Ta Làm Mẹ Của Các Tiểu Bảo Bối!
Chương 9
Thanh Thanh
13/07/2024
Sau khi kiện tụng xong cũng tới chiều. Tố Tố liếc thấy gần sở cảnh sát có một tiệm bánh ngọt trong có vẻ rất ngon nên rủ Bùi Bắc qua đấy mua về cho các em của mình.
- Con thích gì cứ chọn đi! Chúng ta mua về làm món tráng miệng!-
- Bà.....!- Bùi Bắc ấp úng không biết nên mở lời như nào.
Nhân viên thấy có khách đến thì nhanh chóng đến tiếp đón vô cùng niềm nở.
- Quý khách muốn mua loại nào ạ?-
- Loại nào hot nhất của quán nhỉ?- Tố Tố cũng không rành về các loại bánh lắm nên nhanh chóng hỏi nhân viên.
- Loại hot nhất của chúng tôi là các loại ở tủ này ạ. Có hương trái cây, ăn không béo cũng không ngấy, các khách trẻ và trẻ con rất thích những loại này......Ngoài ra còn có......- Nhân viên tư vấn rất nhiệt tình. Bùi Bắc cũng lựa một ít bánh cho các em nhưng lại không chọn cho bản thân mình.
- Lấy hết mấy loại mà con tôi chọn, và lấy thêm một cái có vị socola nữa, làm thêm một ít bột giúp tôi nữa nhé! Nhóc con này quên mua cho bản thân nó rồi.- Cô nhớ rất rõ lúc nhốt cô ở ngục tối đứa trẻ này rất thích ăn bánh socola, ở điểm này nhóc rất giống cô. Lại quen tay mà cô lại xoa đầu cậu nhóc.
- A Bắc, con ở lại lấy bánh nhé! Mẹ đi lấy xe rồi quay lại rước con!- Nói rồi cô đưa cho cậu nhóc thẻ của mình.
- Cậu bé à, xem ra mẹ cậu rất quan tâm tới cậu đó! Chắc nhóc vui lắm nhỉ!- Nhân viên vui vẻ đưa bánh đã gói lại cho Bùi Bắc cũng không quên khen cậu có một người mẹ tuyệt vời.
- Vậy sao?- Bùi Bắc không kiềm được mà nhếch môi cười một cái. Tuy bà ta đã thay đổi thật nhưng vẫn cần phải quan sát thêm một thời gian trước khi chấp nhận lại bà ta.
Lúc về Tố Tố lại ghé qua cửa hàng điện tử mua mấy cái điện thoại cho con. Sau đấy mới về nhà.
Vừa thấy xe chạy vào cổng bọn nhóc đã ùa ra ngoài.
Bùi Tịnh cẩn thận lật người anh trai xem anh có bị thương ở đâu không. -Anh cùng bà ta sao lại về cùng lúc? Nói cho anh nghe lúc đưa anh đi sao đấy bà ta cũng chẳng về nhà. Bọn em lo lắng đến chỗ anh làm tìm thì không thấy anh đâu cả. Mà cũng đúng tại anh làm nhiều chỗ quá nên bọn em cũng chẳng rõ chỗ nào luôn, làm cho tụi em tưởng anh bị bán đi rồi chứ!-
Bùi Bắc gõ nhẹ trán em gái - Em nghĩ anh là ai chứ? Dễ bị bán đi như vậy sao?-
- Em chỉ là lo cho anh thôi mà! Mà sao bà ta đi cùng anh vậy?-
- Nè, các con lại nghĩ ta bán anh các con đấy à?- Cô xách bánh ngọt đi tới chỗ bọn nhóc.
- Còn không phải trước đây bà định như thế thật sao?- Bùi Tuấn nhìn Tố Tố với ánh mắt chán ghét nhưng lại vô tình nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay của cô.
- Vết bỏng đó lại là sao?-
Bùi Bắc bấy giờ mới nhớ tới việc này vội vàng kéo Tố Tố vào nhà rồi lấy túi đá chùm lên vết thương cho bà ấy.
- Ngốc!- Cô gõ nhẹ lên trán của cậu bé rồi tự mình đi xử lí sơ vết bỏng.
- Anh! Bà ta là bị làm sao thế?- Bùi Tuân hỏi anh trai vì theo quan sát của bản thân thì có lẽ anh ấy biết rõ vì sao bà ta lại bị thương.
- Chuyện là.....Lúc bà ta đưa anh đến nơi làm việc rõ ràng anh thấy bà ấy đã về rồi nhưng khi đang làm thì lại thấy bà ta vào quán ăn ngồi rồi còn nói gì mà muốn nhìn dáng vẻ làm việc của anh....Khi cả hai đang nói chuyện thì có một ông chú đáng ghét bảo gì mà phục vụ chậm chạp rồi hất nồi lẩu vào người anh. May mà bà ta che cho anh nên anh mới còn nguyên vẹn đứng đây. Cả hai xảy ra ẩu đả,......ông chủ ra nhưng lại bênh về phía bọn họ. Trước khi tới bà ta hình như đã báo cảnh sát trước nên cả anh và tất cả mọi có mặt đều lên đồn để hỗ trợ trình bày sự việc. Bà ấy tố ông chủ anh bóc lột sức lao động trẻ vị thành niên, hai người kia tội phỉ báng và cố ý gây thương tích. Sự việc phải giải quyết tới chiều, bà ấy mới đưa anh về nhà..... Vết thương cũng quên xử lí....- Bùi Bắc kể lại toàn bộ sự việc cho các em của mình.
Cặp song sinh Bùi Doanh và Bùi Diễm cuối cùng cũng nhớ được việc mà bản thân không nhớ. Đó chính là việc hôm nay anh trai họ sẽ bị một vết bỏng to không chữa trị kịp thời nên để lại một vết sẹo to. Khi ấy chúng cũng không biết, phải hỏi chị cả thì mới biết rõ sự tình. Càng nghĩ họ lại càng chắc chắn việc Tố Tố kia cũng được trùng sinh như chúng. Chỉ khi trùng sinh bà ta mới biết ngày mà anh cả bị thương mà ngăn cản thôi. Chắc chắn là như thế.
- Vậy ý anh là bà ta đã giúp anh sao?- Bùi Hoa hỏi lại anh trai.
- Phải. Bà ta bị thương cũng do anh mà ra. Nhưng các em yên tâm. Anh sẽ không dễ dàng tin tưởng bà ta như vậy đâu!-
- Phải như vậy chứ!-
- Phải, phải! Bọn em cũng không tin mẹ âu- Cả hai đứa em út cũng đồng thanh lên tiếng nói.
- Con thích gì cứ chọn đi! Chúng ta mua về làm món tráng miệng!-
- Bà.....!- Bùi Bắc ấp úng không biết nên mở lời như nào.
Nhân viên thấy có khách đến thì nhanh chóng đến tiếp đón vô cùng niềm nở.
- Quý khách muốn mua loại nào ạ?-
- Loại nào hot nhất của quán nhỉ?- Tố Tố cũng không rành về các loại bánh lắm nên nhanh chóng hỏi nhân viên.
- Loại hot nhất của chúng tôi là các loại ở tủ này ạ. Có hương trái cây, ăn không béo cũng không ngấy, các khách trẻ và trẻ con rất thích những loại này......Ngoài ra còn có......- Nhân viên tư vấn rất nhiệt tình. Bùi Bắc cũng lựa một ít bánh cho các em nhưng lại không chọn cho bản thân mình.
- Lấy hết mấy loại mà con tôi chọn, và lấy thêm một cái có vị socola nữa, làm thêm một ít bột giúp tôi nữa nhé! Nhóc con này quên mua cho bản thân nó rồi.- Cô nhớ rất rõ lúc nhốt cô ở ngục tối đứa trẻ này rất thích ăn bánh socola, ở điểm này nhóc rất giống cô. Lại quen tay mà cô lại xoa đầu cậu nhóc.
- A Bắc, con ở lại lấy bánh nhé! Mẹ đi lấy xe rồi quay lại rước con!- Nói rồi cô đưa cho cậu nhóc thẻ của mình.
- Cậu bé à, xem ra mẹ cậu rất quan tâm tới cậu đó! Chắc nhóc vui lắm nhỉ!- Nhân viên vui vẻ đưa bánh đã gói lại cho Bùi Bắc cũng không quên khen cậu có một người mẹ tuyệt vời.
- Vậy sao?- Bùi Bắc không kiềm được mà nhếch môi cười một cái. Tuy bà ta đã thay đổi thật nhưng vẫn cần phải quan sát thêm một thời gian trước khi chấp nhận lại bà ta.
Lúc về Tố Tố lại ghé qua cửa hàng điện tử mua mấy cái điện thoại cho con. Sau đấy mới về nhà.
Vừa thấy xe chạy vào cổng bọn nhóc đã ùa ra ngoài.
Bùi Tịnh cẩn thận lật người anh trai xem anh có bị thương ở đâu không. -Anh cùng bà ta sao lại về cùng lúc? Nói cho anh nghe lúc đưa anh đi sao đấy bà ta cũng chẳng về nhà. Bọn em lo lắng đến chỗ anh làm tìm thì không thấy anh đâu cả. Mà cũng đúng tại anh làm nhiều chỗ quá nên bọn em cũng chẳng rõ chỗ nào luôn, làm cho tụi em tưởng anh bị bán đi rồi chứ!-
Bùi Bắc gõ nhẹ trán em gái - Em nghĩ anh là ai chứ? Dễ bị bán đi như vậy sao?-
- Em chỉ là lo cho anh thôi mà! Mà sao bà ta đi cùng anh vậy?-
- Nè, các con lại nghĩ ta bán anh các con đấy à?- Cô xách bánh ngọt đi tới chỗ bọn nhóc.
- Còn không phải trước đây bà định như thế thật sao?- Bùi Tuấn nhìn Tố Tố với ánh mắt chán ghét nhưng lại vô tình nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay của cô.
- Vết bỏng đó lại là sao?-
Bùi Bắc bấy giờ mới nhớ tới việc này vội vàng kéo Tố Tố vào nhà rồi lấy túi đá chùm lên vết thương cho bà ấy.
- Ngốc!- Cô gõ nhẹ lên trán của cậu bé rồi tự mình đi xử lí sơ vết bỏng.
- Anh! Bà ta là bị làm sao thế?- Bùi Tuân hỏi anh trai vì theo quan sát của bản thân thì có lẽ anh ấy biết rõ vì sao bà ta lại bị thương.
- Chuyện là.....Lúc bà ta đưa anh đến nơi làm việc rõ ràng anh thấy bà ấy đã về rồi nhưng khi đang làm thì lại thấy bà ta vào quán ăn ngồi rồi còn nói gì mà muốn nhìn dáng vẻ làm việc của anh....Khi cả hai đang nói chuyện thì có một ông chú đáng ghét bảo gì mà phục vụ chậm chạp rồi hất nồi lẩu vào người anh. May mà bà ta che cho anh nên anh mới còn nguyên vẹn đứng đây. Cả hai xảy ra ẩu đả,......ông chủ ra nhưng lại bênh về phía bọn họ. Trước khi tới bà ta hình như đã báo cảnh sát trước nên cả anh và tất cả mọi có mặt đều lên đồn để hỗ trợ trình bày sự việc. Bà ấy tố ông chủ anh bóc lột sức lao động trẻ vị thành niên, hai người kia tội phỉ báng và cố ý gây thương tích. Sự việc phải giải quyết tới chiều, bà ấy mới đưa anh về nhà..... Vết thương cũng quên xử lí....- Bùi Bắc kể lại toàn bộ sự việc cho các em của mình.
Cặp song sinh Bùi Doanh và Bùi Diễm cuối cùng cũng nhớ được việc mà bản thân không nhớ. Đó chính là việc hôm nay anh trai họ sẽ bị một vết bỏng to không chữa trị kịp thời nên để lại một vết sẹo to. Khi ấy chúng cũng không biết, phải hỏi chị cả thì mới biết rõ sự tình. Càng nghĩ họ lại càng chắc chắn việc Tố Tố kia cũng được trùng sinh như chúng. Chỉ khi trùng sinh bà ta mới biết ngày mà anh cả bị thương mà ngăn cản thôi. Chắc chắn là như thế.
- Vậy ý anh là bà ta đã giúp anh sao?- Bùi Hoa hỏi lại anh trai.
- Phải. Bà ta bị thương cũng do anh mà ra. Nhưng các em yên tâm. Anh sẽ không dễ dàng tin tưởng bà ta như vậy đâu!-
- Phải như vậy chứ!-
- Phải, phải! Bọn em cũng không tin mẹ âu- Cả hai đứa em út cũng đồng thanh lên tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.