Chương 340: Người Trong Giang Hồ - Thân Bất Do Kỷ
Weekend Anh
08/08/2023
- Tốt nhất ngươi nên để ta an an ổn ổn thưởng thức mỹ vị, sau đó
muốn nói gì để sau! Dựa vào cái gì mà bắt ta phải đi theo các ngươi về
Hoàng Lôi Tông?
Vũ Lôi Phong rốt cuộc ngừng ăn, hắn liếc nhìn tên lính đang hằm hè mình nói.
Tên lính nghe Vũ Lôi Phong đến nước này vẫn còn kiêu ngạo, hắn hừ lạnh:
- Dựa vào gì sao? Dựa vào cái này này!
Một đấm mạnh mẽ nện thẳng vào mặt Vũ Lôi Phong, tốc độ ra đòn cực nhanh khiến cả đám đông xung quanh hãi hùng khiếp vía.
Bụp!
Vũ Lôi Phong né cũng không thèm né, hắn nhìn nắm đấm của tên lính canh đang dừng trước mặt mình khẽ châm chọc.
- Ngươi nói…dựa vào nắm đấm nhỏ xíu yếu đuối này của ngươi để bắt ta đi sao?
Tên lính hoảng hốt vội thu tay lại, hắn hiểu rõ hơn ai hết thực lực bất phàm của thanh niên này, nắm đấm của hắn như thể đấm vào thứ cứng nhất trên đời vậy.
Rầm!
Một đá hờ hững, tên lính bay thẳng ra sau, bị người gọi là Lương Chấp Sự bắt lấy.
Vũ Lôi Phong thu chân lại, hắn đứng dậy nhìn thẳng về phía Lương Chấp Sự nói
- Hóa ra Hoàng Lôi Tông lại chỉ là một đám không biết nói lý lẽ, cậy mạnh mà thôi, đáng chê cười, đáng chê cười! Ha ha!
Vũ Lôi Phong thản nhiên quay lưng rời đi, Lương Chấp Sự quan sát tình hình của tên lính, tên này hiện tại vẫn còn thổ huyết liên hồi, xen lẫn trong máu có một vài mảnh nội tạng bị nghiền nát.
- To gan! Dám phế tu vi người của Hoàng Lôi Tông!
Lương Chấp Sự quát lớn, khí tức lan tràn khắp toàn thân
- Hữu Hồn Cảnh? Chút thực lực ấy đã muốn đi khắp nơi hô to gọi nhỏ? Ngươi đi đi, ta không có hứng thú với ngươi!
Vũ Lôi Phong đầu cũng không ngoảnh lại, thanh âm lãnh đạm tiến về phía cổng thành
- Hừ! Giả thần giả quỷ, chết đi!
Lương Chấp Sự chính thức không còn giữ được bình tĩnh, hắn lao thẳng vào Vũ Lôi Phong, lôi điện hoàng kim ngưng tụ vào lòng bàn tay, một trảo sắc bén kéo theo vô số sấm chớp cào tới.
Vũ Lôi Phong cảm nhận công kích phía sau, hắn thở ra một hơi, quanh người ẩn hiện từng luồng sấm chớp lách tách.
Trảo ấn đã ở ngay sau gáy Vũ Lôi Phong, đúng lúc này, hắn động.
- Bôn Lôi Kiếm Pháp – Thiên Nộ Phản Nghịch!
Chỉ trong khoảnh khắc, quanh người Vũ Lôi Phong hiện ra vô số đạo lôi điện đỏ rực, một lớp lá chắn mỏng manh hiện ra sau lưng hắn.
Ầm ầm
Trảo ấn của Lương Chấp Sự đánh tới, chạm vào lớp lá chắn mỏng manh kia. Chỉ trong khoảnh khắc này, Lương Chấp Sự sợ hãi co rụt ánh mắt.
Công kích của hắn không cách nào tiến lên được nữa, trái lại, lớp khiên chắn kia đang bắn ra vô số lôi điện đỏ rực lao vào tay hắn.
Xoẹt xoẹt!
Người ta có câu, Sắc bén như Phong, Điên cuồng như Lôi quả không sai, từng đạo lôi điện không sợ bất kỳ thứ gì điên cuồng lao đến cổ tay của Lương Chấp Sự mà oanh tạc.
