Chương 275: Bất Khuất
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Vào phút cuối, Mông Lỗ liều mạng thiêu đốt chân huyết, kích hoạt dấu ấn cổ xưa trong thức hải, đó là đồ đằng cổ xưa đến từ Thú tộc.
Oong!
Bỗng có uy áp vô hình tràn ngập, hư không run rẩy, giống như bị đè ép không cách nào động đậy.
Cổ Trần và một kiếm kia đều khựng lại, dường như bị đóng băng, nhưng hắn hiểu mình bị sức mạnh cường đại kia giam cầm.
Rào rào!
Giây sau, từ giữa chân mày Mông Lỗ bắn ra ánh sáng vàng, đón gió biến lớn, hóa thành hư ảnh màu vàng khổng lồ che ở trước mặt hắn.
Đó là một thú ảnh, toàn thân màu vàng, tỏa ra uy áp vô cùng, cổ xưa, mạnh mẽ, giống như đến từ thần thú của Thú tộc buông xuống.
“Nguy rồi!”
Trong lòng kéo hồi chuông cảnh báo, hôi sắc suối nguồn trong cơ thể bùng nổ, ầm ầm tuôn trào ra chiến khí vô tận, chớp mắt vùng thoát giam cầm.
- Chém!
Cổ Trần dứt khoát chém ra một kiếm, ánh kiếm lộng lẫy ngút trời, kiếm ý mênh mông.
Bùm!
Thú ảnh màu vàng vỗ một chưởng, Cổ Trần chém ra kiếm khí bị đánh tan, người cùng với kiếm không có chút gì bất ngờ bị đánh bay ra, đụng vào thân núi.
Rào rào!
Trong lòng núi, một bàn tay khổng lồ thò ra, bàn tay đầy rẫy vết rạn, tiếp theo là một Thanh Đồng cự nhân cao năm trượng từ bên trong bò ra.
Chỉ thấy trên người Thanh Đồng cự nhân rậm rạp vết nứt, máu từ bên trong ứa ra theo kẽ nứt nhuộm đỏ toàn thân.
“Mạnh... Mạnh quá...”
Cổ Trần ngẩng đầu nhìn thú ảnh màu vàng to lớn trên hư không, thần uy như biển, thần uy như ngục, đè ép hắn nghẹt thở.
Càng miễn bàn Thú nhân, Nhân tộc ở bốn phía, một đám bị đè ép không ngẩng đầu lên nổi, thậm chí thân thể rung bần bật, sợ hãi vô cùng.
Hư ảnh khổng lồ phát ra âm thanh hờ hững, như thần linh đến từ chín tầng trời, khiến người kính sợ:
- Con kiến, nên diệt!
Cổ Trần cắn răng kiên trì, từng chút một đứng lên, trên người phát ra tiếng leng keng, Thanh Đồng bí giáp chảy xuôi giống như một bộ giáp sống, không ngừng chữa trị vết nứt.
- Quỳ xuống!
Một tiếng hét lớn, giống như hồng chung đại lữ chấn động tại bên tai, truyền vào tâm thần.
Áp lực hùng hồn ập đến làm Cổ Trần khó mà chịu đựng, thân hình Thanh Đồng rung bần bật, vết nứt giao thác, tùy thời đều sẽ tan vỡ.
Két két!
Cổ Trần tức giận ngẩng cao đầu, sống lưng thẳng tắp, không có bất cứ khuất phục.
- Xem như là thần cũng không thể khiến ta khuất phục!
Hắn phát ra một tiếng gầm rống, đôi mắt bắn ra tia ánh sáng xanh, trong thân hình Thanh Đồng phát ra tiếng leng keng, một luồng huyết khí mạnh mẽ bắn lên tầng trời, càng có chiến khí sôi trào thiêu đốt.
Lại một tiếng gầm rống chấn động bát phương:
- Nhân tộc ta vĩnh viễn không khuất phục!
Vô số Nhân tộc bị đè ép nghẹt thở bỗng trong lòng dâng trào giận dữ, từng đợt huyết khí bùng nổ, hội tụ trên bầu trời.
Đó là tâm huyết thuộc về Nhân tộc, không khuất phục.
- Nhân tộc vĩnh viễn không khuất phục!
Chỉ nghe một tiếng gầm lên, tiếp theo là vô số người phát tiếng gầm rống không cam lòng, tức giận, nhiệt huyết, bất khuất.
Ầm!
Mấy vạn người gầm rống, huyết khí dâng trào, tựa như từng luồng khói báo động, có yếu có mạnh, nhưng đều ẩn chứa tín niệm bất khuất, sức nóng đến từ máu của Nhân tộc hội tụ lại với nhau.
Huyết khí của mọi người nối liền một mảnh, huy hoàng hùng hồn, chấn động bầu trời, lần lượt từng người thẳng sống lưng, trong mắt không còn chút gì e sợ và sợ hãi, giống như đang tuyên thệ bất khuất của Nhân tộc.
Cổ Trần bỗng nhiên hét lớn:
- Nhìn thấy không?
Huyết khí trong người Cổ Trần mãnh liệt bốc lên trời cao, dẫn tới vô số huyết khí sôi trào, từng đợt hội tụ lại, ngưng kết trên đỉnh đầu của Cổ Trần.
Huyết khí huy hoàng hội tụ cho Cổ Trần ngăn trở được uy áp từ hư ảnh đồ đằng Thú tộc.
Cổ Trần từng bước đi ra, chắn trước mặt tất cả Nhân tộc.
Phía sau lưng, Hắc Thổ vốn bị trọng thương sắp chết, hấp hối, nhưng nhờ tộc trưởng trẻ tuổi ngăn trở uy áp khủng bố, gánh hết toàn bộ áp lực.
- Chỉ có Nhân tộc chết trận, không có nhân tộc quỳ!
- Nói cho ta, các ngươi sợ chết không?
Cổ Trần không quay đầu lại, ngửa đầu lên trời gầm rống, âm thanh truyền khắp toàn bộ chiến trường, thậm chí nguyên bộ lạc, vô số người sôi trào, máu sôi sùng sục, khí huyết bốc lên tận trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong phút chốc, mấy vạn chiến sĩ Nhân tộc ở hiện trường bùng nổ, đốt cháy chiến ý và tâm huyết nóng bỏng nhất, không tiếp tục sợ hãi, sẽ không khuất phục.
Trong bộ lạc, một ít già trẻ phụ nữ và trẻ em bị âm thanh của Cổ Trần cảm nhiễm, nhìn một đám chiến sĩ của bộ lạc liều lĩnh bỏ cả mạng sống, dũng mãnh không sợ chết ngăn trở tiến công của Thú nhân, một đám nước mắt lưng tròng.
Oong!
Bỗng có uy áp vô hình tràn ngập, hư không run rẩy, giống như bị đè ép không cách nào động đậy.
Cổ Trần và một kiếm kia đều khựng lại, dường như bị đóng băng, nhưng hắn hiểu mình bị sức mạnh cường đại kia giam cầm.
Rào rào!
Giây sau, từ giữa chân mày Mông Lỗ bắn ra ánh sáng vàng, đón gió biến lớn, hóa thành hư ảnh màu vàng khổng lồ che ở trước mặt hắn.
Đó là một thú ảnh, toàn thân màu vàng, tỏa ra uy áp vô cùng, cổ xưa, mạnh mẽ, giống như đến từ thần thú của Thú tộc buông xuống.
“Nguy rồi!”
Trong lòng kéo hồi chuông cảnh báo, hôi sắc suối nguồn trong cơ thể bùng nổ, ầm ầm tuôn trào ra chiến khí vô tận, chớp mắt vùng thoát giam cầm.
- Chém!
Cổ Trần dứt khoát chém ra một kiếm, ánh kiếm lộng lẫy ngút trời, kiếm ý mênh mông.
Bùm!
Thú ảnh màu vàng vỗ một chưởng, Cổ Trần chém ra kiếm khí bị đánh tan, người cùng với kiếm không có chút gì bất ngờ bị đánh bay ra, đụng vào thân núi.
Rào rào!
Trong lòng núi, một bàn tay khổng lồ thò ra, bàn tay đầy rẫy vết rạn, tiếp theo là một Thanh Đồng cự nhân cao năm trượng từ bên trong bò ra.
Chỉ thấy trên người Thanh Đồng cự nhân rậm rạp vết nứt, máu từ bên trong ứa ra theo kẽ nứt nhuộm đỏ toàn thân.
“Mạnh... Mạnh quá...”
Cổ Trần ngẩng đầu nhìn thú ảnh màu vàng to lớn trên hư không, thần uy như biển, thần uy như ngục, đè ép hắn nghẹt thở.
Càng miễn bàn Thú nhân, Nhân tộc ở bốn phía, một đám bị đè ép không ngẩng đầu lên nổi, thậm chí thân thể rung bần bật, sợ hãi vô cùng.
Hư ảnh khổng lồ phát ra âm thanh hờ hững, như thần linh đến từ chín tầng trời, khiến người kính sợ:
- Con kiến, nên diệt!
Cổ Trần cắn răng kiên trì, từng chút một đứng lên, trên người phát ra tiếng leng keng, Thanh Đồng bí giáp chảy xuôi giống như một bộ giáp sống, không ngừng chữa trị vết nứt.
- Quỳ xuống!
Một tiếng hét lớn, giống như hồng chung đại lữ chấn động tại bên tai, truyền vào tâm thần.
Áp lực hùng hồn ập đến làm Cổ Trần khó mà chịu đựng, thân hình Thanh Đồng rung bần bật, vết nứt giao thác, tùy thời đều sẽ tan vỡ.
Két két!
Cổ Trần tức giận ngẩng cao đầu, sống lưng thẳng tắp, không có bất cứ khuất phục.
- Xem như là thần cũng không thể khiến ta khuất phục!
Hắn phát ra một tiếng gầm rống, đôi mắt bắn ra tia ánh sáng xanh, trong thân hình Thanh Đồng phát ra tiếng leng keng, một luồng huyết khí mạnh mẽ bắn lên tầng trời, càng có chiến khí sôi trào thiêu đốt.
Lại một tiếng gầm rống chấn động bát phương:
- Nhân tộc ta vĩnh viễn không khuất phục!
Vô số Nhân tộc bị đè ép nghẹt thở bỗng trong lòng dâng trào giận dữ, từng đợt huyết khí bùng nổ, hội tụ trên bầu trời.
Đó là tâm huyết thuộc về Nhân tộc, không khuất phục.
- Nhân tộc vĩnh viễn không khuất phục!
Chỉ nghe một tiếng gầm lên, tiếp theo là vô số người phát tiếng gầm rống không cam lòng, tức giận, nhiệt huyết, bất khuất.
Ầm!
Mấy vạn người gầm rống, huyết khí dâng trào, tựa như từng luồng khói báo động, có yếu có mạnh, nhưng đều ẩn chứa tín niệm bất khuất, sức nóng đến từ máu của Nhân tộc hội tụ lại với nhau.
Huyết khí của mọi người nối liền một mảnh, huy hoàng hùng hồn, chấn động bầu trời, lần lượt từng người thẳng sống lưng, trong mắt không còn chút gì e sợ và sợ hãi, giống như đang tuyên thệ bất khuất của Nhân tộc.
Cổ Trần bỗng nhiên hét lớn:
- Nhìn thấy không?
Huyết khí trong người Cổ Trần mãnh liệt bốc lên trời cao, dẫn tới vô số huyết khí sôi trào, từng đợt hội tụ lại, ngưng kết trên đỉnh đầu của Cổ Trần.
Huyết khí huy hoàng hội tụ cho Cổ Trần ngăn trở được uy áp từ hư ảnh đồ đằng Thú tộc.
Cổ Trần từng bước đi ra, chắn trước mặt tất cả Nhân tộc.
Phía sau lưng, Hắc Thổ vốn bị trọng thương sắp chết, hấp hối, nhưng nhờ tộc trưởng trẻ tuổi ngăn trở uy áp khủng bố, gánh hết toàn bộ áp lực.
- Chỉ có Nhân tộc chết trận, không có nhân tộc quỳ!
- Nói cho ta, các ngươi sợ chết không?
Cổ Trần không quay đầu lại, ngửa đầu lên trời gầm rống, âm thanh truyền khắp toàn bộ chiến trường, thậm chí nguyên bộ lạc, vô số người sôi trào, máu sôi sùng sục, khí huyết bốc lên tận trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong phút chốc, mấy vạn chiến sĩ Nhân tộc ở hiện trường bùng nổ, đốt cháy chiến ý và tâm huyết nóng bỏng nhất, không tiếp tục sợ hãi, sẽ không khuất phục.
Trong bộ lạc, một ít già trẻ phụ nữ và trẻ em bị âm thanh của Cổ Trần cảm nhiễm, nhìn một đám chiến sĩ của bộ lạc liều lĩnh bỏ cả mạng sống, dũng mãnh không sợ chết ngăn trở tiến công của Thú nhân, một đám nước mắt lưng tròng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.