Chương 20: Véo mông hồ ly
Tát Không Không
17/06/2013
Phục hồi lại tinh thần, tôi gọi hắn: "Thịnh Du
Kiệt"
"Hả?" Hắn nhẹ nhàng liếc mắt một cái.
Tôi nói: "Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta hình như là kẻ địch thì phải."
Hắn cười khẽ: "Ta không nghĩ vậy."
Tiếp theo, đang lúc tôi hết sức kinh ngạc, hắn tiếp tục nói: "Làm kẻ địch của ta, ngươi còn kém một chút."
Tôi không có tiếp lời, nhìn chai bia trên sàn nhà, dưới ánh mặt trời, thủy tinh phát ra ánh sáng mông lung.
Hắn hỏi: "Ngươi suy nghĩ cái gì?"
Tôi chậm rãi nói: "Ta đang nghiên cứu nên làm thế nào đem chai bia này nhét vào phía sau của ngươi."
Hắn không nhanh không chậm trả lời: "Kỳ thật ở phía trước của ngươi cũng có thể nhét."
Tôi khinh thường: "Ngươi bỉ ổi"
Hắn mỉm cười: "Như nhau, như nhau."
Tôi không có tâm trạng đùa với hắn, liền trực tiếp hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Hắn cũng thẳng thắn nói: "Bởi vì ta bỗng nhiên phát hiện, không có ngươi cùng ta đối nghịch, bệnh viện thật vắng lặng."
Tôi thành thực nói cho hắn: "Kỳ thật, loại tình huống này của ngươi có cái tên khoa học, gọi là không biết tự trọng "
Hắn vẫn như cũ không thèm bực, chỉ nói: "Nghỉ ngơi xong rồi, buổi chiều đi làm đi."
Tôi đương nhiên mặc kệ, lý do cũng rất quang minh chính đại: "Không được, ta uống rượu, lỡ như lát nữa đem bộ phận quan trọng của người bệnh cắt nhầm, trở thành Tư Mã Thiên[1] thì làm sao bây giờ?"
Trong lịch sử, Tư Mã Thiên đại thúc thật là một người đáng thương.
Lúc xưa chính là bởi vì nói thẳng mà bị Hán Vũ Đế trị tội, bị cung hình[2], chuyện này đối với đàn ông mà nói, quả thật là một chuyện quan trọng không thể chịu đựng nổi trong đời người.
Ai ngờ, ở ngàn năm sau, sự sỉ nhục của hắn còn thường xuyên bị học sinh đề cập đến lúc viết văn.
Chuyện hắn bị cung hình, lại vẫn kiên trì hoàn thành một tác phẩm lịch sử lớn như "Sử ký", cơ hồ đã trở thành những câu văn vạn năng được dùng lúc làm văn.
Ngoài ra còn có một số người có tần suất xuất hiện cao trong văn chương của học sinh cấp 3, ví dụ như Lý Bạch[3], là hào phóng, tiêu sái không thể kiềm chế, như Đào Uyên Minh[4], là ý văn thoải mái như "hái cúc dưới giậu đông", ngay cả đến Bá vương Hạng Vũ, dù là tự vẫn, cũng là chủ đề bi tráng bên dòng Ô Giang, huống chi, người ta thỉnh thoảng còn có thể được ca tụng cùng lão bà Ngu Cơ, có thể so sánh với những tình yêu đau thương buồn bã trong phim thần tượng nha.[5]
Trong khi bạn học Tư Mã Thiên, lần nào bị đề cập đến cũng đều là người đàn ông đã bị biến thành thái giám, thật chua xót.
Huống chi, còn một số bạn học ngẫu nhiên có cảm hứng, đem chuyện của hắn viết thành tiểu thuyết huyền huyễn, ví dụ như: "Bất kể Tư Mã Thiên bị cung hình bao nhiêu lần đi nữa, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng sự thống khổ hết lần này đến lần khác, còn có thể có nghị lực ngoan cường mà viết ra "Sử ký" vĩ đại."
Nhìn xem, “hết lần này đến lần khác”, quả thực đã cho là cái "phía dưới" của Tư Mã Thiên thúc thúc mọc lên như nấm sau cơn mưa rồi?!
Thịnh hồ ly sao lại không biết ý nghĩ của tôi? Hắn làm như tốt bụng nói: "Không có gì, hôm nay chuyện phẫu thuật cứ giao cho ta, ngươi cứ đứng ở bên cạnh là được rồi."
Tôi cự tuyệt, thái độ kiên định: "Ta vẫn không thể về bệnh viện được."
Hắn hỏi: "Tại sao?"
Tôi thở dài, nói: "Mỗi lần thấy ngươi, ta đều cảm giác muốn ói, hơn nữa hôm nay còn uống nhiều rượu, lại ngồi ở đối diện ngươi, không phải là rất nguy hiểm sao?"
Hắn cười đến vân đạm phong khinh: "Không có gì, thành thói quen rồi sẽ tốt thôi."
Tiếp theo, lời nói của hắn có mang chút ý vị thâm trường: "Dù sao ngươi cũng phải tập thành thói quen thôi, không phải sao?"
Tôi đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy một trận tiếng đập cửa.
Xem ra, hôm nay nhà của tôi rất náo nhiệt.
Tôi đứng dậy, vừa đoán là ai đến, vừa mở cửa.
Ten ten tén tèn, đáp án được công bố.
Là một người xa lạ.
Đàn ông.
Một người đàn ông cường tráng.
Dáng người khôi ngô, không chừng cái tay kia còn to cỡ cẳng chân của tôi.
Mũi cao miệng rộng, mày rậm mắt to, mặt chữ quốc (国), anh khí bừng bừng, tướng mạo đường đường, rất uy vũ, có chút tục tằng.
Đúng vậy, nhìn y như Tiêu Phong[6] trong "Thiên Long Bát Bộ" bước ra.
Tôi đang do dự không biết có nên lại xin chữ kí hay không, hắn đã tiến đến một bước, nhất thời, bóng của thân người giống như cái núi nhỏ kia liền đem tôi trùm trong bóng tối.
Trong nháy mắt, không đợi tôi mở miệng hỏi mấy vấn đề linh tinh như tiên sinh ngươi họ gì, bao nhiêu tuổi, đang làm công việc gì, có kết hôn chưa...., hắn liền chỉ vào người tôi, nói một hơi: "Thứ nhất, sở dĩ ta ngủ ban ngày, là bởi vì tối qua ta phải làm việc, là công việc đứng đắn, không phải làm vịt. Thứ hai, ta mặc kệ các ngươi đối với chủ nghĩa đế quốc có hận thù tới đâu, nhưng các ngươi không có việc gì liền kêu gào như vậy, đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghỉ ngơi của người khác. Thứ ba, cũng chính là chuyện quan trọng nhất, ngươi ngay cả mặt ta cũng chưa thấy, làm sao dám khẳng định là không cô nào muốn ta?!"
Tôi há mồm, cứng lưỡi, dừng lại ba giây, sau đó giải chú định thân, sau đó lấy ra một tờ giấy, roẹt roẹt roẹt viết xuống địa chỉ của Sài Sài, đưa cho Tiêu Phong mặt vẫn còn đang nghi hoặc, nói: "Cô gái này mới là người vừa rồi cùng ngươi đấu võ mồm, chúc ngươi báo thù thành công."
Tiếp theo, lui lại, đóng cửa.
Xoay người, phát hiện ánh mắt của Thịnh hồ ly nhìn tôi có chút ái muội, hắn nói: "Hình như ta nghe thấy ai đó nhắc đến từ vịt?"
"Đúng vậy." Tôi nói: "Ta định gọi hắn cho ngươi, nhưng nhìn hắn rất mãnh (cường tráng), chỉ sợ cái thân thể nhỏ bé này của ngươi chịu không nổi, nên ta tốt bụng giúp ngươi đuổi đi."
"Thật là cảm tạ dụng tâm lương khổ của ngươi." Thịnh hồ ly cười cười: "Đáng tiếc, ta không phải loại người đó."
Tôi sửng sốt ba giây, tiếp theo phục hồi tinh thần lại, nói: "Thì ra các hạ là vị "ở trên", thất kính thất kính."
(Câu này Thực Sắc châm chọc Thịnh hồ ly là thụ, bảo không phải thụ thì là công, nhưng rốt cuộc vẫn là gay)
Thịnh hồ ly không chút hoang mang nói: "Ta nghĩ, chúng ta không phải đang nói đến cùng một vấn đề. Ý của ta là, ta không cùng đàn ông lên giường."
Tôi cười gian: "Ngươi cho rằng có người tin sao?"
Thịnh hồ ly cười nhạt: "Ta nghĩ, chỉ có mình ngươi tin rằng ta thích đàn ông."
Tôi tiếp tục cười gian: "Ta không chỉ hiện tại tin như vậy, vĩnh viễn cũng tin như vậy."
Mắt Thịnh hồ ly chậm rãi híp lại: "Nếu ngươi là người bị ta đè ở dưới, hẳn là sẽ không nghĩ vậy nữa đi."
Tôi quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi có ý gì?"
Hắn nhìn thẳng mắt tôi, trên mặt nhiễm vài ý tứ khó hiểu: "Kế tiếp ngươi sẽ biết."
Tôi không nói lời nào, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, vòng tay qua thắt lưng hắn.
Khỏi phải nói, eo nhỏ của Thịnh hồ ly, đúng là mê người.
Tay của tôi, ở phía sau lưng hắn chậm rãi di chuyển.
"Ngươi làm vậy là ý gì?" Thịnh hồ ly nhẹ giọng hỏi.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn lộ ra nụ cười vô tội hở tám cái răng: "Kế tiếp ngươi sẽ biết."
Vừa dứt lời, hai tay tôi liền chạm tới mông hắn, quên đi, không cần giả bộ làm thục nữ, hai tay tôi liền đặt lên mông hắn, mỗi tay nắm một bên mông, tay trái xoay tròn theo chiều kim đồng hồ 720 độ, tay phải xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ 720 độ.
Tôi đẩy hắn ra, lại lộ ra nụ cười vô tội hở tám cái răng cho hắn xem: "Bác sĩ Thịnh, ta cuối cùng cũng véo mông ngươi."
Thân hình người nào đó cứng ngắc.
Sáng sớm hôm sau, tôi nghỉ ngơi và hồi phục xong, ngâm nga hát, đi đến bệnh viện.
Thời tiết sáng sủa, chỉ số không khí ô nhiễm là 47.
Cũng giống như mọi ngày, rửa mặt, mặc quần áo, trang điểm, chải đầu, ra cửa, đổi tiền lẻ từ tên nhóc ăn mày, nhận lấy ánh mắt sáng quắc, sau đó mua mì thịt bò ăn, cuối cùng bắt thang máy lên lầu, vội vàng chạy vào phòng khám trước khi viện trưởng đến kiểm tra.
Nghĩ đến bộ dáng cứng ngắc của Thịnh hồ ly khi bị tôi véo mông, tâm tình quả thật không tồi.
Nhưng mà, tôi cũng là đã xem kịch truyền hình từ nhỏ đến lớn, am hiểu sâu sắc mấy tính tiết kiểu như oan oan tương báo, cho nên tôi rất rõ ràng hôm nay Thịnh hồ ly sẽ tìm tôi trả đũa.
Chẳng qua là, tựa như hắn đã nói, phải tiếp tục đấu như vậy, mới không có nhàm chán.
Chỉ là đã đến thời gian đi làm, Thịnh hồ ly còn chưa tới.
Chẳng lẽ ngày hôm qua tôi đã xuống tay quá nặng, đả thương lòng tự tôn của người ta?
Nhưng, theo như độ dày da mặt của Thịnh hồ ly, cho dù trên chương trình thời sự trực tiếp đem quần áo hắn lột sạch, thì ngày hôm sau, mặt trời của hắn vẫn sẽ mọc lên như bình thường.
Đang nghi hoặc, người bệnh đến, tôi liền bắt đầu công tác.
Là chuyện một vị đến tiệm cắt tóc trá hình, một cậu thanh niên sa ngã không cẩn thận bị nhiễm bệnh, lòng tôi nổi thiện tâm, hạ thủ lưu tình, không tiến hành chọc ghẹo hắn một cách tàn ác vô nhân đạo.
Cậu thanh niên kia hình như cũng rất ngại ngùng, từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại.
Tôi đang kiểm tra, lại nghe thấy phía sau có một trận tiếng bước chân, từ từ chậm chậm, vừa nghe là biết tiếng phát ra từ "móng vuốt" của Thịnh hồ ly.
Tôi quay đầu lại, đang muốn gọi hắn nhanh lại đây giúp.
Nhưng cái quay đầu này, thật là hỏng bét rồi.
Hắn đã muốn đứng trước mặt tôi, hơn nữa không đợi tôi phản ứng, liền hơi cúi đầu, hôn tôi.