Lương Chấp Sự vội vàng rút tay ra, cảm nhận sự tê dại và đau nhức trên cổ tay khiến hắn run rẩy. Mà một hiệp giao thủ này khiến Lương Chấp Sự nhận ra tu vi của thanh niên trước đã vượt xa hắn.
Chiêu vừa nãy là một vũ kỹ phòng ngự dạng phản kích, nếu tấn công vào lớp phòng ngự này sẽ bị phản chấn. Đa số lượng phản chấn của vũ kỹ phòng ngự sẽ không cao, nhưng phản chấn mạnh đến mức khiến hắn suýt mất đi cánh tay khiến Lương Chấp Sự sợ hãi.
Kẻ trước mặt chắc chắn không hề đơn giản chút nào.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Trưởng Lão Hoàng Lôi Tông ta chắc chắn đã bị ngươi giở trò! Mau giao người ra nếu không Hoàng Lôi Tông sẽ không chết không thôi với ngươi!
- Ồ? Vậy ngươi sẽ làm gì?
Lương Chấp Sự hừ lạnh, hắn móc trong túi ra một khối ngọc giản muốn bóp nát
- Vậy chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Hoàng Lôi Tông đi!
Vũ Lôi Phong cười quỷ dị, Trường Hồng Kiếm trong tay nhanh như một tia sáng bắn mạnh về phía trước
Xoẹt!
Thanh âm vô tình vang lên, ánh mắt Lương Chấp Sự sợ hãi đến cùng cực nhìn một màn trước mắt.
Chỉ thấy thanh kiếm của thanh niên kia bằng tốc độ không tưởng bắn thẳng đến cổ tay hắn, một nhát kiếm như tia chớp bổ mạnh, ngọc giản truyền tin hắn còn chưa kịp bóp nát đã rơi xuống…cùng với bàn tay của chính hắn.
- A…A…A!
Hoảng sợ, hoảng sợ đến tột cùng, đám người Hoàng Lôi Tông đâu thể ngờ một thiếu niên mới tầm đôi mươi đã có loại thực lực này.
Ngẫm nghĩ một chút, Lương Chấp Sự rốt cuộc hoảng hốt nhận ra thanh niên trước mắt, hắn đau đớn rít gào:
- Mau phát tín hiệu, hắn chính là Vũ Lôi Phong!
Đám lính còn lại lập tức có phản ứng, ý niệm khẽ động, ngọc giản trong trữ vật lập tức xuất hiện trên tay muốn bóp nát.
Nhưng Vũ Lôi Phong đâu có bị ngu. Hắn đã sớm có sự chuẩn bị, đám lính của Hoàng Lôi Tông còn chưa kịp bóp ngọc giản truyền tin đã thấy trước mặt mình có một luồng khí khủng khiếp lao đến với tốc độ cực nhanh.
- Đao Hồn Đệ Nhị Kỹ - Đao Hồn Quang Nhận!
Linh Hồn Lực bùng phát dưới tác động của Hữu Hồn cô đọng thành một thanh đao đỏ rực trong lòng bàn tay Vũ Lôi Phong, một đao trảm ra, vô số đạo quang nhận liên miên như mưa rào lao thẳng vào đội hình Hoàng Lôi Tông.
Không có chút máu huyết nào chảy xuống, cũng không có va chạm kinh thiên động địa nào cả, thế nhưng toàn bộ đám người kể cả Lương Chấp Sự lại đồng loạt ngã quỵ xuống đất bất động, ánh mắt trắng dã, đồng tử mở rộng.
Công kích linh hồn chính là đáng sợ như vậy, không để lại chút dấu vết nào, nhưng một đoàn quang nhận lúc nãy đã bổ nát linh hồn bọn họ thành vạn đoạn.
Vũ Lôi Phong nhìn đám người trước mắt, hắn lắc đầu kéo một đám người vào chỗ vắng vẻ, một vài phút đã đào được một cái hố cực lớn, sau đó chôn tập thể đám người Hoàng Lôi Tông xấu số.
- Chỉ trách các ngươi khác phe. Người Trong Giang Hồ, Thân Bất Do Kỷ! Thứ lỗi!
Vũ Lôi Phong cũng không định thôn phệ những người này, thực lực bọn họ quá ít, có thôn phệ cũng như muối bỏ biển, chỉ tốn thời gian mà thôi.
