Ta Làm Cán Bộ Công Chức Ở Thiên Đình
Chương 14:
San Hô Dữ Hạ Thiên
05/12/2023
Tri Vi bắt lấy một nam sinh tên Bùi Quân dò hỏi: "Sao hôm nay trong lớp ít người vậy?”
Bùi Quân nói: "Lớp chúng ta đã có vài người báo danh tham gia thi tuyển, đều phải ở nhà chuyên tâm chuẩn bị thi.”
Tri Vi hỏi: "Vậy sao anh không đi?”
Bùi Quân có chút ngượng ngùng, vì Tri Vi áp sát thì khuôn mặt bắt đầu đỏ lên: “Lúc trước mẹ ta có tìm người bói cho ta một quẻ, nói rằng năm nay ta không nên đi thi. Lần này chắc chắn không đậu, nên chờ lần sau.”
Cơ hội khó được, vả lại chỉ có ba lần, lúc này không cần bận rộn vô ích.
Tri Vi bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Thế gian đều gọi thầy bói chuẩn gọi là thần tiên sống, ai mà ngờ rằng đến thần tiên cũng cần thầy bói chứ.
Trong lúc nói chuyện, Tri Vi liền nhìn thấy cha đi cùng tiên sư.
Lục Tiêu vẫn bình thản như trước, mà tiên sư hơi khó chịu, lúc nói chuyện không hề khách sáo: “Tri Vi có thiên phú cực cao, học thêm vài năm nữa rồi thi vào Tiên ban là chuyện thường. Nhưng cái vị không thể bởi vì đứa nhỏ có vài phần tài năng liền cổ vũ, tuổi còn nhỏ đã báo danh tham gia thi cử. Lúc này tham gia thi cử có đậu hay không thì rất khó nói, còn dễ làm hao hụt nhuệ khí của đứa nhỏ, tổn hại tinh thần, sợ là mất nhiều hơn được.”
Đối mặt với lời khuyên nhủ tận tình của tiên sư, Lục Tiêu cũng không đồng ý, nhưng cũng không tiện bác bỏ lời tiên sư trước mặt các học sinh, liền qua loa thành khẩn nói: "Tiên sư nói cực kỳ đúng, ta trở về sẽ thương lượng với mẹ Vi Nhi.”
Nhưng một chữ cũng không đề cập tới chuyện ngừng việc xin nghỉ.
Tiên sư thấy khuyên bảo Lục Tiêu không có kết quả, lại chuyển ánh mắt về hướng Tri Vi, lời nói sâu xa: "Sở Âm trước đây cũng là học sinh của ta, ta nghe nói mấy ngày nay con bé trở về, trong nhà không ít người bái phỏng. Tuy rằng thi vào Thiên Đình đứng hàng Tiên ban rất hấp dẫn, nhưng con học hành tấn tới cũng biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là học hỏi, nhất định không được để mất sơ tâm, vì xúc động nhất thời mà làm chậm trễ việc học.”
Tri Vi cũng không ngờ, ngày thường tiên sư nhìn không thích nói chuyện, đối với ai cũng thản nhiên, rất ít khi nói chuyện gì ngoài việc dạy học. Lúc này lại lo lắng cho nàng như vậy, nói ra cục diện thực tế, vả lại trong lời nói biểu đạt suy nghĩ vô cùng coi trọng nàng.
Tri Vi nghe lời tiên sư nói xong, nghiêm túc đồng ý.
Bùi Quân nói: "Lớp chúng ta đã có vài người báo danh tham gia thi tuyển, đều phải ở nhà chuyên tâm chuẩn bị thi.”
Tri Vi hỏi: "Vậy sao anh không đi?”
Bùi Quân có chút ngượng ngùng, vì Tri Vi áp sát thì khuôn mặt bắt đầu đỏ lên: “Lúc trước mẹ ta có tìm người bói cho ta một quẻ, nói rằng năm nay ta không nên đi thi. Lần này chắc chắn không đậu, nên chờ lần sau.”
Cơ hội khó được, vả lại chỉ có ba lần, lúc này không cần bận rộn vô ích.
Tri Vi bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Thế gian đều gọi thầy bói chuẩn gọi là thần tiên sống, ai mà ngờ rằng đến thần tiên cũng cần thầy bói chứ.
Trong lúc nói chuyện, Tri Vi liền nhìn thấy cha đi cùng tiên sư.
Lục Tiêu vẫn bình thản như trước, mà tiên sư hơi khó chịu, lúc nói chuyện không hề khách sáo: “Tri Vi có thiên phú cực cao, học thêm vài năm nữa rồi thi vào Tiên ban là chuyện thường. Nhưng cái vị không thể bởi vì đứa nhỏ có vài phần tài năng liền cổ vũ, tuổi còn nhỏ đã báo danh tham gia thi cử. Lúc này tham gia thi cử có đậu hay không thì rất khó nói, còn dễ làm hao hụt nhuệ khí của đứa nhỏ, tổn hại tinh thần, sợ là mất nhiều hơn được.”
Đối mặt với lời khuyên nhủ tận tình của tiên sư, Lục Tiêu cũng không đồng ý, nhưng cũng không tiện bác bỏ lời tiên sư trước mặt các học sinh, liền qua loa thành khẩn nói: "Tiên sư nói cực kỳ đúng, ta trở về sẽ thương lượng với mẹ Vi Nhi.”
Nhưng một chữ cũng không đề cập tới chuyện ngừng việc xin nghỉ.
Tiên sư thấy khuyên bảo Lục Tiêu không có kết quả, lại chuyển ánh mắt về hướng Tri Vi, lời nói sâu xa: "Sở Âm trước đây cũng là học sinh của ta, ta nghe nói mấy ngày nay con bé trở về, trong nhà không ít người bái phỏng. Tuy rằng thi vào Thiên Đình đứng hàng Tiên ban rất hấp dẫn, nhưng con học hành tấn tới cũng biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là học hỏi, nhất định không được để mất sơ tâm, vì xúc động nhất thời mà làm chậm trễ việc học.”
Tri Vi cũng không ngờ, ngày thường tiên sư nhìn không thích nói chuyện, đối với ai cũng thản nhiên, rất ít khi nói chuyện gì ngoài việc dạy học. Lúc này lại lo lắng cho nàng như vậy, nói ra cục diện thực tế, vả lại trong lời nói biểu đạt suy nghĩ vô cùng coi trọng nàng.
Tri Vi nghe lời tiên sư nói xong, nghiêm túc đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.