Chương 51: Rời cốc (2)
Tiểu Langlang
12/06/2016
Không như mọi khi yên bình thanh tĩnh, hôm nay Vô Cực Cốc phá lệ ồn ào náo nhiệt. Người tới tới lui xếp hàng bốc thẻ tre, bốc xong rồi thì đi báo danh cho người khác lên bốc, Đồng Mẫn Mẫn cũng không ngoại lệ.
Liếc nhìn một hàng dài không thấy điểm cuối, Đồng Mẫn Mẫn thật muốn hộc máu khi là người xếp sau cùng. Cũng phải thôi, mặt trời đã lên ba sào rồi mà giờ nàng mới dậy, không nói cũng có thể đoán được khả năng phơi mông ngủ nướng của nàng siêu việt như thế nào.
Cào cào tóc, Đồng Mẫn Mẫn âm thầm nghiếng răng phẫn hận.
Tất cả, đều là do tên sư phụ nát rượu của nàng mà ra! Gì mà cổ động tinh thần trước khi đi thi chứ? Toàn là hãm hại người không à! Đến giờ đầu của nàng vẫn đau đây này!
Không phải khen chứ, Cao Diên Tông quả thật là một người rất thức thời, luôn nắm bắt tốt mọi thời cơ để có lí do chính đáng mà đi nhậu nhẹt. Rõ ràng biết hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, thế nhưng lại cố tình rủ rê đệ tử đi ăn nhẹt chè chén. Mà Đồng Mẫn Mẫn cũng có vừa gì, thấy người ta ăn chẳng lẽ nàng đứng đó ngó miệng, hơn nữa, còn là một bàn sơn hào hải vị mà nàng đi đầu này đầu kia xin đểu một ít? Đương nhiên là không có khả năng rồi, quy tắc làm người của Đồng Mẫn Mẫn chính là ăn trước nói sau, vậy nên rất nhanh đã lao vào nhập cuộc "Trăm phần trăm không say không về!"
Đều nói, trên không nghiêm thì dưới tất loạn. Hai thầy trò ăn sướng miệng rồi thì lăn đùng ra ngủ, cũng chẳng quản trời trăng mây gió cứ thế đánh một giấc vù vù. Nếu không phải Trương Thanh có việc tình cờ đi ngang qua, khẳng định hai thầy trò họ còn phơi bụng nằm tới chiều.
Mỗ sói thông báo:Nữ chính lại bước một bước trên con đường ăn chơi lầy lội!
Đứng lâu đâm ra cũng mỏi chân, mà trời lại nắng chang chang thế này. Đồng Mẫn Mẫn che tay, môi trề ra cả dặm.
Thật là vô nhân đạo nha, còn tiếp tục đứng như vậy nữa, trước sau gì nàng cũng thành xiên thịt nướng cho coi! Ai chứ Đồng Mẫn Mẫn tuyệt không bạc đãi chính mình, có bạc đãi, cũng là bạc đãi người bên cạnh!
Đồng Mẫn Mẫn cười gian, xem ra lại có người chịu khổ rồi!
Không cần tìm đâu xa, trước mặt nàng đây đã có ngay một người. Cao to anh tuấn, rất thích hợp để chắn nắng che mưa.
Hai mắt Đồng Mẫn Mẫn loé sáng, điều chỉnh tốt gương mặt liền đưa tay giật giật ống tay áo của người nọ, giọng mũi nghẹn ngào vô cùng đáng thương.
"Sư huynh, bế muội với ~ !"
Đồng Mẫn Mẫn không hề thấy xấu hổ với hành vi mặt dày làm nũng của nàng. Gì chứ, ta nhỏ ta có quyền nha!
Vị sư huynh nọ quay lại nhìn nàng, gương mặt anh tuấn có vẻ hơi kinh ngạc mà há hốc cả ra.
Wow, đây chẳng phải là nhân vật truyền kì của Vô Cực Cốc sao?!!
Đầu năm nay, trước khi ra đường phải cầu trời khẩn phật, bằng không, nhất định sẽ gặp đại họa lâm đầu. Trước hết, vẫn là nhắc sơ qua về lời đồn đang lưu truyền thịnh hành ở Vô Cực Cốc.
Bước ra cửa thì hãy nhìn xem chân, đi đường mà gặp Đồng Mẫn Mẫn hãy đi đường vòng, nếu xui xẻo bị bắt được thì hãy lăn ra mà vờ giả chết. Nhưng khuyên ngươi không nên sử dụng biện pháp thứ hai, vì đôi khi Đồng Mẫn Mẫn đói quá vẫn đè ra đánh cướp như thường. (Mỗ sói -_-:"Có cảm giác như đang tả gấu!")