Nhìn một nắm lớn ngọc giản trong tay mình, Vũ Lôi Phong nở nụ cười quỷ dị, hắn lao vọt đi vào một eo núi hẻo lánh.
…
- Thưa Chưởng Môn! Lục Trưởng Lão đã chính thức vẫn lạc!
Trong một đại điện rộng lớn, không ít người tụ tập lại. Một người cầm trên tay khối ngọc giản màu vàng vỡ vụn bẩm báo:
- Chuyện này là sao? Ai lại dám ra tay với người Hoàng Lôi Tông ta?
Người gọi là Chưởng Môn Hoàng Lôi Tông nhíu mày, hắn hỏi:
- Chi tiết sự việc thế nào? Nói kỹ ta nghe!
- Thưa Chưởng Môn, ba ngày trước, ngọc giản sinh mệnh của Lục Trưởng Lão bắt đầu có hiện tượng lạ, đầu tiên xuất hiện các vết nứt nhỏ, sau đó càng lúc càng nhiều. Cho đến sáng nay đã chính thức vỡ vụn!
Chưởng Môn Hoàng Lôi Tông suy tư:
- Chết từ từ sao? Xem ra Lục Trưởng Lão đã bị ai đó hạ độc! Thân thể suy nhược dần đến chết! Chỉ e là độc này cực mạnh, đến mức hắn không thể thông báo cho tông môn!
- Đã tìm kiếm hai ngày rồi! Có manh mối gì chưa?
Một vị Trưởng Lão khác chắp tay:
- Chưởng Môn! Lão phu đã cử đi hơn mười đội dò xét khắp Hoàng Lôi Thành và các khu vực lân cận, hiện tại vẫn chưa có tin…
Bụp!
Vị Trưởng Lão nọ còn chưa kịp nói hết câu, một tiếng nổ vang lên trong túi quần hắn.
Ánh mắt cả đám người trong đại điện khẽ đổi, tên Trưởng Lão kia vội vàng móc trong túi ra một khối ngọc giản. Vừa cầm ra, nó lập tức vỡ làm đôi, từ trong lõi của khối ngọc giản hiện ra một quang cảnh.
- Đã có tin tức của cánh quân điều tra tung tích do Lương Chấp Sự đứng đầu, hắn đang ở Eo Núi Thiên Công!
Vũ Lôi Phong rốt cuộc ngừng ăn, hắn liếc nhìn tên lính đang hằm hè mình nói.
Tên lính nghe Vũ Lôi Phong đến nước này vẫn còn kiêu ngạo, hắn hừ lạnh:
- Dựa vào gì sao? Dựa vào cái này này!
Một đấm mạnh mẽ nện thẳng vào mặt Vũ Lôi Phong, tốc độ ra đòn cực nhanh khiến cả đám đông xung quanh hãi hùng khiếp vía.
Bụp!
Vũ Lôi Phong né cũng không thèm né, hắn nhìn nắm đấm của tên lính canh đang dừng trước mặt mình khẽ châm chọc.
- Ngươi nói…dựa vào nắm đấm nhỏ xíu yếu đuối này của ngươi để bắt ta đi sao?
Tên lính hoảng hốt vội thu tay lại, hắn hiểu rõ hơn ai hết thực lực bất phàm của thanh niên này, nắm đấm của hắn như thể đấm vào thứ cứng nhất trên đời vậy.
Rầm!
Một đá hờ hững, tên lính bay thẳng ra sau, bị người gọi là Lương Chấp Sự bắt lấy.
Vũ Lôi Phong thu chân lại, hắn đứng dậy nhìn thẳng về phía Lương Chấp Sự nói
- Hóa ra Hoàng Lôi Tông lại chỉ là một đám không biết nói lý lẽ, cậy mạnh mà thôi, đáng chê cười, đáng chê cười! Ha ha!
Vũ Lôi Phong thản nhiên quay lưng rời đi, Lương Chấp Sự quan sát tình hình của tên lính, tên này hiện tại vẫn còn thổ huyết liên hồi, xen lẫn trong máu có một vài mảnh nội tạng bị nghiền nát.
- To gan! Dám phế tu vi người của Hoàng Lôi Tông!
Lương Chấp Sự quát lớn, khí tức lan tràn khắp toàn thân
- Hữu Hồn Cảnh? Chút thực lực ấy đã muốn đi khắp nơi hô to gọi nhỏ? Ngươi đi đi, ta không có hứng thú với ngươi!
Vũ Lôi Phong đầu cũng không ngoảnh lại, thanh âm lãnh đạm tiến về phía cổng thành
- Hừ! Giả thần giả quỷ, chết đi!
Lương Chấp Sự chính thức không còn giữ được bình tĩnh, hắn lao thẳng vào Vũ Lôi Phong, lôi điện hoàng kim ngưng tụ vào lòng bàn tay, một trảo sắc bén kéo theo vô số sấm chớp cào tới.
Vũ Lôi Phong cảm nhận công kích phía sau, hắn thở ra một hơi, quanh người ẩn hiện từng luồng sấm chớp lách tách.
Trảo ấn đã ở ngay sau gáy Vũ Lôi Phong, đúng lúc này, hắn động.
- Bôn Lôi Kiếm Pháp – Thiên Nộ Phản Nghịch!
Chỉ trong khoảnh khắc, quanh người Vũ Lôi Phong hiện ra vô số đạo lôi điện đỏ rực, một lớp lá chắn mỏng manh hiện ra sau lưng hắn.
Ầm ầm
Trảo ấn của Lương Chấp Sự đánh tới, chạm vào lớp lá chắn mỏng manh kia. Chỉ trong khoảnh khắc này, Lương Chấp Sự sợ hãi co rụt ánh mắt.
Công kích của hắn không cách nào tiến lên được nữa, trái lại, lớp khiên chắn kia đang bắn ra vô số lôi điện đỏ rực lao vào tay hắn.
Xoẹt xoẹt!
Người ta có câu, Sắc bén như Phong, Điên cuồng như Lôi quả không sai, từng đạo lôi điện không sợ bất kỳ thứ gì điên cuồng lao đến cổ tay của Lương Chấp Sự mà oanh tạc.
Lương Chấp Sự vội vàng rút tay ra, cảm nhận sự tê dại và đau nhức trên cổ tay khiến hắn run rẩy. Mà một hiệp giao thủ này khiến Lương Chấp Sự nhận ra tu vi của thanh niên trước đã vượt xa hắn.
Chiêu vừa nãy là một vũ kỹ phòng ngự dạng phản kích, nếu tấn công vào lớp phòng ngự này sẽ bị phản chấn. Đa số lượng phản chấn của vũ kỹ phòng ngự sẽ không cao, nhưng phản chấn mạnh đến mức khiến hắn suýt mất đi cánh tay khiến Lương Chấp Sự sợ hãi.
Kẻ trước mặt chắc chắn không hề đơn giản chút nào.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Trưởng Lão Hoàng Lôi Tông ta chắc chắn đã bị ngươi giở trò! Mau giao người ra nếu không Hoàng Lôi Tông sẽ không chết không thôi với ngươi!
- Ồ? Vậy ngươi sẽ làm gì?
Lương Chấp Sự hừ lạnh, hắn móc trong túi ra một khối ngọc giản muốn bóp nát
- Vậy chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Hoàng Lôi Tông đi!
Vũ Lôi Phong cười quỷ dị, Trường Hồng Kiếm trong tay nhanh như một tia sáng bắn mạnh về phía trước
Xoẹt!
Thanh âm vô tình vang lên, ánh mắt Lương Chấp Sự sợ hãi đến cùng cực nhìn một màn trước mắt.
Chỉ thấy thanh kiếm của thanh niên kia bằng tốc độ không tưởng bắn thẳng đến cổ tay hắn, một nhát kiếm như tia chớp bổ mạnh, ngọc giản truyền tin hắn còn chưa kịp bóp nát đã rơi xuống…cùng với bàn tay của chính hắn.
- A…A…A!
Hoảng sợ, hoảng sợ đến tột cùng, đám người Hoàng Lôi Tông đâu thể ngờ một thiếu niên mới tầm đôi mươi đã có loại thực lực này.
Ngẫm nghĩ một chút, Lương Chấp Sự rốt cuộc hoảng hốt nhận ra thanh niên trước mắt, hắn đau đớn rít gào:
- Mau phát tín hiệu, hắn chính là Vũ Lôi Phong!
Đám lính còn lại lập tức có phản ứng, ý niệm khẽ động, ngọc giản trong trữ vật lập tức xuất hiện trên tay muốn bóp nát.
Nhưng Vũ Lôi Phong đâu có bị ngu. Hắn đã sớm có sự chuẩn bị, đám lính của Hoàng Lôi Tông còn chưa kịp bóp ngọc giản truyền tin đã thấy trước mặt mình có một luồng khí khủng khiếp lao đến với tốc độ cực nhanh.
- Đao Hồn Đệ Nhị Kỹ - Đao Hồn Quang Nhận!
Linh Hồn Lực bùng phát dưới tác động của Hữu Hồn cô đọng thành một thanh đao đỏ rực trong lòng bàn tay Vũ Lôi Phong, một đao trảm ra, vô số đạo quang nhận liên miên như mưa rào lao thẳng vào đội hình Hoàng Lôi Tông.
Không có chút máu huyết nào chảy xuống, cũng không có va chạm kinh thiên động địa nào cả, thế nhưng toàn bộ đám người kể cả Lương Chấp Sự lại đồng loạt ngã quỵ xuống đất bất động, ánh mắt trắng dã, đồng tử mở rộng.
Công kích linh hồn chính là đáng sợ như vậy, không để lại chút dấu vết nào, nhưng một đoàn quang nhận lúc nãy đã bổ nát linh hồn bọn họ thành vạn đoạn.
Vũ Lôi Phong nhìn đám người trước mắt, hắn lắc đầu kéo một đám người vào chỗ vắng vẻ, một vài phút đã đào được một cái hố cực lớn, sau đó chôn tập thể đám người Hoàng Lôi Tông xấu số.
- Chỉ trách các ngươi khác phe. Người Trong Giang Hồ, Thân Bất Do Kỷ! Thứ lỗi!
Vũ Lôi Phong cũng không định thôn phệ những người này, thực lực bọn họ quá ít, có thôn phệ cũng như muối bỏ biển, chỉ tốn thời gian mà thôi.
Nhìn một nắm lớn ngọc giản trong tay mình, Vũ Lôi Phong nở nụ cười quỷ dị, hắn lao vọt đi vào một eo núi hẻo lánh.
…
- Thưa Chưởng Môn! Lục Trưởng Lão đã chính thức vẫn lạc!
Trong một đại điện rộng lớn, không ít người tụ tập lại. Một người cầm trên tay khối ngọc giản màu vàng vỡ vụn bẩm báo:
- Chuyện này là sao? Ai lại dám ra tay với người Hoàng Lôi Tông ta?
Người gọi là Chưởng Môn Hoàng Lôi Tông nhíu mày, hắn hỏi:
- Chi tiết sự việc thế nào? Nói kỹ ta nghe!
- Thưa Chưởng Môn, ba ngày trước, ngọc giản sinh mệnh của Lục Trưởng Lão bắt đầu có hiện tượng lạ, đầu tiên xuất hiện các vết nứt nhỏ, sau đó càng lúc càng nhiều. Cho đến sáng nay đã chính thức vỡ vụn!
Chưởng Môn Hoàng Lôi Tông suy tư:
- Chết từ từ sao? Xem ra Lục Trưởng Lão đã bị ai đó hạ độc! Thân thể suy nhược dần đến chết! Chỉ e là độc này cực mạnh, đến mức hắn không thể thông báo cho tông môn!
- Đã tìm kiếm hai ngày rồi! Có manh mối gì chưa?
Một vị Trưởng Lão khác chắp tay:
- Chưởng Môn! Lão phu đã cử đi hơn mười đội dò xét khắp Hoàng Lôi Thành và các khu vực lân cận, hiện tại vẫn chưa có tin…
Bụp!
Vị Trưởng Lão nọ còn chưa kịp nói hết câu, một tiếng nổ vang lên trong túi quần hắn.
Ánh mắt cả đám người trong đại điện khẽ đổi, tên Trưởng Lão kia vội vàng móc trong túi ra một khối ngọc giản. Vừa cầm ra, nó lập tức vỡ làm đôi, từ trong lõi của khối ngọc giản hiện ra một quang cảnh.
- Đã có tin tức của cánh quân điều tra tung tích do Lương Chấp Sự đứng đầu, hắn đang ở Eo Núi Thiên Công!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.