Chương 1181:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Thái Dương Thần Tử rít lên, hắn nâng cao mặt trời đỏ ối đã bành trướng đến cực đại, sau đó hung hăng đập xuống.
Ầm ầm!
Đất trời rung chuyển, đại địa đông cứng, hư không sụp đổ vỡ nát từng chút một, bị sức hủy diệt khủng bố của mặt trời đỏ ối kia tàn phá.
Một màn đáng sợ dọa sảng các cường giả đang đứng quan sát trận chiến, tất cả thất kinh, ào ào chạy tứ tán, chỉ hận không thể rời xa chỗ này càng nhanh càng tốt.
Cổ Trần ngạo nghễ đứng trên hư không, thân thể Thanh Đồng cao ngàn trượng phát ra tiếng leng keng, những kí hiệu chạm khắc Thanh Đồng sáng lên lập lòe.
Hắn nhìn quả cầu ánh sáng khủng bố đang ù ù nện xuống, cảm thấy một luồng khí tức hủy diệt vạn vật ập thẳng vào mặt.
Không thể ngăn cản, không cách nào ngăn cản!
- Hình như mình ép điên hắn rồi.
Cổ Trần lầm bầm nói một mình, mặt sắc mặt ngưng trọng, trên thân bốc lên một cỗ lôi quang, sẵn sàng chuẩn bị.
Giờ khắc này, ngay cả Cổ Trần cũng không dám coi thường, sức mạnh của mấy đạo huyết mạch trong cơ thể không ngừng sôi trào, tràn ra bên ngoài.
- Kết giới không gian!
Quát khẽ một tiếng, Cổ Trần đánh ra một thác nước cuồn cuộn, thác nước đen đúa đó biến thành một bức tường, ngăn cản quả cầu ánh sáng đáng sợ đang ập tới trước mặt.
Răng rắc một tiếng, kết giới không gian bị đánh vỡ ngay tại chỗ, y như một thứ đồ chơi yếu ớt, không chịu nổi một kích đã vỡ nát.
Thấy thế, Cổ Trần nheo mắt, có hơi kinh ngạc, hắn không ngờ kết giới không gian của hắn lại không thể ngăn cản nổi quả cầu ánh sáng kia.
- Chẳng lẽ chơi ngu rồi?
Cổ Trần lẩm bẩm, hắn e mình chơi lớn quá, kích thích Thái Dương Thần Tử khiến đối phương phải thi triển Thần thuật mạnh nhất.
Có nên thi triển Thời Gian Đảo Lưu hay không?
Cổ Trần suy nghĩ đến phương án đó, nhưng lại bác bỏ lập tức.
Nếu thi triển Thời Gian Đảo Lưu, vậy sẽ lãng phí năng lượng diệt thế của quả cầu ánh sáng kia, chi bằng tìm cách ăn luôn nó?
Ừ, mình vẫn cứ thích ăn hơn.
Đến tận lúc này, Cổ Trần chỉ nghĩ phải làm sao để ăn sạch năng lượng của đối phương, chứ không hề tìm cách ngăn cản.
Nếu để đám người vây xem biết được suy nghĩ của hắn, chắc chắn bọn họ sẽ hoảng sợ gần chết.
- Thời gian đình chỉ!
- Hỗn Độn Bát Cấm Phù, phong cấm!
Nháy mắt, Cổ Trần liên tục đánh ra hai cỗ lực lượng, sức mạnh thời gian bung tỏa, khắp nơi đứng im, vạn vật dừng lại.
Ngay sau đó, hai cấm phù u ám bay ra, trực tiếp cầm giữ quả cầu ánh sáng với sức mạnh đáng sợ kia lại, chúng lập tức bị giam cầm.
- Quả cầu này có vẻ ăn ngon.
Cổ Trần liếm môi, dưới ánh mắt dại ra của mọi người, hắn lách mình đi tới nơi quả cầu bị giam giữ.
Hắn hé miệng, giống như một cự thú khổng lồ nuốt chửng quả cầu ánh sáng, chỉ trong vòng một miếng.
Ùng ục!
Cổ Trần hung hăng nuốt quả cầu diệt thế kia vào, toàn bộ thế giới yên lặng như chết, tất cả mọi người, ngay cả Thái Dương Thần Tử cũng ngây ra, cứ tưởng mình đang mơ.
Điên rồi, cái tên điên này!
- Ực...
Cổ Trần nuốt cái ực, chỉ cảm thấy trong thân thể nóng nực vô cùng, năng lượng hủy thiên diệt địa bạo phát, soi thấu cả người hắn.
Có cái gọi là, mặt trời ta dám nuốt vào bụng, mệnh là do ta chẳng do trời.
Hành động kia khiến tất cả sợ ngây ra, cả đám trợn tròn mắt.
- Ha ha ha...
Một tiếng cười to đột ngột vang lên đánh thức tất cả mọi người, mọi người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy Thái Dương Thần Tử đang cười chảy cả nước mắt.
Hắn vừa cười gằn vừa nói:
- Cổ Trần, ngươi quá cuồng vọng, dám ăn sạch Mặt Trời Diệt Thế của ta, cái này là ngươi tự muốn chết!
Thái Dương Thần Tử càn rỡ cười to, thứ này chính là Thần thuật mạnh nhất của Đại Nhật Thần tộc, ngay cả hắn cũng không dám nuốt vào.
Bởi vì một khi nuốt vào sẽ nổ tung lên, biến thành tro bụi, cả thể xác lẫn linh hồn đều bị tiêu diệt.
Hắn thân là Thần Tử của Đại Nhật Thần tộc còn không dám làm vậy, một kẻ ngoại nhân như Cổ Trần sao dám làm thế? Không phải là muốn chết sao?
- Ta cảm thấy mùi vị không tệ.
Cổ Trần cười nhạt nói.
Thái Dương Thần Tử cười lạnh nhìn Cổ Trần, trong ánh mắt chỉ có lạnh lùng, khinh bỉ, còn có một chút thương hại.
- Ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt một chút uy lực của Mặt Trời Diệt Thế.
Thái Dương Thần Tử vừa dứt lời, năm ngón tay chậm rãi co lại, chỉ thấy thân thể Cổ Trần đột ngột đứng sựng, từ trong cơ thể phát ra từng đợt cường quang, giống như có một vầng mặt trời sắp nổ tung.
- Bạo!
Thái Dương Thần Tử hét dài, cơ thể Cổ Trần lập tức bộc phát ánh sáng vô hạn, nhiệt độ nóng rực lan ra, châm chích tất cả mọi người.
Ầm ầm!
Đất trời rung chuyển, đại địa đông cứng, hư không sụp đổ vỡ nát từng chút một, bị sức hủy diệt khủng bố của mặt trời đỏ ối kia tàn phá.
Một màn đáng sợ dọa sảng các cường giả đang đứng quan sát trận chiến, tất cả thất kinh, ào ào chạy tứ tán, chỉ hận không thể rời xa chỗ này càng nhanh càng tốt.
Cổ Trần ngạo nghễ đứng trên hư không, thân thể Thanh Đồng cao ngàn trượng phát ra tiếng leng keng, những kí hiệu chạm khắc Thanh Đồng sáng lên lập lòe.
Hắn nhìn quả cầu ánh sáng khủng bố đang ù ù nện xuống, cảm thấy một luồng khí tức hủy diệt vạn vật ập thẳng vào mặt.
Không thể ngăn cản, không cách nào ngăn cản!
- Hình như mình ép điên hắn rồi.
Cổ Trần lầm bầm nói một mình, mặt sắc mặt ngưng trọng, trên thân bốc lên một cỗ lôi quang, sẵn sàng chuẩn bị.
Giờ khắc này, ngay cả Cổ Trần cũng không dám coi thường, sức mạnh của mấy đạo huyết mạch trong cơ thể không ngừng sôi trào, tràn ra bên ngoài.
- Kết giới không gian!
Quát khẽ một tiếng, Cổ Trần đánh ra một thác nước cuồn cuộn, thác nước đen đúa đó biến thành một bức tường, ngăn cản quả cầu ánh sáng đáng sợ đang ập tới trước mặt.
Răng rắc một tiếng, kết giới không gian bị đánh vỡ ngay tại chỗ, y như một thứ đồ chơi yếu ớt, không chịu nổi một kích đã vỡ nát.
Thấy thế, Cổ Trần nheo mắt, có hơi kinh ngạc, hắn không ngờ kết giới không gian của hắn lại không thể ngăn cản nổi quả cầu ánh sáng kia.
- Chẳng lẽ chơi ngu rồi?
Cổ Trần lẩm bẩm, hắn e mình chơi lớn quá, kích thích Thái Dương Thần Tử khiến đối phương phải thi triển Thần thuật mạnh nhất.
Có nên thi triển Thời Gian Đảo Lưu hay không?
Cổ Trần suy nghĩ đến phương án đó, nhưng lại bác bỏ lập tức.
Nếu thi triển Thời Gian Đảo Lưu, vậy sẽ lãng phí năng lượng diệt thế của quả cầu ánh sáng kia, chi bằng tìm cách ăn luôn nó?
Ừ, mình vẫn cứ thích ăn hơn.
Đến tận lúc này, Cổ Trần chỉ nghĩ phải làm sao để ăn sạch năng lượng của đối phương, chứ không hề tìm cách ngăn cản.
Nếu để đám người vây xem biết được suy nghĩ của hắn, chắc chắn bọn họ sẽ hoảng sợ gần chết.
- Thời gian đình chỉ!
- Hỗn Độn Bát Cấm Phù, phong cấm!
Nháy mắt, Cổ Trần liên tục đánh ra hai cỗ lực lượng, sức mạnh thời gian bung tỏa, khắp nơi đứng im, vạn vật dừng lại.
Ngay sau đó, hai cấm phù u ám bay ra, trực tiếp cầm giữ quả cầu ánh sáng với sức mạnh đáng sợ kia lại, chúng lập tức bị giam cầm.
- Quả cầu này có vẻ ăn ngon.
Cổ Trần liếm môi, dưới ánh mắt dại ra của mọi người, hắn lách mình đi tới nơi quả cầu bị giam giữ.
Hắn hé miệng, giống như một cự thú khổng lồ nuốt chửng quả cầu ánh sáng, chỉ trong vòng một miếng.
Ùng ục!
Cổ Trần hung hăng nuốt quả cầu diệt thế kia vào, toàn bộ thế giới yên lặng như chết, tất cả mọi người, ngay cả Thái Dương Thần Tử cũng ngây ra, cứ tưởng mình đang mơ.
Điên rồi, cái tên điên này!
- Ực...
Cổ Trần nuốt cái ực, chỉ cảm thấy trong thân thể nóng nực vô cùng, năng lượng hủy thiên diệt địa bạo phát, soi thấu cả người hắn.
Có cái gọi là, mặt trời ta dám nuốt vào bụng, mệnh là do ta chẳng do trời.
Hành động kia khiến tất cả sợ ngây ra, cả đám trợn tròn mắt.
- Ha ha ha...
Một tiếng cười to đột ngột vang lên đánh thức tất cả mọi người, mọi người đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy Thái Dương Thần Tử đang cười chảy cả nước mắt.
Hắn vừa cười gằn vừa nói:
- Cổ Trần, ngươi quá cuồng vọng, dám ăn sạch Mặt Trời Diệt Thế của ta, cái này là ngươi tự muốn chết!
Thái Dương Thần Tử càn rỡ cười to, thứ này chính là Thần thuật mạnh nhất của Đại Nhật Thần tộc, ngay cả hắn cũng không dám nuốt vào.
Bởi vì một khi nuốt vào sẽ nổ tung lên, biến thành tro bụi, cả thể xác lẫn linh hồn đều bị tiêu diệt.
Hắn thân là Thần Tử của Đại Nhật Thần tộc còn không dám làm vậy, một kẻ ngoại nhân như Cổ Trần sao dám làm thế? Không phải là muốn chết sao?
- Ta cảm thấy mùi vị không tệ.
Cổ Trần cười nhạt nói.
Thái Dương Thần Tử cười lạnh nhìn Cổ Trần, trong ánh mắt chỉ có lạnh lùng, khinh bỉ, còn có một chút thương hại.
- Ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt một chút uy lực của Mặt Trời Diệt Thế.
Thái Dương Thần Tử vừa dứt lời, năm ngón tay chậm rãi co lại, chỉ thấy thân thể Cổ Trần đột ngột đứng sựng, từ trong cơ thể phát ra từng đợt cường quang, giống như có một vầng mặt trời sắp nổ tung.
- Bạo!
Thái Dương Thần Tử hét dài, cơ thể Cổ Trần lập tức bộc phát ánh sáng vô hạn, nhiệt độ nóng rực lan ra, châm chích tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.