Chương 48: Trừng phạt
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
15/07/2019
Cố Huy Ngạn chỉ quét mắt một vòng liền hiểu đại khái là đã xảy ra chuyện gì, ngược lại hắn có chút ngoài ý muốn, tiểu nha đầu này cũng có đầu
óc, vậy mà hiểu được rút củi dưới đáy nồi, đằng sau đã sớm chuẩn bị
tốt cho mình rồi. Bây giờ trong đình viện vị gia thần Lâm gia
kia đang đứng đấy, trong thời gian ngắn sao có thể vừa đi vừa về giữa
Đại Hưng với kinh thành được. Cố Huy Ngạn hài lòng, nhẹ gật đầu với gia
thần Lâm gia: "Hôm nay ngươi làm rất tốt, thời gian không còn sớm, tranh thủ thời gian ra khỏi thành đi."
Đối phương thụ sủng nhược kinh, mặc dù hắn ta phục vụ cho Trung Dũng hầu Lâm gia, nhưng trên thực tế là do Yến vương tìm đến, quản lý điền sản cho Lâm Vị Hi. Bởi vì có sự liên quan này, hắn ta đương nhiên biết có thể được Yến vương tán thưởngmột câu là chuyện khó khăn cỡ nào. hắn ta còn biết được câu "Làm tốt lắm" của Yến vương là có ý gì, không thể nào là chỉ việc hắn ta quản lý điền trang của Lâm gia, mà chính là tuân thủ nghiêm chỉnh mệnh lệnh của Lâm Vị Hi. Trong lòng gia thần Lâm gia sáng như gương, nhưng giờ khắc này hắn ta hiểu được ý tứ của Yến vương, hắn ta nên xuất phủ rồi. Gia thần quỳ xuống hành đại lễ với Cố Huy Ngạn, lúc mới vào cửahắn ta dám hành lễ với một mình Lâm Vị Hi mà không nhìn những người khác ở trong phòng, nhưng hiện tại hắn ta quỳ lạy với Cố Huy Ngạn hoàn toàn từ sự tôn trọng nể phục của mình, đối với Lâm Vị Hi cũng không dám xưng tiểu thư: "Tạ Yến vương. Thuộc hạ mời Yến vương an, mời vương phi an. Vương gia, vương phi, thuộc hạ xin được cáo lui trước."
Sau khi gia thần đi khỏi, bên trong Cảnh Trừng viện cũng chỉ còn lại người trong nhà.
Mọi người bén nhạy cảm giác được bầu không khí thay đổi, bọn hắn càng cúi thấp đầu xuống, không còn dám tùy ý phỏng đoán, mà là nhận mệnh chờ đợi Yến vương kết luận.
Cố Huy Ngạn cũng không che giấu nữa, phô ra uy thế của mình: "Ai cho các ngươi lá gan, dám chất vấn quyết định của vương phi, còn tụ thành một đoàn vây lại trước mặt nàng?"
Cao Nhiên vẫn y nguyên mềm mại cúi đầu thật thấp. Nàng ta tự nhận là trong lòng đãcó chuẩn bị, thế nhưng khi thật sự nghe được thì vẫn không nén được sự kinh hãi. Có phải sự chú ý của Yến vương bị nhầm lẫn không? Đây mới là trọng điểm hay sao?
Hiển nhiên Bốc ma ma cũng bất ngờ, chờ phản ứng lại, nhịn không được nói: "Vương gia, ngài vẫn chưa hỏi ngọn nguồn hôm nay là như thế nào, làm sao lại dựa vào lời nóimột phía của vương phi, trực tiếp xử trí định tội đây?"
Ánh mắt Cố Huy Ngạn không vui tối sầm lại, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua, nhưng chỉmột cái nhìn này, suýt nữa làm cho Bốc ma ma kinh hãi mà ngã xuống đất: "Có phải trước đó ta đã nói qua, nàng là Yến vương phi, chủ nhân duy nhất trong nội trạch phủ Yến vương. Nàng nói xử trí thế nào thì chính là thế đó, người khác không cần biết lý do. Ta nói chuyện chưa bao giờ nói lần thứ hai, đây là lần ngoại lệ duy nhất. Các ngươiđã nghe rõ chưa?"
trên mặt đất, một đám người đang quỳ xuống, bọn họ cũng không quan tâm sàn nhà lạnh lẽo, trán tất cả đều chạm sát sàn, thở mạnh cũng không dám. Bốc ma ma thìcàng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bà ta kinh hoàng quỳ rạp xuống đất, gương mặt áp sát mặt sàn lạnh lẽo, làm ra thái độ thần phục nhận tội. Cho dù như thế, sắc mặt Bốc ma ma trắng bệch, hiển nhiên là bị dọa cho phát sợ.
Mặc dù Bốc ma ma là nhũ mẫu hồi môn của Thẩm gia, thế nhưng bà ta đã ở vương phủ rất nhiều năm rồi, trong nội tâm cũng sớm đem nơi này là nhà của mình. Thế nhưng từ khi Bốc ma ma vào phủ đến nay, chỉ có lúc lão Yến vương phi mất, bà ta mới chứng kiến Yến vương bày ra cảm xúc cá nhân đáng sợ như thế.
Cố Trình Diệu đương nhiên tức giận vì Bốc ma ma ỷ vào sự tín nhiệm của hắn ta mà tự tung tự tác đổi trắng thay đen. Nhưng mà nói cho cùng thì Bốc ma ma cũng là nhũ mẫu hồi môn của Thẩm vương phi, nhìn Cố Trình Diệu lớn lên từ nhỏ. Bây giờ bà tađang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, hoàn toàn mất hết mặt mũi, thật sự Cố Trình Diệukhông nhìn được. hắn ta chỉ có thể chịu áp lực cực lớn tiến lên một bước, cúi đầu với Cố Huy Ngạn nói : "Phụ thân, quả thực hôm nay Bốc ma ma có sai lầm, là do con ngày thường lơ là, quản giáo bất lực. Cầu xin phụ thân hãy tha thứ cho bà ta."
Cố Huy Ngạn đầu cũng không ngâng lên, chỉ lạnh nhạt nói: "Người ngươi cần cầu tìnhkhông phải ta. Những chuyện trong nội trạch đều do vương phi quyết định."
Người trong viện ngơ ngác trố mắt, mà Cố Trình Diệu chỉ sững sờ một chút, liền chấp nhận chắp tay hành lễ với Lâm Vị Hi: "Mẫu thân, hôm nay là nhi thần thiếu giám sát,không rõ chuyện gì xảy ra đã mạo phạm người. Mẫu thân có trách có đánh, con tuyệtkhông hai lời, chỉ mong mẫu thân nhìn Bốc ma ma vất vả nhiều năm rồi, tha thứ cho bà ta tội bất kính."
Lúc Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn thì trừ giật mình ra, kỳ thật còn có chút thấp thỏm. Có kinh nghiệm của kiếp trước, Lâm Vị Hi còn lo lắng trượng phu hướng về người một nhà. Nhưng mà biểu hiện của Cố Huy Ngạn thì lại làm cho người khác vô cùng bất ngờ. Thậm chí hắn còn không hỏi nguyên do, lập tức răn dạy người dưới, bây giờ đến cả Cố Trình Diệu cũng không nể mặt.
Nội trạch đương nhiên là thiên hạ của nữ nhân, nhưng nhà chồng cùng nhà mẹ đẻ khác biệt rất nhiều, người đều có thân sơ xa gần, trượng phu thì càng thân cận với hạ nhân ở chung từ nhỏ đến lớn. Đấy cũng là lẽ thường tình không có gì đáng trách. Lúc trước là do Lâm Vị Hi hy vọng quá nhiều nhà chồng sáng suốt, trượng phu có thể phân biệt đúng sai chính là may mắn vô cùng. Mà bây giờ nàng cũng không nghĩ đến, trượng phu sẽ không hỏi nguyên do, trực tiếp che chở cho nàng.
Cố Huy Ngạn đang đứng bên cạnh mình, có Yến vương, sức mạnh của Lâm Vị Hi lập tức tràn đầy trong nháy mắt. Ngày trước Lâm Vị Hi nghĩ cũng không dám nghĩ, có mộtngày Cố Trình Diệu còn cầu tình với mình. Giờ đây Lâm Vị Hi đã hiểu cảm giác cáo mượn oai hùm là như thế nào, nội tâm nàng vênh váo tự đắc hừ một tiếng, sắc mặt càng là vẻ cao quý cẩn trọng: "không dám nhận loại lời này của thế tử, dù sao ta cũng chỉ là kế mẫu, đối với người trong vương phủ chỉ sợ vẫn là người ngoài. Ta tự biết còn kém mẫu thân thân sinh của thế tử, đối với trung bộc mà Thẩm vương phi để lại, nào dám xử lý? một hai ngày nữa thế tử với thế tử phi lại muốn đi ra bên ngoài tố khổ, nóikế phi này không biết nặng nhẹ tốt xấu, hãm hại trung bộc tiền nhân để lại. Dù sao, đến cả thực đơn mà Thẩm vương phi để lại ta cũng có đổi được đâu!"
Cố Trình Diệu có vẻ mặt gì thì không biết, nhưng Cố Huy Ngạn thì rất rõ ràng nhíu mày: " Vậy mà bọn họ dám nói với nàng những lời như này?"
nói chuyện với Cố Huy Ngạn, giọng điệu châm chọc khiêu khích của Lâm Vị Hi lập tức dừng lại, rất nhu thuận vô hại, ngẩng đầu hé miệng cười nói: "Có vương gia ở đây, đương nhiên bọn họ không dám nói như vậy. Chỉ là..."
Lâm Vị Hi nói một nửa để lại một nửa, nghệ thuật nói chuyện dừng lại đặc biệt đúng chỗ. Cố Huy Ngạn chỉ từ câu nói vừa rồi đã rất tức giận, bây giờ nghe Lâm Vị Hi lấp lửng như vậy, sắc mặt trầm xuống hoàn toàn. hắn nhìn Cố Trình Diệu một chút, con mắt tối sẫm, áp lực vô hình cũng đập vào mặt: "Ngươi thật đúng là có tiền đồ, chỉ bởi vì mấy điêu nô, mà cũng dám đến ngỗ nghịch mẫu thân, còn chất vấn quyết định của nàng, để cho nàng chịu oan ức ủy khuất như thế?"
Cảm xúc của Cố Huy Ngạn từ trước đến nay đều không lộ ra ngoài, đây đã là lời phê bình rất nặng rồi, mà lời trách mắng này lại trên cả hai phương diện cả đức cùng trí. Ngỗ nghịch mẫu thân, là vì không có đức, không phân biệt đúng sai, là vì mất trí. Câunói này thật sự là chỉ trích rất nghiêm trọng, chứ đừng nói lời này là từ trong miệng của Cố Huy Ngạn.
Sắc mặt Cố Trình Diệu hết xanh lại đỏ, cả người cứng ngắc, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu thật thấp. Bản thân Cố Trình Diệu trầm mặc không nói một lời, mà những người còn lại thì sắp điên rồi.
Từ lúc Cố Trình Diệu còn nhỏ, Bốc ma ma đã vô cùng săn sóc hắn ta vì ngày sau còn trông cậy vào, sớm coi Cố Trình Diệu là người của mình, nói là tử huyệt cũng khôngđủ. Mà Cao Nhiên thì sao, gả làm thế tử phi là chuyện kiêu ngạo nhất trong cuộc đời của nàng ta, bây giờ vinh quang của mình bị người khác trách cứ như này, làm sao nàng ta có thể chịu được.
Bốc ma ma nôn nóng đến đỏ ngầu cả mắt, quả thực hận không thể lấy thân thay thế, mà Cao Nhiên tức giận đến nỗi hung hăng mắng thầm ở trong lòng. thật sự là có mẹ kế thì cũng có cha kế, đường đường Yến vương điện hạ vậy mà cũng hoa mắt ù tai như này?
Chút động tĩnh của Bốc ma ma với Cao Nhiên đương nhiên không thể gạt được ba người đang đứng trong phòng. Lâm Vị Hi nhìn sang, chỉ coi như không nhìn thấy, Cố Huy Ngạn không nói gì, Cố Trình Diệu thì nhíu mày, khẽ quát: "Bốc ma ma, thế tử phi,không được vô lễ."
Bốc ma ma rất sợ Yến vương, bị Cố Trình Diệu quát như vậy, bà ta càng sợ hãi, lại sốt ruột nhưng cũng chỉ dám cúi đầu. Còn Cao Nhiên thì vào phủ Yến vương phủ đượcmột thời gian ngắn, cũng mới gặp Cố Huy Ngạn được vài lần chứ đừng nói là tiếp xúc. Nàng ta tự nghĩ chính mình có lý có cứ, liền mượn cơ hội nói ra: "Phụ thân, ngài sủng ái mẫu thân cũng là chuyện đương nhiên, thế nhưng Thẩm thị cũng là nguyên phi của ngài, thế tử thì cũng là một tấm lòng hiếu thảo. Phụ thân trách mắng chàng như vậy, chẳng phải là rét lạnh lòng của mọi người hay sao?"
Cao Nhiên hùng hồn cứng rắn nói ra, chính là thể hiện một lòng hướng về Thẩm vương phi. Mặt mũi Bốc ma ma trắng bệch, Cố Trình Diệu càng là vừa sợ vừa giận,không lo được chính mình còn đang bị phụ thân răn dạy, lập tức tiến lên một bước, trong ánh mắt khó có được sự nghiêm khắc: "Làm càn! Còn không mau thỉnh tội với phụ thân cùng mẫu thân?"
Cao Nhiên cắn môi, hiển nhiên là trong lòng cũng không cảm thấy mình nói sai cái gì. Cố Huy Ngạn có người mới quên người cũ thì thôi, vì cái gì Cố Trình Diệu lại nói như vậy? không phải Bốc ma ma cũng nói, tình cảm của Yến vương với Thẩm vương phi sâu nặng vô cùng hay sao, bây giờ còn có Cố Trình Diệu, cần gì phải sợ kế thất như Lâm Vị Hi?
Mục đích của Cao Nhiên cãi lại là để cho Cố Trình Diệu nhìn thấy tâm ý của mình, nhưng ngược lại bị Cố Trình Diệu không chút lưu tình trách cứ. Trong lòng Cao Nhiên rất không thoải mái, nhưng đến cùng nàng ta cũng không dám trái lời Yến vương và Cố Trình Diệu, chỉ có thể bày ra vẻ ủy khuất, cắn môi hành lễ với Cố Huy Ngạn cùng Lâm Vị Hi: "Lúc nãy con dâu nóng lòng, quá mức quan tâm thế tử mà lời nói việc làmkhông đúng. Thỉnh phụ thân, mẫu thân tha thứ con dâu tội thất lễ."
Nghe kỹ một chút, cái này gọi là thái độ bồi lễ xin lỗi hay sao? Cố Trình Diệu quả thựcđã tự phá hủy ấn tượng của chính mình trong lòng Cao Nhiên. Chỉ là Cố Huy Ngạn vẫnkhông nói gì, hắn ta cũng không dám quát lớn Cao Nhiên. Cố Huy Ngạn vẫn còn bình tĩnh, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Cao Nhiên một chút, thần sắc trong mắt là ý chớ có biện bạch nữa. Nhưng rất nhanh hắn liền thu lại cảm xúc, nghiêng mặt qua gật đầu ra hiệu với Lâm Vị Hi.
Lâm Vị Hi hiểu rõ, đây là Cố Huy Ngạn giao cho nàng toàn quyền quyết định. Muốn hay không tha thứ cho Cao Nhiên, xử lý đám người này như thế nào, tất cả đều do nàng quyết định. Lâm Vị Hi cười cười, nói với Cao Nhiên: "Hóa ra thế tử phi nói những lời này cũng là vì nghiêng về phía thế tử, vợ chồng các ngươi phu thê tình thâm, thậtsự làm cho người khác cảm động. Bình thường nói với ta như vậy cũng không sao, nhưng mà lúc nãy lời nói của ngươi còn bất kính với Yến vương. Điều này không thể dễ dàng tha thứ."
Cao Nhiên phát hiện lại là Lâm Vị Hi ra mặt giáo huấn. Lập tức nàng ta cảm thấy mộtngụm ác khí ngăn ở cổ họng, tức giận suýt nữa ngất đi. Cơ mà vẫn không đợi nàng ta điều chỉnh tốt cảm xúc, bày ra tư thế dịu dàng hào phóng nhưng không thể không ủy khúc cầu toàn, Cố Trình Diệu đã thay nàng ta trả lời: "Mẫu thân dạy bảo rất đúng. Thế tử phi tuổi trẻ, mẫu thân nếu muốn trách phạt, nhi thần nguyện ý thay nàng chịu phạt."
( Ủy khúc cầu toàn: Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục)
"Thế tử là người thừa kế vương phủ, sự giáo dục cùng trừng phạt của ngươi đều là do vương gia định đoạt, thế nhưng là đức hạnh của thế tử phi, thậm chí là quy củ của nô bộc trong vương phủ đều là chuyện hậu trạch thuộc bổn phận của ta. Ta là vương phi luôn luôn làm chủ được. Huống chi, đã làm sai chuyện thì phải bị phạt, mọi việc từ trước đến nay đều luận đúng sai. Lại bàn về thân phận thể diện, ta biết Bốc ma ma là lão bộc ở trong vương phủ hơn hai mươi năm rồi, những năm này vì vương phủ cũng có rất nhiều công lao khổ lao, được nhận hậu đãi hẳn là điều hiển nhiên, nhưng bà ta làm việc, đánh giá đúng sai cũng quá theo cảm tính rồi, phạm sai lầm cũng không hề nhận lỗi. Lão bộc làm sai chuyện cũng không thể nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm được, nếu không thì quy củ của vương phủ là cái gì?"
Lời nói này của Lâm Vị Hi vừa lạnh lùng lại tàn khốc, Bốc ma ma đang quỳ trên mặt đất, ý lạnh đều từ đầu gối dần dần ngấm sâu vào trong lòng. Cố Trình Diệu cũng cảm thấy Lâm Vị Hi quá mức vô tình. Con người cũng không phải thánh hiền, ai có thểkhông phạm sai lầm chứ. Đối với lão bộc có công lao như Bốc ma ma, tha thứ mộtchút cũng không có gì. Nhưng bây giờ không có phần hắn ta nói chuyện, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Sinh ra ở vương phủ, được người hầu tận tình chăm sóc lớn lên, nên Cố Trình Diệu cảm thấy Lâm Vị Hi quá mức tuyệt tình, nhưng Cố Huy Ngạn lại rất tán đồng. Mọi thứ trước giờ đều nói đúng sai, lại bàn về thân phận, lời nói này thật tốt. Cố Huy Ngạn lộ ra chút ý tứ tán dương, hắn nhìn về phía Lâm Vị Hi, sắc mặt có thể tính hòa hoãn chút ít: "Vậy thì theo nàng, chuyện hôm nay nên xử trí thế nào?"
Nhìn thấy vẻ mặt Cố Huy Ngạn là không có chuyện gì, trong lòng Lâm Vị Hi hơi an tâm, nói tiếp: " Bà tử ở điền trang chểnh mảng công việc, lừa bạc chủ nhà, sau khi đến đây còn châm ngòi gây xích mích. Bây giờ đem một nhà bọn họ trục xuất vương phủ, đồng thời phái người tới nhà lục soát, đem bạc đã giấu nhiều năm qua ở điền trang thu hồi. Thế tử phi dưới tình thế cấp bách bất kính với vương gia, nể tình vi phạm lần đầu, phạt chép Hiếu kinh một trăm lần, mấy ngày nay vào Phật đường hối lỗi, khi nào chém xong Hiếu kinh thì đi ra."
Chép sách một trăm lần, còn muốn ở tại Phật đường trong thời tiết rét lạnh như thế này! Cho dù Cao Nhiên đã chuẩn bị xong tâm lý vẫn khiếp hãi vô cùng. Vậy mà Lâm Vị Hi lại không kiêng nể gì. Thêm nữa, chép Hiếu kinh với nữ giới hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Còn vài ngày nữa là đến cuối năm rồi, nữ quyến các nhà cũng bắt đầu qua lại giao thiệp với nhau. Nàng ta thân là thế tử phi lại bị phạt ở Phật đường chép Hiếu kinh, loại trừng phạt này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với phạt quỳ.
Cao Nhiên trố mắt, nhưng khi nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Cố Huy Ngạn, Lâm Vị Hi, thậm chí Cố Trình Diệu, đều không có một ai chú ý tới mình, hiển nhiên mấy người có quyền phát biểu này không có ý định nói cái gì. Cao Nhiên hiểu rõ, trong lòng nàng ta tức giận đến thê lương, chỉ có thể khó khăn nặn ra một chữ: "Vâng."
Xử lý xong Cao Nhiên cùng bà tử ở điền trang, còn lại mấy người cũng có chút phức tạp. Nhóm người Bốc ma ma này quan hệ rắc rối, liên lụy cực lớn, dường như người trong cả phủ đều nhìn chằm chằm vào đây, xử lý nặng người phía dưới sẽ kháng cự, xử lý nhẹ lại không thể phục chúng. Lâm Vị Hi nghĩ nghĩ, nói: "Triệu bà tử thu hối lộ của bà tử ở điền trang, cùng nhau mưu hại lợi ích của chủ nhà, dù không đến mức đồng mưu, nhưng tội tham ô thì không tránh được. Dựa theo luật pháp, lẽ ra đưa Triệu bà tử vào quan phủ phạt trượng đánh chết, nhưng niệm tình hầu hạ vương phủ nhiều năm, cho nên xử nhẹ. Cách chức vụ quản sự ở vương phủ, chủ tử ban thưởng tiền bạc những năm gần đây cũng không truy hồi, nhưng trong vòng ba ngày phải rời khỏi vương phủ, sau này sinh tử tự lo."
Triệu bà tử nghe xong mặt mũi biến sắc, bà ta là phụ tá đắc lực của Bốc ma ma, nhiều năm qua ỷ vào công lao mà ngang ngược hống hách, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chính mình lại bị vương phủ đuổi đi. một nô bộc bị phủ Yến vương đuổi đi, sau này làm gì còn nhà nào muốn bà ta nữa? Mà bà ta thân là nô tịch, không có chủ nhà che chở, ngày sau sống làm sao được?
Triệu bà tử kêu khóc thành tiếng, định bò qua chỗ Lâm Vị Hi để cầu tình, lại bị người kéo ra ngoài. Bốc mụ mụ nghe bên tai ầm ĩ, trái tim càng ngày càng lạnh, cũng chỉ là thu mười lượng bạc của người ngoài hiếu kính, vậy mà Lâm thị lại đuổi người ra ngoài? Sao nàng lại dám!
Ánh mắt Lâm Vị Hi chuyển sang Bốc ma ma. Bốc ma ma giật thót một cái, vô ý thức quỳ thẳng lưng lên. Sau khi Lâm Vị Hi thấy chỉ cười cười, nói: "Bốc mụ mụ, ta cũng biết ngươi hầu hạ Thẩm vương phi hơn mười năm rồi, sau đó lại chăm sóc thế tử mười tám năm, là lão công thần nhất đẳng trong vương phủ, có nói là nửa chủ tử cũngkhông đủ. Thế nhưng mọi thứ cũng nên nói đúng sai, ma ma chức cao, nhưng đã làm sai chuyện thì vẫn phải phạt theo theo quy củ, Bốc ma ma nói có đúng hay không?"
Quai hàm Bốc ma ma căng cứng, cắn răng nói ra: "Vâng."
"Bốc ma ma hiểu rõ là tốt rồi." Lâm Vị Hi chậm rãi nói: "một, Bốc ma ma không phânrõ phải trái, nghe theo ác nô châm ngòi, đem chuyện ở nội trạch nháo đến trước mặt thế tử. Đây là tội đi quá giới hạn. Hai, bà thân là đại chủ quản lại dung túng phụ tá đắc lực tham bạc lừa gạt, nhiều năm thiếu giám sát không nói, sau đó còn trúng kế của người khác, đây là tội thất trách."
Tất cả mọi người đều chú ý tới lời nói tiếp theo của Lâm Vị Hi, một bên là tân vương phi mới vào cửa, một bên là lão nhân nguyên phi mang tới – tổng quản nội vụ hơn mười năm trong vương phủ, đây là lần đầu tiên hai người xảy ra xung đột trực tiếp, kết quả cuối cùng quan trọng cỡ nào thì không cần phải nói. Ngay cả Cao Nhiên cũngkhông khỏi căng thẳng, một mặt thì coi thường Lâm Vị Hi, dù sao Lâm Vị Hi là cái thá gì, làm sao dám động tới Bốc mụ mụ thế lực khổng lồ như thế này chứ? Cao Nhiên qua cửa một năm, cũng chỉ dám nói lời nhẹ nhàng chu toàn. Thế nhưng một mặt khác, Cao Nhiên vẫn không khỏi bị bầu không khí căng thẳng này lây nhiễm, bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Lâm Vị Hi cũng không để đám người này đợi lâu, nàng quét mắt về Bốc ma ma mộtchút, giọng nói thanh thúy lại yếu ớt: "Bản thân Bốc ma ma có lỗi, nếu như tiếp tục tổng quản vương phủ chỉ sợ khó phục chúng. Nhưng dù sao cũng là lão nhân phục vụ trong vương phủ hơn hai mươi năm, còn hầu hạ hai đời chủ tử. Nể mặt thế tử, chức vị của Bốc ma ma sẽ không giảm, điều đến Thanh Tùng viên của thế tử tiếp tục làm đại chủ quản đi."
Nghe đến đó thì Cố Trình Diệu nhẹ nhàng thở ra, thật sự đúng là hắn ta sợ Lâm Vị Hi làm ra hành động quá khích, dù sao cũng là nhũ mẫu của hắn ta. Ban đầu Bốc ma ma định náo không ngừng, nhưng khi nghe được Lâm Vị Hi điều bà ta đến Thanh Tùng viên, sự đối địch trong lòng lại thả lỏng. Mặc dù từ đại tổng quản vương phủ biến thành đại tổng quản Thanh Tùng viên, danh nghĩa đồng dạng thế nhưng trên thực tế lại là hàng vị, nhưng có tấm gương Triệu bà tử trước đó, với kết quả này Bốc ma ma còn có thể tiếp nhận được. Quyền lực trong tay bà ta bị thu lại, nhưng lại có thể gần gũi chiếu cố thế tử, Bốc ma ma coi như nguyện ý.
Với kết quả này cả hai đều vui vẻ, chỉ có Cao Nhiên suýt nữa thất thố tại chỗ. Lâm Vị Hi nói cái gì? Nhét Bốc ma ma vào viện của nàng ta? Bốc ma ma vốn huênh hoang tự đắc, tự coi mình là nửa mẹ chồng, Cao Nhiên nhịn một chút là xong. Thế nhưng nếu để cho Bốc ma ma ở lâu dài trong Thanh Tùng viên, nàng ta có thể chịu nổi hay sao?
Đối phương thụ sủng nhược kinh, mặc dù hắn ta phục vụ cho Trung Dũng hầu Lâm gia, nhưng trên thực tế là do Yến vương tìm đến, quản lý điền sản cho Lâm Vị Hi. Bởi vì có sự liên quan này, hắn ta đương nhiên biết có thể được Yến vương tán thưởngmột câu là chuyện khó khăn cỡ nào. hắn ta còn biết được câu "Làm tốt lắm" của Yến vương là có ý gì, không thể nào là chỉ việc hắn ta quản lý điền trang của Lâm gia, mà chính là tuân thủ nghiêm chỉnh mệnh lệnh của Lâm Vị Hi. Trong lòng gia thần Lâm gia sáng như gương, nhưng giờ khắc này hắn ta hiểu được ý tứ của Yến vương, hắn ta nên xuất phủ rồi. Gia thần quỳ xuống hành đại lễ với Cố Huy Ngạn, lúc mới vào cửahắn ta dám hành lễ với một mình Lâm Vị Hi mà không nhìn những người khác ở trong phòng, nhưng hiện tại hắn ta quỳ lạy với Cố Huy Ngạn hoàn toàn từ sự tôn trọng nể phục của mình, đối với Lâm Vị Hi cũng không dám xưng tiểu thư: "Tạ Yến vương. Thuộc hạ mời Yến vương an, mời vương phi an. Vương gia, vương phi, thuộc hạ xin được cáo lui trước."
Sau khi gia thần đi khỏi, bên trong Cảnh Trừng viện cũng chỉ còn lại người trong nhà.
Mọi người bén nhạy cảm giác được bầu không khí thay đổi, bọn hắn càng cúi thấp đầu xuống, không còn dám tùy ý phỏng đoán, mà là nhận mệnh chờ đợi Yến vương kết luận.
Cố Huy Ngạn cũng không che giấu nữa, phô ra uy thế của mình: "Ai cho các ngươi lá gan, dám chất vấn quyết định của vương phi, còn tụ thành một đoàn vây lại trước mặt nàng?"
Cao Nhiên vẫn y nguyên mềm mại cúi đầu thật thấp. Nàng ta tự nhận là trong lòng đãcó chuẩn bị, thế nhưng khi thật sự nghe được thì vẫn không nén được sự kinh hãi. Có phải sự chú ý của Yến vương bị nhầm lẫn không? Đây mới là trọng điểm hay sao?
Hiển nhiên Bốc ma ma cũng bất ngờ, chờ phản ứng lại, nhịn không được nói: "Vương gia, ngài vẫn chưa hỏi ngọn nguồn hôm nay là như thế nào, làm sao lại dựa vào lời nóimột phía của vương phi, trực tiếp xử trí định tội đây?"
Ánh mắt Cố Huy Ngạn không vui tối sầm lại, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua, nhưng chỉmột cái nhìn này, suýt nữa làm cho Bốc ma ma kinh hãi mà ngã xuống đất: "Có phải trước đó ta đã nói qua, nàng là Yến vương phi, chủ nhân duy nhất trong nội trạch phủ Yến vương. Nàng nói xử trí thế nào thì chính là thế đó, người khác không cần biết lý do. Ta nói chuyện chưa bao giờ nói lần thứ hai, đây là lần ngoại lệ duy nhất. Các ngươiđã nghe rõ chưa?"
trên mặt đất, một đám người đang quỳ xuống, bọn họ cũng không quan tâm sàn nhà lạnh lẽo, trán tất cả đều chạm sát sàn, thở mạnh cũng không dám. Bốc ma ma thìcàng là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bà ta kinh hoàng quỳ rạp xuống đất, gương mặt áp sát mặt sàn lạnh lẽo, làm ra thái độ thần phục nhận tội. Cho dù như thế, sắc mặt Bốc ma ma trắng bệch, hiển nhiên là bị dọa cho phát sợ.
Mặc dù Bốc ma ma là nhũ mẫu hồi môn của Thẩm gia, thế nhưng bà ta đã ở vương phủ rất nhiều năm rồi, trong nội tâm cũng sớm đem nơi này là nhà của mình. Thế nhưng từ khi Bốc ma ma vào phủ đến nay, chỉ có lúc lão Yến vương phi mất, bà ta mới chứng kiến Yến vương bày ra cảm xúc cá nhân đáng sợ như thế.
Cố Trình Diệu đương nhiên tức giận vì Bốc ma ma ỷ vào sự tín nhiệm của hắn ta mà tự tung tự tác đổi trắng thay đen. Nhưng mà nói cho cùng thì Bốc ma ma cũng là nhũ mẫu hồi môn của Thẩm vương phi, nhìn Cố Trình Diệu lớn lên từ nhỏ. Bây giờ bà tađang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, hoàn toàn mất hết mặt mũi, thật sự Cố Trình Diệukhông nhìn được. hắn ta chỉ có thể chịu áp lực cực lớn tiến lên một bước, cúi đầu với Cố Huy Ngạn nói : "Phụ thân, quả thực hôm nay Bốc ma ma có sai lầm, là do con ngày thường lơ là, quản giáo bất lực. Cầu xin phụ thân hãy tha thứ cho bà ta."
Cố Huy Ngạn đầu cũng không ngâng lên, chỉ lạnh nhạt nói: "Người ngươi cần cầu tìnhkhông phải ta. Những chuyện trong nội trạch đều do vương phi quyết định."
Người trong viện ngơ ngác trố mắt, mà Cố Trình Diệu chỉ sững sờ một chút, liền chấp nhận chắp tay hành lễ với Lâm Vị Hi: "Mẫu thân, hôm nay là nhi thần thiếu giám sát,không rõ chuyện gì xảy ra đã mạo phạm người. Mẫu thân có trách có đánh, con tuyệtkhông hai lời, chỉ mong mẫu thân nhìn Bốc ma ma vất vả nhiều năm rồi, tha thứ cho bà ta tội bất kính."
Lúc Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn thì trừ giật mình ra, kỳ thật còn có chút thấp thỏm. Có kinh nghiệm của kiếp trước, Lâm Vị Hi còn lo lắng trượng phu hướng về người một nhà. Nhưng mà biểu hiện của Cố Huy Ngạn thì lại làm cho người khác vô cùng bất ngờ. Thậm chí hắn còn không hỏi nguyên do, lập tức răn dạy người dưới, bây giờ đến cả Cố Trình Diệu cũng không nể mặt.
Nội trạch đương nhiên là thiên hạ của nữ nhân, nhưng nhà chồng cùng nhà mẹ đẻ khác biệt rất nhiều, người đều có thân sơ xa gần, trượng phu thì càng thân cận với hạ nhân ở chung từ nhỏ đến lớn. Đấy cũng là lẽ thường tình không có gì đáng trách. Lúc trước là do Lâm Vị Hi hy vọng quá nhiều nhà chồng sáng suốt, trượng phu có thể phân biệt đúng sai chính là may mắn vô cùng. Mà bây giờ nàng cũng không nghĩ đến, trượng phu sẽ không hỏi nguyên do, trực tiếp che chở cho nàng.
Cố Huy Ngạn đang đứng bên cạnh mình, có Yến vương, sức mạnh của Lâm Vị Hi lập tức tràn đầy trong nháy mắt. Ngày trước Lâm Vị Hi nghĩ cũng không dám nghĩ, có mộtngày Cố Trình Diệu còn cầu tình với mình. Giờ đây Lâm Vị Hi đã hiểu cảm giác cáo mượn oai hùm là như thế nào, nội tâm nàng vênh váo tự đắc hừ một tiếng, sắc mặt càng là vẻ cao quý cẩn trọng: "không dám nhận loại lời này của thế tử, dù sao ta cũng chỉ là kế mẫu, đối với người trong vương phủ chỉ sợ vẫn là người ngoài. Ta tự biết còn kém mẫu thân thân sinh của thế tử, đối với trung bộc mà Thẩm vương phi để lại, nào dám xử lý? một hai ngày nữa thế tử với thế tử phi lại muốn đi ra bên ngoài tố khổ, nóikế phi này không biết nặng nhẹ tốt xấu, hãm hại trung bộc tiền nhân để lại. Dù sao, đến cả thực đơn mà Thẩm vương phi để lại ta cũng có đổi được đâu!"
Cố Trình Diệu có vẻ mặt gì thì không biết, nhưng Cố Huy Ngạn thì rất rõ ràng nhíu mày: " Vậy mà bọn họ dám nói với nàng những lời như này?"
nói chuyện với Cố Huy Ngạn, giọng điệu châm chọc khiêu khích của Lâm Vị Hi lập tức dừng lại, rất nhu thuận vô hại, ngẩng đầu hé miệng cười nói: "Có vương gia ở đây, đương nhiên bọn họ không dám nói như vậy. Chỉ là..."
Lâm Vị Hi nói một nửa để lại một nửa, nghệ thuật nói chuyện dừng lại đặc biệt đúng chỗ. Cố Huy Ngạn chỉ từ câu nói vừa rồi đã rất tức giận, bây giờ nghe Lâm Vị Hi lấp lửng như vậy, sắc mặt trầm xuống hoàn toàn. hắn nhìn Cố Trình Diệu một chút, con mắt tối sẫm, áp lực vô hình cũng đập vào mặt: "Ngươi thật đúng là có tiền đồ, chỉ bởi vì mấy điêu nô, mà cũng dám đến ngỗ nghịch mẫu thân, còn chất vấn quyết định của nàng, để cho nàng chịu oan ức ủy khuất như thế?"
Cảm xúc của Cố Huy Ngạn từ trước đến nay đều không lộ ra ngoài, đây đã là lời phê bình rất nặng rồi, mà lời trách mắng này lại trên cả hai phương diện cả đức cùng trí. Ngỗ nghịch mẫu thân, là vì không có đức, không phân biệt đúng sai, là vì mất trí. Câunói này thật sự là chỉ trích rất nghiêm trọng, chứ đừng nói lời này là từ trong miệng của Cố Huy Ngạn.
Sắc mặt Cố Trình Diệu hết xanh lại đỏ, cả người cứng ngắc, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu thật thấp. Bản thân Cố Trình Diệu trầm mặc không nói một lời, mà những người còn lại thì sắp điên rồi.
Từ lúc Cố Trình Diệu còn nhỏ, Bốc ma ma đã vô cùng săn sóc hắn ta vì ngày sau còn trông cậy vào, sớm coi Cố Trình Diệu là người của mình, nói là tử huyệt cũng khôngđủ. Mà Cao Nhiên thì sao, gả làm thế tử phi là chuyện kiêu ngạo nhất trong cuộc đời của nàng ta, bây giờ vinh quang của mình bị người khác trách cứ như này, làm sao nàng ta có thể chịu được.
Bốc ma ma nôn nóng đến đỏ ngầu cả mắt, quả thực hận không thể lấy thân thay thế, mà Cao Nhiên tức giận đến nỗi hung hăng mắng thầm ở trong lòng. thật sự là có mẹ kế thì cũng có cha kế, đường đường Yến vương điện hạ vậy mà cũng hoa mắt ù tai như này?
Chút động tĩnh của Bốc ma ma với Cao Nhiên đương nhiên không thể gạt được ba người đang đứng trong phòng. Lâm Vị Hi nhìn sang, chỉ coi như không nhìn thấy, Cố Huy Ngạn không nói gì, Cố Trình Diệu thì nhíu mày, khẽ quát: "Bốc ma ma, thế tử phi,không được vô lễ."
Bốc ma ma rất sợ Yến vương, bị Cố Trình Diệu quát như vậy, bà ta càng sợ hãi, lại sốt ruột nhưng cũng chỉ dám cúi đầu. Còn Cao Nhiên thì vào phủ Yến vương phủ đượcmột thời gian ngắn, cũng mới gặp Cố Huy Ngạn được vài lần chứ đừng nói là tiếp xúc. Nàng ta tự nghĩ chính mình có lý có cứ, liền mượn cơ hội nói ra: "Phụ thân, ngài sủng ái mẫu thân cũng là chuyện đương nhiên, thế nhưng Thẩm thị cũng là nguyên phi của ngài, thế tử thì cũng là một tấm lòng hiếu thảo. Phụ thân trách mắng chàng như vậy, chẳng phải là rét lạnh lòng của mọi người hay sao?"
Cao Nhiên hùng hồn cứng rắn nói ra, chính là thể hiện một lòng hướng về Thẩm vương phi. Mặt mũi Bốc ma ma trắng bệch, Cố Trình Diệu càng là vừa sợ vừa giận,không lo được chính mình còn đang bị phụ thân răn dạy, lập tức tiến lên một bước, trong ánh mắt khó có được sự nghiêm khắc: "Làm càn! Còn không mau thỉnh tội với phụ thân cùng mẫu thân?"
Cao Nhiên cắn môi, hiển nhiên là trong lòng cũng không cảm thấy mình nói sai cái gì. Cố Huy Ngạn có người mới quên người cũ thì thôi, vì cái gì Cố Trình Diệu lại nói như vậy? không phải Bốc ma ma cũng nói, tình cảm của Yến vương với Thẩm vương phi sâu nặng vô cùng hay sao, bây giờ còn có Cố Trình Diệu, cần gì phải sợ kế thất như Lâm Vị Hi?
Mục đích của Cao Nhiên cãi lại là để cho Cố Trình Diệu nhìn thấy tâm ý của mình, nhưng ngược lại bị Cố Trình Diệu không chút lưu tình trách cứ. Trong lòng Cao Nhiên rất không thoải mái, nhưng đến cùng nàng ta cũng không dám trái lời Yến vương và Cố Trình Diệu, chỉ có thể bày ra vẻ ủy khuất, cắn môi hành lễ với Cố Huy Ngạn cùng Lâm Vị Hi: "Lúc nãy con dâu nóng lòng, quá mức quan tâm thế tử mà lời nói việc làmkhông đúng. Thỉnh phụ thân, mẫu thân tha thứ con dâu tội thất lễ."
Nghe kỹ một chút, cái này gọi là thái độ bồi lễ xin lỗi hay sao? Cố Trình Diệu quả thựcđã tự phá hủy ấn tượng của chính mình trong lòng Cao Nhiên. Chỉ là Cố Huy Ngạn vẫnkhông nói gì, hắn ta cũng không dám quát lớn Cao Nhiên. Cố Huy Ngạn vẫn còn bình tĩnh, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Cao Nhiên một chút, thần sắc trong mắt là ý chớ có biện bạch nữa. Nhưng rất nhanh hắn liền thu lại cảm xúc, nghiêng mặt qua gật đầu ra hiệu với Lâm Vị Hi.
Lâm Vị Hi hiểu rõ, đây là Cố Huy Ngạn giao cho nàng toàn quyền quyết định. Muốn hay không tha thứ cho Cao Nhiên, xử lý đám người này như thế nào, tất cả đều do nàng quyết định. Lâm Vị Hi cười cười, nói với Cao Nhiên: "Hóa ra thế tử phi nói những lời này cũng là vì nghiêng về phía thế tử, vợ chồng các ngươi phu thê tình thâm, thậtsự làm cho người khác cảm động. Bình thường nói với ta như vậy cũng không sao, nhưng mà lúc nãy lời nói của ngươi còn bất kính với Yến vương. Điều này không thể dễ dàng tha thứ."
Cao Nhiên phát hiện lại là Lâm Vị Hi ra mặt giáo huấn. Lập tức nàng ta cảm thấy mộtngụm ác khí ngăn ở cổ họng, tức giận suýt nữa ngất đi. Cơ mà vẫn không đợi nàng ta điều chỉnh tốt cảm xúc, bày ra tư thế dịu dàng hào phóng nhưng không thể không ủy khúc cầu toàn, Cố Trình Diệu đã thay nàng ta trả lời: "Mẫu thân dạy bảo rất đúng. Thế tử phi tuổi trẻ, mẫu thân nếu muốn trách phạt, nhi thần nguyện ý thay nàng chịu phạt."
( Ủy khúc cầu toàn: Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục)
"Thế tử là người thừa kế vương phủ, sự giáo dục cùng trừng phạt của ngươi đều là do vương gia định đoạt, thế nhưng là đức hạnh của thế tử phi, thậm chí là quy củ của nô bộc trong vương phủ đều là chuyện hậu trạch thuộc bổn phận của ta. Ta là vương phi luôn luôn làm chủ được. Huống chi, đã làm sai chuyện thì phải bị phạt, mọi việc từ trước đến nay đều luận đúng sai. Lại bàn về thân phận thể diện, ta biết Bốc ma ma là lão bộc ở trong vương phủ hơn hai mươi năm rồi, những năm này vì vương phủ cũng có rất nhiều công lao khổ lao, được nhận hậu đãi hẳn là điều hiển nhiên, nhưng bà ta làm việc, đánh giá đúng sai cũng quá theo cảm tính rồi, phạm sai lầm cũng không hề nhận lỗi. Lão bộc làm sai chuyện cũng không thể nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm được, nếu không thì quy củ của vương phủ là cái gì?"
Lời nói này của Lâm Vị Hi vừa lạnh lùng lại tàn khốc, Bốc ma ma đang quỳ trên mặt đất, ý lạnh đều từ đầu gối dần dần ngấm sâu vào trong lòng. Cố Trình Diệu cũng cảm thấy Lâm Vị Hi quá mức vô tình. Con người cũng không phải thánh hiền, ai có thểkhông phạm sai lầm chứ. Đối với lão bộc có công lao như Bốc ma ma, tha thứ mộtchút cũng không có gì. Nhưng bây giờ không có phần hắn ta nói chuyện, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Sinh ra ở vương phủ, được người hầu tận tình chăm sóc lớn lên, nên Cố Trình Diệu cảm thấy Lâm Vị Hi quá mức tuyệt tình, nhưng Cố Huy Ngạn lại rất tán đồng. Mọi thứ trước giờ đều nói đúng sai, lại bàn về thân phận, lời nói này thật tốt. Cố Huy Ngạn lộ ra chút ý tứ tán dương, hắn nhìn về phía Lâm Vị Hi, sắc mặt có thể tính hòa hoãn chút ít: "Vậy thì theo nàng, chuyện hôm nay nên xử trí thế nào?"
Nhìn thấy vẻ mặt Cố Huy Ngạn là không có chuyện gì, trong lòng Lâm Vị Hi hơi an tâm, nói tiếp: " Bà tử ở điền trang chểnh mảng công việc, lừa bạc chủ nhà, sau khi đến đây còn châm ngòi gây xích mích. Bây giờ đem một nhà bọn họ trục xuất vương phủ, đồng thời phái người tới nhà lục soát, đem bạc đã giấu nhiều năm qua ở điền trang thu hồi. Thế tử phi dưới tình thế cấp bách bất kính với vương gia, nể tình vi phạm lần đầu, phạt chép Hiếu kinh một trăm lần, mấy ngày nay vào Phật đường hối lỗi, khi nào chém xong Hiếu kinh thì đi ra."
Chép sách một trăm lần, còn muốn ở tại Phật đường trong thời tiết rét lạnh như thế này! Cho dù Cao Nhiên đã chuẩn bị xong tâm lý vẫn khiếp hãi vô cùng. Vậy mà Lâm Vị Hi lại không kiêng nể gì. Thêm nữa, chép Hiếu kinh với nữ giới hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Còn vài ngày nữa là đến cuối năm rồi, nữ quyến các nhà cũng bắt đầu qua lại giao thiệp với nhau. Nàng ta thân là thế tử phi lại bị phạt ở Phật đường chép Hiếu kinh, loại trừng phạt này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với phạt quỳ.