Không chỉ là môi chạm môi, đầu lưỡi hắn, còn nhanh chóng mà thanh thản vờn trong miệng tôi.
Sau đó, hắn rời khỏi cái người đang trợn mắt há hồm là tôi, cười nhạt, nói một chữ "Sớm" (chào buổi sáng)
Tiếp theo, ngồi xuống chỗ của mình, giống như chưa phát sinh chuyện gì, mặc lên áo blouse trắng, tiếp tục xem tạp chí y học.
Tôi chậm chạp động đậy trở lại, tiếp theo liều mạng đập đầu vào tường.
Nếu biết trước hắn sẽ làm vậy, tôi vừa rồi hẳn là nên ngậm phân trong miệng a, thật thiệt thòi!
Trợn mắt, phát hiện tên thanh niên kia đã kéo quần lên.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm gì?"
Hắn quay đầu, trên mặt buồn bã nói: "Bác sĩ, ta đã biết."
Tôi không hiểu ra sao: "Ngươi biết?"
Cậu thanh niên thần sắc ngưng trọng gật đầu: "Bác sĩ, theo biểu tình và động tác vừa rồi của ngươi, ta liền hiểu ra, "phía dưới" của ta....đã không có thuốc chữa"
Nói xong, hắn không để ý tôi ngăn cản, dứt khoát kiên quyết đi ra ngoài.
Từ đó, biến mất trong biển người.
Sau bình phong, tôi cầm dao giải phẫu nho nhỏ, nhàn nhã chơi đùa.
Trên thân dao lóe lên ánh sáng lạnh bạc, còn có ánh mắt âm lãnh của tôi.
Tôi ra khỏi bình phong, trực tiếp đem dao phóng tới người hắn.
Dao ở không trung vạch ra một đường cong màu bạc, chuẩn xác cắm vào mặt bàn trước mặt hắn.
Hiệu quả không tồi, thân đao còn rung vài cái.
Nhưng Thịnh hồ ly không cho tôi chút mặt mũi, ngay cả lông mi cũng không động một chút, chỉ hỏi: "Ngươi có phải là muốn hỏi ta, vì sao vừa rồi hôn ngươi?"
Người thông minh, tôi chính là muốn hỏi câu này.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa một nét cười không rõ ràng: "Bởi vì, hôm qua ngươi véo mông của ta."
"Hả?" Hắn nhẹ nhàng liếc mắt một cái.
Tôi nói: "Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta hình như là kẻ địch thì phải."
Hắn cười khẽ: "Ta không nghĩ vậy."
Tiếp theo, đang lúc tôi hết sức kinh ngạc, hắn tiếp tục nói: "Làm kẻ địch của ta, ngươi còn kém một chút."
Tôi không có tiếp lời, nhìn chai bia trên sàn nhà, dưới ánh mặt trời, thủy tinh phát ra ánh sáng mông lung.
Hắn hỏi: "Ngươi suy nghĩ cái gì?"
Tôi chậm rãi nói: "Ta đang nghiên cứu nên làm thế nào đem chai bia này nhét vào phía sau của ngươi."
Hắn không nhanh không chậm trả lời: "Kỳ thật ở phía trước của ngươi cũng có thể nhét."
Tôi khinh thường: "Ngươi bỉ ổi"
Hắn mỉm cười: "Như nhau, như nhau."
Tôi không có tâm trạng đùa với hắn, liền trực tiếp hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Hắn cũng thẳng thắn nói: "Bởi vì ta bỗng nhiên phát hiện, không có ngươi cùng ta đối nghịch, bệnh viện thật vắng lặng."
Tôi thành thực nói cho hắn: "Kỳ thật, loại tình huống này của ngươi có cái tên khoa học, gọi là không biết tự trọng "
Hắn vẫn như cũ không thèm bực, chỉ nói: "Nghỉ ngơi xong rồi, buổi chiều đi làm đi."
Tôi đương nhiên mặc kệ, lý do cũng rất quang minh chính đại: "Không được, ta uống rượu, lỡ như lát nữa đem bộ phận quan trọng của người bệnh cắt nhầm, trở thành Tư Mã Thiên[1] thì làm sao bây giờ?"
Trong lịch sử, Tư Mã Thiên đại thúc thật là một người đáng thương.
Lúc xưa chính là bởi vì nói thẳng mà bị Hán Vũ Đế trị tội, bị cung hình[2], chuyện này đối với đàn ông mà nói, quả thật là một chuyện quan trọng không thể chịu đựng nổi trong đời người.
