Chương 41: Liên hoa tiên tử
Tiểu Langlang
28/03/2016
"Hừ, dám ở đây mạo danh Thiên Nữ! Hắc Liên Hoa, ngươi tới số rồi!!"
Nam nhân tung mình giẫm lên mặt nước, một thân bạch y tà tà phiêu dật theo gió. Lưỡi kiếm loé sáng ánh hàn quang trong trẻo, lạnh lùng tựa như chính bản thân nam nhân.
Đồng Mẫn Mẫn há hốc mồm nhìn nam nhân tựa như thiên tiên hạ phàm, lâu đến mức con ruồi bay vào miệng lúc nào cũng chả biết.
Phi phi!! Con ruồi chết tiệt, không cần phải phối hợp diễn đến vậy đâu!
Đồng Mẫn Mẫn quẹt miệng, hung hăng trừng mỗ sói đang ngồi trong gốc cây... Đừng hỏi mỗ ba chấm này có nghĩa gì, mỗ cũng "..." luôn đây!
Bỗng bạch y nữ nhân phá lên cười như điên dại, kéo theo một tia mị ý trong đáy mắt.
"Không nghĩ Liên Hoa tiên tử đại giá quang lâm đến đây, nên không kịp chuẩn bị đồ tốt để tiếp đón, thật có lỗi mà!"
"Ít nhiều lời đi! Khá khen cho ngươi, không chỉ mạo danh Thái Thượng lão quân đả thương hai tiên đồng, trộm đi tiên đan trong lò Bát Quái tu về chân thân. Mà còn xuống nhân gian gieo rắc kiếp nạn, hại chết cả một thôn Đào Nguyên già trẻ lớn bé, vong hồn chạy lên tận thiên đình để cáo trạng."
Nam nhân sắc lạnh vạch trần từng tội ác mà nữ nhân gây ra, đến cuối cùng hoá thành sát khí đánh ập vào nữ nhân.
"Ta hối hận! Khi đó, ta nên giết chết ngươi! Hắc Liên Hoa, ta hối hận vì tin lầm ngươi!!"
Theo lời nói phi tán trong gió, nam nhân như làn sương thoáng chốc đã tiến công trực diện chém thẳng vào nữ nhân. Nữ nhân cười tà lách người tránh đi, đuôi mắt khẽ quét những đốm sáng tỏa ra từ sen trắng ngày một dày đặc, hương khí cũng nồng đậm hơn.
Bạch Triển Nhật, là ngươi tự tìm đường chết!
Bên kia ai đánh gì đánh, bên này Đồng Mẫn Mẫn cùng Đồng Du chạy tới chỗ Sí Nguyệt. Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi. Dù dù sao đầu năm nay đánh nhau ì xèo cũng không phải chuyện hiếm lạ, ngay cả xương khô tự kỉ hay ma cây biến thái còn thấy qua rồi, vậy thì còn có gì đáng kinh ngạc nữa đâu.
Khụ khụ, nói câu này hơi sớm đó cô bạn nhỏ, trò hay còn chờ ở cuối màn kìa!
"Ngươi không sao chứ Sí Nguyệt?"
Nhìn thân hình đồ sộ của Sí Nguyệt rung lên từng hồi, hai chân trước chống đỡ không để thân thể sụp đổ, Đồng Mẫn Mẫn lo lắng vuốt lên mi tâm đang cau chặt của nó.
Sí Nguyệt vẫn không nói một lời, cơ thể thống khổ chịu đựng từng đợt oanh tạc của yêu lực, khiến cho khoé môi tràn ra không ít máu. Đồng Mẫn Mẫn hoang mang ngước lên nhìn Đồng Du, bây giờ người nàng có thể tin tưởng cũng chỉ có hắn mà thôi.
"Xem ra tình hình nghiêm trọng hơn ta nghĩ, phải mau chóng làm gì đó, trước khi Sí Nguyệt thật sự như lời nữ nhân kia nói." Bạo phát mà chết!
