Chương 1192:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Trong lúc nhất thời, mùi thơm bay ra khắp đại điện, hương vị nồng nàn khiến người ta ngửi thấy liền muốn ăn ngay, chảy cả nước miếng.
- A...
Cổ Trần, ngươi không có kết cục tốt...
Rùa già kêu thảm liên tục, nó nguyền rủa Cổ Trần, sức mạnh nguyền rủa lan xa, ý đồ ám vào thân thể Cổ Trần.
Đáng tiếc, nguyền rủa vừa mới thành hình đã bị một cây Chiến Cung bay ra từ trong thân thể Cổ Trần nuốt sạch sẽ, đó là Nguyền Rủa Chi Cung.
Nó cắn nuốt hết mọi nguyền rủa, không dư thừa dù chỉ một chút.
Hai mắt Mỹ Đỗ Toa lóe lên, nàng nhìn chằm chằm Nguyền Rủa Chi Cung, tỏ vẻ kiêng kị nó, cảm giác uy hiếp đánh sâu vào linh hồn nàng.
Hầm hết một ngày một đêm, rốt cuộc động tĩnh trong đỉnh cũng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng không còn tiếng động nào.
Bên trong Thanh Đồng Đại Đỉnh yên ắng, khí tức rùa già đã biến mất. Thật đáng tiếc, rùa già đã chết, nó bị Cổ Trần nấu chín mà chết, ai bảo trước đó năm lần bảy lượt kêu nó thần phục nó lại không chịu?
Bây giờ thì hay rồi, muốn thần phục cũng chẳng còn cơ hội, cứ thế mà trở thành bữa ăn ngon cho Cổ Trần, một nồi canh đại bổ.
- Chà, thơm quá!
Cổ Trần hít sâu một hơi, chỉ càm thấy một năng lượng bàng bạc tràn vào thân thể, hai mắt hắn sáng lên, cực kỳ mong đợi nhìn vào bên trong Thanh Đồng Đại Đỉnh.
Hương khí bay ra ẩn chứa một năng lượng cường đại, vậy nhất định nước canh bên trong sẽ ngon lắm đây, nấu một rùa già sắp nhập Thánh chẳng khác nào nấu một Huyền Vũ, huống chi còn dùng Hàn Băng tuyền vạn năm để hầm, thêm vào các loại Dược Vương, Dược Hoàng, khiến nước canh trong đỉnh trở thành một loại mỹ thực tuyệt vời nhất thế gian.
- Canh rùa già này mới chín xong, hay là lát nữa cho luôn gốc thần vật kia vào, hiệu quả sẽ càng tốt hơn?
Cổ Trần như có điều suy nghĩ, không biết có nên nấu chung hai thứ kia lại không, biết đâu sẽ mang lại hiệu quả đáng kinh ngạc?
Nghĩ là làm, đầu tiên Cổ Trần kiểm tra tình huống bên trong Thanh Đồng Đại Đỉnh, hắn quan sát kĩ lưỡng thi thể của rùa già, xác định không có bất kì nguy hiểm nào.
Rùa già đã bị nấu chết rồi, linh hồn lẫn ý chí đều tiên tán, chỉ còn là một cỗ thi thể, nhưng vẫn cực kì uy vũ bá khí, cứ như một Huyền Vũ thật sự.
Lúc này Cổ Trần mới yên tâm, hắn lấy gốc thần vật lấy được từ trên thân thể Đọa Lạc Thần Ma ra, ném vào trong Đồng Đỉnh, bắt đầu nấu luyện.
Cổ Trần hi vọng lần kết hợp này sẽ tạo thành một nồi canh tuyệt thế, thậm chí nấu ra một thứ gì đó không tầm thường.
Oanh!
Thần vật vừa vào đỉnh, lập tức tạo ra phản ứng dữ dội, toàn bộ đại điện Thanh Đồng rung chuyển ầm ầm, như thể sắp sụp đổ đến nơi.
Một luồng thần uy tràn ngập làm Thanh Đồng Đại Đỉnh chấn động, Cổ Trần không thể không ra tay trấn áp, đỡ cho bị nổ tung thì lại thành phí công dã tràng.
Ong ong ong...
Toàn bộ đại đỉnh rung động kịch liệt, quang mang nhấp nháy, khí nóng bốc hơi ngùn ngụt, tạo nên một cảnh tượng kì lạ.
Có một hư ảnh Huyền Vũ đang ngẩng cao đầu gào thét, thanh âm hung lệ như tiếng rồng ngâm.
- Dị tượng?
Cổ Trần nhíu mày nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt, nấu ra dị tượng, chắc chắn không phải vật tầm thường.
Mà lần dị tượng này còn kinh khủng hơn cả lần nấu luyện Thánh Dược trước đó, thanh thế lớn hơn nhiều, hình thành thiên tượng kinh người trên bầu trời Hoang Cổ thành.
Thiên tượng kì lạ thu hút sự chú ý của vô số người, tất cả đều kinh ngạc, nhưng mỗi người đều đoán rằng Nhân Hoàng lại đang đang nấu luyện bảo dược nào đó.
Việc như thế này đã từng xảy ra hai lần, cho nên mọi người có giật mình thật, lại không hề bối rối, thậm chí còn có vẻ chờ mong.
Bởi vì mỗi một lần Cổ Trần nấu thuốc xuất hiện dị tượng đều mang lại lợi ích không nhỏ cho mọi người trong thành, đây là cơ duyên.
- Thần thực...
Đột nhiên phía trên Thương Thiên tế đàn truyền tới một thanh âm, Đọa Lạc Thần Ma bỗng nhiên thanh tỉnh, hai mắt nó nhìn thẳng vào Thanh Đồng Đại Đỉnh.
Trong đôi mắt nó lộ ra khát vọng mãnh liệt, như thể cực kỳ thèm muốn vật ở bên trong.
Cổ Trần kinh ngạc nhìn một chút, nghe được lời nó vừa nói.
- Thần thực?
Hắn lầm bầm, như có điều suy nghĩ mà nhìn Đọa Lạc Thần Ma.
Nó nói Thần thực, có phải là thức ăn của Thần Linh hay không?
Cổ Trần nhìn Thanh Đồng Đại Đỉnh đang sôi lên sùng sục, ánh sáng tràn ngập tạo nên dị tượng, có Huyền Vũ gào thét, Giao Long bay múa, còn có hình ảnh Thần Ma lóe lên một cái rồi biến mất.
Hình ảnh này tạo ra thiên tượng cực kỳ hùng vĩ, thậm chí bao phủ toàn bộ Hoang Cổ thành, vô số người ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên thiên tượng phía trên không trung.
Mỹ Đỗ Toa tỏ ra kinh sợ, kinh ngạc nói:
- Cổ Trần, sao ngươi lại biết cách nấu luyện Thần thực? Đây chính là thức ăn của Thần Linh.
- Quả nhiên sao?
- A...
Cổ Trần, ngươi không có kết cục tốt...
Rùa già kêu thảm liên tục, nó nguyền rủa Cổ Trần, sức mạnh nguyền rủa lan xa, ý đồ ám vào thân thể Cổ Trần.
Đáng tiếc, nguyền rủa vừa mới thành hình đã bị một cây Chiến Cung bay ra từ trong thân thể Cổ Trần nuốt sạch sẽ, đó là Nguyền Rủa Chi Cung.
Nó cắn nuốt hết mọi nguyền rủa, không dư thừa dù chỉ một chút.
Hai mắt Mỹ Đỗ Toa lóe lên, nàng nhìn chằm chằm Nguyền Rủa Chi Cung, tỏ vẻ kiêng kị nó, cảm giác uy hiếp đánh sâu vào linh hồn nàng.
Hầm hết một ngày một đêm, rốt cuộc động tĩnh trong đỉnh cũng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng không còn tiếng động nào.
Bên trong Thanh Đồng Đại Đỉnh yên ắng, khí tức rùa già đã biến mất. Thật đáng tiếc, rùa già đã chết, nó bị Cổ Trần nấu chín mà chết, ai bảo trước đó năm lần bảy lượt kêu nó thần phục nó lại không chịu?
Bây giờ thì hay rồi, muốn thần phục cũng chẳng còn cơ hội, cứ thế mà trở thành bữa ăn ngon cho Cổ Trần, một nồi canh đại bổ.
- Chà, thơm quá!
Cổ Trần hít sâu một hơi, chỉ càm thấy một năng lượng bàng bạc tràn vào thân thể, hai mắt hắn sáng lên, cực kỳ mong đợi nhìn vào bên trong Thanh Đồng Đại Đỉnh.
Hương khí bay ra ẩn chứa một năng lượng cường đại, vậy nhất định nước canh bên trong sẽ ngon lắm đây, nấu một rùa già sắp nhập Thánh chẳng khác nào nấu một Huyền Vũ, huống chi còn dùng Hàn Băng tuyền vạn năm để hầm, thêm vào các loại Dược Vương, Dược Hoàng, khiến nước canh trong đỉnh trở thành một loại mỹ thực tuyệt vời nhất thế gian.
- Canh rùa già này mới chín xong, hay là lát nữa cho luôn gốc thần vật kia vào, hiệu quả sẽ càng tốt hơn?
Cổ Trần như có điều suy nghĩ, không biết có nên nấu chung hai thứ kia lại không, biết đâu sẽ mang lại hiệu quả đáng kinh ngạc?
Nghĩ là làm, đầu tiên Cổ Trần kiểm tra tình huống bên trong Thanh Đồng Đại Đỉnh, hắn quan sát kĩ lưỡng thi thể của rùa già, xác định không có bất kì nguy hiểm nào.
Rùa già đã bị nấu chết rồi, linh hồn lẫn ý chí đều tiên tán, chỉ còn là một cỗ thi thể, nhưng vẫn cực kì uy vũ bá khí, cứ như một Huyền Vũ thật sự.
Lúc này Cổ Trần mới yên tâm, hắn lấy gốc thần vật lấy được từ trên thân thể Đọa Lạc Thần Ma ra, ném vào trong Đồng Đỉnh, bắt đầu nấu luyện.
Cổ Trần hi vọng lần kết hợp này sẽ tạo thành một nồi canh tuyệt thế, thậm chí nấu ra một thứ gì đó không tầm thường.
Oanh!
Thần vật vừa vào đỉnh, lập tức tạo ra phản ứng dữ dội, toàn bộ đại điện Thanh Đồng rung chuyển ầm ầm, như thể sắp sụp đổ đến nơi.
Một luồng thần uy tràn ngập làm Thanh Đồng Đại Đỉnh chấn động, Cổ Trần không thể không ra tay trấn áp, đỡ cho bị nổ tung thì lại thành phí công dã tràng.
Ong ong ong...
Toàn bộ đại đỉnh rung động kịch liệt, quang mang nhấp nháy, khí nóng bốc hơi ngùn ngụt, tạo nên một cảnh tượng kì lạ.
Có một hư ảnh Huyền Vũ đang ngẩng cao đầu gào thét, thanh âm hung lệ như tiếng rồng ngâm.
- Dị tượng?
Cổ Trần nhíu mày nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt, nấu ra dị tượng, chắc chắn không phải vật tầm thường.
Mà lần dị tượng này còn kinh khủng hơn cả lần nấu luyện Thánh Dược trước đó, thanh thế lớn hơn nhiều, hình thành thiên tượng kinh người trên bầu trời Hoang Cổ thành.
Thiên tượng kì lạ thu hút sự chú ý của vô số người, tất cả đều kinh ngạc, nhưng mỗi người đều đoán rằng Nhân Hoàng lại đang đang nấu luyện bảo dược nào đó.
Việc như thế này đã từng xảy ra hai lần, cho nên mọi người có giật mình thật, lại không hề bối rối, thậm chí còn có vẻ chờ mong.
Bởi vì mỗi một lần Cổ Trần nấu thuốc xuất hiện dị tượng đều mang lại lợi ích không nhỏ cho mọi người trong thành, đây là cơ duyên.
- Thần thực...
Đột nhiên phía trên Thương Thiên tế đàn truyền tới một thanh âm, Đọa Lạc Thần Ma bỗng nhiên thanh tỉnh, hai mắt nó nhìn thẳng vào Thanh Đồng Đại Đỉnh.
Trong đôi mắt nó lộ ra khát vọng mãnh liệt, như thể cực kỳ thèm muốn vật ở bên trong.
Cổ Trần kinh ngạc nhìn một chút, nghe được lời nó vừa nói.
- Thần thực?
Hắn lầm bầm, như có điều suy nghĩ mà nhìn Đọa Lạc Thần Ma.
Nó nói Thần thực, có phải là thức ăn của Thần Linh hay không?
Cổ Trần nhìn Thanh Đồng Đại Đỉnh đang sôi lên sùng sục, ánh sáng tràn ngập tạo nên dị tượng, có Huyền Vũ gào thét, Giao Long bay múa, còn có hình ảnh Thần Ma lóe lên một cái rồi biến mất.
Hình ảnh này tạo ra thiên tượng cực kỳ hùng vĩ, thậm chí bao phủ toàn bộ Hoang Cổ thành, vô số người ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên thiên tượng phía trên không trung.
Mỹ Đỗ Toa tỏ ra kinh sợ, kinh ngạc nói:
- Cổ Trần, sao ngươi lại biết cách nấu luyện Thần thực? Đây chính là thức ăn của Thần Linh.
- Quả nhiên sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.