Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê
Chương 66: Đế quân xinh đẹp như hoa (10)
Quỳnh Quỳnh Bạch Thỏ
07/06/2024
Editor: hatrang.
- --
Ngày hôm sau, Khương Ngâm vẫn còn lưu luyến con vẹt đuôi dài của công chính, cậu quyết định sẽ sang cho nó ăn trước rồi mới đi Quỳnh Hoa Lâu.
Lúc thiếu niên đẩy cửa bước vào, cậu không thấy Quý Linh Lang đâu cả, có lẽ là hắn nằm trong phòng hoặc ra ngoài làm việc rồi, chỉ còn mỗi Kha Đàm đang bận rộn dọn dẹp dụng cụ luyện võ. Khương Ngâm nhìn quanh một lượt, đầu tiên cậu cầm chổi lên quét rác, sau đó liền háo hức chạy đi “ngắm chim“.
Con vẹt đang đứng trong lồng sắt, vỗ vỗ đôi cánh xinh đẹp rực rỡ, nó cúi đầu chải lông, thần thái kiêu ngạo vô cùng.
Bên cạnh vẫn đặt một đĩa thức ăn, Khương Ngâm liền ném một quả hạch vào, nét mặt tràn đầy tò mò nhìn nó mổ mổ, “Không phải người ta bảo mi biết nói à? Sao lại không học theo ta?”
“Nào, nói nhanh...” Lời cậu còn chưa dứt thì đã bị cắt ngang, chỉ nghe thấy ——
“Đồ ngốc! Đồ ngốc!” Con vẹt vỗ cánh bay lên, trong đôi mắt đậu xanh long lanh là vẻ khinh miệt cao ngạo, nó nhìn chằm chằm Khương Ngâm, lặp đi lặp lại hai từ vô cùng tròn vành rõ chữ: “Đồ ngốc ——!”
Nó đập cánh phần phật, gió thổi tung tóc mái trước trán thiếu niên lên, như thể đang chế nhạo cậu, bụi bặm và lông vũ bay mịt mù dính khắp mặt Khương Ngâm.
“Phì!”
Cậu nhanh chóng nhắm mắt lại nhổ mấy sợi lông trong miệng ra, tức giận đến nỗi gân xanh cũng nổi hết lên.
Ha ha.
“Tốt lắm, hôm qua dạy mi cả ngày không nói được một chữ nào, bây giờ thì cố tình nhại lại chọc ta đúng không?” Khương Ngâm lạnh lùng mỉm cười, sau đó cầm lấy một quả hạch ngay trước mặt nó.
“Vèo ——!” một tiếng, ném thẳng vào miệng.
Miệng của cậu...
Thiếu niên híp mắt nhai rôm rốp, nụ cười trên môi hết sức đê tiện, cậu không biết xấu hổ nói: “Chà chà, thơm quá, ngon thật đấy, tiếc là mi không được ăn!”
Vừa dứt lời, cậu lại lấy thêm một quả nữa, đi quanh lồng sắt khoe mẽ một vòng, rồi cười hì hì bỏ vào miệng mình, còn thòm thèm mút ngón tay chùn chụt vô cùng ngon lành.
“Quác quác! Quác quác!...”
“Quác quác quác!”
Con vẹt tức giận đập mạnh cánh lên thành lồng sắt, lông vũ sặc sỡ bay lả tả khắp nơi, trông như thể sắp lao ra mổ vào người Khương Ngâm một phát. Thiếu niên đứng trước vừa nhổ phì phì vài tiếng, vừa ghét bỏ lùi lại.
Chậc, chim này nhiều lông thật.
“Xì!” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, Khương Ngâm giật bắn mình, lập tức quay đầu lại. Kha Đàm đang đứng trong sân che miệng khúc khích, mặt đầy vẻ xin lỗi nhìn cậu.
“Ha ha ha, nếu Khương tiểu lang quân đói bụng thì cứ nói với ta là được, cần gì phải đi giành thức ăn của giai nhân, coi chừng nó ghét ngươi!” Kha Đàm cười càng lúc càng lớn, nam nhân gần như không đứng vững được, hắn vừa nói vừa dựa lên cây cột bên cạnh, ôm bụng ngặt nghẽo.
“Bùm” một tiếng, cả gương mặt Khương Ngâm lập tức đỏ bừng như mông khỉ.
Mẹ nó!
Tại sao anh zai áo đen lại ở đây!
Bị hắn ta nhìn thấy hết rồi! Cái bộ dạng ngu không tả nổi của mình ban nãy!
Tui không muốn sống nữa! Cứu với!
Hệ thống 661 đã lâu không gặp bỗng lên tiếng: “Có câu nói như thế này: chỉ cần cậu không ngại, người ngại sẽ là người khác. Theo tôi cách tốt nhất bây giờ là nên giả vờ bình tĩnh, cậu càng tỏ ra điềm nhiên, đối phương sẽ càng thêm bối rối.”
Khương Ngâm nghe xong, thấy vô cùng có lý, thế là thiếu niên liền trưng bộ mặt tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra, tiếp tục cho con vẹt hung hăng trong lồng ăn, “Tiểu ca ca Kha Đàm nói gì vậy, ta chẳng hiểu gì hết, nãy giờ có thấy cái gì đâu?”
Hừm, hình như Kha Đàm vừa gọi nó là... giai nhân à? Chậc chậc.
Nam nhân đối diện vẫn còn cười liên tục không ngừng, rồi bỗng nhiên nét mặt hắn nhanh chóng cứng đờ, khóe miệng mở lớn giật giật, cứ như vừa mới nhìn thấy quỷ. Kha Đàm mất tự nhiên liếc mắt về một hướng nào đó.
Song đáng tiếc Khương Ngâm hoàn toàn không nhận được tín hiệu của đối phương, cậu còn tự tin hỏi lại: “Tiểu ca Kha Đàm đang làm gì vậy, sao giật giật lông mày thế kia?”
Đột nhiên, phía sau cậu vang lên một thanh âm chứa đầy ý cười, “Có lẽ là, hắn muốn nhắc nhở ngươi rằng ta đang nhìn đấy...”
Giọng nói ấy cực kỳ quen thuộc, rất giống ——
Khương Ngâm cứ như búp bê được lên dây cót, cậu cứng đờ người, chậm chạp quay đầu lại, gượng gạo đối diện với đôi mắt đào hoa cười như không cười kia. Người nọ đang tựa lưng lên cửa, khẽ khàng phe phẩy cây quạt xếp trong tay, hình vẽ phía trên là một bức tranh xuân sơn ngư đĩnh, núi non trùng điệp xanh ngắt, mây khói mênh mông, mặt nước trong vắt hoàn hảo phản chiếu cảnh đẹp ý vui.
Đúng vậy, là công chính Quý Linh Lang.
Khương Ngâm:...
Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên lặng lạ thường, sự ngượng ngùng dần dần lan tràn, Khương Ngâm xấu hổ đến mức mười ngón chân cuộn tròn lại.
Đã cướp đồ ăn của thú cưng người ta rồi còn bị chủ nhân nó tận mắt bắt quả tang, nên làm gì đây?
Cứu với...
Khương Ngâm lúng túng không chịu nổi, lòng bỗng nảy sinh ra hai cách: một là chạy trốn ngay lập tức, hai là đứng lại giải thích. Nghĩ đến tiền công hậu hĩnh mà đối phương trả, cậu quyết định chọn vế sau, “Quý đại nhân...”
Thiếu niên còn chưa kịp nói hết câu đã nghe Quý Linh Lang lên tiếng, nam nhân cười cười trêu ghẹo, song dường như hắn không hề tức giận, “Kha Đàm mới là người đáng trách, thấy tiểu Khương công tử đến mà cũng không biết chuẩn bị chút trà bánh, nhìn xem, để người ta đói bụng mất rồi.”
Kha Đàm cười cười đáp lại: “Lỗi của ta, lần sau nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo.”
Khương Ngâm nghĩ thầm, gì mà lỗi của hắn chứ? Rõ ràng là do tui mà! Cậu chỉ là một người quét dọn thôi, chuẩn bị trà bánh làm chi? Quý đại nhân nói chuyện khéo léo tinh tế quá đi mất, vừa giải quyết vấn đề vừa không làm mình cảm thấy xấu hổ.
Đây chính là sức hấp dẫn của đàn ông!
Khương Ngâm khẽ cảm thán, song thiếu niên không dám ở lại lâu hơn, ánh mắt của đối phương cứ như đang phóng điện, cậu sợ chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ bị lạc vào trong con ngươi mềm mại như nước kia vĩnh viễn.
Dù sao cũng đã làm xong những việc quan trọng rồi, cậu vội tìm cớ rời đi. Hai người họ lại tưởng rằng Khương Ngâm đang ngại ngùng nên gật đầu đồng ý.
Và vẫn như thường lệ, cậu về nhà, thay đồ, ăn bánh bột bắp.
Thiếu niên lén lút núp sau cửa, thấy đã an toàn thì liền cầm khăn tay, lắc mông bước ra. Giờ cậu mới dám thả lỏng hơn đôi chút, dù sao ở nhà cậu vẫn còn là Khương tiểu lang quân, khi nào ra bên ngoài mới trở thành Đào Hoa cô nương có hoàn cảnh éo le.
Bởi vì hình tượng Đào Hoa cô nương là một thiếu nữ yếu đuối xinh đẹp, thế nên Khương Ngâm liền ra sức uốn éo, chỉ kém chưa xoay thành con quay.
Chẳng khác nào con ngựa đứt cương, tung hoành vui vẻ.
Hệ thống 661 thật sự không thể nhìn nổi nữa, nó cay mắt tắt hết chức năng quan sát đi.
Có lẽ là ông trời không muốn thiếu niên hào hứng như vậy, vui quá hóa buồn, Khương Ngâm vừa mới quay đầu lại đã gặp ngay một gương mặt hết sức quen thuộc. Người nọ vận trên mình chiếc áo xanh da trời đã bị giặt đến bạc màu, dung mạo tuấn tú sạch sẽ, trên tay là một quyển sách nhỏ. Hắn chậm rãi bước ra từ tiệm sách, không ngờ lại là vị Lâm tú tài vô cùng nổi tiếng kia.
Đối phương cũng vô tình chạm mắt cậu, con ngươi trong vắt liền lóe lên vẻ kinh ngạc, dường như đang muốn tiến lại gần.
Khương Ngâm giật mình hoảng hốt, cậu vội vàng lấy khăn tay che mặt đi, sau đó cúi người lẩn trốn vào đám đông chạy mất dạng. Chết tiệt, hôm nay sao mà xui thế không biết, thiếu niên bực bội càu nhàu.
Trong lòng cậu vẫn còn chưa hết sợ hãi, may mà mình che mặt kịp thời, còn trang điểm đậm nữa, người kia... chắc không nhận ra được đâu nhỉ?
Nếu bị phát hiện thì hỏng bét!
Khương Ngâm vỗ ngực, hoảng loạn không thôi, cậu nhủ thầm rằng lần sau sẽ không bao giờ đi đường này nữa. Bình thường cậu sẽ né người quen, nhưng do hôm nay ở nhà bên hơi lâu một chút, cậu mới vội vã muốn đi đường tắt, song không ngờ lại thật sự gặp phải hắn ta.
Cậu cứ nghĩ Lâm tú tài chỉ chép sách ở tiệm kia thôi, hóa ra hắn còn làm cả bên đây.
Một Nam một Bắc, cũng thật là khó cho đối phương.
Khương Ngâm không dám nấn ná thêm nữa, thiếu niên bước nhanh về phía Quỳnh Hoa Lâu. Thường thì giờ này cậu đã đến nơi rồi, hiện tại vẫn còn rề rà lâu như vậy, Ngọc Nương sẽ mắng mình chết mất.
Đường phố vô cùng ồn ào náo nhiệt, tiếng rao hàng ầm ĩ hết sức nhiệt tình, họ liên tục quảng cáo để thu hút sự chú ý của khách hàng. Ngay bên cạnh là các quán trà, cửa tiệm nhỏ, tiệm cầm đồ tấp nập người ra vào, trên đường đông đúc rộn rã, có người gánh hàng, còn có người lái xe. Kẻ thì cưỡi lừa, kẻ thì dừng chân lại ngắm nghía quan cảnh xung quanh. Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuống, soi rọi vẻ hân hoan hứng khởi trên gương mặt dân chúng.
Người bên cạnh đột nhiên cất tiếng gọi: “Lâm tú tài, Lâm tú tài? Ngài đang nhìn gì mà ngẩn người thế?”
Lâm Tham chăm chú quan sát đám đông xa xa mấy lần, vẫn không tìm được gương mặt quen thuộc ban nãy, hắn chỉ cho rằng do mình chép sách quá mệt mỏi nên mới hoa mắt nhận nhầm. Ngôn Tình Sủng
Nam nhân ngơ ngác thu hồi ánh mắt, mỉm cười đáp: “Không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Người kia lại nói tiếp: “Ôi, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ, đúng rồi! Lâm tú tài à, mong ngài dạy dỗ thằng nhóc nghịch ngợm nhà ta thật tốt, không cần nó học giỏi xuất sắc, biết đọc chữ thôi là được. Nó đã làm mấy tiên sinh trước đây tức giận bỏ đi hết, ta không còn cách nào khác mới mạo muội nhờ đến ngài...”
Lâm Tham chỉ lẳng lặng nghiêng đầu lắng nghe, không lập tức đồng ý ngay.
Người kế bên vẫn đang nói: “Ta cũng biết Lâm tú tài bận rộn nhiều thứ, nhưng thằng nhóc nhà ta sắp bị chiều hư rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng cũng chỉ có ngài là đáng tin cậy. Ngài chính là tú tài duy nhất của thị trấn chúng ta, về phần giá cả thì có thể thương lượng...”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tiếng nói dần dần nhỏ đi.
- --
Còn bên kia, Khương Ngâm cuối cùng cũng đến Quỳnh Hoa Lâu.
Lúc cậu bước vào, chợt phát hiện trong lầu yên tĩnh lạ thường, có lẽ các cô nương đang luyện tập ở trên. Khương Ngâm bỗng cảm thấy hơi lo lắng, định bụng hỏi thử Khâu Trạch vài câu, nhưng đối phương lại chỉ nhìn cậu với ánh mắt bất lực.
Thiếu niên căng thẳng hẳn lên, xoắn xuýt tính sẽ lẻn luôn vào trong, ai ngờ vừa mới cử động đã bị nhéo tai.
“Á... á, Ngọc tỷ tỷ, buông... buông tay ra! Đau...đau... đau chết mất...” Khương Ngâm rưng rưng nước mắt che tai lại, cậu liên tục hít hà, ai nói phụ nữ mềm yếu như nước chứ, thử nhìn người trước mặt cậu xem!
“Lén la lén lút gì đấy, có phải đang trốn ta không?” Ngọc Nương cười cười hết sức quyến rũ, đuôi mắt nàng sắc sảo diễm lệ, song sức lực lại không chút nương tay.
Khương Ngâm oai oái la to: “Đâu có đâu Ngọc tỷ tỷ, ta đến hơi muộn nên có chút sợ hãi thôi mà!”
Đôi mắt vốn trong veo giờ đây đẫm đầy hơi nước long lanh, khoé mi hơi ửng hồng lên, vừa yếu đuối vừa đáng thương, khiến người khác nhìn thấy mà vô thức sinh lòng thương tiếc. Có lẽ là biết bản thân làm sai, giọng nói cậu ngọt ngào mềm nhũn như muốn tan ra, ai có thể cưỡng lại được một 'cô nương' như thế này chứ?
Ngọc Nương buông tay, nàng nhướng mày nói: “Ta có thể thông cảm cho ngươi, nhưng người khác thì không. Ngươi tưởng hôm trước ta dặn ngươi đi học đúng giờ là nói chơi sao? Có nhiều người muốn ta quan tâm vài câu còn không được đâu!”
“Dạ dạ dạ.” Khương Ngâm ôm lấy tay nàng làm nũng, “Ta biết Ngọc tỷ tỷ tốt với ta nhất, lần sau ta nhất định sẽ nghe lời, không dám đến muộn nữa.”
Ha ha, cậu mặt dày vô đối, lời nhận lỗi cầu xin nói mãi đã thành thói quen.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Ngọc Nương đẩy nhẹ vầng trán trơn nhẵn trước mặt ra, lòng nàng vui vẻ nhưng miệng vẫn tiếp tục răn đe: “Ta thì muốn tha cho ngươi, nhưng, hừ, ngươi tưởng Yến tiên sinh dễ nói chuyện như vậy sao?”
Nàng liếc Khương Ngâm một cái, “Còn không mau đi học đi, lát nữa nếu có bị Yến tiên sinh mắng thì cố gắng chịu đựng, bị mắng còn hơn bị phạt. Để ngươi rút kinh nghiệm luôn, xem lần sau còn dám đến muộn nữa không?”
Khương Ngâm cay đắng nghĩ thầm, làm gì còn lần sau nào nữa.
Chào tạm biệt Ngọc Nương xong, thiếu niên liền nhẹ nhàng chạy đi. Vẫn là căn phòng hôm trước, bên trong vang lên tiếng âm nhạc du dương. Cậu lén lút mở cửa, thấy các cô nương áo trắng đang nhảy múa, tay áo dài lặng lẽ tung bay, làn váy thướt tha xoay tròn trên không trung, mỗi một động tác đều xinh đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm.
Khương Ngâm lấm lét ngó quanh, Yến Lâu Y đang nhắm mắt nằm trên ghế, hơi gật gù theo điệu nhạc. Cậu khẽ cắn môi, cẩn thận lẻn vào trong, sau đó liền nhanh chóng hòa lẫn với đám đông, bắt đầu giơ tay lên múa.
Lúc xoay người thiếu niên còn cố ý liếc nhìn, thấy Yến tiên sinh vẫn chưa mở mắt, có vẻ là không phát hiện ra cậu.
Sau một lúc căng thẳng bồn chồn, Khương Ngâm dần dần thả lỏng, cậu nghĩ rằng mình hẳn đã trót lọt rồi, nếu không thì đã bị hắn ta gọi tên. Thế là cậu nhân lúc đối phương đang nhắm mắt dưỡng thần mà lười biếng một chút, không tập luyện nữa, thiếu niên nhủ thầm, dù sao Yến tiên sinh cũng chẳng thấy được.
Chuyện khó tin cuối cùng lại xảy ra, hết một bài múa, Khương Ngâm vẫn bình an vô sự.
Yến Lâu Y dường như không hề phát hiện điều gì cả, hắn bắt đầu dạy nội dung tiếp theo: “Tiết này chúng ta học về trang điểm. 'Môi đỏ chưa nói, đã thấy hương thơm', son môi là một chủ đề rất đáng để tìm hiểu. Đầu tiên là học để nhận biết màu sắc và cách phối hợp của son.”
“Son được chia làm một số loại.” Yến Lâu Y vỗ tay, gọi người mang đến mấy cái hộp nhỏ, đặt trước mặt từng cô gái, “Ta sẽ giới thiệu qua trước, sau đó sẽ kiểm tra các ngươi.”
Tiếp theo, nam nhân liệt kê một loạt những cái tên như đỏ thẫm, hồng khô, hồng phấn, hồng đào, đỏ thạch lựu, vân vân và mây mây...
Các cô nương ngồi nghe vô cùng chăm chú nghiêm túc, còn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chỉ có Khương Ngâm là đau khổ nhìn hộp son trước mặt. Mấy màu này có gì khác nhau hả? Tại sao lại phải phân ra nhiều loại thế?
Nhưng thiếu niên vẫn chột dạ, cậu vào muộn nhất, cứ sợ lát nữa sẽ bị Yến Lâu Y hỏi. Vì thế, dù không hiểu gì cả, Khương Ngâm vẫn cố gắng học cho thuộc lòng.
May mắn là mọi lo lắng chỉ là thừa thãi, cuối cùng nam nhân nọ gọi một cô nương khác lên trả lời. Nàng ta trình bày hết sức tự tin trôi chảy, nói lại chi tiết những gì Yến tiên sinh đã dạy một cách hoàn hảo, làm mọi người phía dưới vỗ tay trầm trồ liên tục.
Mà có thể hiện tốt hay không Khương Ngâm cũng mặc kệ, chỉ cần không phải mình là được.
Đúng như cậu nghĩ, hôm nay Yến Lâu Y không hề đến làm khó kiếm chuyện, thế nên Khương Ngâm lại nhân cơ hội lười biếng, chỉ tập luyện cho có.
Khi buổi học sắp kết thúc, hắn ta thông báo sẽ cho tan sớm, mọi người đều vô cùng vui mừng chuẩn bị ra về. Khương Ngâm cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc theo.
“Đào Hoa cô nương ở lại, những người khác có thể đi.”
Cái chân còn chưa kịp bước khỏi cửa của thiếu niên thoáng khựng lại, cậu ngơ ngác quay đầu, gì cơ? Tại sao?! Tại sao ai cũng được về còn mình thì không?
Và cậu thật sự đã cất giọng hỏi lớn.
Khuôn mặt sắc sảo của Yến Lâu Y ngày càng lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài híp lại, ẩn chứa sự nguy hiểm, “Tại sao à? Đào Hoa cô nương, ngươi đến muộn nửa canh giờ, nên hiện tại phải học bù.”
“Luyện Bạch Trữ Vũ đi, nhảy đủ nửa canh giờ mới được về.”
Khương Ngâm xụ mặt, mẹ nó, hoá ra mình vẫn bị phát hiện. Vậy sao hắn ta không nói sớm? Cậu cứ tưởng đã may mắn thoát nạn rồi chứ, Yến Lâu Y rõ ràng là muốn xem mình bẽ mặt mà!
Thiếu niên hết sức khó chịu trong lòng, nhưng chỉ đành cắn răng chấp nhận số phận, bắt đầu múa một cách miễn cưỡng. Cậu nghĩ thầm, đối phương chỉ nói nhảy đủ nửa canh giờ, chứ đâu có kêu động tác phải chuẩn, thế nên Khương Ngâm múa may qua loa vô cùng.
Ai ngờ ngay giây tiếp theo.
“Á!” Cậu vội cúi người ôm tay lại, hét lên đau đớn. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Yến Lâu Y, “Ngươi... ngươi... sao lại đánh ta!”
Yến Lâu Y nhàn nhạt liếc cậu một cái, “Tay giơ cao lên chút nữa.”
Thấy Khương Ngâm mắt đỏ hoe nhìn mình, nam nhân cười khẽ, “Muốn qua mặt ta à? Ta nói cho ngươi biết, nếu nhảy không tốt, vậy thì ở đây nhảy cho đến tối đi! Ta sửa đến khi nào đúng thì thôi.”
Khương Ngâm không cho là thật, cậu tiếp tục điếc không sợ súng, và hậu quả là...
“Á!”
“Đau! Nhẹ thôi!”
“Ui da, động tác này rõ ràng không sai mà, mắc gì đánh ta?” Thiếu niên hờn dỗi hỏi, đuôi mắt cậu hồng rực cả lên, dường như chỉ cần chớp nhẹ là nước mắt sẽ lập tức tuôn rơi.
Rèm mi cong dài của Yến Lâu Y khẽ rũ xuống, che đi ý cười trong con ngươi tối màu, “Vậy à? Chắc là do ta nhầm.”
Khương Ngâm vô cùng uất ức trừng mắt nhìn hắn, đồng tử đẫm lệ song lại không dám khóc, thấy vẻ mặt lạnh lùng vô tình của đối phương, cậu đành phải tiếp tục nhảy lại.
Sau đó...
“Úi!”
“Á!”
“Đau quá... Hu hu hu... Sao ngươi lại đánh ta nữa?” Một người nức nở hỏi.
Người kia không chút xấu hổ trả lời: “Hửm, có lẽ ta đánh quen tay rồi.”
- --
Ngày hôm sau, Khương Ngâm vẫn còn lưu luyến con vẹt đuôi dài của công chính, cậu quyết định sẽ sang cho nó ăn trước rồi mới đi Quỳnh Hoa Lâu.
Lúc thiếu niên đẩy cửa bước vào, cậu không thấy Quý Linh Lang đâu cả, có lẽ là hắn nằm trong phòng hoặc ra ngoài làm việc rồi, chỉ còn mỗi Kha Đàm đang bận rộn dọn dẹp dụng cụ luyện võ. Khương Ngâm nhìn quanh một lượt, đầu tiên cậu cầm chổi lên quét rác, sau đó liền háo hức chạy đi “ngắm chim“.
Con vẹt đang đứng trong lồng sắt, vỗ vỗ đôi cánh xinh đẹp rực rỡ, nó cúi đầu chải lông, thần thái kiêu ngạo vô cùng.
Bên cạnh vẫn đặt một đĩa thức ăn, Khương Ngâm liền ném một quả hạch vào, nét mặt tràn đầy tò mò nhìn nó mổ mổ, “Không phải người ta bảo mi biết nói à? Sao lại không học theo ta?”
“Nào, nói nhanh...” Lời cậu còn chưa dứt thì đã bị cắt ngang, chỉ nghe thấy ——
“Đồ ngốc! Đồ ngốc!” Con vẹt vỗ cánh bay lên, trong đôi mắt đậu xanh long lanh là vẻ khinh miệt cao ngạo, nó nhìn chằm chằm Khương Ngâm, lặp đi lặp lại hai từ vô cùng tròn vành rõ chữ: “Đồ ngốc ——!”
Nó đập cánh phần phật, gió thổi tung tóc mái trước trán thiếu niên lên, như thể đang chế nhạo cậu, bụi bặm và lông vũ bay mịt mù dính khắp mặt Khương Ngâm.
“Phì!”
Cậu nhanh chóng nhắm mắt lại nhổ mấy sợi lông trong miệng ra, tức giận đến nỗi gân xanh cũng nổi hết lên.
Ha ha.
“Tốt lắm, hôm qua dạy mi cả ngày không nói được một chữ nào, bây giờ thì cố tình nhại lại chọc ta đúng không?” Khương Ngâm lạnh lùng mỉm cười, sau đó cầm lấy một quả hạch ngay trước mặt nó.
“Vèo ——!” một tiếng, ném thẳng vào miệng.
Miệng của cậu...
Thiếu niên híp mắt nhai rôm rốp, nụ cười trên môi hết sức đê tiện, cậu không biết xấu hổ nói: “Chà chà, thơm quá, ngon thật đấy, tiếc là mi không được ăn!”
Vừa dứt lời, cậu lại lấy thêm một quả nữa, đi quanh lồng sắt khoe mẽ một vòng, rồi cười hì hì bỏ vào miệng mình, còn thòm thèm mút ngón tay chùn chụt vô cùng ngon lành.
“Quác quác! Quác quác!...”
“Quác quác quác!”
Con vẹt tức giận đập mạnh cánh lên thành lồng sắt, lông vũ sặc sỡ bay lả tả khắp nơi, trông như thể sắp lao ra mổ vào người Khương Ngâm một phát. Thiếu niên đứng trước vừa nhổ phì phì vài tiếng, vừa ghét bỏ lùi lại.
Chậc, chim này nhiều lông thật.
“Xì!” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, Khương Ngâm giật bắn mình, lập tức quay đầu lại. Kha Đàm đang đứng trong sân che miệng khúc khích, mặt đầy vẻ xin lỗi nhìn cậu.
“Ha ha ha, nếu Khương tiểu lang quân đói bụng thì cứ nói với ta là được, cần gì phải đi giành thức ăn của giai nhân, coi chừng nó ghét ngươi!” Kha Đàm cười càng lúc càng lớn, nam nhân gần như không đứng vững được, hắn vừa nói vừa dựa lên cây cột bên cạnh, ôm bụng ngặt nghẽo.
“Bùm” một tiếng, cả gương mặt Khương Ngâm lập tức đỏ bừng như mông khỉ.
Mẹ nó!
Tại sao anh zai áo đen lại ở đây!
Bị hắn ta nhìn thấy hết rồi! Cái bộ dạng ngu không tả nổi của mình ban nãy!
Tui không muốn sống nữa! Cứu với!
Hệ thống 661 đã lâu không gặp bỗng lên tiếng: “Có câu nói như thế này: chỉ cần cậu không ngại, người ngại sẽ là người khác. Theo tôi cách tốt nhất bây giờ là nên giả vờ bình tĩnh, cậu càng tỏ ra điềm nhiên, đối phương sẽ càng thêm bối rối.”
Khương Ngâm nghe xong, thấy vô cùng có lý, thế là thiếu niên liền trưng bộ mặt tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra, tiếp tục cho con vẹt hung hăng trong lồng ăn, “Tiểu ca ca Kha Đàm nói gì vậy, ta chẳng hiểu gì hết, nãy giờ có thấy cái gì đâu?”
Hừm, hình như Kha Đàm vừa gọi nó là... giai nhân à? Chậc chậc.
Nam nhân đối diện vẫn còn cười liên tục không ngừng, rồi bỗng nhiên nét mặt hắn nhanh chóng cứng đờ, khóe miệng mở lớn giật giật, cứ như vừa mới nhìn thấy quỷ. Kha Đàm mất tự nhiên liếc mắt về một hướng nào đó.
Song đáng tiếc Khương Ngâm hoàn toàn không nhận được tín hiệu của đối phương, cậu còn tự tin hỏi lại: “Tiểu ca Kha Đàm đang làm gì vậy, sao giật giật lông mày thế kia?”
Đột nhiên, phía sau cậu vang lên một thanh âm chứa đầy ý cười, “Có lẽ là, hắn muốn nhắc nhở ngươi rằng ta đang nhìn đấy...”
Giọng nói ấy cực kỳ quen thuộc, rất giống ——
Khương Ngâm cứ như búp bê được lên dây cót, cậu cứng đờ người, chậm chạp quay đầu lại, gượng gạo đối diện với đôi mắt đào hoa cười như không cười kia. Người nọ đang tựa lưng lên cửa, khẽ khàng phe phẩy cây quạt xếp trong tay, hình vẽ phía trên là một bức tranh xuân sơn ngư đĩnh, núi non trùng điệp xanh ngắt, mây khói mênh mông, mặt nước trong vắt hoàn hảo phản chiếu cảnh đẹp ý vui.
Đúng vậy, là công chính Quý Linh Lang.
Khương Ngâm:...
Bầu không khí bỗng chốc trở nên yên lặng lạ thường, sự ngượng ngùng dần dần lan tràn, Khương Ngâm xấu hổ đến mức mười ngón chân cuộn tròn lại.
Đã cướp đồ ăn của thú cưng người ta rồi còn bị chủ nhân nó tận mắt bắt quả tang, nên làm gì đây?
Cứu với...
Khương Ngâm lúng túng không chịu nổi, lòng bỗng nảy sinh ra hai cách: một là chạy trốn ngay lập tức, hai là đứng lại giải thích. Nghĩ đến tiền công hậu hĩnh mà đối phương trả, cậu quyết định chọn vế sau, “Quý đại nhân...”
Thiếu niên còn chưa kịp nói hết câu đã nghe Quý Linh Lang lên tiếng, nam nhân cười cười trêu ghẹo, song dường như hắn không hề tức giận, “Kha Đàm mới là người đáng trách, thấy tiểu Khương công tử đến mà cũng không biết chuẩn bị chút trà bánh, nhìn xem, để người ta đói bụng mất rồi.”
Kha Đàm cười cười đáp lại: “Lỗi của ta, lần sau nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo.”
Khương Ngâm nghĩ thầm, gì mà lỗi của hắn chứ? Rõ ràng là do tui mà! Cậu chỉ là một người quét dọn thôi, chuẩn bị trà bánh làm chi? Quý đại nhân nói chuyện khéo léo tinh tế quá đi mất, vừa giải quyết vấn đề vừa không làm mình cảm thấy xấu hổ.
Đây chính là sức hấp dẫn của đàn ông!
Khương Ngâm khẽ cảm thán, song thiếu niên không dám ở lại lâu hơn, ánh mắt của đối phương cứ như đang phóng điện, cậu sợ chỉ cần sơ suất một chút thôi là sẽ bị lạc vào trong con ngươi mềm mại như nước kia vĩnh viễn.
Dù sao cũng đã làm xong những việc quan trọng rồi, cậu vội tìm cớ rời đi. Hai người họ lại tưởng rằng Khương Ngâm đang ngại ngùng nên gật đầu đồng ý.
Và vẫn như thường lệ, cậu về nhà, thay đồ, ăn bánh bột bắp.
Thiếu niên lén lút núp sau cửa, thấy đã an toàn thì liền cầm khăn tay, lắc mông bước ra. Giờ cậu mới dám thả lỏng hơn đôi chút, dù sao ở nhà cậu vẫn còn là Khương tiểu lang quân, khi nào ra bên ngoài mới trở thành Đào Hoa cô nương có hoàn cảnh éo le.
Bởi vì hình tượng Đào Hoa cô nương là một thiếu nữ yếu đuối xinh đẹp, thế nên Khương Ngâm liền ra sức uốn éo, chỉ kém chưa xoay thành con quay.
Chẳng khác nào con ngựa đứt cương, tung hoành vui vẻ.
Hệ thống 661 thật sự không thể nhìn nổi nữa, nó cay mắt tắt hết chức năng quan sát đi.
Có lẽ là ông trời không muốn thiếu niên hào hứng như vậy, vui quá hóa buồn, Khương Ngâm vừa mới quay đầu lại đã gặp ngay một gương mặt hết sức quen thuộc. Người nọ vận trên mình chiếc áo xanh da trời đã bị giặt đến bạc màu, dung mạo tuấn tú sạch sẽ, trên tay là một quyển sách nhỏ. Hắn chậm rãi bước ra từ tiệm sách, không ngờ lại là vị Lâm tú tài vô cùng nổi tiếng kia.
Đối phương cũng vô tình chạm mắt cậu, con ngươi trong vắt liền lóe lên vẻ kinh ngạc, dường như đang muốn tiến lại gần.
Khương Ngâm giật mình hoảng hốt, cậu vội vàng lấy khăn tay che mặt đi, sau đó cúi người lẩn trốn vào đám đông chạy mất dạng. Chết tiệt, hôm nay sao mà xui thế không biết, thiếu niên bực bội càu nhàu.
Trong lòng cậu vẫn còn chưa hết sợ hãi, may mà mình che mặt kịp thời, còn trang điểm đậm nữa, người kia... chắc không nhận ra được đâu nhỉ?
Nếu bị phát hiện thì hỏng bét!
Khương Ngâm vỗ ngực, hoảng loạn không thôi, cậu nhủ thầm rằng lần sau sẽ không bao giờ đi đường này nữa. Bình thường cậu sẽ né người quen, nhưng do hôm nay ở nhà bên hơi lâu một chút, cậu mới vội vã muốn đi đường tắt, song không ngờ lại thật sự gặp phải hắn ta.
Cậu cứ nghĩ Lâm tú tài chỉ chép sách ở tiệm kia thôi, hóa ra hắn còn làm cả bên đây.
Một Nam một Bắc, cũng thật là khó cho đối phương.
Khương Ngâm không dám nấn ná thêm nữa, thiếu niên bước nhanh về phía Quỳnh Hoa Lâu. Thường thì giờ này cậu đã đến nơi rồi, hiện tại vẫn còn rề rà lâu như vậy, Ngọc Nương sẽ mắng mình chết mất.
Đường phố vô cùng ồn ào náo nhiệt, tiếng rao hàng ầm ĩ hết sức nhiệt tình, họ liên tục quảng cáo để thu hút sự chú ý của khách hàng. Ngay bên cạnh là các quán trà, cửa tiệm nhỏ, tiệm cầm đồ tấp nập người ra vào, trên đường đông đúc rộn rã, có người gánh hàng, còn có người lái xe. Kẻ thì cưỡi lừa, kẻ thì dừng chân lại ngắm nghía quan cảnh xung quanh. Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuống, soi rọi vẻ hân hoan hứng khởi trên gương mặt dân chúng.
Người bên cạnh đột nhiên cất tiếng gọi: “Lâm tú tài, Lâm tú tài? Ngài đang nhìn gì mà ngẩn người thế?”
Lâm Tham chăm chú quan sát đám đông xa xa mấy lần, vẫn không tìm được gương mặt quen thuộc ban nãy, hắn chỉ cho rằng do mình chép sách quá mệt mỏi nên mới hoa mắt nhận nhầm. Ngôn Tình Sủng
Nam nhân ngơ ngác thu hồi ánh mắt, mỉm cười đáp: “Không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Người kia lại nói tiếp: “Ôi, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ, đúng rồi! Lâm tú tài à, mong ngài dạy dỗ thằng nhóc nghịch ngợm nhà ta thật tốt, không cần nó học giỏi xuất sắc, biết đọc chữ thôi là được. Nó đã làm mấy tiên sinh trước đây tức giận bỏ đi hết, ta không còn cách nào khác mới mạo muội nhờ đến ngài...”
Lâm Tham chỉ lẳng lặng nghiêng đầu lắng nghe, không lập tức đồng ý ngay.
Người kế bên vẫn đang nói: “Ta cũng biết Lâm tú tài bận rộn nhiều thứ, nhưng thằng nhóc nhà ta sắp bị chiều hư rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng cũng chỉ có ngài là đáng tin cậy. Ngài chính là tú tài duy nhất của thị trấn chúng ta, về phần giá cả thì có thể thương lượng...”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tiếng nói dần dần nhỏ đi.
- --
Còn bên kia, Khương Ngâm cuối cùng cũng đến Quỳnh Hoa Lâu.
Lúc cậu bước vào, chợt phát hiện trong lầu yên tĩnh lạ thường, có lẽ các cô nương đang luyện tập ở trên. Khương Ngâm bỗng cảm thấy hơi lo lắng, định bụng hỏi thử Khâu Trạch vài câu, nhưng đối phương lại chỉ nhìn cậu với ánh mắt bất lực.
Thiếu niên căng thẳng hẳn lên, xoắn xuýt tính sẽ lẻn luôn vào trong, ai ngờ vừa mới cử động đã bị nhéo tai.
“Á... á, Ngọc tỷ tỷ, buông... buông tay ra! Đau...đau... đau chết mất...” Khương Ngâm rưng rưng nước mắt che tai lại, cậu liên tục hít hà, ai nói phụ nữ mềm yếu như nước chứ, thử nhìn người trước mặt cậu xem!
“Lén la lén lút gì đấy, có phải đang trốn ta không?” Ngọc Nương cười cười hết sức quyến rũ, đuôi mắt nàng sắc sảo diễm lệ, song sức lực lại không chút nương tay.
Khương Ngâm oai oái la to: “Đâu có đâu Ngọc tỷ tỷ, ta đến hơi muộn nên có chút sợ hãi thôi mà!”
Đôi mắt vốn trong veo giờ đây đẫm đầy hơi nước long lanh, khoé mi hơi ửng hồng lên, vừa yếu đuối vừa đáng thương, khiến người khác nhìn thấy mà vô thức sinh lòng thương tiếc. Có lẽ là biết bản thân làm sai, giọng nói cậu ngọt ngào mềm nhũn như muốn tan ra, ai có thể cưỡng lại được một 'cô nương' như thế này chứ?
Ngọc Nương buông tay, nàng nhướng mày nói: “Ta có thể thông cảm cho ngươi, nhưng người khác thì không. Ngươi tưởng hôm trước ta dặn ngươi đi học đúng giờ là nói chơi sao? Có nhiều người muốn ta quan tâm vài câu còn không được đâu!”
“Dạ dạ dạ.” Khương Ngâm ôm lấy tay nàng làm nũng, “Ta biết Ngọc tỷ tỷ tốt với ta nhất, lần sau ta nhất định sẽ nghe lời, không dám đến muộn nữa.”
Ha ha, cậu mặt dày vô đối, lời nhận lỗi cầu xin nói mãi đã thành thói quen.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Ngọc Nương đẩy nhẹ vầng trán trơn nhẵn trước mặt ra, lòng nàng vui vẻ nhưng miệng vẫn tiếp tục răn đe: “Ta thì muốn tha cho ngươi, nhưng, hừ, ngươi tưởng Yến tiên sinh dễ nói chuyện như vậy sao?”
Nàng liếc Khương Ngâm một cái, “Còn không mau đi học đi, lát nữa nếu có bị Yến tiên sinh mắng thì cố gắng chịu đựng, bị mắng còn hơn bị phạt. Để ngươi rút kinh nghiệm luôn, xem lần sau còn dám đến muộn nữa không?”
Khương Ngâm cay đắng nghĩ thầm, làm gì còn lần sau nào nữa.
Chào tạm biệt Ngọc Nương xong, thiếu niên liền nhẹ nhàng chạy đi. Vẫn là căn phòng hôm trước, bên trong vang lên tiếng âm nhạc du dương. Cậu lén lút mở cửa, thấy các cô nương áo trắng đang nhảy múa, tay áo dài lặng lẽ tung bay, làn váy thướt tha xoay tròn trên không trung, mỗi một động tác đều xinh đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm.
Khương Ngâm lấm lét ngó quanh, Yến Lâu Y đang nhắm mắt nằm trên ghế, hơi gật gù theo điệu nhạc. Cậu khẽ cắn môi, cẩn thận lẻn vào trong, sau đó liền nhanh chóng hòa lẫn với đám đông, bắt đầu giơ tay lên múa.
Lúc xoay người thiếu niên còn cố ý liếc nhìn, thấy Yến tiên sinh vẫn chưa mở mắt, có vẻ là không phát hiện ra cậu.
Sau một lúc căng thẳng bồn chồn, Khương Ngâm dần dần thả lỏng, cậu nghĩ rằng mình hẳn đã trót lọt rồi, nếu không thì đã bị hắn ta gọi tên. Thế là cậu nhân lúc đối phương đang nhắm mắt dưỡng thần mà lười biếng một chút, không tập luyện nữa, thiếu niên nhủ thầm, dù sao Yến tiên sinh cũng chẳng thấy được.
Chuyện khó tin cuối cùng lại xảy ra, hết một bài múa, Khương Ngâm vẫn bình an vô sự.
Yến Lâu Y dường như không hề phát hiện điều gì cả, hắn bắt đầu dạy nội dung tiếp theo: “Tiết này chúng ta học về trang điểm. 'Môi đỏ chưa nói, đã thấy hương thơm', son môi là một chủ đề rất đáng để tìm hiểu. Đầu tiên là học để nhận biết màu sắc và cách phối hợp của son.”
“Son được chia làm một số loại.” Yến Lâu Y vỗ tay, gọi người mang đến mấy cái hộp nhỏ, đặt trước mặt từng cô gái, “Ta sẽ giới thiệu qua trước, sau đó sẽ kiểm tra các ngươi.”
Tiếp theo, nam nhân liệt kê một loạt những cái tên như đỏ thẫm, hồng khô, hồng phấn, hồng đào, đỏ thạch lựu, vân vân và mây mây...
Các cô nương ngồi nghe vô cùng chăm chú nghiêm túc, còn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chỉ có Khương Ngâm là đau khổ nhìn hộp son trước mặt. Mấy màu này có gì khác nhau hả? Tại sao lại phải phân ra nhiều loại thế?
Nhưng thiếu niên vẫn chột dạ, cậu vào muộn nhất, cứ sợ lát nữa sẽ bị Yến Lâu Y hỏi. Vì thế, dù không hiểu gì cả, Khương Ngâm vẫn cố gắng học cho thuộc lòng.
May mắn là mọi lo lắng chỉ là thừa thãi, cuối cùng nam nhân nọ gọi một cô nương khác lên trả lời. Nàng ta trình bày hết sức tự tin trôi chảy, nói lại chi tiết những gì Yến tiên sinh đã dạy một cách hoàn hảo, làm mọi người phía dưới vỗ tay trầm trồ liên tục.
Mà có thể hiện tốt hay không Khương Ngâm cũng mặc kệ, chỉ cần không phải mình là được.
Đúng như cậu nghĩ, hôm nay Yến Lâu Y không hề đến làm khó kiếm chuyện, thế nên Khương Ngâm lại nhân cơ hội lười biếng, chỉ tập luyện cho có.
Khi buổi học sắp kết thúc, hắn ta thông báo sẽ cho tan sớm, mọi người đều vô cùng vui mừng chuẩn bị ra về. Khương Ngâm cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc theo.
“Đào Hoa cô nương ở lại, những người khác có thể đi.”
Cái chân còn chưa kịp bước khỏi cửa của thiếu niên thoáng khựng lại, cậu ngơ ngác quay đầu, gì cơ? Tại sao?! Tại sao ai cũng được về còn mình thì không?
Và cậu thật sự đã cất giọng hỏi lớn.
Khuôn mặt sắc sảo của Yến Lâu Y ngày càng lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài híp lại, ẩn chứa sự nguy hiểm, “Tại sao à? Đào Hoa cô nương, ngươi đến muộn nửa canh giờ, nên hiện tại phải học bù.”
“Luyện Bạch Trữ Vũ đi, nhảy đủ nửa canh giờ mới được về.”
Khương Ngâm xụ mặt, mẹ nó, hoá ra mình vẫn bị phát hiện. Vậy sao hắn ta không nói sớm? Cậu cứ tưởng đã may mắn thoát nạn rồi chứ, Yến Lâu Y rõ ràng là muốn xem mình bẽ mặt mà!
Thiếu niên hết sức khó chịu trong lòng, nhưng chỉ đành cắn răng chấp nhận số phận, bắt đầu múa một cách miễn cưỡng. Cậu nghĩ thầm, đối phương chỉ nói nhảy đủ nửa canh giờ, chứ đâu có kêu động tác phải chuẩn, thế nên Khương Ngâm múa may qua loa vô cùng.
Ai ngờ ngay giây tiếp theo.
“Á!” Cậu vội cúi người ôm tay lại, hét lên đau đớn. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Yến Lâu Y, “Ngươi... ngươi... sao lại đánh ta!”
Yến Lâu Y nhàn nhạt liếc cậu một cái, “Tay giơ cao lên chút nữa.”
Thấy Khương Ngâm mắt đỏ hoe nhìn mình, nam nhân cười khẽ, “Muốn qua mặt ta à? Ta nói cho ngươi biết, nếu nhảy không tốt, vậy thì ở đây nhảy cho đến tối đi! Ta sửa đến khi nào đúng thì thôi.”
Khương Ngâm không cho là thật, cậu tiếp tục điếc không sợ súng, và hậu quả là...
“Á!”
“Đau! Nhẹ thôi!”
“Ui da, động tác này rõ ràng không sai mà, mắc gì đánh ta?” Thiếu niên hờn dỗi hỏi, đuôi mắt cậu hồng rực cả lên, dường như chỉ cần chớp nhẹ là nước mắt sẽ lập tức tuôn rơi.
Rèm mi cong dài của Yến Lâu Y khẽ rũ xuống, che đi ý cười trong con ngươi tối màu, “Vậy à? Chắc là do ta nhầm.”
Khương Ngâm vô cùng uất ức trừng mắt nhìn hắn, đồng tử đẫm lệ song lại không dám khóc, thấy vẻ mặt lạnh lùng vô tình của đối phương, cậu đành phải tiếp tục nhảy lại.
Sau đó...
“Úi!”
“Á!”
“Đau quá... Hu hu hu... Sao ngươi lại đánh ta nữa?” Một người nức nở hỏi.
Người kia không chút xấu hổ trả lời: “Hửm, có lẽ ta đánh quen tay rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.