Mộ Dung Cảnh có chút ngoài ý muốn nhìn vị sư muội nhỏ nhắn trước mặt, đặc biệt là khi nhìn đến hai mắt rưng rưng kia, đâu đó trong tâm hồn y như bị ai hung hăng nhéo một cái.
Nhìn đi, nhìn đi! Đúng là lời đồn dở nóc nhà người ta, nghĩ sao mà một bé con đáng yêu lại làm ra những hành vi dã man như vậy được? (Lầm to!) Biết ngay là các sư huynh tỉ muội chỉ bịp y thôi chứ làm gì mà có vụ đó, ha ha!! (Lầm to rồi!)
Nghĩ vậy, Mộ Dung Cảnh vui vẻ đem Đồng Mẫn Mẫn bế lên, không biết rằng, từ nay cũng gánh trên vai kiếp nạn làm ô sin nhà người. (Mô Phật, một phút mặc niệm bắt đầu!)
Ọt ọt ọt ~
Đồng Mẫn Mẫn quả thật tự nhiên như thiên nhiên, chưa đến năm giây đã lộ ra nguyên hình. Trái lại, Mộ Dung Cảnh còn tủm tỉm quan tâm hỏi han nàng.
"Đói bụng sao?"
"Dạ, bụng của muội buồn nên nó bắt chuyện đó mà!"
"..Ta có mang theo ít bánh, muội có muốn ăn không?"
"Dạ, huynh có thì cho muội xin hai cái nhé! À nhân tiện, muội cũng khát nước quá huynh à!"
"..."
Cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đợi đến khi Mộ Dung Cảnh nhận ra thì trên tay đã có thêm một cây dù rồi, mà Đồng Mẫn Mẫn thì nghiễm nhiên đu trên vai y thỏa mãn gặm bánh bao, tay còn lại dốc nước tu ừng ực.
Mộ Dung Cảnh.. Hình như, y vừa phạm phải một sai lầm kinh khủng thì phải!
Mỗ sói thông báo:Chúc mừng Mộ Dung Cảnh đã đạt được tính giác ngộ cao của cu li!
Mộ Dung Cảnh..
Có người bế lại có bánh ăn, Đồng Mẫn Mẫn vui vẻ không thèm nhìn đến cái mặt của ai kia đã đen thùi lùi, thỉnh thoảng lại liếc xem cái hàng dài rắn lượn kia đã rút ngắn chút nào chưa, trong lòng không khỏi thở dài.
Rất có cảm giác của cuộc thi ngày đó!
Năm mươi năm rồi, đối với thần tiên và người tu đạo chỉ như một thoáng mây bay. Gặp gỡ tương phùng rồi li biệt, có những chuyện sớm đã vùi chôn theo dòng chảy vô tình của năm tháng, lại có những chuyện mà đến chết cũng không thể quên được.
Đồng Mẫn Mẫn trầm mặc, nhớ lại cuộc thi năm đó mà tức ói máu cả ra.
Tương truyền, gần trăm năm trước, một yêu đạo đại phá kết giới của Khải Thanh phái, đem Bích Hàn kiếm giải trừ, từ đó phóng thích vô số ma quái nhiễu loạn dương gian. Trưởng môn của Khải Thanh phái lúc bấy giờ là trung tâm của sự chỉ trích, không chỉ bị phạt giáng chức mà còn phải gánh vác trọng trách đi thu hồi yêu ma. Cũng cùng năm đó, trưởng môn Nhạc Lân phái vốn đối địch với Khải Thanh phái cũng mất trộm hai quả đào tiên, trong ngày thiên lôi giáng kiếp, xém nữa đã mất mạng vì không trụ được tới ngày thứ tư. May mắn mà trưởng môn tiền nhiệm của Khải Thanh phái kịp thời hỗ trợ, nhờ vậy y mới thoát xác phàm mà phi thăng thành tiên.
Quan hệ của Khải Thanh phái và Nhạc Lân phái vốn như nước với lửa, nhưng nể mặt Khải Thanh phái có ơn cứu giúp, Nhạc Lân phái liền tạm thời dẹp bỏ mối hiềm khích mà chung tay góp sức trong công cuộc hàng yêu phục ma. Nhưng dù vậy, số lượng yêu quái thất thoát vẫn quá lớn, hơn nữa chúng lại quỷ quyệt tinh ranh, đạo hạnh thâm sâu khó lòng mà bắt trụ. Thiên giới dù đã phái người đi hỗ trợ, nhưng hiệu quả cũng chỉ như muối bỏ biển, thật sự là làm cho Ngọc Hoàng vô cùng đau đầu.
Cuối cùng, lệnh trời truyền xuống, các bang phái tu đạo đều phải tham gia chiến dịch càn quét yêu ma, tuỳ theo thành tích cá nhân và tổng số của môn phái mà sẽ được trọng thưởng thích đáng. Nhất thời, người người đua nhau, nhà nhà đua nhau đi tầm sư học thuật, đạo sĩ lúc bấy giờ trở thành một nghề HOT vô cùng.
Nói đến đây, nhất định phải đề cập đến tên của trọng phạm được truy nã gắt gao trên bảng vàng. Chỉ cần có được tin tức hữu ích hay bắt sống được người nọ, bất luận ngươi mang trên người thân phận hay tội danh gì, đều được xí xoá trở thành tiên nhân thượng phẩm của thiên đình.
Nhân giới bùng nổ, nơi nơi đều tranh nhau đi đọc bảng cáo thị từ trên trời rơi xuống. Nhưng bảng cáo thị này đặc biệt ở chỗ, chúng được làm bằng những khối đá to lớn trông rất vững vàng, trên đó còn khắc tên vô số yêu ma quỷ quái nguy hiểm. Nếu một trong số đó bị bắt được, tên của yêu quái trên khối đá sẽ mất đi, người đi săn yêu cũng có thể dựa vào đó mà đoán biết tình hình. Chỉ là, với số lượng yêu quái chật cứng khối đá như thế này, không biết đến ngày tháng năm nào mới tóm hết được. Cùng thời điểm đó, Bộ vệ sinh môi trường phạt cảnh cáo "Cấm xả rác" đối với thiên đình. - -|||||
Cần bắt khẩn:Đồng Mẫn Mẫn.
Đặc điểm nhận dạng:Khi đi em mặc một bộ đồ tù. Thuở nhỏ chơi dại nên xăm hình trên mặt. Hai mắt so le con bầm con nâu. Em nghĩ nhiều nên tóc bạc sớm. Đặc biệt ngàn vạn lần phải lưu ý đến khả năng chém gió của em nó.
Ai thấy em ở đâu, xin vui lòng thắp nhang gặp Táo Quân hoặc Thổ Địa gần nhất để biết thêm chi tiết.
Ba chấm xuống dòng.
Cai ngục Thiên giới vẫn luôn trông ngóng em từng ngày!
.....
Đồng Mẫn Mẫn.. Rốt cuộc là vị đại thánh nào đã viết bảng cáo thị này nha? Thật ba chấm không biết nói gì thêm! - -|||||
Hưởng ứng lời kêu gọi của thiên đình, cứ cách mười năm một lần, Vô Cực Cốc lại ra quân cho đệ tử đi hàng yêu phục ma. Mà cái năm đầu tiên ấy, chết tiệt yêu cầu rất ác.
Một:Cao một mét bẻ đôi trở lên. (Ghi chú:Một mét bốn mươi chín có thể miễn cưỡng chấp nhận, tuỳ theo lịch ăn chay của chủ thớt!)
Hai:Có ngoại hình phổ thông dễ nhìn. (Ghi chú:Cỡ như Thị Nở thì nằm nhà xơi nước đi nhé!)
Ba: ..E hèm, đây cũng là cửa ải khó qua nhất! Mỗi người bốc một thẻ tre, tuỳ theo tiêu đề mà miêu tả ngắn gọn xúc tích vẻ đẹp của chủ thớt trong vòng một trăm từ. (Ghi chú:Sẽ cộng thêm điểm đối với những bài hay nhất nhằm tôn vinh sắc đẹp của chủ thớt!)
Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt.
Cái thể loại cuộc thi não tàn gì vậy trời? Cũng may không có yêu cầu về số đo ba vòng, bằng không thì nàng thật hoài nghi đây vốn là cuộc thi người mẫu trá hình.
Chưa nói đến ngoại hình và khả năng chém gió, chỉ bằng cái yêu cầu đầu tiên thôi là đã thấy Đồng Mẫn Mẫn rớt ngay từ vòng gửi xe rồi. Một mét bẻ đôi gì chứ, nàng hiện tại chỉ là một cây nấm lùn di động mà thôi. TT..TT
Gào thét. Cực lực lên án hành vi trọng sắc khinh baby của chủ xị nha nha!!!!!!!!!!
Bất kể thế nào, Đồng Mẫn Mẫn cũng không có khả năng biến lớn trong một sớm một chiều. Thế là nàng đành phải trơ mắt nhìn mọi người tới tới lui lui phấn khởi đi đăng kí, trơ mắt nhìn cuộc thi diễn ra trong sự hào hứng của mọi người, trơ mắt nhìn Đồng Du có tên trong danh sách những người được chọn.. Phọt mắt!
Ngày tiễn đưa, Đồng Mẫn Mẫn nước mắt nước mũi tèm lem, cầm một túi bánh dúi thẳng vào tay Đồng Du, sướt mướt.
"Con trai ngoan, giang hồ hiểm ác, đừng có tụ tập bạn bè rồi đua ngựa sứt môi nha con. Đây, cầm lấy ăn đi cho ấm bụng, không phải đồ mẹ làm đâu nên con đừng lo về vấn đề an toàn thực phẩm. Nói nhỏ, đây vốn là đồ của trưởng môn đại nhân. Mẹ phải thức canh đến ba giờ sáng mới chỉa được cho con, con nhớ là phải ăn nhanh để phi tang đi nhé!"
Đệ tử Vô Cực cốc.. Tội nghiệp trưởng môn, hèn chi mà sáng nay nhìn ỉu xìu, ra là chưa ăn cơm!
Đồng Du đảo mắt liếc sang, mọi người liền ăn ý ngó lên trời ngắm mây bay, vẻ mặt còn thực nghiêm túc chỉ trỏ đám mây có hình ốc quế dưới mông của một đứa trẻ. TAT||||||
"Chờ ta!"
Chỉ một câu ngắn gọn như thế, nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc chưa nói thành lời. Đồng Du ôn nhu xoa đầu nàng, Đồng Du dịu dàng đến khó tin. Phút chốc, Đồng Mẫn Mẫn bỏ qua kiên kị nhào thẳng vào bụng hắn khóc rống.
"Oa oa, con nhất định phải mau trở về đó! Nếu không, mẹ sẽ tái giá cưới chồng mới cho con xem, ô ô..!!!"
Hắc tuyến đầy đầu, mọi người thi nhau rơi mồ hôi. Câu đe doạ ghê gớm nhất trong lịch sử là đây!
"Phương Lâm! Trần Ngạo! Văn Kiêu Hùng,.. Bước lên võ đài!"
Âm thanh dõng dạc vang lên, những người được đọc tên nhanh chóng phi mình bay lên võ đài, mỗi người chiếm lĩnh một góc trên vòng tròn sàn đấu. Nhận được ám hiệu của chủ khảo, năm người gật đầu chào nhau rồi bắt đầu thi triển pháp thuật.
Vô Cực Cốc lấy thực lực làm chủ đạo, vì vậy yêu cầu đối với chúng đệ tử đều rất cao. Một ngàn người chỉ chọn lấy một người mạnh nhất, đủ để thấy sàn thi đấu này khắc nghiệt đến nhường nào.
Năm võ đài được dựng nên theo năm nguyên tố của đất trời, mỗi một võ đài đều tráng lệ xa hoa thể hiện đúng với tính chất của nó. Cứ năm người hợp thành một tổ thi đấu, đánh đến người nào đứng vững cuối cùng thì người đó chiến thắng. Đương nhiên cũng sẽ có một số nguyên tắc nhất định, mà một trong đó là nghiêm cấm tổn hại đến sinh mệnh của đối phương. Nếu biết mà còn cố tình phạm phải, không chỉ mất tư cách thi đấu mà còn bị trục xuất khỏi sư môn.
Lần này, Vô Cực Cốc lại chọn ra mười người để xuất môn. Đương nhiên là đối với mỗi một đệ tử đứng nhất hoặc nhì bảng đấu, tư cách và phẩm vị trong sư môn lại thăng tiến một bậc, lên một màu áo*, đây cũng coi như một điểm đặc biệt ở Vô Cực Cốc.
*Ở Vô Cực Cốc tồn tại ba màu áo, lục y là sơ cấp, lam y là trung cấp, bạch y là thượng cấp. Tiện nói thêm, Đồng Mẫn Mẫn là lục y, Đồng Du và Đằng Khả Dật là lam y. Tuỳ theo cống hiến và thực lực mà phẩm vị và màu áo của đệ tử được thay đổi.
"..Lục Tình! Đồng Mẫn Mẫn! Bước lên võ đài!"
Bảng đấu Hỏa kết thúc, chủ khảo bắt đầu đọc tên năm người mới lên thi đấu.
"Đồng Mẫn Mẫn! Đồng Mẫn Mẫn!!"
Xung quanh bắt đầu xôn xao, chủ khảo cũng mất kiên nhẫn với việc đọc tên ba lần chưa thấy người đâu. Lần đầu tiên trong lịch sử Vô Cực Cốc, lại có đệ tử dám xài giờ dây thun, đăng kí cho đã rồi đi đâu không biết. Cũng là lần đầu tiên Mộ Dung Cảnh biết thế nào là đổ mồ hôi sôi nước mắt, nhìn người kế bên banh càng ra ngủ mà khóc không thành lời.
Ác, mau dậy dùm đi cô hai!!! QAQ||||
Đồng Mẫn Mẫn xoay người trở mông, chép chép miệng.
Dưới khóm hoa rung rinh động lòng người, màu của bạch y cứ mãi vấn vươn trong tâm trí. Nàng mỉm cười, nhanh chân bước đến nắm lấy đôi tay đang dang về phía mình.
Thật là một giấc mộng ngọt ngào!
Ở bên ngoài, Mộ Dung Cảnh vẫn không ngừng gào thét.
Ác mộng, đúng là ác mộng mà!!!!
Liếc nhìn một hàng dài không thấy điểm cuối, Đồng Mẫn Mẫn thật muốn hộc máu khi là người xếp sau cùng. Cũng phải thôi, mặt trời đã lên ba sào rồi mà giờ nàng mới dậy, không nói cũng có thể đoán được khả năng phơi mông ngủ nướng của nàng siêu việt như thế nào.
Cào cào tóc, Đồng Mẫn Mẫn âm thầm nghiếng răng phẫn hận.
Tất cả, đều là do tên sư phụ nát rượu của nàng mà ra! Gì mà cổ động tinh thần trước khi đi thi chứ? Toàn là hãm hại người không à! Đến giờ đầu của nàng vẫn đau đây này!
Không phải khen chứ, Cao Diên Tông quả thật là một người rất thức thời, luôn nắm bắt tốt mọi thời cơ để có lí do chính đáng mà đi nhậu nhẹt. Rõ ràng biết hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại, thế nhưng lại cố tình rủ rê đệ tử đi ăn nhẹt chè chén. Mà Đồng Mẫn Mẫn cũng có vừa gì, thấy người ta ăn chẳng lẽ nàng đứng đó ngó miệng, hơn nữa, còn là một bàn sơn hào hải vị mà nàng đi đầu này đầu kia xin đểu một ít? Đương nhiên là không có khả năng rồi, quy tắc làm người của Đồng Mẫn Mẫn chính là ăn trước nói sau, vậy nên rất nhanh đã lao vào nhập cuộc "Trăm phần trăm không say không về!"
Đều nói, trên không nghiêm thì dưới tất loạn. Hai thầy trò ăn sướng miệng rồi thì lăn đùng ra ngủ, cũng chẳng quản trời trăng mây gió cứ thế đánh một giấc vù vù. Nếu không phải Trương Thanh có việc tình cờ đi ngang qua, khẳng định hai thầy trò họ còn phơi bụng nằm tới chiều.
Mỗ sói thông báo:Nữ chính lại bước một bước trên con đường ăn chơi lầy lội!
Đứng lâu đâm ra cũng mỏi chân, mà trời lại nắng chang chang thế này. Đồng Mẫn Mẫn che tay, môi trề ra cả dặm.
Thật là vô nhân đạo nha, còn tiếp tục đứng như vậy nữa, trước sau gì nàng cũng thành xiên thịt nướng cho coi! Ai chứ Đồng Mẫn Mẫn tuyệt không bạc đãi chính mình, có bạc đãi, cũng là bạc đãi người bên cạnh!
Đồng Mẫn Mẫn cười gian, xem ra lại có người chịu khổ rồi!
Không cần tìm đâu xa, trước mặt nàng đây đã có ngay một người. Cao to anh tuấn, rất thích hợp để chắn nắng che mưa.
Hai mắt Đồng Mẫn Mẫn loé sáng, điều chỉnh tốt gương mặt liền đưa tay giật giật ống tay áo của người nọ, giọng mũi nghẹn ngào vô cùng đáng thương.
"Sư huynh, bế muội với ~ !"
Đồng Mẫn Mẫn không hề thấy xấu hổ với hành vi mặt dày làm nũng của nàng. Gì chứ, ta nhỏ ta có quyền nha!
Vị sư huynh nọ quay lại nhìn nàng, gương mặt anh tuấn có vẻ hơi kinh ngạc mà há hốc cả ra.
Wow, đây chẳng phải là nhân vật truyền kì của Vô Cực Cốc sao?!!
Đầu năm nay, trước khi ra đường phải cầu trời khẩn phật, bằng không, nhất định sẽ gặp đại họa lâm đầu. Trước hết, vẫn là nhắc sơ qua về lời đồn đang lưu truyền thịnh hành ở Vô Cực Cốc.
Bước ra cửa thì hãy nhìn xem chân, đi đường mà gặp Đồng Mẫn Mẫn hãy đi đường vòng, nếu xui xẻo bị bắt được thì hãy lăn ra mà vờ giả chết. Nhưng khuyên ngươi không nên sử dụng biện pháp thứ hai, vì đôi khi Đồng Mẫn Mẫn đói quá vẫn đè ra đánh cướp như thường. (Mỗ sói -_-:"Có cảm giác như đang tả gấu!")
Mộ Dung Cảnh có chút ngoài ý muốn nhìn vị sư muội nhỏ nhắn trước mặt, đặc biệt là khi nhìn đến hai mắt rưng rưng kia, đâu đó trong tâm hồn y như bị ai hung hăng nhéo một cái.
Nhìn đi, nhìn đi! Đúng là lời đồn dở nóc nhà người ta, nghĩ sao mà một bé con đáng yêu lại làm ra những hành vi dã man như vậy được? (Lầm to!) Biết ngay là các sư huynh tỉ muội chỉ bịp y thôi chứ làm gì mà có vụ đó, ha ha!! (Lầm to rồi!)
Nghĩ vậy, Mộ Dung Cảnh vui vẻ đem Đồng Mẫn Mẫn bế lên, không biết rằng, từ nay cũng gánh trên vai kiếp nạn làm ô sin nhà người. (Mô Phật, một phút mặc niệm bắt đầu!)
Ọt ọt ọt ~
Đồng Mẫn Mẫn quả thật tự nhiên như thiên nhiên, chưa đến năm giây đã lộ ra nguyên hình. Trái lại, Mộ Dung Cảnh còn tủm tỉm quan tâm hỏi han nàng.
"Đói bụng sao?"
"Dạ, bụng của muội buồn nên nó bắt chuyện đó mà!"
"..Ta có mang theo ít bánh, muội có muốn ăn không?"
"Dạ, huynh có thì cho muội xin hai cái nhé! À nhân tiện, muội cũng khát nước quá huynh à!"
"..."
Cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đợi đến khi Mộ Dung Cảnh nhận ra thì trên tay đã có thêm một cây dù rồi, mà Đồng Mẫn Mẫn thì nghiễm nhiên đu trên vai y thỏa mãn gặm bánh bao, tay còn lại dốc nước tu ừng ực.
Mộ Dung Cảnh.. Hình như, y vừa phạm phải một sai lầm kinh khủng thì phải!
Mỗ sói thông báo:Chúc mừng Mộ Dung Cảnh đã đạt được tính giác ngộ cao của cu li!
Mộ Dung Cảnh..
Có người bế lại có bánh ăn, Đồng Mẫn Mẫn vui vẻ không thèm nhìn đến cái mặt của ai kia đã đen thùi lùi, thỉnh thoảng lại liếc xem cái hàng dài rắn lượn kia đã rút ngắn chút nào chưa, trong lòng không khỏi thở dài.
Rất có cảm giác của cuộc thi ngày đó!
Năm mươi năm rồi, đối với thần tiên và người tu đạo chỉ như một thoáng mây bay. Gặp gỡ tương phùng rồi li biệt, có những chuyện sớm đã vùi chôn theo dòng chảy vô tình của năm tháng, lại có những chuyện mà đến chết cũng không thể quên được.
Đồng Mẫn Mẫn trầm mặc, nhớ lại cuộc thi năm đó mà tức ói máu cả ra.
Tương truyền, gần trăm năm trước, một yêu đạo đại phá kết giới của Khải Thanh phái, đem Bích Hàn kiếm giải trừ, từ đó phóng thích vô số ma quái nhiễu loạn dương gian. Trưởng môn của Khải Thanh phái lúc bấy giờ là trung tâm của sự chỉ trích, không chỉ bị phạt giáng chức mà còn phải gánh vác trọng trách đi thu hồi yêu ma. Cũng cùng năm đó, trưởng môn Nhạc Lân phái vốn đối địch với Khải Thanh phái cũng mất trộm hai quả đào tiên, trong ngày thiên lôi giáng kiếp, xém nữa đã mất mạng vì không trụ được tới ngày thứ tư. May mắn mà trưởng môn tiền nhiệm của Khải Thanh phái kịp thời hỗ trợ, nhờ vậy y mới thoát xác phàm mà phi thăng thành tiên.
Quan hệ của Khải Thanh phái và Nhạc Lân phái vốn như nước với lửa, nhưng nể mặt Khải Thanh phái có ơn cứu giúp, Nhạc Lân phái liền tạm thời dẹp bỏ mối hiềm khích mà chung tay góp sức trong công cuộc hàng yêu phục ma. Nhưng dù vậy, số lượng yêu quái thất thoát vẫn quá lớn, hơn nữa chúng lại quỷ quyệt tinh ranh, đạo hạnh thâm sâu khó lòng mà bắt trụ. Thiên giới dù đã phái người đi hỗ trợ, nhưng hiệu quả cũng chỉ như muối bỏ biển, thật sự là làm cho Ngọc Hoàng vô cùng đau đầu.
Cuối cùng, lệnh trời truyền xuống, các bang phái tu đạo đều phải tham gia chiến dịch càn quét yêu ma, tuỳ theo thành tích cá nhân và tổng số của môn phái mà sẽ được trọng thưởng thích đáng. Nhất thời, người người đua nhau, nhà nhà đua nhau đi tầm sư học thuật, đạo sĩ lúc bấy giờ trở thành một nghề HOT vô cùng.
Nói đến đây, nhất định phải đề cập đến tên của trọng phạm được truy nã gắt gao trên bảng vàng. Chỉ cần có được tin tức hữu ích hay bắt sống được người nọ, bất luận ngươi mang trên người thân phận hay tội danh gì, đều được xí xoá trở thành tiên nhân thượng phẩm của thiên đình.
Nhân giới bùng nổ, nơi nơi đều tranh nhau đi đọc bảng cáo thị từ trên trời rơi xuống. Nhưng bảng cáo thị này đặc biệt ở chỗ, chúng được làm bằng những khối đá to lớn trông rất vững vàng, trên đó còn khắc tên vô số yêu ma quỷ quái nguy hiểm. Nếu một trong số đó bị bắt được, tên của yêu quái trên khối đá sẽ mất đi, người đi săn yêu cũng có thể dựa vào đó mà đoán biết tình hình. Chỉ là, với số lượng yêu quái chật cứng khối đá như thế này, không biết đến ngày tháng năm nào mới tóm hết được. Cùng thời điểm đó, Bộ vệ sinh môi trường phạt cảnh cáo "Cấm xả rác" đối với thiên đình. - -|||||
Cần bắt khẩn:Đồng Mẫn Mẫn.
Đặc điểm nhận dạng:Khi đi em mặc một bộ đồ tù. Thuở nhỏ chơi dại nên xăm hình trên mặt. Hai mắt so le con bầm con nâu. Em nghĩ nhiều nên tóc bạc sớm. Đặc biệt ngàn vạn lần phải lưu ý đến khả năng chém gió của em nó.
Ai thấy em ở đâu, xin vui lòng thắp nhang gặp Táo Quân hoặc Thổ Địa gần nhất để biết thêm chi tiết.
Ba chấm xuống dòng.
Cai ngục Thiên giới vẫn luôn trông ngóng em từng ngày!
.....
Đồng Mẫn Mẫn.. Rốt cuộc là vị đại thánh nào đã viết bảng cáo thị này nha? Thật ba chấm không biết nói gì thêm! - -|||||
Hưởng ứng lời kêu gọi của thiên đình, cứ cách mười năm một lần, Vô Cực Cốc lại ra quân cho đệ tử đi hàng yêu phục ma. Mà cái năm đầu tiên ấy, chết tiệt yêu cầu rất ác.
Một:Cao một mét bẻ đôi trở lên. (Ghi chú:Một mét bốn mươi chín có thể miễn cưỡng chấp nhận, tuỳ theo lịch ăn chay của chủ thớt!)
Hai:Có ngoại hình phổ thông dễ nhìn. (Ghi chú:Cỡ như Thị Nở thì nằm nhà xơi nước đi nhé!)
Ba: ..E hèm, đây cũng là cửa ải khó qua nhất! Mỗi người bốc một thẻ tre, tuỳ theo tiêu đề mà miêu tả ngắn gọn xúc tích vẻ đẹp của chủ thớt trong vòng một trăm từ. (Ghi chú:Sẽ cộng thêm điểm đối với những bài hay nhất nhằm tôn vinh sắc đẹp của chủ thớt!)
Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt.
Cái thể loại cuộc thi não tàn gì vậy trời? Cũng may không có yêu cầu về số đo ba vòng, bằng không thì nàng thật hoài nghi đây vốn là cuộc thi người mẫu trá hình.
Chưa nói đến ngoại hình và khả năng chém gió, chỉ bằng cái yêu cầu đầu tiên thôi là đã thấy Đồng Mẫn Mẫn rớt ngay từ vòng gửi xe rồi. Một mét bẻ đôi gì chứ, nàng hiện tại chỉ là một cây nấm lùn di động mà thôi. TT..TT
Gào thét. Cực lực lên án hành vi trọng sắc khinh baby của chủ xị nha nha!!!!!!!!!!
Bất kể thế nào, Đồng Mẫn Mẫn cũng không có khả năng biến lớn trong một sớm một chiều. Thế là nàng đành phải trơ mắt nhìn mọi người tới tới lui lui phấn khởi đi đăng kí, trơ mắt nhìn cuộc thi diễn ra trong sự hào hứng của mọi người, trơ mắt nhìn Đồng Du có tên trong danh sách những người được chọn.. Phọt mắt!
Ngày tiễn đưa, Đồng Mẫn Mẫn nước mắt nước mũi tèm lem, cầm một túi bánh dúi thẳng vào tay Đồng Du, sướt mướt.
"Con trai ngoan, giang hồ hiểm ác, đừng có tụ tập bạn bè rồi đua ngựa sứt môi nha con. Đây, cầm lấy ăn đi cho ấm bụng, không phải đồ mẹ làm đâu nên con đừng lo về vấn đề an toàn thực phẩm. Nói nhỏ, đây vốn là đồ của trưởng môn đại nhân. Mẹ phải thức canh đến ba giờ sáng mới chỉa được cho con, con nhớ là phải ăn nhanh để phi tang đi nhé!"
Đệ tử Vô Cực cốc.. Tội nghiệp trưởng môn, hèn chi mà sáng nay nhìn ỉu xìu, ra là chưa ăn cơm!
Đồng Du đảo mắt liếc sang, mọi người liền ăn ý ngó lên trời ngắm mây bay, vẻ mặt còn thực nghiêm túc chỉ trỏ đám mây có hình ốc quế dưới mông của một đứa trẻ. TAT||||||
"Chờ ta!"
Chỉ một câu ngắn gọn như thế, nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc chưa nói thành lời. Đồng Du ôn nhu xoa đầu nàng, Đồng Du dịu dàng đến khó tin. Phút chốc, Đồng Mẫn Mẫn bỏ qua kiên kị nhào thẳng vào bụng hắn khóc rống.
"Oa oa, con nhất định phải mau trở về đó! Nếu không, mẹ sẽ tái giá cưới chồng mới cho con xem, ô ô..!!!"
Hắc tuyến đầy đầu, mọi người thi nhau rơi mồ hôi. Câu đe doạ ghê gớm nhất trong lịch sử là đây!
"Phương Lâm! Trần Ngạo! Văn Kiêu Hùng,.. Bước lên võ đài!"
Âm thanh dõng dạc vang lên, những người được đọc tên nhanh chóng phi mình bay lên võ đài, mỗi người chiếm lĩnh một góc trên vòng tròn sàn đấu. Nhận được ám hiệu của chủ khảo, năm người gật đầu chào nhau rồi bắt đầu thi triển pháp thuật.
Vô Cực Cốc lấy thực lực làm chủ đạo, vì vậy yêu cầu đối với chúng đệ tử đều rất cao. Một ngàn người chỉ chọn lấy một người mạnh nhất, đủ để thấy sàn thi đấu này khắc nghiệt đến nhường nào.
Năm võ đài được dựng nên theo năm nguyên tố của đất trời, mỗi một võ đài đều tráng lệ xa hoa thể hiện đúng với tính chất của nó. Cứ năm người hợp thành một tổ thi đấu, đánh đến người nào đứng vững cuối cùng thì người đó chiến thắng. Đương nhiên cũng sẽ có một số nguyên tắc nhất định, mà một trong đó là nghiêm cấm tổn hại đến sinh mệnh của đối phương. Nếu biết mà còn cố tình phạm phải, không chỉ mất tư cách thi đấu mà còn bị trục xuất khỏi sư môn.
Lần này, Vô Cực Cốc lại chọn ra mười người để xuất môn. Đương nhiên là đối với mỗi một đệ tử đứng nhất hoặc nhì bảng đấu, tư cách và phẩm vị trong sư môn lại thăng tiến một bậc, lên một màu áo*, đây cũng coi như một điểm đặc biệt ở Vô Cực Cốc.
*Ở Vô Cực Cốc tồn tại ba màu áo, lục y là sơ cấp, lam y là trung cấp, bạch y là thượng cấp. Tiện nói thêm, Đồng Mẫn Mẫn là lục y, Đồng Du và Đằng Khả Dật là lam y. Tuỳ theo cống hiến và thực lực mà phẩm vị và màu áo của đệ tử được thay đổi.
"..Lục Tình! Đồng Mẫn Mẫn! Bước lên võ đài!"
Bảng đấu Hỏa kết thúc, chủ khảo bắt đầu đọc tên năm người mới lên thi đấu.
"Đồng Mẫn Mẫn! Đồng Mẫn Mẫn!!"
Xung quanh bắt đầu xôn xao, chủ khảo cũng mất kiên nhẫn với việc đọc tên ba lần chưa thấy người đâu. Lần đầu tiên trong lịch sử Vô Cực Cốc, lại có đệ tử dám xài giờ dây thun, đăng kí cho đã rồi đi đâu không biết. Cũng là lần đầu tiên Mộ Dung Cảnh biết thế nào là đổ mồ hôi sôi nước mắt, nhìn người kế bên banh càng ra ngủ mà khóc không thành lời.
Ác, mau dậy dùm đi cô hai!!! QAQ||||
Đồng Mẫn Mẫn xoay người trở mông, chép chép miệng.
Dưới khóm hoa rung rinh động lòng người, màu của bạch y cứ mãi vấn vươn trong tâm trí. Nàng mỉm cười, nhanh chân bước đến nắm lấy đôi tay đang dang về phía mình.
Thật là một giấc mộng ngọt ngào!
Ở bên ngoài, Mộ Dung Cảnh vẫn không ngừng gào thét.
Ác mộng, đúng là ác mộng mà!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.