Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1184:

Tiểu Tiểu Yêu Tiên

09/08/2021

Là đầu rồng, nhưng thân thể lại là Ma, hai con mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Mỹ Đỗ Toa, lộ ra sự phẫn nộ và sát ý không thèm che giấu.

Mỹ Đỗ Toa chặn đám người đánh lén, ngăn cản bọn họ lấy đi thần vật.

- Mỹ Đỗ Toa, tránh ra!

Diệt Ách đứng ra, toàn thân bùng phát một cỗ khí lưu đáng sợ, đó là khí tức của ôn dịch, nó ngập tràn khắp nơi.

Mỹ Đỗ Toa lại không hề bị lay động, nàng vẫn cứ đứng đấy, lẳng lặng sừng sững, băng sương vờn quanh thân nàng, xen lẫn vào nhau một cách quy tắc, đóng băng bốn phía.

Sau lưng, Thương Thiên tế đàn bị đóng băng, Đọa Lạc Thần Ma hữu khí vô lực nằm đó, trên ngực là một gốc thực vật quỷ dị đang cắm rễ, hấp thủ sức mạnh Thần Ma của nó.

Tất cả mọi người muốn có được thần vật, nhưng Mỹ Đỗ Toa ngăn trở bọn họ.

Rầm rầm rầm...

Ngay tại lúc này, bên trên hư không truyền đến từng tiếng nổ tung, cường quang sôi trào không ngừng tàn phá bừa bãi khắp nơi.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người chật vật lao ra, cả người rách rưới không chịu nổi, chiến giáp mặt trời nát bấy không còn ra hình thù gì.

Đó là Thái Dương Thần Tử, bộ dáng thê thảm của hắn khiến ngươi ta hít sâu một hơi.

- Trời ơi...

Diệt Ách trợn mắt, thấy Thái Dương Thần Tử thê thảm như thế, lão run lẩy bẩy.

Đây chính là Thái Dương Thần Tử, một vị thần duệ cường đại của Đại Nhật Thần tộc, không ngờ lại bị đánh ra nông nỗi này, nếu truyền ra ngoài nhất định kinh hãi thế tục.

- Ái chà, ta còn chưa ra sức mà ngươi đã không chịu nổi rồi?

Một giọng nói truyền đến, mọi người đồng loạt nhìn lên, chỉ thấy Cổ Trần dẫm trên hư không đi tới từng bước một.

Bên cạnh hắn là gió rít vù vù, gió này đến từ không gian, có thể xoắn nát cả hư vô, khiến người ta kinh ngạc run rẩy.



- Đáng chết!

Thái Dương Thần Tử sắc mặt âm trầm nhìn chòng chọc Cổ Trần, trong mắt lộ ra cừu hận nồng đậm, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

- Ngươi... chờ đấy... cho ta...

Thái Dương Thần Tử nghiến răng nghiến lợi, khi nói xong câu này, thân thể hắn bỗng hóa thành một vệt ánh sáng.

Oanh!

Cùng lúc đó, mặt trời trên cao đột ngột thả xuống một cột sáng đánh vào thân thể Cổ Trần, vùi sâu hắn xuống lòng đất.

Đáng tiếc là chẳng thể gây nên thương tổn gì cho hắn, nhưng khi Cổ Trần lao ra ngoài thì nào thấy bóng dáng Thái Dương Thần Tử ở đâu, tên kia đã trực tiếp hóa thành một vệt sáng bay đi rồi.

- Chạy?

Cổ Trần ngoài ý muốn.

Đường đường là một Thần Tử kiêu ngạo lại tháo thân bỏ chạy, điều này mà truyền ra ngoài nhất định rất mất mặt, thế nhưng đối phương vẫn lựa chọn bỏ trốn.

Nói đùa, không chạy chờ chết sao, rõ ràng là đánh không lại Cổ Trần, không trốn mới là đồ ngu.

Thái Dương Thần Tử bị chọc giận liên tục, may mà cuối cùng vẫn duy trì được chút thanh tỉnh ít ỏi, biết bản thân đánh không lại Cổ Trần, lập tức trốn ngay.

Điều này khiến Cổ Trần có hơi buồn, hắn tiếc hận nói:

- Tiếc quá, ta chọc giận liên tục như thế mà hắn vẫn có thể giữ vững tỉnh táo để bỏ trốn, xem ra muốn giết hắn thì phải nghĩ cách ngăn cản hắn hấp thu năng lượng mặt trời mới được.

Cổ Trần lẩm bẩm, thật tình không biết cường giả tứ phương đã bị hắn dọa sợ.

Không ngờ Thái Dương Thần Tử lại bỏ chạy thật.

Bị một Nhân tộc đánh đến nổi phải cuống cuồng bỏ chạy, thậm chí mất mặt cùng cực, nhất định sau này vị Thái Dương Thần Tử kia sẽ thành trò cười cho mọi người.



Không những chiến bại, còn bị Cổ Trần làm nhục liên tục, sự kiện rắm cháy đó chắc chắn sẽ được lan xa.

Diệt Ách, Khô Cốt liếc nhìn nhau, trong lòng cả hai ớn lạnh liên hồi, hung nhân của Nhân tộc này quá kinh khủng.

- Trốn!

Hai người dứt khoát bỏ luôn thần vật, quay người xé rách hư không trốn đi, chớp mắt đã mất tăm mất dạng, thật là nhanh nhẹn.

Cả hai đều là lão hồ ly, thấy tình hình không ổn là trốn ngay, điều này đã thức tỉnh các cường giả khác.

- Đi mau!

- Hung nhân này quá mạnh!

- Hắn chính là quái vật!

Số cường giả còn lại bừng tỉnh, tức thì xoay người bỏ chạy, không muốn ở lại với tên hung nhân Cổ Trần này nữa.

Nhìn Thái Dương Thần Tử là biết, nếu ở lại chắc chắn xui xẻo to.

- Ế, đừng đi chứ, còn chưa ăn cơm mà, chưa gì đã đi là sao?

Mọi người vừa muốn trốn liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt đó truyền đến, thế là càng thêm căng thẳng, tốc độ trốn lại càng nhanh hơn.

- Huyết độn!

Gần như trong tích tắc, vô số cường giả thi triển Huyết độn, cả đám bốc lên hồng quang, độn nhập hư không biến mất không còn tăm tích, đúng là nhanh hiếm có.

Cổ Trần không còn gì để nói, ta chỉ nói một câu muốn giữ các ngươi ở lại ăn bữa cơm thôi, không ngờ các ngươi không nể mặt tí nào.

- Nhân tộc Cổ Trần, tuyệt thế hung nhân.

- Ngươi chờ đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Man Hoang Bộ Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook