Chương 20: Ngoại truyện 1: Nghi án oan tình
Tiểu Langlang
15/11/2015
Mẫn Mẫn ném một hòn đá xuống hồ nước, chốc sau ông bụt đầu u một cục dần hiện lên, hỏi.
"Vì sao con khóc?"
Mẫn Mẫn:"Dạ, con đánh rơi một vật bên dưới hồ nước này."
Ông bụt gật đầu, ra vẻ am hiểu, vỗ tay một cái, xác của nam chính liền trồi lên. Ông nói.
"Cái xác bằng vàng, cái xác bằng bạc hay cái xác bằng đồng này của nam chính, cái xác nào là của con?"
Mẫn Mẫn thật thà đáp:"Dạ, con không có phi tang nhiều xác người như vậy. Cái con đánh rơi, là bữa ăn trưa."
Ông bụt gật đầu:"Vậy sao? Ta không biết là của con nên đã lỡ miệng ăn hết rồi. Để bù đắp, ta sẽ tặng cho con cái xác bằng vàng, bạc và đồng của nam chính. Thôi, ta đi đây!"
Nháy mắt một cái, ông bụt biến mất, để lại ba cái xác cho Mẫn Mẫn.
Lạy hồn! Bữa trưa thì thánh ăn mất, để lại ba cái xác người cho ta!
Đang lúc nữ chính không biết xử trí ra sao, định bụng khiêng xác của nam chính ném trở vào hồ. Bất chợt, quan sai từ đâu ập đến, nữ chính vô tội bị còng đầu.
"Cô có quyền giữ im lặng, bởi những gì cô nói sẽ là bằng chứng chống lại cô trước toà. Chúng tôi đã mời Bao đại nhân của phủ Khai Phong đến xét xử, cô đừng mong chạy tội, nhất định phải đòi lại công đạo cho nam chính." Một anh lính cương trực nói.
Sở Hoài Thu bị giữ bên ngoài khóc sướt mướt, liều mình xông vào đám đông gào lên giống như thể nàng sắp xuống lỗ tới nơi. Phụng Song Anh phải tiến tới ôm lấy y, vỗ vỗ lưng y giúp y hết nấc nghẹn.
Nhị sư huynh, Tưởng Viễn Ninh và võ chuối huynh đài đứng một bên âm thầm lắc đầu tiếc nuối, than một tiếng:"Tuổi xuân phai tàn trong nhà đá!"
Cố Ngạc Thiền Vũ, Tiêu Mạc Phùng và Trần Lựu thì cười hả hê, bảo một câu:"Đúng người đúng tội."
Riêng Lãnh Vô Tâm vì quen biết nên được đặc cách cho vào, giữ lấy đầu vai nàng, khẳng định chắc nịch:"Đừng sợ, ta sẽ mời người cãi giỏi nhất kinh thành này tới chạy tội cho nàng."
Hội đồng thầy tu của Vân Phong tự cũng đến, ai cũng nhiệt tình nói:"Chuyện ma chay đã có chúng ta lo, quan tài và hai tấc đất ngươi nằm, đợi đến khi ngươi động thổ rồi chúng ta sẽ thu lại bằng tiền cúng dường."
Không biết Ngọc Hoàng đại đế Hiên Viên Cẩn Duệ hóng chuyện ở đâu mà cũng đến:"Ta thấy đám ma của ngươi có hơi đơn điệu, không được sôi động cho mấy. Thôi thì thế này đi, để ta tài trợ cho ngươi dàn âm ly sáu số cùng với nhóm vũ công thiên đình - Thất tiên nữ - đến hát góp vui vậy."
Tứ đại yêu quái thời thượng cổ đứng chờ cũng đã lâu, đợi mọi người nói xong hết mới ra mặt. Bạch hổ cao ngạo bước nhìn Mẫn Mẫn, hơi hất đầu, nói:"Tuy chúng ta chưa chính thức giáp mặt nhau, nhưng ngươi có cái ơn lớn là đã cứu thoát bọn ta. Quan tài của ngươi, bốn người chúng ta sẽ khiêng."
Mọi người tốt với ta quá, chưa chi mà đã lo hết cả chuyện mồ yên mả đẹp luôn rồi! Đồng Mẫn Mẫn hai mắt trắng dã, trước khi bị áp giải lên xe phạm nhân đã nghĩ như vậy.
"Vì sao con khóc?"
Mẫn Mẫn:"Dạ, con đánh rơi một vật bên dưới hồ nước này."
Ông bụt gật đầu, ra vẻ am hiểu, vỗ tay một cái, xác của nam chính liền trồi lên. Ông nói.
"Cái xác bằng vàng, cái xác bằng bạc hay cái xác bằng đồng này của nam chính, cái xác nào là của con?"
Mẫn Mẫn thật thà đáp:"Dạ, con không có phi tang nhiều xác người như vậy. Cái con đánh rơi, là bữa ăn trưa."
Ông bụt gật đầu:"Vậy sao? Ta không biết là của con nên đã lỡ miệng ăn hết rồi. Để bù đắp, ta sẽ tặng cho con cái xác bằng vàng, bạc và đồng của nam chính. Thôi, ta đi đây!"
Nháy mắt một cái, ông bụt biến mất, để lại ba cái xác cho Mẫn Mẫn.
Lạy hồn! Bữa trưa thì thánh ăn mất, để lại ba cái xác người cho ta!
Đang lúc nữ chính không biết xử trí ra sao, định bụng khiêng xác của nam chính ném trở vào hồ. Bất chợt, quan sai từ đâu ập đến, nữ chính vô tội bị còng đầu.
"Cô có quyền giữ im lặng, bởi những gì cô nói sẽ là bằng chứng chống lại cô trước toà. Chúng tôi đã mời Bao đại nhân của phủ Khai Phong đến xét xử, cô đừng mong chạy tội, nhất định phải đòi lại công đạo cho nam chính." Một anh lính cương trực nói.
Sở Hoài Thu bị giữ bên ngoài khóc sướt mướt, liều mình xông vào đám đông gào lên giống như thể nàng sắp xuống lỗ tới nơi. Phụng Song Anh phải tiến tới ôm lấy y, vỗ vỗ lưng y giúp y hết nấc nghẹn.
Nhị sư huynh, Tưởng Viễn Ninh và võ chuối huynh đài đứng một bên âm thầm lắc đầu tiếc nuối, than một tiếng:"Tuổi xuân phai tàn trong nhà đá!"
Cố Ngạc Thiền Vũ, Tiêu Mạc Phùng và Trần Lựu thì cười hả hê, bảo một câu:"Đúng người đúng tội."
Riêng Lãnh Vô Tâm vì quen biết nên được đặc cách cho vào, giữ lấy đầu vai nàng, khẳng định chắc nịch:"Đừng sợ, ta sẽ mời người cãi giỏi nhất kinh thành này tới chạy tội cho nàng."
Hội đồng thầy tu của Vân Phong tự cũng đến, ai cũng nhiệt tình nói:"Chuyện ma chay đã có chúng ta lo, quan tài và hai tấc đất ngươi nằm, đợi đến khi ngươi động thổ rồi chúng ta sẽ thu lại bằng tiền cúng dường."
Không biết Ngọc Hoàng đại đế Hiên Viên Cẩn Duệ hóng chuyện ở đâu mà cũng đến:"Ta thấy đám ma của ngươi có hơi đơn điệu, không được sôi động cho mấy. Thôi thì thế này đi, để ta tài trợ cho ngươi dàn âm ly sáu số cùng với nhóm vũ công thiên đình - Thất tiên nữ - đến hát góp vui vậy."
Tứ đại yêu quái thời thượng cổ đứng chờ cũng đã lâu, đợi mọi người nói xong hết mới ra mặt. Bạch hổ cao ngạo bước nhìn Mẫn Mẫn, hơi hất đầu, nói:"Tuy chúng ta chưa chính thức giáp mặt nhau, nhưng ngươi có cái ơn lớn là đã cứu thoát bọn ta. Quan tài của ngươi, bốn người chúng ta sẽ khiêng."
Mọi người tốt với ta quá, chưa chi mà đã lo hết cả chuyện mồ yên mả đẹp luôn rồi! Đồng Mẫn Mẫn hai mắt trắng dã, trước khi bị áp giải lên xe phạm nhân đã nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.