Đồng Du nhìn những bông sen trắng vẫn đang lung lay tỏa ra bạt ngàn đốm sáng vàng, tay chân linh động tiến tới ngắt những đóa sen đó đi.
Dị trạng xuất hiện.
Chỉ thấy đóa sen trắng mà Đồng Du chạm vào kia, giống như bị hoen ố mà trở nên sậm màu rồi tối dần. Vô số những chiếc răng nhọn từ trên cánh hoa trồi lên, bạch y nữ nhân phát ra tiếng cười quỉ dị, đối với Bạch Triển Nhật cảnh giác nhìn nàng nói.
"Ngươi có muốn biết, xác của hơn một ngàn người thôn Đào Nguyên đi đâu rồi không? Ha ha! Họ đều ở đây cả, bên dưới đầm sen này!"
Bạch y nữ nhân điểm chân xuống mặt hồ, ngay lập tức nước trong hồ sáng lên, cảnh tượng khiến người khác cơ hồ không nói nên lời, bày ra trước mắt mọi người.
Đúng như lời bạch y nữ nhân nói, xác của một ngàn người thôn Đào Nguyên đều nằm lại nơi đây, trở thành phân bón nuôi sống những đóa sen tối tăm kia. Dùng sự đau khổ tuyệt vọng của nhân loại, vẽ nên một bức tranh mĩ lệ tà ác.
Màu của bạch y trên thân nữ nhân dần biến đổi, trở về nguyên bản màu đen của bóng tối. Thoát đi tầng tầng xiêm y gò bó thân thể, chỉ để lại đúng một kiện sa y mỏng như cánh ve sầu vô cùng bắt mắt. Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp lại càng thêm mĩ lệ tựa như yêu ma, mái tóc đen tuyền rơi xuống ôm lấy thân thể yêu kiều của nữ nhân, càng thêm mê hoặc động lòng người.
Nàng chính là Hắc Liên Hoa, đóa hoa duy nhất bị vẩn đục của Thiên Giới.
Đồng Mẫn Mẫn.. Yo, linh hồn! Ngươi còn khỏe không nha? Nói ngươi hay, ta sắp hộc máu bỏ mình lại đây rồi! Ảo đến thế là cùng!!
Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt nhìn một màn hoá thân đổi xiêm y chỉ có trong phim kia, không khỏi cân nhắc có nên chuồn khẩn khỏi đây không. Dù sao ở trong phim, một lần đổi đồ bằng một lần thăng cấp.
Đồng Mẫn Mẫn quay qua nhìn Đồng Du, phi thường nghiêm túc nói.
"Du, đây là lúc con chứng tỏ khả năng lực sĩ của mình, mau vác theo Sí Nguyệt rồi mẹ con ta chuồn gấp thôi!"
"Không được."
Đồng Du dứt khoát một lời. Đồng Mẫn Mẫn nhảy dựng lên chít chít.
"Gì mà không được hả? Ăn bao nhiêu kí gạo rồi mà có con mèo cũng khiêng không nỗi là sao?"
Đồng Du trợn mắt.. Ngươi tưởng nó là mèo bình thường chắc?
Đồng Du khinh thường nhìn nàng, nếu không phải tay bị trói buột, hắn thật muốn tiến tới nhéo cho nàng vài cái để tỉnh ra.
Đồng Mẫn Mẫn nhanh nhạy nhận ra tình huống không thích hợp của Đồng Du, dễ gì mà hắn im lặng chịu trận như thế. Mắt thấy đóa sen đen kia giống như vươn thân lên, mở ra cái miệng hàm chứa vô số lưỡi đao nhào về phía Đồng Du, Đồng Mẫn Mẫn phi người tung cước đá nó văng đi.
Bông sen bị đá ôm mặt.. Ta đã làm nên tội tình gì, sao cứ đè mặt ta mà đánh không vậy? Oa oa..
Đồng Mẫn Mẫn, Đồng Du.. Hoá ra là cái bông sen chưa kịp cho vào nồi kia!
Bên kia tình trạng của Bạch Triển Nhật cũng không khá khẩm là mấy, y liên tục bị Hắc Liên Hoa đánh lùi về sau. Chống đỡ thân kiếm khuỵ người xuống, lồng ngực phập phồng thở hồng hộc.
Y biết trong không khí có vấn đề, hương hoa thơm nồng này hẳn là nguyên nhân khiến kinh mạch của y trì trệ không vận hành. Nhưng đã trễ, y vì giận dữ che mắt mà quên mất nữ nhân này có bao nhiêu tâm kế, đến khi nhận ra thì đã muộn rồi.
Hắc Liên Hoa vuốt môi cười ngạo nghễ, con mồi đã rơi vào đường cùng, nàng không có hứng để truy đuổi. Vẫy tay một cái, những đoá sen mang theo lưỡi đao gớm chiếc liền trỗi dậy, tất cả xoay đầu nhìn về phía Bạch Triển Nhật đầy thù hằn, gào thét dữ tợn lao lên tấn công y.
Bạch Triển Nhật vung kiếm chém những đóa hoa đang lao tới, linh lực bị khống chế khiến cho động tác của y trở nên không linh hoạt. Lợi dụng lúc y bị những đóa hoa khác vây quanh cản trở tầm mắt, một đóa sen liền âm hiểm ngoặm chặt lấy lưỡi kiếm của y.
Bạch Triển Nhật bị khống chế.
"Ha ha, không ngờ liên hoa tiên tử cao quý cũng có ngày rơi vào tay ta! Thế nào, cảm giác của ngươi lúc này là gì?"
Nhìn Bạch Triển Nhật vùng vằng giẫy dụa thoát khỏi đám sen đen, nữ nhân lớn tiếng cười chế giễu y.
"Muốn chém muốn giết tuỳ ngươi, đừng nhiều lời vô nghĩa!"
Bạch Triển Nhật nghiến răng nói, sắc mặt lạnh lùng trừng Hắc Liên Hoa. Trái lại, Hắc Liên Hoa giống như cố ý kéo dài thời gian tra tấn, để cho đám sen đen kia cắn nát thân thể Bạch Triển Nhật, hút lấy linh khí tinh khiết của y.
Ả liếm môi, bày ra vẻ mặt hưởng thụ.
"Không sai, thân thể ngươi quả nhiên là kết tinh trân quý của đất trời. Thật không uổng Thiên Nữ tin tưởng ngươi đến vậy, ngoài ả ra thì ngươi là linh thể hiếm có. Nếu có thể hoàn toàn hấp thụ được ngươi, yêu ma tăng ngàn năm công lực, còn con người.. Ha ha, giấc mộng trường sinh có thể đạt thành rồi!"
Làm như ngại châm biến không đủ, Hắc Liên Hoa cười, mở miệng nói.
"Có muốn ta giúp ngươi truyền đạt những lời cuối cùng cho Thiên Nữ không? Ta rất háo hức chờ mong vẻ mặt của ả ta lúc đó!" Kẻ luôn luôn cho mình là cao cao tại thượng kia!
Bạch Triển Nhật thế nhưng lại cười nhạt, ngước nhìn nữ nhân đang tự mãn kia mà cười.
"Đáng lí ra lúc Thiên Quân Lãnh Vô Tâm tha cho ngươi một con đường sống, ta nên lường trước ngày này mà giết chết ngươi mới phải!"
"Câm miệng! Không được nhắc tên của ngài ấy ở đây!!"
Giống như bị chọc trúng vẩy ngược, Hắc Liên Hoa tức giận hét lên, vung tay chém ra một đạo kiếm khí muốn cắt nát thân thể Bạch Triển Nhật.
Bạch Triển Nhật nhắm mắt, chờ đợi kiếp số của mình.
Keengg..
Vù vù..
Hàn quang loé lên đánh tan kiếm khí mạnh mẽ. Bạch Triển Nhật mở mắt, khó có thể tin nhìn người trước mặt.
Đồng Mẫn Mẫn cản trước người y, Bích Hàn Kiếm trong tay loé lên ánh xanh nhàn nhạt, có vẻ thắc mắc quay lại hỏi.
"Ngươi biết Lãnh Vô Tâm sao?"
Nam nhân tung mình giẫm lên mặt nước, một thân bạch y tà tà phiêu dật theo gió. Lưỡi kiếm loé sáng ánh hàn quang trong trẻo, lạnh lùng tựa như chính bản thân nam nhân.
Đồng Mẫn Mẫn há hốc mồm nhìn nam nhân tựa như thiên tiên hạ phàm, lâu đến mức con ruồi bay vào miệng lúc nào cũng chả biết.
Phi phi!! Con ruồi chết tiệt, không cần phải phối hợp diễn đến vậy đâu!
Đồng Mẫn Mẫn quẹt miệng, hung hăng trừng mỗ sói đang ngồi trong gốc cây... Đừng hỏi mỗ ba chấm này có nghĩa gì, mỗ cũng "..." luôn đây!
Bỗng bạch y nữ nhân phá lên cười như điên dại, kéo theo một tia mị ý trong đáy mắt.
"Không nghĩ Liên Hoa tiên tử đại giá quang lâm đến đây, nên không kịp chuẩn bị đồ tốt để tiếp đón, thật có lỗi mà!"
"Ít nhiều lời đi! Khá khen cho ngươi, không chỉ mạo danh Thái Thượng lão quân đả thương hai tiên đồng, trộm đi tiên đan trong lò Bát Quái tu về chân thân. Mà còn xuống nhân gian gieo rắc kiếp nạn, hại chết cả một thôn Đào Nguyên già trẻ lớn bé, vong hồn chạy lên tận thiên đình để cáo trạng."
Nam nhân sắc lạnh vạch trần từng tội ác mà nữ nhân gây ra, đến cuối cùng hoá thành sát khí đánh ập vào nữ nhân.
"Ta hối hận! Khi đó, ta nên giết chết ngươi! Hắc Liên Hoa, ta hối hận vì tin lầm ngươi!!"
Theo lời nói phi tán trong gió, nam nhân như làn sương thoáng chốc đã tiến công trực diện chém thẳng vào nữ nhân. Nữ nhân cười tà lách người tránh đi, đuôi mắt khẽ quét những đốm sáng tỏa ra từ sen trắng ngày một dày đặc, hương khí cũng nồng đậm hơn.
Bạch Triển Nhật, là ngươi tự tìm đường chết!
Bên kia ai đánh gì đánh, bên này Đồng Mẫn Mẫn cùng Đồng Du chạy tới chỗ Sí Nguyệt. Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi. Dù dù sao đầu năm nay đánh nhau ì xèo cũng không phải chuyện hiếm lạ, ngay cả xương khô tự kỉ hay ma cây biến thái còn thấy qua rồi, vậy thì còn có gì đáng kinh ngạc nữa đâu.
Khụ khụ, nói câu này hơi sớm đó cô bạn nhỏ, trò hay còn chờ ở cuối màn kìa!
"Ngươi không sao chứ Sí Nguyệt?"
Nhìn thân hình đồ sộ của Sí Nguyệt rung lên từng hồi, hai chân trước chống đỡ không để thân thể sụp đổ, Đồng Mẫn Mẫn lo lắng vuốt lên mi tâm đang cau chặt của nó.
Sí Nguyệt vẫn không nói một lời, cơ thể thống khổ chịu đựng từng đợt oanh tạc của yêu lực, khiến cho khoé môi tràn ra không ít máu. Đồng Mẫn Mẫn hoang mang ngước lên nhìn Đồng Du, bây giờ người nàng có thể tin tưởng cũng chỉ có hắn mà thôi.
"Xem ra tình hình nghiêm trọng hơn ta nghĩ, phải mau chóng làm gì đó, trước khi Sí Nguyệt thật sự như lời nữ nhân kia nói." Bạo phát mà chết!
Đồng Du nhìn những bông sen trắng vẫn đang lung lay tỏa ra bạt ngàn đốm sáng vàng, tay chân linh động tiến tới ngắt những đóa sen đó đi.
