Chương 1052:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Mỹ Đỗ Toa tự lẩm bẩm, trong mắt lộ ra vẻ mê mang, cả người bực bội, cảm giác vô cùng không tốt, hình như băng sương tâm cảnh cũng có chút hỗn loạn.
Không biết vì sao, Mỹ Đỗ Toa luôn cảm thấy rất bực bội, không có cách nào bình tĩnh lại.
- Tâm bản Hoàng loạn như thế, sao có thể đăng thiên môn?
Mỹ Đỗ Toa lẩm bẩm một mình, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người tản ra một cỗ hàn khí cường đại, bao phủ khắp nơi, khiến phong bạo nổi lên trong hư vô này.
Keng keng !
Một luồng băng sương sắc bén chém rách tâm thần, vậy mà Mỹ Đỗ Toa lại chém chết tất cả hỗn loạn trong tâm linh, xóa bỏ hoàn toàn suy nghĩ tạp nham.
Vỏn vẹn chỉ trong tích tắc, khí tức trên người Mỹ Đỗ Toa càng trở nên lạnh hơn, phong bạo bốn phía trong hư vô đều ào ào đóng băng thành tuyết, tạo thành một mảnh trắng xóa giống như một mảnh tuyết quốc.
Trên người Mỹ Đỗ Toa phát ra hàn khí, ánh mắt lạnh như băng, lạnh nhạt, lộ ra hàn ý vô tận.
Khí tức của nàng đã mạnh hơn trước đó rất nhiều khiến người ta không thể tin nổi, chỉ trong nháy mắt, vậy mà Mỹ Đỗ Toa đã tăng lên một cấp độ mới, đúng là quá khó tin.
Vù!
Một khắc sau, Mỹ Đỗ Toa đã biến mất vô tung, chỉ để lại thế giới đầy tuyết trắng xóa, sau đó dần dần bị dòng nước lũ hỗn loạn làm tan cháy, biến mất không còn tăm tích.
...
Bách Man sơn, hư không kêu răng rắc một tiếng rồi nứt ra, một bóng người bước ra từ trong đó.
Cổ Trần đã về đến nơi này, nhìn thấy lãnh thổ quen thuộc, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng yên bình, khí tức trên người dần dần thu liễm, trở nên dịu dàng.
Chỉ trong tích tắc đã tiến thêm một bước, khiến hắn không nhịn được nở một nụ cười.
Tạch!
Cổ Trần bước một bước, cả người đã tiến vào trong Long Ngạo thành.
Hắn tới nơi này không làm kinh động bất cứ kẻ nào, chỉ dạo bước trong thành, nhìn vô số tộc nhân kẻ đến người đi, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười, để lộ ra tinh thần phấn chấn.
Mỗi một tộc nhân, đều rất khỏe mạnh, bước đi như rồng như hổ, ai nấy đều dũng mãnh uy phong.
Điều này thể hiện sự cường thịnh của Hoang Cổ nhất tộc, tộc nhân đang dần dần cường đại hơn, thực lực của bộ lạc, tộc quần cũng đang tăng lên từng bước một.
Hơn nữa tốc độ này sẽ càng ngày càng nhanh hơn, dựa vào số tài nguyên trong Bách Man sơn Cổ Trần tổng hợp phân phối lại, sau đó còn đánh hạ một khu vực Hỗn Loạn Thiên Uyên.
Số tài nguyên để cung ứng cho tộc nhân sẽ cuồn cuộn không, khiến thực lực của tộc nhân sẽ nhanh chóng được nâng cao.
Cho dù là quân đoàn của bộ lạc, hay là tộc nhân bình thường, đều mạnh thêm qua từng ngày, mỗi người đều tỏa ra sự tự tin, cường đại, và tràn đầy hạnh phúc.
- Nhân Hoàng!
Nhìn thấy Cổ Trần, vô số tộc nhân trên đường ồn ào cung kính hành lễ, trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ kính ngưỡng, trong mắt lộ ra sự sùng bái vô cùng.
Bọn họ biết tộc trưởng đã trở thành Hoàng giả một phương, đây là tin tức do Hắc Thổ truyền tới, để tộc nhân trong bộ lạc đều biết, tránh việc gọi sai.
Dù sao đối với người đã trở thành Hoàng giả, nếu còn chào người ta là Nhân Vương, vậy thì có chút không tôn trọng.
Hơn nữa tộc trưởng trở thành Hoàng giả, bọn họ đều cảm thấy vô cùng vinh dự, cảm thấy tự hào, kiêu ngạo sâu sắc.
Trong tương lai bọn họ sẽ trở thành một thành viên của Hoàng tộc, tất nhiên là cảm thấy kiêu ngạo vô cùng rồi.
- Chư vị tộc nhân, mọi người có khó khăn gì trong việc tu luyện và trong cuộc sống hàng ngày không ?
- Đừng sợ, cứ nói thẳng với bản Hoàng, bản Hoàng sẽ nghĩ cách giải quyết cho các ngươi.
Cổ Trần vừa cất bước đi đã trông thấy vô số tộc nhân đang ào ào chạy tới, càng ngày càng nhiều, mỗi người đều nhìn hắn với vẻ mặt kích động, sùng bái, cuồng nhiệt.
Rơi vào đường cùng, Cổ Trần đành phải dừng lại, lơ lửng đứng giữa không trung, mở miệng hỏi thăm tình hình cuộc sống của mọi người, và một vài vấn đề trong việc tu luyện.
- Nhân Hoàng, chúng ta đều rất tốt, ăn đủ no, mặc đủ ấm, hơn nữa còn có thuật pháp do Nhân Hoàng truyền thừa, tu luyện không gặp phải bất cứ vấn đề gì.
Một lão giả đi tới, đầu tiên là cung kính thi lễ, sau đó mới chầm chậm nói.
- Đúng vậy, chúng ta không có bất cứ vấn đề gì.
- Nhân Hoàng không cần lo lắng.
Mọi người ồn ào trả lời, không ai có chuyện gì cần hắn giúp cả, thậm chí có vấn đề bọn họ cũng sẽ không nói, vì sợ gây thêm phiền phức cho vị Nhân Hoàng mà người người kính yêu này.
Hắn là tộc trưởng của bộ lạc, là Nhân Hoàng đã vì bộ lạc, vì tộc quần không ngừng tranh đấu vô cùng hung hiểm với dị tộc bên ngoài.
Suốt quãng đường trưởng thành cho đến ngày hôm nay, tất cả mọi người đều thấy rất rõ, những trận huyết chiến lớn nhỏ mà Cổ Trần đã lần lượt trải qua, có thể nói không ai không biết sự vất vả của Cổ Trần.
Không biết vì sao, Mỹ Đỗ Toa luôn cảm thấy rất bực bội, không có cách nào bình tĩnh lại.
- Tâm bản Hoàng loạn như thế, sao có thể đăng thiên môn?
Mỹ Đỗ Toa lẩm bẩm một mình, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người tản ra một cỗ hàn khí cường đại, bao phủ khắp nơi, khiến phong bạo nổi lên trong hư vô này.
Keng keng !
Một luồng băng sương sắc bén chém rách tâm thần, vậy mà Mỹ Đỗ Toa lại chém chết tất cả hỗn loạn trong tâm linh, xóa bỏ hoàn toàn suy nghĩ tạp nham.
Vỏn vẹn chỉ trong tích tắc, khí tức trên người Mỹ Đỗ Toa càng trở nên lạnh hơn, phong bạo bốn phía trong hư vô đều ào ào đóng băng thành tuyết, tạo thành một mảnh trắng xóa giống như một mảnh tuyết quốc.
Trên người Mỹ Đỗ Toa phát ra hàn khí, ánh mắt lạnh như băng, lạnh nhạt, lộ ra hàn ý vô tận.
Khí tức của nàng đã mạnh hơn trước đó rất nhiều khiến người ta không thể tin nổi, chỉ trong nháy mắt, vậy mà Mỹ Đỗ Toa đã tăng lên một cấp độ mới, đúng là quá khó tin.
Vù!
Một khắc sau, Mỹ Đỗ Toa đã biến mất vô tung, chỉ để lại thế giới đầy tuyết trắng xóa, sau đó dần dần bị dòng nước lũ hỗn loạn làm tan cháy, biến mất không còn tăm tích.
...
Bách Man sơn, hư không kêu răng rắc một tiếng rồi nứt ra, một bóng người bước ra từ trong đó.
Cổ Trần đã về đến nơi này, nhìn thấy lãnh thổ quen thuộc, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng yên bình, khí tức trên người dần dần thu liễm, trở nên dịu dàng.
