa người khác.Thanh Yên nhưng lại một tiếng cười khẽ, đưa tay thay ta phủi đi bụi đất trên tóc, trầm tĩnh nói: “Chờ ngươi đến một ngàn tuổi, ta liền cùng phụ thân ngươi cầu hôn.”Ta cúi thấp đầu hỏi: “Tại sao là một ngàn tuổi?”Thanh Yên không trả lời, thay ta phủi đất trên đầu, chậm rãi nói: “Sau này sẽ nói cho ngươi biết.”Một ngàn tuổi, ta thử tính toán một chút, còn hơn hai trăm năm nữa. Ta liếc trộm hắn một cái, xác định hắn không phải là chọc ta. Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hắn không biết Hồng Sa đã đi chưa, vậy phải chăng từ lúc ta rời Tinh Túc sảnh, hắn vẫn đi theo ta? Vậy có phải lúc ta không gặp nguy hiểm, hắn sẽ không đi ra? Vậy có phải hay không nếu người duy nhất chiếu cố ta là Hồng Sa không dời đi, hắn liền như vậy một mực lặng lẽ trông chừng ta?Ta không biết nên nói là mình ngốc, hay là nói Thanh Yên ẩn núp quá tốt. Chỉ là ta không giống hắn, nếu như có một ngày ta thật sự thích hắn, nghĩ muốn gả cho hắn, ta nhất định sẽ thoải mái đứng trước mặt hắn nói với hắn. Nghĩ như vậy trong lòng lại thoải mái lên.Đang trầm tư, lỗ tai lại vừa động, ta nghe thấy một tiếng bước chân quen thuộc, kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Hồng Sa hai mắt đẫm lệ đang nhìn ta.Ta không thể tin lẩm bẩm nói: “Hồng Sa…”Hồng Sa thấy ta, nước mắt đã rơi xuống. Ta nhảy tới, nửa tấc ánh mắt cũng không dám lấy ra (?????), ta nhéo nhéo mặt của nàng, lại nhéo nhéo tay của nàng, run giọng hỏi: “Ngươi vì cái gì vẫn còn ở nơi này?”Hồng Sa vừa mở miệng, cuống họng có chút mất tiếng, nàng cười một tiếng, trong hốc mắt chứa đầy lệ lại rơi xuống: “Ta chưa cùng Mai Tâm cung chủ đi.”Ta có chút tức giận: “Vì cái gì ngươi không đi cùng nàng? Ngươi có biết hay không nàng là người Đông Hải vương tộc, nếu như đi theo nàng, ngươi liền không bị khi phụ! Ngươi thực rất ngốc.”“Ta không yên tâm ngươi.” Hồng Sa nức nở nói, “Ta biết rõ ngươi không vui, nhìn ngươi đối với ta cười, trong tâm của ta càng khó chịu. Ngươi từ nhỏ chính là như vậy, ở trước mặt người khác, càng thương tâm, lại càng muốn cười. Dù là ngươi đối với ta nói một câu ngươi không quan tâm ta, ta cũng vậy sẽ lập tức lưu lại.”Mũi ta có chút toan: “”Kia còn Mai Tâm cung chủ làm sao bây giờ?”“Ta không có đính khế ước, ta chỉ có thể thực xin lỗi nàng, cầu nàng nàng tìm thêm linh sủng khác. Nàng nói chỉ cần ta nguyện ý, tùy thời có thể trở thành linh sủng của nàng, nàng cuộc đời này cũng sẽ không lại cùng linh sủng khác ký kết khế ước. Nàng thật sự là một người tốt.” Hồng Sa lấy mu bàn tay xóa đi nước mắt, cười cười: “Tiểu Thất, không chỉ chúng ta có cảm giác về thiên mệnh, kì thật người cũng có, bọn họ một khi nhận định linh sủng, cũng sẽ không thay đổi, bọn họ không hề nghĩ giống chúng ta ở chỗ như vậy.”Ta vội vàng gật đầu: “Ta biết rồi, ta biết rồi.” Lòng của ta lại khó chịu, Hồng Sa đợi nhiều năm như vậy, chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc tìm được một người chủ nhân, nhưng là nàng lại bỏ qua. Hồng Sa là một linh trùng có cảm giác thiên mệnh rất mạnh, huống chi là một con linh trùng, được Vương tốc chọn trúng là chuyện phi thường khó, nàng nhát gan như vậy lại có thể làm ra quyết định như thế. Ta thực không có cách nào bình tĩnh trở lại, nhìn nàng khóc thành lệ người (????), tim ta thót lại, nước mắt cũng rớt xuống.Hai người chúng ta khóc đến quá bi thiết, ngay cả bên cạnh thụ tinh, sữa ong chúa (??? Con ong chúa thành tinh àh???) đều chạy ra. Ta mới mặc kệ có bao nhiêu người nhìn xem, nếu như trước mặt Hồng Sa vẫn không thể thống khoái khóc, vậy ta còn có thể đi đâu khóc.Buổi sáng khi tỉnh lại, mới biết được tối hôm qua khóc một hôi liền ngủ mất , mặc dù là tại dã ngoại, lại cảm giác ngủ được đặc biệt an ổn. Mở mắt ra, Hồng Sa còn nằm ở bên cạnh. Ta cười cười, lưng có chút đau, là do cục đá trên mặt đất. Đưa tay vừa đụng, thậm chí có tường linh lực, khó trách hôm qua ngủ trễ lại không cảm thấy lạnh. Quay đầu nhìn lại, Thanh Yên còn đứng ở một bên, giống như cả một buổi tối hắn không có thay đổi bất kì tư thế nào.Hắn thấy ta tỉnh, nói: “Ta đi.”Ta gật gật đầu, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng ấm áp. Ta lay lay Hồng Sa: “Nên dậy rồi.”Cùng Hồng Sa cáo biệt, từ trong rừng cây nhỏ đi ra, nghĩ đến một đêm mình không về, trong lòng lại không có một chút hoảng loạn. Ta chầm chậm đi đến tộc môn, ừa đi vào, chỉ thấy Ngũ thúc công chắp tay sau lưng, nhìn thấy ta tới, liếc tròng mắt: “Còn không quỳ xuống.”Ta cười cười, hắn vẻ mặt không hiểu, thấy ta ngoan ngoãn quỳ xuống, còn hồ nghi nhìn ta vài lần, cho là ta có âm mưu gì. Đánh ta mười roi, ra tay ngày càng nhẹ, đánh xong hai mươi roi, rút cục như trút được gánh nặng nói: “Đứng lên.”Ta sờ sờ cái mông đau đến đau nhói, cười đến dị thường nói: “Vậy ta đi ra ngoài.”Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngũ thúc công, hắn nhất định chưa từng gặp qua người nào trúng roi còn có thể vui vẻ như vậy.Mặc dù ta không thích cái nhà này, nhưng cũng muốn gắn bó với gia tộc,tối thiểu nhất quy củ ta còn muốn giữ. Cho dù chuyện chưa trở lại, cũng phải trúng những roi này rồi mới có thể đi.Chạy đến trên núi đem bụi đất cả đêm rửa đi, thay một thân y phục sạch sẽ, cất kĩ lỗ tai cùng đuôi, thoạt nhìn như người bình thường, lúc này ta mới hướng nhà Hồng Sa chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Thất Vĩ Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook