Ta Là Võ Học Gia

Chương 72: Ông đây nghi ngờ nhân cách của tất cả NPC!

Thiết Ngưu Tiên

04/03/2021

"Thần Thủ Công... Simba... Không phải Vua Sư Tử Simba à?"

Vương Vũ nhìn theo hướng ngón tay của người chơi kia, chỉ thấy một ông lão trông vô cùng bẩn thỉu, đang ôm bình rượu co người lại trong góc khò khò ngủ.

Không hổ là bạn bè của Ẩn Giả, ngoài khuôn mặt hình dáng không giống ra thì tạo hình gần như giống như đúc, cũng lôi thôi, cũng bợm rượu như nhau.

"Ôi!" Vương Vũ thở dài, bất đắc dĩ ra khỏi tiệm thợ rèn, quay về quán rượu mua vài bình rượu, rồi quay lại tiệm rèn, sau đó hắn mở nắp một bình rượu, đặt ở sau người Simba.

Một lát sau, Simba đang ngáy khò khò lập tức mở choàng mắt.

Thấy cảnh đó, tất cả người chơi trong tiệm thợ rèn đều ngây ngẩn cả người...

Bọn họ ở đây rèn trang bị đã lâu, tất nhiên là thường xuyên gặp được tên người lùn trông lôi thôi bẩn thỉu như ăn xin này.

Từ khi có người chơi đến tiệm thợ rèn này rèn tạo trang bị, người lùn này đã ngủ ở chỗ này, ngoại trừ mấy lúc thi thoảng tỉnh dậy, lảm nhảm mình tên là Thần Thủ Công Simba như bị mê sảng ra thì không còn nói gì thêm.

Những người chơi ở nơi này đều chơi thợ rèn, nghe nói kẻ này là Thần Thủ Công, đương nhiên không thể bỏ qua, cho nên bọn họ đã nghĩ đủ mọi cách để moi thông tin từ miệng người lùn này.

Nhưng lão ta như người chết vậy, cho dù có hỏi thế nào cũng chẳng nói câu gì...

Có ai ngờ muốn dụ ông ta mở miệng thì chỉ cần một bình rượu là được...

Người chơi nãy nói với Vương Vũ có phần cảm thấy khó tin: "Không phải chứ, hôm qua ta còn mua rượu thử lão ấy? Lão ấy còn mặc kệ ta luôn..."

Người bên cạnh hắn ta cười nhạo: "Rượu mạch nha mà thôi, ngươi còn nói ra cho mất mặt, ngươi xem người ta đưa rượu gì kia? Một bình giá một vàng đó..."

"..." Người chơi kia ngẩn ra, vào giai đoạn này trong game, một vàng là rất có giá trị, người có vàng trong tay đều là người chơi đứng đầu, mà mấy người chơi đó có ai lại chú ý tới tiệm thợ rèn đâu.

Người lùn Simba mở đôi mắt lèm nhèm say rượu ra, liếc bình rượu bên người, giơ tay cầm lấy, sau đó mở nắp chai rồi dốc luôn vào miệng. Rượu tràn ra khỏi miệng, chảy xuống theo râu, khiến Vương Vũ nhìn mà thổn thức không thôi, lão này bẩn thỉu quá.

"Ngươi là ai?" Simba uống rượu xong, ồm ồm hỏi Vương Vũ.

Vương Vũ lấy thư mà Ẩn Giả đưa cho mình giao cho Simba: "Thầy của ta bảo ta tới đây..."

Simba nhận thư, mở ra đọc lướt qua, hơi sững sờ: "Võ học gia? Đã lâu không thấy nghề nghiệp này rồi. Nói đi, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"

Vương Vũ nói: "Thầy bảo là ngươi có thể giúp ta tăng thực lực lên."

"..." Simba lắc lắc đầu, nói: "Ngươi nên biết, Alicia yêu dấu của ta đã bỏ ta rồi, ta suy sụp nhiều năm, không cầm nổi búa sắt rồi..."

"Chậc..." Xem ra ông lão này cũng bị tình yêu làm cho khổ sở đây mà.

Vương Vũ hỏi: "Vậy ta có thể làm gì giúp ngài?"

"Lấy một bình rượu nữa cho ta..." Simba nói.



"Không phải là đi tìm Alicia cho ngươi à?" Vương Vũ buồn bực, vợ đã bỏ đi rồi còn ở đây uống rượu làm gì nữa.

Simba nói: "Alicia đã trở thành phu nhân của thành chủ, sao có thể gặp ta nữa? Thật không rõ ta có chỗ nào không bằng tên ăn hại kia chứ..."

"Nhiều chỗ lắm..." Vương Vũ thầm nghĩ, không nói tới chênh lệch địa vị giữa một thành chủ và một tên thợ rèn, chỉ riêng diện mạo này, thành chủ Willie trông hiên ngang lẫm liệt, oai phong bất phàm, mà Simba... mẹ nó chứ, trông lão hệt như một tên lang thang vừa chui ra khỏi thùng rác, có thể so sánh được sao?

"Vậy chuyện tăng thực lực cho ta?" Vương Vũ không đưa rượu cho lão, nhìn lão đã uống tới mức này, có khi mượn rượu tiêu sầu, ngủ luôn thì sao.

"Liên quan gì tới ta!" Simba trợn mắt lên.

Quả nhiên... Lão này sẽ không giúp hắn mà, may là Vương Vũ không đưa rượu cho lão.

"Nếu ngươi giúp ta tăng thực lực lên, ta sẽ đưa bình rượu này cho ngươi!" Vương Vũ lấy rượu ra.

"Hừ!" Simba liếc Vương Vũ với ánh mắt khinh thường: "Ngươi cho rằng Thần Thủ Công vĩ đại là người có thể bị mua chuộc một cách dễ dàng vậy sao?"

"Hai bình!" Vương Vũ nói.

"Ngươi..."

"Ba bình!"

"Được, thành giao!" Simba đồng ý rất dứt khoát.

Vương Vũ lau mồ hôi, biết ngay là không có NPC nào mà không dùng tiền mua chuộc được, nếu như có thì đập thêm càng nhiều tiền vào là xong ngay...

Người chơi ban nãy nói chuyện với Vương Vũ đã hoàn toàn choáng váng: "Không phải bảo là Thần Thủ Công vĩ đại không dễ dàng bị mua chuộc sao?"

Vương Vũ giải thích: "Không dễ bị mua chuộc có nghĩa là phải dùng nhiều tiền thì mới mua chuộc được... Ba vàng cơ mà."

Người chơi kia lập tức ngớ ra, trò chơi này cũng lắm chuyện ghê...

Vương Vũ đặt ba bình rượu ra trước mặt Simba, cung kính bày sẵn tư thế: "Thầy Simba, chúng ta bắt đầu được chưa?"

Simba ngạc nhiên thốt lên: "Nhưng ta không biết chiến đấu..."

"Hả? Vậy ngươi giúp ta tăng thực lực lên kiểu gì?" Vương Vũ bỗng cảm thấy mình bị lừa.

Simba tỏ ra không kiên nhẫn: "Đưa vũ khí của ngươi đây, ta sẽ thăng cấp nó cho ngươi!"

"Thăng cấp?"

"Đúng vậy, chiếc găng tay trên tay ngươi, hẳn là 'Tiếng Thở Dài Của Võ Giả' trong truyền thuyết chứ!" Simba hỏi.

"Ừ, đúng vậy!"

"Tiếng Thở Dài Của Võ Giả là một thần khí có linh tính, nhưng khi Võ Thần ngã xuống, linh vận đã tan hết, khiến nó biến thành một món vũ khí bình thường. Nhưng may là chức năng thăng cấp của nó vẫn còn, chỉ cần ngươi có tế phẩm tốt, ta có thể tăng sức mạnh của nó lên!" Simba nói.



Vương Vũ gãi đầu hỏi: "Tế phẩm? Đó là cái gì?"

Simba đáp: "Một vũ khí có phẩm cấp không thua kém gì chiếc găng tay này!"

"À, ra là vậy..." Vương Vũ có chút do dự.

Vũ khí không thua kém gì chiếc gương tay này chính là trang bị Bạch Ngân, hiện giờ trong game này, trang bị Bạch Ngân vẫn rất hiếm, vũ khí lại càng hiếm hơn, cho dù Vương Vũ thì trong tay hắn cũng chỉ có một chiếc côn Bạch Ngân mà thôi.

Mặc dù chiếc côn này là đồ giả, không đáng xu nào, nhưng Vương Vũ hoàn toàn không muốn mang nó làm tế phẩm, dù sao vũ khí này khá tiện tay, rất hữu dụng khi đối phó với quái vật hình thú.

"Cái này được không?" Vương Vũ móc Võ Sư Chi Ác ra, hỏi.

Simba nói: "Được! Chỉ cần ngươi không muốn vũ khí của mình kém đi, ta chẳng sao hết..."

"Mẹ nó..." Vương Vũ thầm mắng, rõ ràng ý của lão chính là đừng lấy rác ra lừa ta, trừ phi ngươi muốn vũ khí của ngươi biến thành rác.

"Chẳng lẽ bỏ tiền ra mua một cái? Mấy chục nghìn lận... Vợ mình một tháng mới kiếm được vài nghìn tệ..." Vương Vũ vừa than thở vừa lật xem túi đồ, lúc này hắn đột nhiên lật tới một thanh đao lớn.

Vương Vũ mắt tỏa sáng, rút thanh đao này ra đặt tới trước mặt Simba: "Cái này được không?"

Simba nhìn thanh đao trong tay Vương Vũ, mắt mở to: "Dư Huy Bất Diệt Chiến Nhận, đây là vũ khí của Urtus, sao ngươi lại có nó?"

Thanh đao này chính là vũ khí Hoàng Kim mà lần trước hắn chưa bán đi.

"BOSS rớt." Vương Vũ đáp: "Thế nào? Được không?"

Simba nhìn Vương Vũ một cái thâm sâu, nói: "Được! Đưa vũ khí cho ta, hai giờ sau quay lại lấy."

"Hai giờ?" Vương Vũ nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa là mười hai giờ.

"Đương nhiên, đây là thăng cấp cho thần khí, quá trình rườm rà phức tạp vô cùng. Nếu ngươi cảm thấy quá lâu thì chỗ ta có một quy trình còn đơn giản gọn nhẹ hơn nhiều, chẳng qua không cam đoan xác suất thành công thôi..."

"Được rồi được rồi..." Vương Vũ vội vàng ngắt lời: "Hai giờ thì hai giờ, ngươi nhớ là đừng có bớt xen nguyên vật liệu đấy."

"Hừ! Ngươi đang nghi ngờ nhân cách của Thần Thủ Công à!"

Vương Vũ cuống quít nói: "Không dám, không dám..."

Đồng thời hắn thầm nghĩ trong lòng: "Một NPC đểu cáng lấy đâu ra nhân cách, ông đây đang nghi ngờ nhân cách của toàn bộ NPC trong game này đây!"

Vương Vũ giao vũ khí cho Simba, ngồi im lặng bên cạnh chờ đợi. Đột nhiên khung Bạn Tốt rung lên.

[Hệ thống nhắc nhở: "Vũ Tiên" thêm bạn vào Bạn Tốt.]

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Võ Học Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook