Ta Làm Mẹ Của Các Tiểu Bảo Bối!
Chương 7
Thanh Thanh
13/07/2024
Cả đêm suy nghĩ khiến cô không ngủ được nên cô đã dậy sẵn tiện làm buổi sáng cho bọn nhóc luôn. Bùi Bắc theo thói quen cũng dậy từ sớm nhưng khi vừa vào bếp đã thấy bà ta đang nấu nướng ở trong.
- Con dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm một lúc đi?- Trong thấy A Bắc cô vội hỏi.
- Tôi quen như vậy rồi!- Nói rồi cậu nhóc cũng đi tới phụ giúp Tố Tố.
Trong lúc làm cô có thăm dò cậu nhóc.
- Con thích ở với ba hay ở với mẹ?-
- ....- Cậu nhóc không hề trả lời bởi cậu biết ở với ai cũng thế, ở với bà ta thì bị đánh, với ông ta....người đã bỏ rơi bọn họ để đến với tình mới cũng chẳng khác là bao,hơn hết cậu biết mình không phải con ruột của họ trước sau gì họ cũng bỏ rơi cậu mà thôi. Người cậu lo nhất có lẽ là các em của cậu. Nếu họ bỏ rơi bọn nhóc thì chúng sẽ sống như thế nào?
Do mãi mê suy nghĩ làm cậu không may cắt vào tay.
- Sao con lại bất cẩn như vậy?- Tố Tố là người nhận ra còn nhanh hơn cả cậu nhanh chóng kéo cậu đi lấy băng gạt, băng bó cho cậu.
- Con đúng là hậu đậu mà, ngồi ở đây chơi đi! Sau này không cho con vào bếp nữa nghe không?- Vừa băng bó cô lại vừa phàn nàn khiến cậu nhóc ngơ luôn. Không phải chỉ là đứt tay thôi sao? Có cần làm quá như vậy không? Trước đây anh cũng từng bị mà!
Đang phàn nàn thì bọn nhóc kia cũng dậy, chúng cứ tưởng cô đang chửi anh của họ bèn nhanh chóng chạy tới đẩy cô ra rồi đứng trước bảo vệ anh trai. Khi thấy anh chảy máu thì bọn nhỏ lại càng khó chịu hơn. Thấy vậy cô chỉ biết thở dài,trước không dậy muộn không dẫy lại dậy ngay lúc này, thêm cả Bùi Bắc lại chảy máu thế kia thì cô biết nói thế nào cho bọn nhỏ tin. Dành để tên nhóc này giải thích với các em của nó vậy chứ cô là bất lực thật rồi.
- A... Anh không sao mà! Các em đừng làm như vậy!-
- Anh sao lại nói giúp bà ấy, bà ấy đánh chúng ta cũng đâu phải ngày một ngày hai đâu. Anh không cần nói giúp bà ấy. Bọn em tin vào những gì mình thấy!- Bùi Tịnh xem xét thương của anh trai lại vừa càm ràm.
- Chính là như vậy đấy!- Tố Tố chỉ vào Bùi Bắc và Bùi Tịnh.
- Phải, giống như bà ta nói đấy! Anh chỉ là trong lúc phụ bà ta không cẩn thận cắt trúng tay thôi. Lúc nãy là đang giúp anh băng bó, trong lúc băng thì có phàn nàn việc anh không cẩn thận cắt trúng tay một tí.-
- V.... Vậy em đã hiểu lầm sao?-
- Phải!-
Bùi Tịnh thấy có lỗi một tí nhưng lại cứng miệng không muốn xin lỗi Tố Tố.
Bùi Liêm là người ít nói nhất nhà lại bất ngờ lên tiếng.
- Mọi người đang nấu gì trong bếp sao?-
- Thôi chết! Mẹ đang rán trứng!- Tố Tố giờ mới nhớ bản thân đang nấu ăn thì bỏ ngang mà đi lo sơ cứu cho Bùi Bắc.
- Sao em cứ nghi ngờ bà ta có chút...- Bùi Tuấn chỉ ở đầu, không nói khúc sao mọi người cũng biết em ấy nói gì rồi.
- Chắc có lẽ thật sự bị đụng đầu rồi nên mới đột nhiên thay đổi tính tình như vậy!- A Tuân cũng nghĩ như vậy.
- Chắc là vậy thật!- Những người khác cũng đồng tình.
Lúc này Tố Tố trong bếp chỉ có một suy nghĩ
- Này, mẹ nghe hết đấy nhé!-
Trong lúc ăn thì cô có nói với bọn trẻ về việc tương lai.
- Mẹ định sẽ cho các con về nhà ngoại. Cha các con có lẽ sẽ không tới thăm chúng ta một thời gian dài. Các con có muốn về nhà ngoại ở không?-
- Nhà ngoại?-
- Bọn tôi cũng có nhà ngoại sao?-
- Sao trước giờ không nghe bà nói đến?-
- Hay bà lại định đem bán bọn tôi nữa?-
- Bà rốt cuộc đang có ý định gì? -
- Có thể là đem bán chúng ta ở nước ngoài!- Bùi Liêm nói ra phán đoán của bản thân.
- A Liêm, con nên ăn nhiều một chút nhé!- Tố Tố cười gượng gấp thức ăn cho Bùi Liêm, trong lòng lại thầm nghĩ.
- Bùi Liêm à Bùi Liêm,con không nói thì hay hơn đấy! Cứ là cậu bé ít nói như bình thường đi! Toàn nói những chuyện kinh thiên không hà! Ta đây không đấu lại con đâu! Haizzz~- Một đứa thì cô đấu lại chứ này hơi bị nhiều, cô đấu không lại đâu a.
- Mẹ không bán các con đâu! Bọn nhóc này! Mẹ chỉ là muốn để các con biết nhà ngoại mình thôi.-
- Vậy khi nào đi? Đi bao lâu?-
- Mẹ định chuyển đến đó sống cùng các con luôn! Nếu các con không thích thì chúng ta không đi nữa!-
- Như vậy cũng được! Khi nào chúng ta đi!-
- Các con thích thì tốt quá. Để mẹ nói với bên ngoại các con một tiếng rồi chúng ta sẽ đi nhé!-
- Được-
Bùi Bắc định đi làm thêm thì bị cô hỏi
- Con đi đâu đấy, A Bắc?-
- Đi...Đi làm thêm!-
- Đi làm thêm?!! Sao con phải đi làm thêm?-
- Bà nghĩ trong thời gian bà bỏ rơi chúng tôi thì chúng tôi lấy tiền đâu mà sống? Tiền trên trời rơi xuống à?-
Nghe tới đây cô lại tự trách bản thân mình còn hai đứa em nhỏ thì lại nhớ về quá khứ. Hình như hôm nay có một thứ gì đó sẽ thay đổi nhưng chúng lại không nhớ rõ do lúc ấy còn quá nhỏ. Nhưng Tố Tố lại nhớ rất rõ hôm nay lại ngày mà A Bắc bị một vết sẹo lớn ở mặt do bị bỏng.
- A Bắc, mẹ biết trước đây mẹ gây ra cho con và các em rất nhiều tổn thương nhưng các con tin mẹ đi. Mẹ sẽ không như vậy nữa. Nên hôm nay con nghỉ làm cùng mẹ và các em đi mua sắm được không?-
Thấy ánh mắt chân thành của Tố Tố nhưng Bùi Bắc lại không một chút bận tâm, lỡ như sau này bà ta lại trở về dáng vẻ cũ thì sao? Công việc này rất khó khăn anh mới xin được, dù lương có ít nhưng vẫn đủ để nuôi sống các em, anh không thể bỏ nó được.
- Mặc kệ bà, tôi đi làm đây!-
- Khoan đã! Nếu con vẫn muốn đi làm, mẹ có thể đưa con đến chỗ làm được không?- Tố Tố biết A Bắc rất cứng đầu nên việc khuyên nhóc con này nghe lời là rất khó nên cô chỉ dành dùng cách này để biết chỗ làm việc của thằng bé thôi.
- Con dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm một lúc đi?- Trong thấy A Bắc cô vội hỏi.
- Tôi quen như vậy rồi!- Nói rồi cậu nhóc cũng đi tới phụ giúp Tố Tố.
Trong lúc làm cô có thăm dò cậu nhóc.
- Con thích ở với ba hay ở với mẹ?-
- ....- Cậu nhóc không hề trả lời bởi cậu biết ở với ai cũng thế, ở với bà ta thì bị đánh, với ông ta....người đã bỏ rơi bọn họ để đến với tình mới cũng chẳng khác là bao,hơn hết cậu biết mình không phải con ruột của họ trước sau gì họ cũng bỏ rơi cậu mà thôi. Người cậu lo nhất có lẽ là các em của cậu. Nếu họ bỏ rơi bọn nhóc thì chúng sẽ sống như thế nào?
Do mãi mê suy nghĩ làm cậu không may cắt vào tay.
- Sao con lại bất cẩn như vậy?- Tố Tố là người nhận ra còn nhanh hơn cả cậu nhanh chóng kéo cậu đi lấy băng gạt, băng bó cho cậu.
- Con đúng là hậu đậu mà, ngồi ở đây chơi đi! Sau này không cho con vào bếp nữa nghe không?- Vừa băng bó cô lại vừa phàn nàn khiến cậu nhóc ngơ luôn. Không phải chỉ là đứt tay thôi sao? Có cần làm quá như vậy không? Trước đây anh cũng từng bị mà!
Đang phàn nàn thì bọn nhóc kia cũng dậy, chúng cứ tưởng cô đang chửi anh của họ bèn nhanh chóng chạy tới đẩy cô ra rồi đứng trước bảo vệ anh trai. Khi thấy anh chảy máu thì bọn nhỏ lại càng khó chịu hơn. Thấy vậy cô chỉ biết thở dài,trước không dậy muộn không dẫy lại dậy ngay lúc này, thêm cả Bùi Bắc lại chảy máu thế kia thì cô biết nói thế nào cho bọn nhỏ tin. Dành để tên nhóc này giải thích với các em của nó vậy chứ cô là bất lực thật rồi.
- A... Anh không sao mà! Các em đừng làm như vậy!-
- Anh sao lại nói giúp bà ấy, bà ấy đánh chúng ta cũng đâu phải ngày một ngày hai đâu. Anh không cần nói giúp bà ấy. Bọn em tin vào những gì mình thấy!- Bùi Tịnh xem xét thương của anh trai lại vừa càm ràm.
- Chính là như vậy đấy!- Tố Tố chỉ vào Bùi Bắc và Bùi Tịnh.
- Phải, giống như bà ta nói đấy! Anh chỉ là trong lúc phụ bà ta không cẩn thận cắt trúng tay thôi. Lúc nãy là đang giúp anh băng bó, trong lúc băng thì có phàn nàn việc anh không cẩn thận cắt trúng tay một tí.-
- V.... Vậy em đã hiểu lầm sao?-
- Phải!-
Bùi Tịnh thấy có lỗi một tí nhưng lại cứng miệng không muốn xin lỗi Tố Tố.
Bùi Liêm là người ít nói nhất nhà lại bất ngờ lên tiếng.
- Mọi người đang nấu gì trong bếp sao?-
- Thôi chết! Mẹ đang rán trứng!- Tố Tố giờ mới nhớ bản thân đang nấu ăn thì bỏ ngang mà đi lo sơ cứu cho Bùi Bắc.
- Sao em cứ nghi ngờ bà ta có chút...- Bùi Tuấn chỉ ở đầu, không nói khúc sao mọi người cũng biết em ấy nói gì rồi.
- Chắc có lẽ thật sự bị đụng đầu rồi nên mới đột nhiên thay đổi tính tình như vậy!- A Tuân cũng nghĩ như vậy.
- Chắc là vậy thật!- Những người khác cũng đồng tình.
Lúc này Tố Tố trong bếp chỉ có một suy nghĩ
- Này, mẹ nghe hết đấy nhé!-
Trong lúc ăn thì cô có nói với bọn trẻ về việc tương lai.
- Mẹ định sẽ cho các con về nhà ngoại. Cha các con có lẽ sẽ không tới thăm chúng ta một thời gian dài. Các con có muốn về nhà ngoại ở không?-
- Nhà ngoại?-
- Bọn tôi cũng có nhà ngoại sao?-
- Sao trước giờ không nghe bà nói đến?-
- Hay bà lại định đem bán bọn tôi nữa?-
- Bà rốt cuộc đang có ý định gì? -
- Có thể là đem bán chúng ta ở nước ngoài!- Bùi Liêm nói ra phán đoán của bản thân.
- A Liêm, con nên ăn nhiều một chút nhé!- Tố Tố cười gượng gấp thức ăn cho Bùi Liêm, trong lòng lại thầm nghĩ.
- Bùi Liêm à Bùi Liêm,con không nói thì hay hơn đấy! Cứ là cậu bé ít nói như bình thường đi! Toàn nói những chuyện kinh thiên không hà! Ta đây không đấu lại con đâu! Haizzz~- Một đứa thì cô đấu lại chứ này hơi bị nhiều, cô đấu không lại đâu a.
- Mẹ không bán các con đâu! Bọn nhóc này! Mẹ chỉ là muốn để các con biết nhà ngoại mình thôi.-
- Vậy khi nào đi? Đi bao lâu?-
- Mẹ định chuyển đến đó sống cùng các con luôn! Nếu các con không thích thì chúng ta không đi nữa!-
- Như vậy cũng được! Khi nào chúng ta đi!-
- Các con thích thì tốt quá. Để mẹ nói với bên ngoại các con một tiếng rồi chúng ta sẽ đi nhé!-
- Được-
Bùi Bắc định đi làm thêm thì bị cô hỏi
- Con đi đâu đấy, A Bắc?-
- Đi...Đi làm thêm!-
- Đi làm thêm?!! Sao con phải đi làm thêm?-
- Bà nghĩ trong thời gian bà bỏ rơi chúng tôi thì chúng tôi lấy tiền đâu mà sống? Tiền trên trời rơi xuống à?-
Nghe tới đây cô lại tự trách bản thân mình còn hai đứa em nhỏ thì lại nhớ về quá khứ. Hình như hôm nay có một thứ gì đó sẽ thay đổi nhưng chúng lại không nhớ rõ do lúc ấy còn quá nhỏ. Nhưng Tố Tố lại nhớ rất rõ hôm nay lại ngày mà A Bắc bị một vết sẹo lớn ở mặt do bị bỏng.
- A Bắc, mẹ biết trước đây mẹ gây ra cho con và các em rất nhiều tổn thương nhưng các con tin mẹ đi. Mẹ sẽ không như vậy nữa. Nên hôm nay con nghỉ làm cùng mẹ và các em đi mua sắm được không?-
Thấy ánh mắt chân thành của Tố Tố nhưng Bùi Bắc lại không một chút bận tâm, lỡ như sau này bà ta lại trở về dáng vẻ cũ thì sao? Công việc này rất khó khăn anh mới xin được, dù lương có ít nhưng vẫn đủ để nuôi sống các em, anh không thể bỏ nó được.
- Mặc kệ bà, tôi đi làm đây!-
- Khoan đã! Nếu con vẫn muốn đi làm, mẹ có thể đưa con đến chỗ làm được không?- Tố Tố biết A Bắc rất cứng đầu nên việc khuyên nhóc con này nghe lời là rất khó nên cô chỉ dành dùng cách này để biết chỗ làm việc của thằng bé thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.