Ta Là Thực Sắc

Chương 13: Tình yêu thời niên thiếu (1)

Tát Không Không

17/06/2013

Thời gian như thoi đưa, một năm vội trôi qua.

Theo như lệ thường của trường tôi, ở cuối học kì sẽ cử hành một lần thi chung cho toàn thể học sinh, sau đó căn cứ vào thành tích để tiến hành phân ban: ban nghệ thuật trọng điểm và ban nghệ thuật phi trọng điểm.

Nói tóm lại, lần thi này là rất trọng yếu, cho nên tất cả lũ học sinh chúng tôi dồn hết sức lực, cố gắng ôn tập, chong đèn chiến đấu hăng hái, hận không thể vót nhọn đầu của mình mà đâm vào được ban trọng điểm.

Rốt cuộc, đầu tháng bảy, cuộc thi chấm dứt, bốn người chúng tôi vì chúc mừng thoát ly khổ ải, giữa kì nghỉ hè mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, khắp chốn chơi đùa.

Hôm nay, chúng tôi hẹn nhau ở KTV: ca hát, uống rượu và vui chơi điên cuồng.

Chúng tôi nháo tới gần 12 giờ, Đồng Diêu và Sài Sài đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ ăn vặt, tôi thì cùng Ôn Phủ Mịch ngồi trên ghế đợi.

Ôn Phủ Mịch luôn luôn thích yên tĩnh, náo loạn cả đêm, giờ này nằm ngủ trên ghế sô pha, đầu thì ngửa lên, im lặng ngủ say.

Khuôn mặt hắn, ẩn trong bóng tối, lại như mang theo vô hạn hào quang, hình dáng từng đường cong trên khuôn mặt hắn, mỗi một nét, đều như tạo nên vòng xoáy, làm cho tôi không tự chủ rơi vào trong đó.

Lông mi của hắn, đen nhánh cong vút, cùng gương mặt sạch sẽ trắng trẻo tạo nên nét đối lập rõ ràng.

Mũi hắn thanh tú, theo hơi thở nhẹ nhàng mấp máy.

Môi hắn mềm mại, đường nét rõ ràng, mang theo sự hấp dẫn khó cưỡng lại được.

Hai má hắn hơi ửng đỏ, chính là loại mà tôi yêu thích, không kiềm lòng được, tôi cúi xuống, trộn hôn lên đó.

Đến giờ tôi cũng chẳng biết mọi thứ xảy ra như thế nào, thật sự là vậy, tôi xin thề.

Khi tôi hồi phục tinh thần thì đã ngồi ở cạnh hắn, mà môi của hai chúng tôi lúc đó đang chạm vào nhau.

Môi của Ôn Phủ Mịch quả là giống như tôi đã dự đoán, hơi lạnh, nhưng lại mang theo sự mềm mại làm cho tôi bỏ vũ khí đầu hàng giặc luôn.

Lúc ấy, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên im lặng, ngay cả tiếng nhạc đinh tai nhức óc cũng trở thành bụi bặm xa xôi.

Tại lúc đó, tôi đối với Ôn Phủ Mịch chỉ có tham luyến.

Tôi chỉ định là hôn má hắn một chút thôi, sau đó liền rời đi, nhưng lại dời xuống dưới một mm nữa… vài mm nữa, nhìn tư thế của chúng tôi chính là hôn môi nhưng thực chất chẳng qua chỉ là hơi chạm nhau mà thôi. Hơi thở của hắn quẩn quanh nơi chóp mũi tôi, từng hơi nhẹ nhàng trêu chọc toàn bộ tinh thần của tôi.

Lúc này, hắn bỗng nhiên mở mắt.

Cặp mắt đen thăm thẳm, trong khu vực ghế lô tối tăm, như có tia sáng lướt qua, trong suốt mà thâm thúy.

Nháy mắt, tôi hoảng loạn vội đứng lên, tốc độ nhanh tới nỗi tim tôi muốn rớt ra ngoài.

Lần, này, hỏng, bét, rồi!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Bằng không nói là miệng hắn có con muỗi đậu đi, tôi không muốn hắn bị cắn đồng thời không muốn sát sinh nên đã hy sinh thân mình đem con muỗi hấp dẫn lại môi mình?

Hoặc là tôi nói tôi hoài nghi mình bị les, liền nghĩ hôn hắn để xác định xem mình có phải là như thế không?



Hay là không nói, trực tiếp đập cho hắn bất tỉnh, đợi hắn tỉnh lại chết cũng không thừa nhận?

Đang phân vân giữa ba phương án giải quyết, Ôn Phủ Mịch hỏi: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Nghe vậy, tim tôi nhảy điên loạn hơn, nhanh chóng vượt qua cả một dàn nhạc sôi động, trong cơ thể tôi giống như có lửa cháy, máu của tôi như con ngựa hoang chạy loạn, mà da thì nhanh chóng đổ mồi hôi lạnh, trong đầu tôi là một mảnh hoảng loạn, tiểu não đại não gì cũng rối thành một đống, hỗn độn vô cùng.

Nói chuyện đi, nói chuyện, Hàn Thực Sắc mau nói đi, tôi như vậy nhắc nhở chính mình.

Nhưng miệng lại như bị niêm phong, làm thế nào cũng không mở ra được. Tôi cùng Ôn Phủ Mịch đối diện nhau, không khí không quá xấu hổ nhưng lại có gì đó rất kì cục.

Nói chuyện, nói chuyện đi Hàn Thực Sắc, tùy tiện nói câu gì cũng được. Tôi lại nhắc nhở chính mình, tùy tiện cái gì đều được.

Lần này, tôi đã nghe theo nội tâm mình, trả lời hắn: “Ta nghĩ cường bạo ngươi”

Câu này đúng là lời nói thiệt, nhưng mà cái câu nói thiệt này so với đem tôi đi giết còn lợi hại hơn.

Tôi chảy nước mắt, Hàn Thực Sắc, ngươi vẫn là nên chạy đi tìm cái xe tải nào đó mà đâm đầu vào chết luôn cho xong!

Nói thì làm, tôi xoay người chạy ra khỏi khu ghế lô.

Thật là không còn mặt mũi nào mà đối mặt với Ôn Phủ Mịch a!

Đang lúc tôi dùng toàn lực đứng dậy, cánh tay bỗng nhiên bị Ôn Phủ Mịch bắt lấy, sau đó hắn dùng tí lực, đem tôi kéo vào trong lòng ngực hắn.

Cái mông của tôi, thôi quên đi, dễ hiểu một chút, mông của tôi ngồi trên đùi hắn, hai tay của tôi nhìn thì như đang ngăn cản hắn nhưng kỳ thực là đang vuốt ve ngực hắn.

Mà hai tay của hắn lại bắt lấy cánh tay tôi.

Đôi mắt đen của hắn, giống như mặt hồ đêm thu, trong suốt và tĩnh lặng, thần bí thâm thúy.

Lần này tới lượt tôi hỏi: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Ôn Phủ Mịch mỉm cười thản nhiên, hắn nói: “Ta không thể chịu lỗ”.

Tiếp theo, khi tôi chưa kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra, khuôn mặt hắn chầm chậm phóng đại, từ từ gần sát mặt tôi, sau đó, môi của chúng tôi lần thứ hai từ khi chào đời lại gặp nhau.

Môi chúng tôi, đầu tiên là tiếp xúc, cảm nhận được tình hình cánh môi của đối phương, hoặc là run rẩy, hoặc là kích động, hoặc là trìu mến, hoặc một cái gì đó khác.

Lúc sau quen dần, cảm xúc bắt đầu tăng vọt. Ôn Phủ Mịch nhẹ ngậm lấy môi tôi, giống như đem chúng trở thành món ăn tươi ngon, tinh tế nhấm nháp.

