Chương 56: Đã cá cược là phải chấp nhận thua
Thiết Ngưu Tiên
04/03/2021
Nghề nghiệp Đạo tặc này, bất kể là trong loại game nào, đều là một nghề nghiệp rất được yêu thích.
Ẩn thân, đâm sau lưng, bùng phát cao, đây đều là dấu hiệu của Đạo tặc, bất kể là PVP hay PVE thì Đạo tặc đều là một nghề nghiệp khá đáng sợ.
Cứ thử nghĩ xem, hông đeo một con dao găm, ngứa mắt ai là thọc một dao sau lưng, khi người ta kịp phản ứng, ta đã ẩn thân chạy mất.
Có thể tiến cũng có thể lùi, chơi xấu và lại còn mạnh, chơi nghề nghiệp này đúng là thật kích thích.
Nay với việc mô phỏng toàn diện, thế giới game đã không khác gì thế giới hiện thực, nghề nghiệp thuộc hệ phái Đạo tặc lại càng khiến nghề nghiệp này bay cao.
Chỉ một kỹ năng Tiềm Hành đã có thể khiến tất cả các nghề nghiệp khác đau đầu không thôi.
Dù sao trong giai đoạn đầu của game, ưu thế của những nghề nghiệp khác còn chưa được thể hiện, Đạo tặc đã được học kỹ năng điển hình rồi.
Đừng nói là các nghề nghiệp máu giấy như Cung thủ hay Pháp sư, cho dù là Chiến sĩ khiên thuẫn và Kỵ sĩ thủ hộ vốn nổi tiếng về phòng ngự cao, ở cấp mười mấy này, cũng không chống được một chuỗi liên kích bùng phát của Thích khách.
Trước khi kỹ năng phản Tiềm Hành xuất hiện, Đạo tặc đã trở thành một từ cho sự vô địch, thể hiện sự đối lập rất rõ nét với nghề nghiệp Võ sư rác rưởi này.
Trong giai đoạn mà một nghề thì khó giải quyết nhất với một nghề PK ăn hại nhất, có thể thấy rõ chênh lệch về ưu thế giữa hai bên là như thế nào.
Với lượng máu ít ỏi cùng tầm đánh ngắn đó của Võ sư, đoán chừng có khi còn chẳng sờ được tới mông Đạo tặc ấy chứ.
Tất cả người ở đây đều nghĩ như vậy, kể cả Lý Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư.
Sau khi Tiềm Hành, Bắc Minh Hữu Ngư nhanh chóng vòng ra sau lưng Vương Vũ. Vương Vũ vẫn đứng im như một cọc gỗ, không hề động đậy. Bắc Minh Hữu Ngư không nhịn được đâm một chiêu Bối Thứ.
Lúc này Vương Vũ hành động, hắn đưa người sang một bên, khiến Bắc Minh Hữu Ngư đâm vào không khí... Vì chủ động tấn công nên thân hình Bắc Minh Hữu Ngư cũng hiện ra từ trong không khí.
"Sao có thể như vậy được?" Thấy đòn tấn công thất bại, Bắc Minh Hữu Ngư khiếp sợ, lập tức nhanh chóng vung dao đâm tiếp.
"Nhanh ghê!" Đôi mắt Vương Vũ nheo lại, vội vã né tránh.
Thích khác là nghề nghiệp được cộng thêm nhanh nhẹn, Bắc Minh Hữu Ngư lại cộng chủ yếu vào nhanh nhẹn, nên cho dù Vương Vũ có nhìn thấy đường đi của con dao găm của Bắc Minh Hữu Ngư thì cũng khá vất vả để né tránh.
Dao kia của Bắc Minh Hữu Ngư tới trước ngực Vương Vũ thì rạch một cái, khi thất bại, Bắc Minh Hữu Ngư không chờ hạ dao xuống đã lập tức lật tay đâm thẳng tới ngực Vương Vũ.
Vương Vũ nghiêng người sang một bên, lưng dán vào cánh tay Bắc Minh Hữu Ngư, hắn xoay người vòng ra sau Bắc Minh Hữu Ngư, giơ tay bắt lấy bả vai Bắc Minh Hữu Ngư.
Bắc Minh Hữu Ngư lại kinh hãi, theo bản năng cầm dao găm rạch ra phía sau, tới cổ tay Vương Vũ.
Nếu là người chơi bình thường, chắc sẽ cố chống đỡ chiêu kia rồi cho Bắc Minh Hữu Ngư một đòn Lên Gối, nhưng Vương Vũ là người tập võ, thân thể luôn né tránh đòn đánh theo bản năng, nên lúc này hắn buông tay, tung một cú đá lên mông Bắc Minh Hữu Ngư. Bắc Minh Hữu Ngư mượn lực lăn ra phía trước, lại tiếp tục biến mất vào trong không khí.
Người xung quanh nhìn cảnh chiến đấu này, ai nấy đều choáng váng.
Hai người mới chỉ so chiêu trong nháy mắt, nhưng độ hung hiểm đã vượt quá sức tưởng tượng của người đứng xem.
Không giống với những người dựa vào máu nhiều phòng ngự trâu đối kháng như bọn họ, từ lúc Bắc Minh Hữu Ngư xuất hiện rồi biến mất, hai người này chỉ sử dụng một kỹ năng tấn công, đó là Bối Thứ mà thôi, nhưng trình độ kỹ thuật trong đó thì người bình thường không thể nào lĩnh hội được.
Người của Lạc Nhật Sơn Trang cùng chơi với Bắc Minh Hữu Ngư đã lâu, được chứng kiến kỹ xảo giết người của hắn, từ xưa đến nay đều là Bắc Minh Hữu Ngư dùng chiêu Tiềm Hành lẻn ra sau lưng rồi dùng chiêu Bối Thứ, xong là đi, đơn giản và gọn lẹ, cho nên không không ít người đều có ý nghĩ là "nếu mình cũng có bộ trang bị này, mình còn làm tốt hơn hắn!"
Song lần này bọn họ mới biết bản thân thua kém Bắc Minh Hữu Ngư như thế nào, ánh mắt khi nhìn Vương Vũ cũng mang theo sự kính nể.
Bắc Minh Hữu Ngư đã trâu bò như vậy, còn bị Vương Vũ đạp cho một cái, rõ ràng người này còn trâu bò hơn!
Vương Vũ cũng khâm phục Bắc Minh Hữu Ngư không thôi, không phải là vì Bắc Minh Hữu Ngư cũng sử dụng chế độ tự do, mà là phản xạ kinh người của Bắc Minh Hữu Ngư.
Vương Vũ là tông sư về võ công, chỉ nhìn là biết Bắc Minh Hữu Ngư không hề có nền tảng võ học gì, nhưng đâm một chiêu không trúng là lập tức đổi sang chiêu khác, hơn nữa chiêu nào cũng rất có hiệu quả, khiến bản thân phải né tránh, phản ứng và năng lực này hoàn toàn hơn hẳn võ sư chuyên nghiệp. Không ngờ trong game vẫn còn người tài giỏi như thế này.
Không hổ là đả thủ đứng đầu trong truyền thuyết, quả nhiên là có chút tài năng. Nếu dạy dỗ thêm, có khi ngày nào đó sẽ trở thành một vị cao thủ.
Thiên phú tốt thế này, không đi luyện võ mà lại chạy đi chơi game, đúng là lãng phí tuổi xuân mà... Vương Vũ lắc đầu thở dài, không rõ là hắn đang cảm thấy bi ai cho Bắc Minh Hữu Ngư hay cho nền võ học.
Bắc Minh Hữu Ngư trong trạng thái Tiềm Hành còn khâm phục Vương Vũ hơn nhiều. Cho dù là trò chơi bàn phím hay loại trò chơi thực tế ảo như game Trọng Sinh này, Bắc Minh Hữu Ngư luôn dựa vào năng lực phản ứng xuất sắc, xưa nay chưa gặp địch thủ bao giờ, vậy mà bây giờ lại gặp phải một con quái vật như thế này.
Tránh né được hai dao sau cùng thì không nói, nhưng lại tránh được cả Bối Thứ khi hắn ta đang ẩn thân, chuyện này cứ như là gặp ma vậy!
Lúc trước nghe nói Toàn Chân Giáo đều là cao thủ, Bắc Minh Hữu Ngư còn không tin tưởng cho lắm, nhưng bây giờ thì hắn ta đã tin rồi, gặp bừa một người đã lợi hại như vậy, chẳng phải những người khác càng...
Bắc Minh Hữu Ngư lặng lẽ đứng trong không khí, tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị đâm tiếp một dao nữa ngay khi Vương Vũ không đề phòng.
Nào ngờ Vương Vũ đột nhiên chỉ vào nơi Bắc Minh Hữu Ngư đang đứng, nói: "Tiềm Hành vô dụng với ta, tới đây giao đấu thật sự với ta đi!"
"Hắn đang nói chuyện với ta à?"
Bắc Minh Hữu Ngư sững người ra, cuống quít nhìn xung quanh, xác nhận là Vương Vũ đang nói với mình.
"Nhóc con, ngươi đang lừa ta đó hả? Ta còn lâu mới mắc mưu nhé!" Nghĩ tới đây, Bắc Minh Hữu Ngư lại di chuyển sang bên cạnh vài bước, chuẩn bị vòng tới sau lưng Vương Vũ đâm tiếp.
"Ha, còn không tin kìa! Ngươi cho rằng ngươi không hiện hình thì ta không làm gì được ngươi?" Vương Vũ thở dài một tiếng, sau đó hắn móc một bao Bột Vôi ra khỏi túi, rồi ném ra. Bột vôi đập thẳng lên mặt Bắc Minh Hữu Ngư, sương khói tan đi, bột vôi màu trắng phủ lên đường nét một người.
Nhìn thấy Bắc Minh Hữu Ngư thực sự bị người ta nện cho xuất hiện, tất cả mọi người đều trố mắt...
"Mẹ nó, hắn ta đúng là nhìn thấy thật!" Bọn họ rất kinh ngạc.
"Sao nào? Còn đánh nữa không?" Thấy Bắc Minh Hữu Ngư ngơ ngác đứng đó, không nói được câu nào, Vương Vũ lên tiếng hỏi.
Câu hỏi này của Vương Vũ kéo Bắc Minh Hữu Ngư khỏi cơn khiếp sợ.
"Không đánh nữa, ta nhận thua!" Bắc Minh Hữu Ngư thản nhiên nói.
Đạo tặc dựa vào phần lớn là Tiềm Hành, mất Tiềm Hành rồi, Đạo tặc coi như cũng mất đi nửa bản lĩnh.
Qua quá trình giao đấu vừa rồi, Bắc Minh Hữu Ngư đã nhận ra chênh lệch giữa hai bên, hắn ta biết rằng nếu không dựa vào Tiềm Hành mà chỉ đánh giáp lá cà thì bản thân hắn không phải là đối thủ của Vương Vũ.
"Ngươi thật lợi hại! Ta chưa gặp ai giống ngươi bao giờ!" Bắc Minh Hữu Ngư khen ngợi.
"Ngươi cũng vậy!" Vương Vũ đáp lại rất chân thành.
"Hy vọng có cơ hội so đấu tiếp cùng ngươi!" Bắc Minh Hữu Ngư nhìn Vương Vũ một cái thật kỹ, rồi nói với đám cấp dưới: "Chúng ta đi!"
"Hả? Đi luôn bây giờ? Hai mươi người chúng ta thật sự để nhiệm vụ lại cho bọn họ à?" Mọi người tranh nhau hỏi.
"Nhường đi, không phải là một nhiệm vụ thôi sao? Chuyến đi này của chúng ta chú ý tới danh dự, đã cược là phải chấp nhận thua!" Bắc Minh Hữu Ngư nói.
Những người khác đều tỏ ra bất đắc dĩ: "Đi thôi đi thôi, dù sao nhiệm vụ này cũng là của đại ca..."
Chỉ lát sau, người của Lạc Nhật Sơn Trang đã đi hết.
"Được rồi, em vào lấy thuốc đi... Anh chờ em ở đây là được." Vương Vũ nói với Lý Tuyết.
"Vâng!" Lý Tuyết gật đầu, đi vào trong nhà.
Ẩn thân, đâm sau lưng, bùng phát cao, đây đều là dấu hiệu của Đạo tặc, bất kể là PVP hay PVE thì Đạo tặc đều là một nghề nghiệp khá đáng sợ.
Cứ thử nghĩ xem, hông đeo một con dao găm, ngứa mắt ai là thọc một dao sau lưng, khi người ta kịp phản ứng, ta đã ẩn thân chạy mất.
Có thể tiến cũng có thể lùi, chơi xấu và lại còn mạnh, chơi nghề nghiệp này đúng là thật kích thích.
Nay với việc mô phỏng toàn diện, thế giới game đã không khác gì thế giới hiện thực, nghề nghiệp thuộc hệ phái Đạo tặc lại càng khiến nghề nghiệp này bay cao.
Chỉ một kỹ năng Tiềm Hành đã có thể khiến tất cả các nghề nghiệp khác đau đầu không thôi.
Dù sao trong giai đoạn đầu của game, ưu thế của những nghề nghiệp khác còn chưa được thể hiện, Đạo tặc đã được học kỹ năng điển hình rồi.
Đừng nói là các nghề nghiệp máu giấy như Cung thủ hay Pháp sư, cho dù là Chiến sĩ khiên thuẫn và Kỵ sĩ thủ hộ vốn nổi tiếng về phòng ngự cao, ở cấp mười mấy này, cũng không chống được một chuỗi liên kích bùng phát của Thích khách.
Trước khi kỹ năng phản Tiềm Hành xuất hiện, Đạo tặc đã trở thành một từ cho sự vô địch, thể hiện sự đối lập rất rõ nét với nghề nghiệp Võ sư rác rưởi này.
Trong giai đoạn mà một nghề thì khó giải quyết nhất với một nghề PK ăn hại nhất, có thể thấy rõ chênh lệch về ưu thế giữa hai bên là như thế nào.
Với lượng máu ít ỏi cùng tầm đánh ngắn đó của Võ sư, đoán chừng có khi còn chẳng sờ được tới mông Đạo tặc ấy chứ.
Tất cả người ở đây đều nghĩ như vậy, kể cả Lý Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư.
Sau khi Tiềm Hành, Bắc Minh Hữu Ngư nhanh chóng vòng ra sau lưng Vương Vũ. Vương Vũ vẫn đứng im như một cọc gỗ, không hề động đậy. Bắc Minh Hữu Ngư không nhịn được đâm một chiêu Bối Thứ.
Lúc này Vương Vũ hành động, hắn đưa người sang một bên, khiến Bắc Minh Hữu Ngư đâm vào không khí... Vì chủ động tấn công nên thân hình Bắc Minh Hữu Ngư cũng hiện ra từ trong không khí.
"Sao có thể như vậy được?" Thấy đòn tấn công thất bại, Bắc Minh Hữu Ngư khiếp sợ, lập tức nhanh chóng vung dao đâm tiếp.
"Nhanh ghê!" Đôi mắt Vương Vũ nheo lại, vội vã né tránh.
Thích khác là nghề nghiệp được cộng thêm nhanh nhẹn, Bắc Minh Hữu Ngư lại cộng chủ yếu vào nhanh nhẹn, nên cho dù Vương Vũ có nhìn thấy đường đi của con dao găm của Bắc Minh Hữu Ngư thì cũng khá vất vả để né tránh.
Dao kia của Bắc Minh Hữu Ngư tới trước ngực Vương Vũ thì rạch một cái, khi thất bại, Bắc Minh Hữu Ngư không chờ hạ dao xuống đã lập tức lật tay đâm thẳng tới ngực Vương Vũ.
Vương Vũ nghiêng người sang một bên, lưng dán vào cánh tay Bắc Minh Hữu Ngư, hắn xoay người vòng ra sau Bắc Minh Hữu Ngư, giơ tay bắt lấy bả vai Bắc Minh Hữu Ngư.
Bắc Minh Hữu Ngư lại kinh hãi, theo bản năng cầm dao găm rạch ra phía sau, tới cổ tay Vương Vũ.
Nếu là người chơi bình thường, chắc sẽ cố chống đỡ chiêu kia rồi cho Bắc Minh Hữu Ngư một đòn Lên Gối, nhưng Vương Vũ là người tập võ, thân thể luôn né tránh đòn đánh theo bản năng, nên lúc này hắn buông tay, tung một cú đá lên mông Bắc Minh Hữu Ngư. Bắc Minh Hữu Ngư mượn lực lăn ra phía trước, lại tiếp tục biến mất vào trong không khí.
Người xung quanh nhìn cảnh chiến đấu này, ai nấy đều choáng váng.
Hai người mới chỉ so chiêu trong nháy mắt, nhưng độ hung hiểm đã vượt quá sức tưởng tượng của người đứng xem.
Không giống với những người dựa vào máu nhiều phòng ngự trâu đối kháng như bọn họ, từ lúc Bắc Minh Hữu Ngư xuất hiện rồi biến mất, hai người này chỉ sử dụng một kỹ năng tấn công, đó là Bối Thứ mà thôi, nhưng trình độ kỹ thuật trong đó thì người bình thường không thể nào lĩnh hội được.
Người của Lạc Nhật Sơn Trang cùng chơi với Bắc Minh Hữu Ngư đã lâu, được chứng kiến kỹ xảo giết người của hắn, từ xưa đến nay đều là Bắc Minh Hữu Ngư dùng chiêu Tiềm Hành lẻn ra sau lưng rồi dùng chiêu Bối Thứ, xong là đi, đơn giản và gọn lẹ, cho nên không không ít người đều có ý nghĩ là "nếu mình cũng có bộ trang bị này, mình còn làm tốt hơn hắn!"
Song lần này bọn họ mới biết bản thân thua kém Bắc Minh Hữu Ngư như thế nào, ánh mắt khi nhìn Vương Vũ cũng mang theo sự kính nể.
Bắc Minh Hữu Ngư đã trâu bò như vậy, còn bị Vương Vũ đạp cho một cái, rõ ràng người này còn trâu bò hơn!
Vương Vũ cũng khâm phục Bắc Minh Hữu Ngư không thôi, không phải là vì Bắc Minh Hữu Ngư cũng sử dụng chế độ tự do, mà là phản xạ kinh người của Bắc Minh Hữu Ngư.
Vương Vũ là tông sư về võ công, chỉ nhìn là biết Bắc Minh Hữu Ngư không hề có nền tảng võ học gì, nhưng đâm một chiêu không trúng là lập tức đổi sang chiêu khác, hơn nữa chiêu nào cũng rất có hiệu quả, khiến bản thân phải né tránh, phản ứng và năng lực này hoàn toàn hơn hẳn võ sư chuyên nghiệp. Không ngờ trong game vẫn còn người tài giỏi như thế này.
Không hổ là đả thủ đứng đầu trong truyền thuyết, quả nhiên là có chút tài năng. Nếu dạy dỗ thêm, có khi ngày nào đó sẽ trở thành một vị cao thủ.
Thiên phú tốt thế này, không đi luyện võ mà lại chạy đi chơi game, đúng là lãng phí tuổi xuân mà... Vương Vũ lắc đầu thở dài, không rõ là hắn đang cảm thấy bi ai cho Bắc Minh Hữu Ngư hay cho nền võ học.
Bắc Minh Hữu Ngư trong trạng thái Tiềm Hành còn khâm phục Vương Vũ hơn nhiều. Cho dù là trò chơi bàn phím hay loại trò chơi thực tế ảo như game Trọng Sinh này, Bắc Minh Hữu Ngư luôn dựa vào năng lực phản ứng xuất sắc, xưa nay chưa gặp địch thủ bao giờ, vậy mà bây giờ lại gặp phải một con quái vật như thế này.
Tránh né được hai dao sau cùng thì không nói, nhưng lại tránh được cả Bối Thứ khi hắn ta đang ẩn thân, chuyện này cứ như là gặp ma vậy!