Chỉ trong tích tắc đã tiến thêm một bước, khiến hắn không nhịn được nở một nụ cười.
Tạch!
Cổ Trần bước một bước, cả người đã tiến vào trong Long Ngạo thành.
Hắn tới nơi này không làm kinh động bất cứ kẻ nào, chỉ dạo bước trong thành, nhìn vô số tộc nhân kẻ đến người đi, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười, để lộ ra tinh thần phấn chấn.
Mỗi một tộc nhân, đều rất khỏe mạnh, bước đi như rồng như hổ, ai nấy đều dũng mãnh uy phong.
Điều này thể hiện sự cường thịnh của Hoang Cổ nhất tộc, tộc nhân đang dần dần cường đại hơn, thực lực của bộ lạc, tộc quần cũng đang tăng lên từng bước một.
Hơn nữa tốc độ này sẽ càng ngày càng nhanh hơn, dựa vào số tài nguyên trong Bách Man sơn Cổ Trần tổng hợp phân phối lại, sau đó còn đánh hạ một khu vực Hỗn Loạn Thiên Uyên.
Số tài nguyên để cung ứng cho tộc nhân sẽ cuồn cuộn không, khiến thực lực của tộc nhân sẽ nhanh chóng được nâng cao.
Cho dù là quân đoàn của bộ lạc, hay là tộc nhân bình thường, đều mạnh thêm qua từng ngày, mỗi người đều tỏa ra sự tự tin, cường đại, và tràn đầy hạnh phúc.
- Nhân Hoàng!
Nhìn thấy Cổ Trần, vô số tộc nhân trên đường ồn ào cung kính hành lễ, trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ kính ngưỡng, trong mắt lộ ra sự sùng bái vô cùng.
Bọn họ biết tộc trưởng đã trở thành Hoàng giả một phương, đây là tin tức do Hắc Thổ truyền tới, để tộc nhân trong bộ lạc đều biết, tránh việc gọi sai.
Dù sao đối với người đã trở thành Hoàng giả, nếu còn chào người ta là Nhân Vương, vậy thì có chút không tôn trọng.
Hơn nữa tộc trưởng trở thành Hoàng giả, bọn họ đều cảm thấy vô cùng vinh dự, cảm thấy tự hào, kiêu ngạo sâu sắc.
Trong tương lai bọn họ sẽ trở thành một thành viên của Hoàng tộc, tất nhiên là cảm thấy kiêu ngạo vô cùng rồi.
- Chư vị tộc nhân, mọi người có khó khăn gì trong việc tu luyện và trong cuộc sống hàng ngày không ?
- Đừng sợ, cứ nói thẳng với bản Hoàng, bản Hoàng sẽ nghĩ cách giải quyết cho các ngươi.
Cổ Trần vừa cất bước đi đã trông thấy vô số tộc nhân đang ào ào chạy tới, càng ngày càng nhiều, mỗi người đều nhìn hắn với vẻ mặt kích động, sùng bái, cuồng nhiệt.
Rơi vào đường cùng, Cổ Trần đành phải dừng lại, lơ lửng đứng giữa không trung, mở miệng hỏi thăm tình hình cuộc sống của mọi người, và một vài vấn đề trong việc tu luyện.
- Nhân Hoàng, chúng ta đều rất tốt, ăn đủ no, mặc đủ ấm, hơn nữa còn có thuật pháp do Nhân Hoàng truyền thừa, tu luyện không gặp phải bất cứ vấn đề gì.
Một lão giả đi tới, đầu tiên là cung kính thi lễ, sau đó mới chầm chậm nói.
- Đúng vậy, chúng ta không có bất cứ vấn đề gì.
- Nhân Hoàng không cần lo lắng.
Mọi người ồn ào trả lời, không ai có chuyện gì cần hắn giúp cả, thậm chí có vấn đề bọn họ cũng sẽ không nói, vì sợ gây thêm phiền phức cho vị Nhân Hoàng mà người người kính yêu này.
Hắn là tộc trưởng của bộ lạc, là Nhân Hoàng đã vì bộ lạc, vì tộc quần không ngừng tranh đấu vô cùng hung hiểm với dị tộc bên ngoài.
Suốt quãng đường trưởng thành cho đến ngày hôm nay, tất cả mọi người đều thấy rất rõ, những trận huyết chiến lớn nhỏ mà Cổ Trần đã lần lượt trải qua, có thể nói không ai không biết sự vất vả của Cổ Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.