Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
Chương 20: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (20)
Quỳnh Quỳnh Bạch Thỏ
10/05/2024
Editor: hatrang.
- --
Bọn họ nhanh chóng đến một khách điếm gần đó.
Lúc phân phòng lại nảy sinh ra vấn đề.
Bởi vì Vệ Từ chọn căn phòng nằm trong góc lầu hai nên phòng bên cạnh y nghiễm nhiên trở thành "vật hiếm", cả Thẩm Thôi Anh và Ân Chu đều ầm ĩ nháo nhào tranh giành một hồi. Người thì nói ta là đệ tử của y nên phải ở gần đối phương, kẻ còn lại ra vẻ rất thấu tình đạt lí đáp trả rằng nếu đã dẫn các ngươi đến đây thì ta phải chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Vệ công tử.
Mà Khương Ngâm bên cạnh đứng xem vô cùng hào hứng: Đánh nhau đi, đánh nhau đi!
Cậu không ngại làm quần chúng ăn dưa đâu!
Nhìn hai nam nhân nào đó lẳng lặng đấu mắt với nhau đến toé lửa, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, Vệ Từ vô cùng bình tĩnh bước tới: "Không cần tranh nữa, để A Ngâm ngủ bên cạnh phòng ta đi."
!!!
???
Hai người vốn đang thuốc súng đầy trời đồng loạt quay đầu lại.
Vệ Từ nhàn nhạt bổ sung: "A Ngâm thân thể yếu kém, thường xuyên sinh bệnh vặt, ở gần ta cũng tốt, có thể thuận tiện chăm sóc chiếu cố nhiều hơn."
Khương Ngâm - bé đang thương bị cuốn vào trong chiến trường lần thứ N khóc không ra nước mắt:... Thật ra không cần quan tâm đến cậu như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, cậu là một người qua đường nho nhỏ, đương nhiên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyết định chớp nhoáng của 'thụ chính', giả vờ bỏ qua hai ánh mắt căm thù đổ dồn lên bản thân.
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba bọn họ cùng nhau đi dạo phố vài vòng, Khương Ngâm là thật sự muốn chơi, còn hai sư đồ còn lại dường như đang tìm kiếm vật gì đó, cuối cùng đồng loạt dừng chân trước một gian hàng cũ kĩ.
Khương Ngâm: Họ đang làm gì vậy?
Hệ thống 661 tri kỉ trả lời: Dược liệu mà Vệ Từ cần chỉ có ở Yêu giới, mà trùng hợp là vào ngày thi đấu của cậu, thành Ung Châu sẽ diễn ra một phiên chợ Yêu tộc quý hiếm trăm năm khó gặp. Lúc đó cậu có thể tìm đường đến Yêu giới, nhưng muốn đi phiên chợ này thì cần có giấy thông hành, hai người họ hẳn là đang tìm một nơi mua nó.
Khương Ngâm có chút kinh ngạc: Loại đồ vật này cũng có thể tuỳ tiện mua bán sao?
Vừa dứt lời đã thấy Vệ Từ cùng Thẩm Thôi Anh đi sâu vào gian hàng, Khương Ngâm có chút tò mò chạy theo, tuy bên ngoài nhìn khá đơn sơ giản dị, song lúc tiến vào mới phát hiện nơi đây to lớn vô biên, những thứ bày bán bên trong đều vô cùng kỳ lạ, có da rắn ngàn năm tuổi, răng cửa sóc, móng vuốt giao long... Một số vật Khương Ngâm thậm chí không nhìn ra nó là gì, đã thế cậu còn thấy cả lông của hồ ly.
Thật sự có người chịu mua mấy thứ này sao?
Một ông lão mặc áo choàng rộng thùng thình lười nhác ngồi trước quầy, chùm râu bạc trắng thả xuống, ngón tay chậm rãi gõ nhịp trên đồ vật nào đó. Khương Ngâm lặng lẽ liếc nhìn, trông khá giống xương cốt của một loài động vật. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, lão giả đột nhiên xoay người lại, cậu lập tức cúi đầu xuống, không hiểu sao lại có cảm giác bị người ta nhìn thấu nguyên thân*.
*nguyên: như kiểu ban đầu, bản gốc có từ trước, hiểu nôm na là thân thể, thân phận gốc của KN trong thế giới này (là rồng nhưng đa số người khác lại cho là giao long - một loại sinh vật thấp hơn rồng)
"Các khách nhân muốn mua cái gì?" Thanh âm của ông lão vô cùng cổ quái, là một giọng điệu rất độc đáo.
"Bọn ta muốn ba tờ giấy thông hành đi đến phiên chợ Yêu tộc." Thẩm Thôi Anh nói.
Ánh mắt đục ngầu của ông lão lướt qua ba người, đột nhiên nở nụ cười: "Giấy thông hành? Giấy thông hành gì cơ, phiên chợ Yêu tộc của bọn ta trước giờ đều chỉ mở ra cho người có duyên." Mấy tu sĩ như các người, đi để gây rối chắc.
"Hừ, người có duyên sao? Chẳng bằng nói đó là "hàng hóa" các ngươi tự mình tuyển chọn đi, Yêu tộc dùng cách này dụ dỗ nhân loại qua Yêu giới, sau đó tự tiện tiến hành buôn người trái phép, định nghĩa con người là hàng hóa, đây là cái mà các ngươi gọi là người có duyên sao?" Thẩm Thôi Anh giễu cợt, trong ánh mắt loé lên một tia tàn nhẫn.
Nụ cười trên mặt ông lão cũng trở nên lạnh lùng, "Vị khách nhân này hẳn không phải đang nói đùa chứ, bọn ta không hề sử dụng vũ lực, là do bản thân họ không thể chống lại cám dỗ, làm sao có thể trách chúng ta?"
"Không có giấy thông hành, các ngươi không còn gì để mua thì đi ra ngoài đi, cửa hàng nhỏ này không tiếp nữa." Ông lão ngồi trở lại ghế, vô cảm đuổi người.
"Ngươi!" Thẩm Thôi Anh đặt tay lên thanh kiếm ngang hông, chân mày chau lại, dường như chuẩn bị tấn công đối phương.
Lão nhân nọ bình tĩnh tiếp lời: "Đã nói không có là không có, dù cho vị khách này có chém tung nơi đây lên cũng tìm không ra một tờ giấy thông hành nào đâu, nhưng mà --"
Hắn đột nhiên kéo dài giọng điệu, đầy ẩn ý nhìn Khương Ngâm vẫn luôn đứng trong một góc nãy giờ, "Nếu các ngươi nguyện ý giao hắn cho ta, ta có thể dùng danh nghĩa của mình cấp cho ngươi một tờ."
Ánh mắt nóng rực lộ liễu rơi xuống người Khương Ngâm, thiếu niên giật mình hoảng sợ, trốn sau lưng Vệ Từ.
Để cậu lại làm gì? Bởi vì cậu trông ngốc nghếch vô tri nên muốn trao đổi "hàng hoá" như mấy người kia sao? Khương Ngâm càng nghĩ càng sợ hãi, bàn tay nắm lấy tay áo Vệ Từ càng thêm siết chặt.
Vệ Từ vỗ vỗ tay cậu an ủi: "Ông chủ, đừng dọa hắn, hắn đơn giản là một đứa nhỏ đang trong kỳ ấu niên mà thôi. Hơn nữa bọn ta chỉ là người giám hộ, không có khả năng quyết định thay mà cũng sẽ không tổn thương hắn, lần này đến đây là thật lòng muốn mua giấy thông hành, nếu ông chủ đồng ý, bọn ta sẵn sàng ra giá, ba vạn linh thạch --"
Khương Ngâm thậm chí còn không để ý tới mấy lời phía trước của đối phương, trong đầu chỉ còn lại con số quá đỗi khổng lồ kia, cái gì cơ, ba vạn linh thạch cho ba tờ? Tận một vạn linh thạch một tờ đấy, sao y không trực tiếp dùng vũ lực cướp lấy luôn đi!
"-- một tờ."
Khương Ngâm:... Thôi được rồi, dù sao họ cũng có tiền.
Lão giả nhìn Khương Ngâm thân mật nắm chặt tay áo Vệ Từ, ha ha, xem ra là hắn xen vào việc người khác rồi, cứ tưởng rằng thiếu niên bị nhân loại ép buộc, nhưng nhóc con này có vẻ rất thích sư phụ của hắn, cơ mà --
"Tổng cộng chín vạn linh thạch, thành giao!"
"Ba tờ giấy thông hành cũng không phải số lượng nhỏ, ta cần một chút thời gian thu thập, các khách nhân ba ngày sau hẵng quay lại lấy, đồng thời vui lòng đặt cọc ba vạn linh thạch trước."
Vệ Từ đạm mạc đưa một chiếc nhẫn trữ vật qua.
Ông lão kiểm tra một chút rồi cười tủm tỉm gật đầu, sau đó còn nhiệt tình mời bọn họ lần sau lại đến.
Lúc Khương Ngâm bước ra khỏi tiệm, cả người vẫn còn mơ hồ mù mịt, có cảm giác Vệ Từ chỉ cần nói một hai câu đã giải quyết được bầu không khí căng thẳng vừa rồi, thiếu niên bèn kéo đối phương lại, thì thầm cảm thán: "Sư phụ, người thật là lợi hại!"
Lợi hại hơn tên choá Thẩm Thôi Anh kia nhiều.
"Lần này A Ngâm cũng đã giúp đỡ vi sư rất nhiều." Vệ Từ khẽ mỉm cười, đối diện với ánh mắt trong suốt tràn đầy nghi hoặc của Khương Ngâm, y tiếp lời: "Ông lão kia rất thích ngươi."
Thích... sao?
Đúng lúc này, Vệ Từ đột nhiên khựng lại.
Khương Ngâm theo sau không kịp dừng chân, trán đâm sầm vào lưng đối phương, rồi lại bị Thẩm Thôi Anh ghét bỏ xách ra ngoài.
Bọn họ ăn cơm chiều xong mới đi dạo, lại đứng trong cửa hàng kia một lúc lâu, bây giờ bầu trời đã dần nhá nhem, nhưng đáng lẽ cũng không nên vắng vẻ đến mức đường phố không một bóng người như thế này mới đúng. Sau khi đi ra khỏi con hẻm nhỏ, họ phát hiện toàn bộ những cửa tiệm lúc nãy còn náo nhiệt đông đúc đã biến mất không tăm hơi, không gian xung quanh tối tăm trống trải, yên lặng đến đáng sợ.
"Không xong rồi, ta quên mất gần Miêu thành này cũng có Yêu tộc cư trú, buổi tối không nên đi ra ngoài." Thẩm Thôi Anh cảnh giác nhìn xung quanh, kiếm trong tay chưa từng đặt xuống, "Chúng ta nhanh trở về thôi, có lẽ là đêm nay bọn họ chuẩn bị cử hành yến hội hay hiến tế gì đó."
Ba người liếc nhìn nhau, thấy được sự đồng ý trong mắt đối phương, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách điếm.
Lão bản* nghe được tiếng đập cửa, vội vàng đi ra, vừa nhìn thấy bọn họ đã giật mình kinh ngạc: "Sao các người lại còn ở bên ngoài, một lát nữa hồ ly đại nhân sẽ đón dâu, nếu quấy nhiễu nó chính là đại bất kính!"
*ông chủ
Hắn lẩm bẩm than thở không rõ, Khương Ngâm chỉ có thể mơ hồ nghe thấy hắn phàn nàn: "Lẽ ra lúc này không nên tiếp đón những người xa lạ kia... Không biết... nghĩ như thế nào mà dám làm phiền hồ ly cưới vợ!"
Thấy bọn họ có vẻ bối rối không hiểu gì, lão bản lại cẩn thận giải thích: "Hồ ly đón dâu là chuyện lớn, ngay khi mặt trời lặn, không ai được phép ở bên ngoài, tất cả mọi người đều phải trở về. Vào canh một sẽ có những thần hầu phủ kín đường phố bằng lụa đỏ, bận đồ cưới; còn canh hai thì trời sẽ đổ mưa, mưa này màu đỏ kì lạ, các ngươi quay về phòng phải đóng chặt cửa sổ đi ngủ, dù có nghe thấy bất cứ âm thanh gì cũng không được thức dậy, rõ chưa?"
Lão bản khách điếm cho họ một cái nhìn cảnh cáo, sau đó tiếp tục: "Vào canh ba - tức là nửa đêm, là lúc mà hồ ly đại nhân đón dâu, ta lặp lại lần nữa, nhắm mắt ngủ, không được nhiều chuyện! Dù cho ngươi có tỉnh cũng không được xuống giường hay ngồi dậy!
Bởi vì nếu ngươi thức, có nghĩa là ngươi làm khách quan sát buổi hôn lễ này, chúng nó sẽ không quan tâm; nhưng nếu ngươi đứng lên hoặc ngồi trên mép giường, có nghĩa là ngươi làm 'cô dâu sắp cưới', thần hầu sẽ đến gõ cửa nhà ngươi, nếu cửa sổ ngươi đóng chứng tỏ ngươi đã từ chối đối phương, song vạn nhất như ngươi mở cửa sổ, vậy cũng đồng nghĩa với việc ngươi đồng ý gả cho hồ ly đại nhân."
Khương Ngâm nghe xong, da gà da vịt nổi hết cả lên, cậu thoáng run rẩy, cảm giác quỷ dị sởn tóc gáy ập đến, tối nay cậu tốt nhất vẫn nên ngủ sớm một chút thôi.
Sau khi ba người lên lầu, Vệ Từ dặn dò một lần nữa: "Lão bản đã nói như vậy, mọi người chú ý ghi nhớ, đi ngủ sớm, khoá chặt cửa sổ lại."
Nói xong, y lại nhìn về phía Khương Ngâm: "Đặc biệt là ngươi, chú ý an toàn, đừng tò mò, nếu có vấn đề gì thì gọi ta."
Khương Ngâm vô tội bị điểm danh:... Tại sao lại là ta?
Có lẽ là do bọn họ nói chuyện có hơi lớn tiếng, cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra, Ân Chu vẫn mang vẻ mặt thư sinh ôn hoà, trong mắt ấy mà còn hiện lên chút lo lắng, "Ba vị công tử cuối cùng cũng về rồi, ta còn tính ra ngoài tìm các ngươi, cũng do ta không nói rõ ràng phong tục tập quán nơi đây."
Thẩm Thôi Anh chỉ cần nhìn thấy gương mặt cười cười kia là tức xì khói, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm trả lời đối phương.
Vệ Từ đứng kế bên hắn, bình tĩnh đáp: "Không trách công tử, vẫn may bọn ta trở lại kịp lúc, Ân công tử nên đi ngủ sớm chút, bọn ta cũng sẽ nghỉ ngơi."
Sau khi từ biệt xong, họ lục tục trở về phòng của mình.
- --
note của editor: đoán xem ai lên sàn nàoooo
- --
Bọn họ nhanh chóng đến một khách điếm gần đó.
Lúc phân phòng lại nảy sinh ra vấn đề.
Bởi vì Vệ Từ chọn căn phòng nằm trong góc lầu hai nên phòng bên cạnh y nghiễm nhiên trở thành "vật hiếm", cả Thẩm Thôi Anh và Ân Chu đều ầm ĩ nháo nhào tranh giành một hồi. Người thì nói ta là đệ tử của y nên phải ở gần đối phương, kẻ còn lại ra vẻ rất thấu tình đạt lí đáp trả rằng nếu đã dẫn các ngươi đến đây thì ta phải chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Vệ công tử.
Mà Khương Ngâm bên cạnh đứng xem vô cùng hào hứng: Đánh nhau đi, đánh nhau đi!
Cậu không ngại làm quần chúng ăn dưa đâu!
Nhìn hai nam nhân nào đó lẳng lặng đấu mắt với nhau đến toé lửa, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, Vệ Từ vô cùng bình tĩnh bước tới: "Không cần tranh nữa, để A Ngâm ngủ bên cạnh phòng ta đi."
!!!
???
Hai người vốn đang thuốc súng đầy trời đồng loạt quay đầu lại.
Vệ Từ nhàn nhạt bổ sung: "A Ngâm thân thể yếu kém, thường xuyên sinh bệnh vặt, ở gần ta cũng tốt, có thể thuận tiện chăm sóc chiếu cố nhiều hơn."
Khương Ngâm - bé đang thương bị cuốn vào trong chiến trường lần thứ N khóc không ra nước mắt:... Thật ra không cần quan tâm đến cậu như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, cậu là một người qua đường nho nhỏ, đương nhiên không có quyền lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyết định chớp nhoáng của 'thụ chính', giả vờ bỏ qua hai ánh mắt căm thù đổ dồn lên bản thân.
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba bọn họ cùng nhau đi dạo phố vài vòng, Khương Ngâm là thật sự muốn chơi, còn hai sư đồ còn lại dường như đang tìm kiếm vật gì đó, cuối cùng đồng loạt dừng chân trước một gian hàng cũ kĩ.
Khương Ngâm: Họ đang làm gì vậy?
Hệ thống 661 tri kỉ trả lời: Dược liệu mà Vệ Từ cần chỉ có ở Yêu giới, mà trùng hợp là vào ngày thi đấu của cậu, thành Ung Châu sẽ diễn ra một phiên chợ Yêu tộc quý hiếm trăm năm khó gặp. Lúc đó cậu có thể tìm đường đến Yêu giới, nhưng muốn đi phiên chợ này thì cần có giấy thông hành, hai người họ hẳn là đang tìm một nơi mua nó.
Khương Ngâm có chút kinh ngạc: Loại đồ vật này cũng có thể tuỳ tiện mua bán sao?
Vừa dứt lời đã thấy Vệ Từ cùng Thẩm Thôi Anh đi sâu vào gian hàng, Khương Ngâm có chút tò mò chạy theo, tuy bên ngoài nhìn khá đơn sơ giản dị, song lúc tiến vào mới phát hiện nơi đây to lớn vô biên, những thứ bày bán bên trong đều vô cùng kỳ lạ, có da rắn ngàn năm tuổi, răng cửa sóc, móng vuốt giao long... Một số vật Khương Ngâm thậm chí không nhìn ra nó là gì, đã thế cậu còn thấy cả lông của hồ ly.
Thật sự có người chịu mua mấy thứ này sao?
Một ông lão mặc áo choàng rộng thùng thình lười nhác ngồi trước quầy, chùm râu bạc trắng thả xuống, ngón tay chậm rãi gõ nhịp trên đồ vật nào đó. Khương Ngâm lặng lẽ liếc nhìn, trông khá giống xương cốt của một loài động vật. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, lão giả đột nhiên xoay người lại, cậu lập tức cúi đầu xuống, không hiểu sao lại có cảm giác bị người ta nhìn thấu nguyên thân*.
*nguyên: như kiểu ban đầu, bản gốc có từ trước, hiểu nôm na là thân thể, thân phận gốc của KN trong thế giới này (là rồng nhưng đa số người khác lại cho là giao long - một loại sinh vật thấp hơn rồng)
"Các khách nhân muốn mua cái gì?" Thanh âm của ông lão vô cùng cổ quái, là một giọng điệu rất độc đáo.
"Bọn ta muốn ba tờ giấy thông hành đi đến phiên chợ Yêu tộc." Thẩm Thôi Anh nói.
Ánh mắt đục ngầu của ông lão lướt qua ba người, đột nhiên nở nụ cười: "Giấy thông hành? Giấy thông hành gì cơ, phiên chợ Yêu tộc của bọn ta trước giờ đều chỉ mở ra cho người có duyên." Mấy tu sĩ như các người, đi để gây rối chắc.
"Hừ, người có duyên sao? Chẳng bằng nói đó là "hàng hóa" các ngươi tự mình tuyển chọn đi, Yêu tộc dùng cách này dụ dỗ nhân loại qua Yêu giới, sau đó tự tiện tiến hành buôn người trái phép, định nghĩa con người là hàng hóa, đây là cái mà các ngươi gọi là người có duyên sao?" Thẩm Thôi Anh giễu cợt, trong ánh mắt loé lên một tia tàn nhẫn.
Nụ cười trên mặt ông lão cũng trở nên lạnh lùng, "Vị khách nhân này hẳn không phải đang nói đùa chứ, bọn ta không hề sử dụng vũ lực, là do bản thân họ không thể chống lại cám dỗ, làm sao có thể trách chúng ta?"
"Không có giấy thông hành, các ngươi không còn gì để mua thì đi ra ngoài đi, cửa hàng nhỏ này không tiếp nữa." Ông lão ngồi trở lại ghế, vô cảm đuổi người.
"Ngươi!" Thẩm Thôi Anh đặt tay lên thanh kiếm ngang hông, chân mày chau lại, dường như chuẩn bị tấn công đối phương.
Lão nhân nọ bình tĩnh tiếp lời: "Đã nói không có là không có, dù cho vị khách này có chém tung nơi đây lên cũng tìm không ra một tờ giấy thông hành nào đâu, nhưng mà --"
Hắn đột nhiên kéo dài giọng điệu, đầy ẩn ý nhìn Khương Ngâm vẫn luôn đứng trong một góc nãy giờ, "Nếu các ngươi nguyện ý giao hắn cho ta, ta có thể dùng danh nghĩa của mình cấp cho ngươi một tờ."
Ánh mắt nóng rực lộ liễu rơi xuống người Khương Ngâm, thiếu niên giật mình hoảng sợ, trốn sau lưng Vệ Từ.
Để cậu lại làm gì? Bởi vì cậu trông ngốc nghếch vô tri nên muốn trao đổi "hàng hoá" như mấy người kia sao? Khương Ngâm càng nghĩ càng sợ hãi, bàn tay nắm lấy tay áo Vệ Từ càng thêm siết chặt.
Vệ Từ vỗ vỗ tay cậu an ủi: "Ông chủ, đừng dọa hắn, hắn đơn giản là một đứa nhỏ đang trong kỳ ấu niên mà thôi. Hơn nữa bọn ta chỉ là người giám hộ, không có khả năng quyết định thay mà cũng sẽ không tổn thương hắn, lần này đến đây là thật lòng muốn mua giấy thông hành, nếu ông chủ đồng ý, bọn ta sẵn sàng ra giá, ba vạn linh thạch --"
Khương Ngâm thậm chí còn không để ý tới mấy lời phía trước của đối phương, trong đầu chỉ còn lại con số quá đỗi khổng lồ kia, cái gì cơ, ba vạn linh thạch cho ba tờ? Tận một vạn linh thạch một tờ đấy, sao y không trực tiếp dùng vũ lực cướp lấy luôn đi!
"-- một tờ."
Khương Ngâm:... Thôi được rồi, dù sao họ cũng có tiền.
Lão giả nhìn Khương Ngâm thân mật nắm chặt tay áo Vệ Từ, ha ha, xem ra là hắn xen vào việc người khác rồi, cứ tưởng rằng thiếu niên bị nhân loại ép buộc, nhưng nhóc con này có vẻ rất thích sư phụ của hắn, cơ mà --
"Tổng cộng chín vạn linh thạch, thành giao!"
"Ba tờ giấy thông hành cũng không phải số lượng nhỏ, ta cần một chút thời gian thu thập, các khách nhân ba ngày sau hẵng quay lại lấy, đồng thời vui lòng đặt cọc ba vạn linh thạch trước."
Vệ Từ đạm mạc đưa một chiếc nhẫn trữ vật qua.
Ông lão kiểm tra một chút rồi cười tủm tỉm gật đầu, sau đó còn nhiệt tình mời bọn họ lần sau lại đến.
Lúc Khương Ngâm bước ra khỏi tiệm, cả người vẫn còn mơ hồ mù mịt, có cảm giác Vệ Từ chỉ cần nói một hai câu đã giải quyết được bầu không khí căng thẳng vừa rồi, thiếu niên bèn kéo đối phương lại, thì thầm cảm thán: "Sư phụ, người thật là lợi hại!"
Lợi hại hơn tên choá Thẩm Thôi Anh kia nhiều.
"Lần này A Ngâm cũng đã giúp đỡ vi sư rất nhiều." Vệ Từ khẽ mỉm cười, đối diện với ánh mắt trong suốt tràn đầy nghi hoặc của Khương Ngâm, y tiếp lời: "Ông lão kia rất thích ngươi."
Thích... sao?
Đúng lúc này, Vệ Từ đột nhiên khựng lại.
Khương Ngâm theo sau không kịp dừng chân, trán đâm sầm vào lưng đối phương, rồi lại bị Thẩm Thôi Anh ghét bỏ xách ra ngoài.
Bọn họ ăn cơm chiều xong mới đi dạo, lại đứng trong cửa hàng kia một lúc lâu, bây giờ bầu trời đã dần nhá nhem, nhưng đáng lẽ cũng không nên vắng vẻ đến mức đường phố không một bóng người như thế này mới đúng. Sau khi đi ra khỏi con hẻm nhỏ, họ phát hiện toàn bộ những cửa tiệm lúc nãy còn náo nhiệt đông đúc đã biến mất không tăm hơi, không gian xung quanh tối tăm trống trải, yên lặng đến đáng sợ.
"Không xong rồi, ta quên mất gần Miêu thành này cũng có Yêu tộc cư trú, buổi tối không nên đi ra ngoài." Thẩm Thôi Anh cảnh giác nhìn xung quanh, kiếm trong tay chưa từng đặt xuống, "Chúng ta nhanh trở về thôi, có lẽ là đêm nay bọn họ chuẩn bị cử hành yến hội hay hiến tế gì đó."