Lúc trước nghe nói Toàn Chân Giáo đều là cao thủ, Bắc Minh Hữu Ngư còn không tin tưởng cho lắm, nhưng bây giờ thì hắn ta đã tin rồi, gặp bừa một người đã lợi hại như vậy, chẳng phải những người khác càng...
Bắc Minh Hữu Ngư lặng lẽ đứng trong không khí, tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị đâm tiếp một dao nữa ngay khi Vương Vũ không đề phòng.
Nào ngờ Vương Vũ đột nhiên chỉ vào nơi Bắc Minh Hữu Ngư đang đứng, nói: "Tiềm Hành vô dụng với ta, tới đây giao đấu thật sự với ta đi!"
"Hắn đang nói chuyện với ta à?"
Bắc Minh Hữu Ngư sững người ra, cuống quít nhìn xung quanh, xác nhận là Vương Vũ đang nói với mình.
"Nhóc con, ngươi đang lừa ta đó hả? Ta còn lâu mới mắc mưu nhé!" Nghĩ tới đây, Bắc Minh Hữu Ngư lại di chuyển sang bên cạnh vài bước, chuẩn bị vòng tới sau lưng Vương Vũ đâm tiếp.
"Ha, còn không tin kìa! Ngươi cho rằng ngươi không hiện hình thì ta không làm gì được ngươi?" Vương Vũ thở dài một tiếng, sau đó hắn móc một bao Bột Vôi ra khỏi túi, rồi ném ra. Bột vôi đập thẳng lên mặt Bắc Minh Hữu Ngư, sương khói tan đi, bột vôi màu trắng phủ lên đường nét một người.
Nhìn thấy Bắc Minh Hữu Ngư thực sự bị người ta nện cho xuất hiện, tất cả mọi người đều trố mắt...
"Mẹ nó, hắn ta đúng là nhìn thấy thật!" Bọn họ rất kinh ngạc.
"Sao nào? Còn đánh nữa không?" Thấy Bắc Minh Hữu Ngư ngơ ngác đứng đó, không nói được câu nào, Vương Vũ lên tiếng hỏi.
Câu hỏi này của Vương Vũ kéo Bắc Minh Hữu Ngư khỏi cơn khiếp sợ.
"Không đánh nữa, ta nhận thua!" Bắc Minh Hữu Ngư thản nhiên nói.
Đạo tặc dựa vào phần lớn là Tiềm Hành, mất Tiềm Hành rồi, Đạo tặc coi như cũng mất đi nửa bản lĩnh.
Qua quá trình giao đấu vừa rồi, Bắc Minh Hữu Ngư đã nhận ra chênh lệch giữa hai bên, hắn ta biết rằng nếu không dựa vào Tiềm Hành mà chỉ đánh giáp lá cà thì bản thân hắn không phải là đối thủ của Vương Vũ.
"Ngươi thật lợi hại! Ta chưa gặp ai giống ngươi bao giờ!" Bắc Minh Hữu Ngư khen ngợi.
"Ngươi cũng vậy!" Vương Vũ đáp lại rất chân thành.
"Hy vọng có cơ hội so đấu tiếp cùng ngươi!" Bắc Minh Hữu Ngư nhìn Vương Vũ một cái thật kỹ, rồi nói với đám cấp dưới: "Chúng ta đi!"
"Hả? Đi luôn bây giờ? Hai mươi người chúng ta thật sự để nhiệm vụ lại cho bọn họ à?" Mọi người tranh nhau hỏi.
"Nhường đi, không phải là một nhiệm vụ thôi sao? Chuyến đi này của chúng ta chú ý tới danh dự, đã cược là phải chấp nhận thua!" Bắc Minh Hữu Ngư nói.
Những người khác đều tỏ ra bất đắc dĩ: "Đi thôi đi thôi, dù sao nhiệm vụ này cũng là của đại ca..."
Chỉ lát sau, người của Lạc Nhật Sơn Trang đã đi hết.
"Được rồi, em vào lấy thuốc đi... Anh chờ em ở đây là được." Vương Vũ nói với Lý Tuyết.
"Vâng!" Lý Tuyết gật đầu, đi vào trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.