Chương 23: Ý đồ Xấu
Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
14/07/2019
Lâm Vị Hi nhìn khuôn mặt người đang tới | hiện dõ rần theo từng bước chân, chính nàng cũng không ý thức được, ánh mắt của mình đang dần lạnh xuống.
Nàng nghĩ người tới sẽ là ai chứ?
"Lâm tiểu thư." Cố Trình Diệu cũng không đi vào trong đình thủy ta mà là cách tấm rèm nói với Lâm Vị H1, "Phụ thân bảỏ ta tới đón người trở về."
Lâm Vị Hi không đáp lời mà quay đầu nhìn màn mưa rơi tí tách bên ngoài. Cơn mưa này | tới vội, mà xung quanh tay uyển cũng toàn là đầm nước, bầu trời mưa bụi xám trắng phảng phất hợp thành một thể cùng hồ nước, nhìn đi đâu cũng thấy tối tăm mờ mịt hơi nước.
"Lâm tiểu thư?"
"Bên ngoài mưa to như thế, cho dù ngươi | mang ô theo, ta đi theo cũng khó tránh khỏi sẽ bị ướt. Không bằng ở chỗ này chờ thêm một lát nữa. Mưa tháng năm cũng sẽ tạnh nhanh thôi."
Cố Trình Diệu nghe được lời đề nghị này thì vô thức nhíu mày. Bọn họ là cô nam quả nữ, chung trong một phòng thì không ổn. Lâm Vị Hi liếc nhìn về phía Cố Trình Diệu, giọng điệu vẫn không khách khí như cũ: "Đương nhiên, ta nói như vậy là vì chính ta. Thân thể ta không khỏe, gió thổi một chút thôi cũng đã đau đầu rồi. Nếu là lại mắc mưa, chỉ sợ hôm nay ta sẽ không trở về được. Nếu như người không nguyện ý chờ thì đi ra ngoài nhanh đi. Dù sao thân thể thế tử vẫn rất tốt, cũng không quan tâm đến một chút gió táp mưa sa nay đâu."
Cố Trình Diệu cũng sẽ không gây khó khăn cho bản thân mình. Trời bên ngoài đang mưa, đã có lựa chọn tại sao còn muốn đi ra ngoài dầm mưa làm gì? Dù sao Lâm Vị Hi không thể đi, vậy thì hắn cũng có thể đứng bên trong đình thủy tạ chờ một lát.
Cố Trình Diệu để cho tùy tùng cất ô giấy lại, còn hắn thì đứng dưới mái hiên, cách một tấm rèm, cũng không có vào trong đình thủy tại cùng với Lâm Vị Hi. Nếu như những nữ tử bình thường khác, hành động quân tử này của Cố Trình Diệu thật sự đáng ghi nhận. Thế nhưng đối với Lâm Vị Hi mà nói thì... Trong nội tâm nàng chỉ có sự lãnh đạm cùng chán ghét mà thôi. Hai người bọn họ cứ như vậy mà im lặng.
Bình thường Lâm Vị Hi là một người biết ăn | nói, giờ phút này cũng yên tĩnh lặng lẽ. Cố Trình Diệu đứng đó một lúc, đột nhiên nói: "Hôm nay cám ơn ngươi."
Lâm Vị Hi sững sờ một chút, bàn tay cầm | chén trà khựng lại trong không trung, mớiphản ứng được là Cố Trình Diệu đang nói chuyện cùng nàng. Người bình thường nói chuyện cho dù không ngồi đối diện nhau thì | ít nhất cũng sẽ giao tiếp bằng ánh mắt
Nhưng mà cả hai người này thì đều không như vậy. Cố Trình Diệu vẫn đứng bên ngoài | đình thủy tạ ngắm cảnh trời mưa, còn Lâm Vị Hi vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế gỗ, tức giận nói: "Không cần phải như vậy. Chỉ là ta không muốn người khác nói những lời không đúng với Yến vương, cũng không phải vì phủ Yến vương, càng không phải là vì ngươi. Người cảm ơn cái gì?" Giọng điệu câu cuối Lâm Vị Hi hơi kéo dài, làm cho người khác thấy nàng đang giận dỗi đấy, chứ không phải là đang chán ghét người ta đâu.
Cố Trình Diệu nhẹ nhàng cười, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Vị Hi: "Hình như tiểu thư rất lãnh đạm với ta. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tiểu thư đã cố gắng muốn giữ khoảng cách với ta rồi, thái độ cũng không thể nói là thân thiện. Trước đó chúng ta vốn cũng không quen biết, ta đang tự hỏi mình đã đác tội tiểu thư ở chỗ nào đây?"
"Thể tử a, từ nhỏ ngươi đã là thiên chi kiêu | tử, chỉ sợ mọi thứ đều thuận lợi dễ dàng, | vẫn chưa thực sự trải qua cuộc sống ở thếgiới bên ngoài. Hôm nay ta nói cho ngườibiết nữ tử ở dân gian có bao nhiêu là hung | hăng càn quấy, vô lý ngang ngược. Thích một người như thế nào thì ta không biết, nhưng chán ghét một người ấy à. Cũng | chẳng cần phải có lý do đâu." (=)))
Lâm Vị Hi cho rằng Cố Trình Diệu sẽ tức giận. Nhưng mà hắn ta cũng chỉ lắc đầu cười cười: "Thành kiến của người đối với ta | thật đúng là thậm căn cố đế." | Cố Trình Diệu không hề tức giận. Hắn ta vẫn nho nhã lễ độ với nàng - người có thân nhân dẫn địa li đều thua xa những nữ tử. người có thân phận lẫn địa vị đều thua xa những nữ tử khuê các mà hắn ta từng nói chuyện. Trong lòng Lâm Vị Hi càng cảm | thấy bị thương, với một cô gái xa lạ hắn ta còn có thể quân tử lễ độ đến như này. Nhưng đối với người đã từng là vợ cả thì sao? Ngay cả nghe một câu nói hoàn chỉnh hắn ta cũng không có kiên nhẫn chứ đừng nói đến cái khác.
Có lẽ là do không khí bây giờ quá yên tĩnh, | hoặc cũng có lẽ là tiếng mưa rơi tí tách ở ngoài đình làm cho người ta thấy mông lung | mờ mịt. Lâm Vị Hi chợt nhớ đến lúc nàng vẫn là Cao Hi. Những lời này, lúc đầu hàng cho là cả đời này cũng sẽ không nói ra:"Thế | tử, ta vô lý với người đến như vậy. Nhưng người vẫn giữ vững phong độ, bình tĩnh nghe | ta nói. Người vốn là thế gia công tử, giáo dưỡng cũng không thể chỉ trích điều gì. Thế nhưng với những người thân cận gần ngươi, tại sao lại giống như thành một người hoàn toàn khác?"
"Người thân cận?" Cố Trình Diệu rất nghi hoặc: "Với phụ thân lúc nào ta cũng kinh trọng, luôn luôn làm tốt bổn phận của một người con. Đối với hạ nhân trong phủ cũng chưa bao giờ vênh mặt sai khiến, với thế tử phi…"
Cố Trình Diệu dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, sự tìm tòi trong ánh mắt không che giấu chút nào: "Ngươi là có ý gì? Làm sao ngươi biết?"
"không có ý gì cả. Nghe được nô bộc trong vương phủ tán gẫu, tùy tiện hỏi một chút thôi." Lâm Vị Hi vẫn ngồi yên tĩnh ở ghế tử đàn màu nâu đậm. Ở trong đình thủy tạ ngày mưa ánh sáng ảm đạm, mà làn da nàng vẫn óng ánh, cả khuôn mặt trong vắt, dường như đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Lâm Vị Hi nhìn về phía Cố Trình Diệu, dung mạo tinh xảo thoáng như người trong bức họa, ánh mắt chợt sắc bén bức người: "Thế tử vốn nên là quân tử nhẹ nhàng, ung dung phóng khoáng. Nhưng đối với vợ cả lại lạnh lùng quá phận. Ta rất muốn biết, đây là vì sao?"
Nghe được thế thì Cố Trình Diệu nhìn thẳng vào mắt Lâm Vị Hi, chẳng biết tại sao hắn lại nghiêng ánh mắt, không nhìn vào nàng nữa: "khôngvì cái gì cả. Nàng lừa gạt ta, còn cố ý phá hư nhân duyên chú định của ta. Tại sao ta lại phải tiếp tục duy trì thái độ tốt với nàng nữa?"
"Lý do này, lúc ngươi không muốn đi tới phủ trưởng công chúa Thọ Khang ta đã nghe qua." Lâm Vị Hi nhìn về phía màn mưa mênh mông ở phía sau hắn, chẳng biết tại sao mà bên miệng lại có ý cười: "Còn nhớ rõ Yến vương mắng ngươi như thế nào không? Ngươi nghĩ đơn giản quá. Lúc ngươi quyết định như thế, có nói thẳng thắn với nàngkhông? Ngươi có thật sự hiểu rõ chân tướng không? Sớm muộn có mộtngày, ngươi sẽ vì lý tưởng của mình mà phải trả giá đắt."
Cố Trình Diệu không nghĩ tới lại nghe được lời nói như vậy: "Ngươi..."
Lâm Vị Hi không đợi hắn nói xong, thở thật dài tự giễu nói: "Ta thật hi vọng có thể nhìn thấy một ngày như vậy."
Cố Trình Diệu nhìn về một bên mặt của Lâm Vị Hi, trong lòng nổi lên ý cười, lời nói vừa rồi định nói cũng không để ý nữa. hắn ta cười với Lâm Vị Hi: "Vậy thì ta cầu chúc Lâm tiểu thư tâm tưởng sự thành."
Lâm Vị Hi khẽ hừ một tiếng, đến ánh mắt cũng chẳng muốn bố thí mộtcái. Sau khi nói chuyện này xong, Cố Trình Diệu cảm thấy khoảng cách với Lâm Vị Hi rút ngắn rất nhiều. hắn ta cũng thuận tiện nói suy nghĩ trong lòng mình: "Lâm tiểu thư, lúc tiểu thư mới tới ta cũng khôngthích ngươi lắm. Tuy nhiên đến bây giờ, ta nghĩ mình đã suy nghĩ hơi vội vàng. Ta cho là ta sẽ không thích nữ tử có tính cách như ngươi. Nhưng mà sau khi tiếp xúc với ngươi, ta phát hiện tính cách đơn giản ngay thẳng của ngươi thật ra thì cũng có chỗ đáng yêu."
Lâm Vị Hi nghe xong quả thực phát cáu: "Ai cần ngươi thích? Ta muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài sản có tài sản, tuổi trẻ lại mỹ mạo. Nếu ta nguyện ý, có mà nam nhân tới tranh cướp để cưới ta. Còn tính cách đơn giản ngay thẳng nhưng lại đáng yêu, ta cho ngươi biết takhông cần đến sự đáng yêu của ngươi! Dùng đáng yêu của ngươi với thế tử phi đi."
Cố Trình Diệu không nghĩ tới Lâm Vị Hi lại phản ứng lớn như vậy, hắnta bất đắc dĩ cười khẽ: "Địch ý của ngươi đối với Cao Nhiên quá lớn."
"Sao? Ngươi cho rằng nàng ta thì không có gì đối với ta sao? Nàng ta cùng ngươi bí mật nói những gì về ta, có cần ta nhắc lại cho ngươi nhớkhông?"
Cố Trình Diệu nghe lời này thì khẽ ho khan: "một cô nương chưa qua cửa như ngươi sao lại nói những lời như thế này?"
Lâm Vị Hi bị nói mà sững sờ một chút, lập tức nàng kịp phản ứng, quả thực giận không kiềm chế được: "Chính ngươi nghĩ lung tung, còn trách ta cái gì"
...
( haha)
Lâm Vị Hi đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện gà bay chó sủa này. Mưa tạnh. Cố Trình Diệu bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Vị Hi, nói: "Tạnh mưa rồi, cũng sẽ không bị nhiễm nước mưa, có thể đi được rồi chứ?"
Lâm Vị Hi tức giận hừ một tiếng, chính mình đi ra ngoài, bước nhanh đivề phía trước. Cố Trình Diệu bị quăng cho một cái bóng lưng, chỉ có thể thở dài, bước đi theo sau.
Chỗ Yến vương bên kia truyền lời cho Cao Nhiên, hỏi nàng ta có nhìn thấy Cố Trình Diệu không. Cao Nhiên cũng không rõ ràng lắm, sau khi nghe ngóng, thì biết Cố Trình Diệu đi đón Lâm Vị Hi, bây giờ còn chưa trở về.
Cao Nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng, chờ mưa ngớt, lập tức đi về phía đình thủy tạ.
Nàng ta mới đi được một đoạn, thì nhìn thấy Lâm Vị Hi cùng Cố Trình Diệu từ một chỗ rẽ khác đi tới. Cố Trình Diệu tuấn mỹ như ngọc, Lâm Vị Hi tinh xảo long lanh, hai người đi trong màn mưa bụi bay bay, so với phim ảnh thần tượng ở kiếp trước còn muốn hoàn hảo hơn rất nhiều.
Cao Nhiên nhạy bén cảm giác được, giữ hai người bọn họ có cái gì thay đổi. Cảm giác này không thể nắm lấy, nhưng trực giác của Cao Nhiên cho thấy, quan hệ giữa hai người này đã rút ngắn rất nhiều.
Cố Trình Diệu nhìn thấy Cao Nhiên thì vừa cười vừa đi về phía nàng ta. Lâm Vị Hi hướng về sau hỏi một câu "Muốn xuất cung rồi?", nhận được đáp án khẳng định, Lâm Vị Hi chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng khôngquay đầu lại mà đi ra ngoài, không lưu luyến chút nào. Cố Trình Diệu phát hiện ánh mắt Cao Nhiên chăm chú nhìn theo bóng lưng của Lâm Vị Hi, hắn ta kỳ quái cúi đầu hỏi Cao Nhiên: "Nàng sao vậy? Vì cái gì mà lại thất thần như vậy?"
"không có việc gì." Cao Nhiên miễn cưỡng trấn định lại, nàng ta theo đông đảo người hầu đi về phía cửa cung, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi mặc dù nhỏ nhắn tinh tế, nhưng dáng vẻ cũng không phải là bằng phẳng đâu, mà là eo nhỏkhông đầy cái nắm tay, cần cổ thon dài, chỉ từ bóng lưng thôi cũng có thể nhìn ra đó là một mỹ nhân vô hạn phong lưu. Cao Nhiên cứ nhìn như vậy, suy đoán trong lòng càng ngày càng chính xác.
Lâm Vị Hi không thể tiếp tục ở lại. Mặc kệ như thế nào, cũng khôngthể để cho nàng ở lại phủ Yến vương được nữa.
Cao Nhiên đột nhiên nhớ tới hôm nay Tiền gia như có như không tìm hiểu, Tiền thái hậu khổ tận cam lai cuối cùng được làm chủ Từ Ninh cung. Tiền gia cũng theo đó mà xoay người. Bây giờ trong kinh thành là ngoại thích có thể diện nhất. Công tử Tiền gia coi trọng Lâm Vị Hi. Bất kể từ góc độ nào đi chăng nữa mà nói, đấy đều là phúc phận của Lâm Vị Hi, cho dù vị Tiền nhị công tử này phóng đãng một chút, thích trêu hoa ghẹo liễu một chút.
không có lý do có thể cự tuyệt, cho dù Lâm Vị Hi có cáo trạng với đại trưởng công chúa Thọ Khang đi nữa. Thế nhưng trưởng công chúa Thọ Khang một bà lão tuổi đã xế chiều, dám cùng nhà mẹ đẻ thái hậu đối kháng sao?
Cao Nhiên tự nói với mình, nàng ta đây là vì muốn tốt cho Lâm Vị Hi. Có thể gả cho chất tử của thái hậu, lại được làm đương gia chủ mẫu, Lâm Vị Hi là một bé gái mồ côi không có gì cả, mối hôn sự này tốt đến mức nào a.