Ba người liếc nhìn nhau, thấy được sự đồng ý trong mắt đối phương, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khách điếm.
Lão bản* nghe được tiếng đập cửa, vội vàng đi ra, vừa nhìn thấy bọn họ đã giật mình kinh ngạc: "Sao các người lại còn ở bên ngoài, một lát nữa hồ ly đại nhân sẽ đón dâu, nếu quấy nhiễu nó chính là đại bất kính!"
*ông chủ
Hắn lẩm bẩm than thở không rõ, Khương Ngâm chỉ có thể mơ hồ nghe thấy hắn phàn nàn: "Lẽ ra lúc này không nên tiếp đón những người xa lạ kia... Không biết... nghĩ như thế nào mà dám làm phiền hồ ly cưới vợ!"
Thấy bọn họ có vẻ bối rối không hiểu gì, lão bản lại cẩn thận giải thích: "Hồ ly đón dâu là chuyện lớn, ngay khi mặt trời lặn, không ai được phép ở bên ngoài, tất cả mọi người đều phải trở về. Vào canh một sẽ có những thần hầu phủ kín đường phố bằng lụa đỏ, bận đồ cưới; còn canh hai thì trời sẽ đổ mưa, mưa này màu đỏ kì lạ, các ngươi quay về phòng phải đóng chặt cửa sổ đi ngủ, dù có nghe thấy bất cứ âm thanh gì cũng không được thức dậy, rõ chưa?"
Lão bản khách điếm cho họ một cái nhìn cảnh cáo, sau đó tiếp tục: "Vào canh ba - tức là nửa đêm, là lúc mà hồ ly đại nhân đón dâu, ta lặp lại lần nữa, nhắm mắt ngủ, không được nhiều chuyện! Dù cho ngươi có tỉnh cũng không được xuống giường hay ngồi dậy!
Bởi vì nếu ngươi thức, có nghĩa là ngươi làm khách quan sát buổi hôn lễ này, chúng nó sẽ không quan tâm; nhưng nếu ngươi đứng lên hoặc ngồi trên mép giường, có nghĩa là ngươi làm 'cô dâu sắp cưới', thần hầu sẽ đến gõ cửa nhà ngươi, nếu cửa sổ ngươi đóng chứng tỏ ngươi đã từ chối đối phương, song vạn nhất như ngươi mở cửa sổ, vậy cũng đồng nghĩa với việc ngươi đồng ý gả cho hồ ly đại nhân."
Khương Ngâm nghe xong, da gà da vịt nổi hết cả lên, cậu thoáng run rẩy, cảm giác quỷ dị sởn tóc gáy ập đến, tối nay cậu tốt nhất vẫn nên ngủ sớm một chút thôi.
Sau khi ba người lên lầu, Vệ Từ dặn dò một lần nữa: "Lão bản đã nói như vậy, mọi người chú ý ghi nhớ, đi ngủ sớm, khoá chặt cửa sổ lại."
Nói xong, y lại nhìn về phía Khương Ngâm: "Đặc biệt là ngươi, chú ý an toàn, đừng tò mò, nếu có vấn đề gì thì gọi ta."
Khương Ngâm vô tội bị điểm danh:... Tại sao lại là ta?
Có lẽ là do bọn họ nói chuyện có hơi lớn tiếng, cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra, Ân Chu vẫn mang vẻ mặt thư sinh ôn hoà, trong mắt ấy mà còn hiện lên chút lo lắng, "Ba vị công tử cuối cùng cũng về rồi, ta còn tính ra ngoài tìm các ngươi, cũng do ta không nói rõ ràng phong tục tập quán nơi đây."
Thẩm Thôi Anh chỉ cần nhìn thấy gương mặt cười cười kia là tức xì khói, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm trả lời đối phương.
Vệ Từ đứng kế bên hắn, bình tĩnh đáp: "Không trách công tử, vẫn may bọn ta trở lại kịp lúc, Ân công tử nên đi ngủ sớm chút, bọn ta cũng sẽ nghỉ ngơi."
Sau khi từ biệt xong, họ lục tục trở về phòng của mình.
- --
note của editor: đoán xem ai lên sàn nàoooo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.