Chương 1: Trùng sinh
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
12/07/2019
Gió lạnh căm căm, vào đông trời sáng muộn, trong gian phòng nhỏ hẹp, Lâm Vị Hi còn mê man nằm ở trên giường, hàng mày nhỏ nhắn cau lại thật
chặt, vừa nhìn liền biết trong lúc ngủ mơ cũng không an ổn.
Trong thôn dần dần vang lên tiếng nấu cơm, nông dân không có việc gì, dù cho trời lạnh như vậy, cũng không ít người bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Trong viện sáng sủa nhất là chính phòng cũng truyền tới tiếng động, tựa hồ là Lâm đại nương dậy, Lâm Vị Hi mơ mơ hồ hồ có suy nghĩ, nhưng tứ chi lại bất lực, giam cầm ở trong giấc mộng không cách nào tránh thoát.
Bên trong đại viện, một thị nữ chải đôi búi tóc, sợi lụa sáng rõ, nàng cúi đầu, tựa hồ không dám đối mặt trước người này, tiếng nhỏ như muỗi: "Thế tử phi, mới vừa rồi tiền viện tới truyền lời, nói thế tử hôm nay bận bịu sẽ không tới. Phu nhân nếu là không thoải mái, vậy thì gọi thái y tới xem lại."
Đối diện nữ tử kia tựa hồ ngừng hồi lâu, nửa ngày thanh âm mới yếu ớt vang lên: "Bận bịu? Ta cũng không biết, chuyện gì còn quan trọng như vậy, còn quan trọng hơn cả chính thê sắp chết bệnh là ta."
"Phu nhân..."
"Đừng nói nữa, ta không muốn nghe." Nữ tử ho hai tiếng, nàng tựa hồ hết sức đè nén tiếng ho khan, không chịu trước mặt người khác rơi xuống hạ phong. Đứng ở bên ngoài nha hoàn cũng hiểu được vị này luôn chú ý quy củ, nín thở cúi đầu, không nhìn tới bộ dáng ốm yếu của đối phương. Một lát sau, tiếng ho khan rốt cục chậm một chút, nữ tử kia không dùng trà thấm giọng, mà là ráng chống đỡ lấy tinh thần hỏi: "Là ai tới truyền lời ?"
Nha hoàn mặt lộ vẻ không đành lòng: "Thế tử phi..."
"Nói!"
Nha hoàn thở dài, nói: "Là Vân Tuệ cô nương."
"Vân Tuệ..." Nữ tử cười khẽ, nói không rõ là mỉa mai hay là tự giễu, "Lại là nàng, không tranh nổi, quả nhiên vẫn là không tranh nổi. Nàng hầu hạ thế tử nhiều năm, vẫn là Thẩm vương phi ban thưởng tới, loại tình cảm nhiều năm này, ta là một người ngoài sao có thể so sánh được."
Rõ ràng là thế tử phi, lại nói chính mình là người ngoài, cái này đặt ở những nhà khác nhất định sẽ bị buồn cười, thế nhưng là tại Yến vương phủ, nha hoàn lại biết thế tử phi chưa hề nói sai.
Thế tử cùng thế tử phi thành hôn mới một năm mà thôi, vậy mà đã ngay cả người dưng cũng không bằng. Thế tử phi bệnh nặng thành dạng này, các nàng những hạ nhân giấu diếm thế tử phi đi tiền viện ba mời bốn mời, nhưng là kết quả lại một lần so với một lần làm trái tim băng giá. Nha hoàn biết, thế tử phi mặc dù ngoài miệng cứng rắn, không cho phép các nàng đi gặp thế tử nói giúp, nhưng lại đối với các nàng mở một con mắt nhắm một con mắt, có thể thấy được thế tử phi cũng là muốn gặp thế tử. Thế nhưng, không có, thế tử một lần cũng chưa hề tới.
Lâm Vị Hi vẫn còn nhắm mắt nằm trên giường gỗ đơn sơ, nhưng khóe mắt lại không ngừng chảy xuống nước mắt, làm gối đầu đều bị ướt. Lâm Vị Hi biết mình đây là bị bóng đè, cho dù ở trong mộng, ký ức quá khứ cũng không chịu buông tha chính mình, lại đưa nàng mang về Yến vương phủ, mang nàng về lần hôn nhân thất bại ấy.
Kỳ thật nàng lúc đầu không gọi Lâm Vị Hi, cũng không phải nữ tử ở thôn nhỏ này. Nàng kiếp trước nhà mẹ đẻ phi thường hiển hách, nàng vốn tên là Cao Hi, là đích trưởng tôn nữ phủ Anh quốc công, cha đẻ là con trai trưởng duy nhất của phủ, mẹ đẻ là Thọ Khang đại trưởng công chúa. Nàng đầu thai tại loại gia đình này, xuất thân tương đương không tầm thường.
Bởi vì thân phận cao, Cao Hi từ nhỏ đã cực kì hiếu thắng, về sau lấy chồng cũng không hề cho nàng mặt mũi, nàng dựa vào ngoại tổ mẫu, vậy mà cùng Cố Trình Diệu con trai độc nhất của Yến vương đính hôn. Việc hôn sự này công bố khiến cho toàn thành phải sợ hãi, Thọ Khang đại trưởng công chúa vậy mà có thể cho Cao Hi với Yến vương con trai độc nhất, mặt mũi của đại trưởng công chúa thật là khó lường.
Nói về Yến vương, dõi mắt khắp thiên hạ bất kể nam nữ già trẻ, hay em bé còn bú sữa cũng đã được nghe nói về uy danh hiển hách của hắn. Tiên đế Kiến Chiêu những năm cuối rất là náo động, Bộ quý phi ương ngạnh, thái giám khống chế triều đình, nếu không phải Yến vương kịp thời vào kinh thành Cần vương, bình định lập lại trật tự, tru sát Yêm đảng, chỉ sợ phía sau kinh thành liền đại biến. Yến vương dốc hết sức bảo hoàng bình loạn, chờ sau khi tiên đế băng hà, lại nâng đỡ tân đế gần tám tuổi kế vị. Nước chư hầu Đại Chu ức hiếp tân đế tuổi nhỏ, năm thứ hai không ít địa phương tại biên quan ngo ngoe muốn động, Yến vương chủ chiến, mang theo quân đội ra kinh bình loạn. Lúc Cao Hi còn bệnh nặng nằm trên giường, tiền tuyến vừa mới truyền đến tin Yến vương đại thắng. Tin thắng trận truyền đến, cả triều đều mừng rỡ. Lại nói, tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, Tiền thái hậu nhu nhược, trong triều quan lại càng loạn, bây giờ cả Đại Chu, toàn bộ dựa vào một mình Yến vương trông coi.
Yến vương vẻn vẹn có một đứa con trai là Cố Trình Diệu. Cao Hi làm vợ cả của Cố Trình Diệu, cha chồng nhiều lần lập chiến công, nàng nên cảm thấy tự hào. Đáng tiếc, vinh quang là Yến vương phủ, không có bất cứ quan hệ nào với thế tử phi là nàng.
Cao Hi có đôi khi cũng đang nghĩ, lúc nàng vừa mới gả cho Cố Trình Diệu, rõ ràng cũng từng có thời điểm ý mật tình nồng, vì cái gì sau đó hắn lập tức liền lạnh nhạt đây?
Còn nhớ kỹ lúc mới gả, khi màn đêm buông xuống, Cố Trình Diệu đẩy khăn cô dâu, cố ý tránh đám người, cười nói với nàng: "Nàng nhìn xem, ta vẫn là tìm được nàng rồi."
Cao Hi không hiểu ra sao, đây là ý gì? Nhưng là vợ chồng mới cưới vốn là da mặt mỏng, Cố Trình Diệu đem sự trầm mặc của nàng xem như thẹn thùng, cười nhạt một tiếng sẽ không nhắc lại nữa. Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, Cao Hi từ nhỏ nghe công tích của Yến vương mà lớn lên. Bây giờ có thể gả cho con trai độc nhất của Yến vương, đối phương vẫn là phong thái thiên nhân, Cao Hi tâm hồn thiếu nữ lập tức bị đánh trúng, vừa thấp thỏm vừa vui sướng trở thành thê tử của Cố Trình. Sau đó một tháng, hai người bọn họ ý mật tình nồng, cơ hồ là như hình với bóng, Cao Hi hạnh phúc giống như ngã vào mật bình, nàng từ nhỏ gặp mẫu thân bị thiếp thất làm cho tức giận mà lớn lên. Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới, hôn nhân của mình vậy mà có thể mỹ mãn như thế này.
Có thể là nàng đã đoán sai ý trời, hoa tươi sẽ héo tàn, hồng nhan sẽ già đi. Cái gì quá hoàn hảo sẽ luôn luôn không kéo dài. Vẻn vẹn đúng một tháng, thái độ Cố Trình Diệu thay đổi đột ngột. Ngày đó, hắn lạnh lùng nhìn nàng, chất vấn: "Tại sao ngươi lại nói dối? Tại sao lại phải mạo danh thay thế?"
Cái gì?
Nàng khi đó ngay tại lúc may y phục cho Cố Trình Diệu, nàng không quá am hiểu nữ công, bởi vì không sánh bằng Cao Nhiên, cho nên càng ngày càng không thích làm. Nhưng là bây giờ, nàng muốn tự tay làm cho Cố Trình Diệu một bộ quần áo, đều không để ý ngón tay tất cả đều là lỗ kim quấn lại. Nghe được Cố Trình Diệu nói, Cao Hi không hiểu. Cái gì nói dối? Cái gì thay thế?
Từ đó về sau, Cao Hi cùng Cố Trình Diệu vợ chồng tình cảm liền lạnh lẽo, nói là rớt xuống ngàn trượng đều không đủ. Cao Hi là đích trưởng tôn nữcông phủ, còn có một người thân là ngoại tổ mẫu đại trưởng công chúa nuông chiều, tính tình có thể nói cực mạnh, Cố Trình Diệu không đến vậy thì đừng đến, cũng đừng trông cậy vào nàng giống như những thiếp thất kia đitranh thủ tình cảm của trượng phu.
Về sau, vợ chồng bọn họ càng ngày càng lạnh nhạt, quả thực trở mặt thành thù. Đợi đến cuối cùng, Cao Hi vì buồn bực mà bị bệnh, triền miên tại trên giường bệnh không thể dậy được nữa, Cố Trình Diệu thậm chí cũng không chịu tới liếc nhìn nàng một cái.
Cao Hi là người cực kiêu ngạo, thế nhưng lần hôn nhân thất bại này, triệt để phá hủy sự kiêu ngạo của nàng.
Đến lúc sắp chết Cao Hi cũng vẫn không cam lòng, nàng làm không tốt chỗ nào? Vì sao Cố Trình Diệu lại không thích nàng? Cho dù không yêu thích, sao ngay cả thể diện sau cùng của thê tử cũng không cho nàng chứ?
Có lẽ là bởi vì oán hận chưa hết, hồn phách của nàng không bị đầu trâu mặt ngựa câu đi, hồn phách nàng trôi nổi, vậy mà lại một lần nữa trở lại nhân gian.
Lần này, Cao Hi rốt cuộc biết, Cố Trình Diệu vì sao lại hỏi nàng hai câu nói kia, và mình vì sao lại đột nhiên thất sủng.
Cao Hi tại một mảnh trắng xoá xem được một quyển sách. Nàng nghi hoặc không hiểu, thử thăm dò mở ra, sau đó liền bị nội dung bên trong làm cho kinh ngạc đến toàn thân cứng ngắc, run rẩy không thôi.
Trong sách có nói về cuộc đời của Cao Hi, đáng tiếc, nhân vật chính lại không phải nàng, mà là thứ muội của Cao Hi, là cái đinh trong mắt của nàng từ nhỏ, Cao Nhiên.
Trong sách nói Cao Nhiên là xuyên qua, Cao Hi không hiểu cái gì là xuyên qua, nhưng cái này trong sách bất quá cũng không trọng yếu, chân chính làm Cao Hi để ý, là câuchuyện phía sau.
Như trong sách miêu tả, Cao Nhiên sau khi xuyên qua trở thành thứ nữ của Anh quốc công phủ, một thứ nữ không được sủng ái. Năm gần sáu tuổi, vừa mới bị một trận bệnh nặng, kém chút chết rồi. Có lẽ là đã chết mới có thể bị Cao Nhiên thay vào đó.
Cao Nhiên mượn xác hoàn hồn, vỏ bọc là tiểu cô nương sáu tuổi, nhưng linh hồn lại là một người hai mươi sáu tuổi trưởng thành, nàng nhờ tri thức hiện đại cùng sự từng trải trưởng thành, giả vờ ngốc nghếch, giả heo ăn thịt hổ. Không những giúp đỡ mẹ đẻ Hàn thị trở thành sủng thiếp của thế tử Anh quốc công phủ, thậm chí còn dạy bảo tốt đệ đệ ruộtcủa mình, ngày sau do là con vợ lẽ được lập làm thế tử quốc công phủ. Mà chính Cao Nhiên lúc mười ba tuổi tại Phật tự cứu được một người bịt mặt, nàng không muốn bại lộ thân phận, nhưng đối phương uy hiếp nàng, không chịu thả nàng đi. Cao Nhiên không có cách, liền từ trên thân gỡ xuống một khối ngọc bội, để hắn có năng lực liền tự mình đi tìm.
Cao Hi nhìn đến đây liền cười to, cười đến rơi lệ. Trách không được, khi còn bé nàngluôn luôn bị trưởng bối chỉ trích không hiểu chuyện tri kỷ bằng Cao Nhiên, vô luận học cái gì cũng không bằng Cao Nhiên. Cao Hi vốn cho là Cao Nhiên có lẽ thật là trời sinh thông minh. Bây giờ nghĩ lại, Cao Nhiên căn bản không phải tiểu hài tử, tuổi của nàng thậm chí so ra có thể vượt cả mẫu thân Cao Hi, một lão yêu tinh sống nhờ tại thể xác tiểu hài tử, khó trách làm việc chu toàn.
Trách không được đêm động phòng hoa chúc ngày đó Cố Trình Diệu nói với Cao Hi: "Nàng xem, ta đã tìm được nàng rồi". Trách không được về sau Cố Trình Diệu nói nàng nói dối.
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Cao Hi tức giận đến khóe mắt đỏ lên, mẫu thân nàng Vệ thị là đích nữ của Thọ Khang đại trưởng công chúa, đại trưởng công chúa chỉ có một hài tử, có thể nghĩ tính cách nuông chiều đến hư. Cho nên Vệ thị xưa nay là quý nữ tự cao tự đại, thần thái lãnh đạm, không chịu dỗ dành trượng phu, cũng không chịu ôn nhu cẩn thận. Từ nhỏ Cao Hi liền nhìn tận mắt mẫu thân một mình một chiếc đèn, từ chạng vạng tối đợi đến bình minh, cũng chờ không thấy trượng phu đến. Mà thời điểm này, phụ thân Cao Hi Anh quốc công thế tử hơn phân nửa ở tại viện của Hàn thị.
Cao Hi đau lòng mẫu thân, cũng tức giận tiểu thiếp ở Tây viện kia quyến rũ. Nhưng nàng là đích tiểu thư, không có khả năng tự hạ thân phận để gây khó dễ với một thiếp thất, cho nên nàng liều mạng đọc sách học tập, muốn hạ thấp nữ nhi Cao Nhiên của tiểu thiếp kia đi. Nhưng mà kỳ quái là, vô luận Cao Hi bí mật phí bao nhiêu thời gian, làm việc luôn luôn không thoả đáng chu toàn bằng Cao Nhiên. Cao Nhiên sẽ gảy điệu hát mới lạ, làm cho phu tử dạy đàn đều thất kinh, nàng phát minh cờ ca rô, cờ cá ngựa, dẫn tới huynh đệ tỷ muội trong tộc đều tranh nhau kết giao. Có khi, Cao Nhiên sẽ còn thốt ra một vàicâu thơ cực kỳ tinh diệu, nhưng lúc hỏi lại, Cao Nhiên liền cười nhạt một tiếng, nói mình chỉ nghĩ ra câu này, còn lại quên.
Dạng thơ uyên bác bậc này, không ai tin tưởng Cao Nhiên là quên thật, chỉ cảm thấy nàng là giấu tài, vì thế đám người trong phủ càng thêm coi trọng nàng. Cao Hi muốn đè xuống một thứ muội dạng này, áp lực không thể bảo là không lớn. Cũng may thân phận Cao Hi còn đó, Thọ Khang đại trưởng công chúa ủng hộ, Cao Hi cùng Cố Trình Diệu của Yến vương phủ đính hôn, Cao Hi từng thầm nghĩ ở trong lòng, cuối cùng nàng cũng đã thắng Cao Nhiên một ván, dõi mắt cả kinh thành, sẽ không có người nào có thân phận cao hơn Cố Trình Diệu. Cho dù Cao Nhiên có nhảy nhót thế nào đi nữa, nhà chồng tương lai tất nhiên cũng thấp hơn chính mình.
Đáng tiếc thế sự chính là buồn cười như vậy, Cao Nhiên từng cứu được một người nam tử tại Phật tự. Thật vừa đúng lúc, người này lại là Cố Trình Diệu. Khi đó Cao Nhiên vì thoát thân, từng lấy ngọc bội trên người đưa đi. Khối ngọc bội kia là hình song ngư, vốn là một đôi, đây là vật đặt từ quan ngoại mang về cho Cao Hi. Cao Hi cảm thấy điêu khắc coi như tinh xảo, liền tiện tay đưa nửa cái cho Cao Nhiên.
Cái kia vốn chính là ngọc bội của Cao Hi, nhưng Cao Nhiên sợ gặp phải phiền phức, cho nên liền lấy đồ của Cao Hi đưa ra. Trong lòng của Cao Nhiên thầm tính toán là, ngày sau nếu có người đến tận nhà tìm, thì bị người ta bắt chẹt chính là Cao Hi.
Cố Trình Diệu trong đêm trăng đó, đối với nữ tử thần bí cứu mình vừa gặp đã cảm mến, mặc dù không thấy mặt, nhưng đã quyết ý không phải nàng không cưới. Trời xui đất khiến, Cố Trình Diệu dùng nửa khối ngọc bội này tìm được Cao Hi, cũng đính hôn cùng Cao Hi. Lòng hắn tràn đầy coi Cao Hi là ân nhân cứu mạng, nên tháng đầu tiên sau khi cưới hai người trong mật thêm dầu. Nhưng sang tháng thứ hai, Cao Hi về nhà mẹ đẻ Cố Trình Diệu bồi nàng cùng nhau trở về, cũng tại Anh quốc công phủ gặp được Cao Nhiên muội muội của vợ mình.
Trong tình huống Cao Hi hoàn toàn không biết gì hết đã trở thành người cướp ơn nghĩa, người nói dối và lại bị vứt bỏ.
Đích tỷ độc ác lừa gạt tình cảm, mạo danh ân công bị vạch trần, sau đó hôn nhân bất hạnh, tính cách Cao Hi lại cương liệt, Cố Trình Diệu càng không để ý tới nàng, nàng càng phải chứng minh cho tất cả mọi người nhìn. Cao Hi tự thân quản lý Yến vương phủ, quyết đoán chỉnh đốn và cải cách Yến vương phủ từ điền sản ruộng đất cùng cửa hàng. Đối nội lại chèn ép người bên cạnh Cố Trình Diệu là nha đầu cậnthân là Vân Tuệ đã hầu hạ Cố Trình Diệu mười năm. Cao Hi lòng tràn đầy mong đợi nghĩ là chỉ cần mình làm được đủ ưu tú, Cố Trình Diệu liền có thể thấy được nàng tốt, hồi tâm chuyển ý.
Nhưng nàng cố tình đày ải bản thân, đày ải mình cho đến khi mất mạng, , cũng không thể chờ đến khi Cố Trình Diệu hồi tâm chuyển ý. Nếu nói chuyện cũ chỉ tới đây, Cao Hi ngoại trừ thở dài một câu nói mình không có phúc vận, cùng Cố Trình Diệu duyên phận không đủ, liền cũng được. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, cái chết của nàng cũng chỉ mới đi được nửa quyển sách, cao trào chân chính mới vừa vặn đến. Sau khi Cao Hi chết, Anh quốc công phủ cũng cảm thấy Cao Hi không xứng với vị trí đó. Anh quốc công phủ cảm thấy áy náy đối với Cố Trình Diệu, liền đề nghị để Cao Nhiên gả qua làm vợ kế, Cố Trình Diệu đương nhiên đồng ý, thế là Cao Hi chết đi không bao lâu, Cao Nhiên liền làm tục huyền gả đi.
Cao Nhiên gả vào Yến vương phủ, nàng ôn nhu cẩn thận, khắp nơi thuận theo Cố Trình Diệu, Cố Trình Diệu cũng được lại người mười phần trân trọng, hai người ý hợp tâm đầu hiểu nhau. Cố Trình Diệu sau đó đối với Cao Nhiên động chân tình, thậm chí còn vì nàng giải tán thiếp thất, độc sủng một mình nàng. Sau đó, rất nhiều năm sau, Cố Trình Diệu tiếp nhận nối nghiệp Yến vương, trở thành trụ cột vững vàng mới trong triều. Nhưng dù là vậy, hắn cũng không nạp thiếp.
Cả quyển sách sau đó đều là cuộc sống ngọt ngào hằng ngày của Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên, trong câu chữ đều nói Cố Trình Diệu sủng ái Cao Nhiên đến bậc nào, Cao Nhiên thông minh tài giỏi đến bậc nào, nàng là một thê tử dịu dàng tri kỷ, cũng là thế tử phi người người kính trọng trong Yến vương phủ. Người ủng hộ Cao Nhiên trong kinh thành, kiểu gì cũng sẽ kéo Cao Hi ra, dùng thất bại từ đầu đến đuôi của Cao Hi để làm nổi bật Cao Nhiên thâm tình, cuối cùng còn phải tổng kết một câu: "Quả nhiên cưới vợ không thể chỉ trông coi gia thế, nhân phẩm cùng tính tình mới là quan trọng nhất, đại tiểu thư của Anh quốc công phủ cùng thế tử phi của Yến vương là ví dụ tốt nhất."
Nhìn xem, Cao Hi là chính thất nguyên phối, thậm chí ngay cả chức vị thế tử phi này cũng không có tư cách làm.
Cao Hi xem đến đây, cũng không tiếp tục muốn xem tiếp, nàng khép sách lại, để mặc nước mắt tràn đầy gò má.
Phật nói nhân gian có bảy khổ, sinh lão bệnh tử, oán chồng chất, yêu biệt ly, cầu không được.
Cố Trình Diệu là Cao Hi cầu không được, nàng từ nhỏ đã không phải là người phụ thân cùng trưởng bối trong nhà thích. Gả cho người mình thích, nàng gặp hắn không để ý tới chính mình, đành phải dùng sự cường ngạnh và không quan tâm che giấu, sau đó hao hết khí lực hấp dẫn hắn trở về. Đến khi nàng hao hết chính mình, buồn bực mà chết, cũng không đợi được trượng phu quay đầu.
Kỳ thật thời điểm Cao Hi chết liền biết, Cố Trình Diệu đang thời thanh xuân, gia thế lại xuất chúng, ngày sau tất nhiên sẽ còn cưới thêm. Với quyền thế của Yến vương nữ tử quý tộc gia thế không kém nàng ở kinh thành này đều sẽ tranh giành mà gả cho Cố Trình Diệu làm kế thất. Nhưng người đó, nhất định không thể là Cao Nhiên. Cao Hi lật qua loa những trang sau của quyển sách, nàng mới biết được, thì ra Cố Trình Diệu cũng sẽ trằn trọc mong mà không được, hắn cũng sẽ hạ mình lấy lòng nữ tử, hắn thậm chí thâm tình như một, có thể vì một nữ tử thủ thân như ngọc, lại không chạm vào những nữ nhân khác.
Cao Hi tại trong sách nhìn thấy một cái từ, cặn bã nam. Cho dù Cao Hi chưa từng nghe qua, dựa vào mặt chữ cũng có thể đoán được ý cái từ này. Cố Trình Diệu là cặn bã nam sao? Tựa hồ cũng không thể nói như thế, hắn cũng sẽ tình sâu hơn biển, khát nước ba ngày chỉ uống mỗi một bầu, nhưng phần thâm tình này, từ đầu đến cuối lại không hề dành cho Cao Hi.
Tinh thần Cao Hi đau vụn vỡ, trước mắt lại bắt đầu dần dần mơ hồ, trước khi đánh mất ý thức, Cao Hi nhìn thấy một cô nương nhỏ gầy, xinh xắn nhìn nàng cười e lệ: "Ân nhân tỷ tỷ, muội phải đi tìm cha muội rồi. Sáu năm trước tỷ đã cứu muội, muội không thể báo đáp, đành phải làm phiền tỷ sống sót thay muội.”
Cao Hi mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, tỉnh lại, nàng nhìn thấy màn hơi cũ, tủ gỗ u ám, cùng một đôi bàn tay tinh tế trắng nõn.
Bên ngoài tựa hồ rất ồn ào, rất nhiều người ồn ào, Cao Hi mơ hồ nghe được "Đền nợ nước" "Yến vương thỉnh chỉ" "Phong hầu" các loại âm thanh. Cao Hi chống đỡ thân thể hư nhược đi đến trước gương trang điểm, thật dài thật lâu mà nhìn chăm chú lên khuôn mặt trong gương.
Đúng vậy, đích trưởng tôn nữ của Anh quốc công phủ, thế tử phi của Yến vương phủ Cao Hi đã chết. Từ hôm nay trở đi, nàng là Lâm Vị Hi.
Tác giả có lời muốn nói:
Mở văn mới a, lại hoàn toàn là loại hình nữ chính mới, hoàn toàn mới nam nữ chủ CP, cầu ủng hộ a ~~
Trong thôn dần dần vang lên tiếng nấu cơm, nông dân không có việc gì, dù cho trời lạnh như vậy, cũng không ít người bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Trong viện sáng sủa nhất là chính phòng cũng truyền tới tiếng động, tựa hồ là Lâm đại nương dậy, Lâm Vị Hi mơ mơ hồ hồ có suy nghĩ, nhưng tứ chi lại bất lực, giam cầm ở trong giấc mộng không cách nào tránh thoát.
Bên trong đại viện, một thị nữ chải đôi búi tóc, sợi lụa sáng rõ, nàng cúi đầu, tựa hồ không dám đối mặt trước người này, tiếng nhỏ như muỗi: "Thế tử phi, mới vừa rồi tiền viện tới truyền lời, nói thế tử hôm nay bận bịu sẽ không tới. Phu nhân nếu là không thoải mái, vậy thì gọi thái y tới xem lại."
Đối diện nữ tử kia tựa hồ ngừng hồi lâu, nửa ngày thanh âm mới yếu ớt vang lên: "Bận bịu? Ta cũng không biết, chuyện gì còn quan trọng như vậy, còn quan trọng hơn cả chính thê sắp chết bệnh là ta."
"Phu nhân..."
"Đừng nói nữa, ta không muốn nghe." Nữ tử ho hai tiếng, nàng tựa hồ hết sức đè nén tiếng ho khan, không chịu trước mặt người khác rơi xuống hạ phong. Đứng ở bên ngoài nha hoàn cũng hiểu được vị này luôn chú ý quy củ, nín thở cúi đầu, không nhìn tới bộ dáng ốm yếu của đối phương. Một lát sau, tiếng ho khan rốt cục chậm một chút, nữ tử kia không dùng trà thấm giọng, mà là ráng chống đỡ lấy tinh thần hỏi: "Là ai tới truyền lời ?"
Nha hoàn mặt lộ vẻ không đành lòng: "Thế tử phi..."
"Nói!"
Nha hoàn thở dài, nói: "Là Vân Tuệ cô nương."
"Vân Tuệ..." Nữ tử cười khẽ, nói không rõ là mỉa mai hay là tự giễu, "Lại là nàng, không tranh nổi, quả nhiên vẫn là không tranh nổi. Nàng hầu hạ thế tử nhiều năm, vẫn là Thẩm vương phi ban thưởng tới, loại tình cảm nhiều năm này, ta là một người ngoài sao có thể so sánh được."
Rõ ràng là thế tử phi, lại nói chính mình là người ngoài, cái này đặt ở những nhà khác nhất định sẽ bị buồn cười, thế nhưng là tại Yến vương phủ, nha hoàn lại biết thế tử phi chưa hề nói sai.
Thế tử cùng thế tử phi thành hôn mới một năm mà thôi, vậy mà đã ngay cả người dưng cũng không bằng. Thế tử phi bệnh nặng thành dạng này, các nàng những hạ nhân giấu diếm thế tử phi đi tiền viện ba mời bốn mời, nhưng là kết quả lại một lần so với một lần làm trái tim băng giá. Nha hoàn biết, thế tử phi mặc dù ngoài miệng cứng rắn, không cho phép các nàng đi gặp thế tử nói giúp, nhưng lại đối với các nàng mở một con mắt nhắm một con mắt, có thể thấy được thế tử phi cũng là muốn gặp thế tử. Thế nhưng, không có, thế tử một lần cũng chưa hề tới.
Lâm Vị Hi vẫn còn nhắm mắt nằm trên giường gỗ đơn sơ, nhưng khóe mắt lại không ngừng chảy xuống nước mắt, làm gối đầu đều bị ướt. Lâm Vị Hi biết mình đây là bị bóng đè, cho dù ở trong mộng, ký ức quá khứ cũng không chịu buông tha chính mình, lại đưa nàng mang về Yến vương phủ, mang nàng về lần hôn nhân thất bại ấy.
Kỳ thật nàng lúc đầu không gọi Lâm Vị Hi, cũng không phải nữ tử ở thôn nhỏ này. Nàng kiếp trước nhà mẹ đẻ phi thường hiển hách, nàng vốn tên là Cao Hi, là đích trưởng tôn nữ phủ Anh quốc công, cha đẻ là con trai trưởng duy nhất của phủ, mẹ đẻ là Thọ Khang đại trưởng công chúa. Nàng đầu thai tại loại gia đình này, xuất thân tương đương không tầm thường.
Bởi vì thân phận cao, Cao Hi từ nhỏ đã cực kì hiếu thắng, về sau lấy chồng cũng không hề cho nàng mặt mũi, nàng dựa vào ngoại tổ mẫu, vậy mà cùng Cố Trình Diệu con trai độc nhất của Yến vương đính hôn. Việc hôn sự này công bố khiến cho toàn thành phải sợ hãi, Thọ Khang đại trưởng công chúa vậy mà có thể cho Cao Hi với Yến vương con trai độc nhất, mặt mũi của đại trưởng công chúa thật là khó lường.
Nói về Yến vương, dõi mắt khắp thiên hạ bất kể nam nữ già trẻ, hay em bé còn bú sữa cũng đã được nghe nói về uy danh hiển hách của hắn. Tiên đế Kiến Chiêu những năm cuối rất là náo động, Bộ quý phi ương ngạnh, thái giám khống chế triều đình, nếu không phải Yến vương kịp thời vào kinh thành Cần vương, bình định lập lại trật tự, tru sát Yêm đảng, chỉ sợ phía sau kinh thành liền đại biến. Yến vương dốc hết sức bảo hoàng bình loạn, chờ sau khi tiên đế băng hà, lại nâng đỡ tân đế gần tám tuổi kế vị. Nước chư hầu Đại Chu ức hiếp tân đế tuổi nhỏ, năm thứ hai không ít địa phương tại biên quan ngo ngoe muốn động, Yến vương chủ chiến, mang theo quân đội ra kinh bình loạn. Lúc Cao Hi còn bệnh nặng nằm trên giường, tiền tuyến vừa mới truyền đến tin Yến vương đại thắng. Tin thắng trận truyền đến, cả triều đều mừng rỡ. Lại nói, tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, Tiền thái hậu nhu nhược, trong triều quan lại càng loạn, bây giờ cả Đại Chu, toàn bộ dựa vào một mình Yến vương trông coi.
Yến vương vẻn vẹn có một đứa con trai là Cố Trình Diệu. Cao Hi làm vợ cả của Cố Trình Diệu, cha chồng nhiều lần lập chiến công, nàng nên cảm thấy tự hào. Đáng tiếc, vinh quang là Yến vương phủ, không có bất cứ quan hệ nào với thế tử phi là nàng.
Cao Hi có đôi khi cũng đang nghĩ, lúc nàng vừa mới gả cho Cố Trình Diệu, rõ ràng cũng từng có thời điểm ý mật tình nồng, vì cái gì sau đó hắn lập tức liền lạnh nhạt đây?
Còn nhớ kỹ lúc mới gả, khi màn đêm buông xuống, Cố Trình Diệu đẩy khăn cô dâu, cố ý tránh đám người, cười nói với nàng: "Nàng nhìn xem, ta vẫn là tìm được nàng rồi."
Cao Hi không hiểu ra sao, đây là ý gì? Nhưng là vợ chồng mới cưới vốn là da mặt mỏng, Cố Trình Diệu đem sự trầm mặc của nàng xem như thẹn thùng, cười nhạt một tiếng sẽ không nhắc lại nữa. Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, Cao Hi từ nhỏ nghe công tích của Yến vương mà lớn lên. Bây giờ có thể gả cho con trai độc nhất của Yến vương, đối phương vẫn là phong thái thiên nhân, Cao Hi tâm hồn thiếu nữ lập tức bị đánh trúng, vừa thấp thỏm vừa vui sướng trở thành thê tử của Cố Trình. Sau đó một tháng, hai người bọn họ ý mật tình nồng, cơ hồ là như hình với bóng, Cao Hi hạnh phúc giống như ngã vào mật bình, nàng từ nhỏ gặp mẫu thân bị thiếp thất làm cho tức giận mà lớn lên. Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới, hôn nhân của mình vậy mà có thể mỹ mãn như thế này.
Có thể là nàng đã đoán sai ý trời, hoa tươi sẽ héo tàn, hồng nhan sẽ già đi. Cái gì quá hoàn hảo sẽ luôn luôn không kéo dài. Vẻn vẹn đúng một tháng, thái độ Cố Trình Diệu thay đổi đột ngột. Ngày đó, hắn lạnh lùng nhìn nàng, chất vấn: "Tại sao ngươi lại nói dối? Tại sao lại phải mạo danh thay thế?"
Cái gì?
Nàng khi đó ngay tại lúc may y phục cho Cố Trình Diệu, nàng không quá am hiểu nữ công, bởi vì không sánh bằng Cao Nhiên, cho nên càng ngày càng không thích làm. Nhưng là bây giờ, nàng muốn tự tay làm cho Cố Trình Diệu một bộ quần áo, đều không để ý ngón tay tất cả đều là lỗ kim quấn lại. Nghe được Cố Trình Diệu nói, Cao Hi không hiểu. Cái gì nói dối? Cái gì thay thế?
Từ đó về sau, Cao Hi cùng Cố Trình Diệu vợ chồng tình cảm liền lạnh lẽo, nói là rớt xuống ngàn trượng đều không đủ. Cao Hi là đích trưởng tôn nữcông phủ, còn có một người thân là ngoại tổ mẫu đại trưởng công chúa nuông chiều, tính tình có thể nói cực mạnh, Cố Trình Diệu không đến vậy thì đừng đến, cũng đừng trông cậy vào nàng giống như những thiếp thất kia đitranh thủ tình cảm của trượng phu.
Về sau, vợ chồng bọn họ càng ngày càng lạnh nhạt, quả thực trở mặt thành thù. Đợi đến cuối cùng, Cao Hi vì buồn bực mà bị bệnh, triền miên tại trên giường bệnh không thể dậy được nữa, Cố Trình Diệu thậm chí cũng không chịu tới liếc nhìn nàng một cái.
Cao Hi là người cực kiêu ngạo, thế nhưng lần hôn nhân thất bại này, triệt để phá hủy sự kiêu ngạo của nàng.
Đến lúc sắp chết Cao Hi cũng vẫn không cam lòng, nàng làm không tốt chỗ nào? Vì sao Cố Trình Diệu lại không thích nàng? Cho dù không yêu thích, sao ngay cả thể diện sau cùng của thê tử cũng không cho nàng chứ?
Có lẽ là bởi vì oán hận chưa hết, hồn phách của nàng không bị đầu trâu mặt ngựa câu đi, hồn phách nàng trôi nổi, vậy mà lại một lần nữa trở lại nhân gian.
Lần này, Cao Hi rốt cuộc biết, Cố Trình Diệu vì sao lại hỏi nàng hai câu nói kia, và mình vì sao lại đột nhiên thất sủng.
Cao Hi tại một mảnh trắng xoá xem được một quyển sách. Nàng nghi hoặc không hiểu, thử thăm dò mở ra, sau đó liền bị nội dung bên trong làm cho kinh ngạc đến toàn thân cứng ngắc, run rẩy không thôi.
Trong sách có nói về cuộc đời của Cao Hi, đáng tiếc, nhân vật chính lại không phải nàng, mà là thứ muội của Cao Hi, là cái đinh trong mắt của nàng từ nhỏ, Cao Nhiên.
Trong sách nói Cao Nhiên là xuyên qua, Cao Hi không hiểu cái gì là xuyên qua, nhưng cái này trong sách bất quá cũng không trọng yếu, chân chính làm Cao Hi để ý, là câuchuyện phía sau.
Như trong sách miêu tả, Cao Nhiên sau khi xuyên qua trở thành thứ nữ của Anh quốc công phủ, một thứ nữ không được sủng ái. Năm gần sáu tuổi, vừa mới bị một trận bệnh nặng, kém chút chết rồi. Có lẽ là đã chết mới có thể bị Cao Nhiên thay vào đó.
Cao Nhiên mượn xác hoàn hồn, vỏ bọc là tiểu cô nương sáu tuổi, nhưng linh hồn lại là một người hai mươi sáu tuổi trưởng thành, nàng nhờ tri thức hiện đại cùng sự từng trải trưởng thành, giả vờ ngốc nghếch, giả heo ăn thịt hổ. Không những giúp đỡ mẹ đẻ Hàn thị trở thành sủng thiếp của thế tử Anh quốc công phủ, thậm chí còn dạy bảo tốt đệ đệ ruộtcủa mình, ngày sau do là con vợ lẽ được lập làm thế tử quốc công phủ. Mà chính Cao Nhiên lúc mười ba tuổi tại Phật tự cứu được một người bịt mặt, nàng không muốn bại lộ thân phận, nhưng đối phương uy hiếp nàng, không chịu thả nàng đi. Cao Nhiên không có cách, liền từ trên thân gỡ xuống một khối ngọc bội, để hắn có năng lực liền tự mình đi tìm.
Cao Hi nhìn đến đây liền cười to, cười đến rơi lệ. Trách không được, khi còn bé nàngluôn luôn bị trưởng bối chỉ trích không hiểu chuyện tri kỷ bằng Cao Nhiên, vô luận học cái gì cũng không bằng Cao Nhiên. Cao Hi vốn cho là Cao Nhiên có lẽ thật là trời sinh thông minh. Bây giờ nghĩ lại, Cao Nhiên căn bản không phải tiểu hài tử, tuổi của nàng thậm chí so ra có thể vượt cả mẫu thân Cao Hi, một lão yêu tinh sống nhờ tại thể xác tiểu hài tử, khó trách làm việc chu toàn.
Trách không được đêm động phòng hoa chúc ngày đó Cố Trình Diệu nói với Cao Hi: "Nàng xem, ta đã tìm được nàng rồi". Trách không được về sau Cố Trình Diệu nói nàng nói dối.
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Cao Hi tức giận đến khóe mắt đỏ lên, mẫu thân nàng Vệ thị là đích nữ của Thọ Khang đại trưởng công chúa, đại trưởng công chúa chỉ có một hài tử, có thể nghĩ tính cách nuông chiều đến hư. Cho nên Vệ thị xưa nay là quý nữ tự cao tự đại, thần thái lãnh đạm, không chịu dỗ dành trượng phu, cũng không chịu ôn nhu cẩn thận. Từ nhỏ Cao Hi liền nhìn tận mắt mẫu thân một mình một chiếc đèn, từ chạng vạng tối đợi đến bình minh, cũng chờ không thấy trượng phu đến. Mà thời điểm này, phụ thân Cao Hi Anh quốc công thế tử hơn phân nửa ở tại viện của Hàn thị.
Cao Hi đau lòng mẫu thân, cũng tức giận tiểu thiếp ở Tây viện kia quyến rũ. Nhưng nàng là đích tiểu thư, không có khả năng tự hạ thân phận để gây khó dễ với một thiếp thất, cho nên nàng liều mạng đọc sách học tập, muốn hạ thấp nữ nhi Cao Nhiên của tiểu thiếp kia đi. Nhưng mà kỳ quái là, vô luận Cao Hi bí mật phí bao nhiêu thời gian, làm việc luôn luôn không thoả đáng chu toàn bằng Cao Nhiên. Cao Nhiên sẽ gảy điệu hát mới lạ, làm cho phu tử dạy đàn đều thất kinh, nàng phát minh cờ ca rô, cờ cá ngựa, dẫn tới huynh đệ tỷ muội trong tộc đều tranh nhau kết giao. Có khi, Cao Nhiên sẽ còn thốt ra một vàicâu thơ cực kỳ tinh diệu, nhưng lúc hỏi lại, Cao Nhiên liền cười nhạt một tiếng, nói mình chỉ nghĩ ra câu này, còn lại quên.
Dạng thơ uyên bác bậc này, không ai tin tưởng Cao Nhiên là quên thật, chỉ cảm thấy nàng là giấu tài, vì thế đám người trong phủ càng thêm coi trọng nàng. Cao Hi muốn đè xuống một thứ muội dạng này, áp lực không thể bảo là không lớn. Cũng may thân phận Cao Hi còn đó, Thọ Khang đại trưởng công chúa ủng hộ, Cao Hi cùng Cố Trình Diệu của Yến vương phủ đính hôn, Cao Hi từng thầm nghĩ ở trong lòng, cuối cùng nàng cũng đã thắng Cao Nhiên một ván, dõi mắt cả kinh thành, sẽ không có người nào có thân phận cao hơn Cố Trình Diệu. Cho dù Cao Nhiên có nhảy nhót thế nào đi nữa, nhà chồng tương lai tất nhiên cũng thấp hơn chính mình.
Đáng tiếc thế sự chính là buồn cười như vậy, Cao Nhiên từng cứu được một người nam tử tại Phật tự. Thật vừa đúng lúc, người này lại là Cố Trình Diệu. Khi đó Cao Nhiên vì thoát thân, từng lấy ngọc bội trên người đưa đi. Khối ngọc bội kia là hình song ngư, vốn là một đôi, đây là vật đặt từ quan ngoại mang về cho Cao Hi. Cao Hi cảm thấy điêu khắc coi như tinh xảo, liền tiện tay đưa nửa cái cho Cao Nhiên.
Cái kia vốn chính là ngọc bội của Cao Hi, nhưng Cao Nhiên sợ gặp phải phiền phức, cho nên liền lấy đồ của Cao Hi đưa ra. Trong lòng của Cao Nhiên thầm tính toán là, ngày sau nếu có người đến tận nhà tìm, thì bị người ta bắt chẹt chính là Cao Hi.
Cố Trình Diệu trong đêm trăng đó, đối với nữ tử thần bí cứu mình vừa gặp đã cảm mến, mặc dù không thấy mặt, nhưng đã quyết ý không phải nàng không cưới. Trời xui đất khiến, Cố Trình Diệu dùng nửa khối ngọc bội này tìm được Cao Hi, cũng đính hôn cùng Cao Hi. Lòng hắn tràn đầy coi Cao Hi là ân nhân cứu mạng, nên tháng đầu tiên sau khi cưới hai người trong mật thêm dầu. Nhưng sang tháng thứ hai, Cao Hi về nhà mẹ đẻ Cố Trình Diệu bồi nàng cùng nhau trở về, cũng tại Anh quốc công phủ gặp được Cao Nhiên muội muội của vợ mình.
Trong tình huống Cao Hi hoàn toàn không biết gì hết đã trở thành người cướp ơn nghĩa, người nói dối và lại bị vứt bỏ.
Đích tỷ độc ác lừa gạt tình cảm, mạo danh ân công bị vạch trần, sau đó hôn nhân bất hạnh, tính cách Cao Hi lại cương liệt, Cố Trình Diệu càng không để ý tới nàng, nàng càng phải chứng minh cho tất cả mọi người nhìn. Cao Hi tự thân quản lý Yến vương phủ, quyết đoán chỉnh đốn và cải cách Yến vương phủ từ điền sản ruộng đất cùng cửa hàng. Đối nội lại chèn ép người bên cạnh Cố Trình Diệu là nha đầu cậnthân là Vân Tuệ đã hầu hạ Cố Trình Diệu mười năm. Cao Hi lòng tràn đầy mong đợi nghĩ là chỉ cần mình làm được đủ ưu tú, Cố Trình Diệu liền có thể thấy được nàng tốt, hồi tâm chuyển ý.
Nhưng nàng cố tình đày ải bản thân, đày ải mình cho đến khi mất mạng, , cũng không thể chờ đến khi Cố Trình Diệu hồi tâm chuyển ý. Nếu nói chuyện cũ chỉ tới đây, Cao Hi ngoại trừ thở dài một câu nói mình không có phúc vận, cùng Cố Trình Diệu duyên phận không đủ, liền cũng được. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, cái chết của nàng cũng chỉ mới đi được nửa quyển sách, cao trào chân chính mới vừa vặn đến. Sau khi Cao Hi chết, Anh quốc công phủ cũng cảm thấy Cao Hi không xứng với vị trí đó. Anh quốc công phủ cảm thấy áy náy đối với Cố Trình Diệu, liền đề nghị để Cao Nhiên gả qua làm vợ kế, Cố Trình Diệu đương nhiên đồng ý, thế là Cao Hi chết đi không bao lâu, Cao Nhiên liền làm tục huyền gả đi.
Cao Nhiên gả vào Yến vương phủ, nàng ôn nhu cẩn thận, khắp nơi thuận theo Cố Trình Diệu, Cố Trình Diệu cũng được lại người mười phần trân trọng, hai người ý hợp tâm đầu hiểu nhau. Cố Trình Diệu sau đó đối với Cao Nhiên động chân tình, thậm chí còn vì nàng giải tán thiếp thất, độc sủng một mình nàng. Sau đó, rất nhiều năm sau, Cố Trình Diệu tiếp nhận nối nghiệp Yến vương, trở thành trụ cột vững vàng mới trong triều. Nhưng dù là vậy, hắn cũng không nạp thiếp.
Cả quyển sách sau đó đều là cuộc sống ngọt ngào hằng ngày của Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên, trong câu chữ đều nói Cố Trình Diệu sủng ái Cao Nhiên đến bậc nào, Cao Nhiên thông minh tài giỏi đến bậc nào, nàng là một thê tử dịu dàng tri kỷ, cũng là thế tử phi người người kính trọng trong Yến vương phủ. Người ủng hộ Cao Nhiên trong kinh thành, kiểu gì cũng sẽ kéo Cao Hi ra, dùng thất bại từ đầu đến đuôi của Cao Hi để làm nổi bật Cao Nhiên thâm tình, cuối cùng còn phải tổng kết một câu: "Quả nhiên cưới vợ không thể chỉ trông coi gia thế, nhân phẩm cùng tính tình mới là quan trọng nhất, đại tiểu thư của Anh quốc công phủ cùng thế tử phi của Yến vương là ví dụ tốt nhất."
Nhìn xem, Cao Hi là chính thất nguyên phối, thậm chí ngay cả chức vị thế tử phi này cũng không có tư cách làm.
Cao Hi xem đến đây, cũng không tiếp tục muốn xem tiếp, nàng khép sách lại, để mặc nước mắt tràn đầy gò má.
Phật nói nhân gian có bảy khổ, sinh lão bệnh tử, oán chồng chất, yêu biệt ly, cầu không được.
Cố Trình Diệu là Cao Hi cầu không được, nàng từ nhỏ đã không phải là người phụ thân cùng trưởng bối trong nhà thích. Gả cho người mình thích, nàng gặp hắn không để ý tới chính mình, đành phải dùng sự cường ngạnh và không quan tâm che giấu, sau đó hao hết khí lực hấp dẫn hắn trở về. Đến khi nàng hao hết chính mình, buồn bực mà chết, cũng không đợi được trượng phu quay đầu.
Kỳ thật thời điểm Cao Hi chết liền biết, Cố Trình Diệu đang thời thanh xuân, gia thế lại xuất chúng, ngày sau tất nhiên sẽ còn cưới thêm. Với quyền thế của Yến vương nữ tử quý tộc gia thế không kém nàng ở kinh thành này đều sẽ tranh giành mà gả cho Cố Trình Diệu làm kế thất. Nhưng người đó, nhất định không thể là Cao Nhiên. Cao Hi lật qua loa những trang sau của quyển sách, nàng mới biết được, thì ra Cố Trình Diệu cũng sẽ trằn trọc mong mà không được, hắn cũng sẽ hạ mình lấy lòng nữ tử, hắn thậm chí thâm tình như một, có thể vì một nữ tử thủ thân như ngọc, lại không chạm vào những nữ nhân khác.
Cao Hi tại trong sách nhìn thấy một cái từ, cặn bã nam. Cho dù Cao Hi chưa từng nghe qua, dựa vào mặt chữ cũng có thể đoán được ý cái từ này. Cố Trình Diệu là cặn bã nam sao? Tựa hồ cũng không thể nói như thế, hắn cũng sẽ tình sâu hơn biển, khát nước ba ngày chỉ uống mỗi một bầu, nhưng phần thâm tình này, từ đầu đến cuối lại không hề dành cho Cao Hi.
Tinh thần Cao Hi đau vụn vỡ, trước mắt lại bắt đầu dần dần mơ hồ, trước khi đánh mất ý thức, Cao Hi nhìn thấy một cô nương nhỏ gầy, xinh xắn nhìn nàng cười e lệ: "Ân nhân tỷ tỷ, muội phải đi tìm cha muội rồi. Sáu năm trước tỷ đã cứu muội, muội không thể báo đáp, đành phải làm phiền tỷ sống sót thay muội.”
Cao Hi mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, tỉnh lại, nàng nhìn thấy màn hơi cũ, tủ gỗ u ám, cùng một đôi bàn tay tinh tế trắng nõn.
Bên ngoài tựa hồ rất ồn ào, rất nhiều người ồn ào, Cao Hi mơ hồ nghe được "Đền nợ nước" "Yến vương thỉnh chỉ" "Phong hầu" các loại âm thanh. Cao Hi chống đỡ thân thể hư nhược đi đến trước gương trang điểm, thật dài thật lâu mà nhìn chăm chú lên khuôn mặt trong gương.
Đúng vậy, đích trưởng tôn nữ của Anh quốc công phủ, thế tử phi của Yến vương phủ Cao Hi đã chết. Từ hôm nay trở đi, nàng là Lâm Vị Hi.
Tác giả có lời muốn nói:
Mở văn mới a, lại hoàn toàn là loại hình nữ chính mới, hoàn toàn mới nam nữ chủ CP, cầu ủng hộ a ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.