Tiếp theo hắn vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ vòng quanh môi tôi, một vòng lại một vòng, mang theo trêu chọc, mang theo hấp dẫn.

Lưỡi hắn khẽ tách môi tôi, hơi hơi ma sát, đôi môi mềm mại làm cho tôi một trận run rẩy.

Động tác của hắn không chút hoang mang, mang theo sự thanh thản, tự tin dẫn tôi đi vào thế giới của hắn.

Vồn tưởng rằng, tới đây đã là được hưởng một bữa yến tiệc long trọng lắm rồi, nhưng lưỡi hắn lại cư nhiên tiến vào trong miệng tôi.

Từ đầu đến cuối, Ôn Phủ Mịch đều duy trì sự thanh thản, hắn dùng chính lưỡi mình, lướt qua hàm răng tôi, lúc nặng lúc nhẹ hàm chứa dục vọng mà liếm láp, giống như một loại thần phục lại giống như một loại biểu thị công khai, mỗi chỗ đều mang theo hương vị của hắn, mỗi chỗ đều là dấu vết của hắn.

Sau khi hoàn thành loạt động tác, lưỡi của hắn bắt đầu truy đuổi đồng loại của mình, dây dưa trong miệng tôi, giống như một con rắn không ngừng cuốn khúc, không ngừng khiêu khích.



Nhiệt độ cơ thể của tôi tăng dần, kìm lòng không được mà ôm lấy Ôn Phủ Mịch, học bộ dạng của hắn, bắt đầu hôn đáp trả.

Lưỡi chúng tôi quấn quít nhau, tận tình mút vào dịch mật ngọt ngào của đối phương, kịch liệt triền miên, lúc thì nhẹ nhàng như dòng suối, lúc thì mãnh liệt như biển rộng.

Chúng tôi cứ thế dây dưa, cuồng nhiệt, tựa như là muốn trong cái hôn này, dùng hết sinh mệnh của mình.

………. Chi tiết ở trên, đều là cái rắm.

Nghĩ thử coi, tôi và Ôn Phủ Mịch, đều là lần đầu hôn môi, sao có thể vô sự tự thông, chỉ xem trên TV, kĩ thuật hôn liền thành thục đến vậy sao?

Đó là chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm á.

Tình huống chận thực là, chúng tôi đã cố hết sức mà hôn.

Tất cả mọi người khi hôn lần đầu đều không khỏi răng đập răng, răng cắn lưỡi, thập phần khó khăn.

Đầu lưỡi hai người chúng tôi làm sao có thể linh hoạt giống như rắn a, nói cách khác là như hai con giun không có mắt, nơi nơi chui loạn. Lưỡi Ôn Phủ Mịch chút xíu nữa là tiến tới yết hầu của tôi, hù chết người.

Mà quan trọng hơn là, bởi vì môi của hai chúng tôi khi hôn không kín lắm, nước bọt rơi xuống tí tách, tuy nhiên, người ta khi hôn môi nồng nhiệt, bởi vì não bộ sinh ra phản ứng hóa học nên sẽ không cảm thấy ghê tởm.

Nhưng giờ phút này, nếu có người nhìn thấy chắc sẽ nôn mửa ngay.

Càng hôn, càng không có tinh thần, cộng thêm ướt át dinh dính, làm ảnh hưởng tới tâm tình, chúng tôi lại là người thông minh sắc sảo nên cùng nhau ngừng lại, lấy khăn giấy lau nước miếng dính đầy miệng.

Sau đó, hai người sắc mặt lại ửng hồng, ánh mắt tỏa sáng nhìn nhau.

Lúc này, tôi chợt nghĩ đến một điều, so sánh tính trọng yếu, liền hỏi: “Ôn Phủ Mịch, bạn gái ngươi làm sao bây giờ?”

