Chương 1131:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Sau lưng hắn, đám người Câu Trần cũng nhanh chóng đi theo, mọi người đồng loạt nhìn về phía hư không.
Sau đó bọn họ trông thấy, một dãy Thanh Đồng chiến thuyền phá vỡ tầng mây xuất hiện trong hư không, xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Người dẫn quân chính là Long Uyên, là vị đại tướng được Cổ Trần truyền tin triệu tập tới đây, hắn đã dẫn theo một nhánh quân tinh nhuệ của bộ lạc chạy tới rồi.
Bịch!
“Long Uyên đã dẫn quân đến đây rồi, tham kiến ngô hoàng!
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, người kia lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Cổ Trần.
Người vừa tới chính là Long Uyên! Đại quân đã đến rồi, giai đoạn chinh phạt Hỗn Loạn Thiên Uyên sắp bắt đầu, còn nhưng lại không có chuyện gì khác liên quan đến Cổ Trần.
- Người đã đến đông đủ rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu nói chuyện phải làm.
Trong đại điện, Cổ Trần ngồi trên thủy tinh hoàng tọa, ánh mắt nhìn về phía đám tướng lĩnh bên dưới.
Hai người dẫn đầu một trái một phải, chính là Long Uyên và Câu Trần, sau lưng mỗi người là từng dãy tướng lĩnh quân đoàn đang đứng ở đó, mỗi người đều vô cùng phấn chấn, nhìn không chớp mắt.
Ánh mắt Cổ Trần đảo qua mọi người, chầm chậm nói:
- Trước mắt, hai đại Hoàng tộc trong Hỗn Loạn Thiên Uyên đã bị chúng ta tiêu diệt, các thế lực dị tộc khác, ta giao cho hai vị tướng quân.
- Ắt không phụ kỳ vọng của ngô hoàng!
Long Uyên, Câu Trần cùng nhau bước đến quỳ xuống, giọng nói vang dội, lộ ra vẻ nghiêm nghị.
- Đứng lên rồi nói.
Cổ Trần khẽ gật đầu.
Nghe thấy thế, hai người Câu Trần, Long Uyên mới đứng dậy, đứng thẳng tắp, tỏa ra khí tức sắc bén, đều mang theo ý tứ như muốn cạnh tranh với nhau.
Thật ra đây là hiện tượng rất bình thường, giữa các đại tướng với nhau luôn có cảm giác không phục đối phương, đều sẽ có một tia ý tưởng tranh phong như vậy.
Cổ Trần vui vẻ nhìn hai người bọn họ cạnh tranh với nhau, có áp lực, như vậy mới có thể có động lực để trở nên càng mạnh hơn, chứ không phải kiêu ngạo tự mãn.
- Long Uyên, khu vực phía Nam của Thiên Uyên, giao cả cho ngươi.
Sau đó Cổ Trần mở miệng nói thẳng, ánh mắt rơi trên người Long Uyên, chỉ tay vào một tấm địa đồ bằng da thú, vạch ra một đường, đó chính là tất cả lãnh thổ khu vực phía nam của Thiên Uyên.
Long Uyên nghe xong, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào khu vực mới được vạch ra trên địa đồ, đây là mục tiêu Cổ Trần đề ra cho hắn, vậy thì đánh hạ thôi.
- Câu Trần, khu vực phía bắc giao cho ngươi, hai người các ngươi, đừng để bản Hoàng phải thất vọng.
Ánh mắt Cổ Trần xoay chuyển nhìn thẳng vào người Câu Trần, có thể nói là ký thác kỳ vọng cực cao đối với hai người, tiềm lực, thiên phú, tính cách của hai người này đều xếp hạng nhất, có thể coi là nhân tài yêu nghiệt.
Nếu như bọn họ không thể hoàn thành, hoặc là khiến hắn thất vọng, vậy thì không còn gì để nói nữa, đào thải là xong.
- Nhớ kỹ, ta không để ý đến quá trình, chỉ cần kết quả.
Cổ Trần gọn gàng trực tiếp nói, không để ý đến quá trình chinh phạt, chỉ quan tâm đến kết quả, đây chính là quyết định và dự tính của hắn, giao hết mọi chuyện cho hai vị đại tướng này thực hiện.
Đây là lần đầu Cổ Trần buông tay, coi như một lần khảo nghiệm, nếu như hài lòng, vậy thì trong tương lai hắn sẽ để bọn họ một mình dẫn quân chinh phạt.
Hơn nữa, hai đại Hoàng tộc trong Thiên Uyên đều bị Cổ Trần dẫn quân tiêu diệt rồi, nếu như vẫn không thể đánh hạ toàn bộ Thiên Uyên, vậy thì đúng là bùn nhão không thể trát nổi tường.
- Tuân lệnh!
Long Uyên, Câu Trần cùng nhau lĩnh mệnh, cả đám tướng lĩnh có mặt ở hiện trường cũng nghiêm túc lĩnh mệnh, trong mắt bọn họ lộ ra chiến ý sáng rực.
Cổ Trần hài lòng với thái độ của mọi người, hắn nói tiếp:
- Ta giao nơi này cho các ngươi, hy vọng lần sau ta tới, toàn bộ lãnh thổ Thiên Uyên đã thuộc về Hoang Cổ nhất tộc chúng ta, thuộc về lãnh địa của Nhân tộc.
- Hoang Cổ tất thắng, Nhân tộc tất thắng!
Hai người Long Uyên, Câu Trần đồng thanh hét lớn, vô số tướng lĩnh cũng ồn ào hô hào theo, ý chí chiến đấu của mỗi người đều sục sôi.
Đối với chuyện này, Cổ Trần chỉ là nở nụ cười, không nói nhiều lời, sau khi giao phó xong thì trực tiếp đứng dậy, bóng người lóe lên một cái, đã biến mất ngay trước mắt mọi người.
Cho dù là Long Uyên hay Câu Trần cũng không có cách nào phát hiện ra Cổ Trần đã biến mất thế nào, trong lòng bọn họ âm thầm cảm thán, thực lực của Nhân Hoàng Cổ Trần càng ngày càng sâu không lường được.
Cổ Trần rời khỏi nơi này, để lại hai người Long Uyên và Câu Trần, giao cho bọn họ thực lực xử lý cuộc chiến chinh phạt tiếp theo tại Thiên Uyên.
- Ta là Long Uyên.
- Ta là Câu Trần!
Sau đó bọn họ trông thấy, một dãy Thanh Đồng chiến thuyền phá vỡ tầng mây xuất hiện trong hư không, xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Người dẫn quân chính là Long Uyên, là vị đại tướng được Cổ Trần truyền tin triệu tập tới đây, hắn đã dẫn theo một nhánh quân tinh nhuệ của bộ lạc chạy tới rồi.
Bịch!
“Long Uyên đã dẫn quân đến đây rồi, tham kiến ngô hoàng!
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, người kia lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Cổ Trần.
Người vừa tới chính là Long Uyên! Đại quân đã đến rồi, giai đoạn chinh phạt Hỗn Loạn Thiên Uyên sắp bắt đầu, còn nhưng lại không có chuyện gì khác liên quan đến Cổ Trần.
- Người đã đến đông đủ rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu nói chuyện phải làm.
Trong đại điện, Cổ Trần ngồi trên thủy tinh hoàng tọa, ánh mắt nhìn về phía đám tướng lĩnh bên dưới.
Hai người dẫn đầu một trái một phải, chính là Long Uyên và Câu Trần, sau lưng mỗi người là từng dãy tướng lĩnh quân đoàn đang đứng ở đó, mỗi người đều vô cùng phấn chấn, nhìn không chớp mắt.
Ánh mắt Cổ Trần đảo qua mọi người, chầm chậm nói:
- Trước mắt, hai đại Hoàng tộc trong Hỗn Loạn Thiên Uyên đã bị chúng ta tiêu diệt, các thế lực dị tộc khác, ta giao cho hai vị tướng quân.
- Ắt không phụ kỳ vọng của ngô hoàng!
Long Uyên, Câu Trần cùng nhau bước đến quỳ xuống, giọng nói vang dội, lộ ra vẻ nghiêm nghị.
- Đứng lên rồi nói.
Cổ Trần khẽ gật đầu.
Nghe thấy thế, hai người Câu Trần, Long Uyên mới đứng dậy, đứng thẳng tắp, tỏa ra khí tức sắc bén, đều mang theo ý tứ như muốn cạnh tranh với nhau.
Thật ra đây là hiện tượng rất bình thường, giữa các đại tướng với nhau luôn có cảm giác không phục đối phương, đều sẽ có một tia ý tưởng tranh phong như vậy.
Cổ Trần vui vẻ nhìn hai người bọn họ cạnh tranh với nhau, có áp lực, như vậy mới có thể có động lực để trở nên càng mạnh hơn, chứ không phải kiêu ngạo tự mãn.
- Long Uyên, khu vực phía Nam của Thiên Uyên, giao cả cho ngươi.
Sau đó Cổ Trần mở miệng nói thẳng, ánh mắt rơi trên người Long Uyên, chỉ tay vào một tấm địa đồ bằng da thú, vạch ra một đường, đó chính là tất cả lãnh thổ khu vực phía nam của Thiên Uyên.
Long Uyên nghe xong, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào khu vực mới được vạch ra trên địa đồ, đây là mục tiêu Cổ Trần đề ra cho hắn, vậy thì đánh hạ thôi.
- Câu Trần, khu vực phía bắc giao cho ngươi, hai người các ngươi, đừng để bản Hoàng phải thất vọng.
Ánh mắt Cổ Trần xoay chuyển nhìn thẳng vào người Câu Trần, có thể nói là ký thác kỳ vọng cực cao đối với hai người, tiềm lực, thiên phú, tính cách của hai người này đều xếp hạng nhất, có thể coi là nhân tài yêu nghiệt.
Nếu như bọn họ không thể hoàn thành, hoặc là khiến hắn thất vọng, vậy thì không còn gì để nói nữa, đào thải là xong.
- Nhớ kỹ, ta không để ý đến quá trình, chỉ cần kết quả.
Cổ Trần gọn gàng trực tiếp nói, không để ý đến quá trình chinh phạt, chỉ quan tâm đến kết quả, đây chính là quyết định và dự tính của hắn, giao hết mọi chuyện cho hai vị đại tướng này thực hiện.
Đây là lần đầu Cổ Trần buông tay, coi như một lần khảo nghiệm, nếu như hài lòng, vậy thì trong tương lai hắn sẽ để bọn họ một mình dẫn quân chinh phạt.
Hơn nữa, hai đại Hoàng tộc trong Thiên Uyên đều bị Cổ Trần dẫn quân tiêu diệt rồi, nếu như vẫn không thể đánh hạ toàn bộ Thiên Uyên, vậy thì đúng là bùn nhão không thể trát nổi tường.
- Tuân lệnh!
Long Uyên, Câu Trần cùng nhau lĩnh mệnh, cả đám tướng lĩnh có mặt ở hiện trường cũng nghiêm túc lĩnh mệnh, trong mắt bọn họ lộ ra chiến ý sáng rực.
Cổ Trần hài lòng với thái độ của mọi người, hắn nói tiếp:
- Ta giao nơi này cho các ngươi, hy vọng lần sau ta tới, toàn bộ lãnh thổ Thiên Uyên đã thuộc về Hoang Cổ nhất tộc chúng ta, thuộc về lãnh địa của Nhân tộc.
- Hoang Cổ tất thắng, Nhân tộc tất thắng!
Hai người Long Uyên, Câu Trần đồng thanh hét lớn, vô số tướng lĩnh cũng ồn ào hô hào theo, ý chí chiến đấu của mỗi người đều sục sôi.
Đối với chuyện này, Cổ Trần chỉ là nở nụ cười, không nói nhiều lời, sau khi giao phó xong thì trực tiếp đứng dậy, bóng người lóe lên một cái, đã biến mất ngay trước mắt mọi người.
Cho dù là Long Uyên hay Câu Trần cũng không có cách nào phát hiện ra Cổ Trần đã biến mất thế nào, trong lòng bọn họ âm thầm cảm thán, thực lực của Nhân Hoàng Cổ Trần càng ngày càng sâu không lường được.
Cổ Trần rời khỏi nơi này, để lại hai người Long Uyên và Câu Trần, giao cho bọn họ thực lực xử lý cuộc chiến chinh phạt tiếp theo tại Thiên Uyên.
- Ta là Long Uyên.
- Ta là Câu Trần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.