Chương 74: Bách Man Sơn
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
19/07/2021
Lúc này, Cổ Trần nhìn Bạch Hổ đang e ngại bên cạnh, hiển nhiên con vật này bị Cổ Trần dọa sợ rồi.
Bởi vì Cổ Trần vẫn không cách nào khống chế được lực lượng thân thể, dẫn đến khí tức trong cơ thể bộc phát tràn lan, khiến tinh thần Bạch Hổ rúng động, hoảng sợ bất an.
- Rống...
Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, kính sợ nhìn Cổ Trần.
Giống như đang nói, ta đã ổn.
Cổ Trần hài lòng gật đầu, không uổng phí bản thân tiêu hao hai cánh hoa Huyết Liên để trị thương cho nó, cuối cùng cũng không vô ích, bởi vì huyết mạch Bạch Hổ bên trong thân thể nó càng thêm nồng đậm hơn một chút.
- Xem ra, ta nhất định phải lên núi rèn luyện, tìm kiếm Hung thú cường đại để chiến đấu, phải tu luyện bản thân một phen, không nên tiếp tục đột phá như thế này nữa, nếu không sẽ khiến chính mình không cách nào khống chế được lực lượng bộc phát.
Nghĩ tới đây, Cổ Trần càng thêm kiên định, âm thầm cảnh cáo mình không thể tiếp tục thăng cấp kiểu này, lực lượng đột phá gia tăng quá nhanh nhìn thì như chuyện tốt, kì thực ẩn giấu vô số nguy cơ.
- Tiểu Bạch, chúng ta đi!
- Rống!
Cổ Trần xoay người cưỡi trên Bạch Hổ, nhẹ nhàng vỗ về, Bạch Hổ gầm nhẹ, nhanh chóng chạy như bay, phóng vào bên trong núi rừng nguyên thủy.
Vượt qua lần thụ thương này, thực lực Bạch Hổ mạnh lên không nhỏ, nhất là tốc độ càng nhanh, nó nhảy mấy cái, hóa thành một bóng trắng chở Cổ Trần biến mất không thấy gì nữa.
...
Bách Man sơn là một nơi hoang dã ở Đông Cực châu, nơi này đầy rẫy Hung thú, độc trùng tàn phá bừa bãi, thậm chí có tin đồn nơi này từng xuất hiện Cổ Thú thuần huyết.
- Kỳ lạ, không phải bảo sâu trong Bách Man sơn đầy rẫy Hung thú ư? Sao lúc này chả nhìn thấy con nào cả?
Trong núi rừng, một vị nữ tử áo đỏ đứng trên một tảng đá lớn ngắm nhìn bốn phía chung quanh, nàng khẽ chau mày, tỏ vẻ nghi hoặc.
Nếu là Cổ Trần ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra nàng là nữ tử áo đỏ Hỏa Tang Nhi, người mà hắn từng gặp qua một lần, còn muốn thu hắn làm Chiến Nô.
Một tháng trước, cổ lâm trong Bách Man sơn xuất hiện bạo động, vô số Hung thú hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, gây ra một làn sóng lớn thu hút nhiều sinh linh rất cường đại tới đây.
Hỏa Tang Nhi chính là một trong số đó, bởi vì nàng ở gần đó nên đã chạy tới đây trước tiên, nhưng sau khi tiến vào trong cổ lâm ở Bách Man sơn nàng liền phát hiện nơi này quá an tĩnh, ngay cả một Hung thú cũng không có.
Không nói Hung thú, ngay cả một dã thú cũng không thấy đâu, dường như biến mất không còn tăm tích, khiến trong lòng nàng tràn đầy bối rối.
- Chẳng lẽ nguyên nhân là do di tích cổ xuất hiện?
Hỏa Tang Nhi đưa ra suy đoán, ánh mắt lấp lóe, nhìn về nơi sâu trong núi rừng, có tin tức nói ở trong đó có di tích cổ xuất thế, nàng cũng vì vậy mới tới đây.
- Mặc kệ, cứ đi xem một chút rồi hẵng tính tiếp.
Nàng nghĩ đến đó, thân hình như một vầng lửa đỏ rực nhoáng lên một cái, biến mất không còn tăm hơi.
Một nơi khác, bên trong rừng rậm nguyên thủy, có mấy bóng dáng cường giả tiến vào.
- A, nơi này có vết máu...
- Có cả dấu vết chiến đấu nữa.
Trong rừng, ba người trẻ tuổi kết bạn đồng hành, xâm nhập bên trong Bách Man sơn hòng tìm kiếm bảo vật, nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, nơi này không có lấy một Hung thú.
Thế nhưng họ lại phát hiện một số dấu vết, phía trước có một vũng máu, còn rất mới, hiển nhiên là vừa mới lưu lại không bao lâu.
- Trong vết máu này có lẫn cả óc, lại dựa theo khí tức để phán đoán, thì có lẽ đây là một đầu Hung thú Luyện Khí cảnh.
Một thanh niên toàn thân mọc đầy vảy vàng mở miệng nói.
Khí tức toàn thân hắn cực kì cường đại, đôi mắt lạnh lùng như rắn độc khiến người ta sợ hãi.
- Xà Tam, ngươi nói xem, có phải là sinh linh tộc khác đã nhanh chân đến trước rồi không?
Một thanh niên có gương mặt được bao phủ bởi vảy rắn màu bạc ở bên hỏi ra suy đoán của chính mình.
- Có khả năng đó.
Thanh niên thứ ba, người có vảy rắn màu đen ở trên mặt lên tiếng đáp.
Hắn ngẫm nghĩ lại nói tiếp:
- Chung quanh đây chính là địa bàn của Kim tộc, Thạch tộc, Thanh Bì Thú tộc, hẳn là không sai.
- Mau nhìn, phía trước có thi thể.
Bỗng nhiên, thanh niên Ngân Lân chỉ về chỉ vào khu rừng rậm phía trước kêu lên.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy một thi thể nằm đó, giống như là một người.
Cả ba vội chạy nhanh đến, khi thấy cỗ thi thể đang nằm gục dưới tán cây thì hết sức ngạc nhiên, không thể tin được, bởi vì ba người phát hiện toàn thân cổ thi thể này được Thạch Giáp bao bọc.
- Là người Thạch tộc, nhìn tình huống ít nhất là Luyện Khí cảnh.
Thanh niên Ngân Lân kiểm tra môt phen, sau đó nói ra.
Thanh niên Hắc Lân nhíu chặt mi, nhìn thi thể bị nổ đầu hỏi:
- Là ai giết hắn nhỉ? Thoạt nhìn dường như hắn bị một quyền đánh bể đầu mà chết.
- Hử? Ta ngửi thấy khí tức của Nhân tộc.
Bởi vì Cổ Trần vẫn không cách nào khống chế được lực lượng thân thể, dẫn đến khí tức trong cơ thể bộc phát tràn lan, khiến tinh thần Bạch Hổ rúng động, hoảng sợ bất an.
- Rống...
Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, kính sợ nhìn Cổ Trần.
Giống như đang nói, ta đã ổn.
Cổ Trần hài lòng gật đầu, không uổng phí bản thân tiêu hao hai cánh hoa Huyết Liên để trị thương cho nó, cuối cùng cũng không vô ích, bởi vì huyết mạch Bạch Hổ bên trong thân thể nó càng thêm nồng đậm hơn một chút.
- Xem ra, ta nhất định phải lên núi rèn luyện, tìm kiếm Hung thú cường đại để chiến đấu, phải tu luyện bản thân một phen, không nên tiếp tục đột phá như thế này nữa, nếu không sẽ khiến chính mình không cách nào khống chế được lực lượng bộc phát.
Nghĩ tới đây, Cổ Trần càng thêm kiên định, âm thầm cảnh cáo mình không thể tiếp tục thăng cấp kiểu này, lực lượng đột phá gia tăng quá nhanh nhìn thì như chuyện tốt, kì thực ẩn giấu vô số nguy cơ.
- Tiểu Bạch, chúng ta đi!
- Rống!
Cổ Trần xoay người cưỡi trên Bạch Hổ, nhẹ nhàng vỗ về, Bạch Hổ gầm nhẹ, nhanh chóng chạy như bay, phóng vào bên trong núi rừng nguyên thủy.
Vượt qua lần thụ thương này, thực lực Bạch Hổ mạnh lên không nhỏ, nhất là tốc độ càng nhanh, nó nhảy mấy cái, hóa thành một bóng trắng chở Cổ Trần biến mất không thấy gì nữa.
...
Bách Man sơn là một nơi hoang dã ở Đông Cực châu, nơi này đầy rẫy Hung thú, độc trùng tàn phá bừa bãi, thậm chí có tin đồn nơi này từng xuất hiện Cổ Thú thuần huyết.
- Kỳ lạ, không phải bảo sâu trong Bách Man sơn đầy rẫy Hung thú ư? Sao lúc này chả nhìn thấy con nào cả?
Trong núi rừng, một vị nữ tử áo đỏ đứng trên một tảng đá lớn ngắm nhìn bốn phía chung quanh, nàng khẽ chau mày, tỏ vẻ nghi hoặc.
Nếu là Cổ Trần ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra nàng là nữ tử áo đỏ Hỏa Tang Nhi, người mà hắn từng gặp qua một lần, còn muốn thu hắn làm Chiến Nô.
Một tháng trước, cổ lâm trong Bách Man sơn xuất hiện bạo động, vô số Hung thú hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, gây ra một làn sóng lớn thu hút nhiều sinh linh rất cường đại tới đây.
Hỏa Tang Nhi chính là một trong số đó, bởi vì nàng ở gần đó nên đã chạy tới đây trước tiên, nhưng sau khi tiến vào trong cổ lâm ở Bách Man sơn nàng liền phát hiện nơi này quá an tĩnh, ngay cả một Hung thú cũng không có.
Không nói Hung thú, ngay cả một dã thú cũng không thấy đâu, dường như biến mất không còn tăm tích, khiến trong lòng nàng tràn đầy bối rối.
- Chẳng lẽ nguyên nhân là do di tích cổ xuất hiện?
Hỏa Tang Nhi đưa ra suy đoán, ánh mắt lấp lóe, nhìn về nơi sâu trong núi rừng, có tin tức nói ở trong đó có di tích cổ xuất thế, nàng cũng vì vậy mới tới đây.
- Mặc kệ, cứ đi xem một chút rồi hẵng tính tiếp.
Nàng nghĩ đến đó, thân hình như một vầng lửa đỏ rực nhoáng lên một cái, biến mất không còn tăm hơi.
Một nơi khác, bên trong rừng rậm nguyên thủy, có mấy bóng dáng cường giả tiến vào.
- A, nơi này có vết máu...
- Có cả dấu vết chiến đấu nữa.
Trong rừng, ba người trẻ tuổi kết bạn đồng hành, xâm nhập bên trong Bách Man sơn hòng tìm kiếm bảo vật, nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, nơi này không có lấy một Hung thú.
Thế nhưng họ lại phát hiện một số dấu vết, phía trước có một vũng máu, còn rất mới, hiển nhiên là vừa mới lưu lại không bao lâu.
- Trong vết máu này có lẫn cả óc, lại dựa theo khí tức để phán đoán, thì có lẽ đây là một đầu Hung thú Luyện Khí cảnh.
Một thanh niên toàn thân mọc đầy vảy vàng mở miệng nói.
Khí tức toàn thân hắn cực kì cường đại, đôi mắt lạnh lùng như rắn độc khiến người ta sợ hãi.
- Xà Tam, ngươi nói xem, có phải là sinh linh tộc khác đã nhanh chân đến trước rồi không?
Một thanh niên có gương mặt được bao phủ bởi vảy rắn màu bạc ở bên hỏi ra suy đoán của chính mình.
- Có khả năng đó.
Thanh niên thứ ba, người có vảy rắn màu đen ở trên mặt lên tiếng đáp.
Hắn ngẫm nghĩ lại nói tiếp:
- Chung quanh đây chính là địa bàn của Kim tộc, Thạch tộc, Thanh Bì Thú tộc, hẳn là không sai.
- Mau nhìn, phía trước có thi thể.
Bỗng nhiên, thanh niên Ngân Lân chỉ về chỉ vào khu rừng rậm phía trước kêu lên.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy một thi thể nằm đó, giống như là một người.
Cả ba vội chạy nhanh đến, khi thấy cỗ thi thể đang nằm gục dưới tán cây thì hết sức ngạc nhiên, không thể tin được, bởi vì ba người phát hiện toàn thân cổ thi thể này được Thạch Giáp bao bọc.
- Là người Thạch tộc, nhìn tình huống ít nhất là Luyện Khí cảnh.
Thanh niên Ngân Lân kiểm tra môt phen, sau đó nói ra.
Thanh niên Hắc Lân nhíu chặt mi, nhìn thi thể bị nổ đầu hỏi:
- Là ai giết hắn nhỉ? Thoạt nhìn dường như hắn bị một quyền đánh bể đầu mà chết.
- Hử? Ta ngửi thấy khí tức của Nhân tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.