Ai ngờ, ở ngàn năm sau, sự sỉ nhục của hắn còn thường xuyên bị học sinh đề cập đến lúc viết văn.
Chuyện hắn bị cung hình, lại vẫn kiên trì hoàn thành một tác phẩm lịch sử lớn như "Sử ký", cơ hồ đã trở thành những câu văn vạn năng được dùng lúc làm văn.
Ngoài ra còn có một số người có tần suất xuất hiện cao trong văn chương của học sinh cấp 3, ví dụ như Lý Bạch[3], là hào phóng, tiêu sái không thể kiềm chế, như Đào Uyên Minh[4], là ý văn thoải mái như "hái cúc dưới giậu đông", ngay cả đến Bá vương Hạng Vũ, dù là tự vẫn, cũng là chủ đề bi tráng bên dòng Ô Giang, huống chi, người ta thỉnh thoảng còn có thể được ca tụng cùng lão bà Ngu Cơ, có thể so sánh với những tình yêu đau thương buồn bã trong phim thần tượng nha.[5]
Trong khi bạn học Tư Mã Thiên, lần nào bị đề cập đến cũng đều là người đàn ông đã bị biến thành thái giám, thật chua xót.
Huống chi, còn một số bạn học ngẫu nhiên có cảm hứng, đem chuyện của hắn viết thành tiểu thuyết huyền huyễn, ví dụ như: "Bất kể Tư Mã Thiên bị cung hình bao nhiêu lần đi nữa, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng sự thống khổ hết lần này đến lần khác, còn có thể có nghị lực ngoan cường mà viết ra "Sử ký" vĩ đại."
Nhìn xem, “hết lần này đến lần khác”, quả thực đã cho là cái "phía dưới" của Tư Mã Thiên thúc thúc mọc lên như nấm sau cơn mưa rồi?!
Thịnh hồ ly sao lại không biết ý nghĩ của tôi? Hắn làm như tốt bụng nói: "Không có gì, hôm nay chuyện phẫu thuật cứ giao cho ta, ngươi cứ đứng ở bên cạnh là được rồi."
Tôi cự tuyệt, thái độ kiên định: "Ta vẫn không thể về bệnh viện được."
Hắn hỏi: "Tại sao?"
Tôi thở dài, nói: "Mỗi lần thấy ngươi, ta đều cảm giác muốn ói, hơn nữa hôm nay còn uống nhiều rượu, lại ngồi ở đối diện ngươi, không phải là rất nguy hiểm sao?"
Hắn cười đến vân đạm phong khinh: "Không có gì, thành thói quen rồi sẽ tốt thôi."
Tiếp theo, lời nói của hắn có mang chút ý vị thâm trường: "Dù sao ngươi cũng phải tập thành thói quen thôi, không phải sao?"
Tôi đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy một trận tiếng đập cửa.
Xem ra, hôm nay nhà của tôi rất náo nhiệt.
Tôi đứng dậy, vừa đoán là ai đến, vừa mở cửa.
Ten ten tén tèn, đáp án được công bố.
Là một người xa lạ.
Đàn ông.
Một người đàn ông cường tráng.
Dáng người khôi ngô, không chừng cái tay kia còn to cỡ cẳng chân của tôi.
Mũi cao miệng rộng, mày rậm mắt to, mặt chữ quốc (国), anh khí bừng bừng, tướng mạo đường đường, rất uy vũ, có chút tục tằng.
Đúng vậy, nhìn y như Tiêu Phong[6] trong "Thiên Long Bát Bộ" bước ra.
Tôi đang do dự không biết có nên lại xin chữ kí hay không, hắn đã tiến đến một bước, nhất thời, bóng của thân người giống như cái núi nhỏ kia liền đem tôi trùm trong bóng tối.
Trong nháy mắt, không đợi tôi mở miệng hỏi mấy vấn đề linh tinh như tiên sinh ngươi họ gì, bao nhiêu tuổi, đang làm công việc gì, có kết hôn chưa...., hắn liền chỉ vào người tôi, nói một hơi: "Thứ nhất, sở dĩ ta ngủ ban ngày, là bởi vì tối qua ta phải làm việc, là công việc đứng đắn, không phải làm vịt. Thứ hai, ta mặc kệ các ngươi đối với chủ nghĩa đế quốc có hận thù tới đâu, nhưng các ngươi không có việc gì liền kêu gào như vậy, đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghỉ ngơi của người khác. Thứ ba, cũng chính là chuyện quan trọng nhất, ngươi ngay cả mặt ta cũng chưa thấy, làm sao dám khẳng định là không cô nào muốn ta?!"
