Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
Chương 6: Bọn họ đều có mưu đồ Quấy rối Tiên Tôn (6)
Quỳnh Quỳnh Bạch Thỏ
10/05/2024
Editor: hatrang.
- --
Cuối cùng là Thẩm Thôi Anh tới kiểm tra, Vệ Từ cũng muốn để bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Thẩm Thôi Anh nhìn khuôn mặt vô cùng ngây thơ trước mặt, trên trán nổi gân xanh, “Ngươi đang đùa với ta đúng không?”
Khương Ngâm ngoan ngoãn ngồi yên, khẽ chớp chớp đôi mắt: “Không có ạ ~”
“Tự mình nhìn xem, lần thứ bao nhiêu rồi?” Thẩm Thôi Anh tức giận ném sách xuống, “Một câu cũng không trả lời được, đêm qua ngươi vốn dĩ không hề học thuộc à?”
Khương Ngâm cúi đầu ấp úng nói: “Ta... Ta quên mất.”
Cậu vội vàng bổ sung: “Cả ngày hôm qua hoạt động quá sức nên có hơi mệt mỏi, vô tình ngủ quên. Sau này ta nhất định sẽ không như thế nữa!”
Thẩm Thôi Anh cười khẩy một tiếng, hắn tựa lưng lên thân cây phía sau, cánh hoa màu tím rơi lả tả phủ đầy xuống người hắn, nếu xem nhẹ gương mặt nhăn nhó như vừa bị mất tiền kia, quả thật trông tư thái không khác gì một vị tiên nhân vừa bước ra từ cánh đồng hoa thơ mộng.
“Ha, không học thuộc, lại sợ sư phụ quở trách cho nên mới chạy tới tìm ta, kết quả không ngờ ta kiểm tra nghiêm khắc như thế?” Hắn cười cười, chỉ là trong mắt không hề có chút vui vẻ nào.
Khương Ngâm ngượng ngùng nhấc khoé môi, giả vờ nghe không hiểu.
Thẩm Thôi Anh cuộn quyển sách lại, gõ lên trán Khương Ngâm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta mặc kệ ngươi lười biếng hay thật sự bận việc, ngươi nhất định phải học thuộc hết trong hôm nay, ngày mai ta đến kiểm tra.”
“Nếu lại giống như lần này, ta liền... Hừ hừ.” Thẩm Thôi Anh ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta đem ngươi cho Cầm Đan ăn!”
Hình ảnh con hổ lớn há to miệng đầy răng nanh hiện lên trong đầu Khương Ngâm, cậu không khỏi rùng mình: “Ta học! Ta học là được chứ gì!”
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, quay về đi.” Thẩm Thôi Anh đứng dậy duỗi cơ một chút, “Nhớ kỹ lời nói của ta.”
Khương Ngâm gật gật đầu, nhìn theo hướng hắn rời đi.
Là nơi Vệ Từ ở.
“Yêu tổng, cậu nói xem Thẩm Thôi Anh có bệnh à, hắn không phải chỉ quan tâm chuyện của Vệ Từ thôi sao, vì cái gì mà hôm nay lại nghiêm khắc như vậy?”
Hệ thống 661 bình tĩnh nói: “Chắc là do cậu có chút tươi mới độc đáo, Thẩm Thôi Anh đời này có lẽ chưa từng gặp qua người như cậu.”
Khương Ngâm bất mãn: “Hắn và Vệ Từ đều là vai chính được không? Tôi chỉ là một bia đỡ đạn nhỏ xíu mà thôi, yêu cầu cao làm gì chứ?”
Hệ thống 661: “Nghĩ nhiều làm gì, cậu vẫn nên lo làm cơm trưa trước đi, trên Tử Trọng Phong không có phòng bếp.”
Than ôi, vấn đề ăn uống lại đến.
Khương Ngâm chỉ biết mỗi ra sau núi kiếm đồ ăn, nhưng trớ trêu thay hai vị kia dường như không cho cậu đi, cậu lưỡng lự một lúc giữa Tích Cốc Đan và thức ăn ngon, cuối cùng quyết định chọn vế sau.
“Ta chỉ ở bên ngoài nhìn, sẽ không đi vào.” Khương Ngâm xoa xoa tay nói.