Dị trạng xuất hiện.
Chỉ thấy đóa sen trắng mà Đồng Du chạm vào kia, giống như bị hoen ố mà trở nên sậm màu rồi tối dần. Vô số những chiếc răng nhọn từ trên cánh hoa trồi lên, bạch y nữ nhân phát ra tiếng cười quỉ dị, đối với Bạch Triển Nhật cảnh giác nhìn nàng nói.
"Ngươi có muốn biết, xác của hơn một ngàn người thôn Đào Nguyên đi đâu rồi không? Ha ha! Họ đều ở đây cả, bên dưới đầm sen này!"
Bạch y nữ nhân điểm chân xuống mặt hồ, ngay lập tức nước trong hồ sáng lên, cảnh tượng khiến người khác cơ hồ không nói nên lời, bày ra trước mắt mọi người.
Đúng như lời bạch y nữ nhân nói, xác của một ngàn người thôn Đào Nguyên đều nằm lại nơi đây, trở thành phân bón nuôi sống những đóa sen tối tăm kia. Dùng sự đau khổ tuyệt vọng của nhân loại, vẽ nên một bức tranh mĩ lệ tà ác.
Màu của bạch y trên thân nữ nhân dần biến đổi, trở về nguyên bản màu đen của bóng tối. Thoát đi tầng tầng xiêm y gò bó thân thể, chỉ để lại đúng một kiện sa y mỏng như cánh ve sầu vô cùng bắt mắt. Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp lại càng thêm mĩ lệ tựa như yêu ma, mái tóc đen tuyền rơi xuống ôm lấy thân thể yêu kiều của nữ nhân, càng thêm mê hoặc động lòng người.
Nàng chính là Hắc Liên Hoa, đóa hoa duy nhất bị vẩn đục của Thiên Giới.
Đồng Mẫn Mẫn.. Yo, linh hồn! Ngươi còn khỏe không nha? Nói ngươi hay, ta sắp hộc máu bỏ mình lại đây rồi! Ảo đến thế là cùng!!
Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt nhìn một màn hoá thân đổi xiêm y chỉ có trong phim kia, không khỏi cân nhắc có nên chuồn khẩn khỏi đây không. Dù sao ở trong phim, một lần đổi đồ bằng một lần thăng cấp.
Đồng Mẫn Mẫn quay qua nhìn Đồng Du, phi thường nghiêm túc nói.
"Du, đây là lúc con chứng tỏ khả năng lực sĩ của mình, mau vác theo Sí Nguyệt rồi mẹ con ta chuồn gấp thôi!"
"Không được."
Đồng Du dứt khoát một lời. Đồng Mẫn Mẫn nhảy dựng lên chít chít.
"Gì mà không được hả? Ăn bao nhiêu kí gạo rồi mà có con mèo cũng khiêng không nỗi là sao?"
Đồng Du trợn mắt.. Ngươi tưởng nó là mèo bình thường chắc?
Đồng Du khinh thường nhìn nàng, nếu không phải tay bị trói buột, hắn thật muốn tiến tới nhéo cho nàng vài cái để tỉnh ra.
Đồng Mẫn Mẫn nhanh nhạy nhận ra tình huống không thích hợp của Đồng Du, dễ gì mà hắn im lặng chịu trận như thế. Mắt thấy đóa sen đen kia giống như vươn thân lên, mở ra cái miệng hàm chứa vô số lưỡi đao nhào về phía Đồng Du, Đồng Mẫn Mẫn phi người tung cước đá nó văng đi.
Bông sen bị đá ôm mặt.. Ta đã làm nên tội tình gì, sao cứ đè mặt ta mà đánh không vậy? Oa oa..
Đồng Mẫn Mẫn, Đồng Du.. Hoá ra là cái bông sen chưa kịp cho vào nồi kia!
Bên kia tình trạng của Bạch Triển Nhật cũng không khá khẩm là mấy, y liên tục bị Hắc Liên Hoa đánh lùi về sau. Chống đỡ thân kiếm khuỵ người xuống, lồng ngực phập phồng thở hồng hộc.
Y biết trong không khí có vấn đề, hương hoa thơm nồng này hẳn là nguyên nhân khiến kinh mạch của y trì trệ không vận hành. Nhưng đã trễ, y vì giận dữ che mắt mà quên mất nữ nhân này có bao nhiêu tâm kế, đến khi nhận ra thì đã muộn rồi.
Hắc Liên Hoa vuốt môi cười ngạo nghễ, con mồi đã rơi vào đường cùng, nàng không có hứng để truy đuổi. Vẫy tay một cái, những đoá sen mang theo lưỡi đao gớm chiếc liền trỗi dậy, tất cả xoay đầu nhìn về phía Bạch Triển Nhật đầy thù hằn, gào thét dữ tợn lao lên tấn công y.
Bạch Triển Nhật vung kiếm chém những đóa hoa đang lao tới, linh lực bị khống chế khiến cho động tác của y trở nên không linh hoạt. Lợi dụng lúc y bị những đóa hoa khác vây quanh cản trở tầm mắt, một đóa sen liền âm hiểm ngoặm chặt lấy lưỡi kiếm của y.
Bạch Triển Nhật bị khống chế.
"Ha ha, không ngờ liên hoa tiên tử cao quý cũng có ngày rơi vào tay ta! Thế nào, cảm giác của ngươi lúc này là gì?"
Nhìn Bạch Triển Nhật vùng vằng giẫy dụa thoát khỏi đám sen đen, nữ nhân lớn tiếng cười chế giễu y.
"Muốn chém muốn giết tuỳ ngươi, đừng nhiều lời vô nghĩa!"
Bạch Triển Nhật nghiến răng nói, sắc mặt lạnh lùng trừng Hắc Liên Hoa. Trái lại, Hắc Liên Hoa giống như cố ý kéo dài thời gian tra tấn, để cho đám sen đen kia cắn nát thân thể Bạch Triển Nhật, hút lấy linh khí tinh khiết của y.
Ả liếm môi, bày ra vẻ mặt hưởng thụ.
"Không sai, thân thể ngươi quả nhiên là kết tinh trân quý của đất trời. Thật không uổng Thiên Nữ tin tưởng ngươi đến vậy, ngoài ả ra thì ngươi là linh thể hiếm có. Nếu có thể hoàn toàn hấp thụ được ngươi, yêu ma tăng ngàn năm công lực, còn con người.. Ha ha, giấc mộng trường sinh có thể đạt thành rồi!"
Làm như ngại châm biến không đủ, Hắc Liên Hoa cười, mở miệng nói.
"Có muốn ta giúp ngươi truyền đạt những lời cuối cùng cho Thiên Nữ không? Ta rất háo hức chờ mong vẻ mặt của ả ta lúc đó!" Kẻ luôn luôn cho mình là cao cao tại thượng kia!
Bạch Triển Nhật thế nhưng lại cười nhạt, ngước nhìn nữ nhân đang tự mãn kia mà cười.
"Đáng lí ra lúc Thiên Quân Lãnh Vô Tâm tha cho ngươi một con đường sống, ta nên lường trước ngày này mà giết chết ngươi mới phải!"
"Câm miệng! Không được nhắc tên của ngài ấy ở đây!!"
Giống như bị chọc trúng vẩy ngược, Hắc Liên Hoa tức giận hét lên, vung tay chém ra một đạo kiếm khí muốn cắt nát thân thể Bạch Triển Nhật.
Bạch Triển Nhật nhắm mắt, chờ đợi kiếp số của mình.
Keengg..
Vù vù..
Hàn quang loé lên đánh tan kiếm khí mạnh mẽ. Bạch Triển Nhật mở mắt, khó có thể tin nhìn người trước mặt.
Đồng Mẫn Mẫn cản trước người y, Bích Hàn Kiếm trong tay loé lên ánh xanh nhàn nhạt, có vẻ thắc mắc quay lại hỏi.
"Ngươi biết Lãnh Vô Tâm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.