Tôi há mồm, cứng lưỡi, dừng lại ba giây, sau đó giải chú định thân, sau đó lấy ra một tờ giấy, roẹt roẹt roẹt viết xuống địa chỉ của Sài Sài, đưa cho Tiêu Phong mặt vẫn còn đang nghi hoặc, nói: "Cô gái này mới là người vừa rồi cùng ngươi đấu võ mồm, chúc ngươi báo thù thành công."
Tiếp theo, lui lại, đóng cửa.
Xoay người, phát hiện ánh mắt của Thịnh hồ ly nhìn tôi có chút ái muội, hắn nói: "Hình như ta nghe thấy ai đó nhắc đến từ vịt?"
"Đúng vậy." Tôi nói: "Ta định gọi hắn cho ngươi, nhưng nhìn hắn rất mãnh (cường tráng), chỉ sợ cái thân thể nhỏ bé này của ngươi chịu không nổi, nên ta tốt bụng giúp ngươi đuổi đi."
"Thật là cảm tạ dụng tâm lương khổ của ngươi." Thịnh hồ ly cười cười: "Đáng tiếc, ta không phải loại người đó."
Tôi sửng sốt ba giây, tiếp theo phục hồi tinh thần lại, nói: "Thì ra các hạ là vị "ở trên", thất kính thất kính."
(Câu này Thực Sắc châm chọc Thịnh hồ ly là thụ, bảo không phải thụ thì là công, nhưng rốt cuộc vẫn là gay)
Thịnh hồ ly không chút hoang mang nói: "Ta nghĩ, chúng ta không phải đang nói đến cùng một vấn đề. Ý của ta là, ta không cùng đàn ông lên giường."
Tôi cười gian: "Ngươi cho rằng có người tin sao?"
Thịnh hồ ly cười nhạt: "Ta nghĩ, chỉ có mình ngươi tin rằng ta thích đàn ông."
Tôi tiếp tục cười gian: "Ta không chỉ hiện tại tin như vậy, vĩnh viễn cũng tin như vậy."
Mắt Thịnh hồ ly chậm rãi híp lại: "Nếu ngươi là người bị ta đè ở dưới, hẳn là sẽ không nghĩ vậy nữa đi."
Tôi quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi có ý gì?"
Hắn nhìn thẳng mắt tôi, trên mặt nhiễm vài ý tứ khó hiểu: "Kế tiếp ngươi sẽ biết."
Tôi không nói lời nào, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, vòng tay qua thắt lưng hắn.
Khỏi phải nói, eo nhỏ của Thịnh hồ ly, đúng là mê người.
Tay của tôi, ở phía sau lưng hắn chậm rãi di chuyển.
"Ngươi làm vậy là ý gì?" Thịnh hồ ly nhẹ giọng hỏi.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn lộ ra nụ cười vô tội hở tám cái răng: "Kế tiếp ngươi sẽ biết."
Vừa dứt lời, hai tay tôi liền chạm tới mông hắn, quên đi, không cần giả bộ làm thục nữ, hai tay tôi liền đặt lên mông hắn, mỗi tay nắm một bên mông, tay trái xoay tròn theo chiều kim đồng hồ 720 độ, tay phải xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ 720 độ.
Tôi đẩy hắn ra, lại lộ ra nụ cười vô tội hở tám cái răng cho hắn xem: "Bác sĩ Thịnh, ta cuối cùng cũng véo mông ngươi."
Thân hình người nào đó cứng ngắc.
Sáng sớm hôm sau, tôi nghỉ ngơi và hồi phục xong, ngâm nga hát, đi đến bệnh viện.
Thời tiết sáng sủa, chỉ số không khí ô nhiễm là 47.
Cũng giống như mọi ngày, rửa mặt, mặc quần áo, trang điểm, chải đầu, ra cửa, đổi tiền lẻ từ tên nhóc ăn mày, nhận lấy ánh mắt sáng quắc, sau đó mua mì thịt bò ăn, cuối cùng bắt thang máy lên lầu, vội vàng chạy vào phòng khám trước khi viện trưởng đến kiểm tra.