Kết quả là, Khương Ngâm còn chưa kịp đến gần, đã nghe tiếng hổ gầm từ phía sau vang lên, một thân ảnh to lớn đột nhiên vồ lấy cậu, đè cả người xuống mặt đất.
“A!” Khương Ngâm đau đớn xoa thắt lưng như muốn đứt làm đôi, nhổ cỏ dại trong miệng ra.
“Grao ~” Một cái đầu xù cọ cọ vào gáy Khương Ngâm, hai móng vuốt hơi nhấn lên eo cậu tỏ vẻ đe doạ, không ngờ lại là con hổ trắng ngày hôm qua.
Khương Ngâm la ó không ngừng, cuối cùng lấy hết sức bình sinh co người tránh thoát: “Mau đi ra, nặng chết ta đồ hổ thúi!”
Cầm Đan dường như hiểu được tiếng người, nó lưỡng lự đứng dậy khỏi Khương Ngâm, chỉ là vẫn canh giữ lối vào sau núi, thi thoảng lại gầm nhẹ một tiếng, như là cảnh cáo không cho Khương Ngâm lại gần.
Khương Ngâm gãi đầu, có chút bực bội: “Mẹ nó, làm sao bây giờ đây? Không cho ta đi vào cũng không đưa ta đồ ăn, muốn ta đói đến chết sao?”
Khương Ngâm ngồi xổm xuống, thử dụ dỗ con mèo cỡ bự kia: “Bé hổ ngoan ngoãn, hai ta thương lượng với nhau được không? Ta chỉ đi vòng quanh bên ngoài, sẽ không vào trong, ta chỉ muốn tìm thứ gì đó để ăn thôi.”
Cầm Đan dường như đã hiểu, lại tựa hồ không hiểu gì cả, nó vung vẩy cái đuôi, vẫn chưa tránh ra.
Khương Ngâm gãi nhẹ cằm nó, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của đối phương: “Hôm qua không phải ta cho mi ăn chuột nướng sao sao? Ăn ngon đúng không? Ta còn rất nhiều món khác, mi cho ta đi vào, xíu nữa ta sẽ nướng cho mi một cái.”
Cầm Đan hắt hơi, tựa hồ có hơi động lòng, nhưng nó vẫn đẩy Khương Ngâm ra xa, lại hướng ra sau núi gầm vài tiếng.
Trong lòng Khương Ngâm nảy ra ý tưởng, cậu chỉ vào chính mình, hỏi: “Mi muốn ta ở ngoài chờ, để mi đi vào sao?”
“Grao ~” Cầm Đan gật gật đầu, sau đó nó lại cắn một cành cây khô đặt kế bên chân Khương Ngâm, ngụ ý ngăn cản cậu vào trong, nó đi một chút sẽ quay lại. Thấy thiếu niên trước mặt đã hiểu, nó lúc này mới quay người chạy vào trong núi.
Khương Ngâm nhìn bóng dáng đối phương rời đi, vẻ mặt khó tin, cậu nói với hệ thống: “Đây, đây là loại hổ gì, không phải quá mức thông minh rồi sao?”
“Vận may của Thẩm Thôi Anh đúng là...” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Nhưng hình như trong cốt truyện gốc không hề đề cập đến việc Thẩm Thôi Anh có một con hổ làm linh sủng mà, chẳng lẽ cậu nhớ nhầm?
Chỉ một lúc sau, Cầm Đan đã ngoạm hai con gà rừng trở lại, phía sau đuôi nó còn cuốn một quả mọng lớn, Khương Ngâm vô cùng kinh ngạc, chân chó chạy lên nhận đồ ăn, sau đó âu yếm xoa đầu Cầm Đan.
“Bảo bối ngoan, cho mi chiêm ngưỡng tay nghề của ta!”
Hai con gà rừng, một con nướng BBQ, một con dùng để làm gà nướng đất sét. Sau khi xử lý nội tạng xong, cho một ít quả chua vào bên trong để khử mùi, rồi bó bên ngoài một lớp lá sen, dùng dây rơm buộc chặt lại, tiếp tục gói thêm một lớp đất sét, đào cái hố nhỏ dưới đất đặt vào, lấp đầy rồi đốt củi lên.
Phía trên mặt đất vẫn còn chỗ nấu để con gà còn lại.
Thịt gà bên trên đầy phủ đầy mật ong cam vàng ngọt ngào, mùi hoa quả ngọt nị cùng hương da gà cháy cạnh hoà quyện vào nhau, làm dạ dày người ta biểu tình dữ dội. Cuối cùng phần thịt đã được nướng đến ngoài giòn trong mềm ẩm, phần da có kết cấu giòn tan, óng ánh như caramel. Cầm Đan bên cạnh sốt ruột cào đất, còn thỉnh thoảng dùng móng vuốt thúc giục Khương Ngâm.
“Được rồi được rồi, sắp xong rồi.” Khương Ngâm cũng rất nóng lòng, cậu nuốt một ngụm nước miếng, dùng chính kiếm của mình khứa trên thịt gà vài đường, sau đó đổ thêm một lớp nước sốt hoa quả đặc kẹo lên, ngay lập tức hương thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi, hoàn toàn thành công!
“Mi một nửa, ta một nửa, nếu ăn không đủ, trong đất vẫn còn một con gà.” Một người một hổ cứ như vậy chia nhau ăn hết, lúc ăn xong Khương Ngâm đã có chút no, thấy Cầm Đan vẫn liếm liếm móng vuốt, bộ mặt chưa đã thèm, cậu liền đào con gà đất sét lên cho nó.
“Ta no rồi, mi ăn đi.” Khương Ngâm vỗ vỗ mông định rời đi, cậu còn có một quyển sách chưa học, bây giờ nhanh nhanh trở về, một buổi chiều và cả ban đêm, hẳn là có thể ghi nhớ hết.
“Grao~” Cầm Đan ngước nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Điều Khương Ngâm không ngờ đến là, sau khi cậu rời đi, con hổ vốn đang ngấu nghiến bỗng ngẩng đầu lên, nó nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi ngoạm con gà chạy về hướng khác.
Hoa tử đằng tím ngoài sân đã nở rộ, rũ xuống thành từng chùm, cành hoa mảnh mai dệt thành một thảm tím rực, sắc thái vừa mơ mộng lại thần bí, bóng dáng yêu kiều đầy mê hoặc, chỉ lặng yên khoe sắc chẳng hề phô trương.
Tu sĩ một đầu tóc đen nhánh đổ xuống như thác, chỉ thấy người nọ lười biếng nằm dưới gốc cây, những cánh hoa nhỏ màu tím rơi khắp người, cùng với hoa văn mẫu đơn diễm lệ trên vạt áo hợp đến lạ kì, bầu rượu bên cạnh lăn lộc cộc tới, hắn bắt lấy nhấp một ngụm.
Chất lỏng trong suốt từ khoé miệng chảy ra, trượt qua hầu kết của hắn, sau đó dần biến mất trên cơ ngực săn chắc, vừa gợi cảm lại mang theo chút tà khí, hành vi phóng đãng đến cực điểm.
“Grao~”
Song, cảnh đẹp ý vui này đã nhanh chóng bị một tiếng gầm phá hủy, con hổ màu trắng uy phong lẫm liệt nhảy vào, hưng phấn chạy tới chạy lui quanh người tu sĩ nọ, ý đồ muốn khoe khoang con gà đất sét trong miệng.
Món ngon số một!
Thẩm Thôi Anh mắt cũng không nâng lên, hắn thản nhiên hỏi: “Lại chạy đi đâu chơi, cả người nhiễm đầy mùi rồi, hửm?”
“Grao~” Con hổ kêu một tiếng, sau đó đem đùi gà trong miệng đặt lên tay Thẩm Thôi Anh.
Chỉ thấy một tia sáng trắng loé lên, Cầm Đan thế mà biến mất tại chỗ, thay vào đó là một hình xăm con hổ màu bạc xuất hiện trên khuôn ngực trần trụi của Thẩm Thôi Anh, hoa văn hoa lệ kéo dài đến tận vùng bụng dưới, vô cùng tà mị quyến rũ.
“Là hắn sao?” Thẩm Thôi Anh sau khi tiếp nhận ký ức xong, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: “Cũng có bản lĩnh đấy, thậm chí còn có thể mê hoặc ngươi...”
Đùi gà trên tay toả hương ngào ngạt làm người ta rất muốn ăn, Thẩm Thôi Anh chậm rãi xé một miếng thịt nhỏ, ưu nhã nếm thử.
Hương vị thật ra cũng không tồi.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Thật ra con hổ và công chính là một thể, có nghĩa là đến lúc nào đó chúng ta có thể làm một chút nhân thú play hehe? └ ( ︿O︿) ┐
- --
Cuối cùng là Thẩm Thôi Anh tới kiểm tra, Vệ Từ cũng muốn để bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Thẩm Thôi Anh nhìn khuôn mặt vô cùng ngây thơ trước mặt, trên trán nổi gân xanh, “Ngươi đang đùa với ta đúng không?”
Khương Ngâm ngoan ngoãn ngồi yên, khẽ chớp chớp đôi mắt: “Không có ạ ~”
“Tự mình nhìn xem, lần thứ bao nhiêu rồi?” Thẩm Thôi Anh tức giận ném sách xuống, “Một câu cũng không trả lời được, đêm qua ngươi vốn dĩ không hề học thuộc à?”
Khương Ngâm cúi đầu ấp úng nói: “Ta... Ta quên mất.”
Cậu vội vàng bổ sung: “Cả ngày hôm qua hoạt động quá sức nên có hơi mệt mỏi, vô tình ngủ quên. Sau này ta nhất định sẽ không như thế nữa!”
Thẩm Thôi Anh cười khẩy một tiếng, hắn tựa lưng lên thân cây phía sau, cánh hoa màu tím rơi lả tả phủ đầy xuống người hắn, nếu xem nhẹ gương mặt nhăn nhó như vừa bị mất tiền kia, quả thật trông tư thái không khác gì một vị tiên nhân vừa bước ra từ cánh đồng hoa thơ mộng.
“Ha, không học thuộc, lại sợ sư phụ quở trách cho nên mới chạy tới tìm ta, kết quả không ngờ ta kiểm tra nghiêm khắc như thế?” Hắn cười cười, chỉ là trong mắt không hề có chút vui vẻ nào.
Khương Ngâm ngượng ngùng nhấc khoé môi, giả vờ nghe không hiểu.
Thẩm Thôi Anh cuộn quyển sách lại, gõ lên trán Khương Ngâm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta mặc kệ ngươi lười biếng hay thật sự bận việc, ngươi nhất định phải học thuộc hết trong hôm nay, ngày mai ta đến kiểm tra.”
“Nếu lại giống như lần này, ta liền... Hừ hừ.” Thẩm Thôi Anh ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta đem ngươi cho Cầm Đan ăn!”
Hình ảnh con hổ lớn há to miệng đầy răng nanh hiện lên trong đầu Khương Ngâm, cậu không khỏi rùng mình: “Ta học! Ta học là được chứ gì!”
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, quay về đi.” Thẩm Thôi Anh đứng dậy duỗi cơ một chút, “Nhớ kỹ lời nói của ta.”
Khương Ngâm gật gật đầu, nhìn theo hướng hắn rời đi.
Là nơi Vệ Từ ở.
“Yêu tổng, cậu nói xem Thẩm Thôi Anh có bệnh à, hắn không phải chỉ quan tâm chuyện của Vệ Từ thôi sao, vì cái gì mà hôm nay lại nghiêm khắc như vậy?”
Hệ thống 661 bình tĩnh nói: “Chắc là do cậu có chút tươi mới độc đáo, Thẩm Thôi Anh đời này có lẽ chưa từng gặp qua người như cậu.”
Khương Ngâm bất mãn: “Hắn và Vệ Từ đều là vai chính được không? Tôi chỉ là một bia đỡ đạn nhỏ xíu mà thôi, yêu cầu cao làm gì chứ?”
Hệ thống 661: “Nghĩ nhiều làm gì, cậu vẫn nên lo làm cơm trưa trước đi, trên Tử Trọng Phong không có phòng bếp.”
Than ôi, vấn đề ăn uống lại đến.
Khương Ngâm chỉ biết mỗi ra sau núi kiếm đồ ăn, nhưng trớ trêu thay hai vị kia dường như không cho cậu đi, cậu lưỡng lự một lúc giữa Tích Cốc Đan và thức ăn ngon, cuối cùng quyết định chọn vế sau.
“Ta chỉ ở bên ngoài nhìn, sẽ không đi vào.” Khương Ngâm xoa xoa tay nói.
Kết quả là, Khương Ngâm còn chưa kịp đến gần, đã nghe tiếng hổ gầm từ phía sau vang lên, một thân ảnh to lớn đột nhiên vồ lấy cậu, đè cả người xuống mặt đất.