Tuy rằng lời này nói ra nghe có vẻ khá bình tĩnh, nhưng lúc đó lòng tôi đang rất hỗn loạn, hoàn toàn trống rỗng không nghĩ được gì.

May mắn, lời của hắn làm cho tâm hồn lo lắng cả đêm của tôi trở nên an tĩnh lại: “Ta không có bạn gái”

Tôi âm thầm thở ra một hơi, cũng may tôi không trở thành tiểu tam a, bằng không ngàn đao cũng không đủ tạ tội.

Nhưng một lúc sau, Ôn Phủ Mịch thâm sâu nhìn tôi, nói: “Ý của ta là, ta có bạn gái hay không còn phải xem ý tứ của ngươi”

Tôi nhìn hắn, một hồi lâu rốt cuộc cũng hiểu ra, vì thế liền hỏi: “Ngươi là đang thổ lộ với ta sao?”

Ánh mắt hắn cụp xuống trốn tránh, đáy mắt tựa hồ thoáng qua một tia ngượng ngùng, mà trên gương mặt băng lãnh của hắn hình như có chút đỏ lên.

Tôi hoàn toàn hiểu được, vì thế, liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, lời nói thấm thía: “Bạn học Ôn, nói chuyện thì nên nói rõ ràng, quanh co lòng vòng như vậy là không đúng, cũng là không có đạo đức, lại còn khiến người ta dễ hiểu lầm. Nếu không phải Hàn Thực Sắc ta thông minh, ngươi chẳng lẽ muốn cả đời ở giá sao? Mà thôi quên đi, đàn ông hay mắc cỡ giống như ngươi, nhất định rất khó tìm đối tượng. Hàn Thực Sắc ta chính là cán bộ dự bị tích cực được Đảng bồi dưỡng, tư tưởng giác ngộ không phải cao bình thường, ta liền cố gắng thu nhận ngươi vậy. Đương nhiên, ngươi sẽ thấy cảm kích hành động hy sinh bản thân của ta vì lợi ích tập thể, vậy sau này phải đối đãi với ta thật tốt, bị đánh không được mắng lại, cũng không được đánh trả; mỗi buổi sáng mang cho ta điểm tâm nóng sớm một chút, buổi trưa thì làm cho ta một hộp cơm nóng, buổi chiều thì bưng cho ta cơm chiều cũng phải nóng. Quan trọng hơn là, từ giờ trở đi, ngươi chỉ được đối tốt với mình ta, phải cưng chiều ta; không được gạt ta; hứa hẹn với ta điều gì đều phải làm được; nói với ta lời nào cũng phải thật tâm. Không được gạt ta, mắng ta, phải quan tâm ta, khi ta bị người khác bắt nạt, ngươi phải giúp ta đầu tiên; khi ta vui vẻ, ngươi phải cùng ta vui vẻ; khi ta không vui, ngươi phải dỗ cho ta vui; vĩnh viễn phải xem ta là người xinh đẹp nhất; trong mộng cũng chỉ được mơ thấy ta; ở trong lòng ngươi chỉ được có ta… bằng không ta sẽ lấy cục gạch phang cho ngươi chết!”

Ôn Phủ Mịch: “……..Ngươi xem phim Sư tử Hà Đông quá nhiều đi?”

Hàn Thực Sắc tôi có cái tính là được tiện nghi liền khoe khoang, tuyên bố với Sài Sài và Đồng Diệu là Ôn Phủ Mịch thầm mến tôi nhiều năm, cuối cùng không kiềm chế được, ở khu ghế lô tối tăm tại KTV thổ lộ với tôi.

Nghe vậy Ôn Phủ Mịch hơi hơi nhăn lông mi xinh đẹp, nói: “Ta nhớ rõ, hình như là có người trộm hôn ta trước a.”

Tôi cười vỗ vỗ đầu hắn, sau đó nhỏ giọng nói với Đồng Diêu và Sài Sài: “Đứa nhỏ này vừa rồi bị ta chọi cho một cục gạch hôn mê, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Thực Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook