Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
Chương 55: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (55)
Quỳnh Quỳnh Bạch Thỏ
15/05/2024
Phiên ngoại 4: Chu Dĩnh
Editor: hatrang.
- --
[Hắn vẫn luôn đuổi theo một bóng dáng đứng trước mặt mình hôm ấy, nhưng lại không biết rằng sau lưng đã có người âm thầm bảo hộ hắn nhiều năm như vậy]
Chu Dĩnh là một đứa nhóc ăn xin sống trong một thành trì tồi tàn ở nhân gian, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, thậm chí còn phải tranh giành thức ăn với lũ chó hoang. Bỗng nhiên có một ngày, yêu ma hoành hành khắp trấn, xác chết, máu tươi nơi nơi.
Mọi người đều biến thành cương thi vô hồn, cả ngày chỉ biết giết chóc và giết chóc.
Chu Dĩnh bị chặn ở cổng thành, ngay lúc hắn cứ tưởng rằng mình sắp chết rồi, một bóng dáng màu trắng bỗng đột ngột xuất hiện trước mặt. Người nọ kiếm pháp dứt khoát, giọng nói thanh lãnh, không khác gì thần tiên bước ra từ trong thoại bản, chuyên trừ ma diệt quỷ cứu rỗi chúng sinh.
Tiên nhân vừa cứu xong đã xoay người ngự kiếm bay đi, không hề để lại một câu nào.
Lúc ấy, Chu Dĩnh chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái kia, mãi vẫn chẳng thể hoàn hồn. Hắn vội vã đi hỏi khắp nơi xem người nọ là ai, sau đó mới biết y là Khấp Thủy Kiếm Quân đến từ Thanh Vân Tông, lần này đến đây để giải cứu người dân trong thành.
Khấp Thủy Kiếm Quân…
Cái tên này cứ thế được Chu Dĩnh cẩn thận cất giấu trong lòng, thật lâu thật sâu. Vì báo ơn, hắn cố ý tham gia vô số cuộc tuyển chọn đệ tử của rất nhiều tông môn khác nhau, song hắn lại sở hữu căn cơ vô cùng yếu ớt, khó có thể tu tiên, thế nên mãi vẫn chẳng được nhận.
Vì thế, hắn quyết định tu ma, tàn nhẫn giết người như ngóe, ngạo nghễ bước từng bước trên biển máu chết chóc bản thân tự tay chém ra.
Đi đến đỉnh cao.
Rồi trở thành Ma Tôn được vạn quỷ tôn thờ.
Nhưng đồng thời cũng ngày càng xa lạ với bóng người trong lòng kia.
Hắn biết tính cách Tiên Tôn lạnh lùng lãnh đạm, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của đối phương mà thôi. Người nọ tựa như vầng trăng khuyết sáng ngời treo trên bầu trời ngày ấy, cao cao tại thượng, thánh khiết không gì sánh bằng.
Nhưng tiên nhân lại “hạ phàm” vì một người khác.
Lúc biết chuyện này, hắn vô cùng tức giận, bèn phẫn nộ lao đến chất vấn, để rồi nhận lại một câu trả lời lạnh như băng chỉ vẻn vẹn ba chữ “Ta không nhớ”.
Chu Dĩnh sững người ngơ ngác, hoàn toàn chẳng còn vẻ bình tĩnh thường ngày, nam nhân nghe thấy mình hoảng loạn hỏi: “Sao lại không nhớ, năm ấy Kiếm Quân đã cứu ta một mạng trong thành! Ta muốn trả ơn ngài!”
Chỉ thấy ‘Kiếm Quân’ khẽ cau mày, “Ta không cần ngươi báo đáp, ta đã cứu rất nhiều người, ngươi chẳng qua chỉ là một trong số bọn họ mà thôi, ta thậm chí còn không nhớ mặt ngươi. Hơn nữa, ta cứu bởi vì ngươi là một nhân loại bình thường, nếu lúc ấy ta biết sau này ngươi trở thành Ma tộc, ta nhất định sẽ trực tiếp bỏ đi.”
Chu Dĩnh ngơ ngẩn tại chỗ, bỗng dưng cảm thấy thật khôi hài. Ơn cứu mạng mà hắn tâm niệm nhiều năm như vậy lại chỉ là một việc cỏn con, không có chút giá trị nào trong lòng đối phương, thậm chí còn không bằng tiểu gián điệp mà hắn phái đến.
Ha ha.
Tên là gì nhỉ, Khương Ngâm à?
Khương Ngâm sao…
Chẳng qua chỉ là một vật nhỏ hắn nổi hứng nhặt về mà thôi. Người nọ rõ ràng là Long tộc cao quý, nhưng không hiểu sao lại yếu ớt đến nỗi bị nhân loại chà đạp thảm thương, lưu lạc đầu đường xó chợ, khổ sở vô biên. Vốn xuất phát từ hứng thú nhất thời, nên sau khi “cứu” xong, hắn cũng chẳng bận tâm gì đến sống chết của cậu, cứ vứt đại để cậu tự sinh tự diệt.
Nhưng không ngờ, thiếu niên lại là người trong lòng Kiếm Quân.
Vệ Từ tiếp tục nói thêm điều gì đó, hình như là: “Ta đối với ngươi cũng như ngươi đối với Khương Ngâm”. Y nói rằng nếu hắn hiểu được cái gọi là “báo ơn” thì nên trân trọng Khương Ngâm mới phải.
A, Chu Dĩnh cười cười cho qua, hoàn toàn không để trong lòng.
Nhưng có một việc hắn không thể ngờ được, ngày hôm ấy lại lần cuối hắn nghe về Khương Ngâm.
Vì Khương Ngâm đã chết rồi.
Là chính miệng vị Kiếm Quân kia nói cho hắn.
Lúc gặp lại Vệ Từ, Chu Dĩnh đang uống rượu hưởng nhạc vui vẻ trong Ma cung. Hắn nằm trên đùi một mỹ nhân, những ngón tay ngọc ngà của nàng cầm quả nho căng mọng chuẩn bị đút vào miệng hắn. Đột nhiên, một thanh kiếm đâm thẳng đến với tốc độ nhanh như xé gió. Mỹ nhân yêu kiều hét toáng lên, sợ hãi bỏ chạy, còn Chu Dĩnh thì vội vàng lắc mình né tránh.
Người trước mặt vẫn mang bạch y không nhiễm bụi trần, song hai mắt lại đỏ đậm vô cùng đáng sợ - chính là vị Khấp Thủy Kiếm Quân nổi danh thiên hạ kia, đồng thời, là vầng trăng sáng trong lòng hắn. Bộ dáng hiện tại của nam nhân còn giống Ma tộc hơn cả Chu Dĩnh, tóc đen tán loạn, trên cổ hằn lên vô số hoa văn kì quái đỏ tươi như máu.
Chu Dĩnh chưa kịp trêu đùa đã bị đối phương bóp cổ nhấc lên, Kiếm Quân vô cảm nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang nhìn một người chết, trong con ngươi tối màu đong đầy nỗi phẫn nộ hung bạo, “Hắn đã chết rồi, thế mà ngươi lại đang hoan ái mua vui ở đây...”
Hắn? Hắn là ai?
Chu Dĩnh nghĩ mãi mới ngờ ngợ ra, người duy nhất có thể khiến Kiếm Quân kích động đến mức này hẳn chỉ có thể là tiểu gián điệp mà hắn đã phái qua khi xưa.
Nhưng mà... Khương Ngâm đã chết rồi sao?
Chu Dĩnh cố gắng nhớ lại, nhưng trong kí ức mơ hồ chẳng còn gì ngoài một đôi mắt đong đầy tình yêu luôn luôn nhìn hắn cả. Dường như toàn bộ ấn tượng về đối phương chỉ dừng lại ở mấy chữ “một thuộc hạ rất ngưỡng mộ mình”, không hơn cũng chẳng kém. Ngay cả khi vừa mới biết tin người này đã chết, hắn cũng không thể diễn tả được mình có cảm giác gì, chỉ là cảm thấy lòng có chút trống rỗng, có chút tiếc nuối.
Nhưng có lẽ như Vệ Từ không muốn nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng này, y liền hầm hầm siết chặt lấy cổ hắn, mu bàn tay bóp đến trắng bệch. Chu Dĩnh lập tức biến sắc vì khó thở, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Vệ Từ vang lên bên tai, “Hắn đã chết thảm như vậy, ngươi lại không hề đau xót một chút nào. Quả nhiên là chưa từng yêu hắn, thật đáng thương...”
Đáng thương thay A Ngâm của ta, cả mội đời đem lòng si mê ngươi, đến tận lúc chết giấc mơ ấy cũng chẳng thể thành hiện thực.
Nhưng không sao, vẫn còn có ta. A Ngâm, sư phụ sẽ giúp ngươi.
Đáng thương cái gì?
Chu Dĩnh không nghe rõ đối phương lắm, vừa định hỏi lại thì bỗng giật mình vì cơn đau đớn đột ngột ập đến. Một dòng máu tươi đỏ chói chảy dài khắp khoé miệng nam nhân, vương vãi đầy xuống mặt đất xa hoa tráng lệ.
Hắn mở to mắt, ngơ ngác cúi đầu xuống, phản chiếu lên đôi con ngươi kinh hoàng tràn đầy vẻ khó tin là một bàn tay thon dài đâm xuyên qua lồng ngực của bản thân.
Người nọ nhẹ nhàng cử động, móc trái tim vẫn còn đập liên hồi của Chu Dĩnh ra, ném mạnh xuống đất. Gương mặt hắn lập tức tái nhợt vì đau đớn, dẫu biết mình sẽ không chết ngay được, song nam nhân vẫn ôm ngực khuỵu xuống, thống khổ nhìn chằm chằm Vệ Từ, gắng gượng cất tiếng hỏi: “Vì… Vì sao lại làm vậy với ta…”
“A Ngâm chết như thế đó, bị đâm một lỗ ngay lồng ngực, ngay cả máu cũng không còn để chảy, thê thảm hơn ngươi bây giờ rất nhiều...” Vệ Từ đột nhiên mỉm cười, có lẽ là đã rất lâu rồi tiên nhân nọ không cảm thấy vui vẻ đến vậy. Khóe miệng nhợt nhạt cứng đờ khe khẽ cong lên, vẻ mặt vừa kì dị lại có chút điên cuồng.
“Lúc đó hắn hẳn là rất đau đớn, làm sao có thể nhẹ nhàng như ngươi hiện tại. Ta thật sự muốn ngươi trải qua hết thảy những chuyện kia, nhưng hắn nhất định sẽ oán trách ta.”
“Vì trước giờ hắn luôn luôn thích ngươi.”
“Nhưng không sao, thân là sư phụ, ta sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của đệ tử mình...”
“Ngươi... Ngươi muốn giết ta...” Chu Dĩnh thều thào.
“Không không không, ta làm sao có thể giết ngươi.” Vệ Từ bật cười thành tiếng, dung mạo người nọ vốn cao ngạo thánh khiết, dẫu có đứng nơi Ma cung u ám quỷ dị cũng vẫn không ngừng toả sáng rực rỡ, xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Lúc này, y khẽ rũ mi xuống, vẻ lạnh lùng không nhiễm bụi trần thường ngày dần nhường chỗ cho sự khát máu chết chóc, môi mỏng chậm rãi thì thầm: “Ta làm sao có thể giết ngươi? Hắn thích ngươi như vậy, ta chỉ muốn ——”
“Làm cho ngươi yêu hắn.”
“Ta sẽ không để ngươi chết, ta muốn ngươi yêu A Ngâm, yêu đến điên cuồng, yêu như cái cách bản thân ta vẫn luôn tâm niệm hắn vậy.” Y khẽ cười, sau đó vô cảm vận linh lực, đâm thật mạnh vào lồng ngực mình.
Rồi thong thả móc ra.
Một vật thể đỏ sậm lẫn lộn trong máu thịt lầy lội nằm yên vị trên bàn tay nam nhân, máu tươi nóng hổi chảy dài len lỏi qua từng kẽ tay, nhiễu xuống đất.
Chu Dĩnh kinh hoàng ngẩng đầu, sợ hãi ngước nhìn người trước mặt, ánh mắt run rẩy như thể đang đối diện với một kẻ điên.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt trắng nõn lạnh lẽo của y, không hiểu sao lại có cảm giác sởn tóc gáy đến lạ kì. Ngón tay mảnh mai quanh năm cầm kiếm giờ đây đang nhẹ nhàng tách trái tim kia thành hai nửa, động tác người nọ hết sức tao nhã chậm rãi, sau đó nam nhân nâng mi, con ngươi đen kịt xoáy sâu vào Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh đột nhiên cảm thấy Vệ Từ trước mắt mình vừa xa lạ lại vô cùng đáng sợ, hắn liên tục run rẩy lùi lại. Nhưng việc này cũng vô dụng, bởi ngay phía sau hắn là ngai vàng, chỉ có thể bất lực ngồi xuống, trơ mắt nhìn Vệ Từ đang từ từ tiến tới.
Rõ ràng là một khuôn mặt ngọc hết sức diễm lệ, song khí tức lại điên cuồng chẳng khác gì Diêm Vương đến từ địa ngục, y dịu dàng mỉm cười, “Rất nhanh thôi, ngươi cũng sẽ yêu A Ngâm của ta.”
Nói rồi liền ghép nửa trái tim kia vào ngực Chu Dĩnh.
“Ta muốn ngươi yêu hắn suốt quãng đời còn lại, ta muốn ngươi vĩnh viễn đau khổ vì cái chết của hắn...”
Vệ Từ yêu Khương Ngâm, Chu Dĩnh cũng vì thế mà nhận được tất cả cảm xúc của y, tựa như một lời nguyền chẳng thể giải, dần dần sa vào ái tình không hồi kết.
Kể từ đó, hắn bắt đầu liên tục mơ thấy thiếu niên nọ, hết lần này đến lần khác.
Cảnh trong mộng là một đêm yên bình, ánh nến ấm áp bập bùng, khuôn mặt Khương Ngâm lúc ấy vẫn vô cùng non nớt. Đôi mắt cậu sáng bừng trong veo màu của vạn tinh tú trên trời cao, hết sức thanh tú thông minh, cái miệng nhỏ nhắn liên thiên không ngớt, cuối cùng còn làm nũng kéo kéo tay áo hắn hỏi: “Sư phụ, có phải là Thẩm sư huynh không thích ta không?”
Thiếu niên hoàn toàn không biết che giấu chút nào, nghĩ gì là hiện hết cả lên mặt, rất đỗi ngốc nghếch đáng yêu. Chu Dĩnh giơ tay muốn sờ sờ mặt đối phương, nhưng chỉ vừa hơi cử động, người nọ đã vội biến mất.
Cảnh vật xung quanh lần nữa thay đổi, lúc này Khương Ngâm đang chột dạ vì quên học bài, thiếu niên sợ bị sư phụ trách phạt, bèn chạy đi tìm Thẩm Thôi Anh giúp đỡ. Cậu bị sư huynh mình trêu chọc một hồi, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, chỉ có thể ấm ức giận dỗi cả ngày. Toàn bộ đều hiện rõ mồn một trước mắt ‘hắn’.
Càng ngày càng có nhiều cảm xúc kì lạ không thể giải thích được, khi Khương Ngâm cười, hắn sẽ vô thức cảm thấy thoải mái; lúc cậu khóc, hắn cũng nhịn không được mà đau lòng. Mỗi lần nhìn đối phương ngáp ngắn ngáp dài, Chu Dĩnh chỉ thấy cậu rất đỗi hoạt bát đáng yêu; hắn còn bắt đầu hưởng thụ những khoảnh khắc thiếu niên dính lấy mình làm nũng.
Khương Ngâm, Khương Ngâm…
Giấc mơ của hắn tràn ngập hai tiếng này.
Rồi từng ngày trôi qua, thiếu niên trong mộng trổ mã trở nên vô cùng xinh đẹp, đi đâu cũng nhận được vô số ánh mắt chú ý. Lúc này, lòng hắn lại nảy sinh những suy nghĩ u ám lệch lạc, hắn muốn nhốt người nọ lại, để đôi mắt trong veo kia chỉ có thể nhìn mình, để nụ cười rạng rỡ kia chỉ có thể dành cho mình.
Có đôi khi, Chu Dĩnh cũng không rõ bản thân là ai, là “sư phụ” mà Khương Ngâm vẫn hay nũng nịu gọi, hay có lẽ là “tôn thượng” mà cậu ngày đêm mong nhớ.
Hắn dường như có tận hai thân phận, nhưng lại mơ hồ chẳng thể phân biệt nổi người nào là người nào.
Lúc làm “sư phụ”, hắn đối với người nọ rất tốt; song khi làm “tôn thượng”, hắn lại hoàn toàn chẳng quan tâm đến cậu chút nào.
Tuỳ tiện ném thiếu niên vào một nơi tồi tàn, nhắm mắt làm ngơ để mặc Ma tộc khác ức hiếp rồng nhỏ. Phớt lờ đi tình cảm của cậu, thậm chí còn ép buộc thiếu niên đi làm gián điệp.
Sự tương phản lớn như vậy khiến Chu Dĩnh đột nhiên có chút khó mà tin được.
Rõ ràng một giây trước mình vẫn còn là sư phụ đang cười cười xoa đầu Khương Ngâm, giây tiếp theo đã biến thành Ma Tôn mà cậu chỉ có thể cung kính gọi hai tiếng “tôn thượng”, sau đó lặng lẽ si mê dõi theo bóng lưng của “ân nhân” kia, nằm co rúm run rẩy trong một góc ẩm ướt.
Nhìn ánh mắt đong đầy tình cảm của thiếu niên gầy yếu nọ, Chu Dĩnh đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu vẫn luôn nói tôn thượng đã cứu mình, thế nên cậu tự nguyện làm những việc này.
Nhưng sự thật thì sao?
Chu Dĩnh vừa mang thiếu niên trở về đã chẳng hề đoái hoài gì đến đối phương, vẫn để cậu tiếp tục chịu đựng bao nhiêu bạo lực đau đớn, chẳng qua chỉ là đổi từ địa ngục này đến một địa ngục khác.
Đây cũng xứng để gọi là ân nhân cứu mạng sao?
Có ân nhân nào vô trách nhiệm như hắn ư?
Vô số suy nghĩ hỗn loạn bủa vây khắp tâm trí, chúng không ngừng tấn công lên đại não, đau đớn lan tràn đến tận đầu quả tim. Chu Dĩnh giật thót mình, trước mắt mịt mờ loang lổ, vừa chạm tay lên đã phát hiện mình khóc tự lúc nào. Nam nhân cúi người ôm ngực, lòng quặn thắt đến không thở nổi.
Đây là cảm xúc của Vệ Từ, bây giờ cũng trở thành cảm xúc của hắn.
Hắn đang khổ tâm vì Khương Ngâm.
Không biết từ khi nào, Chu Dĩnh bắt đầu rất muốn nhìn thấy người kia, nên chỉ có thể tuyệt vọng uống rượu không ngớt. Hắn dùng men say chuốc mê chính bản thân mình, bởi vì chỉ khi không tỉnh táo, hắn mới có thể gặp được Khương Ngâm.
Khương Ngâm cong mắt mỉm cười, môi hồng răng trắng, hoạt bát đáng yêu.
Khương Ngâm tinh nghịch nhảy chân sáo, cố ý đạp đạp chân xuống đất phát ra tiếng ầm ĩ.
Khương Ngâm chờ ngươi quay đầu lại, liền vội chắp hai tay ra sau lưng, chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn ngươi.
Sau đó, ngươi chỉ có thể bất lực mỉm cười, trỏ nhẹ lên trán của đối phương.
Người nọ khoái chí che miệng khúc khích.
Trong lòng Chu Dĩnh vô cùng vui vẻ, vốn muốn nhắc nhở cậu, song hắn lại không nỡ làm thiếu niên buồn chút nào.
Nên hắn chấp nhận dung túng, chiều chuộng cậu đến vô pháp vô thiên.
Tuy nhiên, không phải lúc nào con người ta cũng sẽ mơ thấy mộng đẹp.
Rõ ràng vừa mới mỉm cười đầy hạnh phúc, nhưng ngay sau đó Chu Dĩnh đã vội giật mình bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp trán.
Cảnh tượng cuối cùng đọng lại trong đầu là một biển máu đỏ tươi, một con mãng xà màu xanh đậm đang cắn mạnh lên thân thể vô lực của thiếu niên, còn người mà hắn hết lòng nâng niu giờ phút này lại khóc lóc nức nở, hoảng loạn gào lên: “Tôn thượng, cứu ta với ——!”
Còn chưa dứt câu đã trực tiếp bị xé làm đôi, máu tươi bắn khắp nơi tựa như một bông hoa nở rộ đầy diễm lệ, xinh đẹp và tàn nhẫn đến đau lòng.
“AAAA ——!” Chu Dĩnh sợ hãi mở mắt ra, phát hiện nơi đây vẫn là phòng của mình, mọi thứ vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Lồng ngực hắn liên tục phập phồng, trái tim điên cuồng nhảy lên như muốn vọt khỏi cuống họng, cõi lòng tràn đầy bất an và mệt mỏi.
Ngày qua ngày tra tấn bởi mơ đẹp đan xen với ác mộng không ngớt, hắn sắp bị dằn vặt đến điên rồi.
Hắn thậm chí còn muốn chết.
Nỗi ám ảnh và áy náy càng lúc càng lớn dần, khiến hắn không đêm nào là có thể an giấc, nhưng hắn lại không dám chết đi.
Bởi vì hắn đã đồng ý rồi, đồng ý sẽ mang theo tình yêu và tội lỗi này bên mình vĩnh viễn.
Loại người như hắn, xứng đáng phải sống trong đau khổ cả đời.
- --
Khắp Tu chân giới đều nói Khấp Thủy Kiếm Quân đã phi thăng, còn hai đệ tử của y thì tử vong một cách bí ẩn.
Có lẽ là báo ứng, báo ứng của Chu Dĩnh và của tất cả những ai có tội với Khương Ngâm.
Thẩm Thôi Anh lấy thân đúc kiếm mà chết, nhưng Vệ Từ lại không hề phi thăng thành tiên như lời đồn đại ngoài kia. Bởi vì mang theo một nửa trái tim của đối phương, nên đôi khi Chu Dĩnh có thể biết người nọ đang làm gì.
Mấy năm trước, Vệ Từ không muốn chấp nhận sự thật này, y ngày ngày trầm mê tìm kiếm pháp thuật chiêu hồn để hồi sinh người chết sống lại, song được một quãng thời gian thì ngừng. Có lẽ là đã từ bỏ, nhưng không biết sao lại bắt đầu chuyển sang xây dựng bí cảnh dưới nước.
Bí cảnh ấy toạ lạc ở Nam Hải, Vệ Từ dùng nó làm nơi an nghỉ cho riêng mình.
Đó là một toà Thủy Tinh Cung xanh thăm thẳm, hoa lệ và xa xỉ đến cùng cực; trước cửa xây ba cây cầu hình vòm bằng ngọc thạch; trên lan can được chạm khắc tỉ mỉ đầu rồng phượng vô cùng uy nghiêm; bốn vách tường xung quanh phủ kín các bức bích họa Phật giáo cực độ tinh xảo, đường nét vừa mượt mà lại tinh tế, tạo hình sống động, tựa như một toà bảo khố được chế tác vượt lên cả sự hoàn mỹ của loài người. Xa hơn bên trong là sáu mươi bốn cây cột của chính điện, mỗi một cây đều có một tinh thể bàn long làm hoàn toàn từ băng quấn quanh, đầu rồng hướng xuống dưới, đuôi chĩa lên trên, khi nó vươn mình bơi lội thì râu rồng cũng lắc lư cùng dòng nước, sinh động như thật.
Mỗi một nơi đều là do chính tay Vệ Từ điêu khắc.
Chính giữa Thủy Tinh Cung đặt một chiếc quan tài bằng băng, mơ hồ thấy được một bóng người thon dài qua lăng kính trong suốt mờ ảo kia. Nam nhân nọ yên tĩnh nhắm mắt, giống như đang ngủ say, áo trắng tóc trắng, sừng rồng trên đầu xanh thăm thẳm, vảy bạc ở đuôi mắt khẽ loé lên ánh sáng nhàn nhạt. Dáng vẻ tiên khí dập dìu như thần tiên hạ phàm, khiến người ta si mê không lối thoát.
Giống hệt vị Khương đệ tử tài hoa hơn người, song đáng tiếc lại “hồng” nhan bạc mệnh kia.
Ngọc rồng mà năm đó Lâu Thanh tìm mãi không thấy hoá ra lại nằm trong một chiếc hộp hết sức bình thường, bên trong còn kèm thêm một tờ giấy nhỏ ghi: “Sư phụ, chúc người Trung Thu vui vẻ.”
Thần vật mà người người thèm muốn lại trở thành quà tặng vô thưởng vô phạt như vậy, Vệ Từ không biết Khương Ngâm có ý gì, nhưng y không khỏi tham lam nghĩ thầm, có lẽ A Ngâm... cũng có chút động tâm với mình.
Vệ Từ dùng bí thuật luyện chế ra một ‘Khương Ngâm’ từ viên ngọc này, tuy nhiên, vì không có thần hồn nên dù có tinh xảo sống động đến đâu thì nó cũng chỉ là một cái xác lạnh như băng mà thôi.
Mang theo tình cảm sư đồ cấm kị ấy, Kiếm Quân không phi thăng, mà ngược lại y chọn ở bên cạnh chiếc quan tài pha lê kia, hàng trăm hàng ngàn năm, cho đến tận lúc tuổi thọ cạn kiệt. Bởi vì y sợ có người đến đây quấy rầy A Ngâm của mình nghỉ ngơi, cho nên quyết định đồng hành cùng thiếu niên.
Vệ Từ không quan tâm một người sống sờ sờ như mình nằm trong một cái quan tài băng cả vạn niên kỷ sẽ có cảm giác gì, y chỉ lo rằng nếu một ngày A Ngâm tỉnh dậy không có ai bên cạnh, cậu sẽ cảm thấy cô đơn và sợ hãi.
×
HOÀN THÀNH PHIÊN NGOẠI
×
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tâm sự mỏng tí, 661 là hệ thống bia đỡ đạn, nên toàn bộ nhân vật Khương Khương xuyên vào đều sẽ có kết cục tử vong rất thê thảm, ẻm không tránh được. Nhưng thật ra đã em đã nhận được buff che chắn cảm giác đau đớn cả rồi, hơn nữa Khương Khương cũng đã biết lúc ấy mình chắc chắn sẽ chết, chỉ là không ngờ tới người kia lại là Lâu Thanh thôi.
Mọi thế giới đều BE, kết toàn truyện là HE, các thế giới đều liên kết với nhau.
Còn nữa, tui thích viết kết thảm thế đó, cứ coi như ham mê nho nhỏ của bản thân tui đi, nếu thấy khó chịu thì hong cần phải đọc tiếp đâu nè
- --
note của editor:
vậy là kết thúc thế giới đầu tiên rùi, mng thấy sao
giống như tác giả nói ở trên, bả thích viết ngược nên thế giới sau nặng đô hơn NHIỀU=)))
spoil cực ngắn: “Đế quân xinh đẹp như hoa”, Vệ Từ ver 2.0, số chương dài gấp 3 lần thế giới này, nam giả nữ, LOẠN LUÂN (đặc biệt: tất cả mọi người đều bị điên hết rồi)
chúc mng trầm cảm vui vẻ, xốp đi up bộ kia đây
Editor: hatrang.
- --
[Hắn vẫn luôn đuổi theo một bóng dáng đứng trước mặt mình hôm ấy, nhưng lại không biết rằng sau lưng đã có người âm thầm bảo hộ hắn nhiều năm như vậy]
Chu Dĩnh là một đứa nhóc ăn xin sống trong một thành trì tồi tàn ở nhân gian, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, thậm chí còn phải tranh giành thức ăn với lũ chó hoang. Bỗng nhiên có một ngày, yêu ma hoành hành khắp trấn, xác chết, máu tươi nơi nơi.
Mọi người đều biến thành cương thi vô hồn, cả ngày chỉ biết giết chóc và giết chóc.
Chu Dĩnh bị chặn ở cổng thành, ngay lúc hắn cứ tưởng rằng mình sắp chết rồi, một bóng dáng màu trắng bỗng đột ngột xuất hiện trước mặt. Người nọ kiếm pháp dứt khoát, giọng nói thanh lãnh, không khác gì thần tiên bước ra từ trong thoại bản, chuyên trừ ma diệt quỷ cứu rỗi chúng sinh.
Tiên nhân vừa cứu xong đã xoay người ngự kiếm bay đi, không hề để lại một câu nào.
Lúc ấy, Chu Dĩnh chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái kia, mãi vẫn chẳng thể hoàn hồn. Hắn vội vã đi hỏi khắp nơi xem người nọ là ai, sau đó mới biết y là Khấp Thủy Kiếm Quân đến từ Thanh Vân Tông, lần này đến đây để giải cứu người dân trong thành.
Khấp Thủy Kiếm Quân…
Cái tên này cứ thế được Chu Dĩnh cẩn thận cất giấu trong lòng, thật lâu thật sâu. Vì báo ơn, hắn cố ý tham gia vô số cuộc tuyển chọn đệ tử của rất nhiều tông môn khác nhau, song hắn lại sở hữu căn cơ vô cùng yếu ớt, khó có thể tu tiên, thế nên mãi vẫn chẳng được nhận.
Vì thế, hắn quyết định tu ma, tàn nhẫn giết người như ngóe, ngạo nghễ bước từng bước trên biển máu chết chóc bản thân tự tay chém ra.
Đi đến đỉnh cao.
Rồi trở thành Ma Tôn được vạn quỷ tôn thờ.
Nhưng đồng thời cũng ngày càng xa lạ với bóng người trong lòng kia.
Hắn biết tính cách Tiên Tôn lạnh lùng lãnh đạm, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của đối phương mà thôi. Người nọ tựa như vầng trăng khuyết sáng ngời treo trên bầu trời ngày ấy, cao cao tại thượng, thánh khiết không gì sánh bằng.
Nhưng tiên nhân lại “hạ phàm” vì một người khác.
Lúc biết chuyện này, hắn vô cùng tức giận, bèn phẫn nộ lao đến chất vấn, để rồi nhận lại một câu trả lời lạnh như băng chỉ vẻn vẹn ba chữ “Ta không nhớ”.
Chu Dĩnh sững người ngơ ngác, hoàn toàn chẳng còn vẻ bình tĩnh thường ngày, nam nhân nghe thấy mình hoảng loạn hỏi: “Sao lại không nhớ, năm ấy Kiếm Quân đã cứu ta một mạng trong thành! Ta muốn trả ơn ngài!”
Chỉ thấy ‘Kiếm Quân’ khẽ cau mày, “Ta không cần ngươi báo đáp, ta đã cứu rất nhiều người, ngươi chẳng qua chỉ là một trong số bọn họ mà thôi, ta thậm chí còn không nhớ mặt ngươi. Hơn nữa, ta cứu bởi vì ngươi là một nhân loại bình thường, nếu lúc ấy ta biết sau này ngươi trở thành Ma tộc, ta nhất định sẽ trực tiếp bỏ đi.”
Chu Dĩnh ngơ ngẩn tại chỗ, bỗng dưng cảm thấy thật khôi hài. Ơn cứu mạng mà hắn tâm niệm nhiều năm như vậy lại chỉ là một việc cỏn con, không có chút giá trị nào trong lòng đối phương, thậm chí còn không bằng tiểu gián điệp mà hắn phái đến.
Ha ha.
Tên là gì nhỉ, Khương Ngâm à?
Khương Ngâm sao…
Chẳng qua chỉ là một vật nhỏ hắn nổi hứng nhặt về mà thôi. Người nọ rõ ràng là Long tộc cao quý, nhưng không hiểu sao lại yếu ớt đến nỗi bị nhân loại chà đạp thảm thương, lưu lạc đầu đường xó chợ, khổ sở vô biên. Vốn xuất phát từ hứng thú nhất thời, nên sau khi “cứu” xong, hắn cũng chẳng bận tâm gì đến sống chết của cậu, cứ vứt đại để cậu tự sinh tự diệt.
Nhưng không ngờ, thiếu niên lại là người trong lòng Kiếm Quân.
Vệ Từ tiếp tục nói thêm điều gì đó, hình như là: “Ta đối với ngươi cũng như ngươi đối với Khương Ngâm”. Y nói rằng nếu hắn hiểu được cái gọi là “báo ơn” thì nên trân trọng Khương Ngâm mới phải.
A, Chu Dĩnh cười cười cho qua, hoàn toàn không để trong lòng.
Nhưng có một việc hắn không thể ngờ được, ngày hôm ấy lại lần cuối hắn nghe về Khương Ngâm.
Vì Khương Ngâm đã chết rồi.
Là chính miệng vị Kiếm Quân kia nói cho hắn.
Lúc gặp lại Vệ Từ, Chu Dĩnh đang uống rượu hưởng nhạc vui vẻ trong Ma cung. Hắn nằm trên đùi một mỹ nhân, những ngón tay ngọc ngà của nàng cầm quả nho căng mọng chuẩn bị đút vào miệng hắn. Đột nhiên, một thanh kiếm đâm thẳng đến với tốc độ nhanh như xé gió. Mỹ nhân yêu kiều hét toáng lên, sợ hãi bỏ chạy, còn Chu Dĩnh thì vội vàng lắc mình né tránh.
Người trước mặt vẫn mang bạch y không nhiễm bụi trần, song hai mắt lại đỏ đậm vô cùng đáng sợ - chính là vị Khấp Thủy Kiếm Quân nổi danh thiên hạ kia, đồng thời, là vầng trăng sáng trong lòng hắn. Bộ dáng hiện tại của nam nhân còn giống Ma tộc hơn cả Chu Dĩnh, tóc đen tán loạn, trên cổ hằn lên vô số hoa văn kì quái đỏ tươi như máu.
Chu Dĩnh chưa kịp trêu đùa đã bị đối phương bóp cổ nhấc lên, Kiếm Quân vô cảm nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh lẽo như thể đang nhìn một người chết, trong con ngươi tối màu đong đầy nỗi phẫn nộ hung bạo, “Hắn đã chết rồi, thế mà ngươi lại đang hoan ái mua vui ở đây...”
Hắn? Hắn là ai?
Chu Dĩnh nghĩ mãi mới ngờ ngợ ra, người duy nhất có thể khiến Kiếm Quân kích động đến mức này hẳn chỉ có thể là tiểu gián điệp mà hắn đã phái qua khi xưa.
Nhưng mà... Khương Ngâm đã chết rồi sao?
Chu Dĩnh cố gắng nhớ lại, nhưng trong kí ức mơ hồ chẳng còn gì ngoài một đôi mắt đong đầy tình yêu luôn luôn nhìn hắn cả. Dường như toàn bộ ấn tượng về đối phương chỉ dừng lại ở mấy chữ “một thuộc hạ rất ngưỡng mộ mình”, không hơn cũng chẳng kém. Ngay cả khi vừa mới biết tin người này đã chết, hắn cũng không thể diễn tả được mình có cảm giác gì, chỉ là cảm thấy lòng có chút trống rỗng, có chút tiếc nuối.
Nhưng có lẽ như Vệ Từ không muốn nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng này, y liền hầm hầm siết chặt lấy cổ hắn, mu bàn tay bóp đến trắng bệch. Chu Dĩnh lập tức biến sắc vì khó thở, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Vệ Từ vang lên bên tai, “Hắn đã chết thảm như vậy, ngươi lại không hề đau xót một chút nào. Quả nhiên là chưa từng yêu hắn, thật đáng thương...”
Đáng thương thay A Ngâm của ta, cả mội đời đem lòng si mê ngươi, đến tận lúc chết giấc mơ ấy cũng chẳng thể thành hiện thực.
Nhưng không sao, vẫn còn có ta. A Ngâm, sư phụ sẽ giúp ngươi.
Đáng thương cái gì?
Chu Dĩnh không nghe rõ đối phương lắm, vừa định hỏi lại thì bỗng giật mình vì cơn đau đớn đột ngột ập đến. Một dòng máu tươi đỏ chói chảy dài khắp khoé miệng nam nhân, vương vãi đầy xuống mặt đất xa hoa tráng lệ.
Hắn mở to mắt, ngơ ngác cúi đầu xuống, phản chiếu lên đôi con ngươi kinh hoàng tràn đầy vẻ khó tin là một bàn tay thon dài đâm xuyên qua lồng ngực của bản thân.
Người nọ nhẹ nhàng cử động, móc trái tim vẫn còn đập liên hồi của Chu Dĩnh ra, ném mạnh xuống đất. Gương mặt hắn lập tức tái nhợt vì đau đớn, dẫu biết mình sẽ không chết ngay được, song nam nhân vẫn ôm ngực khuỵu xuống, thống khổ nhìn chằm chằm Vệ Từ, gắng gượng cất tiếng hỏi: “Vì… Vì sao lại làm vậy với ta…”
“A Ngâm chết như thế đó, bị đâm một lỗ ngay lồng ngực, ngay cả máu cũng không còn để chảy, thê thảm hơn ngươi bây giờ rất nhiều...” Vệ Từ đột nhiên mỉm cười, có lẽ là đã rất lâu rồi tiên nhân nọ không cảm thấy vui vẻ đến vậy. Khóe miệng nhợt nhạt cứng đờ khe khẽ cong lên, vẻ mặt vừa kì dị lại có chút điên cuồng.
“Lúc đó hắn hẳn là rất đau đớn, làm sao có thể nhẹ nhàng như ngươi hiện tại. Ta thật sự muốn ngươi trải qua hết thảy những chuyện kia, nhưng hắn nhất định sẽ oán trách ta.”
“Vì trước giờ hắn luôn luôn thích ngươi.”
“Nhưng không sao, thân là sư phụ, ta sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của đệ tử mình...”
“Ngươi... Ngươi muốn giết ta...” Chu Dĩnh thều thào.
“Không không không, ta làm sao có thể giết ngươi.” Vệ Từ bật cười thành tiếng, dung mạo người nọ vốn cao ngạo thánh khiết, dẫu có đứng nơi Ma cung u ám quỷ dị cũng vẫn không ngừng toả sáng rực rỡ, xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Lúc này, y khẽ rũ mi xuống, vẻ lạnh lùng không nhiễm bụi trần thường ngày dần nhường chỗ cho sự khát máu chết chóc, môi mỏng chậm rãi thì thầm: “Ta làm sao có thể giết ngươi? Hắn thích ngươi như vậy, ta chỉ muốn ——”
“Làm cho ngươi yêu hắn.”
“Ta sẽ không để ngươi chết, ta muốn ngươi yêu A Ngâm, yêu đến điên cuồng, yêu như cái cách bản thân ta vẫn luôn tâm niệm hắn vậy.” Y khẽ cười, sau đó vô cảm vận linh lực, đâm thật mạnh vào lồng ngực mình.
Rồi thong thả móc ra.
Một vật thể đỏ sậm lẫn lộn trong máu thịt lầy lội nằm yên vị trên bàn tay nam nhân, máu tươi nóng hổi chảy dài len lỏi qua từng kẽ tay, nhiễu xuống đất.
Chu Dĩnh kinh hoàng ngẩng đầu, sợ hãi ngước nhìn người trước mặt, ánh mắt run rẩy như thể đang đối diện với một kẻ điên.
Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt trắng nõn lạnh lẽo của y, không hiểu sao lại có cảm giác sởn tóc gáy đến lạ kì. Ngón tay mảnh mai quanh năm cầm kiếm giờ đây đang nhẹ nhàng tách trái tim kia thành hai nửa, động tác người nọ hết sức tao nhã chậm rãi, sau đó nam nhân nâng mi, con ngươi đen kịt xoáy sâu vào Chu Dĩnh.
Chu Dĩnh đột nhiên cảm thấy Vệ Từ trước mắt mình vừa xa lạ lại vô cùng đáng sợ, hắn liên tục run rẩy lùi lại. Nhưng việc này cũng vô dụng, bởi ngay phía sau hắn là ngai vàng, chỉ có thể bất lực ngồi xuống, trơ mắt nhìn Vệ Từ đang từ từ tiến tới.
Rõ ràng là một khuôn mặt ngọc hết sức diễm lệ, song khí tức lại điên cuồng chẳng khác gì Diêm Vương đến từ địa ngục, y dịu dàng mỉm cười, “Rất nhanh thôi, ngươi cũng sẽ yêu A Ngâm của ta.”
Nói rồi liền ghép nửa trái tim kia vào ngực Chu Dĩnh.
“Ta muốn ngươi yêu hắn suốt quãng đời còn lại, ta muốn ngươi vĩnh viễn đau khổ vì cái chết của hắn...”
Vệ Từ yêu Khương Ngâm, Chu Dĩnh cũng vì thế mà nhận được tất cả cảm xúc của y, tựa như một lời nguyền chẳng thể giải, dần dần sa vào ái tình không hồi kết.
Kể từ đó, hắn bắt đầu liên tục mơ thấy thiếu niên nọ, hết lần này đến lần khác.
Cảnh trong mộng là một đêm yên bình, ánh nến ấm áp bập bùng, khuôn mặt Khương Ngâm lúc ấy vẫn vô cùng non nớt. Đôi mắt cậu sáng bừng trong veo màu của vạn tinh tú trên trời cao, hết sức thanh tú thông minh, cái miệng nhỏ nhắn liên thiên không ngớt, cuối cùng còn làm nũng kéo kéo tay áo hắn hỏi: “Sư phụ, có phải là Thẩm sư huynh không thích ta không?”
Thiếu niên hoàn toàn không biết che giấu chút nào, nghĩ gì là hiện hết cả lên mặt, rất đỗi ngốc nghếch đáng yêu. Chu Dĩnh giơ tay muốn sờ sờ mặt đối phương, nhưng chỉ vừa hơi cử động, người nọ đã vội biến mất.
Cảnh vật xung quanh lần nữa thay đổi, lúc này Khương Ngâm đang chột dạ vì quên học bài, thiếu niên sợ bị sư phụ trách phạt, bèn chạy đi tìm Thẩm Thôi Anh giúp đỡ. Cậu bị sư huynh mình trêu chọc một hồi, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, chỉ có thể ấm ức giận dỗi cả ngày. Toàn bộ đều hiện rõ mồn một trước mắt ‘hắn’.
Càng ngày càng có nhiều cảm xúc kì lạ không thể giải thích được, khi Khương Ngâm cười, hắn sẽ vô thức cảm thấy thoải mái; lúc cậu khóc, hắn cũng nhịn không được mà đau lòng. Mỗi lần nhìn đối phương ngáp ngắn ngáp dài, Chu Dĩnh chỉ thấy cậu rất đỗi hoạt bát đáng yêu; hắn còn bắt đầu hưởng thụ những khoảnh khắc thiếu niên dính lấy mình làm nũng.
Khương Ngâm, Khương Ngâm…
Giấc mơ của hắn tràn ngập hai tiếng này.
Rồi từng ngày trôi qua, thiếu niên trong mộng trổ mã trở nên vô cùng xinh đẹp, đi đâu cũng nhận được vô số ánh mắt chú ý. Lúc này, lòng hắn lại nảy sinh những suy nghĩ u ám lệch lạc, hắn muốn nhốt người nọ lại, để đôi mắt trong veo kia chỉ có thể nhìn mình, để nụ cười rạng rỡ kia chỉ có thể dành cho mình.
Có đôi khi, Chu Dĩnh cũng không rõ bản thân là ai, là “sư phụ” mà Khương Ngâm vẫn hay nũng nịu gọi, hay có lẽ là “tôn thượng” mà cậu ngày đêm mong nhớ.
Hắn dường như có tận hai thân phận, nhưng lại mơ hồ chẳng thể phân biệt nổi người nào là người nào.
Lúc làm “sư phụ”, hắn đối với người nọ rất tốt; song khi làm “tôn thượng”, hắn lại hoàn toàn chẳng quan tâm đến cậu chút nào.
Tuỳ tiện ném thiếu niên vào một nơi tồi tàn, nhắm mắt làm ngơ để mặc Ma tộc khác ức hiếp rồng nhỏ. Phớt lờ đi tình cảm của cậu, thậm chí còn ép buộc thiếu niên đi làm gián điệp.
Sự tương phản lớn như vậy khiến Chu Dĩnh đột nhiên có chút khó mà tin được.
Rõ ràng một giây trước mình vẫn còn là sư phụ đang cười cười xoa đầu Khương Ngâm, giây tiếp theo đã biến thành Ma Tôn mà cậu chỉ có thể cung kính gọi hai tiếng “tôn thượng”, sau đó lặng lẽ si mê dõi theo bóng lưng của “ân nhân” kia, nằm co rúm run rẩy trong một góc ẩm ướt.
Nhìn ánh mắt đong đầy tình cảm của thiếu niên gầy yếu nọ, Chu Dĩnh đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu vẫn luôn nói tôn thượng đã cứu mình, thế nên cậu tự nguyện làm những việc này.
Nhưng sự thật thì sao?
Chu Dĩnh vừa mang thiếu niên trở về đã chẳng hề đoái hoài gì đến đối phương, vẫn để cậu tiếp tục chịu đựng bao nhiêu bạo lực đau đớn, chẳng qua chỉ là đổi từ địa ngục này đến một địa ngục khác.
Đây cũng xứng để gọi là ân nhân cứu mạng sao?
Có ân nhân nào vô trách nhiệm như hắn ư?
Vô số suy nghĩ hỗn loạn bủa vây khắp tâm trí, chúng không ngừng tấn công lên đại não, đau đớn lan tràn đến tận đầu quả tim. Chu Dĩnh giật thót mình, trước mắt mịt mờ loang lổ, vừa chạm tay lên đã phát hiện mình khóc tự lúc nào. Nam nhân cúi người ôm ngực, lòng quặn thắt đến không thở nổi.
Đây là cảm xúc của Vệ Từ, bây giờ cũng trở thành cảm xúc của hắn.
Hắn đang khổ tâm vì Khương Ngâm.
Không biết từ khi nào, Chu Dĩnh bắt đầu rất muốn nhìn thấy người kia, nên chỉ có thể tuyệt vọng uống rượu không ngớt. Hắn dùng men say chuốc mê chính bản thân mình, bởi vì chỉ khi không tỉnh táo, hắn mới có thể gặp được Khương Ngâm.
Khương Ngâm cong mắt mỉm cười, môi hồng răng trắng, hoạt bát đáng yêu.
Khương Ngâm tinh nghịch nhảy chân sáo, cố ý đạp đạp chân xuống đất phát ra tiếng ầm ĩ.
Khương Ngâm chờ ngươi quay đầu lại, liền vội chắp hai tay ra sau lưng, chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn ngươi.
Sau đó, ngươi chỉ có thể bất lực mỉm cười, trỏ nhẹ lên trán của đối phương.
Người nọ khoái chí che miệng khúc khích.
Trong lòng Chu Dĩnh vô cùng vui vẻ, vốn muốn nhắc nhở cậu, song hắn lại không nỡ làm thiếu niên buồn chút nào.
Nên hắn chấp nhận dung túng, chiều chuộng cậu đến vô pháp vô thiên.
Tuy nhiên, không phải lúc nào con người ta cũng sẽ mơ thấy mộng đẹp.
Rõ ràng vừa mới mỉm cười đầy hạnh phúc, nhưng ngay sau đó Chu Dĩnh đã vội giật mình bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp trán.
Cảnh tượng cuối cùng đọng lại trong đầu là một biển máu đỏ tươi, một con mãng xà màu xanh đậm đang cắn mạnh lên thân thể vô lực của thiếu niên, còn người mà hắn hết lòng nâng niu giờ phút này lại khóc lóc nức nở, hoảng loạn gào lên: “Tôn thượng, cứu ta với ——!”
Còn chưa dứt câu đã trực tiếp bị xé làm đôi, máu tươi bắn khắp nơi tựa như một bông hoa nở rộ đầy diễm lệ, xinh đẹp và tàn nhẫn đến đau lòng.
“AAAA ——!” Chu Dĩnh sợ hãi mở mắt ra, phát hiện nơi đây vẫn là phòng của mình, mọi thứ vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Lồng ngực hắn liên tục phập phồng, trái tim điên cuồng nhảy lên như muốn vọt khỏi cuống họng, cõi lòng tràn đầy bất an và mệt mỏi.
Ngày qua ngày tra tấn bởi mơ đẹp đan xen với ác mộng không ngớt, hắn sắp bị dằn vặt đến điên rồi.
Hắn thậm chí còn muốn chết.
Nỗi ám ảnh và áy náy càng lúc càng lớn dần, khiến hắn không đêm nào là có thể an giấc, nhưng hắn lại không dám chết đi.
Bởi vì hắn đã đồng ý rồi, đồng ý sẽ mang theo tình yêu và tội lỗi này bên mình vĩnh viễn.
Loại người như hắn, xứng đáng phải sống trong đau khổ cả đời.
- --
Khắp Tu chân giới đều nói Khấp Thủy Kiếm Quân đã phi thăng, còn hai đệ tử của y thì tử vong một cách bí ẩn.
Có lẽ là báo ứng, báo ứng của Chu Dĩnh và của tất cả những ai có tội với Khương Ngâm.
Thẩm Thôi Anh lấy thân đúc kiếm mà chết, nhưng Vệ Từ lại không hề phi thăng thành tiên như lời đồn đại ngoài kia. Bởi vì mang theo một nửa trái tim của đối phương, nên đôi khi Chu Dĩnh có thể biết người nọ đang làm gì.
Mấy năm trước, Vệ Từ không muốn chấp nhận sự thật này, y ngày ngày trầm mê tìm kiếm pháp thuật chiêu hồn để hồi sinh người chết sống lại, song được một quãng thời gian thì ngừng. Có lẽ là đã từ bỏ, nhưng không biết sao lại bắt đầu chuyển sang xây dựng bí cảnh dưới nước.
Bí cảnh ấy toạ lạc ở Nam Hải, Vệ Từ dùng nó làm nơi an nghỉ cho riêng mình.
Đó là một toà Thủy Tinh Cung xanh thăm thẳm, hoa lệ và xa xỉ đến cùng cực; trước cửa xây ba cây cầu hình vòm bằng ngọc thạch; trên lan can được chạm khắc tỉ mỉ đầu rồng phượng vô cùng uy nghiêm; bốn vách tường xung quanh phủ kín các bức bích họa Phật giáo cực độ tinh xảo, đường nét vừa mượt mà lại tinh tế, tạo hình sống động, tựa như một toà bảo khố được chế tác vượt lên cả sự hoàn mỹ của loài người. Xa hơn bên trong là sáu mươi bốn cây cột của chính điện, mỗi một cây đều có một tinh thể bàn long làm hoàn toàn từ băng quấn quanh, đầu rồng hướng xuống dưới, đuôi chĩa lên trên, khi nó vươn mình bơi lội thì râu rồng cũng lắc lư cùng dòng nước, sinh động như thật.
Mỗi một nơi đều là do chính tay Vệ Từ điêu khắc.
Chính giữa Thủy Tinh Cung đặt một chiếc quan tài bằng băng, mơ hồ thấy được một bóng người thon dài qua lăng kính trong suốt mờ ảo kia. Nam nhân nọ yên tĩnh nhắm mắt, giống như đang ngủ say, áo trắng tóc trắng, sừng rồng trên đầu xanh thăm thẳm, vảy bạc ở đuôi mắt khẽ loé lên ánh sáng nhàn nhạt. Dáng vẻ tiên khí dập dìu như thần tiên hạ phàm, khiến người ta si mê không lối thoát.
Giống hệt vị Khương đệ tử tài hoa hơn người, song đáng tiếc lại “hồng” nhan bạc mệnh kia.
Ngọc rồng mà năm đó Lâu Thanh tìm mãi không thấy hoá ra lại nằm trong một chiếc hộp hết sức bình thường, bên trong còn kèm thêm một tờ giấy nhỏ ghi: “Sư phụ, chúc người Trung Thu vui vẻ.”
Thần vật mà người người thèm muốn lại trở thành quà tặng vô thưởng vô phạt như vậy, Vệ Từ không biết Khương Ngâm có ý gì, nhưng y không khỏi tham lam nghĩ thầm, có lẽ A Ngâm... cũng có chút động tâm với mình.
Vệ Từ dùng bí thuật luyện chế ra một ‘Khương Ngâm’ từ viên ngọc này, tuy nhiên, vì không có thần hồn nên dù có tinh xảo sống động đến đâu thì nó cũng chỉ là một cái xác lạnh như băng mà thôi.
Mang theo tình cảm sư đồ cấm kị ấy, Kiếm Quân không phi thăng, mà ngược lại y chọn ở bên cạnh chiếc quan tài pha lê kia, hàng trăm hàng ngàn năm, cho đến tận lúc tuổi thọ cạn kiệt. Bởi vì y sợ có người đến đây quấy rầy A Ngâm của mình nghỉ ngơi, cho nên quyết định đồng hành cùng thiếu niên.
Vệ Từ không quan tâm một người sống sờ sờ như mình nằm trong một cái quan tài băng cả vạn niên kỷ sẽ có cảm giác gì, y chỉ lo rằng nếu một ngày A Ngâm tỉnh dậy không có ai bên cạnh, cậu sẽ cảm thấy cô đơn và sợ hãi.
×
HOÀN THÀNH PHIÊN NGOẠI
×
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tâm sự mỏng tí, 661 là hệ thống bia đỡ đạn, nên toàn bộ nhân vật Khương Khương xuyên vào đều sẽ có kết cục tử vong rất thê thảm, ẻm không tránh được. Nhưng thật ra đã em đã nhận được buff che chắn cảm giác đau đớn cả rồi, hơn nữa Khương Khương cũng đã biết lúc ấy mình chắc chắn sẽ chết, chỉ là không ngờ tới người kia lại là Lâu Thanh thôi.
Mọi thế giới đều BE, kết toàn truyện là HE, các thế giới đều liên kết với nhau.
Còn nữa, tui thích viết kết thảm thế đó, cứ coi như ham mê nho nhỏ của bản thân tui đi, nếu thấy khó chịu thì hong cần phải đọc tiếp đâu nè
- --
note của editor:
vậy là kết thúc thế giới đầu tiên rùi, mng thấy sao
giống như tác giả nói ở trên, bả thích viết ngược nên thế giới sau nặng đô hơn NHIỀU=)))
spoil cực ngắn: “Đế quân xinh đẹp như hoa”, Vệ Từ ver 2.0, số chương dài gấp 3 lần thế giới này, nam giả nữ, LOẠN LUÂN (đặc biệt: tất cả mọi người đều bị điên hết rồi)
chúc mng trầm cảm vui vẻ, xốp đi up bộ kia đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.