“A!” Khương Ngâm đau đớn xoa thắt lưng như muốn đứt làm đôi, nhổ cỏ dại trong miệng ra.
“Grao ~” Một cái đầu xù cọ cọ vào gáy Khương Ngâm, hai móng vuốt hơi nhấn lên eo cậu tỏ vẻ đe doạ, không ngờ lại là con hổ trắng ngày hôm qua.
Khương Ngâm la ó không ngừng, cuối cùng lấy hết sức bình sinh co người tránh thoát: “Mau đi ra, nặng chết ta đồ hổ thúi!”
Cầm Đan dường như hiểu được tiếng người, nó lưỡng lự đứng dậy khỏi Khương Ngâm, chỉ là vẫn canh giữ lối vào sau núi, thi thoảng lại gầm nhẹ một tiếng, như là cảnh cáo không cho Khương Ngâm lại gần.
Khương Ngâm gãi đầu, có chút bực bội: “Mẹ nó, làm sao bây giờ đây? Không cho ta đi vào cũng không đưa ta đồ ăn, muốn ta đói đến chết sao?”
Khương Ngâm ngồi xổm xuống, thử dụ dỗ con mèo cỡ bự kia: “Bé hổ ngoan ngoãn, hai ta thương lượng với nhau được không? Ta chỉ đi vòng quanh bên ngoài, sẽ không vào trong, ta chỉ muốn tìm thứ gì đó để ăn thôi.”
Cầm Đan dường như đã hiểu, lại tựa hồ không hiểu gì cả, nó vung vẩy cái đuôi, vẫn chưa tránh ra.
Khương Ngâm gãi nhẹ cằm nó, nhìn vẻ mặt hưởng thụ của đối phương: “Hôm qua không phải ta cho mi ăn chuột nướng sao sao? Ăn ngon đúng không? Ta còn rất nhiều món khác, mi cho ta đi vào, xíu nữa ta sẽ nướng cho mi một cái.”
Cầm Đan hắt hơi, tựa hồ có hơi động lòng, nhưng nó vẫn đẩy Khương Ngâm ra xa, lại hướng ra sau núi gầm vài tiếng.
Trong lòng Khương Ngâm nảy ra ý tưởng, cậu chỉ vào chính mình, hỏi: “Mi muốn ta ở ngoài chờ, để mi đi vào sao?”
“Grao ~” Cầm Đan gật gật đầu, sau đó nó lại cắn một cành cây khô đặt kế bên chân Khương Ngâm, ngụ ý ngăn cản cậu vào trong, nó đi một chút sẽ quay lại. Thấy thiếu niên trước mặt đã hiểu, nó lúc này mới quay người chạy vào trong núi.
Khương Ngâm nhìn bóng dáng đối phương rời đi, vẻ mặt khó tin, cậu nói với hệ thống: “Đây, đây là loại hổ gì, không phải quá mức thông minh rồi sao?”
“Vận may của Thẩm Thôi Anh đúng là...” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt đầy hâm mộ.
Nhưng hình như trong cốt truyện gốc không hề đề cập đến việc Thẩm Thôi Anh có một con hổ làm linh sủng mà, chẳng lẽ cậu nhớ nhầm?
Chỉ một lúc sau, Cầm Đan đã ngoạm hai con gà rừng trở lại, phía sau đuôi nó còn cuốn một quả mọng lớn, Khương Ngâm vô cùng kinh ngạc, chân chó chạy lên nhận đồ ăn, sau đó âu yếm xoa đầu Cầm Đan.
“Bảo bối ngoan, cho mi chiêm ngưỡng tay nghề của ta!”
Hai con gà rừng, một con nướng BBQ, một con dùng để làm gà nướng đất sét. Sau khi xử lý nội tạng xong, cho một ít quả chua vào bên trong để khử mùi, rồi bó bên ngoài một lớp lá sen, dùng dây rơm buộc chặt lại, tiếp tục gói thêm một lớp đất sét, đào cái hố nhỏ dưới đất đặt vào, lấp đầy rồi đốt củi lên.
Phía trên mặt đất vẫn còn chỗ nấu để con gà còn lại.
Thịt gà bên trên đầy phủ đầy mật ong cam vàng ngọt ngào, mùi hoa quả ngọt nị cùng hương da gà cháy cạnh hoà quyện vào nhau, làm dạ dày người ta biểu tình dữ dội. Cuối cùng phần thịt đã được nướng đến ngoài giòn trong mềm ẩm, phần da có kết cấu giòn tan, óng ánh như caramel. Cầm Đan bên cạnh sốt ruột cào đất, còn thỉnh thoảng dùng móng vuốt thúc giục Khương Ngâm.
“Được rồi được rồi, sắp xong rồi.” Khương Ngâm cũng rất nóng lòng, cậu nuốt một ngụm nước miếng, dùng chính kiếm của mình khứa trên thịt gà vài đường, sau đó đổ thêm một lớp nước sốt hoa quả đặc kẹo lên, ngay lập tức hương thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi, hoàn toàn thành công!
“Mi một nửa, ta một nửa, nếu ăn không đủ, trong đất vẫn còn một con gà.” Một người một hổ cứ như vậy chia nhau ăn hết, lúc ăn xong Khương Ngâm đã có chút no, thấy Cầm Đan vẫn liếm liếm móng vuốt, bộ mặt chưa đã thèm, cậu liền đào con gà đất sét lên cho nó.
“Ta no rồi, mi ăn đi.” Khương Ngâm vỗ vỗ mông định rời đi, cậu còn có một quyển sách chưa học, bây giờ nhanh nhanh trở về, một buổi chiều và cả ban đêm, hẳn là có thể ghi nhớ hết.
“Grao~” Cầm Đan ngước nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Điều Khương Ngâm không ngờ đến là, sau khi cậu rời đi, con hổ vốn đang ngấu nghiến bỗng ngẩng đầu lên, nó nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi ngoạm con gà chạy về hướng khác.
Hoa tử đằng tím ngoài sân đã nở rộ, rũ xuống thành từng chùm, cành hoa mảnh mai dệt thành một thảm tím rực, sắc thái vừa mơ mộng lại thần bí, bóng dáng yêu kiều đầy mê hoặc, chỉ lặng yên khoe sắc chẳng hề phô trương.
Tu sĩ một đầu tóc đen nhánh đổ xuống như thác, chỉ thấy người nọ lười biếng nằm dưới gốc cây, những cánh hoa nhỏ màu tím rơi khắp người, cùng với hoa văn mẫu đơn diễm lệ trên vạt áo hợp đến lạ kì, bầu rượu bên cạnh lăn lộc cộc tới, hắn bắt lấy nhấp một ngụm.
Chất lỏng trong suốt từ khoé miệng chảy ra, trượt qua hầu kết của hắn, sau đó dần biến mất trên cơ ngực săn chắc, vừa gợi cảm lại mang theo chút tà khí, hành vi phóng đãng đến cực điểm.
“Grao~”
Song, cảnh đẹp ý vui này đã nhanh chóng bị một tiếng gầm phá hủy, con hổ màu trắng uy phong lẫm liệt nhảy vào, hưng phấn chạy tới chạy lui quanh người tu sĩ nọ, ý đồ muốn khoe khoang con gà đất sét trong miệng.
Món ngon số một!
Thẩm Thôi Anh mắt cũng không nâng lên, hắn thản nhiên hỏi: “Lại chạy đi đâu chơi, cả người nhiễm đầy mùi rồi, hửm?”
“Grao~” Con hổ kêu một tiếng, sau đó đem đùi gà trong miệng đặt lên tay Thẩm Thôi Anh.
Chỉ thấy một tia sáng trắng loé lên, Cầm Đan thế mà biến mất tại chỗ, thay vào đó là một hình xăm con hổ màu bạc xuất hiện trên khuôn ngực trần trụi của Thẩm Thôi Anh, hoa văn hoa lệ kéo dài đến tận vùng bụng dưới, vô cùng tà mị quyến rũ.
“Là hắn sao?” Thẩm Thôi Anh sau khi tiếp nhận ký ức xong, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: “Cũng có bản lĩnh đấy, thậm chí còn có thể mê hoặc ngươi...”
Đùi gà trên tay toả hương ngào ngạt làm người ta rất muốn ăn, Thẩm Thôi Anh chậm rãi xé một miếng thịt nhỏ, ưu nhã nếm thử.
Hương vị thật ra cũng không tồi.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Thật ra con hổ và công chính là một thể, có nghĩa là đến lúc nào đó chúng ta có thể làm một chút nhân thú play hehe? └ ( ︿O︿) ┐
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.