Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 16: Chiến tranh

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

14/07/2019

Quả nhiên là vậy. Sau khi Lâm Vị Hi nghe được thì cười cười, ngón tay tinh xảo trắng nõn cầm một quân cờ màu trắng lên, dường như bàn tay nàng còn trắng hơn cả quân cờ, hỏi: "Đây là trò chơi như thế nào, trước đó ta chưa từng nghe nói

qua."

Ngưng Phù hầu hạ ở một bên Ngưng Phù thấy vậy thì nói tiếp: Trò chơi này là do thế tử phi của nô tỳ nghĩ ra, thú vị thoải mái. Rất nhiều thiếu gia tiểu thư ở quốc công phủ đều thích chơi trò này." Lâm Vị Hi cười không nói chuyện. Thấy ánh mắt của Lâm Vị Hi nhìn về phía bộ cờ, Cao Nhiên nhẹ nhàng nói thêm: "Đây là đồ cưới của ta, gọi là cờ đen trắng, là

dùng noãn ngọc làm thành, bất kể lúc nào lấy ra cũng đều ấm áp trơn bóng, dùng | lâu còn có tác dụng dưỡng nhan nữa."

Ngưng Phù nghĩ là Lâm Vị Hi không biết được cái gì gọi là noãn ngọc, lập tức nói: "Lâm cô nương có lẽ là không biết loại ngọc này? Đây cũng không phải là ngọc thạch thông thường đầu. Dù cho trong kinh thành thì có tiền cũng chưa chắc mà mua được noãn ngọc, nhất là nguyên một khối noãn ngọc thì lại càng khó có được. Nhưng trong số đồ cưới của thế tử phi nhà nô tỳ thì cũng chỉ là một món đồ hồi môn bình thường thôi." "Ngưng Phù." Cao Nhiên hơi trách cứ, quát khẽ: "Đồ cưới cho cho thêm đều là tâm ý của trưởng bối. Đấy là tổ mẫu thương yêu ta thì mới cho thêm. Ai cho phép ngươi lấy đó ra để khoe khoang ?" Sau khi nói xong, Cao Nhiên nhìn về phía Lâm Vị Hi, hơi có chút ngượng ngùng: "Để Lâm cô nương chê cười rồi. Lâm có nượng đừng trách, cho dù là vàng bạc ngọc các, nếu không thể sử dụng thì cũng chi là vật ngoài thân thôi, chúng ta đánh cờ vui là được rồi.” Lâm Vị Hi nhìn con cờ trong tay, thấy cảnh chủ xướng tớ họa, cười sâu xa: "Thế tử phi thật đúng là rộng rãi đấy."

Cũng không phải rộng rãi a. Một năm trước thì đây là đồ của Lâm Vị Hi nàng mà.

Cái này lúc trước vốn là đồ cưới của Lâm Vị Hi. Nha hoàn của Cao Nhiên còn vội vàng giải thích cho Lâm Vị Hi, tưởng nàng thật sự là một tiểu cô nương nông thôn chưa bao giờ được thấy cái gì quý giá. Thật sự là buồn cười. Cười xong còn để cho người ta phải nghiến răng mà uất ức. Lâm Vị Hi biết sau khi mình chết bệnh, đồ cưới của nàng tất nhiên sẽ bị phủ Anh quốc công một lần nữa phân chia lại. Nàng hiểu, thậm chí nàng cũng chấp nhận khả năng này. Thế nhưng khi kết quả này bày ngay ra trước mặt nàng Lâm Vị Hi phát hiện chính mình vẫn khó mà nguôi ngoại được. Đã thể Cao Nhiên còn nghĩ đương nhiên đó vốn là của mình. Thật sự là trơ trẽn vô cùng mà.

Không chỉ là bộ cờ trước mặt này, Lâm Vị Hi đưa mắt nhìn lại, đồ trang trí vàng bạc bốn phía, đồ sứ thanh hoa, thậm chí cả bàn ghế gỗ hoàng lê đồ dùng trong nhà, đều mang đến một cảm giác quen thuộc.

Lâm Vị Hi cụp mắt, nếu nhìn tiếp thì nàng sẽ tức mà chết mất. Cao Nhiên thấy sắc mặt cứng ngắc của Lâm Vị Hi, cho là Lâm Vị Hi bị gia thế phú quý của chính mình làm cho choáng váng, trong nội tâm tự ti mặc cảm. Cao Nhiên hiểu rõ cười cười, nói: " Cô nàng Ngưng Phù này mồm miệng hoạt bát nhanh nhẹn, nhưng nàng ta cũng không có ác ý gì đâu. Lâm cô nương không cần để ý nàng ta làm gì."

"Không quản được miệng của mình thì phải phạt a, còn không học được cách nói chuyện vậy thì tìm bà tử mã bán ra ngoài."Lầm Vị Hi vốn cũng đang không thoải mái, nghe xong lời này trực tiếp tỏ thái độ luôn. Nàng không kiên nhẫn nhìn Cao Nhiên vờ vịt, giọng nói nhẹ nhàng vẫn còn bị bệnh, hết lần này tới lần khác nói ra mà

không tha người: "Nha hoàn của mình quản giáo không tốt, lại bắt người khác phải | tha lỗi cho sao? Tại sao ta phải độ lượng với nha hoàn của ngươi? Chó của nhà người cắn người lung tung người còn không chịu cài chốt đóng cửa hay sao? "

Uyển Tinh "Phốc phốc" một tiếng bật cười, phát hiện ánh mắt của người khác lập tức | co vai cúi đầu, dù cho như thế vẫn có thể nhìn thấy bờ vai của nàng ta run run.

Uyển Tình là nha hoàn bên ngoài trực tiếp mua được, nên bản thân khó tránh khỏi | định lực kém một chút, Uyên Nguyệt là ở nhà tri phủ được rèn giũa qua, thấy tình cảnh này thì trấn định hơn so với Uyển Tinh, cho dù là rất muốn cười, nàng ta cũng phải nhịn lại.

Ngưng Phù bị Lâm Vị Hi nói phát ngượng, đằng sau lại bị Uyên Tinh cười một tiếng, vừa thẹn vừa xấu hổ, con mắt lập tức đỏ lên. Ngưng Phù cùng mấy nha hoàn hồi môn khác giận giữ nhìn Lâm Vị Hi, mà Cao Nhiên bị người khác quở trách đại nha hoàn của mình ngay trước mặt, cũng không còn mặt mũi nào, im lặng ngồi im tại chỗ. Mấy người Đào ma ma trợn mắt xem, Cao Nhiên nhìn thoáng qua sau lưng mình, đôi mắt khẽ động, vẫn rất lương thiện như cũ nói ra: "Ngưng Phù nhanh mồm nhanh | miệng, tuy nhiên cũng chỉ là nàng ta nghĩ sao nói vậy, không hề giống những người khác có tâm địa lắt léo. Nàng ta cũng không có ác ý gì, chỉ sợ là Lâm cô nương hiểu lầm."

"Thế tử phi đây là có ý gì?” Lâm Vị Hi lạnh giọng nói: “Cái gì gọi là nhanh mồm nhanh miệng cho nên là không có ác ý, ta cũng chưa nhanh mồm nhanh miệng đầu, | làm sao thế tử phi đã mất hứng rồi. Mà lại, có một chuyện nói một chuyện, thế tử phi nói những người có tâm địa lắt léo bên trong là đang ám chỉ ai vậy?"

Sau khi Lâm Vị Hi nói xong cũng không chờ Cao Nhiên trả lời, mà lúc này trong sân cũng yên tĩnh không bình thường. Lâm Vị Hi dừng lại một chút, lập tức kịp thời phản ứng.

Lúc này cả người Cao Nhiên ỉu xìu, lại để cho nàng độc thoại một mình đây mà. Trước kia Lâm Vị Hi là Cao Hi vẫn thường diễn ra tình cảnh này, rõ ràng là đối phương chỉ thích bày ra vẻ mặt ôn nhu trước mặt người khác, tới khiêu khích Lâm Vi Hi, làm cho tính cách mắng người của nàng trỗi dậy. Sau đó thì Cao Nhiên bắt đầu gia cầm ng rưng nước mắt ủy khuất, mà vào lúc này, nhất định trùng hợp sẽ có trưởng bối hoặc là huynh đệ thấy được!

Lâm Vị Hi kìm nén bực bội quay đầu lại, quả nhiên thấy Cố Trình Diệu ở cách đó không xa, càng đáng giận hơn là Cô Huy Ngạn còn đứng trước hắn ta nữa. Cao Nhiên lúc này đã đứng lên, dịu dàng ngoan ngoãn hành lễ với Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu, trông nàng ta vừa đoan trang lại hào phóng, mà Lâm Vị Hi | hung hăng gây sự, người khác nhìn vào là biết ai mới là người không biết điều.

Lâm Vị Hi mặt lạnh đứng dậy, cứng rắn hành lễ, trong lòng quả thật tức giận vô cùng. Cố Trình Diệu vẫn cau mày, chỉ vì nghĩ Lâm Vị Hi là khách nhân, lúc này mới nhẫn nại không nói thôi.



So với sáng nay bấy ra vẻ mặt không thích Cố Trình Diệu, bây giờ Cố Huy Ngạn bình tĩnh rất nhiều, một chút cũng không biết là hắn đang nghĩ gì. Có Huy Ngạn đi đến gần, nha hoàn hai bên rối rít hành lễ nhường đường. Lâm Vị Hi cùng Cao Nhiên đều | cúi đầu, nhẹ nhàng gọi: "Vương gia."

Cố Huy Ngạn nhìn qua bàn cờ, giọng nói nhẹ bẫng, dường như chỉ là đang thuận miệng hỏi một chút thôi: "Các ngươi đang đánh cờ sao?"

Cao Nhiên cướp lời: "Vâng! Hồi còn ở nhà, con dâu thường cùng huynh đệ tỷ muội chơi loại cờ mới này. Con đang giảng cách chơi cho Lâm cô nương, nên không thấy vương gia cùng thế tử đến. Thinh vương gia thứ tội cho con."

Trong lòng Lâm Vị Hi hừ lạnh một tiếng. Vừa lúc nãy nàng còn đang mắng người đấy, không biết đã bị nhìn thấy bao nhiêu rồi, mà Cao Nhiên chủ động đúng cớ giảng cờ để che lấp, cứ như vậy, Lâm Vị Hi thành người cố tình gây sự ác danh không biết tốt xấu càng chân thực rồi .

Dường như Cô Huy Ngạn không được chứng kiến một màn kia, mà bây giờ mới nghe được Cao Nhiên cùng Lâm Vị Hi đang nói chuyện bình thường về cách chơi cờ. Hắn mỉm cười hỏi: "Vậy sao? Ta cũng không biết đánh cờ còn có cách chơi khác, là như thế nào?"

Cao Nhiên lại nói lại lần nữa về cách chơi cờ ca rô, Cố Huy Ngạn nghe xong thì trong mắt dâng lên sự hứng thú: "Ai đủ năm quân thẳng hàng thì sẽ chiến thắng. Cách chơi này thật thú vị và mới mẻ đấy."

"Để phụ thân chê cười rồi Cao Nhiên hé miệng cười khẽ. Đào ma ma đứng hầu bên cạnh còn nói thêm vào: "Bấm vương gia, cách chơi cờ ca rô là do tiểu thư của nô tỳ nghĩ ra được đấy ạ."

Hứng thú trong mắt Cố Huy Ngạn càng tăng lên: "Thật khó có được như vậy. Nếu hai người các ngươi đã muốn chơi cờ, ta cũng không làm phiền các ngươi nữa, cứ tiếp tục đi."