Nàng nghĩ người tới sẽ là ai chứ?
"Lâm tiểu thư." Cố Trình Diệu cũng không đi vào trong đình thủy ta mà là cách tấm rèm nói với Lâm Vị H1, "Phụ thân bảỏ ta tới đón người trở về."
Lâm Vị Hi không đáp lời mà quay đầu nhìn màn mưa rơi tí tách bên ngoài. Cơn mưa này | tới vội, mà xung quanh tay uyển cũng toàn là đầm nước, bầu trời mưa bụi xám trắng phảng phất hợp thành một thể cùng hồ nước, nhìn đi đâu cũng thấy tối tăm mờ mịt hơi nước.
"Lâm tiểu thư?"
"Bên ngoài mưa to như thế, cho dù ngươi | mang ô theo, ta đi theo cũng khó tránh khỏi sẽ bị ướt. Không bằng ở chỗ này chờ thêm một lát nữa. Mưa tháng năm cũng sẽ tạnh nhanh thôi."
Cố Trình Diệu nghe được lời đề nghị này thì vô thức nhíu mày. Bọn họ là cô nam quả nữ, chung trong một phòng thì không ổn. Lâm Vị Hi liếc nhìn về phía Cố Trình Diệu, giọng điệu vẫn không khách khí như cũ: "Đương nhiên, ta nói như vậy là vì chính ta. Thân thể ta không khỏe, gió thổi một chút thôi cũng đã đau đầu rồi. Nếu là lại mắc mưa, chỉ sợ hôm nay ta sẽ không trở về được. Nếu như người không nguyện ý chờ thì đi ra ngoài nhanh đi. Dù sao thân thể thế tử vẫn rất tốt, cũng không quan tâm đến một chút gió táp mưa sa nay đâu."
Cố Trình Diệu cũng sẽ không gây khó khăn cho bản thân mình. Trời bên ngoài đang mưa, đã có lựa chọn tại sao còn muốn đi ra ngoài dầm mưa làm gì? Dù sao Lâm Vị Hi không thể đi, vậy thì hắn cũng có thể đứng bên trong đình thủy tạ chờ một lát.
Cố Trình Diệu để cho tùy tùng cất ô giấy lại, còn hắn thì đứng dưới mái hiên, cách một tấm rèm, cũng không có vào trong đình thủy tại cùng với Lâm Vị Hi. Nếu như những nữ tử bình thường khác, hành động quân tử này của Cố Trình Diệu thật sự đáng ghi nhận. Thế nhưng đối với Lâm Vị Hi mà nói thì... Trong nội tâm nàng chỉ có sự lãnh đạm cùng chán ghét mà thôi. Hai người bọn họ cứ như vậy mà im lặng.
Bình thường Lâm Vị Hi là một người biết ăn | nói, giờ phút này cũng yên tĩnh lặng lẽ. Cố Trình Diệu đứng đó một lúc, đột nhiên nói: "Hôm nay cám ơn ngươi."
Lâm Vị Hi sững sờ một chút, bàn tay cầm | chén trà khựng lại trong không trung, mớiphản ứng được là Cố Trình Diệu đang nói chuyện cùng nàng. Người bình thường nói chuyện cho dù không ngồi đối diện nhau thì | ít nhất cũng sẽ giao tiếp bằng ánh mắt
Nhưng mà cả hai người này thì đều không như vậy. Cố Trình Diệu vẫn đứng bên ngoài | đình thủy tạ ngắm cảnh trời mưa, còn Lâm Vị Hi vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế gỗ, tức giận nói: "Không cần phải như vậy. Chỉ là ta không muốn người khác nói những lời không đúng với Yến vương, cũng không phải vì phủ Yến vương, càng không phải là vì ngươi. Người cảm ơn cái gì?" Giọng điệu câu cuối Lâm Vị Hi hơi kéo dài, làm cho người khác thấy nàng đang giận dỗi đấy, chứ không phải là đang chán ghét người ta đâu.
Cố Trình Diệu nhẹ nhàng cười, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Vị Hi: "Hình như tiểu thư rất lãnh đạm với ta. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tiểu thư đã cố gắng muốn giữ khoảng cách với ta rồi, thái độ cũng không thể nói là thân thiện. Trước đó chúng ta vốn cũng không quen biết, ta đang tự hỏi mình đã đác tội tiểu thư ở chỗ nào đây?"
"Thể tử a, từ nhỏ ngươi đã là thiên chi kiêu | tử, chỉ sợ mọi thứ đều thuận lợi dễ dàng, | vẫn chưa thực sự trải qua cuộc sống ở thếgiới bên ngoài. Hôm nay ta nói cho ngườibiết nữ tử ở dân gian có bao nhiêu là hung | hăng càn quấy, vô lý ngang ngược. Thích một người như thế nào thì ta không biết, nhưng chán ghét một người ấy à. Cũng | chẳng cần phải có lý do đâu." (=)))
Lâm Vị Hi cho rằng Cố Trình Diệu sẽ tức giận. Nhưng mà hắn ta cũng chỉ lắc đầu cười cười: "Thành kiến của người đối với ta | thật đúng là thậm căn cố đế." | Cố Trình Diệu không hề tức giận. Hắn ta vẫn nho nhã lễ độ với nàng - người có thân nhân dẫn địa li đều thua xa những nữ tử. người có thân phận lẫn địa vị đều thua xa những nữ tử khuê các mà hắn ta từng nói chuyện. Trong lòng Lâm Vị Hi càng cảm | thấy bị thương, với một cô gái xa lạ hắn ta còn có thể quân tử lễ độ đến như này. Nhưng đối với người đã từng là vợ cả thì sao? Ngay cả nghe một câu nói hoàn chỉnh hắn ta cũng không có kiên nhẫn chứ đừng nói đến cái khác.
Có lẽ là do không khí bây giờ quá yên tĩnh, | hoặc cũng có lẽ là tiếng mưa rơi tí tách ở ngoài đình làm cho người ta thấy mông lung | mờ mịt. Lâm Vị Hi chợt nhớ đến lúc nàng vẫn là Cao Hi. Những lời này, lúc đầu hàng cho là cả đời này cũng sẽ không nói ra:"Thế | tử, ta vô lý với người đến như vậy. Nhưng người vẫn giữ vững phong độ, bình tĩnh nghe | ta nói. Người vốn là thế gia công tử, giáo dưỡng cũng không thể chỉ trích điều gì. Thế nhưng với những người thân cận gần ngươi, tại sao lại giống như thành một người hoàn toàn khác?"
"Người thân cận?" Cố Trình Diệu rất nghi hoặc: "Với phụ thân lúc nào ta cũng kinh trọng, luôn luôn làm tốt bổn phận của một người con. Đối với hạ nhân trong phủ cũng chưa bao giờ vênh mặt sai khiến, với thế tử phi…"
Cố Trình Diệu dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, sự tìm tòi trong ánh mắt không che giấu chút nào: "Ngươi là có ý gì? Làm sao ngươi biết?"
"không có ý gì cả. Nghe được nô bộc trong vương phủ tán gẫu, tùy tiện hỏi một chút thôi." Lâm Vị Hi vẫn ngồi yên tĩnh ở ghế tử đàn màu nâu đậm. Ở trong đình thủy tạ ngày mưa ánh sáng ảm đạm, mà làn da nàng vẫn óng ánh, cả khuôn mặt trong vắt, dường như đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Lâm Vị Hi nhìn về phía Cố Trình Diệu, dung mạo tinh xảo thoáng như người trong bức họa, ánh mắt chợt sắc bén bức người: "Thế tử vốn nên là quân tử nhẹ nhàng, ung dung phóng khoáng. Nhưng đối với vợ cả lại lạnh lùng quá phận. Ta rất muốn biết, đây là vì sao?"
Nghe được thế thì Cố Trình Diệu nhìn thẳng vào mắt Lâm Vị Hi, chẳng biết tại sao hắn lại nghiêng ánh mắt, không nhìn vào nàng nữa: "khôngvì cái gì cả. Nàng lừa gạt ta, còn cố ý phá hư nhân duyên chú định của ta. Tại sao ta lại phải tiếp tục duy trì thái độ tốt với nàng nữa?"
"Lý do này, lúc ngươi không muốn đi tới phủ trưởng công chúa Thọ Khang ta đã nghe qua." Lâm Vị Hi nhìn về phía màn mưa mênh mông ở phía sau hắn, chẳng biết tại sao mà bên miệng lại có ý cười: "Còn nhớ rõ Yến vương mắng ngươi như thế nào không? Ngươi nghĩ đơn giản quá. Lúc ngươi quyết định như thế, có nói thẳng thắn với nàngkhông? Ngươi có thật sự hiểu rõ chân tướng không? Sớm muộn có mộtngày, ngươi sẽ vì lý tưởng của mình mà phải trả giá đắt."
Cố Trình Diệu không nghĩ tới lại nghe được lời nói như vậy: "Ngươi..."
Lâm Vị Hi không đợi hắn nói xong, thở thật dài tự giễu nói: "Ta thật hi vọng có thể nhìn thấy một ngày như vậy."
Cố Trình Diệu nhìn về một bên mặt của Lâm Vị Hi, trong lòng nổi lên ý cười, lời nói vừa rồi định nói cũng không để ý nữa. hắn ta cười với Lâm Vị Hi: "Vậy thì ta cầu chúc Lâm tiểu thư tâm tưởng sự thành."
Lâm Vị Hi khẽ hừ một tiếng, đến ánh mắt cũng chẳng muốn bố thí mộtcái. Sau khi nói chuyện này xong, Cố Trình Diệu cảm thấy khoảng cách với Lâm Vị Hi rút ngắn rất nhiều. hắn ta cũng thuận tiện nói suy nghĩ trong lòng mình: "Lâm tiểu thư, lúc tiểu thư mới tới ta cũng khôngthích ngươi lắm. Tuy nhiên đến bây giờ, ta nghĩ mình đã suy nghĩ hơi vội vàng. Ta cho là ta sẽ không thích nữ tử có tính cách như ngươi. Nhưng mà sau khi tiếp xúc với ngươi, ta phát hiện tính cách đơn giản ngay thẳng của ngươi thật ra thì cũng có chỗ đáng yêu."
Lâm Vị Hi nghe xong quả thực phát cáu: "Ai cần ngươi thích? Ta muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài sản có tài sản, tuổi trẻ lại mỹ mạo. Nếu ta nguyện ý, có mà nam nhân tới tranh cướp để cưới ta. Còn tính cách đơn giản ngay thẳng nhưng lại đáng yêu, ta cho ngươi biết takhông cần đến sự đáng yêu của ngươi! Dùng đáng yêu của ngươi với thế tử phi đi."
Cố Trình Diệu không nghĩ tới Lâm Vị Hi lại phản ứng lớn như vậy, hắnta bất đắc dĩ cười khẽ: "Địch ý của ngươi đối với Cao Nhiên quá lớn."
"Sao? Ngươi cho rằng nàng ta thì không có gì đối với ta sao? Nàng ta cùng ngươi bí mật nói những gì về ta, có cần ta nhắc lại cho ngươi nhớkhông?"
Cố Trình Diệu nghe lời này thì khẽ ho khan: "một cô nương chưa qua cửa như ngươi sao lại nói những lời như thế này?"
Lâm Vị Hi bị nói mà sững sờ một chút, lập tức nàng kịp phản ứng, quả thực giận không kiềm chế được: "Chính ngươi nghĩ lung tung, còn trách ta cái gì"
...
( haha)
Lâm Vị Hi đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện gà bay chó sủa này. Mưa tạnh. Cố Trình Diệu bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Vị Hi, nói: "Tạnh mưa rồi, cũng sẽ không bị nhiễm nước mưa, có thể đi được rồi chứ?"
Lâm Vị Hi tức giận hừ một tiếng, chính mình đi ra ngoài, bước nhanh đivề phía trước. Cố Trình Diệu bị quăng cho một cái bóng lưng, chỉ có thể thở dài, bước đi theo sau.
Chỗ Yến vương bên kia truyền lời cho Cao Nhiên, hỏi nàng ta có nhìn thấy Cố Trình Diệu không. Cao Nhiên cũng không rõ ràng lắm, sau khi nghe ngóng, thì biết Cố Trình Diệu đi đón Lâm Vị Hi, bây giờ còn chưa trở về.
Cao Nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng, chờ mưa ngớt, lập tức đi về phía đình thủy tạ.
Nàng ta mới đi được một đoạn, thì nhìn thấy Lâm Vị Hi cùng Cố Trình Diệu từ một chỗ rẽ khác đi tới. Cố Trình Diệu tuấn mỹ như ngọc, Lâm Vị Hi tinh xảo long lanh, hai người đi trong màn mưa bụi bay bay, so với phim ảnh thần tượng ở kiếp trước còn muốn hoàn hảo hơn rất nhiều.
Cao Nhiên nhạy bén cảm giác được, giữ hai người bọn họ có cái gì thay đổi. Cảm giác này không thể nắm lấy, nhưng trực giác của Cao Nhiên cho thấy, quan hệ giữa hai người này đã rút ngắn rất nhiều.
Cố Trình Diệu nhìn thấy Cao Nhiên thì vừa cười vừa đi về phía nàng ta. Lâm Vị Hi hướng về sau hỏi một câu "Muốn xuất cung rồi?", nhận được đáp án khẳng định, Lâm Vị Hi chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng khôngquay đầu lại mà đi ra ngoài, không lưu luyến chút nào. Cố Trình Diệu phát hiện ánh mắt Cao Nhiên chăm chú nhìn theo bóng lưng của Lâm Vị Hi, hắn ta kỳ quái cúi đầu hỏi Cao Nhiên: "Nàng sao vậy? Vì cái gì mà lại thất thần như vậy?"
"không có việc gì." Cao Nhiên miễn cưỡng trấn định lại, nàng ta theo đông đảo người hầu đi về phía cửa cung, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi mặc dù nhỏ nhắn tinh tế, nhưng dáng vẻ cũng không phải là bằng phẳng đâu, mà là eo nhỏkhông đầy cái nắm tay, cần cổ thon dài, chỉ từ bóng lưng thôi cũng có thể nhìn ra đó là một mỹ nhân vô hạn phong lưu. Cao Nhiên cứ nhìn như vậy, suy đoán trong lòng càng ngày càng chính xác.
Lâm Vị Hi không thể tiếp tục ở lại. Mặc kệ như thế nào, cũng khôngthể để cho nàng ở lại phủ Yến vương được nữa.
Cao Nhiên đột nhiên nhớ tới hôm nay Tiền gia như có như không tìm hiểu, Tiền thái hậu khổ tận cam lai cuối cùng được làm chủ Từ Ninh cung. Tiền gia cũng theo đó mà xoay người. Bây giờ trong kinh thành là ngoại thích có thể diện nhất. Công tử Tiền gia coi trọng Lâm Vị Hi. Bất kể từ góc độ nào đi chăng nữa mà nói, đấy đều là phúc phận của Lâm Vị Hi, cho dù vị Tiền nhị công tử này phóng đãng một chút, thích trêu hoa ghẹo liễu một chút.
không có lý do có thể cự tuyệt, cho dù Lâm Vị Hi có cáo trạng với đại trưởng công chúa Thọ Khang đi nữa. Thế nhưng trưởng công chúa Thọ Khang một bà lão tuổi đã xế chiều, dám cùng nhà mẹ đẻ thái hậu đối kháng sao?
Cao Nhiên tự nói với mình, nàng ta đây là vì muốn tốt cho Lâm Vị Hi. Có thể gả cho chất tử của thái hậu, lại được làm đương gia chủ mẫu, Lâm Vị Hi là một bé gái mồ côi không có gì cả, mối hôn sự này tốt đến mức nào a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.