Chương 24: Họa từ miệng mà ra
Thần Kiến
06/10/2020
Nhìn cung điện giữa sườn núi, bốn người Diệp Vô Trần bước nhanh hơn, rất nhanh đã tới gần cung điện, có điều mấy người ngoài ý muốn chính là bọn hắn không hề gặp trận pháp ngăn cản nào.
Bất quá, ngay tại lúc Trần Hải muốn đẩy cửa cung điện đại ra, Diệp Vô Trần đột nhiên nói: "Chờ đã! Trên cửa chính có trận pháp công kích!"
Trần Hải giật nảy mình, tranh thủ thời gian rút tay về.
Trên cửa chính có trận pháp công kích? Đoàn Vĩnh giật mình, cẩn thận quan sát đại môn, lại không nhìn ra được dị thường gì.
"Đây là Thiên Nguyên Trận, hơn nữa còn dung nhập một cái Ám Ẩn Trận, bố trí tương đương bí ẩn, các ngươi không thể nhìn ra." Diệp Vô Trần nói.
"Thiên Nguyên Trận, Ám Ẩn Trận, hai trận dung hợp!" Đoàn Vĩnh vô cùng kinh hãi: "Tần Phụng kia, trận pháp lại cao như vậy? !"
Dung hợp Trận pháp là cách bày trận khó khăn nhất.
Hơn nữa Thiên Nguyên Trận và Ám Ẩn Trận đều là trận pháp cấp ba, có rất nhiều Đại Trận Pháp Sư cao giai cũng không thể dung hợp hai trận pháp cấp ba lại với nhau.
Lúc dung hợp Trận pháp, một khi bị bài xích, thì sẽ sinh ra lực lượng linh khí bạo tạc, phản phệ lại, hậu quả rất nghiêm trọng.
Diệp Vô Trần nhìn Thiên Nguyên Trận cùng Ám Ẩn Trận được dung hợp trước mắt, âm thầm gật đầu, dung hợp lại cũng không tệ lắm, Tần Phụng là một Đại Trận Pháp Sư mà có thể làm được điểm này, đã đáng quý rồi.
Diệp Vô Trần đưa tay ra, đột nhiên đưa tay lên nắm chặt một vòng cửa, sau đó, gõ một cái, trên cửa chính quang mang lập tức đại chấn, cách mấy giây, Diệp Vô Trần lại nâng lên trên một chút, sau đó lại gõ tiếp, làm như vậy mười lần, quang mang tiêu tán, đại môn tự động mở ra.
Trần Hải ba người kinh ngạc, cứ như vậy đã bị phá?
Chỉ có Đoàn Vĩnh nhìn ra được một chút ảo diệu, biết được lúc Diệp Vô Trần gõ trên vòng cửa kia, hàm ẩn huyền diệu, cũng không phải đơn giản gõ mười lần là được.
Lập tức, Diệp Vô Trần mang theo ba người cất bước đi vào đại điện.
Sau khi bốn người đi vào đại điện, đại môn lại một lần nữa đóng lại, thành một vùng tăm tối.
"Mọi người đừng đi loạn." Diệp Vô Trần mở miệng nói: "Đây là Hắc Uyên đại trận, nếu đi lung tung cho dù là Nguyên Đan cảnh cũng bị cuốn vào vực sâu hắc ám."
Mấy người Trần Hải nghe xong, nào dám xông loạn.
"Các ngươi cứ đi theo ta." Diệp Vô Trần cất bước, đi về phía bên trái một bước, sau đó lại đi về phía bên phải ba bước.
Ba người cẩn thận từng li từng tí nhìn Diệp Vô Trần đi giống y chang như vậy, không dám sai nửa bước.
Ngay tại lúc Diệp Vô Trần mang theo Đoàn Vĩnh, Trần Hải ba người đi vào trong cung điện, bốn người Kim Hồ Duệ cũng đi tới tước cưa cung điện.
"Dung hợp trận pháp." Kim Hồ Duệ vẻ mặt kinh nghi.
"Tiểu tử kia khẽ chọc mười lần, đơn giản như vậy đã phá được Thiên Nguyên Trận và Ám Ẩn Trận, chúng ta chiếu theo thủ pháp của hắn làm đi, nhất định có thể phá được." Trương Thịnh lên tiếng.
Lúc Diệp Vô Trần phá trận, bốn người đứng ở phía sau, thấy rất rõ ràng.
"Chỉ sợ không hề đơn giản như vậy." Kim Hồ Duệ lắc đầu.
Phá một đại trận cấp ba, đã là rất khó rồi, hai đại trận cấp ba dung hợp lại, sao có thể dễ dàng bị phá vỡ như vậy?
"Ta nhìn cũng không thấy có chỗ nào huyền ảo cả." Thiên Linh Lung nói: "Vừa rồi thủ thế, động tác của hắn, ta đều nhớ kỹ, chúng ta làm theo, không sai biệt lắm, hẳn là có thể phá được."
Kim Hồ Duệ nghĩ nghĩ, chần chờ, cuối cùng gật đầu: "Vẫn nên cẩn thận một chút, vừa phát hiện không đúng, chúng ta liền lui ra phía sau."
Hắn cũng không nghĩ ra được phương pháp phá trận nào khác.
Chỉ có điều làm cho hắn kinh nghi chính là Diệp Vô Trần một Linh Thể ngũ trọng làm sao biết được phương pháp phá giải Thiên Nguyên Trận và Ám Ẩn Trận?
Nghĩ đến chuyện Tứ Thú Trận lúc trước, hắn càng cảm thấy Diệp Vô Trần thần bí, tà môn cực kì.
Nhưng hắn vẫn không thể tin được một hậu bối Linh Thể ngũ trọng là một Đại Trận Pháp Sư cao giai.
Lúc này, Trương Thịnh tiến lên , dựa theo thủ thế của Diệp Vô Trần, nắm chặt một vòng cửa trong đó, sau đó gõ xuống, lập tức, đại môn quang mang đại chấn.
Trương Thịnh thấy thế, cười to: "Các ngươi nhìn xem! Ta đã nói cứ chiếu theo tiểu tử kia làm, không sai được!"
Sau đó, cách mấy giây, hắn giống như Diệp Vô Trần lại nâng vòng cửa lên, lại gõ xuống, đại môn quang mang lần đại chấn lần nữa.
Hai người Lam Vô Thấm và Thiên Linh Lung thấy thế, cũng đều lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Kim Hồ Duệ nghi hoặc, chẳng lẽ có thể làm như thế?
Trương Thịnh phỏng theo cách làm của Diệp Vô Trần, không ngừng gõ vào đại môn.
Bốn phía, năm lần!
Rất nhanh đã gõ được chín lần, đại môn quang mang càng ngày càng thịnh.
Còn một lần cuối cùng, Trương Thịnh khẩn trương, tay phải lần nữa gõ xuống.
Đông!
Mấy người khẩn trương nhìn chằm chằm vào đại môn, rốt cuộc có mở được không?
Đột nhiên, đại môn quang mang biến mất, vô số mũi tên màu vàng bắn ra, tốc độ nhanh chóng, công kích cường đại, mấy người Kim Hồ Duệ bị dọa sắc mặt trở nên trắng nhợt.
"Lui!" Kim Hồ Duệ ngạc nhiên rống to lên, thân hình nhanh chóng lùi lại, trường kiếm trong tay di chuyển, hình thành kiếm khí sáng chói, nhưng hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của mũi tên này, những mũi tên màu vàng này chớp mắt đã xuyên qua vòng sáng kiếm khí của hắn.
Tê!
Áo giáp trên người hắn, trong nháy mắt đã bị bắn thủng!
Kim Hồ Duệ miệng phun máu tươi, im lìm bay rớt ra ngoài.
Ba người Lam Vô Thấm, Thiên Linh Lung, Trương Thịnh so với Kim Hồ Duệ còn thảm hơn, Kim Hồ Duệ che đươc bộ vị trọng yếu, còn ba người Lam Vô Thấm, chỗ trung tâm trái tim đều bị mũi tên xuyên thấu, nếu không phải ba người đều là cao thủ Thần Thông bát trọng, cửu trọng, chỉ sợ trong nháy mắt bị giết chết.
"Sao lại thế này!" Trương Thịnh khàn giọng không cam lòng rống to.
Rõ ràng hắn đã dựa theo thủ thế Diệp Vô Trần, giống như đúc gõ đại môn mười lần, rõ ràng không hề có một chút sai lầm nào, vì sao cuối cùng không mở ra, ngược lại còn bị đại trận lực phản?
Trong đại điện, Diệp Vô Trần nghe động tĩnh bên ngoài, cười lạnh, hắn biết bốn người Kim Hồ Duệ nhất định sẽ bắt chước hắn gõ vào đại môn.
Lúc này, hắn mang theo ba người Trần Hải ra khỏi Hắc Uyên đại trận, đi tới một đại sảnh rộng vài trăm mét vuông, bốn vách tường đại sảnh được khảm bốn viên dạ minh châu, trong sảnh ánh sáng rực rỡ.
Chỉ là để cho bốn người Diệp Vô Trần ngoài ý muốn chính là ngoại trừ bọn hắn, còn có những người khác sớm đã đến nơi này.
Đối phương, chính là đám người Đông Hoàng Tuyết của Đông Hoàng quốc và Mộc Ân của Phi Long quốc!
Đam người Đông Hoàng quốc và Phi Long quốc đồng dạng cũng ngoài ý muốn khi thấy có người xông tới, bọn hắn hiểu rõ được muốn phá được Thiên Nguyên Trận và Ám Ẩn Trận dung hợp lại có bao nhiêu khó khăn.
Mọi người còn đang kinh ngạc, một vị cao thủ Phi Long quốc ánh mắt rơi trên người Đoàn Vĩnh sau đó lên tiếng: "Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là tông chủ Tứ Quý Kiếm Tông của Linh Sơn quốc, không nghĩ tới tông chủ Tứ Quý Kiếm Tông ngoại trừ kiếm thuật không tệ, trận pháp cũng cao minh như vậy."
Một vị thanh niên bên cạnh Đông Hoàng Tuyết lại cười phá lên nói: "Cái gì là trận pháp, chỉ là một Trận Pháp sư mà thôi, chắc nhờ vào pháp khí phá trận mới có thể may mắn tiến vào à."
Không ít người nhận ra Đoàn Vĩnh, và biết Đoàn Vĩnh chỉ là một Trận Pháp sư cao giai mà thôi.
Dường như ánh mắt tất cả mọi người ánh mắt đều tập trung trên người Đoàn Vĩnh trên thân, không ai chú đến ba Linh Thể cảnh Diệp Vô Trần, Trần Hải và A Lực.
Ngược lại là Đông Hoàng Tuyết, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn quá mức của Diệp Vô Trần, nhìn nhiều hơn một chút.
Chỉ là nàng nghĩ mãi mà không rõ, nơi này cấm chế trận pháp trùng điệp, Đoàn Vĩnh sao lại mang ba tên hậu bối Linh Thể cảnh tới đây.
"Một Linh Thể ngũ trọng cũng dám tới đây?" Người thanh niên bên cạnh Đông Hoàng Tuyết cũng chú ý tới Diệp Vô Trần, cười nói: "Tiểu bạch kiểm, ngươi chỉ là một Linh Thể ngũ trọng tới đây chi, muốn đi tìm chết hả?" .
Hắn giống như là thấy được động vật hiếm lạ, giống như yến hội của đám vương công quý tộc đột nhiên có tên ăn mày xông vào.
"Cha mẹ ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết đạo lý, họa từ miệng mà ra à?" Diệp Vô Trần lạnh nhạt nói.
Bất quá, ngay tại lúc Trần Hải muốn đẩy cửa cung điện đại ra, Diệp Vô Trần đột nhiên nói: "Chờ đã! Trên cửa chính có trận pháp công kích!"
Trần Hải giật nảy mình, tranh thủ thời gian rút tay về.
Trên cửa chính có trận pháp công kích? Đoàn Vĩnh giật mình, cẩn thận quan sát đại môn, lại không nhìn ra được dị thường gì.
"Đây là Thiên Nguyên Trận, hơn nữa còn dung nhập một cái Ám Ẩn Trận, bố trí tương đương bí ẩn, các ngươi không thể nhìn ra." Diệp Vô Trần nói.
"Thiên Nguyên Trận, Ám Ẩn Trận, hai trận dung hợp!" Đoàn Vĩnh vô cùng kinh hãi: "Tần Phụng kia, trận pháp lại cao như vậy? !"
Dung hợp Trận pháp là cách bày trận khó khăn nhất.
Hơn nữa Thiên Nguyên Trận và Ám Ẩn Trận đều là trận pháp cấp ba, có rất nhiều Đại Trận Pháp Sư cao giai cũng không thể dung hợp hai trận pháp cấp ba lại với nhau.
Lúc dung hợp Trận pháp, một khi bị bài xích, thì sẽ sinh ra lực lượng linh khí bạo tạc, phản phệ lại, hậu quả rất nghiêm trọng.
Diệp Vô Trần nhìn Thiên Nguyên Trận cùng Ám Ẩn Trận được dung hợp trước mắt, âm thầm gật đầu, dung hợp lại cũng không tệ lắm, Tần Phụng là một Đại Trận Pháp Sư mà có thể làm được điểm này, đã đáng quý rồi.
Diệp Vô Trần đưa tay ra, đột nhiên đưa tay lên nắm chặt một vòng cửa, sau đó, gõ một cái, trên cửa chính quang mang lập tức đại chấn, cách mấy giây, Diệp Vô Trần lại nâng lên trên một chút, sau đó lại gõ tiếp, làm như vậy mười lần, quang mang tiêu tán, đại môn tự động mở ra.
Trần Hải ba người kinh ngạc, cứ như vậy đã bị phá?
Chỉ có Đoàn Vĩnh nhìn ra được một chút ảo diệu, biết được lúc Diệp Vô Trần gõ trên vòng cửa kia, hàm ẩn huyền diệu, cũng không phải đơn giản gõ mười lần là được.
Lập tức, Diệp Vô Trần mang theo ba người cất bước đi vào đại điện.
Sau khi bốn người đi vào đại điện, đại môn lại một lần nữa đóng lại, thành một vùng tăm tối.
"Mọi người đừng đi loạn." Diệp Vô Trần mở miệng nói: "Đây là Hắc Uyên đại trận, nếu đi lung tung cho dù là Nguyên Đan cảnh cũng bị cuốn vào vực sâu hắc ám."
Mấy người Trần Hải nghe xong, nào dám xông loạn.
"Các ngươi cứ đi theo ta." Diệp Vô Trần cất bước, đi về phía bên trái một bước, sau đó lại đi về phía bên phải ba bước.
Ba người cẩn thận từng li từng tí nhìn Diệp Vô Trần đi giống y chang như vậy, không dám sai nửa bước.
Ngay tại lúc Diệp Vô Trần mang theo Đoàn Vĩnh, Trần Hải ba người đi vào trong cung điện, bốn người Kim Hồ Duệ cũng đi tới tước cưa cung điện.
"Dung hợp trận pháp." Kim Hồ Duệ vẻ mặt kinh nghi.
"Tiểu tử kia khẽ chọc mười lần, đơn giản như vậy đã phá được Thiên Nguyên Trận và Ám Ẩn Trận, chúng ta chiếu theo thủ pháp của hắn làm đi, nhất định có thể phá được." Trương Thịnh lên tiếng.
Lúc Diệp Vô Trần phá trận, bốn người đứng ở phía sau, thấy rất rõ ràng.
"Chỉ sợ không hề đơn giản như vậy." Kim Hồ Duệ lắc đầu.
Phá một đại trận cấp ba, đã là rất khó rồi, hai đại trận cấp ba dung hợp lại, sao có thể dễ dàng bị phá vỡ như vậy?
"Ta nhìn cũng không thấy có chỗ nào huyền ảo cả." Thiên Linh Lung nói: "Vừa rồi thủ thế, động tác của hắn, ta đều nhớ kỹ, chúng ta làm theo, không sai biệt lắm, hẳn là có thể phá được."
Kim Hồ Duệ nghĩ nghĩ, chần chờ, cuối cùng gật đầu: "Vẫn nên cẩn thận một chút, vừa phát hiện không đúng, chúng ta liền lui ra phía sau."
Hắn cũng không nghĩ ra được phương pháp phá trận nào khác.
Chỉ có điều làm cho hắn kinh nghi chính là Diệp Vô Trần một Linh Thể ngũ trọng làm sao biết được phương pháp phá giải Thiên Nguyên Trận và Ám Ẩn Trận?
Nghĩ đến chuyện Tứ Thú Trận lúc trước, hắn càng cảm thấy Diệp Vô Trần thần bí, tà môn cực kì.
Nhưng hắn vẫn không thể tin được một hậu bối Linh Thể ngũ trọng là một Đại Trận Pháp Sư cao giai.
Lúc này, Trương Thịnh tiến lên , dựa theo thủ thế của Diệp Vô Trần, nắm chặt một vòng cửa trong đó, sau đó gõ xuống, lập tức, đại môn quang mang đại chấn.
Trương Thịnh thấy thế, cười to: "Các ngươi nhìn xem! Ta đã nói cứ chiếu theo tiểu tử kia làm, không sai được!"
Sau đó, cách mấy giây, hắn giống như Diệp Vô Trần lại nâng vòng cửa lên, lại gõ xuống, đại môn quang mang lần đại chấn lần nữa.
Hai người Lam Vô Thấm và Thiên Linh Lung thấy thế, cũng đều lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Kim Hồ Duệ nghi hoặc, chẳng lẽ có thể làm như thế?
Trương Thịnh phỏng theo cách làm của Diệp Vô Trần, không ngừng gõ vào đại môn.
Bốn phía, năm lần!
Rất nhanh đã gõ được chín lần, đại môn quang mang càng ngày càng thịnh.
Còn một lần cuối cùng, Trương Thịnh khẩn trương, tay phải lần nữa gõ xuống.
Đông!
Mấy người khẩn trương nhìn chằm chằm vào đại môn, rốt cuộc có mở được không?
Đột nhiên, đại môn quang mang biến mất, vô số mũi tên màu vàng bắn ra, tốc độ nhanh chóng, công kích cường đại, mấy người Kim Hồ Duệ bị dọa sắc mặt trở nên trắng nhợt.
"Lui!" Kim Hồ Duệ ngạc nhiên rống to lên, thân hình nhanh chóng lùi lại, trường kiếm trong tay di chuyển, hình thành kiếm khí sáng chói, nhưng hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của mũi tên này, những mũi tên màu vàng này chớp mắt đã xuyên qua vòng sáng kiếm khí của hắn.
Tê!
Áo giáp trên người hắn, trong nháy mắt đã bị bắn thủng!
Kim Hồ Duệ miệng phun máu tươi, im lìm bay rớt ra ngoài.
Ba người Lam Vô Thấm, Thiên Linh Lung, Trương Thịnh so với Kim Hồ Duệ còn thảm hơn, Kim Hồ Duệ che đươc bộ vị trọng yếu, còn ba người Lam Vô Thấm, chỗ trung tâm trái tim đều bị mũi tên xuyên thấu, nếu không phải ba người đều là cao thủ Thần Thông bát trọng, cửu trọng, chỉ sợ trong nháy mắt bị giết chết.
"Sao lại thế này!" Trương Thịnh khàn giọng không cam lòng rống to.
Rõ ràng hắn đã dựa theo thủ thế Diệp Vô Trần, giống như đúc gõ đại môn mười lần, rõ ràng không hề có một chút sai lầm nào, vì sao cuối cùng không mở ra, ngược lại còn bị đại trận lực phản?
Trong đại điện, Diệp Vô Trần nghe động tĩnh bên ngoài, cười lạnh, hắn biết bốn người Kim Hồ Duệ nhất định sẽ bắt chước hắn gõ vào đại môn.
Lúc này, hắn mang theo ba người Trần Hải ra khỏi Hắc Uyên đại trận, đi tới một đại sảnh rộng vài trăm mét vuông, bốn vách tường đại sảnh được khảm bốn viên dạ minh châu, trong sảnh ánh sáng rực rỡ.
Chỉ là để cho bốn người Diệp Vô Trần ngoài ý muốn chính là ngoại trừ bọn hắn, còn có những người khác sớm đã đến nơi này.
Đối phương, chính là đám người Đông Hoàng Tuyết của Đông Hoàng quốc và Mộc Ân của Phi Long quốc!
Đam người Đông Hoàng quốc và Phi Long quốc đồng dạng cũng ngoài ý muốn khi thấy có người xông tới, bọn hắn hiểu rõ được muốn phá được Thiên Nguyên Trận và Ám Ẩn Trận dung hợp lại có bao nhiêu khó khăn.
Mọi người còn đang kinh ngạc, một vị cao thủ Phi Long quốc ánh mắt rơi trên người Đoàn Vĩnh sau đó lên tiếng: "Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là tông chủ Tứ Quý Kiếm Tông của Linh Sơn quốc, không nghĩ tới tông chủ Tứ Quý Kiếm Tông ngoại trừ kiếm thuật không tệ, trận pháp cũng cao minh như vậy."
Một vị thanh niên bên cạnh Đông Hoàng Tuyết lại cười phá lên nói: "Cái gì là trận pháp, chỉ là một Trận Pháp sư mà thôi, chắc nhờ vào pháp khí phá trận mới có thể may mắn tiến vào à."
Không ít người nhận ra Đoàn Vĩnh, và biết Đoàn Vĩnh chỉ là một Trận Pháp sư cao giai mà thôi.
Dường như ánh mắt tất cả mọi người ánh mắt đều tập trung trên người Đoàn Vĩnh trên thân, không ai chú đến ba Linh Thể cảnh Diệp Vô Trần, Trần Hải và A Lực.
Ngược lại là Đông Hoàng Tuyết, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn quá mức của Diệp Vô Trần, nhìn nhiều hơn một chút.
Chỉ là nàng nghĩ mãi mà không rõ, nơi này cấm chế trận pháp trùng điệp, Đoàn Vĩnh sao lại mang ba tên hậu bối Linh Thể cảnh tới đây.
"Một Linh Thể ngũ trọng cũng dám tới đây?" Người thanh niên bên cạnh Đông Hoàng Tuyết cũng chú ý tới Diệp Vô Trần, cười nói: "Tiểu bạch kiểm, ngươi chỉ là một Linh Thể ngũ trọng tới đây chi, muốn đi tìm chết hả?" .
Hắn giống như là thấy được động vật hiếm lạ, giống như yến hội của đám vương công quý tộc đột nhiên có tên ăn mày xông vào.
"Cha mẹ ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết đạo lý, họa từ miệng mà ra à?" Diệp Vô Trần lạnh nhạt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.