Cao Nhiên trố mắt, nhưng khi nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Cố Huy Ngạn, Lâm Vị Hi, thậm chí Cố Trình Diệu, đều không có một ai chú ý tới mình, hiển nhiên mấy người có quyền phát biểu này không có ý định nói cái gì. Cao Nhiên hiểu rõ, trong lòng nàng ta tức giận đến thê lương, chỉ có thể khó khăn nặn ra một chữ: "Vâng."
Xử lý xong Cao Nhiên cùng bà tử ở điền trang, còn lại mấy người cũng có chút phức tạp. Nhóm người Bốc ma ma này quan hệ rắc rối, liên lụy cực lớn, dường như người trong cả phủ đều nhìn chằm chằm vào đây, xử lý nặng người phía dưới sẽ kháng cự, xử lý nhẹ lại không thể phục chúng. Lâm Vị Hi nghĩ nghĩ, nói: "Triệu bà tử thu hối lộ của bà tử ở điền trang, cùng nhau mưu hại lợi ích của chủ nhà, dù không đến mức đồng mưu, nhưng tội tham ô thì không tránh được. Dựa theo luật pháp, lẽ ra đưa Triệu bà tử vào quan phủ phạt trượng đánh chết, nhưng niệm tình hầu hạ vương phủ nhiều năm, cho nên xử nhẹ. Cách chức vụ quản sự ở vương phủ, chủ tử ban thưởng tiền bạc những năm gần đây cũng không truy hồi, nhưng trong vòng ba ngày phải rời khỏi vương phủ, sau này sinh tử tự lo."
Triệu bà tử nghe xong mặt mũi biến sắc, bà ta là phụ tá đắc lực của Bốc ma ma, nhiều năm qua ỷ vào công lao mà ngang ngược hống hách, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chính mình lại bị vương phủ đuổi đi. một nô bộc bị phủ Yến vương đuổi đi, sau này làm gì còn nhà nào muốn bà ta nữa? Mà bà ta thân là nô tịch, không có chủ nhà che chở, ngày sau sống làm sao được?
Triệu bà tử kêu khóc thành tiếng, định bò qua chỗ Lâm Vị Hi để cầu tình, lại bị người kéo ra ngoài. Bốc mụ mụ nghe bên tai ầm ĩ, trái tim càng ngày càng lạnh, cũng chỉ là thu mười lượng bạc của người ngoài hiếu kính, vậy mà Lâm thị lại đuổi người ra ngoài? Sao nàng lại dám!
Ánh mắt Lâm Vị Hi chuyển sang Bốc ma ma. Bốc ma ma giật thót một cái, vô ý thức quỳ thẳng lưng lên. Sau khi Lâm Vị Hi thấy chỉ cười cười, nói: "Bốc mụ mụ, ta cũng biết ngươi hầu hạ Thẩm vương phi hơn mười năm rồi, sau đó lại chăm sóc thế tử mười tám năm, là lão công thần nhất đẳng trong vương phủ, có nói là nửa chủ tử cũngkhông đủ. Thế nhưng mọi thứ cũng nên nói đúng sai, ma ma chức cao, nhưng đã làm sai chuyện thì vẫn phải phạt theo theo quy củ, Bốc ma ma nói có đúng hay không?"
Quai hàm Bốc ma ma căng cứng, cắn răng nói ra: "Vâng."
"Bốc ma ma hiểu rõ là tốt rồi." Lâm Vị Hi chậm rãi nói: "một, Bốc ma ma không phânrõ phải trái, nghe theo ác nô châm ngòi, đem chuyện ở nội trạch nháo đến trước mặt thế tử. Đây là tội đi quá giới hạn. Hai, bà thân là đại chủ quản lại dung túng phụ tá đắc lực tham bạc lừa gạt, nhiều năm thiếu giám sát không nói, sau đó còn trúng kế của người khác, đây là tội thất trách."
Tất cả mọi người đều chú ý tới lời nói tiếp theo của Lâm Vị Hi, một bên là tân vương phi mới vào cửa, một bên là lão nhân nguyên phi mang tới – tổng quản nội vụ hơn mười năm trong vương phủ, đây là lần đầu tiên hai người xảy ra xung đột trực tiếp, kết quả cuối cùng quan trọng cỡ nào thì không cần phải nói. Ngay cả Cao Nhiên cũngkhông khỏi căng thẳng, một mặt thì coi thường Lâm Vị Hi, dù sao Lâm Vị Hi là cái thá gì, làm sao dám động tới Bốc mụ mụ thế lực khổng lồ như thế này chứ? Cao Nhiên qua cửa một năm, cũng chỉ dám nói lời nhẹ nhàng chu toàn. Thế nhưng một mặt khác, Cao Nhiên vẫn không khỏi bị bầu không khí căng thẳng này lây nhiễm, bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Lâm Vị Hi cũng không để đám người này đợi lâu, nàng quét mắt về Bốc ma ma mộtchút, giọng nói thanh thúy lại yếu ớt: "Bản thân Bốc ma ma có lỗi, nếu như tiếp tục tổng quản vương phủ chỉ sợ khó phục chúng. Nhưng dù sao cũng là lão nhân phục vụ trong vương phủ hơn hai mươi năm, còn hầu hạ hai đời chủ tử. Nể mặt thế tử, chức vị của Bốc ma ma sẽ không giảm, điều đến Thanh Tùng viên của thế tử tiếp tục làm đại chủ quản đi."
Nghe đến đó thì Cố Trình Diệu nhẹ nhàng thở ra, thật sự đúng là hắn ta sợ Lâm Vị Hi làm ra hành động quá khích, dù sao cũng là nhũ mẫu của hắn ta. Ban đầu Bốc ma ma định náo không ngừng, nhưng khi nghe được Lâm Vị Hi điều bà ta đến Thanh Tùng viên, sự đối địch trong lòng lại thả lỏng. Mặc dù từ đại tổng quản vương phủ biến thành đại tổng quản Thanh Tùng viên, danh nghĩa đồng dạng thế nhưng trên thực tế lại là hàng vị, nhưng có tấm gương Triệu bà tử trước đó, với kết quả này Bốc ma ma còn có thể tiếp nhận được. Quyền lực trong tay bà ta bị thu lại, nhưng lại có thể gần gũi chiếu cố thế tử, Bốc ma ma coi như nguyện ý.
Với kết quả này cả hai đều vui vẻ, chỉ có Cao Nhiên suýt nữa thất thố tại chỗ. Lâm Vị Hi nói cái gì? Nhét Bốc ma ma vào viện của nàng ta? Bốc ma ma vốn huênh hoang tự đắc, tự coi mình là nửa mẹ chồng, Cao Nhiên nhịn một chút là xong. Thế nhưng nếu để cho Bốc ma ma ở lâu dài trong Thanh Tùng viên, nàng ta có thể chịu nổi hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.