Nghĩ đến bộ dáng cứng ngắc của Thịnh hồ ly khi bị tôi véo mông, tâm tình quả thật không tồi.
Nhưng mà, tôi cũng là đã xem kịch truyền hình từ nhỏ đến lớn, am hiểu sâu sắc mấy tính tiết kiểu như oan oan tương báo, cho nên tôi rất rõ ràng hôm nay Thịnh hồ ly sẽ tìm tôi trả đũa.
Chẳng qua là, tựa như hắn đã nói, phải tiếp tục đấu như vậy, mới không có nhàm chán.
Chỉ là đã đến thời gian đi làm, Thịnh hồ ly còn chưa tới.
Chẳng lẽ ngày hôm qua tôi đã xuống tay quá nặng, đả thương lòng tự tôn của người ta?
Nhưng, theo như độ dày da mặt của Thịnh hồ ly, cho dù trên chương trình thời sự trực tiếp đem quần áo hắn lột sạch, thì ngày hôm sau, mặt trời của hắn vẫn sẽ mọc lên như bình thường.
Đang nghi hoặc, người bệnh đến, tôi liền bắt đầu công tác.
Là chuyện một vị đến tiệm cắt tóc trá hình, một cậu thanh niên sa ngã không cẩn thận bị nhiễm bệnh, lòng tôi nổi thiện tâm, hạ thủ lưu tình, không tiến hành chọc ghẹo hắn một cách tàn ác vô nhân đạo.
Cậu thanh niên kia hình như cũng rất ngại ngùng, từ đầu đến cuối đều nhắm mắt lại.
Tôi đang kiểm tra, lại nghe thấy phía sau có một trận tiếng bước chân, từ từ chậm chậm, vừa nghe là biết tiếng phát ra từ "móng vuốt" của Thịnh hồ ly.
Tôi quay đầu lại, đang muốn gọi hắn nhanh lại đây giúp.
Nhưng cái quay đầu này, thật là hỏng bét rồi.
Hắn đã muốn đứng trước mặt tôi, hơn nữa không đợi tôi phản ứng, liền hơi cúi đầu, hôn tôi.
Không chỉ là môi chạm môi, đầu lưỡi hắn, còn nhanh chóng mà thanh thản vờn trong miệng tôi.
Sau đó, hắn rời khỏi cái người đang trợn mắt há hồm là tôi, cười nhạt, nói một chữ "Sớm" (chào buổi sáng)
Tiếp theo, ngồi xuống chỗ của mình, giống như chưa phát sinh chuyện gì, mặc lên áo blouse trắng, tiếp tục xem tạp chí y học.
Tôi chậm chạp động đậy trở lại, tiếp theo liều mạng đập đầu vào tường.
Nếu biết trước hắn sẽ làm vậy, tôi vừa rồi hẳn là nên ngậm phân trong miệng a, thật thiệt thòi!
Trợn mắt, phát hiện tên thanh niên kia đã kéo quần lên.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm gì?"
Hắn quay đầu, trên mặt buồn bã nói: "Bác sĩ, ta đã biết."
Tôi không hiểu ra sao: "Ngươi biết?"
Cậu thanh niên thần sắc ngưng trọng gật đầu: "Bác sĩ, theo biểu tình và động tác vừa rồi của ngươi, ta liền hiểu ra, "phía dưới" của ta....đã không có thuốc chữa"
Nói xong, hắn không để ý tôi ngăn cản, dứt khoát kiên quyết đi ra ngoài.
Từ đó, biến mất trong biển người.
Sau bình phong, tôi cầm dao giải phẫu nho nhỏ, nhàn nhã chơi đùa.
Trên thân dao lóe lên ánh sáng lạnh bạc, còn có ánh mắt âm lãnh của tôi.
Tôi ra khỏi bình phong, trực tiếp đem dao phóng tới người hắn.
Dao ở không trung vạch ra một đường cong màu bạc, chuẩn xác cắm vào mặt bàn trước mặt hắn.
Hiệu quả không tồi, thân đao còn rung vài cái.
Nhưng Thịnh hồ ly không cho tôi chút mặt mũi, ngay cả lông mi cũng không động một chút, chỉ hỏi: "Ngươi có phải là muốn hỏi ta, vì sao vừa rồi hôn ngươi?"
Người thông minh, tôi chính là muốn hỏi câu này.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa một nét cười không rõ ràng: "Bởi vì, hôm qua ngươi véo mông của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.