Ta Làm Nữ Đầu Bếp Ở Quốc Tử Giám
Chương 4:
Đông nhiêu
21/09/2022
Lý Lương vừa há to miệng nuốt bánh bột ngô, vừa hình dung Lận Hà hệt như là Tây Thi giáng trần bán bánh bột ngô.
Đều đang ở tuổi phong hoa chính mậu*, đối nữ tử hướng tới cũng là bình thường hiện tượng, nhưng cố tình ngày thường nửa tháng thời gian đều phải đãi ở Quốc Tử Giám, mỗi ngày xem đến không phải phu tử cùng trường, chính là nhà ăn đại nương nhóm, sớm đem những người trẻ tuổi này cấp nghẹn hỏng rồi.
Phong hoa chính mậu (风华正茂): Mô tả tinh thần trẻ trung, tràn đầy năng lượng và đầy hứa hẹn của tuổi trẻ.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có ý gì xấu, nhưng mà đi nhìn một cái là được mà đúng không?
“Hầy, Ti Nghiệp* không phải đã nói muốn mời một đầu bếp ở dân gian sao, bằng không chúng ta tiến cử tiểu nương tử này dfi!” Có người đột nhiên đưa ra kiến nghị.
*Ti Nghiệp (司业): một chức vụ giống như giám thị.
“Nhưng mà phải đề cử thế nào mới được đây?”
“Trực tiếp đi cho Ti Nghiệp nha, Tế Tửu để cho Ti Nghiệp toàn quyền phụ trách, không cần phải nói ra nữ tử, chỉ nói phát hiện có một nơi bán bánh bột ngô đặc biệt ngon là được rồi.”
“Đúng đúng đúng, cái tên cổ hủ Ti Nghiệp này, nếu biết là nữ tử, định sẽ không đồng ý!”
Lý Lương lớn tiếng đề nghị, hắn còn bổ sung kiến thức cho mọi người lý do vì sao lại như vậy —— tất cả đều là bởi vì Ti Nghiệp bị từ hôn tận ba lần, dẫn đến việc hai mươi có lẽ năm vẫn chưa thành hôn, vậy cho nên là trong lòng vẫn còn ghi hận với nữ tử!
Nói lại nói, các đồng học đều ngậm miệng lại, đôi mắt cả đám đều như côn trùng đập cánh, còn ra hiệu cho hắn nhìn ra ngoài.
Đằng sau có cái gì đẹp…… Vẻ mặt Lý Lương khó hiểu quay đầu, đột nhiên hắn nhìn thấy đối tượng bàn tán trong miệng —— Ti Nghiệp Quốc Tử Giám, hắn sợ hãi đến mức suýt chút nữa đã ngã lăn trên đất, Ti Nghiệp lại chộp lấy vai hắn, dùng lực mạnh không cho chạy thoát, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy hoảng sợ của Lý Lương, nở một nụ cười lạnh ngắt: “Nơi quan trọng như Quốc Tử Giám, có tiểu nương tử nào đây hả?”
***
Bữa sáng đã kết thúc.
Khi Lận Hà dọn dẹp sạp hàng chuẩn bị rời đi, nghe thấy phía trước có tiếng ồn láo nháo, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một vị soái ca cổ đại.
Thật sự là một soái ca, cao khoảng một mét tám, đầu đội quan, mặc một bộ trường bào hoa lệ. Dáng người càng thêm xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mũi cao, khi mím chặt môi, khiến cho người khác cảm thấy nghiêm minh đáng tin. Thậm chí Lận Hà còn cảm thấy, vị soái ca cổ đại này còn đẹp hơn nhiều minh tinh hiện đại —— vì trên người hắn có khí chất tri thức mà những minh tinh kia không hề có.
Chỉ là làn da quá trắng, môi cũng nhợt nhạt, giống một người bệnh đã lâu chưa khỏi.
Lận Hà rất có hứng thú mà nhìn thêm vài lần, phỏng chừng đây là một vông tử của nhag nào đó, chỉ là mấy hôm nay bày hàng ở đây, nàng còn chưa nhìn thấy vị công tử này dạo hàng quán đâu.
Trong lòng lập tức có ấn tượng tốt với vị công tử hạ phàm này, người có địa vị cao còn mang theo cả tấm lòng thiên hạ, đi ra gặp bình dân bá tánh đứng ở tầng đáy, nhất định là một người tốt.
Nghĩ như vậy, rồi lại thấy vị soái ca cổ đại này đánh giá mấy sạp hàng, rồi đi về phía bên này.
Lận Hà vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành, dựa vào khuôn này của hắn, để nàng nhường phần cơm trưa ra cũng được luôn: “Mời công tử ăn bánh bột ngô, phết lên một lớp thịt vụn, cùng một lá rau diệp tươi ngon, ăn rất thơm giòn nha, môi răng lưu vị……”
Lời nói chưa xong, đối phương đã chú ý tới nàng, dừng bước chân.
Soái ca đứng im bất động nhưng thân hình rắn rỏi, lưng thẳng như cây tùng, dưới lớp trường bào là đôi chân thon dài bị ẩn giấu đi, tầm mắt của hắn đầu tiên là nhìn gương mặt của Lận Hà, sau đó là đặt lên hũ tương gạch cua, bởi vì đặt trong một cái bình hơi nát, tương gạch cua nhìn vào cũng vô cùng bình thường, soái ca nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn nàng thêm lần nữa.
Lần liếc mắt này tương đối lâu.
Lận Hà còn đang nghĩ là đối phương đang nhìn trúng mình, cũng bình thường, đa số người lần đầu đến mua bánh đều bị nàng hấp dẫn, xem ra đến soái ca cũng không thoát khỏi thế tục, nụ cười của nàng lại sâu thêm, lấy ra một cái bánh bột ngô chuẩn bị phết tương lên, soái ca kia không biết nghĩ đến chuyện gì, đôi lông mày rậm nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ, rồi giận dữ phất tay áo, nhanh chân bước đến nam tiểu thương bán bánh bột ngô bên cạnh.
Lận Hà: “……”
Nụ cươi tươi kẹt nơi khóe miệng, vẻ mặt mờ mịt.
Tác giả có điều muốn nói:
Lận Hà: Tên này có bệnh.
Đều đang ở tuổi phong hoa chính mậu*, đối nữ tử hướng tới cũng là bình thường hiện tượng, nhưng cố tình ngày thường nửa tháng thời gian đều phải đãi ở Quốc Tử Giám, mỗi ngày xem đến không phải phu tử cùng trường, chính là nhà ăn đại nương nhóm, sớm đem những người trẻ tuổi này cấp nghẹn hỏng rồi.
Phong hoa chính mậu (风华正茂): Mô tả tinh thần trẻ trung, tràn đầy năng lượng và đầy hứa hẹn của tuổi trẻ.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có ý gì xấu, nhưng mà đi nhìn một cái là được mà đúng không?
“Hầy, Ti Nghiệp* không phải đã nói muốn mời một đầu bếp ở dân gian sao, bằng không chúng ta tiến cử tiểu nương tử này dfi!” Có người đột nhiên đưa ra kiến nghị.
*Ti Nghiệp (司业): một chức vụ giống như giám thị.
“Nhưng mà phải đề cử thế nào mới được đây?”
“Trực tiếp đi cho Ti Nghiệp nha, Tế Tửu để cho Ti Nghiệp toàn quyền phụ trách, không cần phải nói ra nữ tử, chỉ nói phát hiện có một nơi bán bánh bột ngô đặc biệt ngon là được rồi.”
“Đúng đúng đúng, cái tên cổ hủ Ti Nghiệp này, nếu biết là nữ tử, định sẽ không đồng ý!”
Lý Lương lớn tiếng đề nghị, hắn còn bổ sung kiến thức cho mọi người lý do vì sao lại như vậy —— tất cả đều là bởi vì Ti Nghiệp bị từ hôn tận ba lần, dẫn đến việc hai mươi có lẽ năm vẫn chưa thành hôn, vậy cho nên là trong lòng vẫn còn ghi hận với nữ tử!
Nói lại nói, các đồng học đều ngậm miệng lại, đôi mắt cả đám đều như côn trùng đập cánh, còn ra hiệu cho hắn nhìn ra ngoài.
Đằng sau có cái gì đẹp…… Vẻ mặt Lý Lương khó hiểu quay đầu, đột nhiên hắn nhìn thấy đối tượng bàn tán trong miệng —— Ti Nghiệp Quốc Tử Giám, hắn sợ hãi đến mức suýt chút nữa đã ngã lăn trên đất, Ti Nghiệp lại chộp lấy vai hắn, dùng lực mạnh không cho chạy thoát, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy hoảng sợ của Lý Lương, nở một nụ cười lạnh ngắt: “Nơi quan trọng như Quốc Tử Giám, có tiểu nương tử nào đây hả?”
***
Bữa sáng đã kết thúc.
Khi Lận Hà dọn dẹp sạp hàng chuẩn bị rời đi, nghe thấy phía trước có tiếng ồn láo nháo, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một vị soái ca cổ đại.
Thật sự là một soái ca, cao khoảng một mét tám, đầu đội quan, mặc một bộ trường bào hoa lệ. Dáng người càng thêm xuất chúng, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mũi cao, khi mím chặt môi, khiến cho người khác cảm thấy nghiêm minh đáng tin. Thậm chí Lận Hà còn cảm thấy, vị soái ca cổ đại này còn đẹp hơn nhiều minh tinh hiện đại —— vì trên người hắn có khí chất tri thức mà những minh tinh kia không hề có.
Chỉ là làn da quá trắng, môi cũng nhợt nhạt, giống một người bệnh đã lâu chưa khỏi.
Lận Hà rất có hứng thú mà nhìn thêm vài lần, phỏng chừng đây là một vông tử của nhag nào đó, chỉ là mấy hôm nay bày hàng ở đây, nàng còn chưa nhìn thấy vị công tử này dạo hàng quán đâu.
Trong lòng lập tức có ấn tượng tốt với vị công tử hạ phàm này, người có địa vị cao còn mang theo cả tấm lòng thiên hạ, đi ra gặp bình dân bá tánh đứng ở tầng đáy, nhất định là một người tốt.
Nghĩ như vậy, rồi lại thấy vị soái ca cổ đại này đánh giá mấy sạp hàng, rồi đi về phía bên này.
Lận Hà vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành, dựa vào khuôn này của hắn, để nàng nhường phần cơm trưa ra cũng được luôn: “Mời công tử ăn bánh bột ngô, phết lên một lớp thịt vụn, cùng một lá rau diệp tươi ngon, ăn rất thơm giòn nha, môi răng lưu vị……”
Lời nói chưa xong, đối phương đã chú ý tới nàng, dừng bước chân.
Soái ca đứng im bất động nhưng thân hình rắn rỏi, lưng thẳng như cây tùng, dưới lớp trường bào là đôi chân thon dài bị ẩn giấu đi, tầm mắt của hắn đầu tiên là nhìn gương mặt của Lận Hà, sau đó là đặt lên hũ tương gạch cua, bởi vì đặt trong một cái bình hơi nát, tương gạch cua nhìn vào cũng vô cùng bình thường, soái ca nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn nàng thêm lần nữa.
Lần liếc mắt này tương đối lâu.
Lận Hà còn đang nghĩ là đối phương đang nhìn trúng mình, cũng bình thường, đa số người lần đầu đến mua bánh đều bị nàng hấp dẫn, xem ra đến soái ca cũng không thoát khỏi thế tục, nụ cười của nàng lại sâu thêm, lấy ra một cái bánh bột ngô chuẩn bị phết tương lên, soái ca kia không biết nghĩ đến chuyện gì, đôi lông mày rậm nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ, rồi giận dữ phất tay áo, nhanh chân bước đến nam tiểu thương bán bánh bột ngô bên cạnh.
Lận Hà: “……”
Nụ cươi tươi kẹt nơi khóe miệng, vẻ mặt mờ mịt.
Tác giả có điều muốn nói:
Lận Hà: Tên này có bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.