Chương 1037:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Trong lĩnh vực cường đại tràn ngập Hỗn Độn Loạn Lưu cuồng bạo, không gian, hỏa diễm, thời gian, thiên phạt cuồn cuộn tàn phá bừa bãi, xoắn nát sáu cỗ năng lượng quang mạc cường đại.
Cơ hồ trong nháy mắt, một kích của sáu đại Hoàng giả đều bị lĩnh vực của Cổ Trần xoắn nát thôn phệ, một chút không dư thừa.
- Làm sao có thể?
- Tuyệt đối không thể!
Thấy Cổ Trần tới ngăn cản lần nữa, sáu đại dị tộc Hoàng giả cũng nhịn không được kinh dị kêu to.
Cổ Trần, vậy mà phá vỡ sáu đại Hoàng giả liên thủ trấn phong, khiến bọn hắn chấn kinh, không tin nổi.
Một mình hắn đứng ngạo nghễ trước Thiên môn, một người giữ ải vạn người không thể qua!
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, một mình Cổ Trần lại mấy lần ngăn cản sáu vị dị tộc Hoàng giả liên thủ tiến công.
- Vũ Hoàng, an tâm độ kiếp, một bước lên trời, hôm nay ta vì ngươi ngăn trở bất luận lực lượng ngoại lai nào.
Cổ Trần một mặt bá khí, toàn thân tự tin dào dạt, lời nói truyền vào Thiên môn, khiến Vũ Hoàng trong lòng an định lại, sắc mặt hòa hoãn.
- Được, bản hoàng không nhìn lầm ngươi.
Vũ Hoàng cười ha ha, lộ ra khí khái phóng khoáng.
Chỉ nghe hắn quát to:
- Cổ Hoàng, đợi bản hoàng đăng thiên thành công, nhất định đem bảo bối hoàng nữ duy nhất gả cho ngươi.
- Phốc!
Cổ Trần đang thủ bên ngoài Thiên môn, nghe thấy lời ấy, kém chút thổ huyết, thân thể loạng choạng, suýt nữa từ trên cao ngã xuống.
- Không cần vậy đâu...
Cổ Trần có chút im lặng, ngắm nhìn sâu trong Thiên môn sau lưng, đang ra sức ngút trời, đánh vỡ tam trọng Thiên Quy tắc kiếp phạt.
Trong lòng hắn dở khóc dở cười, câu nói vừa rồi của Vũ Hoàng kia kém chút đánh chết hắn.
- Gia hỏa này, muốn chiếm ta tiện nghi sao.
Cổ Trần thầm mắng trong lòng, Vũ Hoàng này tâm thật xấu xa, vậy mà muốn đem nữ nhi gả cho hắn, chẳng phải là vô duyên vô cớ dưới trướng người ta sao.
Không được, tuyệt đối không được!
Hắn kiên quyết không đồng ý, nếu đồng ý chẳng phải là gọi hắn nhạc phụ đại nhân.
- Các ngươi, mau tới nhận cái chết!
Trong lòng khó chịu, mắt Cổ Trần lộ ra hung quang, hung tợn nhìn về phía sáu vị dị tộc Hoàng giả, sát ý bừng bừng, muốn đem khó chịu xả lên người bọn họ.
Sáu vị dị tộc Hoàng giả liếc nhau, mỗi người gật đầu, trong mắt lộ ra một vệt kiên quyết, kẻ này, nhất định phải diệt trừ.
Hôm nay không diệt, ngày mai có thể sẽ không cách nào xử hắn.
- Giết!
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên, sáu đại Hoàng giả cùng nhau vọt tới, khí tức cường đại quét ngang khắp nơi, chấn động đến hư không lay động.
Oanh!
- Bỉ Mông đạp thiên!
Bỉ Mông Hoàng gào thét, hóa thành một con Bỉ Mông Cự Thú khổng lồ, một chân hung hăng giẫm đạp xuống, muốn phá nát Thiên môn thậm chí giết chết Cổ Trần.
- Ma ảnh trùng điệp!
Hắc Ma Hoàng kêu to một tiếng, cả người hóa thành từng đạo ma ảnh tới tấp giết tới, tốc độ cực nhanh, vạch phá không gian.
- Chém!
Cổ Trần hét lớn, rút kiếm chặt chém, trong nháy mắt liền đánh ra mấy vạn kiếm mang, răng rắc răng rắc chém nát ma ảnh đầy trời kia.
Một tiếng bịch vang trầm, Hắc Ma Hoàng bại lui, thân thể bay ra ngoài, trong miệng phun đầy máu, nhìn Cổ Trần kinh ngạc vạn phần.
Một kiếm vừa rồi tuy cường đại, nhưng hắn cho rằng còn chưa làm Hắc Ma Hoàng thương, vì sao gia hỏa này đột nhiên nôn ra máu?
Oanh!
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, một chân thú khổng lồ đạp xuống hư không, một chân Bỉ Mông Hoàng đạp xuống, giống như trời sụp.
Cổ Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, tóc dài phần phật, toàn thân tản ra kiếm ý kinh người, tiếng leng keng rung động trời cao, đâm rách bầu trời.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng huy kiếm chặt chém, răng rắc một tiếng, bầu trời cũng nứt ra, Vô Song Kiếm mang đập tới thú chân của Bỉ Mông Hoàng, chém thành hai mảnh.
Dòng máu màu vàng óng huy sái đầy trời, Bỉ Mông Hoàng đau kêu một tiếng nhanh chóng bay lui ra ngoài, trên chân lưu lại một vết kiếm hằn sâu, cốt cách đều lộ ra.
Ầm ầm...
Sau một khắc, một cỗ lục diễm ngập trời cuốn tới, lộ ra một loại khí độc ăn mòn vạn vật đáng sợ, bao phủ hướng Cổ Trần.
- Nam Minh Ly Hỏa, phần thiên!
Cổ Trần quát khẽ, toàn thân tuôn ra một cỗ liệt diễm kinh thiên, ngọn lửa màu tím sẫm quét sạch thương khung, lục sắc hỏa diễm phần diệt đầy trời, trực tiếp thiêu diệt khí độc.
Khí độc của Lục Tích Hoàng bị chặn, kinh sợ vạn phần, đang muốn tiếp tục đánh tới, kết quả một đoàn tử sắc Thần Hỏa đập vào mặt thiêu đốt.
- A...
Lục Tích Hoàng kêu thảm, thân thể bừng lên tử sắc hỏa diễm, bị đốt cháy đến phát ra tiếng vang xì xì đáng sợ.
Hắn cả kinh kêu lên:
- Nam Minh Ly Hỏa, đây là bản mệnh Thần Hỏa của Chu Tước, ngươi sao có thể có?
Lục Tích Hoàng kinh hãi, bị Nam Minh Ly Hỏa của Cổ Trần bất thình lình thiêu tim và mật muốn nứt ra, hoảng sợ vô cùng.
- Nam Minh Ly Hỏa, Chu Tước Thần Hỏa.
- Đáng chết, tiểu tử Nhân tộc này vì sao có hỏa diễm bực này?
Cơ hồ trong nháy mắt, một kích của sáu đại Hoàng giả đều bị lĩnh vực của Cổ Trần xoắn nát thôn phệ, một chút không dư thừa.
- Làm sao có thể?
- Tuyệt đối không thể!
Thấy Cổ Trần tới ngăn cản lần nữa, sáu đại dị tộc Hoàng giả cũng nhịn không được kinh dị kêu to.
Cổ Trần, vậy mà phá vỡ sáu đại Hoàng giả liên thủ trấn phong, khiến bọn hắn chấn kinh, không tin nổi.
Một mình hắn đứng ngạo nghễ trước Thiên môn, một người giữ ải vạn người không thể qua!
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch, một mình Cổ Trần lại mấy lần ngăn cản sáu vị dị tộc Hoàng giả liên thủ tiến công.
- Vũ Hoàng, an tâm độ kiếp, một bước lên trời, hôm nay ta vì ngươi ngăn trở bất luận lực lượng ngoại lai nào.
Cổ Trần một mặt bá khí, toàn thân tự tin dào dạt, lời nói truyền vào Thiên môn, khiến Vũ Hoàng trong lòng an định lại, sắc mặt hòa hoãn.
- Được, bản hoàng không nhìn lầm ngươi.
Vũ Hoàng cười ha ha, lộ ra khí khái phóng khoáng.
Chỉ nghe hắn quát to:
- Cổ Hoàng, đợi bản hoàng đăng thiên thành công, nhất định đem bảo bối hoàng nữ duy nhất gả cho ngươi.
- Phốc!
Cổ Trần đang thủ bên ngoài Thiên môn, nghe thấy lời ấy, kém chút thổ huyết, thân thể loạng choạng, suýt nữa từ trên cao ngã xuống.
- Không cần vậy đâu...
Cổ Trần có chút im lặng, ngắm nhìn sâu trong Thiên môn sau lưng, đang ra sức ngút trời, đánh vỡ tam trọng Thiên Quy tắc kiếp phạt.
Trong lòng hắn dở khóc dở cười, câu nói vừa rồi của Vũ Hoàng kia kém chút đánh chết hắn.
- Gia hỏa này, muốn chiếm ta tiện nghi sao.
Cổ Trần thầm mắng trong lòng, Vũ Hoàng này tâm thật xấu xa, vậy mà muốn đem nữ nhi gả cho hắn, chẳng phải là vô duyên vô cớ dưới trướng người ta sao.
Không được, tuyệt đối không được!
Hắn kiên quyết không đồng ý, nếu đồng ý chẳng phải là gọi hắn nhạc phụ đại nhân.
- Các ngươi, mau tới nhận cái chết!
Trong lòng khó chịu, mắt Cổ Trần lộ ra hung quang, hung tợn nhìn về phía sáu vị dị tộc Hoàng giả, sát ý bừng bừng, muốn đem khó chịu xả lên người bọn họ.
Sáu vị dị tộc Hoàng giả liếc nhau, mỗi người gật đầu, trong mắt lộ ra một vệt kiên quyết, kẻ này, nhất định phải diệt trừ.
Hôm nay không diệt, ngày mai có thể sẽ không cách nào xử hắn.
- Giết!
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên, sáu đại Hoàng giả cùng nhau vọt tới, khí tức cường đại quét ngang khắp nơi, chấn động đến hư không lay động.
Oanh!
- Bỉ Mông đạp thiên!
Bỉ Mông Hoàng gào thét, hóa thành một con Bỉ Mông Cự Thú khổng lồ, một chân hung hăng giẫm đạp xuống, muốn phá nát Thiên môn thậm chí giết chết Cổ Trần.
- Ma ảnh trùng điệp!
Hắc Ma Hoàng kêu to một tiếng, cả người hóa thành từng đạo ma ảnh tới tấp giết tới, tốc độ cực nhanh, vạch phá không gian.
- Chém!
Cổ Trần hét lớn, rút kiếm chặt chém, trong nháy mắt liền đánh ra mấy vạn kiếm mang, răng rắc răng rắc chém nát ma ảnh đầy trời kia.
Một tiếng bịch vang trầm, Hắc Ma Hoàng bại lui, thân thể bay ra ngoài, trong miệng phun đầy máu, nhìn Cổ Trần kinh ngạc vạn phần.
Một kiếm vừa rồi tuy cường đại, nhưng hắn cho rằng còn chưa làm Hắc Ma Hoàng thương, vì sao gia hỏa này đột nhiên nôn ra máu?
Oanh!
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, một chân thú khổng lồ đạp xuống hư không, một chân Bỉ Mông Hoàng đạp xuống, giống như trời sụp.
Cổ Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, tóc dài phần phật, toàn thân tản ra kiếm ý kinh người, tiếng leng keng rung động trời cao, đâm rách bầu trời.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng huy kiếm chặt chém, răng rắc một tiếng, bầu trời cũng nứt ra, Vô Song Kiếm mang đập tới thú chân của Bỉ Mông Hoàng, chém thành hai mảnh.
Dòng máu màu vàng óng huy sái đầy trời, Bỉ Mông Hoàng đau kêu một tiếng nhanh chóng bay lui ra ngoài, trên chân lưu lại một vết kiếm hằn sâu, cốt cách đều lộ ra.
Ầm ầm...
Sau một khắc, một cỗ lục diễm ngập trời cuốn tới, lộ ra một loại khí độc ăn mòn vạn vật đáng sợ, bao phủ hướng Cổ Trần.
- Nam Minh Ly Hỏa, phần thiên!
Cổ Trần quát khẽ, toàn thân tuôn ra một cỗ liệt diễm kinh thiên, ngọn lửa màu tím sẫm quét sạch thương khung, lục sắc hỏa diễm phần diệt đầy trời, trực tiếp thiêu diệt khí độc.
Khí độc của Lục Tích Hoàng bị chặn, kinh sợ vạn phần, đang muốn tiếp tục đánh tới, kết quả một đoàn tử sắc Thần Hỏa đập vào mặt thiêu đốt.
- A...
Lục Tích Hoàng kêu thảm, thân thể bừng lên tử sắc hỏa diễm, bị đốt cháy đến phát ra tiếng vang xì xì đáng sợ.
Hắn cả kinh kêu lên:
- Nam Minh Ly Hỏa, đây là bản mệnh Thần Hỏa của Chu Tước, ngươi sao có thể có?
Lục Tích Hoàng kinh hãi, bị Nam Minh Ly Hỏa của Cổ Trần bất thình lình thiêu tim và mật muốn nứt ra, hoảng sợ vô cùng.
- Nam Minh Ly Hỏa, Chu Tước Thần Hỏa.
- Đáng chết, tiểu tử Nhân tộc này vì sao có hỏa diễm bực này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.