Vẻ tươi cười trên mặt Cao Nhiên hơi khép lại, nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi nhẫn nhịn giận giữ, đôi mắt sáng đến kinh người, đôi môi đỏ mỏng hé miệng lạnh lùng ngang ngạnh nhìn Cao Nhiên: "Ta cùng chơi với ngươi, chả lẽ ta lại sợ ngươi sao?"

Cố Trình Diệu nghe thấy lời này thì chân mày nhíu càng chặt, Cao Nhiên quay lại nói xin lỗi với Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu. Hai người gật đầu cười một tiếng, sau đó nàng ta đưa tay ra mời Lâm Vị Hi ngồi xuống. Lâm Vị Hi mặt lạnh không nói thêm gì trực tiếp ngồi xuống ghế.

Cố Huy Ngạn nhìn thấy thế thì trong mắt khẽ ánh lên ý cười. (*^ anh rất bao dung và độ lượng với sự tùy hứng của chị mà) Cao Nhiên thản nhiên ngồi ở phía đối diện, ngón tay cầm quân cờ trơn bóng màu đen, nói: "Đây lá lần đầu tiên Lâm cô nương chơi cờ này, là ta chiếm được ưu thế, không bằng ta nhường Lâm cô nương ba nước nhé."

"Ngươi có thấy phiền hay không đấy. Nếu thật sự ngươi muốn nhường mà nói, hãy để cho ta đi trước bốn nước đi.”

Ánh mắt Lâm Vị Hi mang theo sự địch ý, ngữ khí quả thực giống như ăn phải quả ớt. Nàng nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Cao Nhiên thì bâng quơ nhướn mày: "Làm sao, không nguyện ý? Vậy thì đi trước đi. Thật là vờ vịt. Ngươi không thấy mệt nhưng ta thì thấy phiền đấy”

"Lâm cô nương!" Cố Trình Diệu không nhìn được nữa, trầm giọng nhắc nhở. Một tiếng gọi này của hắn ta đã chọc phải bụng tức giận của Lâm Vị Hi, lập tức nàng quay đầu, trong mắt như muốn phun ra lửa: "Ngươi gọi ta làm gì? Ta cũng không nói chuyện với người đâu!"

Lúc Lâm Vị Hi nói lời này thì ánh mắt nàng óng ánh, cả người được ánh nắng chiếu vào như phủ một lớp ánh sáng, hư ảo đến mức không giống người cõi trần gian này. Khuôn mặt tinh xảo như hoa sen mới nở hơi ửng hồng. Đôi môi đỏ mọng thì đang bĩu môi hờn giận. Chỉ có thể nói mỹ nhân làm gì vẫn là mỹ nhân. Cho dù là đang ngang ngược hống hách, người đối diện cũng không cách nào thật sự tức giận với nàng. Huống chi Lâm Vị Hi thân thể mảnh mai, vòng eo con không đầy cái nắm tay. Một mỹ nhân mảnh mai như liễu này hết lần này tới lần khác muốn trừng mắt làm bộ dáng ngang ngược không nói lý, thì ở trong mắt người khác dáng vẻ ấy so với đang nũng nịu hờn giận cũng không khác gì nhau.

Cố Trình Diệu bị sặc một cái, không nói lên lời. Ý cười trong mắt Cố Huy Ngạn vẫn không ngừng lại. Hắn nghiêng đầu cười khẽ, sau đó mới nói: "Chơi cờ chính là đạo của người quân tử, chú ý đức hạnh một chút."

Nghe vậy Lâm Vị Hi mới miễn cưỡng nhịn xuống, ngồi ở bàn cờ đối diện với Cao | Nhiên. Bỗng nhiên Cao Nhiên cảm thấy mình như bị bỏ quên. Đây cũng không phải | hiệu quả mà nàng ta mong muốn. Cao Nhiên lập tức nói, đem lực chú ý của mọi người về phía mình: "Lâm cô nương, ta đi trước nhé, đa tạ đã nhường

Cao Nhiên có lòng tin tràn đầy. Cờ vây là nhược điểm của nàng ta. Nhưng nếu là cờ | ca rô, cờ cá ngựa, những người cổ đại như này sao có thể thắng được nàng ta? Cao Nhiên có ý ở trước mặt trượng phu cùng Yến vương bộc lộ tài năng của mình. Đồng thờ cũng để cho mọi người nhìn xem, ai mới là bông hoa sen có nội hàm, có tu dưỡng. Mà ai ngoài được dung mạo ra còn đầu óc thì chẳng có gì.



Cao Nhiên còn đắm chìm trong suy nghĩ bày ra dáng vẻ chơi cờ của mình phải đẹp thế nào, phải động lòng người ra sao, mình và nghiêm túc suy nghĩ như nào để mọi người thấy một mỹ nhân đang chơi cờ. Ngay lúc nàng ta đang bày ra dáng vẻ hạ cờ, bỗng nhiên nhìn thấy ngón tay cầm cờ của Lâm Vị Hi đang thả quân cờ về hộp cờ. Cao Nhiên sững sờ, Lâm Vị H-đây là lại làm gì? Nàng ta có chút không vui: "Thế nào?"

Cố Trình Diệu cau mày không nói chuyện, ngược lại là Cố Huy Ngạn dùng ánh mắt nhìn về phía bàn cờ, trên mặt hiện lên ý cười nhẹ: "Nàng thắng".

Lâm Vị Hi thắng? Cao Nhiên sợ hãi không thôi. Không có khả năng Nàng ta chơi chính là cô ca rô, một người cổ đại làm sao có thể thắng nàng ta được?

Cao Nhiên nhìn nhanh về bàn cờ, phát hiện quả như Yến vương nói, Lâm Vị Hi đã được năm quân thẳng hàng đầu tiên. Cao Nhiên vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ tư thế của mình phải đẹp như thế nào, vậy mà không phát hiện ra. Uyển Tinh Uyển Nguyệt ở đằng sau nhìn, hai người bọn họ thật ra xem không hiểu, nhưng nếu Yến vương nói cô nương thẳng vậy liền tuyệt đối sẽ không sai đâu Uyển Tinh lập tức vỗ tay vui vẻ: "Cô nương mới chơi lần đầu tiên, vậy mà đã thắng được thể tử phi người nghĩ ra cách chơi này? Cô nương thật lợi hại."

Mặt mũi của Cao Nhiên đỏ bừng. Từ năm nàng ta tám tuổi đã chuyển chơi cờ ca rô, | ỷ vào quy tắc nên nàng ta chưa bao giờ bị thua. Lần này thật sự là nàng ta đã quá chủ quan rồi, ném đi mặt mũi của chính mình Cao Nhiên tự rút kinh nghiệm, thu hồi những suy nghĩ không cần thiết, toàn tâm toàn ý cùng Lâm Vị Hi chơi tiếp ván thứ hai.

Tuy nhiên sang đến lần này Cao Nhiên mới đi được một lát, đã bị Lâm Vị Hi nhẹ nhàng thắng được.

Cao Nhiền ngạc nhiên vô cùng, đối với mắt nhìn của mọi người nàng ta cười xấu hổ, khẽ vuốt lại tóc mai đang bị tung ra, nói: "Lâm cô nương quả nhiên rất thông minh, chỉ giải thích qua đã hiểu. Là do ta xuất thần, để các vị chê cười rồi."

Đây là Cao Nhiên và vịt ra hiệu chính mình đang cố ý nhường Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Nàng ta nghĩ là không có ai chú ý vào ván cờ, mà sự thực thì bị Cố Huy Ngạn nhìn thấy đấy,

Cố Huy Ngạn nghiêng đầu họ nhẹ, giấu đi ý cười của chính mình. Thật ra thì Cố Trình Diệu cũng thấy được thái độ của Lâm Vị Hi. Hắn ta có chút xấu hổ trong lòng, sau đó thì thấy phụ thân của mình lại cười. Trong lòng Cố Trình Diệu quả | thực kinh ngạc đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng.

Ngay từ lúc bắt đầu, ván thứ ba đã tràn ngập mùi thuốc súng. Cao Nhiên nóng lòng cầu thắng, mà Lâm Vị Hi cũng thay đổi cách chơi lần trước. Từng nước cờ đều mang tính công kích cực mạnh, chỉ công không cần thủ. Ngay từ đầu Cao Nhiên còn muốn thừa dịp Lâm Vị Hi vẫn nóng lòng công kích, nước đi còn loạn mà thừa cơ thủ thắng. Nhưng rất nhanh nàng ta đã phát hiện ra "Tiến công là phòng thủ tốt nhất". Câu nói này không sai bao giờ. Nàng ta mệt mỏi trong vòng vây của Lâm Vị Hi, bố cục quân đen của chính mình thì rối tinh rối mù. Ngay lúc nàng ta bị vây công từ ba bốn phía thì Lâm Vị Hi lại âm thầm chiến thắng.

Ngón tay Lâm Vị Hi thon dài với móng tay ánh lên màu hồng nhạt, nhẹ nhàng thả quân cờ trắng vào bàn cờ, cong môi cười với Cao Nhiên, một bộ dáng tiểu nhân đắc ý không tha người:"Năm ván ba thắng, không khách khí."

Cao Nhiên ngơ ngác một chút, mới phản ứng được câu nói "Không khách khí" của Lâm Vị Hi là có ý gì. Là đáp trả khi nàng ta nói"Đã nhường" từ lúc bắt đầu chơi.

Từ trước đến nay đã bao giờ Cao Nhiên phải chịu mất mặt và uất ức như thế này. Nàng ta chưa bao giờ có thể nghĩ đến, nàng ta là một nữ nhân hiện đại xuyên qua đây, cùng với người cổ đại chơi trò chơi ở hiện đại vậy mà lại thua. Thậm chí còn thua trọn vẹn cả ba ván cờ. Trước đó Cao Nhiên tràn đầy lòng tin, hăm hở cho là mình sẽ thắng dễ dàng, chủ quan không chú tâm đánh cờ. Bây giờ... Cả hai đời Cao Nhiên sống nhiều năm như vậy, lần đầu cảm nhận được câu nói hận không thể có kẽ nứt để chui vào bên trong cũng không phải là quá khoa trương.

Nhất là Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu còn ở bên cạnh nhìn xem, Cao Nhiên lúng túng ngồi nguyên tại chỗ, đứng lên cũng không nổi. Nha hoàn của nàng ta thấy vậy thì nhanh nhảu nói: "Trời xuân vẫn hơi se lạnh, hôm nay gió lớn, có phải thế tử phi bị gió thổi làm choáng váng không ạ?"

Cao Nhiên nghe nói như thế phối hợp dùng tay nâng trán: "Có lẽ vậy, hôm nay từ lúc thức dậy tinh thần cũng có chút hoảng hốt không yên, luôn luôn không tập trung được việc gì."

Cố Trình Diệu thấy vậy, đành phải tới đỡ tay ở Cao Nhiên, quan tâm nói: "Thân thể nàng đã không thoải mái thì nhanh đi về đi, trong hoa viên gió lớn, cẩn thận nhiễm lạnh đấy."

Cao Nhiên cảm kích nhìn hắn ta, ánh mắt nhu tình như nước. Lâm Vị Hi chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nhìn bộ dáng Cao Nhiên giả vờ người bị bệnh nặng như thế nào. Nàng ta mảnh mai được người đỡ đi. Cố Huy Ngạn còn đứng tại chỗ, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Lâm Vị Hi, buồn cười hỏi: "Ngươi lại làm sao rồi?"

"Không có gì." Lâm Vị Hi gằn từng chữ nói: "Gió lớn, tiểu nữ đau đầu."

Cố Trình Diệu còn chưa đi xa, nghe được câu này thì bước chân dừng lại một chút, hắn ta nghe được sau lưng truyền đến tiếng cười réo rắt của phụ thân mình, dù cho tiếng cười rất nhẹ, nhưng vui vẻ trong đó lại là thật : "Đã đau đầu, vậy thì nhanh trở về nghỉ ngơi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook