Chương 11: Thế tử
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
14/07/2019
Cao Nhiên bị ý nghĩ này của mình làm giật mình kêu lên, Lâm Vị Hi phát hiện được ánh mắt của người bên cạnh, nghiêng mặt qua hỏi: "Sao vậy?"
Trái tim của Cao Nhiên đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Nàng ta nhìn người trước mặt hoàn toàn khác biệt với Cao Hi, cười thầm mình thật sự là suy nghĩ nhiều. Bất kể thân phận hay tướng mạo, tính cách của Lâm Vị Hi đều không hề giống với Cao Hi, huống chi Cao Hi đã chết rồi. Cao Nhiên thậm chí còn tự tay thắp một nén hương ở linh đường của Cao Hi đấy.
Cao Hi ỷ vào ngoại tổ mẫu cướp nhân duyên của người khác cuối cùng vẫn bị báo ứng. Không phải là của mình thì có cướp cũng vô dụng. Mà nữ tử trước mắt này, ngoại trừ khuôn mặt thì không có bất kỳ chỗ nào không thích hợp. Lâm Vị Hi cũng chỉ là là hòn đá lót trên con đường độc sủng của Cao Nhiên mà thôi.
Cao Nhiên trấn định trong lòng, cười nói với Lâm Vị Hi: "Quãng đường này xe ngựa mệt mỏi, Lâm cô nương chịu không ít khổ rồi? Nhưng mà đến vương phủ thì tốt rồi, ta đã phân phó cho hạ nhân bày tiệc tẩy trần cho Lâm cô nương, sau đó Lâm cô nương đã có thể nghỉ ngơi rồi."
Cao Nhiên nói xong, liền cho người đi chuẩn bị chăn đệm mới tinh cho Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi ngắt lời Cao Nhiên, nói: "Thế tử phi khoan đi đã, đồ dùng ăn mặc ngủ nghỉ ta đã tự mang theo, một lát nữa Chu thúc sẽ đến tiền viện chuyển vào, không cần thế tử phi thu xếp. Còn việc ta tạm trụ ở sân nào… Yến vương điện hạ nói tự ngài ấy có sắp xếp. Thế tử phi không cần lo đâu.”
Lâm Vị Hi từ đầu đến chân đều để lộ ra vẻ không phối hợp, không cho Cao Nhiên xưng tỷ gọi muội, không cần Cao Nhiên chuẩn bị chăn màn đệm gối. Bây giờ đến chỗ ở cũng không muốn để Cao Nhiên nhúng tay vào. Cao Nhiên mặc dù vẫn tươi cười, nhưng khóe miệng cứng ngắc đã tiết lộ tâm tư chân thực của nàng ta. Đào ma ma đi phía sau Cao Nhiên đã có chút không vui. Trái ngược việc luôn phải chịu ấm ức nhà mẹ đẻ, từ khi Cao Nhiên tới Yến vương phủ, chẳng những làm chủ được tất cả mọi việc, mà thế tử cũng rất yêu thương Cao Nhiên. Những hạ nhân như Đào ma ma giống như nước lên theo thuyền, dần bắt đầu kiêu căng. Hiện tại một bé gái mồ côi vừa tới đã dám cho thế tử phi sắc mặt không tốt. Nàng dựa vào cái gì?
Trong lòng Đào ma ma oán giận, lập tức không nặng không nhẹ chọt một câu: "Thế tử phi là chủ mẫu đương gia, toàn bộ mọi việc to nhỏ trong vương phủ đều cần đến bàn tay của thế tử phi, Lâm cô nương nói như vậy, nghĩa là việc ăn mặc ngủ nghỉ đều không cần thế tử phi của chúng tôi hỏi đến. Có lẽ gia cảnh nhà cô nương chắc giàu có lắm, nên mới có thể chuẩn bị sẵn tất cả chi phí?"
"Đào ma ma." Cao Nhiên ôn nhu quát khẽ, trong mắt lộ ra trách cứ, "Lâm cô nương là khách."
Lâm Vị Hi cười thầm, hèn chi Cao Nhiên có thể thành công lấy thân phận thứ nữ thượng vị, thành công gả cho tỷ phu, lời nói và việc làm của Cao Nhiên quả nhiên cao tay. Câu nói vừa rồi rõ ràng là có ý trách móc, nhưng chỉ cần một câu "Lâm cô nương là khách.” Lập tức chứng thực Lâm Vị Hi cố tình gây sự, rõ ràng gia cảnh đã bần hàn mà lòng còn cao hơn trời.
Lâm Vị Hi ôm lò sửa nhỏ trên tay, che miệng khẽ ho hai tiếng, chờ sau khi ho xong gương mặt Lâm Vị Hi nhuộm đỏ không bình thường, càng trở nên xinh đẹp khiếp người, mà giọng nói ngược lại đầy vẻ thờ ơ: “Cũng không giàu lắm, cha ta được sắc phong là nhất đẳng Trung Dũng Hầu, có trong tay trăm ngàn mẫu ruộng tốt. Hiện tại phụ thân chỉ còn lại một giọt máu duy nhất là ta, tuy không dám so sánh với hoàng tôn quý tộc, nhưng không cần lo cái ăn cái mặc của bản thân.”
Uyển Nguyệt không hổ là nha hoàn được phu nhân huyện lệnh tỉ mỉ dạy dỗ, thấy tình cảnh này lập tức vây quanh Lâm Vị Hi nói: “Tiểu thư nhà chúng tôi mặc dù tuổi nhỏ đã mất chỗ dựa, nhưng là thiên kim nhà hầu gia danh chính ngôn thuận. Trung Dũng hầu vì nước hi sinh, chí trung chí hiếu, tiểu thư chúng ta là con gái duy nhất của Trung Dũng hầu, là hậu nhân của anh hùng trung liệt.”
Cao Nhiên nghe đến đó sắc mặt thật khó coi, nàng ta lại quên mất Lâm Vị Hi còn có một người cha là Hầu gia trên danh nghĩa, nếu ở thời hiện đại, đây chính là con của liệt sĩ, dù đến trường hay học nghề đều được sự quan tâm đặc biết. Còn ở cổ đại càng thêm chú trọng danh dự cùng tông tộc thì càng khó mà nói.
Trung Dũng hầu chỉ là Hầu gia trên danh nghĩa, không có phủ đệ cũng không có thực quyền. Nhưng hắn lại hy sinh vì nước, nếu như Lâm Vị Hi là con trai, dựa vào danh Trung Dũng của cha, ngày sau dù là tòng quân hay ra làm quan thì con đường thăng tiến nhanh như vũ bão. Dù cho Lâm Vị Hi chỉ là một cô nương, dựa vào danh dự và tài sản mà Trung Dũng hầu lưu lại cũng đủ cho nàng cả đời cơm áo không lo. Mà Đào ma ma vừa rồi lại có ý định muốn dằn mặt Lâm Vị Hi... Sắc mặt Cao Nhiên khó coi, nhưng nhanh chóng được che giấu dưới nụ cười trên môi, nàng ta vờ như tức giận, nói: "Đào ma ma, Lâm cô nương là hậu nhân của Trung Dũng hầu, ta vẫn luôn cực kì ngưỡng mộ, bây giờ nhìn thấy Lâm cô nương mừng còn không kịp, ngươi lắm miệng cái gì?"
Đào ma ma cúi đầu vâng dạ, thối lui về phía sau Cao Nhiên. Lâm Vị Hi im lặng đứng đấy, dáng vẻ như không liên quan đến mình, thấy màn kịch vừa rồi vuốt nhẹ ống tay áo, sau đó ngẩng đầu nhìn cột trụ hành lang sơn màu đỏ thắm trong vương phủ, chậm rãi nói: "Ta vừa tới kinh thành cũng không hiểu được quy củ trong kinh thành, nên trên suốt đoạn đường đi không dám nhiều lời. Tuy nhiên nhìn cách làm việc của người hầu cận Thế tử phi, thì ra trong kinh thành nói sai cũng không cần trừng phạt sao? Dù nô tài đang cay nghiệt với khách khứa nhưng chỉ cần chủ nhân nói một câu là có thể cho qua."
Nụ cười của Cao Nhiên chợt cứng ngắc ở trên mặt: "Lâm cô nương..."
Lâm Vị Hi quay đầu lại, không lo không sợ mà nhìn Cao Nhiên: "Như thế nào, thế tử phi còn muốn dạy ta cái gì sao?"
Cao Nhiên bị ánh mắt thản nhiên coi thường của Lâm Vị Hi làm nghẹn đến tức ngực, sau khi nhìn nhau một lát. Cuối cùng Cao Nhiên cũng không dám mang tiếng xấu là cay nghiệt với con gái của liệt sĩ, mặt âm trầm nói: "Đào ma ma, ta quá dung túng ngươi rồi, làm cho ngươi không biết trời cao đất rộng nữa? Còn không mau xin lỗi với Lâm cô nương."
Đào ma ma trố mắt, từ khi bà ta theo Cao Nhiên đi vào Yến vương phủ, so sánh đãi ngộ với Anh quốc công phủ quả thực trên trời dưới đất, bà ta đã quen làm một ma ma của đương gia chủ mẫu uy phong. Bây giờ bảo bà ta phải nói lời xin lỗi với một tiểu cô nương mười sáu tuổi, trước mặt đông đảo hạ nhân, chẳng khác gì đang làm bà ta xấu mặt. Thật ra Đào ma ma có chút coi thường Lâm Vị Hi, đây không phải chỉ là đứa con gái nhà quê thôi sao? Dù cho cha của nàng dựa vào vương gia mà được phong hầu, cũng không thể biến Lâm Vị Hi từ một cô thôn nữ thành thiên kim tiểu thư vàng thật giá thật được. Đào ma ma không thể tin nổi nhìn về phía Cao Nhiên, chạm tới ánh mắt của Cao Nhiên, Đào ma ma ỉu xìu, khẽ hành lễ nhận lỗi với Lâm Vị Hi: "Là lão nô ngạo mạn, không biết phép tắc xúc phạm Lâm cô nương. Mong Lâm cô nương thứ tội cho lão nô."
Chiếc cằm thon gọn của Lâm Vị Hi cũng không động đậy, đôi mắt cụp xuống nhìn Đào ma ma, đúng tư thái ở trên cao nhìn xuống, giọng nói cũng bình thản nhẹ nhàng: "Đứng lên đi. Lần này do ngươi chỉ nói năng không lễ phép với ta, nể mặt Yến vương điện hạ ta bỏ qua cho ngươi. Nhưng nếu lần sau ngươi còn dám nói điều không hay về Trung Dũng hầu, tức là bất kính với người đã hi sinh anh dũng vì triều đình, thì không ai có thể che chở cho ngươi được nữa."
Sau khi nói xong, Lâm Vị Hi lười nhìn Đào ma ma với Cao Nhiên, đi thẳng về phía trước. Cao Nhiên từ sau khi gả vào Yến vương phủ hiếm khi bị người ta bỏ mặc như thế này, nàng ta lặng người một chút, trong mắt dấy lên lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn nén lại, nhanh chân đuổi theo Lâm Vị Hi.
"Lâm cô nương, nếu ngươi không muốn sắp xếp sân viện, vậy ngươi bây giờ muốn đi đâu?"
Lâm Vị Hi dừng một chút, bước chân chậm dần, suýt nữa nàng đã quên, đây là lần đầu tiên nàng đến Yến vương phủ mà, lẽ ra không biết đường mới phải. Lâm Vị Hi che giấu thất thố của mình, khẽ ho một tiếng, nói: " Làm phiền thế tử phi dẫn ta đi đến phòng dành cho khách. Yến vương có đại ân với ta, ta cũng nên chờ điện hạ trở về thỉnh an ngài mới được."
Cao Nhiên không còn lời nào để nói, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đánh giá của Cao Nhiên đối với Lâm Vị Hi có thể nói đã kém lại càng kém hơn. Nàng ta hiện tại đã biết rõ, đây không phải là một tiểu bạch hoa bình thường, mà là một nhân vật có chút thủ đoạn. Đột nhiên xuất hiện một đối thủ trong nhà như vậy, tương lai còn dài, Cao Nhiên này nhất định sẽ hoàn trả đủ.
Ngọn lửa chiến đấu trong lòng Cao Nhiên cháy bùng lên. Nàng ta cúi đầu che giấu ánh mắt mang địch ý cùng tính công kích, lúc ngẩng đầu lại là dáng vẻ dịu dàng hào phóng: "Lâm cô nương quả nhiên có tình có nghĩa, phụ thân trở về thấy ngươi có lòng như vậy, nhất định cũng rất vui mừng. Lâm cô nương đi theo ta, sảnh đường bên trong đi lối này."
Lâm Vị Hi sửng sốt một chút, mới hiểu từ “phụ thân” trong miệng Cao Nhiên là chỉ Yến vương. Trong lòng Lâm Vị Hi hơi phức tạp, đồng thời còn có chút đắc ý. Cao Nhiên muốn dùng quan hệ thân hay xa lạ để ra oai với Lâm Vị Hi? Lâm Vị Hi nghĩ thầm, nếu bàn về thân sơ, chưa biết là ai thân hơn ai đâu.
Trên đường đi đến đây Lâm Vị Hi bị mắc bệnh, tối đó phát sốt. Lúc ấy đầu óc nàng bị sốt đến thần trí mơ hồ, nhưng đối với động tĩnh xung quanh lại cực kì nhạy bén. Khi nàng mê man thì nghe được tiếng bước chân đến, nàng gắng sức hé mắt ra một chút, thì thấy được Yến vương đang ngồi cạnh giường, vẻ mặt nghiêm nghị sờ trán của nàng, nhíu mày không nói lời nào, một lát sau, liền dẫn đại phu tới. Lâm Vị Hi nằm ở bên trong, chỉ có thể nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện bên ngoài. Cho dù đang bàn bạc bệnh tình, Yến vương đều bảo người khác nói khẽ.
Chỉ riêng phần ân tình hắn đưa lúc nàng bị bệnh, Lâm Vị Hi liền biết mình xem Yến Vương như một vị thần nhiều năm qua không hề lầm người. Tuy rằng nàng thất bại bởi con trai hắn, nhưng ngay cả cớ để Lâm Vị Hi giận chó đánh mèo cũng tìm không thấy. Lần đầu tiên khi Yến vương gặp Lâm Vị Hi là lúc nàng đang mắng người, lần thứ hai là lúc nàng dùng mánh khoé bị vạch trần. Bị bắt gặp gương mặt vừa ngủ dậy chưa kịp rửa, lúc cáu kỉnh bị Yên Vương dạy bảo... Lâm Vị Hi nghĩ chuyện xấu nhất của mình cũng đều bị hắn biết hết, vì thế khi Lâm Vị Hi ở trước mặt Cố Huy Ngạn luôn tự nhiên nhất. Cho dù nàng công khai biểu hiện ra không thích Cao Nhiên, Cố Huy Ngạn cũng sẽ không nói gì. Nếu Cao Nhiên tự cho là thông minh đến tố cáo với Yến vương… Aiiz đến lúc đó ai tố cáo ai thì vẫn còn chưa biết à.
Lâm Vị Hi vẫn biết đại sảnh ở đâu, nhưng vẫn bước sau một bước để Cao Nhiên dẫn nàng đến. Cao Nhiên đang muốn dẫn Lâm Vị Hi đi vào, đột nhiên bị một hạ nhân gọi đi. Giáo dưỡng nhiều năm nên Lâm Vị Hi tất nhiên sẽ không đi lung tung khi chủ nhân vắng mặt, nên đứng tại chỗ chờ đợi, nàng khoác áo choàng trắng bằng nhung tuyết, nhàm chán nhìn chăm chú vào cửa sổ khắc hoa, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi: "Hi nhi."
Lâm Vị Hi quay đầu lại đáp, đúng lúc nhìn thấy một nam tử bước vào cửa lớn, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng. Nghe được tiếng hô vừa rồi, ánh mắt của hắn lập tức sững sờ.
Hi nhi?
Lâm Vị Hi nhìn thấy người tới thì chợt cứng đờ, nàng lập tức cúi đầu, che giấu đi cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt. Lúc này Chu Mậu Thành đã nhanh chân đi đến bên cạnh Lâm Vị Hi, nói sang sảng: "Hi nhi, thân thể cháu đi hai bước đã ho không ngừng, sao không trở về phòng nghỉ ngơi, mà đứng ở đầu gió làm gì?"
Lâm Vị Hi sợ bản thân buông lỏng thì sẽ bị lộ, nên chỉ có thể dùng sức lạnh mặt, trên mặt không hề biểu lộ cảm giác gì. Nàng lãnh đạm liếc nhìn người vừa tới, sau đó nhìn về phía Chu Mậu Thành. Chu Mậu Thành vỗ trán một cái, kêu lên: "Ai u, ta quên giới thiệu cho cháu, vị này chính là con trai duy nhất của vương gia, thế tử Cố Trình Diệu của Yến vương phủ chúng ta. Không phải người ngoài, cháu không cần tránh mặt."
"Sao lại không phải người ngoài." Lâm Vị Hi chậm rãi nói một câu, cũng không ngẩng đầu lên, cung kính lạnh nhạt hành lễ với Cố Trình Diệu:"Thế tử."
Chu Mậu Thành là kẻ thô lỗ, nên không chú ý tới thân thể của Lâm Vị Hi đang căng cứng, còn nhiệt tình giới thiệu cho Cố Trình Diệu: "Thế tử, đây chính là nữ tử mà vương gia nhắc tới trong thư. Con gái duy nhất của Trung Dũng hầu Lâm Dũng, Lâm Vị Hi."
Theo lý thì khuê danh của nữ tử không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng Cố Trình Diệu là con trai của Yến vương, trong lòng của Chu Mậu Thành đương nhiên không thể xem là nam nhân xa lạ, cho nên tùy tiện nói ra khuê danh của Lâm Vị Hi. Đến khi Cố Trình Diệu nghe được tên đầy đủ của Lâm Vị Hi, sự khó tả trong lòng mới vơi đi một chút.
Thì ra gọi là Lâm Vị Hi, không phải Hi nhi kia. Cố Trình Diệu không rõ cảm giác trong lòng là gì, nhưng khách lạ trước mắt, Cố Trình Diệu không để ý đến cảm xúc phức tạp ở trong lòng, cười lễ phép với Lâm Vị Hi: "Ta là Cố Trình Diệu, thân nhân muội đã xả thân cứu phụ thân ta, vậy muội chính là khách quý của Yến vương phủ chúng ta. Về sau không cần ngại, cứ yên tâm ở lại Yến vương phủ, nếu có gì khó xử, cứ đến tìm ta là được."
Trên mặt Lâm Vị Hi vẫn lãnh đạm, nhưng lòng thì bật cười, cười tội nghiệp cho bản thân . Cố Trình Diệu có thể nói với một nữ tử hoàn toàn xa lạ rằng"Nếu có gì khó xử, cứ đến tìm ta là được ". Nhưng kiếp trước, nàng là thê tử của Cố Trình Diệu, vì quản lý gia nghiệp mà lao tâm lao lực quá độ, tit mỉ sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của hắn. Đến sau cùng vì vất vả lâu ngày mà bệnh và chết ở trên giường, cũng chưa từng nghe Cố Trình Diệu nói qua dù chỉ là một câu: Nếu như nàng có chỗ nào khó xử, có thể đến tìm hắn.
Cùng là kiếp con người, nhưng lại gặp phải sự khác nhau buồn cười như thế này.
Trái tim của Cao Nhiên đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Nàng ta nhìn người trước mặt hoàn toàn khác biệt với Cao Hi, cười thầm mình thật sự là suy nghĩ nhiều. Bất kể thân phận hay tướng mạo, tính cách của Lâm Vị Hi đều không hề giống với Cao Hi, huống chi Cao Hi đã chết rồi. Cao Nhiên thậm chí còn tự tay thắp một nén hương ở linh đường của Cao Hi đấy.
Cao Hi ỷ vào ngoại tổ mẫu cướp nhân duyên của người khác cuối cùng vẫn bị báo ứng. Không phải là của mình thì có cướp cũng vô dụng. Mà nữ tử trước mắt này, ngoại trừ khuôn mặt thì không có bất kỳ chỗ nào không thích hợp. Lâm Vị Hi cũng chỉ là là hòn đá lót trên con đường độc sủng của Cao Nhiên mà thôi.
Cao Nhiên trấn định trong lòng, cười nói với Lâm Vị Hi: "Quãng đường này xe ngựa mệt mỏi, Lâm cô nương chịu không ít khổ rồi? Nhưng mà đến vương phủ thì tốt rồi, ta đã phân phó cho hạ nhân bày tiệc tẩy trần cho Lâm cô nương, sau đó Lâm cô nương đã có thể nghỉ ngơi rồi."
Cao Nhiên nói xong, liền cho người đi chuẩn bị chăn đệm mới tinh cho Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi ngắt lời Cao Nhiên, nói: "Thế tử phi khoan đi đã, đồ dùng ăn mặc ngủ nghỉ ta đã tự mang theo, một lát nữa Chu thúc sẽ đến tiền viện chuyển vào, không cần thế tử phi thu xếp. Còn việc ta tạm trụ ở sân nào… Yến vương điện hạ nói tự ngài ấy có sắp xếp. Thế tử phi không cần lo đâu.”
Lâm Vị Hi từ đầu đến chân đều để lộ ra vẻ không phối hợp, không cho Cao Nhiên xưng tỷ gọi muội, không cần Cao Nhiên chuẩn bị chăn màn đệm gối. Bây giờ đến chỗ ở cũng không muốn để Cao Nhiên nhúng tay vào. Cao Nhiên mặc dù vẫn tươi cười, nhưng khóe miệng cứng ngắc đã tiết lộ tâm tư chân thực của nàng ta. Đào ma ma đi phía sau Cao Nhiên đã có chút không vui. Trái ngược việc luôn phải chịu ấm ức nhà mẹ đẻ, từ khi Cao Nhiên tới Yến vương phủ, chẳng những làm chủ được tất cả mọi việc, mà thế tử cũng rất yêu thương Cao Nhiên. Những hạ nhân như Đào ma ma giống như nước lên theo thuyền, dần bắt đầu kiêu căng. Hiện tại một bé gái mồ côi vừa tới đã dám cho thế tử phi sắc mặt không tốt. Nàng dựa vào cái gì?
Trong lòng Đào ma ma oán giận, lập tức không nặng không nhẹ chọt một câu: "Thế tử phi là chủ mẫu đương gia, toàn bộ mọi việc to nhỏ trong vương phủ đều cần đến bàn tay của thế tử phi, Lâm cô nương nói như vậy, nghĩa là việc ăn mặc ngủ nghỉ đều không cần thế tử phi của chúng tôi hỏi đến. Có lẽ gia cảnh nhà cô nương chắc giàu có lắm, nên mới có thể chuẩn bị sẵn tất cả chi phí?"
"Đào ma ma." Cao Nhiên ôn nhu quát khẽ, trong mắt lộ ra trách cứ, "Lâm cô nương là khách."
Lâm Vị Hi cười thầm, hèn chi Cao Nhiên có thể thành công lấy thân phận thứ nữ thượng vị, thành công gả cho tỷ phu, lời nói và việc làm của Cao Nhiên quả nhiên cao tay. Câu nói vừa rồi rõ ràng là có ý trách móc, nhưng chỉ cần một câu "Lâm cô nương là khách.” Lập tức chứng thực Lâm Vị Hi cố tình gây sự, rõ ràng gia cảnh đã bần hàn mà lòng còn cao hơn trời.
Lâm Vị Hi ôm lò sửa nhỏ trên tay, che miệng khẽ ho hai tiếng, chờ sau khi ho xong gương mặt Lâm Vị Hi nhuộm đỏ không bình thường, càng trở nên xinh đẹp khiếp người, mà giọng nói ngược lại đầy vẻ thờ ơ: “Cũng không giàu lắm, cha ta được sắc phong là nhất đẳng Trung Dũng Hầu, có trong tay trăm ngàn mẫu ruộng tốt. Hiện tại phụ thân chỉ còn lại một giọt máu duy nhất là ta, tuy không dám so sánh với hoàng tôn quý tộc, nhưng không cần lo cái ăn cái mặc của bản thân.”
Uyển Nguyệt không hổ là nha hoàn được phu nhân huyện lệnh tỉ mỉ dạy dỗ, thấy tình cảnh này lập tức vây quanh Lâm Vị Hi nói: “Tiểu thư nhà chúng tôi mặc dù tuổi nhỏ đã mất chỗ dựa, nhưng là thiên kim nhà hầu gia danh chính ngôn thuận. Trung Dũng hầu vì nước hi sinh, chí trung chí hiếu, tiểu thư chúng ta là con gái duy nhất của Trung Dũng hầu, là hậu nhân của anh hùng trung liệt.”
Cao Nhiên nghe đến đó sắc mặt thật khó coi, nàng ta lại quên mất Lâm Vị Hi còn có một người cha là Hầu gia trên danh nghĩa, nếu ở thời hiện đại, đây chính là con của liệt sĩ, dù đến trường hay học nghề đều được sự quan tâm đặc biết. Còn ở cổ đại càng thêm chú trọng danh dự cùng tông tộc thì càng khó mà nói.
Trung Dũng hầu chỉ là Hầu gia trên danh nghĩa, không có phủ đệ cũng không có thực quyền. Nhưng hắn lại hy sinh vì nước, nếu như Lâm Vị Hi là con trai, dựa vào danh Trung Dũng của cha, ngày sau dù là tòng quân hay ra làm quan thì con đường thăng tiến nhanh như vũ bão. Dù cho Lâm Vị Hi chỉ là một cô nương, dựa vào danh dự và tài sản mà Trung Dũng hầu lưu lại cũng đủ cho nàng cả đời cơm áo không lo. Mà Đào ma ma vừa rồi lại có ý định muốn dằn mặt Lâm Vị Hi... Sắc mặt Cao Nhiên khó coi, nhưng nhanh chóng được che giấu dưới nụ cười trên môi, nàng ta vờ như tức giận, nói: "Đào ma ma, Lâm cô nương là hậu nhân của Trung Dũng hầu, ta vẫn luôn cực kì ngưỡng mộ, bây giờ nhìn thấy Lâm cô nương mừng còn không kịp, ngươi lắm miệng cái gì?"
Đào ma ma cúi đầu vâng dạ, thối lui về phía sau Cao Nhiên. Lâm Vị Hi im lặng đứng đấy, dáng vẻ như không liên quan đến mình, thấy màn kịch vừa rồi vuốt nhẹ ống tay áo, sau đó ngẩng đầu nhìn cột trụ hành lang sơn màu đỏ thắm trong vương phủ, chậm rãi nói: "Ta vừa tới kinh thành cũng không hiểu được quy củ trong kinh thành, nên trên suốt đoạn đường đi không dám nhiều lời. Tuy nhiên nhìn cách làm việc của người hầu cận Thế tử phi, thì ra trong kinh thành nói sai cũng không cần trừng phạt sao? Dù nô tài đang cay nghiệt với khách khứa nhưng chỉ cần chủ nhân nói một câu là có thể cho qua."
Nụ cười của Cao Nhiên chợt cứng ngắc ở trên mặt: "Lâm cô nương..."
Lâm Vị Hi quay đầu lại, không lo không sợ mà nhìn Cao Nhiên: "Như thế nào, thế tử phi còn muốn dạy ta cái gì sao?"
Cao Nhiên bị ánh mắt thản nhiên coi thường của Lâm Vị Hi làm nghẹn đến tức ngực, sau khi nhìn nhau một lát. Cuối cùng Cao Nhiên cũng không dám mang tiếng xấu là cay nghiệt với con gái của liệt sĩ, mặt âm trầm nói: "Đào ma ma, ta quá dung túng ngươi rồi, làm cho ngươi không biết trời cao đất rộng nữa? Còn không mau xin lỗi với Lâm cô nương."
Đào ma ma trố mắt, từ khi bà ta theo Cao Nhiên đi vào Yến vương phủ, so sánh đãi ngộ với Anh quốc công phủ quả thực trên trời dưới đất, bà ta đã quen làm một ma ma của đương gia chủ mẫu uy phong. Bây giờ bảo bà ta phải nói lời xin lỗi với một tiểu cô nương mười sáu tuổi, trước mặt đông đảo hạ nhân, chẳng khác gì đang làm bà ta xấu mặt. Thật ra Đào ma ma có chút coi thường Lâm Vị Hi, đây không phải chỉ là đứa con gái nhà quê thôi sao? Dù cho cha của nàng dựa vào vương gia mà được phong hầu, cũng không thể biến Lâm Vị Hi từ một cô thôn nữ thành thiên kim tiểu thư vàng thật giá thật được. Đào ma ma không thể tin nổi nhìn về phía Cao Nhiên, chạm tới ánh mắt của Cao Nhiên, Đào ma ma ỉu xìu, khẽ hành lễ nhận lỗi với Lâm Vị Hi: "Là lão nô ngạo mạn, không biết phép tắc xúc phạm Lâm cô nương. Mong Lâm cô nương thứ tội cho lão nô."
Chiếc cằm thon gọn của Lâm Vị Hi cũng không động đậy, đôi mắt cụp xuống nhìn Đào ma ma, đúng tư thái ở trên cao nhìn xuống, giọng nói cũng bình thản nhẹ nhàng: "Đứng lên đi. Lần này do ngươi chỉ nói năng không lễ phép với ta, nể mặt Yến vương điện hạ ta bỏ qua cho ngươi. Nhưng nếu lần sau ngươi còn dám nói điều không hay về Trung Dũng hầu, tức là bất kính với người đã hi sinh anh dũng vì triều đình, thì không ai có thể che chở cho ngươi được nữa."
Sau khi nói xong, Lâm Vị Hi lười nhìn Đào ma ma với Cao Nhiên, đi thẳng về phía trước. Cao Nhiên từ sau khi gả vào Yến vương phủ hiếm khi bị người ta bỏ mặc như thế này, nàng ta lặng người một chút, trong mắt dấy lên lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn nén lại, nhanh chân đuổi theo Lâm Vị Hi.
"Lâm cô nương, nếu ngươi không muốn sắp xếp sân viện, vậy ngươi bây giờ muốn đi đâu?"
Lâm Vị Hi dừng một chút, bước chân chậm dần, suýt nữa nàng đã quên, đây là lần đầu tiên nàng đến Yến vương phủ mà, lẽ ra không biết đường mới phải. Lâm Vị Hi che giấu thất thố của mình, khẽ ho một tiếng, nói: " Làm phiền thế tử phi dẫn ta đi đến phòng dành cho khách. Yến vương có đại ân với ta, ta cũng nên chờ điện hạ trở về thỉnh an ngài mới được."
Cao Nhiên không còn lời nào để nói, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đánh giá của Cao Nhiên đối với Lâm Vị Hi có thể nói đã kém lại càng kém hơn. Nàng ta hiện tại đã biết rõ, đây không phải là một tiểu bạch hoa bình thường, mà là một nhân vật có chút thủ đoạn. Đột nhiên xuất hiện một đối thủ trong nhà như vậy, tương lai còn dài, Cao Nhiên này nhất định sẽ hoàn trả đủ.
Ngọn lửa chiến đấu trong lòng Cao Nhiên cháy bùng lên. Nàng ta cúi đầu che giấu ánh mắt mang địch ý cùng tính công kích, lúc ngẩng đầu lại là dáng vẻ dịu dàng hào phóng: "Lâm cô nương quả nhiên có tình có nghĩa, phụ thân trở về thấy ngươi có lòng như vậy, nhất định cũng rất vui mừng. Lâm cô nương đi theo ta, sảnh đường bên trong đi lối này."
Lâm Vị Hi sửng sốt một chút, mới hiểu từ “phụ thân” trong miệng Cao Nhiên là chỉ Yến vương. Trong lòng Lâm Vị Hi hơi phức tạp, đồng thời còn có chút đắc ý. Cao Nhiên muốn dùng quan hệ thân hay xa lạ để ra oai với Lâm Vị Hi? Lâm Vị Hi nghĩ thầm, nếu bàn về thân sơ, chưa biết là ai thân hơn ai đâu.
Trên đường đi đến đây Lâm Vị Hi bị mắc bệnh, tối đó phát sốt. Lúc ấy đầu óc nàng bị sốt đến thần trí mơ hồ, nhưng đối với động tĩnh xung quanh lại cực kì nhạy bén. Khi nàng mê man thì nghe được tiếng bước chân đến, nàng gắng sức hé mắt ra một chút, thì thấy được Yến vương đang ngồi cạnh giường, vẻ mặt nghiêm nghị sờ trán của nàng, nhíu mày không nói lời nào, một lát sau, liền dẫn đại phu tới. Lâm Vị Hi nằm ở bên trong, chỉ có thể nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện bên ngoài. Cho dù đang bàn bạc bệnh tình, Yến vương đều bảo người khác nói khẽ.
Chỉ riêng phần ân tình hắn đưa lúc nàng bị bệnh, Lâm Vị Hi liền biết mình xem Yến Vương như một vị thần nhiều năm qua không hề lầm người. Tuy rằng nàng thất bại bởi con trai hắn, nhưng ngay cả cớ để Lâm Vị Hi giận chó đánh mèo cũng tìm không thấy. Lần đầu tiên khi Yến vương gặp Lâm Vị Hi là lúc nàng đang mắng người, lần thứ hai là lúc nàng dùng mánh khoé bị vạch trần. Bị bắt gặp gương mặt vừa ngủ dậy chưa kịp rửa, lúc cáu kỉnh bị Yên Vương dạy bảo... Lâm Vị Hi nghĩ chuyện xấu nhất của mình cũng đều bị hắn biết hết, vì thế khi Lâm Vị Hi ở trước mặt Cố Huy Ngạn luôn tự nhiên nhất. Cho dù nàng công khai biểu hiện ra không thích Cao Nhiên, Cố Huy Ngạn cũng sẽ không nói gì. Nếu Cao Nhiên tự cho là thông minh đến tố cáo với Yến vương… Aiiz đến lúc đó ai tố cáo ai thì vẫn còn chưa biết à.
Lâm Vị Hi vẫn biết đại sảnh ở đâu, nhưng vẫn bước sau một bước để Cao Nhiên dẫn nàng đến. Cao Nhiên đang muốn dẫn Lâm Vị Hi đi vào, đột nhiên bị một hạ nhân gọi đi. Giáo dưỡng nhiều năm nên Lâm Vị Hi tất nhiên sẽ không đi lung tung khi chủ nhân vắng mặt, nên đứng tại chỗ chờ đợi, nàng khoác áo choàng trắng bằng nhung tuyết, nhàm chán nhìn chăm chú vào cửa sổ khắc hoa, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng gọi: "Hi nhi."
Lâm Vị Hi quay đầu lại đáp, đúng lúc nhìn thấy một nam tử bước vào cửa lớn, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng. Nghe được tiếng hô vừa rồi, ánh mắt của hắn lập tức sững sờ.
Hi nhi?
Lâm Vị Hi nhìn thấy người tới thì chợt cứng đờ, nàng lập tức cúi đầu, che giấu đi cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt. Lúc này Chu Mậu Thành đã nhanh chân đi đến bên cạnh Lâm Vị Hi, nói sang sảng: "Hi nhi, thân thể cháu đi hai bước đã ho không ngừng, sao không trở về phòng nghỉ ngơi, mà đứng ở đầu gió làm gì?"
Lâm Vị Hi sợ bản thân buông lỏng thì sẽ bị lộ, nên chỉ có thể dùng sức lạnh mặt, trên mặt không hề biểu lộ cảm giác gì. Nàng lãnh đạm liếc nhìn người vừa tới, sau đó nhìn về phía Chu Mậu Thành. Chu Mậu Thành vỗ trán một cái, kêu lên: "Ai u, ta quên giới thiệu cho cháu, vị này chính là con trai duy nhất của vương gia, thế tử Cố Trình Diệu của Yến vương phủ chúng ta. Không phải người ngoài, cháu không cần tránh mặt."
"Sao lại không phải người ngoài." Lâm Vị Hi chậm rãi nói một câu, cũng không ngẩng đầu lên, cung kính lạnh nhạt hành lễ với Cố Trình Diệu:"Thế tử."
Chu Mậu Thành là kẻ thô lỗ, nên không chú ý tới thân thể của Lâm Vị Hi đang căng cứng, còn nhiệt tình giới thiệu cho Cố Trình Diệu: "Thế tử, đây chính là nữ tử mà vương gia nhắc tới trong thư. Con gái duy nhất của Trung Dũng hầu Lâm Dũng, Lâm Vị Hi."
Theo lý thì khuê danh của nữ tử không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng Cố Trình Diệu là con trai của Yến vương, trong lòng của Chu Mậu Thành đương nhiên không thể xem là nam nhân xa lạ, cho nên tùy tiện nói ra khuê danh của Lâm Vị Hi. Đến khi Cố Trình Diệu nghe được tên đầy đủ của Lâm Vị Hi, sự khó tả trong lòng mới vơi đi một chút.
Thì ra gọi là Lâm Vị Hi, không phải Hi nhi kia. Cố Trình Diệu không rõ cảm giác trong lòng là gì, nhưng khách lạ trước mắt, Cố Trình Diệu không để ý đến cảm xúc phức tạp ở trong lòng, cười lễ phép với Lâm Vị Hi: "Ta là Cố Trình Diệu, thân nhân muội đã xả thân cứu phụ thân ta, vậy muội chính là khách quý của Yến vương phủ chúng ta. Về sau không cần ngại, cứ yên tâm ở lại Yến vương phủ, nếu có gì khó xử, cứ đến tìm ta là được."
Trên mặt Lâm Vị Hi vẫn lãnh đạm, nhưng lòng thì bật cười, cười tội nghiệp cho bản thân . Cố Trình Diệu có thể nói với một nữ tử hoàn toàn xa lạ rằng"Nếu có gì khó xử, cứ đến tìm ta là được ". Nhưng kiếp trước, nàng là thê tử của Cố Trình Diệu, vì quản lý gia nghiệp mà lao tâm lao lực quá độ, tit mỉ sắp xếp sinh hoạt hàng ngày của hắn. Đến sau cùng vì vất vả lâu ngày mà bệnh và chết ở trên giường, cũng chưa từng nghe Cố Trình Diệu nói qua dù chỉ là một câu: Nếu như nàng có chỗ nào khó xử, có thể đến tìm hắn.
Cùng là kiếp con người, nhưng lại gặp phải sự khác nhau buồn cười như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.